CHƯƠNG 10 01
Sáng thứ Năm. Ngày đã đến. Billy thức dậy lúc 5 giờ. Anh ăn bánh mì nướng và uống một cốc nước cho đỡ nghẹn. Không cà phê. Không caffeine dưới bất cứ dạng nào cho đến khi công việc được hoàn thành. Khi vắt lên vai khẩu 700 và dòm qua ống ngắm Leupold, anh muốn đôi tay của mình phải thật ổn định.
Anh đặt đĩa bánh mì nướng và cốc nước vào bồn rửa. Bốn chiếc điện thoại di động được xếp trên mặt bàn. Anh tháo sim từ ba chiếc – của Billy, Dave và sim rác – và cho chúng vào trong lò vi sóng quay hai phút. Anh đeo găng tay nướng, nhặt những phần còn lại bị cháy và nghiền chúng trong quá trình xử lý rác. Ba chiếc điện thoại không sim được đựng trong một túi giấy. Anh thêm vào điện thoại của Dalton Smith, ổ khóa hãng Yale và chiếc mũ lưỡi trai màu xám trơn mà anh đã đội khi đến phố Pearson cất những món đồ của Dalton Smith và tưới cây của Beverly.
Anh đứng ở ngưỡng cửa một lúc, máy tính xách tay quàng qua vai, đưa mắt nhìn quanh. Đây không phải là nhà, anh thực sự không có nơi nào được gọi là nhà kể từ khi sĩ quan FW.S Malkin lái xe đưa anh ra khỏi số 19 Skyline Drive ở Công viên Nhà lưu động Nhìn ra đồi (và điều đó cũng chẳng còn quan trọng nữa đặc biệt là sau khi Bob Raines giết em gái anh), nhưng anh đoán nơi này nơi này đã gần như vậy.
“Vậy thì được rồi,” Billy nói và đi ra ngoài. Anh chẳng buồn khóa cửa. Cảnh sát không cần phải phá khóa. Tệ đến mức họ sẽ cứ thế thẳng chân giẫm đạp lên bãi cỏ mà anh cất công chăm sóc.
02Billy không lái xe đến ga-ra. Ga-ra đã xong nhiệm vụ rồi. Từ 5 đến 6 giờ, anh đỗ xe trên đường Main, cách Tháp Gerard vài dãy nhà. Vào giờ này, lề đường và vỉa hè có nhiều không gian. Anh đang đeo túi đựng máy tính trên vai. Cầm trong tay túi giấy. Anh để chìa khóa trong ngăn đựng cốc trong chiếc xe Toyota. Ai đó có thể sẽ lấy cắp nó, chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Cũng không cần phải thả ba chiếc điện thoại vào ba lỗ thoát nước khác nhau, hay luôn kiểm tra xung quanh để chắc rằng mình không bị quan sát. Trong Thủy quân lục chiến, người ta gọi đó là “kiểm soát khu vực”. Sau khi thả chiếc điện thoại thứ ba, anh lục lọi không biết mình có đem theo bức vẽ Shan vẽ cô bé và con chim hồng hạc không. Người đàn ông đã được đổi tên thành Dave. Nó ở đó. Tốt. Một người giữ cửa.
Anh rẽ xuống đường Geary, từ Tháp Gerard, anh đi bộ thêm một khối nhà và rẽ vào con hẻm mà anh đã nghiên cứu rất kĩ. Sau khi kiểm tra lại để đảm bảo rằng mình không bị ai quan sát (cũng không có kẻ bợm rượu nào ngủ quên ở đó), Billy tiến vào con hẻm và nép mình sau thùng rác thứ hai, con hẻm có cả thảy hai thùng rác. Ngày đổ rác của thành phố này là thứ Sáu, vì vậy cả hai thùng rác này đều được chất đầy và bốc mùi khủng khiếp. Anh nhét máy tính xách tay và chiếc mũ lưỡi trai xám vào thùng rác, sau đó nhặt một đống bao bì và che chắn chúng lại.
Điều này khiến anh lo lắng hơn cả lúc nhắm bắn. Liệu như thế có trớ trêu không nhỉ? Anh không biết. Anh chỉ biết là anh không muốn mất chiếc máy tính hệt như cuốn Thérèse Raquin mà anh đọc dở khi đến thành phố này (cuốn sách đang nằm gọn ghẽ ở số 658 đường Pearson). Chúng là bùa hộ mệnh. Cũng giống như chiếc giày trẻ em mà anh đem theo trong suốt Chiến dịch Vigilant Resolve và hầu hết các trận đánh trong chiến dịch Phantom Fury.
Xác suất có ai đó đi vào con hẻm này, ngó nghiêng phía sau thùng rác, thò tay nhấc đống bao bì đầy rác đó lên và lấy cắp máy tính xách tay của anh là rất thấp và họ sẽ không bao giờ bẻ khóa được mật khẩu, ngoài việc lấy đi những thứ bên ngoài. Dù vậy, anh không thể mang nó theo, vì anh không thể rời Tháp Gerard với chiếc máy lủng lẳng trên vai được. Anh đã nhìn thấy Colin White mang theo điện thoại, và có đôi lần anh ta đi mua đồ ăn trưa tại vẫn đeo tai nghe, thứ phụ kiện có vẻ bất li thân với anh ta, nhưng Billy chưa từng thấy anh ta mang theo máy tính xách tay.
Anh đến Tháp Gerard lúc 6 giờ 20 phút. Lát nữa, con đường dẫn đến tòa án sẽ chật nêm người, nhưng ngay lúc này, chẳng có mấy người qua lại. Bóng dáng duy nhất mà anh nhìn thấy là người phụ nữ mắt vẫn đờ đẫn vì buồn ngủ đang treo biển hiệu bữa sáng đặc biệt đằng trước cửa tiệm Sunspot Café. Billy tự hỏi không biết pháo nổ đã được đặt phía sau cửa tiệm chưa, nhưng rồi anh gạt suy nghĩ đó đi. Anh không cần bận tâm đến pháo, cả vụ hỏa hoạn xảy ra ở Cody mà Ken Hoff tiết lộ với anh nữa. Billy sẽ bóp cò mà không bận tâm đến bất cứ vấn đề gì. Đó là công việc của anh, và đường lui cũng chẳng còn, anh phải làm được. Không còn sự lựa chọn nào khác.
