← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 20 01

Cách Vegas một giờ lái xe về phía bắc trên Đường 45, Billy rẽ vào một cửa tiệm Dougies Donuts cạnh một trạm xăng ARCO và một cửa hàng tiện lợi có cái tên khó hiểu là Terrible Herbst. Đó là một trạm dừng xe tải được bao quanh bởi những bãi đậu xe rộng lớn. Billy đổ xăng, lấy một chai nước cam và một chiếc bánh cruller [*] , sau đó đậu vòng trở lại. Anh nghĩ về việc gọi cho Alice, chỉ là anh muốn được nghe giọng nói của cô và nghĩ cô cũng có thể muốn nghe giọng nói của anh. Con tin của mình, anh nghĩ. Con tin hội chứng Stockholm của mình. Chỉ có điều giờ cô không như vậy nữa, ấy là nếu như cô đã từng như vậy. Anh nhớ cách cô nói Hãy lấy lại những gì là của anh. Giọng điệu đó không phải là không có chút gì sợ hãi, cô chưa biến thành một nữ hoàng chiến binh trong truyện tranh (ít nhất là chưa), nhưng rất dữ dội. Anh giữ điện thoại trong tay trước khi nhớ ra đêm qua cô cũng ngủ ít như anh. Nếu cô quay lại giường với tấm biển ĐỪNG LÀM PHIỀN treo trên cánh cửa phòng thì anh cũng không muốn đánh thức cô.

Anh uống nước ép và ăn bánh, để mặc thời gian trôi qua. Có đủ những nghi ngờ len lỏi vào suy nghĩ của anh. Xét theo vài (thực ra là nhiều) khía cạnh, thì lúc này giống như Ngôi nhà Vui nhộn đã trở lại, chỉ là không có đội nhóm nào để hỗ trợ anh. Anh không chắc việc Nick có đến Điểm Mũi đất vào cuối tuần này hay không. Anh cũng không biết rõ hắn có thể mang theo bao nhiêu người nếu như thật sự đến đó. Chắc chắn là có vài tên, không phải những kẻ thợ săn tiền thưởng mà là đám tay chân của Nick, và Billy không biết chúng có thể ở những đâu. Từ những bức ảnh của Zillow, anh đã nắm được cách bố trí nội thất, nhưng có thể có những thay đổi sau khi Nick mua lại nơi này. Nếu Nick ở đó, cổ vũ đội Giants, Billy không biết hắn sẽ xem ở đâu. Anh thậm chí còn không biết liệu mình có thể trót lọt bước qua cổng dành cho nhân viên phục vụ hay không. Có lẽ có, mà cũng có thể không.

Có một hàng nhà vệ sinh công cộng Porta-Johns và anh bước vào một trong số đó để xả bớt cà phê và nước trái cây của mình. Lúc anh bước ra, một cô gái trẻ với làn da đen mặc áo hai dây và váy denim ngắn, chiếc quần lót cũng mấp mé lộ ra. Có vẻ như cô gái ấy đã thức cả đêm và trải qua một đêm thật vất vả. Lớp mascara quanh mắt khiến Billy - Billy ngờ nghệch - nhớ đến cậu bé Beagle Boys trong truyện tranh Vịt Donald và Chú Scrooge ngày xưa mà anh thỉnh thoảng nhặt được khi lục lọi các sạp thanh lý đồ đã qua sử dụng.

“Này, anh chàng đẹp trai,” cô ả mại dâm hỏi. “Muốn hẹn hò với tôi không?”

Đây là một cơ hội tốt hơn bất kỳ cơ hội nào để kiểm chứng câu chuyện vỏ bọc của anh. Anh lấy tập giấy và bút chì từ túi trước của chiếc quần yếm và viết mi es sordo y mudo.

“Cái quần què gì thế?”

Billy đưa hai tay lên chạm vào tai, sau đó dùng một tay vỗ vào miệng. “Quên đi,” ả quay đi. “Tôi không bú c* hay gì cả.”

Billy nhìn ả quay đi, vui mừng. Không bú c*, hả?, anh nghĩ. Không hẳn khiến mình trở thành John Howard Griffin, nhưng mình sẽ chấp nhận.

02

Anh đỗ xe đằng sau cửa hàng bánh rán cho đến 11 giờ. Trong khoảng chơi gian đó, anh nhìn thấy cô ả da đen và vài đồng nghiệp của ả đang tán gẫu với những tài xế xe tải, nhưng không ai trong số họ đến gần anh. Billy ổn với điều đó. Thỉnh thoảng, anh bước ra khỏi xe tải, giả vờ kiểm tra hàng hóa của mình, thực ra là anh chỉ muốn duỗi chân và thư giãn.

11 giờ 15 phút, anh khởi động xe (lúc đầu, động cơ không nổ máy khiến anh lo sốt vó), rồi tiếp tục đi về phía bắc theo đường 45. Chân núi Paiute ngày càng tiến lại gần hơn. Anh đã có thể nhìn thấy Điểm Mũi đất từ cách đó năm dặm. Nó khác hẳn với căn nhà mà Nick thuê ở thành phố nơi Billy thực hiện công việc của mình, nhưng vẫn có chút gì đó xấu xí.

Khi bộ định vị GPS thông báo còn chừng một dặm nữa là đến lối rẽ vào Cherokee Drive, Billy lái đến một khu vực nghỉ khác, nơi này chỉ là một điểm chuyển hướng đường. Anh đậu xe trong bóng râm và sử dụng nhà vệ sinh công cộng khác, nghĩ đến câu châm ngôn của Taco Bell: Đừng bao giờ bỏ qua cơ hội đi tiểu trước một cuộc đọ súng.

Lúc bước ra, anh kiểm tra đồng hồ của mình. 12 giờ 30 phút. Trong căn nhà lớn màu trắng, Nick có lẽ đang chuẩn bị để xem chương trình bình luận trước trận đấu với một vài tay chân của mình. Chúng có thể ăn nachos và uống Dos Equis. Billy gọi Siri, giọng nói vang lên rằng anh còn cách đích đến bốn mươi phút. Anh buộc mình phải đợi thêm chút nữa và cũng buộc mình không được gọi cho Alice. Thay vào đó, anh đi ra ngoài, lấy một chiếc xà beng từ một trong những cái thùng bẩn thỉu và đục một vài lỗ trên ống bô của chiếc xe, thứ vốn đã chịu khốn chịu khổ nhiều rồi. Nếu anh đi đến lối vào dành cho nhân viên phục vụ với chiếc xe tải cũ phát ra những âm thanh ồn ã, thì càng khẳng định anh đang đóng đạt.

“Được rồi,” Billy lên tiếng. Anh nghĩ đến việc hô khẩu hiệu của đội Hắc mã nhưng rồi lại nhủ rằng đừng lố bịch nữa. Hơn nữa, lần cuối cùng mà toàn đội hô vang khẩu hiệu đó, đặt tay lên nhau, mọi thứ không diễn ra tốt đẹp. Anh vặn chìa khóa. Động cơ quay tròn. Khi nó bắt đầu có độ trễ, anh chờ đợi, đạp chân ga một lần, sau đó thử lại. Động cơ của chiếc Dodge vang lên. Trước đây nó đã rất ổn. Giờ thậm chí còn kêu to hơn.

Billy kiểm tra tình hình giao thông, nhập vào đường 45, sau đó tắt đi ở Cherokee Drive. Con đường dốc dần. Có những căn nhà xuất hiện trong khoảng dặm đầu tiên, khiêm tốn nằm ở hai bên đường, nhưng sau đó chúng biến mất và chỉ còn lại Điểm Mũi đất, thấp thoáng phía trước anh.

Mình lúc nào cũng trúng phóc giờ, Billy nghĩ, và cố gắng cười trước suy nghĩ đó, nó không chỉ báo hiệu mà còn là khoe khoang. Ý nghĩ đó sẽ không biến mất và Billy hiểu, bởi vì đó là một suy nghĩ đúng. Anh luôn đúng giờ. Đúng là như thế.

03

Bên ngoài Las Vegas mù sương, không khí trong vắt, thậm chí còn có chút hiệu ứng khuếch đại nhẹ, bởi lúc Billy đóng cánh cổng chính của khu phức hợp, ngôi nhà có vẻ như lùi lại phía sau. Bức tường cao đến nỗi không thể trông ra bên ngoài, nhưng anh biết có một cột quan sát ở ngay bên trong và nếu nó được canh gác thì chiếc động cơ cũ của anh rất có thể đã xuất hiện trên video.

