CHƯƠNG 23
Chúng tôi rời Lincoln sớm và lái xe về phía đông theo trục đường Xa lộ Liên tiểu bang 80. Trong khoảng một giờ đầu tiên, chúng tôi không nói chuyện với nhau nhiều. Alice mở máy tính xách tay của tôi và đọc tất cả những gì tôi đã viết trong căn nhà hóng mát. Ở vùng ngoại ô của Council Bluffs, một chiếc xe ô tô lao qua chúng tôi với một chú hề và một diễn viên múa ba lê đang nhìn chúng tôi từ ghế sau. Chú hề vẫy tay chào. Tôi vẫy tay chào lại.
“Alice!” Tôi nói. “Cô có biết hôm nay là thứ mấy không?”
“Thứ Năm à?” Cô không ngước mắt khỏi màn hình. Điều đó khiến tôi liên tưởng đến Derek Ackerman và người bạn của cậu bé là Danny Fazio trên phố Evergreen, gần như luôn bị thôi miên bởi bất cứ thứ gì chúng xem trên điện thoại.
“Không phải thứ Năm bình thường. Mà là Halloween.”
“Được rồi.” Cô vẫn không nhìn lên.
“Cô chọn nhân vật nào? Ý tôi là nhân vật yêu thích ấy.”
“Mmm... tôi từng là Công chúa Leia.” Vẫn không nhìn lên khỏi những gì đang đọc. “Chị gái tôi đã đưa tôi đi khắp khu phố.”
“Ở Kingston, phải không?”
“Đúng.”
“Được khen nhiều về hóa trang không?”
Cuối cùng cô cũng nhìn lên. “Hãy để tôi đọc, Billy, tôi sắp xong rồi.”
Vì vậy, tôi để cô ấy đọc và chúng tôi tiến sâu hơn vào địa phận Iowa. Không có những thay đổi lớn trên đường đi, chỉ là hàng dặm những vùng đất bằng phẳng ngút mắt. Cuối cùng, cô cũng đóng máy tính xách tay. Tôi hỏi cô đã đọc hết chưa.
“Vừa đến đoạn tôi xuất hiện trong câu chuyện. Đoạn mà tôi nôn mửa và gần như nghẹt thở. Thật khó để có thể đọc về nó, vì vậy tôi đã dừng lại. Nhân tiện, anh quên đổi tên của tôi đấy.”
“Tôi sẽ lưu ý.”
“Phần còn lại tôi biết rồi.” Cô ấy mỉm cười. “Anh còn nhớ phim The Blacklist trên Netflix không? Và chúng ta đã tưới đám cây như thế nào?”
“Daphne và Walter.”
“Anh có nghĩ chúng còn sống không?”
“Chắc.”
“Vớ vẩn. Anh không biết chúng còn sống hay không.”
Tôi thừa nhận đó là sự thật.
“Và tôi cũng vậy. Nhưng chúng ta có thể tin rằng chúng còn sống nếu muốn, phải không?”
“Đúng vậy,” tôi nói. “Chúng ta có thể.”
“Đó là lợi thế của việc không biết.” Alice đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ với hàng dặm cánh đồng ngô, tất cả đều đã héo quắt và đang chờ đợi mùa đông. “Mọi người có thể chọn tin vào bất kỳ ký ức nào mà họ muốn. Tôi chọn tin rằng chúng ta sẽ đến Mũi Montauk, và làm được những gì chúng ta phải làm, thoát khỏi nó và sống hạnh phúc mãi mãi về sau.”
“Được rồi,” tôi nói. “Tôi cũng sẽ tin điều đó.”
“Suy cho cùng thì anh chưa bao giờ bị bắt. Tất cả các vụ, và anh đã làm trót lọt cả.”
“Tôi xin lỗi vì cô đã phải đọc về điều đó. Nhưng cô bảo tôi nên viết ra tất cả mọi thứ.”
Cô nhún vai. “Họ là người xấu. Tất cả họ đều có điểm chung đó. Anh đã không bắn bất kỳ linh mục hay bác sĩ nào hoặc... hoặc chính trị gia.”
Điều đó khiến tôi bật cười và Alice hơi mỉm cười, nhưng tôi có thể biết cô đang suy nghĩ. Tôi để cô làm điều đó. Hàng dặm trôi qua. Cuối cùng, cô nói, “Tôi sẽ quay trở lại núi. Tôi thậm chí có thể sống với Bucky một thời gian. Anh nghĩ gì về điều đó?”
“Tôi nghĩ ông ấy sẽ mừng lắm đấy.”
“Tạm thôi. Cho đến khi tôi có thể tìm được việc, có được chỗ riêng và bắt đầu tiết kiệm tiền để đi học lại. Vì tôi có thể bắt đầu học đại học bất cứ khi nào mình muốn. Đôi khi mọi người không bắt đầu học đại học cho đến khi họ ở độ tuổi bốn mươi hoặc thậm chí sáu mươi, phải không?”
“Tôi từng xem trên ti-vi và thấy có một người đàn ông bắt đầu học đại học ở tuổi bảy mươi lăm và lấy bằng tốt nghiệp khi ông ấy tám mươi. Linh cảm cho tôi biết cô đang không nghĩ đến trường kinh doanh phải không?”
“Không, trường học bình thường thôi. Thậm chí có thể là Đại học Colorado. Tôi có thể sống ở Boulder. Tôi thích thị trấn đó.”
“Cô có nghĩ mình muốn học gì không?”
Cô do dự, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó và đã thay đổi quyết định. “Lịch sử, tôi nghĩ vậy. Hoặc Xã hội học. Thậm chí có thể là nghệ thuật sân khấu.” Sau đó, như thể tôi phản đối ý kiến: “Không phải để diễn xuất, tôi không muốn làm điều đó, mà là những thứ khác - bối cảnh và ánh sáng chẳng hạn. Có quá nhiều thứ mà tôi tò mò.”
Tôi đã nói rằng điều đó ổn mà.
“Còn anh thì sao, Billy? Điều gì khiến anh thấy hạnh phúc mãi về sau?”
Tôi không cần phải nghĩ về điều đó. “Vì chúng ta đang mơ, nên tôi muốn nói là mình sẽ viết sách.” Tôi vỗ vào chiếc máy tính xách tay mà cô vẫn đang giữ. “Cho đến khi tôi viết rằng tôi không biết mình có thể làm được không. Bây giờ tôi vẫn làm được.”
“Còn câu chuyện này thì sao? Anh có thể sửa nó, biến nó thành hư cấu...”
Tôi lắc đầu. “Không ai khác ngoài cô được đọc nó, và điều đó không sao cả. Nó đã làm được công việc của nó. Nó đã mở ra cánh cửa. Và tôi không cần phải cho cô một bí danh.”
Alice im lặng một lúc. Sau đó cô nói, “Đây là Iowa, phải không?”
“Đúng.”
“Chán nhỉ?”
Tôi bật cười. “Tôi cá rằng người lowa không nghĩ vậy.”
“Tôi cá là họ có. Đặc biệt là những đứa trẻ.”
Tôi không thể tranh luận với cô ấy về điều đó.
“Hãy nói cho tôi biết điều gì đó.”
“Tôi sẽ làm nếu tôi có thể.”
“Tại sao một gã lục tuần lại muốn cặp kè với một cô gái trẻ như Rosalie? Tôi không hiểu. Có vẻ như... tôi không biết... kỳ cục.”
“Không an toàn? Hoặc có thể cố gắng vãn hồi chút sức sống mà lão ta đã mất? Trở lại thanh xuân và cố kết nối với nó?”
Alice suy nghĩ về những ý tưởng này, nhưng chỉ một chút. “Với tôi thì thật nhảm nhí.”
Tôi cũng thấy thế.
“Ý tôi là, hãy nghĩ về điều đó. Klerke sẽ nói gì với một cô gái mười sáu tuổi? Chính trị? Các sự kiện thế giới? Đài truyền hình của lão ta? Và cô ấy sẽ nói gì với lão ta? Các hoạt động hoạt náo viên và bạn bè trên Facebook của cô ấy?”
“Tôi không nghĩ hắn muốn tìm kiếm một mối quan hệ lâu dài. Thỏa thuận là tám nghìn đô-la cho một giờ.”
“Thật cặn bã. Tởm lợm hết sức. Chuyện đó với tôi thực sự rỗng tuếch. Thật trống rỗng. Và cô gái nhỏ đó ở Mexico...”