Irv Dean không có mặt ở quầy bảo vệ cho đến 7 giờ, cũng có thể là 7 giờ rưỡi, nhưng một trong hai lao công của tòa nhà đang đánh bóng sàn sảnh. Anh ta ngước nhìn lên khi Billy đi tới bộ phận đọc thẻ để ghi lại sự ra vào của mình, như một chàng trai tốt nên làm.
“Chào anh, Tommy,” Billy nói, vẫn tiếp tục tiến về phía thang máy.
“Anh có việc gì mà đến sớm thế, Dave? Chúa khéo có khi còn chưa thức dậy nữa kìa.”
“Tôi đến hạn phải trả bản thảo,” Billy nói với anh ta, cân nhắc về câu từ phù hợp với công việc ngày hôm nay. “Có lẽ tôi sẽ ở đây cho đến khi Chúa đi ngủ ấy chứ.”
Câu nói đó khiến Tommy bật cười. “Cố gắng lên nhé.”
“Kế hoạch là vậy,” Billy đáp.
03Anh mang hai túi giấy xuống nhà vệ sinh nam ở tầng năm. Anh xếp bộ đồ hóa trang Colin White, không quên bộ tóc giả dài màu đen (có lẽ là thứ quan trọng nhất), vào sọt rác cạnh bồn rửa tay, sau đó dùng khăn giấy phủ lên. Tấm biển và ổ khóa gắn lên cửa. Chìa khóa được cất trong túi, cùng điện thoại của Dalton và ổ USB của Benjy Compson.
Đi được nửa đường trở về văn phòng, một suy nghĩ đáng sợ chợt xuất hiện trong đầu anh. Có vài khoảnh khắc trên đường đến đây khi anh mất tập trung, tâm trí anh xoay quanh bức vẽ của Shan thay vì nơi nó phải thuộc về, chính là công tác chuẩn bị cho buổi sáng hôm nay. Anh đã thả điện thoại của Dalton Smith xuống cống thay vì một trong những cái còn lại? Suy nghĩ đó khủng khiếp đến mức trong khoảnh khắc đó, anh khẳng định rằng mình đã thực sự làm vậy, rằng khi anh thò tay vào túi, anh sẽ thấy điện thoại của Billy, điện thoại của Dave hay chiếc điện thoại sim rác đó. Nếu vậy thật, anh có thể thay cái mới, mấy thẻ tín dụng của Dalton Smith vẫn ổn, nhưng nếu Don hay Beverly gọi đến vào một, hai ngày trước khi FedEx có thể giao cái mới đến số 658 đường Pearson thì sao? Họ sẽ đặt nghi vấn về việc anh mất liên lạc. Điều đó có thể không quan trọng, nhưng biết đâu đấy. Những người hàng xóm tốt bụng, những người hàng xóm biết ơn, thậm chí có thể gọi cảnh sát và đề nghị họ khám xét tầng hầm để chắc chắn rằng anh vẫn ổn.
Anh nắm chặt điện thoại, giữ rịt nó trong giây lát, cảm giác như một người chơi cò quay sợ nhìn vào bánh xe và xem quả bóng nhỏ đã hạ cánh xuống ô màu nào. Điều tồi tệ nhất – tệ hơn cả sự phiền phức, thậm chí còn hơn cả mối nguy hiểm tiềm tàng – là biết rằng mình đã bất cẩn. Anh để suy nghĩ của mình lướt qua cuộc sống mà bây giờ đã lùi về phía sau.
Anh thò tay vào túi, lôi chiếc điện thoại ra và thở phào nhẹ nhõm. Đó là điện thoại của Dalton. Anh đã tránh được một rủi ro lớn. Anh không thể mắc thêm một lỗi nào khác. Số phận không phải lúc nào cũng bao dung.
047 giờ kém 15 phút. Billy đọc báo địa phương trên điện thoại của Dalton Smith và sử dụng thẻ tín dụng của Dalton Smith để trả phí. Tiêu đề trên trang nhất liên quan đến các cuộc bầu cử tiểu bang sắp tới, nhưng đến gần cuối trang là dòng chữ ALLEN BỊ BUỘC TỘI GIẾT NGƯỜI TRONG VỤ ÁN MẠNG HOUGHTON. Tin tức cho hay, “Sau cuộc chiến dẫn độ kéo dài, cuối cùng, phiên hầu tòa đầu tiên của Joel Allen sẽ diễn ra sau nhiều ngày. Các công tố viên buộc anh ta tội giết người cấp độ một trong vụ án mạng xảy ra với James Houghton, bốn mươi ba tuổi, và cố ý giết người trong vụ xả súng suýt giết chết...”
Billy không bận tâm đến phần còn lại, nhưng anh cài đặt điện thoại của mình nhận thông báo tin tức từ tờ báo. Anh ngồi ở bàn làm việc trong văn phòng bên ngoài, in một tờ ghi chú bằng trang giấy được xé từ tập giấy Staples mà trước đây anh chưa từng đụng đến. ĐANG LÀM VIỆC ĐỂ KỊP HẠN TRẢ BẢN THẢO, VUI LÒNG KHÔNG LÀM PHIỀN. Anh dán nó lên cửa và khóa chốt bên trong.
Anh lôi các bộ phận của khẩu Remington 700 từ hộc tường phía trên và đặt chúng trên bàn, chỗ anh vừa viết xong. Nhìn thấy chúng ở đó, giống như một giản đồ phát nổ trong cuốn sách hướng dẫn sử dụng súng, mang những ký ức về Fallujah quay trở lại. Anh xua những ký ức đó đi. Đó là một cuộc sống khác phía sau anh.