Đường Cherokee Drive dừng lại ở Điểm Mũi đất. Trước khi đến được đó, có một lối mòn đầy bùn đất tách ra ở phía bên trái. Có hai biển hiệu cắm bên cạnh lối mòn này. Biển hiệu bên trái cho biết BẢO TRÌ & GIAO HÀNG. Cái còn lại đề CHỈ DÀNH CHO XE ĐƯỢC ỦY QUYỀN. Chữ CHỈ có màu đỏ.

Billy rẽ vào lối mòn đó, không quên nhấc chiếc mũ cao bồi lên cao hơn một chút. Anh cũng vỗ vào túi trước của quần yếm (khẩu Ruger giảm thanh) và túi bên hông (khẩu Glock). Ống ngắm cho những khẩu súng chỉ là một trò đùa, súng ngắn chỉ thực sự tốt khi ở khoảng cách gần, nhưng anh nhận ra anh chưa bắn thử hoặc kiểm tra số lượng đạn. Hẳn sẽ là một câu chuyện hài vô đối nếu anh sử dụng khẩu Glock và nó bị kẹt. Hoặc nếu bộ giảm thanh của Ruger, có thể được chế tạo trong ga-ra của một gã nào đó mê ma túy, được cắm vào nòng súng và khiến nó nổ tung trên tay anh. Nhưng bây giờ đã quá muộn để lo lắng về bất kỳ điều gì như vậy rồi.

Bức tường của khu phức hợp nằm bên tay phải. Ở bên trái, những cây thông mọc đủ gần để các nhánh của chúng đập vào thành xe tải của anh. Billy có thể mường tượng cảnh những chiếc xe lớn hơn - chở rác, giao hàng khí propan, bơm bể phốt - lắc lư trên đường, tài xế luôn miệng chửi thề mỗi khi họ phải đi trên con đường này.

Sau đó, bức tường tạo ra một góc vuông và không còn cây cối nữa. Độ dốc hai mươi độ cũng vậy. Anh hiện đang ở trên một khoảnh đất rộng lớn, có lẽ đã được san phẳng đặc biệt là cho ngôi nhà và khuôn viên. Con đường bảo trì vòng ra ngoài, sau đó quay trở lại cánh cổng ồn ào mà Billy đang tìm kiếm. Bên ngoài bức tường, anh có thể nhìn thấy khoảng gần năm mét phía trên của nhà kho, được sơn màu đỏ mộc mạc. Mái nhà bằng kim loại, che khuất ánh mặt trời. Billy không để mắt đến nó mà chỉ thoáng nhìn qua, không muốn nó ảnh hưởng đến tầm nhìn của mình.

Cánh cổng mở ra. Có những bồn hoa ở hai bên. Có một camera an ninh được gắn trên tường, nhưng nó chúc xuống như một con chim bị gãy cổ. Billy thích nó. Anh cho rằng Nick có thể đang thư giãn, buông lỏng cảnh giác một chút và đây chính là bằng chứng.

Ở bồn hoa bên trái, có một phụ nữ người Mexico trong bộ váy rộng màu xanh lam đang quỳ gối, dùng bay đào đất. Gần đó có một giỏ đan bằng liễu gai. Đôi găng tay màu vàng của bà ta có thể được mua ở chính nơi Billy đã mua đôi găng tay của mình. Bà ta đội một chiếc mũ rộng vành Mexico bằng rơm lớn đến mức trông rất hài hước. Ban đầu, bà quay lưng lại với anh, nhưng khi nghe thấy tiếng xe tải - làm sao có thể bỏ lỡ nó? - bà ta quay lại nhìn và Billy nhận ra người phụ nữ đó không phải là người Mexico. Làn da của bà ta rám nắng, và bà ta là dân Anglo. Một bà già người Anglo.

Bà ta đứng dậy và chắn trước chiếc xe tải với đôi chân giang rộng. Khi Billy dừng xe lại và hạ cửa kính xuống, bà ta mới di chuyển đến bên phía người lái xe.

“Cậu là ai và cậu muốn gì?” Và sau đó, một điều hay ho khác xảy ra với chiếc camera an ninh bị hỏng: “Qué deseas [*] ?”

Billy giơ một ngón tay lên - chờ đợi - và thò tay vào túi trước của quần yếm và lôi ra tập giấy. Trong một khắc, anh hơi chần chừ, nhưng rồi anh sực nhớ ra và anh viết Estos son para el jardin. Những thứ này dành cho khu vườn.

“Hiểu rồi, nhưng cậu làm gì ở đây vào Chủ nhật? Nói chuyện với tôi, Pedro.”

Anh lật một trang khác và viết mi es sordo y mudo. Tôi là một người câm điếc.

“Thế hả? Vậy cậu có hiểu tiếng Anh không?” Bà ta mấp máy môi với sự quan tâm quá mức.

Đôi mắt màu xanh lam đậm trên khuôn mặt dài đang quan sát anh. Billy nhận ra hai điều. Đầu tiên đó là Nick có thể đã mất cảnh giác... nhưng không phải là hoàn toàn. Camera an ninh bị hỏng và người của hắn có thể đang ở trong nhà xem trận bóng cùng hắn, nhưng người phụ nữ này đang ở đây với cái bay và giỏ hoa của mình. Có thể đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên như cách mà người bạn cũ Robin của anh thường nói, nhưng có lẽ không phải vậy, anh nhìn thấy một chai nước và một chiếc sandwich được bọc bằng giấy sáp dưới bóng cây gần đó. Điều đó cho thấy bà ta có thể có ý định ở lại đây một thời gian. Có lẽ là cho đến khi trận đấu kết thúc và và bà ta cảm thấy rất thoải mái.

Đó là điều đầu tiên. Điều thứ hai là người phụ nữ đó trông quen quen. Chết tiệt thật, nếu bà ta không làm vậy.

Người phụ nữ đưa tay vào trong xe và búng tay trước mũi anh. Chúng có mùi của thuốc lá. “Lo entiendesi [*] ?”

Billy giữ ngón cái và ngón trỏ cách nhau một chút biểu thị rằng có, rằng anh hiểu, nhưng chỉ một chút.

“Tôi cá rằng nếu tôi yêu cầu xem thẻ xanh của cậu thì vận may của cậu hết rồi.” Bà ta cười giòn tan như chính giọng nói của mình. “Vậy tại sao cậu lại ở đây vào Chủ nhật, mi amigo [*] ?”

Billy nhún vai và sau đó chỉ vào nhà kho nằm khuất sau bức tường. “Đúng vậy, tôi không nghĩ cậu đến để uống trà và ăn bánh quy. Cậu có gì cần xếp kho? Cho tôi xem.”

Billy rõ là ngày càng không thích như thế này. Một phần là vì bà ta có thể tự nhòm vào trong xe và nhìn thấy những đồ dùng làm vườn, phần lớn là vì cảm giác rắc rối mà anh nhìn thấy ở bà ta ban nãy. Điều đó không thể là sự thật. Bà ta quá già để trở thành một trong những con chó canh cửa của Nick và dù sao thì hắn cũng sẽ không bao giờ thuê phụ nữ đảm nhận công việc đó. Hắn lạc hậu và bà ta cũng đứng tuổi rồi, một người giúp việc quyết định ra đây để để mắt đến cánh cổng dành cho nhân viên phục vụ trong khi bọn chúng xem trận đấu, và bà ta quyết định giết chút thời gian bằng cách cắt tỉa một số bông hoa cho ngôi nhà. Nhưng anh vẫn không thích điều đó.

“Andale, ándale!” Những cái búng tay xuất hiện nhiều hơn trước mặt anh. Billy cũng không thích điều đó, mặc dù giả định về sự vượt trội của bà ta - định kiến rất Trump của bà ta, nếu bạn thích - là một dấu hiệu khác cho thấy sự ngụy trang của anh đang phát huy tác dụng.

Billy bước ra ngoài, để cửa mở, và dẫn người phụ nữ đó ra sau xe tải. Bà ta lờ nó đi và săm soi chiếc xe moóc. Bà ta nhìn vào bên trong những chiếc thùng các-tông, khụt khịt mũi tỏ vẻ khinh khỉnh, sau đó quay lại nhìn vào sàn xe tải. “Tại sao cậu chỉ có một túi Black Kow? Nó thì làm được gì chứ?”

Billy nhún vai ra hiệu mình không hiểu.

Người phụ nữ nhấc chân lên và đạp vào túi. Chiếc mũ rộng vành của bà ta trượt xuống. “Chỉ một! Một! Solo uno!”