Cô im lặng và nhìn khung cảnh Iowa ngoài cửa sổ trôi qua trước mắt. Sau đó, cô nói gì đó, nhưng nhỏ đến mức tôi không thể nghe ra gì cả.
“Gì thế?”
“Quái vật.” Cô vẫn đang nhìn ra hàng dặm những cây ngô khô. “Tôi nói là quái vật.”
Chúng tôi đã trải qua đêm Halloween ở South Bend, Indiana và ngày đầu tiên của tháng Mười một ở Lock Haven, Pennsylvania. Khi chúng tôi nhận phòng, điện thoại của tôi báo có tin nhắn từ Giorgio.
GRusso: Petersen, trợ lý của RK, muốn có một bức ảnh anh họ của Darren Byrne, cho mục đích nhận dạng. Gửi nó đến [email protected]. Cô ta sẽ chuyển nó miễn phí. Cô ta sẽ rất vui nếu RK gặp chuyện chẳng lành.
Petersen muốn có một bức ảnh là điều đáng lo ngại nhưng không đáng ngạc nhiên. Rốt cuộc, anh ta cũng là bảo vệ tại chỗ kiêm trợ lý của Klerke.
Alice bảo tôi đừng lo lắng. Cô nói sẽ cắt và tạo lại kiểu bộ tóc giả màu đen mà tôi đã đội ở Điểm Mũi đất. (“Đôi khi thật tốt khi có một người chị làm nghề tóc,” cô nói.) Chúng tôi đến Walmart. Alice tìm thấy một cặp kính kiểu phi công và một ít kem lạnh mà cô nói rằng sẽ mang lại cho tôi cảm giác xanh xao kiểu Ireland. Kèm một chiếc bông tai vàng dạng kẹp nhỏ, không quá phô trương, dành cho bên tai trái của tôi. Trở lại nhà nghỉ, cô chải lại bộ tóc giả màu đen trên trán tôi và bảo tôi đẩy chiếc kính phi công lên đó. “Hãy nghĩ mình là một ngôi sao điện ảnh,” cô nói. “Mặc áo sơ mi cổ cao. Và hãy nhớ rằng theo những gì Klerke và gã Petersen này biết thì Billy Summers đã chết.”
Cô chụp bức ảnh trên nền trung tính (bức tường gạch của Best Western nơi chúng tôi đang ở) và chúng tôi cùng nhau xem xét kỹ lưỡng nó.
“Được chưa nhỉ?” Alice hỏi. “Ý tôi là, với tôi thì anh không giống anh, đặc biệt là với nụ cười cáu kỉnh đó, nhưng tôi ước chúng ta có Bucky ở đây.”
“Tôi nghĩ là được rồi. Như cô nói, việc bọn chúng nghĩ tôi bị chôn ở Chân đồi Pauite sẽ giúp ích phần nào.”
“Chúng ta phải cẩn thận việc thông đồng,” Alice nói khi chúng tôi quay trở vào bên trong. “Bucky, đại diện văn chương đáng tin cậy của anh, và bây giờ là một quý bà thành đạt ở Vegas.”
“Đừng quên Nick,” tôi nói.
Cô dừng lại nửa chừng trên hành lang dẫn đến phòng của chúng tôi, cau mày. “Nếu bất kỳ ai trong số họ gọi cho Klerke và nói cho hắn biết chuyện gì đang xảy ra, họ sẽ nhận được khoản hậu hĩnh. Không phải Majarian hay Piglielli, và Bucky sẽ không bao giờ làm vậy, nhưng còn người phụ nữ Blatner thì sao?”
“Cô ấy cũng không,” tôi nói. “Về cơ bản, tất cả họ đều đã nhận đủ từ hắn ta.”
“Anh hy vọng thế?”
“Tôi biết,” tôi nói và hy vọng tôi đã làm được. Dù gì tôi cũng sẽ vào, và ngày càng có vẻ như Alice sẽ vào cùng tôi.
Chúng tôi ở lại New Jersey vào đêm mùng 2 tháng 11. Đêm hôm sau, chúng tôi nhận phòng ở Riverhead Hyatt, cách Mũi Montauk khoảng 50 dặm. Giorgio thực sự đã đặt chỗ trước từ trại giảm cân của mình ở Nam Mỹ. Vì anh ta biết tôi không có ID Steven Byrne nên tôi đã được đặt phòng trước với cái tên Dalton Smith. Và vì nơi này trông sang trọng hơn những nhà nghỉ mà chúng tôi đã ở trước đây, Alice phải xuất trình giấy tờ tùy thân Elizabeth Anderson mới của mình. Giorgio, có thể gầy hơn nhưng vẫn sắc sảo hơn bao giờ hết, cũng đã đặt một phòng đôi, trả trước, cho Steven Byrne và Rosalie Forester. Klerke sẽ không kiểm tra, những việc như vậy không phải việc của hắn, nhưng Petersen có thể. Nếu lễ tân nói với Petersen rằng Byrne và Forester chưa nhận phòng, thì Petersen sẽ không quá bận tâm. Đám ma cô có tiếng không đúng giờ.
Trước khi rời quầy, tôi hỏi có gói hàng nào cho tôi không. Hóa ra là có, từ Fun & Games Novelties ở Las Vegas. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một công ty ma. Giorgio đã đặt hàng theo yêu cầu của tôi. Tôi mở nó trong phòng của mình cùng Alice. Bên trong là một ống đựng bình xịt nhỏ không nhãn mác, có kích thước bằng một ống khử mùi dạng lăn. Lần này không có xịt lò.
“Cái gì thế?”
“Carfentanil. Năm 2002, người Nga đã bơm khí kiểu này vào một nhà hát nơi có khoảng bốn mươi hoặc năm mươi phiến quân Chechnya đang bắt giữ bảy trăm người làm con tin. Với mục đích khiến mọi người ngất xỉu và kết thúc cuộc bao vây. Nó hiệu quả nhưng khí ga quá độc. Hàng trăm con tin không chỉ ngất xỉu mà còn chết. Tôi nghĩ Putin đã chửi bậy. Thứ này được cho là mạnh bằng một nửa. Klerke mới là người mà chúng ta cần xử lý. Tôi không muốn giết Petersen nếu không cần thiết.”
“Nếu nó không hoạt động thì sao?”
“Thì tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.”
“Chúng ta,” Alice nói.
Ngày mùng 4 tháng 11 là một ngày dài. Ngày chờ đợi luôn vậy. Alice mang đồ bơi ra mặc và bơi trong hồ. Sau đó, chúng tôi đi dạo và ăn trưa tại một xe bán bánh mì kẹp xúc xích. Alice nói rằng cô muốn chợp mắt một chút. Tôi đã cố nhưng hai mắt vẫn mở chong chong. Sau đó, khi đang tạo lại kiểu tóc giả một lần nữa cho phù hợp với bức ảnh, cô thừa nhận mình cũng không thể ngủ nổi.
“Tối qua tôi cũng không ngủ được. Tôi sẽ ngủ khi chuyện này kết thúc. Sau đó, tôi sẽ ngủ quên ngày luôn.”
Chết tiệt,” tôi nói. “Ở đây. Hãy để tôi làm việc này.”
Alice cười mỉm. “Và anh sẽ nói gì với Petersen khi xuất hiện mà không đi cùng cô gái tám nghìn đô-la?”
“Tôi sẽ nghĩ ra lý do.”
“Anh thậm chí có thể không vào được bên trong. Nếu vậy, anh sẽ phải giết Petersen. Anh không muốn làm điều đó và tôi không muốn anh làm điều đó. Tôi sẽ đi cùng.”
Vì vậy, đó là điều chúng tôi đã làm.
Chúng tôi rời đi lúc 6 giờ. Alice đã có được một bức ảnh về điền trang đó từ Google Earth và đường đến đó nhờ GPS. Cuối mùa này, giao thông thưa thớt. Tôi hỏi cô có muốn dừng lại ở một trong những quán ăn nhanh ở ngoại ô Riverhead không và cô cười giòn tan. “Nếu tôi nhét bất cứ thứ gì đó vào bụng mình thì tôi e rằng mình sẽ nôn ra bộ váy mới đẹp đẽ này mất.”
Đó là một chiếc váy cổ thuyền, màu tím với những bông hoa trắng nhỏ li ti. Cô mặc áo parka mới nhưng không kéo khóa, khe ngực lấp ló. Không quá nhiều vì cô đeo nịt ngực thay vì mặc áo ngực. Ví đặt trên đùi. Khẩu Sig nằm gọn bên trong. Tôi mặc áo khoác bomber mới của mình. Khẩu Glock nằm trong một chiếc túi bên trong. Túi còn lại đựng bình xịt.
