← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 21 01

Khi anh tấp vào, Alice đã đợi sẵn anh ở đầu khoảng trống nơi chiếc xe tải cũ đậu. Cô ôm anh ngay khi anh bước ra khỏi xe, thực ra là ôm chầm lấy anh. Không ngần ngại. Anh ôm lại cô. Sau cái ôm, anh một phần thích thú và một phần buồn bã vì câu hỏi đầu tiên của cô, một câu hỏi đến từ một cô gái với tâm trí hiện đang sống ngoài vòng pháp luật.

“Chiếc xe đó có an toàn để lái không? Chúng ta sẽ không bị cảnh sát chặn lại chứ?”

“Nó an toàn. Trình theo dõi xe đã bị vô hiệu hóa. Điều đó không làm tôi ngạc nhiên.” Chủ nhân của chiếc xe đã chết và Nick sẽ không gọi cảnh sát. Hắn ta sẽ có quá nhiều điều cần giải thích. Và Billy giờ đã nắm trong tay thông tin có thể thổi bay hắn và toàn bộ hoạt động của hắn.

“Tôi đã đóng gói mọi thứ. Không nhiều nhặn lắm.”

“Được rồi. Đi nào. Trong khi tôi lái xe, cô có thể đặt phòng cho chúng ta tại một nhà nghỉ ở Wendover. Vừa qua ranh giới bang Utah một chút.”

Alice nhìn quanh chỗ ở hiện tại của họ. “Tôi không chắc kiểu địa điểm chúng ta muốn có trang web hay không. Có thể, nhưng...” Cô nhún vai.

“Hãy đặt phòng ở khách sạn chuỗi. Cái tên Dalton Smith vẫn trong sạch và không còn áp lực nữa. Sẽ không có ai tìm kiếm chúng ta đâu.”

“Anh chắc chứ?”

Billy nghĩ về điều đó và cho rằng đúng là như vậy. Điều cuối cùng anh nói với Nick là hãy giữ danh dự một lần trong đời, và anh nghĩ Nick, người sẽ khẳng định chắc chắn với đám săn tiền thưởng rằng anh đã chết trong nơi ở của hắn, sẽ làm điều đó. Ít nhất là trong một thời gian. Cũng có thể có thứ gì đó khác. Nếu Billy tiếp cận được Klerke, Nick Majarian sẽ thảnh thơi, và hoàn toàn có thể nhận được số tiền thưởng trị giá sáu triệu đô-la vào một trong những tài khoản được đánh số của hắn.

Trong khi đó, Alice đang nhìn lên anh và chờ đợi.

“Chắc chắn. Đi thôi.”

02

Đó là một câu chuyện dài, nhưng để đến Wendover phải mất năm giờ đồng hồ lái xe và đó là một khoảng thời gian đủ để Billy có thể kể cho cô nghe những gì anh biết và những gì anh suy luận. Nhưng trước khi họ lăn bánh, anh sạc pin điện thoại và lên Google tìm kiếm cái tên Roger Klerke. Tiểu sử hình thu nhỏ cho biết lão ta sinh năm 1954, tức hiện sáu mươi lăm tuổi, nhưng trong bức ảnh kèm theo thì trông lão già hơn ít nhất phải chục tuổi. Da lão nhợt nhạt, đầu hói, các nếp nhăn hiện rõ và những thớ thịt chảy xệ xuống dưới cằm. Mắt lão ta sáng lên, như những con thú nhỏ thó già nua. Đó là khuôn mặt của một cuộc sống khó khăn và sự buông thả.

“Lão ta là người đứng sau toàn bộ màn trình diễn chết tiệt này,” Billy nói và đưa cho cô điện thoại của mình.

Cô gõ và lướt bằng ngón tay khi Billy bắt đầu lái xe đi và hướng về Đường 15. Cô cúi mặt nhìn điện thoại, hất tóc ra khỏi mặt một cách thiếu kiên nhẫn. “Khỉ thật. Theo Wikipedia, lão ta làm chủ thế giới, ít nhất là về phương tiện truyền thông.”

Billy một lần nữa nghĩ lại về cuộc gặp gỡ đầu tiên của mình với Ken Hoff, hai người họ ngồi trên chiếc bàn có ô che bên ngoài Sunspot Café, đối diện với tòa nhà nơi Billy sẽ thực hiện phát súng. Hoff với một ly rượu, Billy với ly soda ăn kiêng, ở Hoff toát ra một chút tuyệt vọng ngay cả khi đó. Mặc dù cùng với nó, giống như anh em sinh đôi, là suy nghĩ đã khiến anh ta gặp rất nhiều rắc rối và sắp khiến anh gặp nhiều rắc rối hơn nữa. Đó là niềm tin cốt lõi, có thể đã khắc sâu trong thời thơ ấu, rằng anh ta là ngôi sao của bộ phim mang tên Cuộc sống tuyệt vời của Ken Hoff, và cho dù mọi chuyện có tồi tệ đến đâu, cuối cùng anh ta cũng sẽ xuất hiện cùng với những cô gái, chiếc đồng hồ vàng, và mọi thứ.

“Báo chí, trang web, một xưởng phim, hai dịch vụ phát trực tuyến...”

“Và truyền hình nữa,” Billy bổ sung. “Đừng quên điều đó. Bao gồm Kênh 6 ở Red Bluff, đài duy nhất có cảnh quay về vụ giết người trong tòa án.”

“Anh có nghĩ...”

“Đúng thế.”

“Chết tiệt thật,” Alice nói một cách nhẹ nhàng.

Năm nay tôi hơi chật vật, đó không phải là những gì Hoff đã nói sao? Các vấn đề về dòng tiền phát sinh kể từ khi tôi mua vào WWE, nhưng một vốn bốn lời, thì làm sao tôi có thể nói không chứ?

“Lão ta sở hữu World Wide Entertainment,” Alice nói. “Đó là một mạng lưới cộng với khoảng mười hai kênh truyền hình cáp. Một trong số đó là trung tâm tin tức rất yêu quý Trump. Có những nhà bình luận điên rồ...”

“Tôi biết cô đang nói đến những ai.”

Anh đã xem WWE News 24, ai cũng từng xem qua kênh đó. Nó phát mọi lúc trong hành lang khách sạn và nhà ga sân bay. Thỉnh thoảng, Billy dừng lại vài phút để nghe chút thông tin về một số chuyên gia cánh hữu, sau đó tiếp tục di chuyển hoặc đổi sang một trong các kênh phim nếu có thể cầm được điều khiển. Tuy nhiên, anh không biết họ nhượng quyền các đài truyền hình địa phương. Không biết (ít nhất là lúc đầu) những gì Hoff nói và không quan tâm. Anh nghĩ điều đó không quan trọng. Nhưng nó quan trọng. Rất quan trọng. Đó là cách Hoff bắt đầu. Đó là lý do tại sao nhóm tin tức Kênh số 6 không đuổi theo đám cháy ở Cody. Đó là cách Ken Hoff chết trong nhà để xe của chính mình.