“Không còn sai sót nào nữa,” anh nói, ráp các bộ phận lại với nhau. Nòng súng, bu lông, lò xo, tấm đệm giáp mối và tất cả những bộ phận còn lại. Tay anh di chuyển nhanh chóng và vô cùng thuần thục. Anh chợt nghĩ thoáng qua về bài thơ của Henry Reed, bắt đầu với câu Hôm nay chúng ta đặt tên cho từng bộ phận. Hôm qua chúng ta lau chùi chúng hằng ngày . Rồi anh lại xua nó đi. Không còn vẩn vơ về bức tranh hồi sáng hay bài thơ nữa. Chuyện đó để sau. Và có thể sau này anh sẽ viết. Còn bây giờ, anh phải dồn toàn tâm toàn trí vào công việc và số tiền. Việc anh không còn quan tâm nhiều đến giải thưởng đó nữa cũng không quan trọng.
Anh lắp ống ngắm cuối cùng, và một lần nữa sử dụng ứng dụng ngắm trên điện thoại để đảm bảo nó vẫn chính xác. Vẫn ổn. Anh cho bu lông chạy ba lần, nhỏ thêm một, hai giọt dầu rồi làm lại. Điều này chẳng cần thiết khi anh chỉ có ý định ngắm bắn một lần, nhưng anh đã được dạy như thế. Cuối cùng, anh nạp đạn và xoay bu lông để di chuyển vòng đạn vào ổ đạn. Xong xuôi, anh đặt vũ khí một cách cẩn thận (nhưng không còn tôn kính nữa, không chút nào) xuống bàn.
Anh sử dụng đinh bấm, một đoạn dây đo độ dài và một cây bút dạ để khoanh một vòng tròn có đường kính tầm năm phân trên cửa sổ. Anh dán chéo băng dính lên hình tròn, sau đó sử dụng máy cắt kính. Điện thoại khẽ kêu khi anh di chuyển theo vòng cắt, nhưng Billy không dừng lại. Phải mất một lúc vì cửa kính khá dày, nhưng rốt cuộc thì vòng tròn thủy tinh cũng bật ra một cách gọn ghẽ như nút chai bật ra từ cổ chai rượu. Một làn gió mát lành tràn vào qua cái lỗ vừa hình thành.
Anh kiểm tra điện thoại và thấy mình nhận được một tin nhắn thông báo từ trang báo. Vụ hỏa hoạn xảy ra ở nhà kho ở Cody, một đám cháy báo động cấp độ bốn. Từ cửa sổ, Billy có thể nhìn thấy một cột khói đen. Anh không biết Ken Hoff lấy thông tin này từ đâu, nhưng đó là một thông tin chính xác.
Bây giờ là 7 giờ 30 phút, và anh đã sẵn sàng rồi. Sẵn sàng nhiều nhất có thể, anh hy vọng là vậy. Anh ngồi xuống ghế, hai tay buông thõng và chờ đợi. Hồi còn ở Fallujah, khi anh chờ đợi ở trên cao và bên kia sông từ quán cà phê Internet do một gã người Ả Rập điều hành, kẻ đã ba hoa chích chòe tiết lộ bí mật hợp đồng Blackwater , và ngóng cơn bão lửa bùng lên. Anh làm như thế thêm chục lần nữa từ nóc nhà, lắng nghe tiếng súng và âm thanh loạt soạt của những túi rác móc vào những cành cây cọ. Nhịp tim anh chậm rãi và đều đặn. Không hồi hộp chút nào. Anh quan sát dòng xe cộ ra vào trên đường Court. Chốc nữa thôi, toàn bộ các chỗ đỗ xe sẽ được lấp đầy. Anh quan sát khách hàng ở cửa tiệm Sunspot Café. Có vài người ngồi bên ngoài, nơi Billy đã ngồi cùng Ken Hoff vài tháng trước. Một chiếc xe tải đưa tin của Kênh số 6 ì ạch trên phố, nhưng chỉ có độc cái xe đó. Hoặc là vụ cháy ở nhà kho đã thu hút nhiều người khác, hoặc Joel Allen không phải là một ưu tiên lớn. Có lẽ là cả hai , Billy nghĩ. Anh chờ đợi. Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua. Luôn là vậy.
05Nhân viên của Các giải pháp Kinh doanh bắt đầu xuất hiện lúc 8 giờ kém 10 phút, một vài người cầm cốc trên tay. Họ sẽ bắt đầu làm việc lúc 8 giờ 15 phút, bám riết những con người đang ngập đầu trong nợ nần, bóng mờ phủ xuống ô cửa sổ lớn để không cho phép họ rời mắt khỏi công việc dù chỉ vài giây. Một vài người dừng lại trên đường dẫn đến hành lang, nhìn chằm chằm vào cột khói đen nghi ngút bốc lên bao trùm tòa án hướng Cody. Trong số đó có Colin White. Thay vì cà phê, anh ta cầm một lon Red Bull. Hôm nay, anh ta mặc một chiếc quần loe loang lổ kết hợp với áo phông màu cam rực. Chẳng ăn nhập chút nào với thứ mà Billy đã giấu, nhưng đến lúc đó sẽ chẳng thành vấn đề.
Có nhiều người xuất hiện hơn, nhưng trong tòa nhà vốn đã ít người này, cũng chẳng nhiều lắm. Hầu hết mọi người đều hướng đến tòa án. Khi đồng hồ chỉ 8 giờ 30 phút, Jim Albright và John Colton hướng xuống đường Court và băng qua quảng trường. Cả hai đều mang theo những chiếc cặp lớn hình hộp. Và phía sau họ là Phyllis Stanhope. Lần đầu tiên, chiếc áo khoác mùa thu của cô được lôi ra từ tủ quần áo mùa đông. Màu đỏ tươi, làm Billy liên tưởng đến Cô bé quàng khăn đỏ. Anh có một ký ức ngắn ngủi về việc cô đưa mắt xuống nhìn anh, thúc giục anh sâu hơn trong khi tay anh vân vê nhũ hoa của cô. Anh đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình.