“Đường cao tốc Montauk tạo ra một vòng lặp,” cô nói. Tôi biết điều đó, tôi đã nghiên cứu cách bố trí trên máy tính xách tay của mình vào buổi chiều hôm đó khi không thể chợp mắt, nhưng tôi đã để cô nói. Cô đang bị căng thẳng và cố trấn tĩnh lại. “Anh đi qua Bảo tàng Hải đăng và rẽ trái ở lối rẽ đầu tiên. Eos không phải là điền trang ven biển, tôi đoán lão ta đánh đổi điều đó để lấy khung cảnh. Tôi không nghĩ lão ta còn lướt ván nước ở tuổi này. Anh có sợ không?”
“Không.” ít nhất thì không phải cho bản thân tôi.
“Vậy thì tôi sẽ sợ phần của cả hai chúng ta. Nếu anh không phiền.” Cô lại tham khảo bản đồ trên điện thoại của mình. “Có vẻ như số 775 cách đó khoảng một dặm, ngay sau Cửa hàng Nông trại Montauk. Thật tiện để mua rau tươi và tất cả mọi thứ. Trông anh rất ổn, Billy, bề ngoài hệt dân Ireland, và anh có thể dừng lại ở đâu đó không? Tôi muốn đi vệ sinh.”
Tôi dừng lại ở một nơi có tên là BreezeWay Diner, giữa đoạn Riverhead và Montauk. Alice phóng vào trong và tôi nghĩ về việc lái xe tiếp mà không có cô ấy. Tất cả những gì Bucky dặn tôi là đừng làm với cô - cho cô - thì tôi lại đang làm. Chẳng bao lâu nữa, cô ấy sẽ trở thành miếng mồi nhử cho vụ giết một gã giàu có và nổi tiếng, và điều đó sẽ chỉ xảy ra nếu mọi thứ diễn ra đúng như vậy. Nếu không, cô ấy có thể sẽ chết. Nhưng tôi đã ở lại. Vì tôi cần cô ấy tham gia, đúng thế, nhưng cũng vì cô ấy có quyền quyết định.
Cô mỉm cười bước ra. “Tốt hơn nhiều rồi.” Và khi tôi lùi lại trên đường cao tốc: “Tôi nghĩ anh đã bỏ tôi lại.”
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến điều đó,” tôi nói. Từ cái nhìn của cô ấy, tôi nghĩ cô biết nhiều hơn thế.
Alice ngồi xuống ghế và kéo gấu váy qua đầu gối. Cô trông giống như một nữ sinh trung học ngây thơ và đứng đắn, mà giờ thì hiếm có khó tìm. “Đi thôi nào.”
Chúng tôi đi qua Bảo tàng Hải đăng và lối rẽ trái cách đó chưa đầy 100 mét. Bây giờ trời đã tối. Ở đâu đó bên phải là tiếng sóng biển rì rào. Một vầng trăng khuyết lướt qua hàng cây. Alice nghiêng người, làm rối tung bộ tóc giả của tôi, sau đó ngồi lại. Chúng tôi không nói chuyện.
Các con số trên Đường cao tốc Montauk bắt đầu ở mốc 600, vì những lý do mà có lẽ chỉ các nhà quy hoạch thị trấn, những người đã đi đến cuối hành trình cuộc đời từ quá lâu rồi, mới biết. Một điều ngạc nhiên là những ngôi nhà, dù được chăm chút cẩn thận, nhưng lại trông quá đỗi bình thường. Hầu hết là các trại chăn nuôi và nhà theo phong cách Cape Cod, hệt như ở phố Evergreen. Thậm chí còn có một bãi đậu xe kéo. Được cho là khá đẹp với đèn xe ngựa và làn đường trải sỏi, nhưng bãi đỗ xe kéo là bãi đỗ xe kéo.
Cửa hàng nông trại Montauk, thực ra chỉ là một quầy bán sản phẩm mới mọc lên, tối om và đóng cửa. Có một vài quả bí ngô chỏng chơ trong một kim tự tháp cạnh cửa và một vài quả nữa ở phía sau của một chiếc xe tải rào loại cũ với biển đề ĐỂ BÁN được dán ở một bên của kính chắn gió và VẪN CHẠY TỐT ở bên còn lại.
Alice chỉ vào một hộp thư bên ngoài cửa hàng. “Nó đấy.”
Tôi chạy chậm lại. “Cơ hội cuối cùng. Cô có chắc không? Nếu không, chúng ta có thể quay lại.”
“Tôi chắc chắn.” Cô ngồi thẳng lưng, hai đầu gối sát vào nhau và hai tay nắm chặt dây đeo ví của mình. Mắt nhìn thẳng về phía trước.
Tôi rẽ vào một con đường mòn bẩn thỉu được đánh dấu bằng tấm biển ghi ĐƯỜNG NỘI BỘ. Ngay lập tức, tôi nhìn thấy một con đường mòn được ngụy trang để đánh lừa những khách du lịch tò mò. Qua ngọn đồi đầu tiên, nó trở thành một con đường nhựa đủ rộng cho những chiếc xe hơi có thể vượt qua nhau một cách thoải mái. Tôi đi chậm và sử dụng đèn pha, nghĩ rằng đây là chuyến đi thứ hai của tôi đến khu dinh thự của một kẻ xấu. Tôi hy vọng lần này sẽ nhanh và hiệu quả hơn.
Chúng tôi rẽ vào một khúc cua. Phía trước chúng tôi, một cánh cổng bằng gỗ lụp xụp cao hơn hai mét chắn ngang đường. Có một hộp đàm thoại trên một cột bê tông, được thắp sáng bởi một bóng đèn kim loại. Tôi lái xe đến sát nó, hạ kính cửa sổ và bấm nút. “Xin chào?”
Tôi nghĩ (Alice và Bucky đồng tình) rằng việc cố gắng giả giọng điệu du dương kiểu Ireland có thể là một thảm họa. Và chẳng có lý do gì khiến Byrne phải có giọng điệu như vậy, khi anh ta đã sống cả đời ở New York.
Trong khi đó, không có lời hồi đáp nào từ chiếc hộp.
“Xin chào? Tôi là Steve Byrne. Anh họ của Darren, yo? Tôi có đồ gửi cho ngài K.”
Tiếp tục im lặng, điều đó khiến tôi - Alice cũng vậy, dựa trên cái nhìn của cô ấy - có lý do để nghĩ rằng có vấn đề gì đó không ổn và chúng tôi sẽ không thể vào trong. Dù sao thì không phải theo cách này.
Sau đó, chiếc hộp kêu cách và một người đàn ông nói, “Ra khỏi xe đi.” Dứt khoát và không cảm xúc. Đó có thể là giọng của cảnh sát. “Anh và cả cô gái trẻ. Các vị sẽ thấy dấu X trước cổng, ngay chính giữa. Đứng đó và nhìn sang bên trái. Hãy đứng gần nhau.”
Tôi nhìn Alice và cô tròn mắt nhìn tôi. Tôi nhún vai và gật đầu. Chúng tôi ra ngoài và đi bộ đến cổng. Dấu X, có thể từng là màu xanh lam nhưng giờ đã mờ dần thành màu xám, nằm trên một hình vuông bê tông. Chúng tôi đứng sát nhau lên đó và nhìn sang trái. “Lên. Nhìn lên.”
Chúng tôi nhìn lên. Tất nhiên, đó là một chiếc camera.
Tôi có thể nghe thấy một giọng nói nhỏ thì thầm điều gì đó, rồi bất cứ ai đang nhấn nút liên lạc nội bộ trong nhà - tôi cho là Petersen - sau đó chỉ còn lại sự im lặng. Không có gió, và thời điểm bây giờ trong năm là quá muộn để nghe thấy tiếng dế.
“Chuyện gì thế?” Alice hỏi.
Tôi không biết, nhưng nghĩ bọn chúng có thể đang nghe, vì vậy tôi bảo cô ấy im lặng và đợi. Đôi mắt cô mở to, nhưng rồi cô hiểu và nói “Được rồi, thưa ngài.” bằng một giọng nhỏ nhẹ.
Hệ thống liên lạc nội bộ kêu đánh cách và một giọng nói vang lên, “Tôi thấy túi áo khoác bên trái của anh hơi phồng lên, anh Byrne. Anh có vũ trang không?”
Camera xịn thật. Tôi có thể nói không và hàng rào chắc chắn sẽ được đóng lại, bất kể Klerke muốn cô gái đến mức nào. “Đúng, tôi có mang theo,” tôi nói. “Chỉ để phòng vệ.”