“Lão ta muốn anh giết Joel Allen? Lão ta á? Lão ta già rồi. Và giàu có.”

Đúng thế, Billy nghĩ. Già, giàu và từng nắm giữ ngôi vương. Ken Hoff chỉ nghĩ hắn đang đóng vai chính trong một bộ phim. Roger Klerke thực sự đã từng như vậy. Lão ta là kẻ nghĩ rằng mình xứng đáng với tất cả mọi thứ và nó không nên chỉ được mang đến mà còn phải được phục vụ một cách hoàn hảo. Điều đó bao gồm cả cảnh quay về cái chết của Joel Allen.

Và mình là người phục vụ, Billy nghĩ.

“Hãy cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra ở Điểm Mũi đất.”

Billy làm theo yêu cầu của cô, chỉ bỏ qua những gì Nick đã nói với anh trước khi Billy yêu cầu hắn vào căn phòng an toàn giống như một đứa trẻ hư bị phạt và cấm túc trong phòng ngủ của mình. Khi anh kể xong, cô lên tiếng, “Anh đã làm được những gì mình phải làm.”

Điều này đúng, nhưng đó là nhận định của một cô gái chưa đủ tuổi để mua đồ uống hợp pháp. Anh chắc chắn Ken Hoff cũng nghĩ như vậy. “Đúng thế, nhưng chính những lựa chọn sai lầm đã khiến tôi phải làm thế.”

“Bà già đó,” Alice nói và lắc đầu. “Ngạc nhiên thật đấy. Anh có nghĩ bà ta sẽ ổn không?”

“Nếu con trai bà ta chết thì không.”

Cô đưa mắt nhìn Billy, với ánh nhìn mà anh thực sự vui mừng khi trông thấy. Nếu cô cảm thấy đủ an toàn để chọc giận anh, cô có lẽ vẫn ổn. “Anh không nghĩ bà ta cũng phải chịu một chút trách nhiệm về công việc mà anh đang làm sao? Làm việc cho đám xã hội đen?”

Billy không thể trả lời câu hỏi đó.

“Giờ thì hãy nói cho tôi biết anh đang bỏ lỡ điều gì. Đám xã hội đen đã nói gì với anh. Và cho tôi biết tại sao.”

Lúc này họ đang ở trên Xa lộ Liên tiểu bang. Bóng tối bắt đầu chiếm nhiều không gian hơn. Trận đấu giữa đội Giants và đội Cardinals sắp kết thúc. Một đội giành chiến thắng còn đội kia thì chấp nhận thất bại. Một đội dọn dẹp sẽ trên đường đến Điểm Mũi đất. Billy kiểm soát tốc độ dưới bảy mươi.

“Nick đã thuê Joel Allen giết người, nhưng Nick chỉ là kẻ móc nối. Hắn thậm chí còn tự mình nói với tôi điều đó, dù hắn tự gọi mình là người đại diện. Chính Roger Klerke là người muốn hoàn thành công việc và trả hàng triệu đô-la cho việc đó. Họ gặp nhau trên một hòn đảo ở Puget Sound và cùng nhau thỏa thuận.”

“Lão ta muốn giết ai?”

“Con trai của lão.”

03

Alice nhảy cẫng lên như một người giật mình vì tiếng cánh cửa đóng sầm. “Peter, Paul, đại loại vậy! Anh ta được cho là người thừa kế!”

“Đó là Patrick,” Billy nói. “Cô biết không?”

“Không đời nào lại không biết. Vì mẹ tôi theo dõi News 24 mọi lúc.”

Mẹ của Alice và có lẽ là bảy mươi phần trăm những người nghiện theo dõi tin tức truyền hình cáp ở Mỹ, Billy nghĩ.

“Tôi gần như lúc nào cũng rời khỏi phòng, tôi ghét những lời nói ngớ ngẩn đó, nhưng việc đó không đáng để tranh cãi với bà ấy. Chỉ là nó giống như tin tức hàng đầu của họ trong gần một tuần, thậm chí còn chiếu trước Trump.” Cô nhìn anh. “Bây giờ tôi biết tại sao. Klerke sở hữu News 24.”

“Chính xác.”

“Họ nói rằng đó là thanh trừng băng đảng và Patrick Klerke đã bị nhầm lẫn với một người khác.”

“Không có chuyện băng đảng và cũng không có nhầm lẫn gì cả. Căn hộ của Klerke nằm trong một tòa nhà với đầy đủ bảo an. Dân giang hồ không bao giờ có thể vượt qua được người gác cổng, chứ đừng nói đến việc vào tòa nhà. Thêm vào đó, không ai nghe thấy tiếng súng. Allen hẳn đã sử dụng phụ kiện.”

“Gì cơ?”

“Thiết bị hãm thanh.”

“News 24 có mặt cùng cảnh sát để bắt gã đó nhưng họ không bao giờ có thể. Vì lúc đó Allen có lẽ đã ở ngoài thị trấn rồi.”

“Chắc chắn rồi, vượt qua những ngọn đồi và ở rất xa,” Billy đồng ý. “Và nếu hắn không ra tay bắn hai người đàn ông đó vì thua lớn trong vụ poker, thì hắn có thể vẫn băng qua những ngọn đồi và ở rất xa. Thậm chí có thể sau đó, nếu hắn không quay trở lại LA và nhầm lẫn một nữ nhà văn nào đó với một ả gái điếm.”

“Tại sao Klerke lại... con trai của chính mình? Tại sao?”

“Tôi chỉ có thể cho cô biết những gì Nick đã nói với tôi. Có thể còn nhiều điều nữa, nhưng tôi không có nhiều thời gian.”

“Vì mẹ của Frank. Marge.”

“Đúng thế, là Marge. Tôi biết bà ta sẽ hướng đến cổng chính, tôi đáng lẽ phải nghĩ bà ta biết mật mã để mở nó, và tôi đã để người gác cổng...”

“Sal.”

“Đúng vậy, là anh ta. Tôi đã bỏ anh ta lại với khẩu súng hoa cải. Vì vậy, tôi chỉ có thời giờ để nghe tóm tắt qua.”

“Hãy kể tôi nghe đi.”

“Klerke đã già. Không hẳn quá già, nhưng già so với tuổi và với một loạt các vấn đề liên quan đến y tế. Lão cần chỉ định người kế vị - để làm vui lòng ban giám đốc, và tôi đoán hầu hết mọi người đều mong đợi đó là Patrick, cậu con trai cả. Nhưng Patrick nghiện ma túy nặng và là một kẻ thích tiệc tùng, từng đốt hết số tiền lương hằng năm của mình trước cuối tháng Tư và đến gặp bố vào ngày một đầu tháng Năm, để xin thêm tiền.”