Billy nhún vai rằng anh chỉ là người giao hàng.

Bà ta thở dài và phủi tay về phía anh. “Chà, cái quái gì không biết. Đi đi. Tôi sẽ không gọi cho Hector vào chiều Chủ nhật và hỏi ông ấy rằng tại sao lại cử một người câm điếc đi giao một đống đồ dở hơi này, chắc ông ấy cũng đang xem trận đấu chết tiệt đó. Hoặc một cái khác.”

Billy nhún vai ý muốn nói anh vẫn không hiểu.

“Đưa cái đống cứt đái đó vào trong đi. Tómalo! Sau đó, hãy đến cantina gần nhất, có thể cậu sẽ có mặt kịp cho hiệp hai.”

Đáng lẽ lúc đó anh nên biết mới phải. Có gì đó trong mắt người phụ nữ ấy. Nhưng anh thì không. Anh chỉ gặp may mà thôi. Anh dõi theo sự di chuyển của người phụ nữ đó qua gương bên ghế lái cho đến khi anh leo lên xe và trượt vào sau tay lái. Anh lùi lại đúng lúc, buông thõng hai bả vai và cái bay làm xước cẳng tay trên bên dưới chiếc áo phông mà anh đang mặc cùng quần yếm. Anh đóng sầm cửa lại, túm lấy cánh tay bà, cái bay rơi xuống ván sàn bên cạnh bàn chân trái của anh.

“Ôi, mẹ kiếp!”

Người phụ nữ giật cánh tay mình nhanh và mạnh đến nỗi nó vung lên cao và đánh rơi chiếc mũ rộng vành, để lộ mái tóc màu xám búi cao và ghim lại ở đó. Đó là lúc Billy biết anh đã gặp người phụ nữ đó trước đây ở đâu.

Bà ta thò tay vào một trong những chiếc túi lớn bên hông của chiếc váy làm vườn. Billy vội vàng nhảy ra khỏi xe tải và vung một cú đấm thật mạnh vào bên trái khuôn mặt của bà ta. Người phụ nữ ngã ngửa trên luống hoa. Thứ bà ta định lấy rơi ra khỏi túi. Đó là một chiếc điện thoại di động. Đây là lần đầu tiên trong đời anh ra tay với một phụ nữ và khi anh nhìn thấy vết bầm tím nổi lên trên gò má của bà ta, anh nghĩ đến Alice nhưng anh không hối hận về cú đấm đó. Nó có thể là một khẩu súng.

Và bà ta cũng nhận ra anh. Không phải ngay từ đầu nhưng đúng thế, người phụ nữ đó đã nhận ra anh. Che đậy một cách cẩn thận cho đến lúc cuối. Quần yếm, bình xịt làm da rám nắng, tóc giả và mũ cao bồi là quá sai. Bức tranh của Shan được dán lên bảng điều khiển là quá sai, bức tranh mà anh có thể viết (với nụ cười tự hào của một người cha) là tác phẩm của con gái anh. Có phải vì người phụ nữ đã nhìn thấy và xem xét bức tranh của anh cũng như gặp anh một lần ở Red Bluff không nhỉ? Hay vì bà ta là phụ nữ và họ thường nhạy cảm hơn? Đó có thể là chuyện phân biệt giới tính đầy nhảm nhí, nhưng Billy nghi ngờ điều đó.

“Đồ khốn kiếp. Mày chính là hắn.”

Bà trông thật tử tế lúc ở căn nhà thuê của Nick, anh nghĩ. Gần như lịch sự. Tất nhiên sau đó bà ta ở trong trạng thái phục vụ. Lúc này anh mới sực nhớ Nick đã đưa cho bà ta một xấp tiền mặt cho Alan, người đầu bếp đã chuẩn bị món Baked Alaska, nhưng không có đồng nào cho bà ta. Vì bà ta đã được trả lương. Trên thực tế, bà ta là người nhà. Khá hài hước đấy nhỉ?

Người phụ nữ trông có vẻ sửng sốt, nhưng đó có thể là một hành động đóng kịch [*] . Dù thế nào thì anh cũng mừng vì cái bay đã rơi trong xe tải. Anh choàng tay qua vai bà ta và dựng bà ta ngồi dậy. Má bà ta phồng lên như một quả bóng, anh lại nghĩ đến Alice, nhưng Alice chưa bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt mà người phụ nữ này đang dành cho anh. Nếu ánh nhìn có thể giết chết người khác, thì giờ đúng là như vậy rồi.

Billy lôi khẩu Ruger ra khỏi túi áo khoác bằng tay còn lại, khẽ dí họng súng vào vầng trán nhăn nheo của bà ta. Frank Macintosh được biết đến (không bao giờ biết mặt) với cái tên là Frankie Elvis, đôi khi là Elvis Sân bay. Tóc búi cao, giống như bà ta lúc này. Cùng một mái tóc, cùng một khuôn mặt dài, cùng một chữ V ở đường chân tóc ở chính giữa trán. Billy nghĩ lý ra anh phải nhận ra sớm hơn và tự cứu mình khỏi rất nhiều rắc rối, nếu không có chiếc mũ rộng vành quá khổ.

“Chào, Marge. Bà không lịch sự như khi phục vụ bữa tối cho chúng tôi nhỉ?”

“Tên phản bội khốn khiếp,” bà ta nói và nhổ nước bọt vào mặt anh.

Billy nhanh chóng cảm thấy thôi thúc muốn đấm bà ta một lần nữa, nhưng không phải vì bà ta nhổ toẹt vào mặt anh. Anh đưa tay lên gạt nó đi, để bà ta tự chống đỡ. Bà ta trông hoàn toàn có thể làm như vậy. Bà ta có thể đã ngoài bảy mươi tuổi và là một người hút thuốc lá suốt cả cuộc đời, nhưng bà ta không muốn từ bỏ, Billy phải ra tay vì thế.

“Phải ngược lại mới đúng chứ. Nick mới là tên phản bội khốn khiếp. Tôi đã làm xong việc và thay vì trả tiền cho tôi, hắn quỵt luôn và lên kế hoạch giết tôi.”

“Nick sẽ không bao giờ làm điều đó. Cậu ấy bảo vệ người của mình.”

Điều đó có thể đúng, Billy nghĩ, nhưng tôi không phải là một trong số họ và chưa bao giờ là như vậy. Tôi là một nhà thầu độc lập cơ bản.

“Đừng tranh cãi nữa, Marge. Thời gian không có nhiều đâu.”

“Mày làm gãy tay tao.”

“Còn bà thì khiến tôi phát điên. Như thế là hòa nhau rồi nhỉ. Có bao nhiêu kẻ đang xem trận đấu trong đó?”

Bà ta không trả lời.

“Frank có ở trong đó không?”

Bà ta không trả lời, nhưng cảm giác thoáng qua mà anh nhìn thấy trong đôi mắt đen đó đã cho anh biết câu trả lời. Anh lấy điện thoại di động của bà ta, phủi sạch bụi bẩn và trả nó lại. “Gọi cho hắn, nói rằng có người từ Greens & Gardens làm rơi ít phân bón và đất trồng. Không có gì phải lo lắng cả. Nói...”

“Không.”

“Nói rằng bà đã bảo anh ta cứ xếp đồ vào kho.”

“Không.”

Billy hạ thấp nòng súng Ruger xuống. Giờ thì anh đặt nó ở giữa hai con mắt của bà ta. “Nói với hắn, Marge.”

“Không.”

“Nói với hắn, nếu không tôi sẽ bắn bay não bà, và sau đó là Frank.”

Bà ta lại nhổ toẹt vào mặt anh. Ít nhất là cố gắng nhổ, vì không có gì nhiều. Vì miệng bà ta khô rồi, Billy nghĩ. Bà ta sợ hãi, nhưng bà ta vẫn sẽ không làm điều đó. Ngay cả khi làm vậy, bà ta sẽ cảnh báo bọn chúng bằng cách phát ra âm thanh hoặc hét lên Là hắn, cái tên phản bội chết tiệt Billy Summers.