Có mười hai người ở tầng năm, chưa tính Billy – năm người của văn phòng luật sư và bảy người ở văn phòng kế toán. Những người của văn phòng luật sư có thể hoặc không nghe thấy tiếng súng, nhưng Billy mong họ sẽ nghe thấy tiếng pháo trước tiên. Sẽ có một khoảng dừng ngắn khi họ đưa mắt nhìn nhau, tự hỏi đó là gì, sau đó, họ sẽ nhanh chóng băng qua hàng lang để đến văn phòng kế toán, bởi những ô cửa sổ ở đó nhìn thẳng ra đường Court. Đến lúc đó, tiếng pháo nổ thứ hai sẽ vang lên. Họ sẽ tụ lại với nhau và quan sát, cố gắng xác định xem điều gì đã xảy ra và nên làm gì. Đi xuống hay cứ ở nguyên tại chỗ? Sẽ có những ý kiến khác nhau được đưa ra. Anh cho rằng sẽ mất khoảng năm phút trước khi họ đưa ra quyết định sẽ đi xuống, vì họ có một vị trí thuận lợi từ trên cao và tất cả sự việc không diễn ra ở bên kia đường, chỗ tòa án thì cũng nằm ở góc cửa hàng bán báo và cửa hàng văn phòng phẩm. Billy không cần đến năm phút. Nhiều lắm cũng chỉ là ba, mà cũng có thể là hai.
Điện thoại anh báo có tin tức được cập nhật. Đám cháy xảy ra ở nhà kho đã lan sang một cơ sở lưu trữ gần đó và các đội cứu hỏa từ các hạt khác nhau đang trên đường đến. Tuyến số 64 sẽ cấm phương tiện qua lại cho đến ít nhất là giữa trưa. Các phương tiện được khuyên chuyển sang tuyến đường tiểu bang 47A. Từ 5 đến 9 giờ, một bài báo khác cho biết, đám cháy đã được kiểm soát. Cho đến lúc đó, không có báo cáo thương tích hoặc tử vong nào.
Billy hiện đang ngồi trước cửa sổ với khẩu Remington vắt ngang đầu gối. Thời tiết hôm nay vô cùng trong lành, cơn mưa mà Nick băn khoăn không xảy ra, làn gió thoảng qua như hơi thở sảng khoái, đoàn quay phim của Kênh số 6 đang tất bật để sẵn sàng ghi hình cho bản tin Thời sự buổi trưa, vậy ngôi sao của bản tin này đang ở đâu? Billy mong đợi Allen sẽ được dẫn đến bằng xe của cảnh sát hạt thay vì xe thùng, và vào lúc 9 giờ, thời điểm mà hắn được hộ tống vào phòng cho đến khi vị thẩm phán sẵn sàng, nhưng lúc này, đã trễ năm phút và không có dấu hiệu của bất kỳ phương tiện công vụ nào đến từ nhà tù quận trên đường Holland.
Mười phút qua đi mà vẫn chẳng thấy gì. Đám đông ăn sáng tại Sunspot đã rời đi hết. Chẳng bao lâu nữa, nữ nhân viên phụ trách, với đôi mắt không còn ngái ngủ, sẽ dỡ tấm biển ghi tên những món ăn đặc biệt dành cho bữa sáng và thay thế nó bằng tấm biển đề thực đơn cho bữa trưa.
9 giờ 15 phút, làn khói cuồn cuộn phía trên tòa án mỏng dần. Billy bắt đầu tự hỏi liệu có phải đã có trục trặc gì không. Hai mươi phút trôi qua, anh chắc chắn về điều đó. Có lẽ Allen đã bị ốm, hoặc tự khiến mình đổ bệnh. Có lẽ ai đó đã tấn công hắn ở hạt. Có lẽ hắn đang trong bệnh xá, thậm chí còn sắp chết. Có lẽ hắn đang giả điên để trì hoãn bị buộc tội. Có lẽ hắn thực sự đã phát điên.
9 giờ 30 phút, khi Billy đang cân nhắc các kế hoạch tẩu thoát của mình – bước đầu tiên sẽ là tháo rời khẩu súng, bất kể thế nào – một chiếc xe SUV màu đen với dòng chữ CẢNH SÁT HẠT ở bên hông lướt trên đường Court. Những ánh đèn xanh nhấp nháy trên nóc xe và ở bên trong xe. Một người phụ nữ trong chiếc váy ngắn màu đỏ y như màu áo khoác mùa thu của Phil bước ra khỏi xe. Cô ta một tay cầm micrô và tay kia cầm một chiếc gương nhỏ để chỉnh trang ngoại hình của mình. Ánh mặt trời buổi sáng rực rỡ chiếu thẳng vào đó, hắt ánh sáng về phía Billy khiến anh phải quay đầu đi để không bị chói mắt.
Hai viên cảnh sát, tay cầm bộ đàm, vội vàng chạy từ phía trong tòa án xuống các bậc thềm bằng đá khi chiếc SUV dừng lại bên vệ đường. Cánh cửa hành khách ở phía trước mở ra và một gã đàn ông bệ vệ trong bộ đồ màu nâu và chiếc mũ cao bồi màu trắng lố bịch của hãng Stetson bước ra ngoài. Một viên cảnh sát mặc đồng phục bước ra từ ghế lái. Đội quay phim đang ghi hình. Đám phóng viên bắt đầu tiếp cận gã đàn ông phốp pháp đó, người chẳng thể là ai khác ngoài ngài trưởng nha cảnh sát. Không ai dám đội một chiếc Stetson như vậy. Cảnh sát tòa án tiến tới để ngăn nữ phóng viên, nhưng gã đàn ông bệ vệ đó ra hiệu cho phép cô ta tiến về phía trước. Cô ta đặt câu hỏi và hướng mic về phía ông. Billy có thể đoán được ý chính: chúng tôi biết cách xử lý những kẻ nguy hiểm như thế này, công lý sẽ được thực thi, hãy bầu cho tôi vào tháng Mười một tới.