“Lấy nó ra và giơ lên.”
Tôi lấy Glock ra và giơ nó lên trước cam.
“Đặt nó ở chân trụ cột liên lạc nội bộ. Anh không cần phòng vệ ở đây và không ai có thể lấy cắp nó. Lúc nào ra anh có thể lấy lại.”
Tôi làm như được bảo. Bình xịt nhỏ hơn nhiều, vì vậy túi áo khoác bên đó không phồng lên, và nếu tôi có thể khống chế người đàn ông trong hệ thống liên lạc, Klerke sẽ không thành vấn đề. Hoặc tôi hy vọng như vậy.
Tôi bắt đầu quay lại hình vuông bê tông, nhưng giọng nói từ hệ thống liên lạc nội bộ ngăn tôi lại. “Không, anh Byrne. Làm ơn hãy ở nguyên vị trí.” Có một khoảng dừng và sau đó giọng nói cất lên, “Thực ra tôi muốn anh lùi lại hai bước. Xin vui lòng.”
Tôi lùi lại hai bước về phía xe.
“Bây giờ một bước nữa,” giọng nói đó nói, và tôi hiểu. Chúng muốn tôi ra khỏi tầm nhìn của camera. Klerke muốn nhìn cận hàng và quyết định xem hắn thực sự có muốn bỏ tiền không hay trả về. Có một tiếng rên rỉ yếu ớt từ chiếc cam. Tôi nhìn và thấy ống kính giờ đã lồi ra. Phóng to hình ảnh.
Tôi nghĩ rằng tiếp theo chúng sẽ yêu cầu Alice cho camera xem ví và khẩu Sig sẽ yên vị ở chân trụ liên lạc nội bộ cùng với Glock, nhưng không phải vậy.
“Vén váy lên, cô gái trẻ.”
Giọng của Petersen, nhưng Klerke có thể đang nhìn. Đôi mắt thèm khát trong hốc mắt nhăn nheo. Nhìn chằm chằm xuống đất thay vì nhìn vào camera, Alice vén váy lên quá đùi. Vết thâm ở đó đã biến mất lâu rồi.
Đôi chân của cô thật mịn màng. Trẻ. Tôi ghét giọng nói. Tôi ghét bọn chúng.
“Cao hơn, làm ơn.”
Trong một khoảnh khắc, tôi không nghĩ cô sẽ làm điều đó. Sau đó, cô vén váy đến thắt lưng, vẫn không ngẩng lên. Rõ ràng, cô hẳn phải cảm thấy bị sỉ nhục ghê gớm và việc Klerke đã bắt đầu cũng vậy. “Bây giờ hãy nhìn lên camera.”
“Tiếp tục vén váy. Ngài Klerke muốn cô đưa lưỡi quanh môi mình.”
“Không,” tôi nói. “Thế là đủ rồi.”
Alice tụt váy xuống và nhìn tôi với ánh mắt anh đang làm cái quái gì vậy.
Tôi bước đến vào tầm camera và nhìn lên. “Ông thấy đủ rồi chứ? Thêm nữa thì vào trong. Ngoài này lạnh cóng.” Tôi định nói thêm nhưng quyết định không làm vậy. “Và tôi muốn có tiền trong tay trước khi cô ấy bước qua cửa. Một khi cô ấy làm vậy, đồng hồ sẽ đếm giờ. Các vị hiểu chứ?”
Có một sự im lặng, có thể là trong ba mươi giây. Cảm giác khó chịu đó lại ùa về. “Nào,” tôi nói, nắm lấy cánh tay cô ấy. “Chết tiệt, chúng ta về thôi.”
Nhưng rồi cánh cổng bắt đầu mở ra trên những bánh xe cao su nhỏ. Giọng nói từ hệ thống liên lạc nội bộ vang lên, “Đi thêm khoảng một cây số nữa, anh Byrne. Tôi sẽ lo tiền cho anh.”
Alice leo lên phía cửa ghế hành khách còn tôi lên ghế lái. Cô đang run rẩy.
Tôi đóng cửa kính trước khi nói với cô ấy, gần như thì thầm, rằng tôi rất tiếc về điều đó.
“Tôi không quan tâm nếu chúng nhìn thấy quần lót của tôi, tôi chỉ nghĩ chúng sẽ bắt tôi mở túi và hắn sẽ nhìn thấy khẩu súng qua cái cam chết tiệt kia.”
“Cô là một đứa trẻ,” tôi nói. Tôi nhìn vào kính chiếu hậu và thấy cánh cổng lạch cạch đóng lại sau lưng chúng tôi. “Tôi không nghĩ suy nghĩ của cô cũng giống lão ta.”
“Sau đó, tôi nghĩ hắn sẽ không cho chúng ta vào. Tôi nghĩ hắn sẽ nói ‘Cô quá mười sáu tuổi, hãy ra khỏi đây và đừng lãng phí thời gian của chúng tôi nữa’.”
Những ngọn đèn kiểu cũ xếp dọc hai bên đường. Tôi có thể nhìn thấy ánh đèn của ngôi nhà mà lão già đặt tên là Eos, theo tên nữ thần rạng đông với những ngón tay hồng, ở phía trước.
“Tốt hơn hết là cô nên đưa súng cho tôi,” tôi nói.
Cô lắc đầu. “Tôi muốn cầm nó. Anh vẫn còn bình xịt.”
Không có thời gian để tranh luận về điều đó. Ngôi nhà - trang viên - đã ở trong tầm mắt. Đó là một công trình kiến trúc bằng đá nguy nga trên bãi cỏ có diện tích ít nhất là hai mẫu Anh. Chắc chắn chỉ là một cái búng tay với một gã người giàu, nhưng xét về độ hoành tráng thì không nơi nào Nick thích có thể sánh được. Có một chỗ quay xe ở phía trước. Tôi đưa xe về phía những bậc đá dẫn đến một lối vào vòng tròn. Alice đưa tay nắm lấy tay nắm cửa.
“Đừng. Hãy để tôi mở cửa cho cô, như một quý ông thực thụ.”
Tôi vòng qua mũi xe Mitsubishi, mở cửa và nắm lấy tay cô. Trời rất lạnh. Đôi mắt cô mở to và đôi môi mím chặt.
Tôi thì thầm vào tai cô khi tôi giúp cô bước ra ngoài. “Đi phía sau tôi và dừng lại dưới chân những bậc thang đó. Việc này sẽ diễn ra nhanh thôi.”
“Tôi sợ quá.”
“Đừng ngại thể hiện điều đó. Lão ta có thể sẽ thích điều đó.”
Chúng tôi bước đến bậc thềm. Có bốn bậc. Cô dừng lại trước bậc cuối cùng. Đèn bên ngoài bật sáng và tôi có thể nhìn thấy bóng cô đổ dài, hai tay vẫn nắm chặt chiếc ví. Giữ nó ở phía trước như thể nó có thể che chắn cho cô khỏi những gì sẽ xảy ra trong ba trăm giây tới hoặc lâu hơn. Cánh cửa lớn phía trước mở ra, luồng ánh sáng bên trong ùa ra bao lấy tôi. Người đàn ông đứng đó cao lớn và tráng kiện. Do ánh sáng phía sau hắn, tôi không thể đoán được tuổi hay thậm chí là nhìn thấy khuôn mặt của hắn, nhưng tôi có thể nhìn thấy bao da trên hông. Một bao da nhỏ cho một khẩu súng nhỏ.
“Cô ấy đang làm gì dưới đó?” Petersen nói. “Bảo cô ấy lên đây.”
“Tiền trước,” tôi nói. Và tôi nói qua vai mình, “Đứng yên đi, cô gái.”
Petersen thò tay vào túi trước - ngược phía so với bao da, chắc chắn được lót bằng nhựa để rút nhanh, trơn tru nếu cần - và rút ra một tập tiền. Hắn đưa nó cho tôi và nói, “Anh không giống người Ireland lắm.”
Tôi cười và bắt đầu xem qua tập tiền. Tất cả đều có mệnh giá trăm. “Anh bạn, sau bốn mươi năm ở Queens, tôi hy vọng là không. Ông lớn đâu?”
“Không phải việc của anh. Đưa cô gái lên đi, đậu xe ở đó, và ở trong xe.”
Tôi bắt đầu lại. Phía sau tôi, Alice nói, “Billy? Tôi lạnh quá.” Petersen hơi cứng người lại. “Billy? Tại sao cô ấy lại gọi anh là Billy?”