Billy không thể không nghĩ đến Alice nhưng anh phải tự nhắc nhở bản thân rằng đây không phải là cô và không bao giờ có thể là cô, anh đánh vào thái dương của Marge. Đôi mắt bà ta đảo lên thành tròng trắng và bà ta ngã xuống bồn hoa. Anh tiến đến gần, theo dõi trong một phút để đảm bảo bà ta vẫn còn thở, sau đó ném điện thoại của bà ta vào trong xe tải. Anh nhảy vào xe, sau đó suy nghĩ lại và vứt những bông hoa đã cắt ra khỏi giỏ của bà ta. Ở bên dưới là một bộ đàm và một khẩu súng lục ổ quay.357 King Cobra nòng ngắn. Có nghĩa là bà ta không chỉ làm vườn. Và chúng không chỉ đưa bà ta ra đây với suy nghĩ đó. Anh vứt súng và bộ đàm vào trong xe tải.

Anh khởi động lại động cơ suốt mười giây dài nhưng không được, và Billy nghĩ tại sao lại là bây giờ, ôi Chúa ơi, tại sao lại là bây giờ. Cuối cùng thì động cơ cũng nổ và anh lái xe vào khu đất. Anh dừng lại bên trong bức tường cao hơn ba mét, đỗ chiếc xe tải ở giữa lối, và đóng cổng. Có một chốt thép rất lớn. Anh đẩy chốt kép và quay trở lại chiếc xe tải đang gầm lên qua ống bô bị đục lỗ. Làm vậy dường như là một ý tưởng hay vào thời điểm đó. Còn giờ thì không hay lắm.

Khi anh leo trở lại xe, Marge Macintosh bắt đầu đập vào cổng và hét lên. “Này! Này! Đó là Summers! Summers trong xe tải!” Billy tin rằng không có bất cứ ai có thể nghe thấy giọng hét thất thanh của bà ta ngay cả khi dàn ống pô của chiếc Dodge còn nguyên vẹn, nhưng anh rất ngạc nhiên trước sức sống đó. Anh đã đấm bà ta một cú hết sức lực và bà ta tỉnh lại.

Ngoại trừ việc mày đã không ra tay mạnh nhất có thể, anh nghĩ. Mày nghĩ đến Alice và kìm lại một chút.

Giờ thì quá muộn và anh nghĩ điều đó không còn quan trọng nữa rồi. Bà ta sẽ phải chạy dọc hết bức tường, lách qua những hàng thông, để cảnh báo bất cứ ai trong nhà của lính gác gần cổng chính... ấy là giả sử có ai đó thực sự ở đó.

Và tất nhiên là có rồi. Lúc Billy lái xe qua nhà kho và bãi giữ ngựa, một anh chàng bước ra. Anh ta có một khẩu súng trường hoặc một khẩu súng hoa cải gì đó, nhưng hiện tại nó đang được đeo trên vai. Anh ta trông có vẻ thoải mái. Anh ta đưa hai tay lên ngang vai với lòng bàn tay hướng ra ngoài: Qué pasa [*] ?

Thay vì hướng về phía ngôi nhà như anh đã định, Billy giơ tay qua ô cửa sổ bên ghế lái, chỉa ngón tay cái lên và hướng nó xuống đường lái xe chính về phía nhà bảo vệ.

Anh dừng xe. Gã đàn ông đi về phía anh với khẩu súng - đó là một khẩu Mossberg - vẫn đeo trên vai. Billy nhận ra anh ta. Billy chưa bao giờ đến đây, nhưng anh đã đến căn hộ áp mái của Nick tại Double Domino ba hoặc bốn lần, và từng nhìn thấy anh chàng này vài lần ở đó. Tên là Sal gì đó. Nhưng không giống như người mẹ tinh mắt của Frank, Sal không nhận ra anh.

“Có chuyện gì thế, anh bạn?” Anh ta hỏi. “Lão bà cho anh đi qua à?”

“Đúng thế.” Billy không cố nói giọng Tây Ban Nha, nghe giống như Gonzalez chết tiệt. “Tôi cần ai đó ký xác nhận. Anh có thể ký không?”

“Tôi không biết,” Sal đáp. Anh ta trông có vẻ bồn chồn. Billy nghĩ, quá muộn rồi, amigo, quá muộn rồi. “Xem anh có gì đã.”

Tờ giấy điếc của Billy lòi ra từ túi trước của chiếc quần yếm. Anh vỗ vào nó và nói, “Nó ở ngay đây.”

Anh thò tay vào và chộp lấy khẩu Ruger của Don Jensen. Như một điều kỳ diệu, mọi chuyện diễn ra thật suôn sẻ, ngay cả nòng giảm thanh hình bóng đèn ở cuối. Anh bóp cò. Một cái lỗ thành hình giữa hai trong số các nút áo ngọc trai ở mặt trước của chiếc áo sơ mi kiểu phương Tây của Sal. Có một tiếng bong bóng nổ và bạn biết không, thiết bị hãm thanh vỡ làm đôi, một nửa rơi ra ngoài đất và một nửa rớt xuống buồng lái.

“Mày bắn tao!” Sal nói, loạng choạng lùi lại một bước. Đôi mắt anh ta mở to.

Billy không muốn bắn anh ta thêm một phát nữa vì phát súng thứ hai sẽ ổn ào hơn rất nhiều và anh cũng không cần phải làm vậy. Sal gập người, đầu gối khuỵu xuống mặt đất và đầu cúi gằm. Trông anh ta như thể đang cầu nguyện. Sau đó anh ta đổ ập người về phía trước.

Billy nghĩ đến việc lấy khẩu Mossberg nhưng rồi quyết định bỏ qua. Như những gì anh đã nói với Marge, thời gian rất eo hẹp.

04

Anh lái xe hướng về phía nhà chính. Có ba chiếc xe hơi đậu trên sân đỗ, một chiếc sedan, một chiếc SUV nhỏ gọn và một chiếc Lamborghini hẳn là thuộc về Nick. Billy nhớ Bucky từng nói rằng Nick thích xe hơi. Billy tắt máy chiếc xe tải ồn ào và đi lên các bậc thềm chính. Anh giữ tờ giấy điếc trong một tay, phía sau là khẩu Glock. Anh vừa giết một người, và Sal có lẽ cũng là một kẻ xấu đã làm nhiều điều xấu theo lệnh của Nick, nhưng Billy không biết chắc. Bây giờ anh sẽ giết nhiều hơn, giả sử rằng anh không bị giết. Anh sẽ nghĩ về điều đó sau. Nếu có sau này.

Anh đặt tay lên chuông, đoạn ngập ngừng. Giả sử nếu người đi đến cửa là phụ nữ thì sao? Nếu điều đó xảy ra, Billy không nghĩ mình có thể ra tay bắn cô ta. Ngay cả khi kết quả là mọi thứ trở nên tồi tệ, anh cũng không tin mình sẽ có thể làm vậy. Thay vào đó, anh muốn có cơ hội đi quanh nhà, tìm hiểu một chút, nhưng không có thời gian. Mẹ Elvis đang vô cùng giận dữ.

Anh thử mở cửa. Cánh cửa mở ra. Billy ngạc nhiên nhưng không hẳn là sốc. Nick đã cho rằng anh sẽ không đến. Hơn nữa, đó là một buổi chiều Chủ nhật, mặt trời đã tắt và đó là ngày bóng chày ở Mỹ. Billy tin rằng đội Giants vừa ghi điểm. Đám đông đang hò hét và vài người đàn ông cũng vậy. Không gần mà cũng không xa.

Billy lại nhét tập giấy vào túi trước của chiếc quần yếm và đi về phía phát ra âm thanh. Sau đó, chính là những gì mà anh lo sợ. Phía dưới sảnh chính là một cô hầu gái người Mỹ nhỏ nhắn, xinh xắn cùng một khay bánh bao sữa bốc khói được đặt trên một thùng đá Igloo có lẽ chứa đầy bia. Billy có thời gian nghĩ về một lời ca cũ của Chuck Berry, Cô ấy quá dễ thương khi vừa mới mười bảy tuổi. Cô gái đó nhìn thấy Billy, cô nhìn thấy khẩu súng, miệng cô há ra, thùng đá Igloo nghiêng đi, khay đựng đồ bắt đầu trượt. Billy đẩy nó trở lại nơi an toàn.

“Đi đi,” anh nói, chỉ vào cánh cửa đang mở. “Cầm lấy cái đó và ra khỏi đây. Đi xa.”

Cô không nói một lời nào. Mang theo khay, cô bước xuống hành lang và bước ra bên ngoài ánh sáng mặt trời. Dáng bộ của cô, Billy nghĩ, thật hoàn hảo và ánh mặt trời hắt trên mái tóc đen của cô như muốn nói rằng Chúa có thể không tệ hoàn toàn. Cô bước xuống các bậc thang, thẳng lưng và đầu ngẩng lên. Cô không ngoái lại. Đám đông reo hò. Những gã đàn ông trước ti-vi cũng vậy. Kẻ nào đó hét lên, “Đụ má, Big Blue!”