Nữ phóng viên nghe xong liền lùi lại một bước. Gã đàn ông phốp pháp đó quay về phía chiếc SUV. Cửa sau mở và thêm một viên cảnh sát mặc đồng phục nữa bước ra. Với bề ngang như thế kia thì chắc hắn phải mặc cỡ XL. Billy nâng khẩu Remington lên vai, quan sát và chờ đợi. Gã lái xe đi đến bên cạnh gã XL. Cả hai cùng quay về phía cánh cửa đang mở và lúc này, Joel Allen lộ diện. Vì đây chỉ là một phiên cáo trạng và chẳng có vị thẩm phán nào để gây ấn tượng, hắn mặc một bộ quần áo DOCC màu cam thay vì trang phục bình thường. Hai tay bị còng ở phía trước.
Phóng viên muốn đặt câu hỏi cho Allen, có thể là điều gì đó sáng suốt như anh đã làm việc đó phải không, nhưng lần này, ngài trưởng nha cảnh sát giơ tay ra dấu về phía cô. Allen cười toe toét với nữ phóng viên và nói gì đó. Billy chẳng cần đến ống ngắm cũng nhìn thấy được cảnh đó.
Gã XL nắm lấy cùi chỏ của Allen và hướng hắn về phía các bậc thềm tòa án. Họ bắt đầu đi lên. Billy đưa nòng súng của khẩu Remington qua lỗ trên tấm kính. Anh đặt báng súng chắc chắn ở hõm vai và kê khuỷu tay lên đầu gối hơi mở rộng, tất cả sự hỗ trợ mà anh cần cho một phát súng. Anh nheo mắt nhìn vào ống ngắm và quang cảnh phía dưới dần tiến đến gần. Anh có thể nhìn thấy những nếp nhăn trên cần cổ cháy nắng của gã đàn ông béo. Anh có thể nhìn thấy chùm chìa khóa leng keng và nảy lên nảy xuống trên thắt lưng của gã XL. Anh có thể thấy búi tóc màu nâu nhạt của Allen được túm gọn ở phía sau. Billy sẽ đưa viên đạn xuyên qua búi tóc đó và găm vào não. Xuyên thủng bí mật mà Allen đang giữ, tấm vé mà hắn nghĩ sẽ giúp hắn bước ra khỏi tù.
Lần này, ký ức lóe lên, đám trẻ nhảy bổ vào người anh khi Derek đánh bại anh trong ván cờ tỷ phú cuối cùng đó. Anh xua nó đi ngay lập tức. Thời khắc này, chỉ tồn tại anh và Allen. Hai người duy nhất trên thế giới. Cuối cùng, giờ cũng điểm. Billy hít vào một hơi thật thoải mái, nín thở và bóp cò.
06Sức mạnh của viên đạn giải phóng Allen khỏi sự kìm kẹp của cảnh sát. Hắn đổ người về phía trước và gục xuống bậc thềm. Mặt trước hộp sọ của hắn cũng tiếp đất ở đó. Viên trưởng nha cảnh sát bệ vệ nhanh chân tìm chỗ nấp, đến nỗi làm rơi cả chiếc mũ cao bồi lố bịch của mình. Nữ phóng viên cũng gấp rút tìm chỗ trốn. Người đàn ông cầm máy quay cúi người xuống theo phản xạ, nhưng vẫn ở nguyên vị trí cũ. Gã XL cũng vậy. Trung sĩ của Thủy quân lục chiến, người đã ký đơn cho Billy, hẳn sẽ vô cùng tự hào về hai người đó. Đặc biệt là viên cảnh sát có khổ người rộng, anh ta đưa mắt nhìn Allen rồi quay lại, rút súng và tìm kiếm vị trí phát ra phát súng vừa rồi. Anh ta nhanh nhẹn trấn tĩnh, nhưng Billy đã rút khẩu súng xuống. Anh thả nó xuống sàn và nhanh chóng tiến về phía không gian bên ngoài.
Anh dòm ra sảnh nhưng không thấy ai. Pháo đã nổ phát đầu tiên. Đó là một tiếng nổ lớn. Billy bứt tốc chạy đến nhà vệ sinh nam, vừa chạy vừa lôi chìa khóa ra khỏi túi quần. Anh nhét nó vào ổ khóa Yale, ngay khi bước vào nhà vệ sinh, anh nghe thấy những giọng nói xôn xao từ phía cuối hành lang. Đám luật sư, thêm cả thư kí và trợ lý pháp lý, sẽ đến công ty kế toán, đúng như những gì anh dự định.
Billy cúi xuống thùng rác, ném khăn giấy sang một bên và lôi các món đồ ngụy trang của mình ra. Anh mặc quần vải dù bên ngoài quần jean, kéo dây rút và thắt nút. Không có khóa để kéo. Anh mặc áo khoác Rolling Stones. Đoạn vừa nhìn gương phía trên bồn rửa mặt vừa đội tóc giả. Mái tóc đen chỉ dài đến nửa gáy che khuất hết trán đến lông mày và hai bên mặt. Anh mở cửa phòng vệ sinh. Hành lang không một bóng người. Các luật sư và nhân viên kế toán (trong đó có Phil) vẫn đang trố mắt lao xao quan sát sự hỗn loạn bên dưới. Chẳng bao lâu nữa, họ sẽ quyết định ra khỏi tòa nhà, và ít nhất một người trong số họ sẽ đi lối cầu thang bộ vì thang máy không tải hết, nhưng giờ vẫn chưa phải lúc.
Billy ra khỏi nhà vệ sinh và bắt đầu đi xuống cầu thang. Anh có thể nghe thấy âm thanh huyên náo bên dưới, vô cùng hỗn loạn, nhưng dãy bậc thang từ tầng bốn xuống tầng ba thì im bặt. Đám người trên hai tầng này vẫn dáo dác nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy nhiên, tầng hai thì không như vậy, đây là tầng của Các giải pháp Kinh doanh, và ngay cả khi không bị che khuất, họ cũng không có tầm nhìn bao quát bởi cửa sổ hướng ra con đường ở trên cao. Anh có thể nghe thấy những tiếng bước chân nặng nề dưới cầu thang, những âm thanh rì rào khi họ di chuyển. Colin White cũng ở trong số đó, nhưng không ai có thể nhận ra anh ta hiện có một người song trùng, bởi Billy sẽ đứng ở phía sau họ và không ai sẽ quay lại nhìn. Buổi sáng ngày hôm nay thì không.