Tôi bật cười. “À, anh bạn, lúc nào cô ấy chẳng nói thế. Đó là tên bạn trai của cô ấy.” Tôi cười toe toét với hắn. “Tên đó không biết cô ấy ở đây, hiểu không?”
Petersen không nói gì. Hắn trông không được thuyết phục. Tay hắn lần xuống chiếc bao da và nhanh chóng thao tác. “Tốt rồi, anh bạn, đúng nồi rồi,” tôi nói.
Tôi nhét vội tiền vào túi áo khoác bomber và lôi bình xịt ra. Có thể hắn đã nhìn thấy và có thể không, nhưng dù sao thì hắn cũng rút khẩu súng nhỏ ra. Tôi nắm bàn tay còn lại của mình lại và hạ xuống trên tay hắn, giống như một đứa trẻ chơi trò oẳn tù tì ra kéo. Sau đó, tôi xịt vào hắn. Một đám mây trắng những hạt sương đáp xuống khuôn mặt của hắn. Nhỏ, nhưng có võ. Hắn loạng choạng trước sau hai lần rồi gục xuống. Khẩu súng rơi trên bậc cửa nổ đoàng. Họ không được phép làm điều đó, vì vậy hắn chắc chắn đã gây ra rắc rối với nó bằng cách nào đó. Tôi cảm thấy viên đạn sượt qua mắt cá chân và quay lại để chắc chắn rằng nó không trúng Alice.
Cô chạy ngược lên trông vô cùng hoảng hốt. “Xin lỗi, xin lỗi, thật ngu ngốc, tôi quên mất ai...”
Từ trong nhà, giọng nói của một kẻ nghiện hút thuốc lá hét lên, “Bill? Bill!”
Tôi suýt lên tiếng trả lời, sau đó nhớ ra rằng người đàn ông đang nằm ở tiền sảnh cũng là một Billy. Đó là một cái tên đủ phổ biến. “Có chuyện gì thế?” Một tiếng ho khan, kéo dài, sau đó là một âm thanh hắng giọng. “Cô gái đâu?”
Một cánh cửa mở ra ở nửa hành lang, Klerke bước ra. Lão ta mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh lam. Mái tóc trắng được chải ngược bồng ra sau khiến tôi liên tưởng đến Frank. Một tay lão chống gậy. “Bill, cô gái đâu rồi...”
Lão dừng lại và liếc mắt nhìn chúng tôi. Lão nhìn xuống và thấy người của mình đang nằm dài trên sàn. Sau đó, lão quay lại và tập tễnh tìm cánh cửa mà lão vừa bước ra, ghì người lên chiếc gậy, nắm nó bằng cả hai tay, gần như đổ người lên nó. Lão nhanh hơn tôi mong đợi, dựa trên tuổi tác và tình trạng của lão. Tôi chạy theo lão, nhớ rằng mình đã nín thở khi đi qua tiền sảnh, và bắt gặp lão đang cố gắng đóng cửa lại. Tôi xô người vào cửa khiến lão ngã nhào. Cây gậy của lão văng ra.
Lão ngồi dậy và nhìn tôi chằm chằm. Chúng tôi đang ở trong một phòng khách. Tấm thảm trải sàn trông rất đắt tiền. Có thể là của Thổ Nhĩ Kỳ, cũng có thể là của Aubusson. Những bức tranh treo trên tường trông cũng đắt tiền không kém. Đồ đạc rất nặng, được bọc bằng nhung. Có một giá đỡ mạ crôm đựng một chai rượu sâm panh đắt tiền trên một bàn đá lớn.
Lão bắt đầu lết mông nhích ra xa tôi, mò mẫm với lấy cây gậy của mình. Mái tóc được chải chuốt cẩn thận của lão tẽ đôi, rủ xuống thành lọn xung quanh khuôn mặt nhăn nheo của lão. Môi dưới của lão, bóng nhẫy vì nước bọt, nhếch ra như một cái bĩu môi. Tôi có thể ngửi thấy mùi nước hoa của lão.
“Mày đã làm gì với Bill? Mày bắn nó? Đó có phải là một tiếng súng không?”
Lão nắm lấy cây gậy và vung nó về phía tôi ở tư thế ngồi hai chân giang rộng. Chiếc quần pyjama của lão tụt xuống, để lộ phần hông độn và lông mu bạc màu. “Tao muốn mày ra khỏi đây! Rốt cuộc mày là ai?”
“Tôi là người đã giết kẻ đã ra tay với con trai của ông,” tôi nói. Lão mở to mắt và phang cây gậy vào người tôi. Tôi chộp lấy, giật nó ra khỏi tay lão và ném nó qua phía bên kia phòng.
“Ông đã cho người phóng hỏa ở Cody. Dàn xếp để đội quay phim của ông trở thành những người duy nhất ở tòa án khi vụ việc diễn ra. Phải không?”
Lão nhìn tôi chằm chằm, môi trên nhếch lên và hạ xuống. Hành động đó khiến lão trông giống một con chó già khó tính. “Tao không biết mày đang nói gì cả.”
“Tôi nghĩ là ông làm. Vụ đánh lạc hướng đó không phải vì tôi, nó còn quá sớm. Vậy tại sao?”
Klerke quỳ gối và trườn về phía ghế sô pha, quần lão tụt thấp hơn để lộ khe mông sâu hơn. Lão kéo không nổi cạp quần. Tôi gần như cảm thấy tiếc cho lão. Ngoại trừ thực tế là tôi không hề như vậy chút nào. Ngài Klerke muốn xem đồ lót của cô. Ngài Klerke muốn cô đưa lưỡi quanh môi mình.
“Tại sao?” Như thể tôi không biết. “Ông cần trả lời tôi.”
Lão nắm lấy tay ghế sô pha và đu người lên. Lão thở hổn hển. Tôi có thể nhìn thấy nút màu da của máy trợ thính ở một bên tai. Lão ngồi thụp xuống và thở hổn hển.
“Được rồi. Allen đã cố gắng tống tiền tao và tao muốn thấy hắn chết.”
Tất nhiên là ông đã làm thế, tôi nghĩ. Và tôi cá là ông còn xem đi xem lại, cả ở tốc độ bình thường lẫn quay chậm nữa kìa.
“Mày là Summers. Majarian nói với tao rằng mày đã chết.” Và sau đó, với sự phẫn nộ ngớ ngẩn và kinh hoàng: “Tao đã trả cho vụ đó hàng triệu đô-la! Tên đó đã cướp tiền của tao.”
“Ông lẽ ra nên đòi một bức ảnh. Sao lại không làm thế?”
Lão không trả lời và tôi cũng không cần câu trả lời của lão. Lão đã ngồi trên ngai vàng quá lâu nên không thể chịu được việc có người không tuân lệnh. Quay phim cuộc hành quyết. Giết tên đao phủ. Nâng váy của cô lên và cho tôi xem quần lót. Lần này tôi muốn một đứa thật trẻ.
“Tao nợ mày tiền. Đó có phải là lý do mày đến đây?”
“Nói gì khác đi. Nói cho tôi biết chuyện đó thế nào, thuê người giết kẻ tước đi mạng sống máu mủ của mình.” Môi lão lại nhếch lên, để lộ hàm răng quá hoàn hảo so với khuôn mặt. “Hắn ta đáng bị như thế. Hắn ta sẽ không dừng lại. Hắn ta là một...” Klerke dừng lại, liếc mắt qua tôi. “Ai đó? Đó có phải là cô gái mà tao đã trả tiền để có được không?”
Alice vào phòng và đứng bên cạnh tôi. Cô đang cầm ví bằng tay trái. Khẩu Sig ở tay phải. “Ông muốn biết cảm giác như thế nào, phải không?”
“Gì? Tôi không biết cô đang làm gì...”
“Hiếp dâm một đứa trẻ. Ông muốn biết nó như thế nào.”
“Cô điên rồi! Tôi không biết...”
“Chắc đau lắm. Như thế này.” Alice bắn lão. Tôi nghĩ cô đang nhắm vào bi lão nhưng lại bắn vào bụng lão.
Klerke hét lên. Đó là một tiếng hét rất lớn. Nó khiến cô gái mạnh mẽ vừa bóp cò kia biến mất. Thay vào đó là một Alice đánh rơi ví và đưa tay lên che miệng.
“Đau!” Klerke hét lên. Lão đang ôm bụng. Máu rỉ ra qua các ngón tay và thấm ra bộ đồ ngủ bằng lụa. “Ôi Chúa ơi, ĐAU QUÁ!”
