CHƯƠNG 24 01
Hôm nay là ngày 21 tháng 11 năm 2019, còn một tuần nữa là Lễ Tạ ơn, những người sống trong ngôi nhà ở cuối đường Edgewood Mountain Drive lại không nghĩ đến Lễ Tạ ơn. Bên ngoài trời lạnh - lạnh hơn cả chiếc thắt lưng của người thợ hàn như Bucky đã nói - và tuyết đang rơi. Ông đốt lửa trong bếp và ngồi trên một trong những chiếc ghế bập bênh được kéo vào từ hiên nhà với đôi chân đi tất gác lên giá để chân. Ông đặt một chiếc máy tính xách tay đang mở, khá trầy xước và bể nát, trên đùi. Cánh cửa sau lưng ông mở ra và có tiếng bước chân lại gần. Alice vào bếp và ngồi xuống bàn. Cô trông xanh xao và gầy hơn phải đến năm cân so với lần đầu tiên Bucky gặp cô. Hai má hóp lại khiến cô trông giống như một người mẫu thời trang nửa vời.
“Ông đọc xong chưa hay vẫn đang đọc thế?”
“Xong rồi. Chỉ xem lại phần cuối. Phần đó không logic cho lắm.” Alice không nói gì.
“Bởi nếu cậu ta để lại chiếc USB cho cô thì phần cậu ấy lên đường và vứt súng sẽ không thể có trong đó.”
Alice không nói gì. Kể từ khi đến chỗ của Bucky, cô nói rất ít và Bucky cũng không ép. Những gì cô làm, chủ yếu là ngủ và viết trên chiếc máy tính xách tay Bucky giờ đã đóng lại và cầm lên.
“MacBook Pro. Một tiện ích tuyệt vời, nhưng chiếc này đã xuất hiện một vài lần.”
“Đúng rồi,” Alice nói. “Tôi đoán điều đó là sự thật.”
“Vì vậy, trong câu chuyện, Billy đã mang theo máy tính xách tay của mình, nhưng nó đây. Thêm những chi tiết không thể có trong USB, nó sẽ trở thành loại truyện khoa học viễn tưởng.”
Người phụ nữ trẻ ngồi ở bàn bếp không nói gì.
“Tuy nhiên, không có lý do gì mà không nên kết hợp chúng với nhau. Không có lý do gì để những người đọc nó nghĩ rằng cậu ấy không chỉ bỏ đi và đang sống ở đâu đó ở phía tây. Hay ở Úc, cậu ấy luôn nhắc đến nơi đó. Có thể là đang viết một cuốn sách. Một cuốn sách khác. Cậu ấy cũng luôn nói về điều đó, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ có khả năng nào.”
Ông nhìn cô. Alice nhìn lại. Bên ngoài gió lạnh đang thổi và có vẻ như tuyết đang rơi, nhưng trong căn bếp này thật ấm áp. Một tiếng nổ đánh bép trong lò.
Cuối cùng, Bucky nói, “Mọi người sẽ đọc nó chứ, Alice?”
“Tôi không biết... Tôi phải thay đổi tên...”
Ông lắc đầu. “Vụ giết Klerke là tin tức cả thế giới biết đến. Tuy nhiên...” Ông nhìn thấy sự thất vọng của cô và nhún vai. “Họ có thể nghĩ đó là một a roman à clef [*] . Đó là tiếng Pháp. Tôi đã học được từ đó từ cậu ấy. Cậu ấy nói điều đó khi tôi đang đọc cuốn sách bìa mềm cũ mà tôi nhặt được ở Strand. Valley of the Dolls, tên cuốn sách.” Ông lại nhún vai. “Miễn là cô đừng lôi tôi vào, tôi chẳng quan tâm. Gọi tôi là Trevor Wheatley hoặc tên gì đó và đưa tôi đến Saskatchewan hoặc Manitoba. Về phần Nick Majarian, tên khốn đó có thể tự lo phần mình.”
“Nó hay không, theo ông ấy?”
Ông đặt máy tính xách tay - máy tính cũ của Billy - lên bàn bếp. “Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi không phải là nhà phê bình văn học.”
“Nghe có vẻ giống anh ấy không?”
Bucky cười. “Cô bé, tôi chưa bao giờ đọc bất cứ thứ gì cậu ấy viết, vì vậy tôi không thể nói chắc chắn, nhưng chắc chắn nó giống giọng điệu của cậu ta. Và giọng điệu đó không đổi từ đầu đến cuối. Nói theo cách này, tôi không thể biết chắc cô viết tiếp nối từ chỗ nào.”