Alice mỉm cười. “Anh ta có lẽ nên về ở với mẹ của mình. Hai người họ có thể dễ sàng thuyết phục nhau hơn.”

“Mẹ của Patrick đã chết vì dùng thuốc quá liều. Thuốc. Hoặc có thể là tự sát. Thậm chí cũng có thể là một vụ giết người. Klerke cũng đã ly hôn với mẹ của đứa con trai thứ. Tên là Devin.”

“Tôi nghĩ anh ta cũng xuất hiện trên truyền hình. Đưa ra một tuyên bố hay điều gì đó.”

Billy gật đầu. “Những gì Nick nói với tôi khiến tôi nhớ đến câu chuyện của con châu chấu và con kiến, thêm một người cha đủ thông minh để nói lên sự khác biệt. Patrick là con châu chấu. Devin, cậu em trai kém bốn tuổi, là con kiến. Cần cù và thông minh. Vùi đầu vào công việc suốt ngày đêm. Gắng sức hoàn thành nhiệm vụ. Klerke đã cho gọi các cậu con trai của mình lại và nói cho chúng biết quyết định của mình. Patrick đã rất tức giận. Theo như những gì anh ta bận tâm đến, anh ta là người có những ý tưởng tuyệt vời để đưa WWE tiến về phía trước và cậu em trai chẳng khác nào tay nhân viên bàn giấy.”

Billy nghĩ đến đôi mắt nhỏ xấu xa trong bức ảnh và mường tượng Klerke đang nói gì đó tế nhị như Mày đã nhặt nhạnh hầu hết các ý tưởng tuyệt vời của mình từ những tên hip-hop theo chủ nghĩa tự do mà mày muốn trở thành bạn bè khi hít ma túy. Dù nói gì, lão ta cũng đã khiến cậu con trai lớn của mình nổi cơn thịnh nộ. Trong hầu hết các trường hợp, đó sẽ là một cơn thịnh nộ bất lực, nhưng Roger Klerke có điểm yếu, và Patrick về sau biết về nó hoặc phát hiện ra ngay lúc đó.

“Tôi không biết anh ta làm thế nào mà biết được, Nick cũng không nói với tôi. Có thể hắn cũng không biết. Có lẽ Patrick đã tìm được manh mối từ một người trong nhóm bạn có lối-sống-giàu-sang- và-ngu-ngốc của anh ta. Có lẽ anh ta đã nghe lỏm được điều gì đó. Nhưng anh ta không câm, vì anh ta có thể lần theo những dấu chấm đến một ngôi nhà nhỏ bên ngoài Tijuana.”

“Nhà chứa.”

“Không hẳn là thế. Nick nói nó được tài trợ tư nhân bởi chính Klerke, phục vụ mục đích sử dụng độc quyền của ông ta. Mỗi năm, ông ta chi rất đậm cho anh em nhà Félix, những người về cơ bản điều hành Tijuana Cartel. Cũng có thể có một số nguyên nhân khác nữa. Tôi đoán là rửa tiền. Không thành vấn đề. Nick cho biết Klerke không bao giờ dẫn bạn theo, vì tin đồn có chân.”

“Có phải Patrick đang làm ăn với Cartel không?” Alice hỏi. “Vận chuyển ma túy cho họ? Có một từ để miêu tả điều đó.”

“Muling [*] ,” Billy nói. “Có lẽ anh ta đã làm vậy.”

“Anh ta có thể đã nghe được từ một trong số họ. Nó có lẽ trở thành một vấn đề chưa được giải quyết của anh ta.”

Billy vỗ vai cô. “Tốt đấy. Chúng ta sẽ không bao giờ có thể biết chắc chắn, nhưng nó có ý nghĩa hơn ý tưởng nghe-nói-từ-một-người-bạn.”

Cô mỉm cười với lời khen của anh, nhưng chỉ một chút. Cô ấy biết điều này sẽ xảy ra, Billy nghĩ. Một cô gái kém thông minh hơn một chút có thể sẽ không biết, một cô gái gần đây chưa từng bị cưỡng hiếp cũng có thể sẽ không biết, nhưng cô gái này tích chọn cả hai ô.

“Klerke thích mê những cô gái trẻ.”

“Trẻ như thế nào?” Cô hỏi.

“Nick nói là tầm mười ba, mười bốn tuổi.”

“Chúa ơi.”

“Còn tệ hơn nữa. Cô có muốn nghe không?”

“Không, nhưng dù sao thì cũng cứ nói cho tôi biết đi.”

“Có ít nhất một lần - lão ta nói với Nick rằng chỉ một lần, vì chuyện đó đáng giá - có một cô gái trẻ hơn rất nhiều.”

“Mười hai?” Khuôn mặt của cô nói lên rằng dù con thằn lằn này già và da nhăn nheo này có là người như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn muốn tin đó là giới hạn cho sự sa đọa của lão ta.

“Theo Klerke nói, cô bé chưa đến mười tuổi, và Patrick có những bức ảnh bằng chứng. Những gì mà Roger Klerke nói với Nick trong cuộc gặp mặt của họ ở trên hòn đảo đó rằng ông ta “khá say và chỉ muốn xem chuyện đó như thế nào”.”

“Chúa ơi.”

“Phần còn lại của câu chuyện đơn giản như những những quân domino cứ thế đổ. Patrick có một USB lưu lại những bức ảnh. Thề thốt rằng chúng không tồn tại ở nơi nào khác, rằng người chụp chúng đã chết và được chôn cất trong sa mạc. Anh ta nói với cha mình rằng mình muốn trở thành giám đốc điều hành. Anh ta cũng muốn chuyển nhượng phần lớn cổ phiếu có quyền biểu quyết của cha mình, điều này sẽ khiến bất kỳ sự phản đối nào mà hội đồng quản trị có thể có phải rẽ theo hướng ủng hộ anh ta tiếp quản WWE. Anh ta muốn cậu em trai - thằng em trai khốn khiếp là từ anh ta gọi cậu em trai của mình, Nick nói thế - chuyển đến văn phòng ở Chicago, tôi đoán nơi đó cũng giống như Siberia, kinh doanh truyền thông. Anh ta muốn những thay đổi đó có hiệu lực kể từ ngày 1 tháng 1 năm 2019 và anh ta muốn mọi thứ được ký kết bằng văn bản. Sau đó và chỉ khi đó anh ta mới tiêu hủy chiếc USB chứa những bức ảnh.”