Billy dừng lại ngay trên chiếu nghỉ cầu thang tầng hai. Anh đứng đó cho đến khi đám đông tản bớt, sau đó tiếp tục đi xuống tầng một, phía sau một người đàn ông mặc quần đùi vải kaki và một người phụ nữ mặc quần dài ca rô màu vàng chanh. Anh buộc phải dừng lại trong giây lát, có thể là do cánh cửa ở tầng một bị kẹt. Điều này khiến anh lo lắng, bởi những người trên tầng sẽ sớm xuống đến cầu thang. Trong số đó sẽ có người của tầng năm.
Đám đông bắt đầu di chuyển trở lại, và năm giây sau trong khi Jim, John, Harry và Phil vẫn dáo dác nhìn từ trên cao, Billy mong là vậy – anh đã ra đến tiền sảnh. Irv Dean đã rời vị trí. Billy có thể thấy ông ta trên quảng trường, dễ dàng được nhận ra trong chiếc áo com-lê bảo vệ màu xanh lá. Colin White trong chiếc sơ mi màu cam rực cũng rất nổi bật. Anh ta giơ điện thoại lên, ghi lại cảnh hỗn loạn: cảnh sát di chuyển về phía làn khói bốc lên từ giữa tiệm Sunspot Café và công ty du lịch bên cạnh, cảnh sát và bảo vệ hét lên kêu gọi mọi người quay trở lại tòa án và trú ẩn tại chỗ, nhiều người chạy xuống vì có nhiều khói hơn xuất hiện ở góc phố, tiếng la hét nhốn nháo om sòm mất kiểm soát.
Colin không phải là người duy nhất quay video. Những người khác, dường như nghĩ rằng giơ iPhone lên thì sẽ bình an vô sự, cũng đang làm điều tương tự. Nhưng đó chỉ là thiểu số, Billy nhìn thấy khi anh bước chân ra ngoài. Hầu hết mọi người chỉ muốn chạy thoát. Anh nghe thấy ai đó hét lên Có kẻ ám sát . Ai đó khác lại gào lên Chúng đánh bom tòa án ! Có tiếng nói oang oang rằng Hắn có súng !
Billy băng qua quảng trường hướng về phía bên phải, đến đường Court. Con đường chéo, ngắn, rợp bóng cây này sẽ đưa anh đến đường Second, chạy phía sau ga-ra. Anh không đơn độc, có khoảng ba người ở phía trước và khá nhiều người phía sau. Mọi người đều lựa chọn đi đường này để tránh xa sự hỗn loạn, nhưng anh là người duy nhất để ý đến chiếc xe van DPW đang đậu bên lề đường. Dana đang ngồi sau tay lái. Reggie mặc đồng phục thành phố như quy định, đang đứng ở cửa sau và đưa mắt dò xét đám đông. Hầu hết những người bỏ chạy từ đường Court đều đang nói chuyện điện thoại. Billy ước anh có thể vờ làm điều tương tự, nhưng điện thoại của Dalton Smith nằm trong túi quần jean, bên dưới chiếc quần vải dù. Một cơ hội đã bị bỏ lỡ, nhưng bạn đâu thể lường trước mọi việc.
Anh biết tốt hơn hết là nên cúi đầu xuống vì Dana hay Reggie có thể chú ý đến (nhiều khả năng là Dana), nhưng anh rảo bước tiến lên đi bên cạnh người phụ nữ đầy đặn đang thở hổn hển và ôm cuốn sách bỏ túi trước ngực như một tấm khiên. Khi họ đến gần chiếc xe tải, Billy quay đầu về phía bà ta và cất cao giọng gần giống giọng của Colin White khi anh ta tỏ vẻ mình bóng đẫm. “Xảy ra chuyện gì vậy? Ôi trời ơi, đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Chắc là khủng bố,” người phụ nữ trả lời. “Chúa ơi, có tiếng nổ. ”
“Tôi biết !” Billy rên lên. “Trời ơi, tôi cũng nghe thấy !”
Sau đó, họ đi theo hướng của mình. Billy mạo hiểm liếc qua vai. Nhờ đó, anh có thể chắc chắn rằng chúng không chú ý đến anh . Hoặc đuổi theo anh. Chúng không làm vậy. Có nhiều người đổ vào đường Court để bỏ chạy hơn, chen chúc nhau trên vỉa hè. Reggie đang dò xét họ, đứng bằng đầu mũi chân, cố gắng tìm kiến Billy. Dana cũng vậy. Anh rẽ trái ở đường Second, sau đó lại rẽ trái vào Laurel rồi quành phải vào đường Yancey. Đám người vẫn tràn ra nhốn nháo ở phía sau anh. Có một chàng thanh niên trẻ nắm lấy vai của Billy, muốn biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra ở đây.
“Tôi không biết,” Billy nói. Anh bỏ qua anh chàng đó và bước tiếp.
Sau lưng anh, âm thanh tiếng còi báo động náo loạn không gian.
07Máy tính xách tay của anh đã không cánh mà bay.
Billy giật mạnh bao bì, khiến đống đồ ăn Trung Quốc vương vãi khắp nơi, và anh chẳng thấy gì ngoài những viên đá cuội cũ. Tâm trí anh quay trở lại Fallujah và chiếc giày em bé. Vẳng bên câu nói của Taco rằng anh bạn, hãy giữ thứ đó an toàn nhé . Anh buộc chặt nó vào thắt lưng của mình bằng dây buộc, lúc lỉu ở bên hông ngược với bên có đồ đạc anh mang theo. Tất cả họ đều mang theo những thứ đó.