Alice quay sang tôi, đôi mắt mở to và ươn ướt, miệng há hốc. Cô thì thầm gì đó mà tôi không nghe rõ vì tiếng nổ của Sig Sauer to hơn nhiều tiếng nổ từ khẩu súng lục nhỏ của Petersen. Có thể tôi không biết.
“Tao cần gọi bác sĩ, ĐAU QUÁ!”
Máu tuôn ra. Lão như ép máu trào ra bằng tiếng hét của mình.
Tôi lấy khẩu súng từ bàn tay mềm nhũn của Alice, đặt họng súng vào thái dương bên trái của lão và bóp cò. Lão ngồi phịch xuống ghế sô pha, giật một cái rồi ngã lăn ra sàn. Những ngày tháng cưỡng hiếp trẻ em và giết hại các con trai cũng như làm những việc chỉ có Chúa mới biết của lão đã qua rồi.
“Đó không phải là tôi,” Alice nói. “Billy, không phải tôi bóp cò, tôi thề là không phải.”
Chỉ có vậy thôi. Một thứ gì đó bên trong cô đã trỗi dậy, một người xa lạ, và bây giờ cô sẽ phải sống với sự hiện diện của nó vì đó cũng là cô. Cô sẽ nhìn thấy nó vào lần tiếp theo khi cô soi gương.
“Nào.” Tôi giắt khẩu Sig vào thắt lưng và đeo túi của cô qua vai. “Chúng ta phải đi thôi.”
“Tôi chỉ... giống như tôi không còn là mình và...”
“Tôi biết. Chúng ta cần phải đi, Alice.”
“Nó quá to. Không to à?”
“Ừ, rất to. Thôi nào.”
Tôi dẫn cô trở lại hành lang, chỉ đến lúc này tôi mới để ý nó được lót thảm hình các hiệp sĩ và quý bà công bằng và vì một số lý do chết tiệt nào đó, có cả cối xay gió.
“Anh ta cũng chết rồi à?” Cô đang nhìn Petersen.
Tôi quỳ gối bên cạnh hắn nhưng không cần sờ mạch. Tôi có thể nghe thấy tiếng thở của hắn, ổn và đều đặn. “Anh ta còn sống.”
“Anh sẽ gọi cảnh sát chứ?”
“Có nhưng cho đến khi chúng ta đi xa trước khi anh ta tỉnh lại, và anh ta sẽ chửi rủa trong một thời gian dài sau khi làm vậy.”
“Klerke xứng đáng bị thế,” cô nói khi chúng tôi bước xuống bậc thang. Cô lảo đảo, có thể vì hít phải một chút hơi ga, có thể vì cô bị sốc hoặc có thể là cả hai. Tôi choàng tay qua eo cô. Cô ngước lên nhìn tôi. “Phải không?”
“Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi thực sự không biết nữa. Những gì tôi biết là loại đàn ông như lão có khi át cả công lý. Ngoại trừ loại điều chúng ta làm với lão. Vì cô bé ở Mexico. Và vì tội giết con trai của chính mình.”
“Nhưng lão là một gã tồi.”
“Đúng vậy,” tôi nói. “Rất tồi.”
Chúng tôi lên xe và lái hết vòng lặp. Tôi tự hỏi liệu camera có ghi lại hình ảnh chúng tôi hay không. Nếu có, nó sẽ chỉ hiển thị một chàng trai với mái tóc đen và một cô gái trẻ đang vén váy nhưng chỉ một hoặc hai lần - và trong một thời gian ngắn - ngẩng đầu lên. Sau khi cô bỏ đi mái tóc vàng, không ai có thể xác định nhân dạng của cô nữa. Tôi lưu tâm hơn đến cánh cổng. Nếu cần mã để mở nó, chúng tôi sẽ gặp rắc rối. Nhưng khi chúng tôi đến gần, chiếc xe cắt qua một chùm tia vô hình và cánh cổng mở toang. Tôi dừng lại bên ngoài và mở cửa.
“Anh dừng lại để làm gì thế?”
“Súng của tôi. Hắn bảo tôi để ở bệ. Nó có dấu vân tay của tôi ở trên đó.”
“Ôi Chúa ơi, đúng vậy. Tôi thật ngu ngốc.”
“Không ngu ngốc, đồ ngốc. Và sốc. Nó sẽ nguôi ngoai thôi.”
Cô quay sang tôi, lúc này trông cô già hơn tuổi thay vì trẻ trung như ban nãy. “Sẽ chứ? Anh hứa chứ?”
“Có, và tôi hứa.”
Tôi ra khỏi xe và bắt đầu vòng quanh mui xe. Tôi vẫn còn trong tình trạng chói mắt do ánh đèn pha chiếu vào, như một diễn viên trên sân khấu, khi một người phụ nữ bước ra từ hàng cây cách cánh cổng chừng ba mét. Bà ta mặc quần dài và áo khoác camo thay vì một chiếc váy màu xanh lam, trên tay cầm súng lục thay vì cái bay, bà ta không có việc gì ở bên này của lục địa Hoa Kỳ hay bất cứ nơi nào ngoại trừ việc ở bên giường đứa con trai ốm yếu bà ta, nhưng tôi biết đó là ai. Thậm chí không có một chút nghi ngờ nào. Tôi nâng khẩu Sig lên, nhưng bà ta đã nhanh hơn.
“Thằng khốn,” Marge nói, và nổ súng. Tôi bắn một giây sau đó và bà ta ngã ngửa đầu ra sau, đôi giày thể thao vật ra sát mép đường.
Alice đã hét lên và chạy đến chỗ tôi. “Anh có bị thương không? Billy, anh có bị thương không?”
“Không. Bà ta bắn trượt.” Sau đó, tôi cảm thấy cơn đau bắt đầu nhói lên ở sườn. Suy cho cùng thì không hẳn là trượt.
“Ai đó?”
“Một người phụ nữ giận dữ tên là Marge.”
Điều đó khiến tôi buồn cười vì cái tên đó nghe giống như tiêu đề của loại phim mà những người thông minh đi xem trong các rạp chiếu phim nghệ thuật. Tôi cười và điều đó càng khiến sườn của tôi đau hơn.
“Billy?”
“Chắc hẳn bà ta đã đoán được tôi sẽ đi đâu. Hoặc có thể Nick đã nói với bà ta về Klerke, nhưng tôi không nghĩ vậy. Tôi nghĩ bà ta hẳn phải rất giỏi nghe ngóng trong lúc bận lo bữa trưa và bữa tối.”
“Người phụ nữ làm vườn khi anh lái xe đến cổng kéo?”
“Đúng, chính là bà ta.”
“Bà ta chết rồi à?” Alice đưa tay lên bụm miệng. “Nếu không, xin đừng giết bà ta theo cách anh... theo cách...”
“Tôi sẽ không giết bà ta nếu bà ta vẫn còn sống.”
Tôi có thể nói như vậy vì tôi biết bà ta chết rồi. Tất cả là vì đầu bà ta đã giật ngửa ra sao. Tôi quỳ bên cạnh bà ta, nhưng chỉ trong chốc lát.
“Bà ta đi rồi.” Tôi nhăn mặt khi đứng dậy. Tôi không thể làm gì.
“Anh nói bà ta không bắn trúng anh!”
“Trong lúc bối rối, tôi không nghĩ bà ta đã làm vậy. Nó chỉ sượt qua.”
“Tôi muốn xem!”
Tôi cũng vậy, nhưng không phải lúc này. “Chúng ta phải ra khỏi đây trước khi làm bất cứ điều gì khác. Năm tiếng súng là quá nhiều. Lấy khẩu Glock ở chỗ kia đi.”
Trong khi Alice làm thế, tôi lấy khẩu súng mà Marge đã sử dụng - một khẩu Smith & Wesson ACP - và thay thế nó bằng khẩu Sig Sauer, sau khi lau sạch nó bằng áo sơ mi của mình và cuộn những ngón tay của bà ta quanh nó. Tôi lau ống đựng bình xịt, ấn vân tay của bà ta lên đó và nhét nó vào một trong các túi áo khoác của bà ta. Khi tôi đứng dậy lần thứ hai, cơn đau ở sườn của tôi đã tồi tệ hơn một chút. Không quá khủng khiếp, nhưng tôi có thể cảm thấy máu thấm ra nhuộm đỏ chiếc áo sơ mi của một tay ma cô cao cấp. Mặc mỗi lần rồi bỏ đi, tôi nghĩ. Thật xấu hổ làm sao. Có lẽ tôi nên khăng khăng chọn chiếc màu xanh cỏ úa. Đoạn tôi lên tiếng, “Xong rồi. Đi thôi.”