“Làm thế nào mà Klerke có thể chắc chắn rằng không có thêm hình ảnh ở những nơi khác?”

Billy nhún vai. “Có lẽ là có. Trong mọi trường hợp, lão ta làm gì còn lựa chọn nào khác? Và Patrick ít nhất cũng đủ thông minh để biết rằng nếu những bức ảnh được công bố, cổ phiếu công ty sẽ xuống dốc bất kể ai là Giám đốc điều hành.”

Alice ngẫm nghĩ, sau đó lên tiếng, “Như thể sự tiêu hủy đảm bảo lẫn nhau. Theo khía cạnh nào đó.”

“Tôi cho là vậy. Theo những gì tôi biết từ Nick là Klerke đã đồng ý, và khi luật sư của lão ta trình một lá thư thông báo ý định nghỉ hưu và chuyển giao công ty cho cậu con trai cả của mình, và khi lá thư đó được công bố trước hội đồng quản trị, Patrick đã đưa ngón tay cái lên, hướng lên trên về phía bố mình. Ai đã phá hủy nó. Patrick không bao giờ lường trước được việc lão già sẽ đến gặp Nick Majarian và thuê một người giết anh ta. Trí tưởng tượng của anh ta không kéo dài đến mức đó.”

“Đó không phải là châu chấu và kiến. Giống như một vở kịch của Shakespeare hơn. Một vở kịch đẫm máu.”

“Với việc Patrick chết, lúc Klerke từ chức - và sức khỏe của ông ta cũng không còn cho phép - Devin sẽ lên tiếp quản.”

Anh tấp vào một khu vực dịch vụ, vì chiếc Mitsubishi cần đổ xăng và vì cổ họng anh đã khô và anh muốn một ly nước lạnh. Alice đi một lượt qua các giá của tiệm Quik-Pik và sử dụng phòng vệ sinh trong khi anh thanh toán. Lúc quay trở lại xe, cô khóc.

“Tôi xin lỗi.” Đồ của cô được đựng trong một chiếc túi nhỏ màu trắng. Cô lấy ra một gói giấy Kleenex, lau mũi và cố nở một nụ cười.

“Nhưng tôi đã đặt phòng ở nhà nghỉ Ramada ở Wendover trong khi đi vệ sinh rồi. Nó được đánh giá khá tốt.”

“Tốt. Và cô không cần phải xin lỗi đâu.”

“Tôi cứ nghĩ về lão già kinh khủng đó ở cùng với một đứa trẻ. Lão ta đáng chết.”

Đó là kế hoạch, Billy nghĩ.

04

Đến khi anh kể hết lại mọi chuyện - một lần nữa thêu dệt những thông tin anh biết được từ Nick thành những suy - luận trong đầu anh trong chuyến lái xe trở về từ Điểm Mũi đất - một vài chiếc xe hơi trên đường cao tốc bắt đầu bật đèn pha.

“Klerke nói với Nick rằng lão ta muốn tìm một người phù hợp nhất cho công việc này, một người đàn ông sẽ ra tay, tẩu thoát êm thấm và không nói về chuyện đó sau này. Nick nói rằng hắn biết một người...”

“Là anh?”

“Hắn nói rằng hắn nghĩ đến tôi đầu tiên, nhưng thậm chí chưa bao giờ đến gặp Bucky để đặt vấn đề. Hắn nói rằng hắn khá chắc về việc tôi sẽ không nhận vụ đó vì Patrick Klerke có lẽ không đủ xấu xa để tôi cân nhắc. Vậy nên hắn chọn Allen như một công việc dọn dẹp bình thường.”

“Đó là những gì anh ta đã gọi nó ư? Dọn dẹp?”

“Đúng thế. Con số mà hai bên thỏa thuận là 80 nghìn đô-la, trả trước hai mươi và số còn lại thanh toán sau. Về cơ bản, cũng giống như những gì tôi đã được hứa, nhưng ở quy mô nhỏ hơn.”

Alice gật đầu. “Anh ta không muốn Allen biết chuyện này to tát như thế nào. Đòi hỏi bao nhiêu.”

“Chắc chắn là thế. Nick cảm thấy ổn về điều đó, vì Allen cũng như tôi luôn giả vờ là một thợ cơ khí cơ bản, khắc phục sự cố bằng súng thay vì bằng khóa ống chìm và máy đo thời gian. Hắn đưa cho Allen những bức ảnh về tòa nhà nơi có căn hộ của Patrick, ảnh của chính căn hộ, mã vào cổng dịch vụ, việc đổi xe sau khi hoàn thành công việc, bất cứ thứ gì anh ta cần để thực hiện công việc một cách sạch sẽ và nhanh chóng.” Billy dừng lại. “Nick không nói với tôi tất cả những điều đó, nhưng trước đây tôi đã làm việc cho hắn rồi. Tôi biết thủ tục như thế nào. Những gì hắn không nói với Allen là tại sao và Allen cũng không hỏi.”

“Nhưng gã này đã hỏi Patrick, đúng không? Trước khi giết anh ta.”

Billy nghĩ rằng chuyện đó qua rồi. “Điều đó có thể xảy ra, nhưng dường như không thể xảy ra với một người như Joel Allen. Hắn sẽ có nhiều khả năng chỉ làm công việc. Không nói nhiều, chỉ cần ngắm và bắn.”

“Có lẽ Patrick đã đề nghị đưa cho anh ta chiếc USB để đổi lấy...” Alice dừng lại. “Ngoại trừ việc anh ta không thể, phải không? Anh ta không có nó. Những tưởng rằng anh ta được thoải mái ở nhà sau khi việc bổ nhiệm anh ta đã được thông báo tới toàn thể hội đồng quản trị.”

“Nick không biết chuyện gì đã xảy ra và Allen cũng không nói làm thế nào mà anh ta lại phát hiện ra chuyện Roger Klerke và cô bé ở Tijuana, nhưng tôi nghĩ thế này. Allen được bảo dàn dựng hiện trường giống như một vụ cướp, có thể được thực hiện bởi những kẻ đã gặp Patrick trên con đường ma túy ở Los Angeles. Anh ta được yêu cầu lấy bất kỳ tiền hoặc đồ trang sức nào mà anh ta tìm thấy. Đáng lẽ anh ta phải ném đồ trang sức, đồng hồ và dây chuyền vàng cùng những thứ rác rưởi như thế đi, nhưng anh ta lại giữ lại số tiền như một phần thưởng nho nhỏ. Vì vậy, sau khi giết Patrick, anh ta tìm kiếm khắp nơi và có thể đã tìm thấy một bức ảnh, có thể nhiều hơn một bức, mà Patrick cất giữ. Và có ít nhất một bức lộ rõ khuôn mặt đẹp và vô cùng rõ ràng của cha anh ta trong khi lão ta... đang làm những gì mà lão ta làm. Nó có dễ hiểu không?”