Nụ cười hiếm hoi từ khi Alice về đây đã xuất hiện trở lại, cô mỉm cười với ông. “Tốt đấy. Tôi nghĩ đó là phần quan trọng nhất.”
“Cô có bịa ra chi tiết về việc tôi cũng là một người đàn ông tồi chứ?” Cô không chớp mắt. “Không. Anh ấy đã nói như thế mà.”
“Cô đã viết những gì cô ước đã xảy ra,” Bucky nói. “Người hùng của câu chuyện bỏ đi để tiếp tục cuộc hành trình tương lai cùng chiếc va li của mình. Bây giờ hãy nói cho tôi biết điều gì đã thực sự xảy ra.”
Cô làm vậy.
02Họ lái xe về Riverhead, dừng lại trên đường để mua Band-Aids, gạc, băng y tế, hydrogen peroxide và một chai sát khuẩn Betadine. Alice vào Walgreens trong khi Billy đợi ở trong xe. Họ vào khách sạn theo lối cửa hậu. Khi vào đến phòng, cô giúp anh cởi áo khoác bomber. Có lỗ trên áo khoác và cả trên áo sơ mi. Không phải vết rách mà một cái lỗ, và nó không phải ở bên sườn, như anh nói với cô. Sâu hơn thế.
“Ôi Chúa ơi,” Alice nói. Giọng cô bị bóp nghẹt vì cô đưa tay bụm miệng. “Đó không phải là vết sượt, nó sát rạt dạ dày của anh.”
“Tôi đoán là vậy. Hoặc có thể thấp hơn một chút?” Anh có vẻ ngạc nhiên.
“Vào phòng tắm đi,” Alice nói. “Nếu anh không muốn vương hết máu ra xung quanh.”
Khi họ vào đến đó, cô giúp anh cởi áo sơ mi, cô thấy hầu như không có máu chảy ra từ lỗ đỏ-đen. Cô có thể che nó bằng một trong những miếng Band-Aids sau khi sát khuẩn bằng hydrogen peroxide và một ít Betadine.
Cô phải giúp anh trở lại giường. Anh đi chậm và nghiêng người sang bên phải. Mặt anh lấm tấm mồ hôi. “Marge,” anh nói. “Marge chết tiệt.”
Anh ngồi xuống nhưng thở hổn hển khi cơ thể co quắp. Alice hỏi anh đau lắm à.
“Không tệ lắm.”
“Anh đang nói dối?”
“Không.” anh nói. “Chà, một chút.”
Cô chạm vào bụng anh phía bên phải cái lỗ và anh lại thở hổn hển. “Đừng...”
“Chúng ta phải vào viện.” Cô dừng lại. “Chúng ta không thể, phải không? Đó là một vết thương do súng bắn và họ sẽ phải báo cáo những điều đó.”
“Cô biến tôi thành người sống ngoài vòng pháp luật đấy,” anh nói và cười toe toét. “Cô thật là.”
Alice lắc đầu. “Tôi chỉ xem quá nhiều chương trình trên ti-vi thôi mà.”
“Tôi sẽ không sao đâu. Hồi ở Iraq tôi còn tệ hơn thế này và hôm sau đã phải quay lại dọn dẹp các khối nhà.”
Alice lắc đầu. “Anh đang chảy máu bên trong. Phải không? Và viên đạn vẫn ở trong đó.”
Billy không trả lời. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc Band-Aids. Nó trông thật ngu ngốc. Giống như một cái gì đó bạn dán lên một vết trầy xước.
“Đêm nay cố gắng nằm yên nhé. Nằm ngửa ấy. Anh có muốn uống Tylenol không? Tôi có một ít trong ví.”
“Nếu Tylenol là những gì cô có, tôi sẽ uống.”
Cô đưa cho anh uống hai viên và đỡ anh ngồi dậy để uống nước. Anh ho, lấy tay che miệng. Cô nắm lấy bàn tay anh và nhìn nó. Không có máu trong lòng bàn tay. Có lẽ tốt. Có lẽ không. Cô không biết nữa.
“Cảm ơn cô.”
“Không cần cảm ơn. Tôi muốn làm bất cứ điều gì cho anh, Billy.”
Anh mím môi lại. “Chúng ta cần phải rời khỏi đây vào buổi sáng. Từ sớm.”
“Billy, chúng ta không thể...”
“Chúng ta không thể ở lại đây.”
“Tôi sẽ gọi Bucky. Ông ấy có nhiều mối quen biết. Một trong số họ có thể là bác sĩ ở New York, người có thể điều trị vết thương do đạn bắn.”