Anh không cần chiếc máy tính xách tay chết giẫm đó, anh có USB chứa câu chuyện của Benjy, Rudy “Taco” Bell và những người khác vẫn chưa được nhắc đến nhưng đang chờ sẵn rồi. Anh có thể viết tiếp khi đến căn hộ ở tầng hầm. Không có gì trên chiếc máy tính xách tay của anh móc nối anh với cuộc sống của Dalton Smith, ngay cả khi ai đó, một siêu anh hùng nào đó ngoài màn ảnh, có thể bẻ khóa mật khẩu. Mối liên hệ duy nhất với cuộc sống Dalton Smith của anh ngoài vợ chồng Jensen là Bucky Hanson, và anh chỉ liên lạc với Bucky bằng chiếc điện thoại mà giờ đã không còn tồn tại.
Vì vậy, cứ mặc kệ thôi. Không lựa chọn thì không mất mát.
Nhưng cảm giác xui xẻo cứ bám riết lấy anh. Như một điềm xấu. Gần giống như một bản tổng kết cuối cùng cho một công việc tồi tệ mà lẽ ra anh nên biết nhiều hơn trước khi đảm nhận.
Tay anh bị đập vào thành thùng rác đau điếng, anh dỏng tai lên lắng nghe tiếng còi. Anh không lo lũ cớm, tất cả đều đang hướng đến tòa án, nơi một đám đông lớn đang bao quanh, nhưng anh bận tâm về Reggie và Dana. Sau khi cảm thấy mệt mỏi vì chờ đợi, chúng sẽ cho rằng Billy bị mắc kẹt trong Tháp Gerard hoặc anh đã đánh lừa bọn chúng. Chúng không thể làm gì nếu anh vẫn ở trong tòa nhà, nhưng nếu anh quyết định từ bỏ kế hoạch và tự lo thân, chúng có thể dạo quanh các con phố và truy lùng anh.
Thứ này không giống như giày trẻ em, Billy nghĩ. Và chiếc giày trẻ em đó không phải ma thuật, mà chỉ là một ý nghĩ ma thuật. Chuyện khốn khiếp xảy ra sau khi mình để mất nó chẳng có nghĩa lý gì. Vận may của chiến tranh, em bé và cái này cũng vậy. Ai đó đã thấy và nhặt chiếc máy tính, nó đã biến mất và anh phải tìm một chỗ ẩn nấp trước khi chiếc xe van đó xuất hiện, chầm chậm lăn bánh.
Anh nghĩ về đôi mắt sắc lẹm và nhỏ xíu của Dana Edison đằng sau cặp kính không gọng. Billy từng né được chúng một lần và không muốn mạo hiểm lần hai. Anh phải nhanh chóng đến căn hộ tầng hầm trên đường Pearson, càng nhanh càng tốt.
Billy đứng dậy và nhanh chân chạy ra đầu hẻm. Anh nhìn thấy một vài chiếc xe hơi nhưng không thấy chiếc xe van đó đâu. Anh rẽ phải, sau đó sững người, cảm thấy kinh ngạc và ghê tởm trước sự ngu ngốc của bản thân. Cứ như thể cái bản thể ngờ nghệch đó đã trở thành con người thật của anh. Anh chuẩn bị ra đến phố Pearson, vẫn đội tóc giả, mặc áo khoác Rolling Stones và chiếc quần vải dù chết tiệt. Chẳng khác nào đeo bảng hiệu neon tuyên bố SOI TÔI ĐI NÀO.
Anh chạy ngược lại con hẻm, vừa chạy vừa lột bỏ bộ tóc giả và chiếc áo khoác. Đứng ở phía sau thùng rác một lần nữa, anh giật phăng nút thắt đầu bò đang giữ chiếc quần vải dù ngốc nghếch, tụt nó xuống và bước ra. Anh kễnh chân và nhét mọi thứ vào đó. Anh nhét vào sâu hết mức có thể dưới đống giấy gói đã bị vò nát... và chạm vào thứ gì đó. Cứng và mỏng. Vành của chiếc mũ lưỡi trai chăng?
Đúng là vậy. Anh đã thực sự nhét nó xuống sâu như vậy trong thùng rác? Anh ném chiếc mũ sang một bên và thọc tay sâu hơn, tựa vai vào thành thùng rác gỉ sét, mùi của đồ ăn Trung Quốc sộc lên mũi khiến anh muốn ói. Những ngón tay đang xòe ra của anh chạm vào một thứ khác. Anh biết nó là gì và cảm thấy không thể tin nổi. Anh vươn người sâu hơn, một bên má giờ áp hẳn vào bề mặt gỉ sét của thùng rác và nắm lấy quai chiếc túi đựng máy tính xách tay. Anh lôi nó ra và nhìn nó chằm chằm một cách khó tin. Anh có thể thề rằng mình đã không nhét nó quá sâu, nhưng có vẻ như anh đã làm vậy. Anh tự nhủ rằng chuyện này không có điểm gì giống với suy nghĩ rằng anh đã ném nhầm điện thoại, không có chuyện gì giống cả, nhưng đúng là như thế.
Đồng ý ở thành phố này lâu như vậy là một sai lầm. Cờ tỷ phú là một sai lầm. Tổ chức tiệc nướng ở sân sau là sai lầm. Bắn đổ những chú chim thiếc ở gian bắn súng? Sai lầm nốt. Có thời gian suy nghĩ và hành động như một người bình thường cũng sai lầm.