Alice gật đầu đủ mạnh khiến tóc cô tung lên. “Tôi cá rằng nó xảy ra theo cách đó. Ngay cả khi bức ảnh hoặc những bức ảnh nằm trong két sắt, Allen có thể đã được cung cấp mật khẩu cùng những phần thông tin còn lại. Liệu anh ta có thực sự nhận ra người đàn ông trong ảnh không?”

Dựa trên những gì anh biết về Joel Allen, Billy không nghĩ anh ta là kiểu người xem kênh kinh doanh WWE hoặc đọc báo cáo của Bloomberg. “Có lẽ lúc đầu thì không, nhưng anh ta không mất nhiều thời gian để tìm ra. Một vài tìm kiếm trên Google có thể cho anh ta biết mình đã giết con trai của một tỷ phú, kẻ cũng tình cờ là một tên ấu dâm.”

Đôi mắt của Alice chăm chú. Lúc này cô hoàn toàn chìm đắm vào câu chuyện. Billy thì nghĩ rằng một trường kinh doanh tồi tàn ở Red Bluff hẳn đã lãng phí rất nhiều tiềm năng. Và trường dạy làm tóc ư? Quên đi.

“Vì vậy, kẻ giết người được trả tiền này, người thợ máy này, người dọn dẹp này, có hai thứ đáng giá - đó là người cha gần như chắc chắn là kẻ đã trả tiền để giết con trai mình, và người cha đó cũng đã thực hiện hành vi ấu dâm với một đứa trẻ. Bởi vì ông ta chỉ muốn xem chuyện đó như thế nào.” Một vài tia sáng vụt tắt khỏi mắt cô khi cô nói điều đó.

“Tôi không nghĩ anh ta muốn đổi thông tin lấy tiền, dù anh ta có thể đã thất bại. Anh ta biết việc tống tiền một người giàu có và quyền lực như Roger Klerke sẽ là một rủi ro to lớn. Tôi nghĩ anh ta đã giữ nó như một lá bài riêng. Điều mà cuối cùng anh ta phải chơi không phải vì tiền mà vì sự ngu ngốc của chính mình.”

Ngu ngốc gấp đôi, Billy nghĩ, nếu tính đến cả nữ nhà văn kia.

“Anh ta gần như muốn bị bắt,” Alice nói. “Một vài kẻ giết người hàng loạt làm vậy.” Cô lặp lại những gì mình vừa nói và đặt tay lên cổ tay anh. “Ý tôi là những kẻ không có quy tắc đạo đức.”

Cô gọi như thế sao? Billy thắc mắc.

“Tôi không biết Allen có muốn bị bắt hay không. Và nếu anh ta có thể tìm ra điểm vô giá của bức ảnh đó, thì tôi đoán anh ta cũng không ngu đâu.”

“Nếu không ngu thì tại sao anh ta lại ra tay giết người đàn ông đó sau khi thua lớn poker? Và tại sao anh ta lại tấn công người phụ nữ đó ở LA?”

Ồ, vì Allen nghĩ gã chơi bài poker gian lận, Billy nghĩ. Và nữ nhà văn đó đã xịt hơi cay vào anh ta. Nhưng cả hai điều đó đều không đi vào trọng tâm câu hỏi của Alice.

“Tôi đoán sao ư? Ngạo mạn. Cô có muốn dừng chân ở đâu đó để ăn tối không?”

Cô lắc đầu. “Cứ lái xe một mạch đi và chúng ta sẽ ăn khi đến đó. Tôi muốn nghe nốt phần còn lại.”

05

Billy cảm thấy chắc chắn hơn về phần này dù chủ yếu vẫn là phỏng đoán. Sau khi Allen bị bắt vì tội tấn công và cố gắng cưỡng hiếp ở LA, anh ta hẳn phải biết mình chắc chắn có liên quan đến vụ giết người và âm mưu giết người ở phía đông Red Bluff. Có một hoạt động buôn bán điện thoại di động sôi nổi trong khu giam giữ của quận, hầu hết đều là đồ tốt. Allen có thể đã tóm được một người, tên là Nick, và nói rằng nếu anh ta phải trở lại Red Bluff và hầu tòa vì tội giết người với án phạt tử hình thì một gã đàn ông rất giàu có, tên viết tắt là RK, có lẽ cũng sẽ dành phần đời còn lại trong tù, có thể bị tuyên án như Harvey Weinstein [*] . Và nếu có chuyện gì xảy ra với Allen trong trại giam ở LA thì RK sẽ phải hối tiếc.

“Nick đã liên lạc với Roger Klerke. Klerke - gần như chắc chắn thông qua một bên trung gian - đã thuê một luật sư đắt tiền để chống lại việc dẫn độ. Nick và Klerke đã có một cuộc gặp mặt khác tại hòn đảo đó và đưa ra các tình huống có thể xảy ra. Tôi nghĩ bọn chúng hẳn phải thuê một tài năng pháp lý đắt đỏ. Nếu thế, anh ta sẽ nói với họ những gì Nick có thể đã biết, rằng anh ta có thể tiến hành cuộc chiến dẫn độ trong một thời gian khá lâu, nhưng cuối cùng Allen sẽ bị đưa lên máy bay và bị đưa trở lại xét xử. Bởi giết người cấp độ một nặng hơn nhiều hành vi tấn công trầm trọng.”

“Vậy đó là khi Majarian thuê anh.”

“Khoảng thời gian đó, đúng thế. Chuẩn bị để tôi có thể thực hiện phát súng. Đến lúc đó, Allen đã thoát khỏi dân số chung [*] vì hắn ta bị tấn công. Theo sắp xếp, tôi đoán thế. Đó có thể là ý tưởng của hắn ta, hoặc luật sư của hắn ta. Dù sao thì hắn ta cũng phải có chỗ ở riêng trong lúc cuộc chiến dẫn độ diễn ra. Hắn ta thường xuyên gặp vị luật sư đắt tiền đó, người nói với hắn ta rằng mọi thứ đều đang trong tầm kiểm soát. Hoặc sẽ trong tầm kiểm soát, một khi hắn ta trở lại phía đông. Hoặc một cuộc chạy trốn sẽ được sắp xếp, cùng một danh tính hoàn toàn mới, hoặc một vài bánh xe nhất định sẽ được bôi trơn, một số nhân chứng nhất định sẽ bị mua chuộc, một số bằng chứng quan trọng nhất định sẽ biến mất và Allen sẽ tự do như chính mình.”

“Và hắn ta không có lý do gì để nghi ngờ điều đó.”

Billy lắc đầu. “Những kẻ như Allen nghi ngờ mọi thứ. Nhưng hắn ta không có lựa chọn nào khác.”