Billy bước từng bước một xuống hành lang lát gạch. Ở giữa hai bức tranh Georgia O’Keeffe - một bức là núi mặt bàn, bức bên kia là núi lớn - là một cánh cửa đang để ngỏ. Qua khe hở giữa các bản lề, Billy có thể nhìn thấy cầu thang dẫn xuống. Có một quảng cáo bia. Billy đứng sau cánh cửa đang để mở, chờ hết quảng cáo, khi bọn chúng tập trung trở lại trận đấu.

Sau đó, Nick, từ dưới chân cầu thang hét lên: “Maria! Đâu rồi?” Khi không có câu trả lời, hắn tiếp tục, “Maria! Nhanh lên!”

Ai đó lên tiếng, “Tôi sẽ đi xem.” Billy không chắc lắm, nhưng nghe có vẻ giống Frank.

Tiếng bước chân dồn dập lên cầu thang. Có người bước ra sảnh và rẽ trái, có lẽ hướng về phía nhà bếp. Đó là Frank, được rồi. Billy nhận ra ngay cả khi nhìn từ phía lưng: người đàn ông hào hoa đang cố gắng che giấu cái đầu hói của mình. Billy bước ra từ phía sau cánh cửa và đi theo sau anh ta, lòng thầm vui sướng vì anh ta mang giày thể thao. Frank vào bếp và đưa mắt nhìn quanh.

“Maria? Cưng, em đâu rồi? Bọn anh cần...”

Billy nhanh chóng giơ khẩu Glock lên cao và dùng hết sức lực đập mạnh báng súng vào chấm hói của anh ta. Máu tóe ra và Frank ngã quỵ về phía trước, đập trán vào chiếc bàn gỗ sồi ở giữa phòng trong lúc ngã vật xuống. Đầu của mẹ hắn rất cứng và có thể Frank đã thừa hưởng điều đó từ bà ta nhưng Billy không nghĩ anh ta có thể tỉnh lại sau cú đánh này. Dù sao thì không phải trong một thời gian, và có thể là không bao giờ. Trong các bộ phim chiếu trên ti-vi, đám đàn ông luôn bị đánh vào đầu và đứng dậy ngay sau đó vài phút hoặc không bị thương chút nào, nhưng đời thực thì không như thế. Frank Macintosh có thể chết vì phù não hoặc tụ máu dưới màng cứng. Điều đó có thể xảy ra trong năm phút kể từ lúc này hoặc anh ta có thể hôn mê trong năm năm. Anh ta cũng có thể tỉnh lại sớm hơn, nhưng có lẽ không phải trước khi Billy hoàn thành công việc trong ngày hôm nay của mình. Tuy nhiên, anh rẽ hướng và nhanh chân chạy đi. Không có tiếng súng.

Billy lặng lẽ bước xuống hành lang. Trận đấu vẫn đang tiếp diễn, bởi vì đám đông lại hét ầm lên. Một trong những gã đàn ông ở dưới đó, trong hang động của Nick hét lên, “Chết tiệt, treo hắn lên dây phơi đi! Đúng rồi đó! Đó chính xác là những gì tao đang nói!”

Billy lững thững bước xuống cầu thang, không nhanh mà cũng không chậm. Ba gã đàn ông đang ngồi trước một màn hình lớn. Hai tên ngồi trên ghế đơn. Chiếc ghế đơn thứ ba - có lẽ là của Frank - trống không. Nick ngồi giữa đi-văng cùng với hai chân đang giang rộng. Hắn đang mặc quần đùi, trông vừa quá ngắn vừa quá chật, và hắn quá ồn ào. Bụng của hắn phình to trong chiếc áo sơ mi của đội New York Giants và ôm một tô bỏng ngô. Hai tên còn lại cũng có bỏng ngô, có vẻ như nó rất ngon vì tay bọn chúng đưa lên rồi đưa xuống liên tục. Billy biết cả hai gã đàn ông đó. Một kẻ mà anh từng nhìn thấy trong căn hộ của Nick và trong các văn phòng chính của Domino. Chắc chắn là một nhân viên kế toán. Billy không nhớ tên hắn, Mikey hay Mickey hoặc có thể là Markie. Tên còn lại là một trong những kẻ giả mạo trên chiếc DWP giả. Tên là Reggie gì đó.

“Chà, hơi lâu đấy,” Nick nói. Hai tên kia đã nhìn thấy Billy, nhưng Nick vẫn đang dán mắt vào trận đấu đang diễn ra trên ti-vi. “Cứ đặt nó trên...”

Cuối cùng hắn cũng trưng ra biểu hiện kinh ngạc như những cộng sự của mình, quay đầu lại và thấy Billy đang đứng cách thảm trải sàn hai bước. Vẻ sợ hãi và kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt Nick khiến Billy rất hài lòng. Nó không bù đắp được cho những năm tháng cuối cùng của cuộc đời anh, không chút nào, nhưng đó là một bước đi đúng hướng.

“Billy?” Cái tô đang nằm gọn trên bụng Nick lật úp và bỏng ngô vương vãi xuống thảm.

“Chào, Nick. Anh có vẻ không vui khi gặp tôi, nhưng tôi rất vui khi gặp anh đấy.” Anh vảy khẩu Glock về phía anh chàng kế toán, kẻ giờ đã giơ cả hai tay lên. “Tên mày là gì?”

“M-Mark. Mark Abromowitz.”

“Nằm xuống sàn đi, Mark. Mày cũng vậy, Reggie. Úp bụng xuống. Tay và chân giang rộng. Giống như mày đang tạo ra những thiên thần tuyết ấy.”

Hai gã đàn ông không cự nự. Chúng đặt tô bỏng ngô của mình sang một bên - một cách cẩn thận - và nằm úp xuống sàn.

“Tôi có gia đình,” Mark Abromowitz lên tiếng.

“Tốt. Vậy thì hãy cư xử cho đúng mực và mày sẽ được gặp lại họ. Có ai trong chúng mày có súng không?” Anh không cần đặt câu hỏi này với Nick, vì trong bộ trang phục lố bịch dành cho trận đấu đó, hắn không có chỗ nào để giấu vũ khí, thậm chí không phải một khẩu súng ở mắt cá chân.

Hai gã đàn ông, cúi mặt xuống, lắc đầu.

Nick gọi tên Billy, lần này không phải là một câu hỏi mà là một câu cảm thán vui mừng. Hắn đang cố gắng tỏ ra như một chủ trang viên cũ gặp lại người quen nhưng có phần gượng gạo. “Anh đã ở đâu vậy? Tôi đang cố gắng liên lạc với anh!”

Billy không bận tâm đến lời nói dối sống sượng này của hắn ngay cả khi anh không có mối quan tâm cấp bách hơn. Có một chiếc ghế thứ tư và một tô bỏng ngô đã vơi đi hơn nửa đang để bên cạnh.

“Họ đang giữ nó trên mặt đất với Barkley,” người thuyết minh trận đấu lên tiếng, “với Jones dẫn đường và...”

“Tắt nó đi,” Billy ra lệnh. Nick là vua của ngôi nhà và vua của chiếc đi-văng, vì vậy tất nhiên điều khiển ti-vi ở cạnh hắn.

“Gì cơ?”

“Anh đã nghe thấy tôi nói rồi đấy, tắt nó đi.”

Khi Nick chĩa điều khiển vào ti-vi, Billy vui mừng khi thấy tay hắn hơi run. Trận đấu biến mất. Bây giờ chỉ còn bốn người họ, nhưng chiếc ghế trống thứ tư cùng bát bỏng ngô bên cạnh cho biết có một chiếc ghế thứ năm không được tính đến.

“Hắn đâu?” Billy hỏi.

“Ai cơ?”

Billy chỉ vào chiếc ghế trống.

“Billy, tôi phải giải thích lý do tại sao tôi phải đợi để liên lạc với anh. Có một vấn đề ở tôi. Nó...”

“Câm miệng.” Thật vui khi thốt ra điều đó thành lời, và thật vui khi không phải giả vờ bản thân ngu ngốc. “Mark!”

Nhân viên kế toán giật thót chân, như thể vừa bị điện giật.

“Hắn đâu?”

Mark khôn ngoan trả lời ngay lập tức. “Cậu ấy đi vệ sinh.”