Anh dùng một tờ giấy gói tương đối sạch để lau mũ và túi đựng máy tính. Anh quàng dây đeo qua vai và đội chiếc mũ lưỡi trai vốn sạch sẽ giờ đã trở nên cáu bẩn lên đầu. Anh đi ra đầu hẻm và dợm bước ra đường chính. Một chiếc xe cảnh sát chạy tới góc cua tiếp theo, đèn nhấp nháy liên hồi và rú còi inh ỏi. Billy lùi lại cho đến khi chiếc xe đi qua. Sau đó, anh nhanh chân tiến về phía đường Pearson và tòa nhà chung cư đối diện với ga xe lửa đã bị phá bỏ. Anh lại nghĩ về Fallujah, những cuộc truy lướt vô tận qua những con phố nhỏ hẹp, trong khi chiếc giày trẻ con cứ đập vào hông anh. Cho đến khi cuộc tuần tra kết thúc. Khao khát được quay trở lại căn cứ an toàn cách xa thị trấn cả dặm, nơi có thức ăn nóng hổi, bóng bầu dục và cả bộ phim dưới những ánh sao sa mạc.
Chín khối nhà , anh tự nhủ. Chín khối nhà nữa là anh sẽ về tới nhà. Chín khối nhà và cuộc tuần tra đặc biệt này sẽ kết thúc. Không có bộ phim nào dưới ánh sao, chỉ có Billy Summers, nhưng Dalton Smith có cả YouTube và iTunes trên một trong những chiếc máy tính AllTech của mình. Không có bạo lực, không có các vụ nổ, chỉ có những người đang hành động kỳ lạ. Thêm cả nụ hôn khi kết thúc.
Chín khối nhà.
08Anh đi qua được bảy khối nhà, phần hiện đại hơn của thành phố đã lùi dần phía sau lưng anh, thì chợt thấy chiếc xe van Transit lăn bánh qua một ngã tư ở phía trước. Billy cho rằng đó có thể là một chiếc DPW khác, tất cả đều trông khá giống nhau, nhưng nó đang di chuyển rất chậm, gần như dừng lại ở giữa đại lộ phía Tây trước khi tăng tốc trở lại.
Billy bước vào một cánh cửa gần đó. Sau khi thấy chiếc xe tải không quay đầu, anh tiếp tục bước đi, cẩn thận nhìn về phía trước để tìm chỗ ẩn nấp nếu nó quay trở lại. Nếu nó quay lại và bắt gặp anh, anh có thể sẽ chết. Đồ vật gần nhất anh có để dùng làm vũ khí là những chiếc chìa khóa. Tất nhiên, trừ phi Nick chơi đẹp với anh. Trong trường hợp đó, anh có thể bị mắng mỏ, chỉ trích gay gắt, nhưng anh cũng không có ý định tìm hiểu. Dù thế nào, anh vẫn phải bước tiếp nếu muốn đến tòa nhà.
Anh dừng lại ở ngã tư, nhìn theo hướng chiếc xe Transit vừa rời đi. Chẳng thấy gì ngoài vài chiếc xe hơi và một chiếc xe tải UPS. Billy băng qua đường, cúi đầu, không thể ngừng nghĩ về đường số 10 ở Fallujah, được biết đến với cái tên Hẻm IED.
Anh rẽ vào đường Pearson, chạy bộ băng qua khối nhà cuối cùng để đến tòa nhà của anh. Anh phải băng qua đường mới đến được đó, và anh cảm thấy ngứa ngáy điên cuồng trên xương bả vai, như thể ai đó – tất nhiên là Dana – đang tia thấy khẩu súng lục giảm thanh được giắt ở đó. Gió không ngừng thổi qua khu đất trống trải chất đầy đống đổ nát khiến một tờ báo địa phương đã được gấp lại bay đến mắt cá anh và Billy hơi ngạc nhiên trước điều đó.
Anh vội vã băng qua đường sang tòa nhà số 658, rồi chạy lên bậc thềm. Anh nhìn qua vai để tìm kiếm dấu hiệu của chiếc xe van Transit, anh chắc chắn mình sẽ nhìn thấy nó, nhưng đường phố vắng tanh. Tiếng còi báo động rít lên bám đuổi phía sau lưng anh, giống như phần đời còn lại trong nhân dạng David Lockrige của anh. Anh thử một chiếc chìa khóa nhưng không khớp. Thêm một cái khác và vẫn sai. Anh nghĩ về chiếc điện thoại và cả chiếc máy tính xách tay mà anh có thể đã đánh mất, cách mà anh để mất chiếc giày trẻ em.
Dễ như bỡn, anh nghĩ. Đây là những chiếc chìa khóa ở căn nhà đường Evergreen của mày, mày chưa bao giờ tháo chúng ra khỏi chùm chìa khóa, vì vậy hãy thư giãn đi nào. Mày gần như đã về đến nhà rồi.
Lượt thử tiếp theo là chìa khóa mở vào sảnh. Anh bước vào trong và đóng cửa lại. Anh nhìn ra ngoài qua tấm rèm đăng-ten rách rưới, rất có thể là tác phẩm của Beverly Jensen. Anh không nhìn thấy gì, không thấy gì cả, ngoài một con quạ đậu trên đống đổ nát lởm chởm bên kia đường, thấy con quạ cất cánh bay đi, không nhìn thấy gì, thấy một đứa nhóc đi xe đạp cùng người mẹ kiên nhẫn đi bên cạnh, thấy một tờ báo khác nương nhờ cơn gió bay qua vỉa hè, đầu óc anh trôi một chút về vỉa hè vá víu ở đường Pearson, và sau đó anh nhìn thấy chiếc van Transit, đang chầm chậm di chuyển trên đường. Billy đứng bất động không nhúc nhích. Anh có thể nhìn xuyên qua tấm rèm, nhưng Reggie ở ghế phụ không thể nhìn vào trong. Dù hắn có thể nhác thấy một chuyển động đột ngột đằng sau tấm rèm. Billy nghĩ người còn lại chắc chắn sẽ nhìn thấy.
Chiếc xe van Transit vẫn tiếp tục lăn bánh. Billy chờ đợi ánh đèn phanh nhấp nháy. Chúng không dừng lại, sau đó khuất dạng. Anh không chắc mình an toàn, nhưng anh nghĩ là vậy. Anh hy vọng vậy. Anh bước xuống cầu thang và tiến vào căn hộ. Đây không phải là nhà, nó chỉ là một nơi để lẩn trốn, nhưng trong thời gian này, như vậy cũng đủ rồi.