Chúng tôi lái xe về Riverhead, dừng lại trên đường để mua Band-Aids, gạc, băng y tế, hydrogen peroxide và một chai sát khuẩn Betadine. Alice vào Walgreens trong khi tôi đợi ở trong xe. Khi về đến khách sạn, phần eo và cánh tay trái của tôi tê cứng. Alice dùng chìa khóa của cô ấy để chúng tôi có thể vào lối cửa phụ. Trong phòng tôi, cô phải giúp tôi cởi áo khoác bomber. Cô nhìn vào cái lỗ trên đó, rồi nhìn vào bên trái áo sơ mi của tôi. “Ôi Chúa ơi.”
Tôi nói với cô rằng nó trông tệ hơn tôi tưởng. Hầu hết máu đã khô.
Cô giúp tôi cởi áo sơ mi và kêu Chúa một lần nữa, nhưng lần này âm thanh hơi bị bóp nghẹt vì cô ấy đưa tay bụm miệng lại. “Không bắn sượt đâu.”
Đúng thế. Viên đạn đã găm vào sườn tôi ngay trên xương hông, làm toác hết da và lớp mỡ bên trong. Vết thương sâu chừng một, hai phân. Máu tươi rỉ ra và đọng lại.
“Vào phòng tắm đi,” cô nói. “Nếu anh không muốn vương hết máu ra...”
“Nó gần như ngừng chảy rồi mà.”
“Vớ vẩn! Mỗi khi anh di chuyển, nó lại bắt đầu rỉ ra. Anh cần cởi quần áo và sau đó đứng trong bồn tắm trong khi tôi băng bó vết thương. Điều mà tôi chưa bao giờ làm trước đây, nếu anh muốn biết. Dù chị gái tôi đã làm điều đó giúp tôi một lần khi tôi đâm chiếc xe đạp của mình vào hộp thư của Simeckis.”
Chúng tôi vào phòng tắm và tôi ngồi trên nắp bồn cầu trong khi cô cởi giày và tất của tôi. Tôi đứng dậy, máu lại trào ra, và cô cởi khóa quần của tôi. Tôi muốn tự cởi nhưng cô không cho tôi làm vậy. Cô lại bắt tôi ngồi lên bồn cầu, sau đó quỳ xuống kéo quần ra khỏi chân tôi. “Đồ lót nữa. Máu thấm hết ra phía bên trái rồi.”
“Alice...”
“Đừng cãi. Anh đã thấy tôi khỏa thân đúng không? Hãy coi việc này như hòa nhé. Vào bồn tắm đi.”
Tôi đứng dậy, kéo quần đùi xuống và bước vào bồn. Cô nắm chắc khuỷu tay tôi trong khi tôi làm vậy. Có máu chảy xuống chân trái của tôi đến đầu gối. Tôi với lấy tay cầm vòi hoa sen và cô đẩy tay tôi ra. “Có thể là ngày mai. Hoặc hôm sau nữa. Nhưng không phải tối nay.”
Cô bật vòi nước trong bồn tắm, thấm ướt một chiếc khăn mặt và lau người cho tôi, tránh vết thương. Máu và cục máu đông nhỏ chảy xuống cống. “Lạy Chúa, bà ta bắn sâu đấy. Ngọt như dao đâm.”
“Ở Iraq tôi còn bị thương nặng hơn thế này nhiều,” tôi nói, “và chúng tôi đã quay lại dọn dẹp các khu nhà vào ngày hôm sau.”
“Thật à?”
“Chà... hai ngày. Có lẽ là ba ngày sau.”
Cô lôi khăn ra và ném vào sọt rác có lót nilon, sau đó đưa cho tôi một chiếc khác để lau mồ hôi trên mặt. Cô cầm lấy nó và ném vào đống còn lại. “Quẳng hết chúng đi.” Cô dùng khăn tay khô thấm cho tôi, ném cái đó vào sọt rác, sau đó giúp tôi ra khỏi bồn tắm. Bước ra còn khó hơn bước vào.
Alice đi cùng tôi đến giường, để tôi ngồi xuống - cẩn thận, cố gắng giữ thẳng từ thắt lưng trở lên. Cô giúp tôi mặc lại chiếc quần lót sạch cuối cùng, sau đó sát trùng vết thương, vết thương còn đau hơn cả khi bị đạn găm qua. Băng dán không ổn lắm. Vết thương quá dài và các mép loang rộng, tạo ra một vết thương hình nêm ở bên hông của tôi. Cô sử dụng gạc và băng y tế. Cuối cùng cô nhón gót ngồi. Những ngón tay cô dính đầy máu của tôi.
“Hãy cố gắng nằm yên trong đêm nay,” cô nói. “Nằm ngửa. Đừng lăn lộn, nó sẽ khiến vết thương hở miệng và máu dính ra khăn trải giường. Có lẽ anh nên nằm trên một chiếc khăn tắm.”
“Ý kiến hay đấy.”
Nói đoạn cô bước vào phòng tắm lấy khăn tắm. Cô cũng mang theo túi rác đựng khăn tắm và khăn mặt trong đó. “Tôi có Tylenol trong ví. Tôi sẽ để anh uống hai viên và để dành hai viên sau, được không?”
“Được. Cảm ơn cô.”
Cô nhìn thẳng vào tôi. “Không cần cảm ơn. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cho anh, Billy.”
Tôi muốn nói với cô rằng đừng nói điều đó, nhưng tôi đã không làm thế. Tôi nói, “Chúng ta phải rời đi vào sáng mai. Đi sớm. Đường về Sidewinder còn xa và...”
“Phải đến cả hai ngàn dặm,” Alice nói. “Tôi đã tìm kiếm trên Google.”
“... và tôi không biết mình có thể lái được bao xa.”
“Không có gì là tốt cả, ít nhất là lúc bắt đầu. Trừ khi anh muốn vết thương há miệng rộng hơn. Anh cần khâu, nhưng tôi không cố làm điều đó.”
“Tôi cũng không mong cô làm thế. Sẹo không sao cả. Chệch thêm vài phân nữa thì tôi sẽ gặp rắc rối thực sự. Marge. Chúa ơi. Marge chết tiệt. Đừng lột khăn trải giường ra, Alice, tôi sẽ ngủ trên đó.” Đó là nếu tôi có thể ngủ. Hiện tại cơn đau không quá dữ dội khi những châm chích do hydrogen peroxide cũng đã hết, nhưng vẫn đau. “Chỉ cần trải khăn tắm ra là được.”
Cô làm vậy, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi. “Có lẽ tôi nên ở lại. Ngủ ở bên kia.” Tôi lắc đầu. “Không. Mang Tylenol cho tôi, sau đó ngủ ở phòng cô. Cô cần phải ngủ nếu muốn lái xe.” Tôi liếc nhìn đồng hồ và thấy đã 11 giờ 15 phút. “Tôi muốn rời khỏi đây, muộn nhất là 8 giờ.”
Chúng tôi ra ngoài lúc 7 giờ. Alice lái xe đến tận khu vực tàu điện ngầm New York, rồi đổi lái sang tôi, với vẻ nhẹ nhõm hiện rõ. Tôi lái từ New Jersey và đến Pennsylvania. Ở cổng chào ngay trên đường tiểu bang, chúng tôi thay đổi vị trí lái một lần nữa. Vết thương bên hông của tôi lại rỉ máu, và trước khi dừng lại nghỉ qua đêm - tại một nhà nghỉ xa hoa khác - chúng tôi phải mua thêm băng gạc. Tôi sẽ không sao, nhưng tôi sẽ có một vết sẹo to tướng ngang ngửa với ngón chân cái bị mất một nửa của tôi. Và lần này tôi không nhận được Trái tim màu tím.
Đêm đó chúng tôi nghỉ tại Jim và Melissa’s Roadside Cabins, giảm mười phần trăm khi thanh toán bằng tiền mặt. Ngày hôm sau, tôi cảm thấy khá hơn, bên hông của tôi không còn căng cứng và đau đớn nữa, và tôi đã có thể lái xe nhiều hơn. Chúng tôi dừng lại ở ngoại ô Davenport, tại một nhà nghỉ xiêu vẹo có tên là Bide-A-Wee.