“Im đi, đồ khốn,” Reggie lên tiếng, và Billy bắn vào mắt cá chân hắn. Hắn không biết anh sẽ làm thế cho đến đạn bay ra khỏi nòng nhưng anh vẫn ngắm chuẩn như mọi khi và anh không hối tiếc về điều đó hơn là hối tiếc vì đã khiến Frank ngã gục trong nhà bếp. Reggie là một phần của kế hoạch loại bỏ Billy Summers già ngu dốt. Đưa anh vào sau chiếc xe van DPW giả, chở anh ra khỏi thị trấn vài dặm, găm một viên đạn vào đầu anh, vụ án được khép lại. Hơn nữa, bộ ba gã đàn ông trong hang động nhỏ bé này cần biết ai là người chịu trách nhiệm chính.

Reggie hét lên và lăn lộn, cố gắng giữ chặt mắt cá chân. “Đồ khốn khiếp! Mày bắn tao!”

“Câm mồm đi nếu không tao sẽ khiến mày phải im lặng mãi mãi đấy. Nếu mày không tin thì cứ thử xem.” Anh hướng khẩu súng về phía Abromowitz, kẻ đang nhìn anh với đôi mắt như muốn lồi ra khỏi hốc. “Nhà vệ sinh ở đâu? Chỉ.”

Abromowitz chỉ về phía sau chiếc đi-văng. Ba cái máy bắn bi được xếp thành hàng, dựa vào tường, đèn của chúng nhấp nháy nhưng những âm thanh bíp bíp đều im bặt. Ngay bên ngoài là một cánh cửa gỗ đóng kín.

“Nick. Bảo hắn ra ngoài.”

“Đến đây đi, Dana.”

Vậy đó chính là người đàn ông mất tích, Billy nghĩ. Cộng sự DPW của Reggie. Gã đàn ông tóc đỏ nhỏ thó, người mà đã nói chuyện với mình trong Tháp Gerard. Có thể không phải là người đã loại bỏ Ken Hoff, nhưng Billy nghĩ rằng rất có thể anh ta đã làm như vậy. Tất nhiên đó là Edison, vì mọi nhân vật trong truyện đều phải được sử dụng ít nhất hai lần: Quy tắc của Dickens. Và Zola.

Hắn không bước ra ngoài.

“Ra đi, Dana!” Nick gọi. “Không sao đâu!”

Không có câu trả lời.

“Hắn có súng không?” Billy hỏi Nick.

“Gì, anh đùa à? Anh nghĩ thế nào khi tôi mời bạn bè đến xem một trận đấu?”

Billy nói, “Tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm hiểu việc đó. Nick, hai người bạn của anh ở trên sàn có biết tôi có thể bắn không? Đó có phải là những gì tôi làm không?”

“Anh ấy có thể bắn,” Nick nói. Làn da xanh xao bình thường của hắn giờ đã ngả sang màu vàng. “Anh ấy đã học bắn trong Thủy quân lục chiến. Một tay bắn tỉa.”

“Tao sẽ vào phòng tắm và thuyết phục Dana ra. Tao đoán mày không thể chạy, Reggie, nhưng mày thì có thể, Abromowitz ạ. Cứ làm thế đi và tao sẽ giết mày. Anh cũng thế, Nick.”

“Tôi sẽ không đi đâu cả,” Nick nói. “Chúng ta sẽ giải quyết vấn đề này. Tôi chỉ cần giải thích lý do tại sao...”

Billy lại bảo hắn câm miệng và đi vòng qua đi-văng. Nick bây giờ đã quay lưng lại với anh, và anh có thể dễ dàng thực hiện một cú bắn vào đầu nếu cần. Reggie và nhân viên kế toán bị chặn lại bởi chiếc đi-văng, nhưng mắt cá chân của Reggie vỡ rồi và anh không nghĩ Abromowitz - người đàn ông của gia đình sẽ là một vấn đề. Anh bận tâm đến Dana Edison.

Anh dừng lại bên cạnh máy bắn bi gần với cánh cửa đang khép chặt. Anh lên tiếng, “Ra ngoài đi, Dana. Nếu mày nghe theo thì có thể sống. Còn không thì chết.”

Billy không mong đợi một câu trả lời và anh cũng không nhận được câu trả lời nào cả.

“Được rồi, vào nhé.”

Còn lâu tao mới làm vậy, anh nghĩ, nhưng anh hạ thấp người, vươn về phía trước và nắm lấy tay nắm cửa. Ngay sau đó, Edison nổ súng, bốn phát liên tiếp nhanh đến mức Billy khó có thể phân biệt được chúng. Đó là một cánh cửa mỏng và không có lỗ, chỉ có những mảnh gỗ lớn bay lên. Billy cảm nhận được chuyển động phía sau mình nhưng anh không quay lại. Nick và Abromowitz có thể đang chạy trốn, nhưng hai tên đó sẽ không chạy vào khu vực súng đạn này của Edison để giải quyết anh, như hai con lừa đã chạy vào Ngôi nhà Vui nhộn để cố gắng và giải cứu Johnny Capps.

Edison sẽ mong đợi Billy do dự nếu anh vẫn còn sống, vậy nên anh không chần chừ chút nào. Anh bước tới trước cánh cửa bị vỡ vụn và bóp cò năm, sáu lần. Edison la hét ầm ĩ. Có tiếng lách cách và sau đó - chỉ có thực tế mới có thể giải thích được những điều vô lý như vậy - bồn cầu xả nước.

Từ khóe mắt mình, Billy nhìn thấy Abromowitz đang hướng đến tầng một bằng một loạt các bước nhảy như linh dương. Billy không biết Nick định làm gì nhưng anh không đi theo Abromowitz lên cầu thang và đây cũng không phải là thời điểm để kiểm tra. Anh nhấc chân lên và đá vào phần còn lại của cánh cửa bên cạnh ổ khóa. Nó bay ra. Dana Edison đang nằm đối diện nhà vệ sinh, máu trào ra từ đầu và cổ họng. Khẩu Glock của hắn đang nằm trong phòng tắm cùng chiếc kính không gọng. Có lẽ hắn đã gạt phải cần xả nước của bồn cầu khi ngã xuống. Mắt hắn đảo lên nhìn Billy.

“Bác... sĩ...”

Billy nhìn máu đổ xuống thành bồn cầu. Không có bác sĩ nào giúp được Dana cả. Dana đã mua nơi mà bọn chúng gọi là trang trại. Billy cúi người, tay cầm súng. “Mày có nhớ điều cuối cùng mà mày đã nói với tao khi đến văn phòng của tao ở Tháp Gerard không?”

Edison phát ra tiếng khàn khàn. Một tia máu trào ra cùng với âm thanh đó.

“Tao thì có đấy.” Billy đặt nòng súng vào thái dương của Edison. “Mày đã nói ‘Đừng bỏ lỡ’.” Đoạn anh bóp cò.

05

Lúc anh bước ra, Reggie đang quỳ gối trước đi-văng. Billy có thể nhìn thấy đỉnh đầu hắn. Hắn nhìn thấy Billy và nâng một khẩu súng lục nhỏ bằng bạc mà chắc chắn được giấu bên dưới một trong những chiếc đệm. Rốt cục thì Nick không phải là không có vũ khí. Billy găm hai viên đạn xuyên qua mặt sau của đi-văng trước khi Reggie có thể bắn và hắn lùi lại, khuất khỏi tầm nhìn. Billy chạy ba bước dài đến đi-văng và nhìn chằm chằm vào nó. Reggie đang nằm ngửa, khẩu súng rơi trên thảm bên cạnh một bàn tay đang xòe ra. Đôi mắt hắn mở to và bắt đầu đờ đẫn.

Lẽ ra mày nên tìm cách giải quyết cái mắt cá chân bị vỡ của mình, Billy nghĩ. Các bác sĩ có thể chữa trị cho nó.

Có thứ gì đó rơi xuống. Âm thanh của thủy tinh vỡ và một lời chửi rủa - “M’qifsh Karin! [*] ” Billy lao nhanh theo hướng đó, cúi người thật thấp. Ánh đèn ở khu vực bên ngoài phòng ti-vi đã tắt, nhưng Billy có thể nhìn thấy Nick trong bóng tối. Lưng hắn quay về phía anh. Hắn đang nhấn các nút trên bàn phím sáng đèn bên cạnh cánh cửa thép. Có một bàn bi-a trong căn phòng liền kề này, một vài máy đánh bạc cổ điển và một chiếc xe đẩy nằm nghiêng trên một tấm kính vỡ lấp lánh và mùi rượu whisky tràn ra nồng nặc.