“Còn bức ảnh thì sao? Hoặc những hình ảnh? Lá bài riêng của hắn ta?”

“Tôi nghĩ rằng cả Nick và Klerke đều cho người tìm kiếm trong lúc cuộc chiến dẫn độ đang xảy ra. Đó là lý do lý giải cho việc tại sao cuộc chiến dẫn độ vẫn diễn ra. Và tôi nghĩ cuối cùng họ đã tìm được bức ảnh, hoặc những bức ảnh. Tất cả những gì tôi biết chắc là không có vị cảnh sát trưởng liên bang nào đến bắt Roger Klerke cả.”

“Có lẽ chúng ta sẽ xuất hiện sớm hơn,” Alice nói.

Billy ghét đại từ đó, nhưng anh không chữa lại. Anh chỉ có một kế hoạch, và khi kế hoạch đó trở nên rõ ràng hơn, có lẽ anh có thể loại bỏ Alice ra khỏi kế hoạch đó. Anh nhớ những gì mà Bucky đã nói: Cô ấy yêu cậu và cô ấy sẽ theo cậu, miễn là cậu đồng ý và nếu cậu làm vậy thì tức là cậu đang hủy hoại cô ấy.

06

“Nhìn kìa, đó là một lâu đài!” Alice thốt lên khi họ đến khách sạn nhỏ Wendover Ramada lúc 9 giờ tối Chủ nhật hôm đó. “Ý tôi là, so với ba nhà nghỉ chúng ta ở gần đây nhất.”

Các căn phòng liền kề của khách sạn này không hẳn nguy nga lộng lẫy, nhưng chúng cũng đẹp và thảm trên hành lang trông như thể gần đây nó đã được hút bụi.

“Anh sẽ ngủ được chứ?” Cô hỏi.

“Có.” Anh thực sự không biết điều đó có đúng hay không.

Đôi mắt của cô dán chặt vào anh. “Tôi sẽ ngủ với anh, nếu anh muốn.”

- Billy nghĩ về khẩu vị của Roger Klerke đối với những người trẻ - ít nhất một lần là một người rất trẻ - và lắc đầu. “Đó là một lời trong đề nghị tử tế và được đánh giá cao, nhưng tốt hơn vẫn không.”

“Anh có chắc không?”

Cô vẫn nhìn thẳng vào anh, và anh có bị cám dỗ không? Tất nhiên là anh có.

“Cảm ơn cô, Alice, nhưng không. Cô sẽ ngủ được chứ?”

“Chúng ta sẽ trở lại nơi ở của Bucky vào ngày mai à?”

“Chắc là vậy.”

“Sau đó, tôi sẽ có thể ngủ. Tôi thích ông ấy. Ông ấy, anh biết đấy, an toàn.”

Billy không chắc cô có cảm thấy như vậy nữa không nếu cô biết về thậm chí chỉ một nửa số giao dịch mà Elmer “Bucky” Hanson đã nhúng tay trong nhiều năm, nhưng anh biết cô muốn nói gì và anh cho rằng cô đúng. Cô và Bucky đã có một mối liên hệ.

“Ngủ ngon nhé.” Lần đầu tiên anh hôn cô, nụ hôn rơi trên khóe miệng.

“Chúc anh ngủ ngon. Ồ, và đây.” Cô đưa cho anh chiếc túi màu trắng của tiệm Quik-Pik. “Dầu massage trẻ em và khăn ướt Handi. Làm sạch càng nhiều chất dính đó càng tốt, và sau đó đi tắm. Anh sẽ không lau hết được nó đâu, nhưng cũng có thể gần hết.” Cô đi ra cửa, sử dụng thẻ khóa của mình, sau đó quay lại. “Và hãy để lại tiền típ nhé, vì nhiều thứ sẽ xuất hiện trên trang tính.”

“Được rồi.” Bản thân anh cũng không nghĩ đến điều đó, dù anh có thể sẽ nghĩ đến vào ngày mai, khi anh nhìn vào chiếc giường.

Cô bắt đầu bước, sau đó nhìn anh qua vai. Gương mặt cô trang nghiêm nhưng bình tĩnh. “Em yêu anh.”

Billy thậm chí không nghĩ đó là một lời nói dối. Anh nói với cô rằng anh cũng yêu cô, và sau đó đi vào phòng của mình.

07

Anh gọi cho Nick. Anh không chắc Nick sẽ bắt máy, nhưng hắn có.

“Ai thế?” Và sau đó, không cần đợi câu trả lời: “Là anh à?”

“Tôi đây. Anh có làm mọi thứ đúng như những gì đã nói không?”

“Họ sẽ đến vào ngày mai.”

“Tôi sẽ không xoa dịu những kẻ không cần thiết đâu.”

Một khoảng dừng xuất hiện, chỉ có hơi thở vang lên. Sau đó Nick lên tiếng, “Tôi biết.”

“Có chuyện gì xảy ra với Frank thế?”

“Đang ở viện. Mẹ cậu ta đã gọi cho bác sĩ của tôi. Bác sĩ Rivers đã cử một xe cấp cứu riêng. Bà ta đã đi cùng con trai mình.”

“Quả là một người phụ nữ mạnh mẽ.”

“Marge ư?” Nick cười. “Anh chỉ biết một nửa về bà ta đấy thôi.”

Tôi tin là tôi biết, Billy nghĩ. Nếu tôi dùng khẩu Glock đánh vào sau đầu bà ta thay vì Frank, thì nó có thể sẽ bật ra ngay lập tức.

“Anh chàng béo của chúng ta vẫn còn sống chứ?”

“Vẫn sống một giờ trước khi tôi gọi điện để nói với cậu ta về những gì đã xảy ra. Cậu ta nói lẽ ra tôi nên nhìn nhận anh nghiêm túc hơn. Tôi đã nói rằng tôi nghĩ bốn tay rắn mặt - thêm cả Marge - khá đáng gờm rồi. Sao anh lại hỏi thế?”

“Cậu ta có dắt gái cho Ngài K khi đến Vegas không? Có vẻ như đây là loại công việc mà anh sẽ giao cho cậu ta.”

“Anh thông minh hơn tôi nghĩ rất nhiều đấy,” Nick khen ngợi, như thể đang nói với chính mình. “Thông minh hơn bất kỳ ai nghĩ. Có thể là trừ Pigs.”

“Có hay không?”

“À, có. Kiểu kiểu vậy. Pigs dắt theo Judy Blatner khi cậu ta biết K. Họ xem qua sách ảnh của cô ấy, cố gắng tìm một người mà lão ta thích. Nếu là mười hay mười hai năm trước thì lão ta có thể sẽ muốn hai, nhưng thể lực lão ta giảm sút rồi. Lão ta không phải quý ngài như anh gọi đâu, nhưng lão ta thích những cô gái tóc vàng hơn.”