Tôi đã dành phần lớn thời gian của ngày hôm đó để suy nghĩ và quyết định nên làm gì tiếp theo. Tôi có tiền trong ba tài khoản khác nhau, một trong số đó chỉ Dalton Smith mới sử dụng được, danh tính vẫn còn trong sạch (ơn Chúa). Ít nhất là theo như tôi biết đến lúc này. Tài khoản Woodley có nhiều hơn nếu Nick chuyển, và tôi nghĩ hắn sẽ làm vậy. Rốt cuộc, vụ Roger Klerke của hắn đã được giải quyết và mang lại một khoản tiền khổng lồ.
Trước khi cô vào phòng mình, tôi ôm Alice và hôn lên hai má cô.
Cô nhìn tôi bằng đôi mắt xanh sẫm mà tôi yêu, cũng như tôi yêu đôi mắt nâu sẫm của Shan Ackerman. “Vì điều gì thế?”
“Chỉ là anh muốn làm vậy thôi.”
“Được.” Cô nhón chân rồi hôn lên miệng tôi, sâu và lâu. “Và em cảm thấy mình muốn làm điều này.”
Tôi không biết biểu hiện của mình như thế nào, nhưng nó khiến cô ấy mỉm cười.
“Anh sẽ không ngủ với em, em hiểu điều đó, nhưng anh cần hiểu rằng em không phải là con gái của anh và tình cảm của anh dành cho em cũng không phải là dành cho cô con gái nhỏ.”
Cô dợm bước đi. Tôi sẽ không gặp lại cô, nhưng có một điều nữa tôi cần hỏi cô. “Này Alice?” Và khi cô ấy quay lại: “Em đang làm gì với chuyện đó? Với chuyện Klerke?”
Cô nghĩ một chút, luồn tay vào mái tóc đen. Tóc cô đã đen trở lại. “Em sẽ đương đầu với nó,” cô nói. “Cố gắng.” Tôi cho rằng như thế là ổn rồi.
Đêm đó, tôi đặt báo thức trên điện thoại lúc 1 giờ sáng, rất lâu sau khi cô ấy ngủ. Khi đứng dậy, tôi kiểm tra băng. Không có máu và hầu như không còn đau nữa. Cơn đau đã được thay thế bằng sự châm chích ngứa ngáy. Tất nhiên, không có văn phòng phẩm nào ở Bide-A-Wee, nhưng tôi có một tập giấy Staples từ Tháp Gerard trong va li của mình. Tôi xé vài trang và viết lá thư tạm biệt.
Alice thương yêu,
Khi em đọc những dòng này, tôi đã rời đi. Một trong những lý do tôi muốn dừng lại ở đây là vì có trạm dừng xe tải, Happy Jack’s, cách nơi này nửa dặm. Ở đó, tôi chắc chắn mình có thể tìm được một người độc hành đường dài sẽ cho tôi đi cùng anh ta với giá một trăm đô-la. Phía tây hoặc phía bắc cũng được, đâu cũng được, nhưng không phải là phía nam hoặc phía đông. Tôi đã ở đó và làm điều đó.
Tôi không bỏ rơi em. Hãy tin điều đó.
Tôi đã cứu em khi ba gã đàn ông tồi tệ và ngu ngốc đó vứt em bên lề đường Pearson, phải không? Bây giờ tôi đang cứu em một lần nữa. Cố gắng, ít nhất là thế. Bucky đã nói điều gì đó mà tôi vẫn không quên. Ông ấy nói với tôi rằng em sẽ đi theo tôi chừng nào tôi cho phép, và nếu để em làm vậy, tôi sẽ hủy hoại em. Tôi biết ông ấy đúng ở vế sau sau những gì chúng ta đã làm tại điền trang của Klerke ở Mũi Montauk. Tôi nghĩ ông ấy đúng về phần hủy hoại, nhưng tôi tin rằng điều đó chưa xảy ra. Khi tôi hỏi em sẽ làm thế nào với chuyện Klerke, em nói rằng em sẽ đương đầu với nó và em đang cố gắng. Tôi biết em đang làm vậy và tôi chắc rồi em sẽ sớm quên thôi. Nhưng tôi hy vọng không quá sớm. Klerke đã hét lên, phải không? Hắn đã hét lên rằng hắn đau quá và tôi mong những tiếng hét đó sẽ không ám ảnh em một thời gian dài sau khi em quên sự ra đi của tôi. Có lẽ hắn đáng bị tổn thương sau những gì hắn đã làm với cô gái ở Mexico. Và con trai hắn. Và những cô gái khác nữa. Nhưng khi em làm đau ai đó, không phải hơi đau như vết thương đang lành ở sườn tôi mà là một phát súng giết người, nó sẽ để lại một vết sẹo. Không phải trên cơ thể mà là tâm trí và tinh thần em. Nó nên như thế, bởi nó không phải là một nỗi đau nhỏ.
Tôi phải để em ở lại vì tôi cũng là một gã đàn ông tồi. Tôi từng không dám nghĩ đến điều đó trước đây, chủ yếu là với những cuốn sách, nhưng giờ tôi không thể tiếp tục làm điều đó nữa và tôi có thể ảnh hưởng đến em hơn tôi nghĩ.
Hãy đến gặp Bucky, nhưng đừng ở lại. Ông ấy quan tâm em, tốt với em nhưng ông ấy cũng là một gã đàn ông tồi. Ông ấy sẽ giúp em bắt đầu một cuộc sống mới với tư cách là Elizabeth Anderson, nếu đó là điều em muốn. Có tiền trong tài khoản của một người đàn ông tên Edward Woodley, và nếu Nick chuyển thì còn có nhiều hơn nữa. Ngoài ra còn có tiền trong Ngân hàng Bimini, dưới tên của James Lincoln. Bucky có mật khẩu và tất cả thông tin tài khoản. Ông ấy sẽ cho em lời khuyên về cách đưa tiền về tài khoản của riêng em và giúp em liên hệ với cố vấn thuế. Phần đó rất quan trọng, bởi vì tiền không thể giải trình chẳng khác nào một cái bẫy sập dưới chân mà em ít ngờ tới nhất. Một phần tiền sẽ được dành cho Bucky. Phần còn lại là của em, để đi học và để bắt đầu cuộc sống như một người phụ nữ độc lập. Quan trọng là em là ai, Alice, và em sẽ là người như thế nào. Hãy ở trên núi nếu em muốn. Boulder đẹp. Greeley và Fort Collins và Estes Park cũng vậy. Hãy tận hưởng cuộc sống của em. Vào một lúc nào đó, có lẽ khi em ở độ tuổi bốn mươi và tôi ở tuổi sáu mươi, em có thể nhận được một cuộc gọi từ tôi. Chúng ta có thể đi uống một li. Hai li chăng! Em có thể nâng cốc vì Daphne và tôi sẽ nâng cốc vì Walter.
Tôi đã yêu em, Alice. Rất nhiều. Nếu em yêu tôi như em đã nói, thì hãy mang tình yêu đó ra thế giới như một điều có thật bằng cách sống một cuộc đời tốt đẹp và ý nghĩa.
Yêu em,
Billy
- Tái bút: Tôi mang theo chiếc máy tính xách tay của mình - đó là một người bạn cũ - nhưng để lại chiếc USB kèm câu chuyện của tôi trong đó. Nó ở trong phòng của tôi, cùng với chìa khóa của chiếc SUV. Câu chuyện kết thúc khi chúng ta rời đến Mũi Montauk, nhưng có lẽ em có thể hoàn thành nó. Chắc chắn giờ em đã quen với phong cách viết của tôi rồi! Hãy làm theo ý em, chỉ cần đừng nhắc đến cái tên Dalton Smith. Và tên em.
Tôi gấp tờ giấy bạc quanh chiếc chìa khóa phòng mình, ghi tên cô lên đó và đẩy nó xuống dưới cửa phòng cô ấy. Tạm biệt, Alice.
Tôi quàng máy tính xách tay qua vai phải, cầm va li bằng tay phải và rời khỏi cửa sau. Đi được nửa dặm trên đường, tôi dừng lại để nghỉ và làm một việc khác. Tôi mở va li và lấy ra hai khẩu súng - khẩu Glock và khẩu ACP mà Marge đã dùng để bắn tôi. Tôi tháo rời và ném chúng ra xa nhất có thể. Những viên đạn sẽ được thả vào một trong những thùng rác ở trạm dừng xe tải.
Sau khi xong xuôi, tôi bắt đầu đi về phía những ánh đèn và những chiếc xe tải lớn và phần còn lại của cuộc đời mình. Thậm chí có thể hướng tới một hình thức chuộc tội nào đó, nếu điều đó không được cho là quá đáng. Có lẽ là như vậy.