Nick điên cuồng bấm vào các nút, liên mồm chửi bới bằng tiếng Albania hay bất cứ ngôn ngữ nào mà hắn đã học được khi còn nhỏ và giờ chẳng còn đọng lại chút nào trong đầu. Hắn chỉ dừng lại khi Billy bảo hắn hãy từ bỏ việc đó đi và quay lại đây.

Nick làm như được bảo. Giờ đây, hắn trông giống như một gã đàn ông đang đứng trên bờ vực của cái chết, điều đó thật công bằng vì đó là nơi hắn đang ở. Nhưng hắn đang mỉm cười. Khẽ nhếch môi, nhưng đúng, đó là một nụ cười. “Tôi đã đi sai đường. Đáng lẽ tôi nên đi cầu thang như Markie, nhưng...” Hắn nhún vai.

“Đó là căn phòng an toàn của anh?” Billy hỏi.

“Đúng thế. Và anh biết gì không? Tôi đã quên mất đống mật khẩu hổ lốn chết tiệt đó.” Đoạn hắn lắc đầu. “Không, thật nhảm nhí. Tôi xóa mất. Chỉ có bốn con số và tất cả những gì tôi có thể nhớ là con số thứ hai.”

“Còn bây giờ thì sao?” Billy hỏi.

“6247,” Nick nói và hắn thực sự nở nụ cười.

Billy gật đầu. “Điều đó xảy ra với người giỏi nhất trong chúng ta và cũng xảy ra với những người còn lại.”

Nick nhìn kỹ anh. Hắn đưa tay lau đôi môi bóng nhẫy nước bọt. “Anh nghe có vẻ khác. Thậm chí là trông rất khác. Anh chưa bao giờ ngu ngốc như anh đã giả vờ, phải không? Giorgio đã nói với tôi điều đó và tôi không tin cậu ta.”

“Trước khi anh giết anh ta,” Billy nói.

Đôi mắt của Nick mở to, Billy có thể thề rằng đó là một sự ngạc nhiên thực sự. “Giorgio chưa chết, cậu ta đang ở Brazil.” Anh ta xem xét thật kỹ khuôn mặt của Billy. “Anh không tin tôi?”

“Sau khi anh kéo cái thứ chết tiệt kia, làm sao tôi có thể tin một lời thốt ra từ miệng anh nhỉ?”

Nick nhún vai. “Tôi có thể ngồi xuống không? Chân tôi không trụ vững nổi nữa rồi.”

Billy hướng nòng của khẩu súng Glock về phía chỗ ngồi của ba khán giả bên cạnh bàn bi-a. Nick loạng choạng bước đến và ngồi xuống chiếc ghế ở giữa. Anh đưa tay ra sau và bật công tắc, ba ngọn đèn treo trên tấm nỉ màu xanh sáng lên.

“Tôi không bao giờ nên nhận hợp đồng. Nhưng tất cả số tiền đó... nó khiến tôi mù quáng.”

Billy cho rằng mình có chút thời gian. Sẽ là một sai lầm nếu đẩy sự việc đi quá xa, nhưng dù sao thì anh cũng có thể làm vậy. Vì anh muốn câu trả lời. Tiền dường như là thứ yếu. Chỉ có trong các bộ phim thì những tên xã hội đen mới có một bức tường tiền mặt trong căn phòng an toàn của hắn. Ngày nay, mọi thứ đều giao dịch bằng máy tính. Tiền mặt hầu như không tồn tại. Nó đã trở thành bóng ma trong cỗ máy.

“Pigs mắc bệnh gan. Anh sẽ phải nhét tiền thay tim của cậu ta, béo thế cơ mà, nhưng chính lá gan của cậu ta mới là vấn đề. Cậu ta cần được ghép gan. Các bác sĩ nói sẽ không có cách nào khác trừ khi cậu ta giảm cân, chừng chín mươi cân. Nếu không, cậu ta sẽ chết trên bàn mổ. Vì vậy, cậu ta đã đến Brazil.”

“Một trại giảm cân?”

“Một phòng khám đặc biệt. Loại mà một khi anh vào đó, anh không thể ra ngoài cho đến khi đạt được trọng lượng mục tiêu và họ cho phép anh ra. Cậu ta biết đó là cách duy nhất để cứu vãn được tình hình, nếu không thì cậu ta sẽ ra đi ngay lần đầu tiên có cảm giác thèm thuồng với một chiếc bánh mì kẹp thịt tràn ngập phô mai.”

Billy bắt đầu tin câu chuyện đó. Nick đang nói về Giorgio chủ yếu ở thì hiện tại, và hắn không hề mắc một lỗi nào. Theo một cách nào đó, nó giống như việc Edison xả bồn cầu khi ngã, bị thương nặng. Một số điều quá kỳ lạ không phải là sự thật. Georgie Pigs trong một trại giảm chân chắc chắn là một trong những điều đó.

“Giorgio biết anh sẽ có ID mới sau khi giết Joel Allen, cậu ta là một con cá voi chết tiệt, nhưng cậu ta ổn với điều đó. Cậu ta nói rằng đó là một cách để đảm bảo cậu ta sẽ không rút lui vào phút cuối, có gan mới hoặc không có gan mới. Hơn nữa, cậu ta muốn nghỉ hưu.”

“Thật sao?” Billy có thể tin rằng Giorgio là một trong những kẻ sẽ chết khi đang làm việc.

“Đúng thế.”

“Dành những năm tháng còn lại ở Brazil?”

“Tôi nghĩ là Argentina.”

“Nghe có vẻ đắt đỏ. Cậu ta có nhận được khoản tiền thưởng hưu trí nào nhờ sắp xếp giúp tôi không?”

Nick ngập ngừng, sau đó trả lời, “Ba triệu.”

“Ba cho Giorgio và sáu cho tôi.”

Nick mở to mắt và ngồi thụp xuống ghế. Hắn nghĩ rằng nếu Billy biết điều đó, thì bất kỳ cơ hội nào để hắn có thể thoát khỏi nơi này vừa bốc hơi mất. Hắn có thể đúng.

“Nhưng anh lại không chịu thanh toán cho tôi khoản tiền một triệu rưỡi mà anh đã nợ tôi? Tôi biết anh là một kẻ ti tiện, Nick, nhưng tôi không ngờ anh lại là một kẻ lừa đảo trắng trợn như thế.”

“Billy, chúng tôi không bao giờ...”

“Anh đúng là như thế. Tôi muốn nghe anh nói điều đó, nếu không bây giờ tôi sẽ giết anh.”

“Dù sao thì anh cũng sẽ giết tôi,” Nick nói, dù giọng nói của hắn vẫn ổn định, nhưng một dòng nước mắt chảy xuống một bên má đầy đặn và được cạo nhẵn nhụi của hắn.

Billy không trả lời.

“Được rồi, thế đấy. Chúng tôi sẽ giết anh. Điều đó đi kèm với thỏa thuận. Dana sẽ là người làm điều đó.”

“Tôi sẽ trở thành Oswald [*] của anh.”

“Đó không phải là ý của tôi, Billy. Tôi đã nói với khách hàng rằng anh sẽ trung thành dù có chuyện gì xảy ra đi nữa. Lão ta nhất nhất muốn vậy, và như những gì tôi nói đấy, tiền làm tôi mờ mắt.”

Billy có thể hỏi Nick nhận được bao nhiêu, nhưng liệu anh có muốn biết điều đó không? Anh không. “Khách hàng là ai?”

Thay vì trả lời, Nick chỉ vào cánh cửa dẫn đến căn phòng hoảng loạn. “Tôi có tiền. Không đủ một triệu rưỡi nhưng ít nhất khoảng tám mươi nghìn, cũng có thể là hơn trăm. Tôi sẽ đưa nó cho anh và tôi sẽ đưa anh phần còn lại.”

“Tôi hoàn toàn tin điều đó,” Billy nói. “Tôi cũng tin rằng chúng ta đã giành chiến thắng ở Việt Nam và cuộc đổ bộ lên mặt trăng đã được dàn dựng.” Anh sực nhớ ra điều gì đó. “Anh biết về đám cháy chứ?”

Nick chớp mắt trước sự thay đổi chủ đề. “Đám cháy? Đám cháy nào?”