“Và họ phải còn trẻ.”

“Chà,” Nick nói. “Nhưng những cô gái mà lão ta đi cùng ở Vegas chưa bao giờ dưới mười tám tuổi. Judy đã làm việc lâu năm rồi và điều hành một dịch vụ hộ tống hợp pháp. Điều đó có nghĩa là cô ta không thể nói các cô gái là để quan hệ tình dục, nhưng cô ta không nhất thiết phải làm vậy. Ai mà chẳng biết. Tuy nhiên, cô ta tránh xa những cô gái chưa đủ tuổi. Giống như nó là chất độc vậy. Đúng là thế.”

Suy nghĩ về lão già đáng ghê tởm đó vui vẻ cùng một cô gái bằng tuổi Alice khiến bụng của Billy cuộn lên. “Khi muốn những cô gái chưa đủ tuổi, lão ta sẽ vượt biên.”

“Chính xác.”

“Tôi muốn số điện thoại của anh chàng béo đó. Anh sẽ cung cấp chứ?”

“Anh có định truy lùng Ngài K không?”

Anh có, nhưng anh sẽ không nói như vậy ngay cả khi đang dùng điện thoại sim rác và tin vào việc Nick đảm bảo rằng điện thoại cá nhân của hắn sạch như ly như lau. Anh chỉ nhắc lại yêu cầu của mình về số điện thoại của Giorgio. Nick đưa nó cho anh.

“Cậu ta sẽ nói chuyện với tôi chứ?”

“Nếu tôi bảo cậu ta. Nếu tôi nói rằng anh vẫn sẽ tiếp tục làm việc. Giorgio sẽ không bao giờ đồng ý nếu cậu ta không cần làm gì đó có thể buộc mình phải thay đổi cách sống. Nếu anh muốn đổ lỗi cho ai đó, thì cứ nhắm vào tôi đây này. Tôi không cần phải giảm gần trăm cân để các bác sĩ có thể trao cho tôi một lá gan mới. Như tôi đã nói với anh, tiền đã làm mờ mắt tôi.”

Billy nghĩ đó là một lời thú nhận trung thực giống như Nick từng dành cho bất cứ ai. “Nói với cậu ta rằng tôi sẽ tiếp tục làm việc. Vụ Joel Allen coi như xong rồi.”

“Lúc nào thì tôi nên nói với cậu ta chờ cuộc gọi của anh?”

“Không phải đêm nay, có lẽ không lâu nữa đâu. Khi nào thì ca cấy ghép sẽ diễn ra?”

“Chưa đâu, ít nhất cũng phải đến tháng Mười hai. Pigs phải uống rất nhiều protein lắc và ăn nhiều cải xoăn từ giờ về sau.”

“Được rồi.” Billy nhét tờ giấy có ghi số điện thoại di động của Giorgio vào ví của Dalton Smith, phía sau thẻ tín dụng Dalton Smith. “Giữ sức khỏe nhé, Nick.”

“Hượm đã.”

Billy chờ đợi, tò mò không biết Nick còn muốn nói gì nữa.

“Không bao giờ có chuyện đó đâu vì K không muốn trả anh số tiền một phẩy năm triệu. Đối với lão ta thì đó chỉ là khoản tiền tiêu vặt thôi. Vì lão ta khăng khăng muốn xử anh sau vụ việc vừa rồi. Lão nói lão không muốn phạm phải sai lầm tương tự như vụ Allen. Anh hiểu điều đó, phải không?”

“Được rồi.” Và Nick đồng ý với điều đó. Anh cũng vậy.

“Tên Edward Woodley của anh có còn hoạt động không? Tài khoản ở Barbados?”

“Còn.” Mặc dù nó đã không hoạt động lâu rồi ngoại trừ các khoản tiền gửi và rút tiền kể từ năm 2014 hoặc 2015.

“Hãy kiểm tra nó vào ngày mai. Cảm ơn Chúa vì anh đã không giết Mark Abromowitz. Anh ta không giỏi và cũng không rắn mặt, nhưng anh ta là tất cả những gì tôi có được kể từ khi Pigs chuyển đến SA. Tất cả những gì tôi có thể chuyển ngay bây giờ và an toàn là ba trăm nghìn, nhưng tôi sẽ chuyển thêm khi có thể. Rồi anh sẽ nhận được đủ một phẩy năm triệu của mình.”

Hãy giữ danh dự một lần trong đời, Billy đã nói với hắn khi tha mạng cho Nick một lần trong đời, và thật là khốn khiếp nếu người đàn ông đó không cố gắng làm thế, theo cách duy nhất mà hắn biết mình phải làm thế nào. Tiền bạc.

“Anh không cần nói cảm ơn và tôi cũng không cần anh làm vậy,” Nick nói. “Anh làm việc rất tốt, Billy. Anh đã hoàn thành công việc rồi.”

Billy ấn nút KẾT THÚC CUỘC GỌI mà không nói lời tạm biệt.

08

Anh dùng khăn ướt và dầu massage trẻ em lau sạch sẽ nhất có thể, sau đó tắm rửa cho đến khi làn nước màu nâu chảy xuống cống gần hết. Nhưng trên chiếc khăn anh dùng để lau khô người, vẫn còn nhiều vết loang còn đọng lại.

Alice hỏi anh liệu anh có thể ngủ được không và anh đã nói có, nhưng mất một lúc lâu mà anh vẫn không thể chìm vào giấc ngủ. Thời gian anh ở Điểm Mũi đất - có lẽ chỉ một giờ, thậm chí còn ít hơn, nhưng anh cảm thấy nó dài như cả năm vậy - cứ tua mòng mòng tâm trí anh. Đặc biệt là Edison. Các mảnh gỗ bay lên tung tóe. Bồn cầu xả nước.

Tôi nghĩ bốn tay rắn mặt khá đáng gờm, Nick đã nói như thế, nhưng Sal gác cổng không bao giờ tháo khẩu Mossie ra khỏi vai anh ta, Frank không bao giờ tỉnh lại, và Reggie không dắt theo súng, thay vào đó phải đi tìm khẩu súng được giấu của ông chủ. Chỉ có Dana Edison là đáng gờm; hắn mang theo súng vào cả nhà vệ sinh. Và Marge, tất nhiên. Bà ta cũng đáng gờm, và bà ta đã nhìn thấu sự cải trang của anh gần như ngay lập tức.

Để lại tiền típ cho người dọn phòng, anh nghĩ. Hai mươi đô.