“Những quả pháo nổ đó không phải là cách đánh lạc hướng duy nhất vào ngày hôm đó. Có một vụ cháy nhà kho xảy ra ở một thị trấn gần đó không lâu trước khi tôi thực hiện phát súng. Tôi biết trước điều đó vì Hoff đã nói với tôi.”

“Hoff nói với anh? Tên budalla [*] đó?”

“Anh có chắc mình không biết về nó không?”

“Chắc.”

Billy tin hắn, nhưng anh muốn nghe hắn nói ra điều đó và quan sát khuôn mặt của hắn lúc hắn làm vậy. Dù sao thì nó cũng không còn quan trọng nữa. “Khách hàng là ai?”

“Anh sẽ giết tôi đúng không?”

Tao nên làm vậy, Billy nghĩ. Mày rất xứng đáng với điều đó.

“Khách hàng là ai?”

Nick đưa tay lên mặt và từ từ hạ tay xuống, lau mồ hôi đọng lại trên lông mày và gạt đi nước miếng ở miệng. Đôi mắt của hắn nói rằng hắn đã từ bỏ hy vọng và hắn không đời nào có nhiều thứ để mở miệng nói về. “Nếu tôi nói với anh điều đó, ít nhất thì anh sẽ để tôi cầu nguyện trước khi ra tay chứ? Hay giết tôi còn chưa đủ, anh còn muốn tôi mắc lại địa ngục vĩnh viễn sao?” Lúc này lại có nhiều nước mắt hơn.

“Anh có thể cầu nguyện. Nhưng nói tên của khách hàng đó đã.”

“Roger Klerke.”

Lúc đầu, Billy nghĩ rằng hắn nói từ Clerk, giống cái gã đã lấy trộm tiền ở cửa hàng tiện lợi, nhưng sau đó Nick đánh vần. Cái tên đó nghe khá quen, nhưng là kiểu người mà anh nghĩ có thể xuất hiện trong vòng tròn thân cận của Nick. Hoặc của Bucky Hanson chẳng hạn. Cái tên đó giống với cái tên mà Billy từng thấy trên báo chí, blog hoặc từng nghe trên podcast. Có lẽ là trên ti-vi. Chính trị gia sao? Hay doanh nhân? Billy cũng chẳng buồn để tâm nhiều.

“World Wide Entertainment,” Nick nói. “Nếu anh không nhận ra cũng không sao, WWE là một trong bốn tập đoàn truyền thông lớn nhất thế giới.”

Nick cố gắng mỉm cười - một người đàn ông trên giường bệnh đang kể một câu chuyện cười yếu ớt - nhưng Billy hầu như không nhận ra. Anh đang tua lại, gần như toàn bộ đoạn đầu. Trong cuộc gặp đầu tiên của anh với Ken Hoff, kẻ chắc chắn không mong muốn nghỉ hưu ở Nam Mỹ.

“Nói đi.”

Nick làm vậy, và Billy hoàn toàn kinh ngạc trước những gì anh nghe thấy - và cả kinh hoàng - đến nỗi anh mất dấu thời gian. Anh không nhớ rằng không phải tất cả những kẻ ở Điểm Mũi đất đều đã bị vô hiệu hóa cho đến khi anh nghe thấy một tiếng hú thảm thiết từ trên lầu. Đó là âm thanh mà chỉ một người mẹ mới có thể phát ra khi thấy con trai mình nằm dài bất tỉnh và có thể sắp chết. Có lẽ đã chết rồi.

“Anh có muốn sống không, Nick?” Một câu hỏi tu từ.

“Có! Có! Nếu anh để tôi sống, anh sẽ nhận được tiền của mình. Không thiếu một xu. Một lời hứa long trọng đấy.” Nước mắt của hắn ngừng lại khi thốt ra điều đó, nhưng có khả năng chúng lại sắp sửa bắt đầu lại.

Billy không quan tâm đến những lời hứa của Nick, trang trọng hay gì đó. Anh chỉ vào cánh cửa thép không tô điểm dẫn đến căn phòng an toàn. Trên lầu xuất hiện một tiếng hú hét khác, sau đó là các từ: “Giúp tôi với! Ai đó giúp tôi với!”

“Trong đó có súng không?”

Nick không còn là người phụ trách, không còn là chủ nhà, người chào đón Billy trang trọng nhất với vòng tay rộng mở năm tháng trước, không còn là người uống rượu sâm panh chỉ vì nghĩ Billy còn lái xe. Hắn đã trở về một con người đúng nghĩa, với mong muốn cơ bản là tiếp tục được sống, và vì vậy Billy chấp nhận cái nhìn ngạc nhiên của hắn là chân thành. “Trong căn phòng an toàn? Tại sao tôi lại có súng trong đó?”

“Vào đi. Đóng cửa lại. Nhìn đồng hồ. Sau đó chờ đợi trong một giờ. Nếu anh bước ra ngoài trước, tôi có thể đã đi hoặc tôi có thể vẫn ở đây.” Như thế này, Billy nghĩ. “Nếu tôi vẫn còn ở đây, thì tôi sẽ giết anh.”

“Tôi sẽ không. Tôi sẽ không! Và tiền...”

“Tôi sẽ liên lạc về chuyện đó.”

Có lẽ, Billy nghĩ. Hoặc có thể là tôi không còn muốn bất kỳ đồng nào trong số đó nữa, dựa trên những gì tôi đã làm và tôi đã làm điều đó cho ai. Không biết lúc đó có thể là một cái cớ, nhưng không phải là một cớ hay cho lắm.

“Thông báo cho những kẻ săn tiền thưởng. Nói với chúng rằng tôi đã đến đây, có một vụ xả súng, và tôi đã bị giết. Nếu vẫn còn những kẻ tìm tôi, anh nên mong rằng chúng sẽ giết được tôi vì nếu không, tôi sẽ quay lại đây và giết anh. Nói với Klerke điều tương tự. Tôi sẽ tự hỏi hắn ta và nếu hắn nói bất cứ điều gì khác anh, tôi sẽ quay lại và giết anh. Hiểu rồi chứ?”

“Hiểu. Hiểu!”

Billy ra hiệu về phía ti-vi. “Và dọn dẹp đống lộn xộn này đi. Sạch sẽ vào. Hiểu không?”

“Giúp tôi với, thằng bé sẽ không tỉnh dậy mất!” từ trên lầu.

“Hiểu không?”

“Vâng. Anh định làm gì...”

“Vào đó đi.”

Lần này Nick không gặp rắc rối gì với các con số trên cánh cửa. Cánh cửa phải được đóng kín như chốt gió của tàu vũ trụ, vì có một tiếng rít yếu ớt khi nó được mở ra. Nick bước vào trong. Hắn nhìn Billy lần cuối từ đôi mắt đã không còn tin rằng chúng là bậc thầy của tất cả những gì mà chúng đã khảo sát, và có lẽ đó là sự trả thù. Hoặc sẽ là như vậy, nếu phải kéo dài. Billy biết điều đó sẽ không xảy ra.

“Hãy giữ danh dự một lần trong đời anh.” Billy nói.

Nick đóng cửa và âm thanh phát ra khi nó được khóa lại. Billy thấy một túi vải thưa đựng đầy bi-a treo trên móc bên cạnh ghế. Anh cầm nó lên và đổ các quả bóng lên tấm nỉ màu xanh lá cây trên bàn. Anh lấy khẩu Glock của Edison từ phòng tắm và khẩu được giấu của Nick từ nơi nó nằm cạnh bàn tay cụt của Reggie. Anh bỏ cả hai khẩu súng vào túi. Sau đó, anh thò tay vào túi quần của Reggie, một nhiệm vụ khó chịu vì anh không có ý định lái xe ra khỏi đây trên chiếc xe bán tải cũ với động cơ không đáng tin cậy chút nào. Anh tìm thấy chìa khóa xe của Reggie.

Billy nhét khẩu Glock của mình vào túi trước của quần yếm. Lúc lên cầu thang, anh lôi nó ra. Giờ đây, anh có thể nghe thấy tiếng mẹ của Frank - người mà Billy bắt đầu nghĩ đến là Cô dâu của Kẻ hủy diệt - đang gọi điện thoại. “Của Nick! Đúng thế, đồ ngốc, của Nick! Tại sao anh nghĩ rằng tôi đang gọi cho anh thay vì bệnh viện chứ?”

Billy đi xuống hành lang vào nhà bếp, một lần nữa đi chân trần. Anh không thể nhìn thấy Marge, hay còn gọi là Mẹ Elvis, nhưng anh có thể nhìn thấy bóng của bà ta đi đi lại lại và bóng của dây ?