Anh xoay người trên giường, chuẩn bị ngủ thì có thứ gì đó chờn tới nhưng anh không thích và anh lại xoay người, nhìn chằm chằm vào bóng tối. Không, anh không thích nó chút nào. Anh đã dán bức tranh Freddy Chim hồng hạc của Shan - hay còn gọi là Dave Hồng hạc - vào bảng điều khiển của chiếc xe tải cũ đó. Anh có thời gian để lấy lại nó nhưng nó thậm chí không bao giờ thoát khỏi tâm trí anh. Tất cả những gì anh muốn là cái thứ chết tiệt đó hãy biến đi.

Quên nó đi, anh tự nhủ. Nó chẳng có nghĩa lý gì cả.

Điều này có thể đúng, nhưng chẳng giúp ích được gì. Bởi vì nó thực sự có ý nghĩa, giờ thì anh có thể cảm nhận chính xác - nó có màu hồng giống chiếc giày trẻ em ở Fallujah. Thứ mà anh không có bên mình khi họ bị phục kích ở Ngôi nhà Vui nhộn. Anh đã đánh mất một lá bùa may mắn khác. Anh có thể tự nói với bản thân mình rằng nó chẳng là gì ngoài mê tín dị đoan, không khác gì việc nhiều người tin rằng trong khách sạn cũ ở Sidewinder bị cháy thì có ma, nhưng điều đó khiến anh cảm thấy thật tồi tệ. Gạt tất cả những chuyện đó sang một bên, bức vẽ đã được vẽ cho anh bằng tình yêu.

Đi ngủ đi, thằng khốn, Billy nghĩ.

Cuối cùng thì anh cũng tỉnh dậy, nhưng anh thức dậy trong một con mương cạn, miệng khô khốc, hai tay nắm chặt. Giấc mơ sống động đến mức ban đầu, anh không chắc mình đang ở khách sạn Ramada hay văn phòng trong Tháp Gerard. Anh đang viết câu chuyện của mình và đó chắc hẳn là những ngày đầu tiên, vì anh vẫn đang viết bằng bản thể ngờ nghệch của mình. Có tiếng gõ cửa. Anh mở cửa, mong đợi đó là Ken Hoff hoặc Phil Stanhope, có nhiều khả năng đó có thể là Hoff. Nhưng không phải ai trong số họ. Đứng trước cửa là Marge, trong chiếc váy lớn màu xanh mà bà ta đang mặc khi anh đến lối vào dịch vụ ở Điểm Mũi đất. Chỉ thay vì chiếc mũ rộng vành bằng rơm, bà ta đội một chiếc mũ lưỡi trai Vegas Golden Knights che đi mái tóc và thay vì một cái bay, trên tay bà ta là khẩu Mossberg của Sal.

“Cậu đã bỏ quên bức tranh con chim hồng hạc, tên khốn,” bà ta nói và nâng súng lên. Nòng súng to chẳng kém gì lối vào đường hầm Eisenhower.

Mình đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ trước khi bà ta nổ súng, Billy nghĩ khi bước vào phòng tắm. Trong lúc đi vệ sinh, anh nghĩ về Rudy Bell, hay còn gọi là Taco Bell. Những giấc mơ xấu xí thường xuất hiện ở Iraq, đặc biệt là trong trận chiến giành Fallujah, và Taco tin (hoặc nói anh ấy tin) rằng nếu bạn chết trong một cơn ác mộng thì bạn thực sự có thể chết ngoài đời thực.

“Sợ chết khiếp, anh bạn ạ,” Tac nói. “Đi đường nào bây giờ, hả?”

Nhưng mình đã thoát ra khỏi nó trước khi bà ta có thể bóp cò, Billy nghĩ khi anh lê bước trở lại giường. Tuy nhiên, bà ta chẳng tử tế gì cho cam. Dana Edison với búi tóc nhỏ bé khó chịu trông chẳng khác nào một chiếc mũ trùm đầu ở góc phố.

Căn phòng lạnh lẽo, nhưng anh không buồn bật máy sưởi vì nó có thể phát ra âm thanh lục cục các bức tường của nhà nghỉ luôn - như thế. Anh chui vào trong chăn và chìm vào giấc ngủ gần như ngay lập tức. Không còn giấc mơ nào nữa.

09

Alice chọn món sandwich trứng chiên có thể mua khi ở trên xe thay vì một bữa ăn sáng tại chỗ vì cô muốn lên đường ngay lập tức. “Tôi muốn nhanh chóng nhìn thấy những ngọn núi một lần nữa. Tôi thực sự yêu chúng, mặc dù tôi đã bị hụt hơi cho đến khi làm quen được với độ cao.”

Billy mỉm cười và nói, “Được rồi, đi thôi.”

Ngay sau khi họ vượt qua ranh giới Colorado, Billy nghe thấy chiếc máy tính xách tay của mình phát ra một tiếng ding-dong lần đầu tiên sau... anh không thể nhớ được là bao lâu. Có lẽ nhiều năm rồi. Anh tấp vào lề ở lối rẽ tiếp theo, lôi nó lên từ ghế sau và mở ra. Tiếng chuông đó có nghĩa là anh nhận được email từ một trong một số tài khoản ảo của anh, [email protected]. Email từ Travertine Enterprises. Đó là hãng mà anh chưa bao giờ nghe nói đến, nhưng anh biết ai là tác giả. Anh nhấp đúp chuột và đọc.

“Gì thế?” Alice hỏi.

Anh chỉ cho cô xem. Travertine Enterprises thông báo ba trăm nghìn đô đã được chuyển vào tài khoản của Edward Woodley tại Ngân hàng Hoàng gia Barbados. Lời ghi chú duy nhất là “Dịch vụ cung cấp”.

“Nó đến từ người mà tôi đang nghĩ đến đúng không?” Alice hỏi.

“Chắc chắn rồi,” Billy nói. Họ lại tiếp tục lên đường. Và đó là một ngày đẹp trời.

10

Họ đến nơi ở của Bucky vào khoảng 5 giờ chiều. Billy đã liên lạc trước từ Rifle cùng với thời gian đến nơi dự kiến và một thông báo về chuyến đi mới của họ, và lúc hai người đến nơi, Bucky đã đứng sẵn ở ngưỡng cửa chờ đợi. Ông mặc quần jean và áo khoác lông cừu, trông chẳng giống một người từng sống và làm việc ở New York chút nào. Có lẽ ông ấy phù hợp với nơi này, Billy nghĩ. Mình biết Alice cũng như vậy.

Cô gần như bước ra khỏi xe trước khi Billy cho xe dừng hẳn lại. Bucky giang rộng hai tay và hét lên “Này, cô gái nhỏ!” Cô chạy đến và cười to khi nhào vào vòng tay của Bucky.

Nhìn kìa, Billy nghĩ. Nhìn mà xem.