Billy lắc đầu. “Điều đó có thể xảy ra trên phim. Ngoài đời thì không. Bucky không phải là kiểu người dọn rác. Nhưng nếu chúng ta quay trở lại Sidewinder, hạt cho phép sử dụng súng, thì ông ấy có thể tìm thấy ai đó.”
“Gần hai nghìn dặm đấy! Tôi đã tra Google rồi!”
Billy gật đầu. “Cô sẽ phải lái xe, có thể là phần lớn quãng đường, và chúng ta phải đi nhanh nhất có thể. Nếu có bão tuyết, xin Chúa hãy giúp chúng con.”
“Hai nghìn dặm!” Cảm giác như một gánh nặng đè lên vai cô.
“Có thể có một cách để tăng tốc độ đường cày.”
“Tốc độ...”
“Đó là tên của một vở kịch. Đừng bận tâm.” Vừa nhăn mặt, anh vừa đưa tay vào túi sau, lấy ví ra và đưa cho cô. “Tìm thẻ ATM của tôi. Có một máy rút tiền ở tầng lửng. Mật khẩu là 1055. Cô nhớ được không?”
“Vâng.”
“Rút tối đa bốn trăm đô-la. Sáng mai, trước khi chúng ta đi, cô có thể rút thêm bốn trăm nữa.”
“Sao rút nhiều thế?”
“Đừng hỏi chuyện đó. Những gì tôi đang nghĩ đến có thể không hiệu quả, nhưng hãy là những người lạc quan. Tìm thẻ đi.”
Cô thò tay vào ví của anh và tìm thấy nó. Tên được in nổi là Dalton Curtis Smith. Cô giơ nó lên, lông mày nhướn lên.
“Đi đi cô gái.”
Cô đi. Tầng lửng vắng tanh. Nhạc Muzak vang lên nhẹ nhàng. Alice nhét thẻ vào khe và bấm mật khẩu. Cô nửa mong đợi máy sẽ nuốt thẻ, thậm chí có thể bắt đầu phát ra âm thanh báo động, nhưng nó đẩy thẻ ra và tiền ra theo. Tất cả đều là các tờ hai mươi đô mới và phẳng. Cô gấp chúng lại và nhét thẻ vào ví của mình. Khi cô quay lại phòng Billy, anh đang nằm xuống.
“Thế nào rồi?” Cô hỏi.
“Không khủng khiếp lắm. Tôi đã có thể đi vào phòng tắm và đi vệ sinh. Không có máu. Có lẽ viên đạn ở trong lại tốt. Nó có thể cầm máu.”
Điều này nghe có vẻ không đúng với Alice, giống như người bà của cô nói rằng một làn khói thuốc lá nhỏ thổi vào cái tai đang đau nhức sẽ làm dịu cơn đau, nhưng bà không nói như vậy. Thay vào đó, cô đưa tay vào ví và lấy ra chai Tylenol của mình. “Thêm một chút này nhé?”
“Chúa ơi, được.”
Cô lấy cốc trong phòng tắm để rót và khi cô quay lại, anh đang ngồi dậy và chống tay vào bên hông. Anh uống thuốc và lại nằm xuống, nhăn mặt.
“Tôi sẽ ở lại với anh. Thậm chí đừng nghĩ đến việc tranh cãi với tôi.”
Anh không nói gì. “Tôi muốn rời khỏi đây lúc 6 giờ. Chậm nhất là 7. Vì vậy, hãy ngủ một chút.”
03“Cô có làm được không?” Bucky hỏi. “Chợp mắt ấy?”
“Một chút. Không nhiều. Tôi nghĩ anh ấy cũng vậy. Tôi không biết thực hư thế nào, viên đạn đã găm sâu đến đâu.”
“Tôi đoán nó đã làm thủng ruột cậu ấy. Có lẽ là dạ dày của cậu ấy.”
“Ông có thể tìm cho anh ấy một bác sĩ? Nếu tôi gọi cho ông không?”
Bucky ngẫm nghĩ một chút. “Không, nhưng tôi có thể đã liên hệ với một người có thể liên hệ với người khác trong thời gian ngắn. Một người giỏi về y tế.”
“Liệu Billy có biết điều đó không?”
Bucky nhún vai. “Cậu ấy biết tôi có rất nhiều mối quan hệ trong các lĩnh vực khác nhau.”
“Vậy thì tại sao ít nhất anh ấy không để tôi thử?”
“Có lẽ cậu ấy không muốn,” Bucky nói. “Có lẽ, Alice, cậu ấy chỉ muốn đưa cô đến đây và xong việc.”
04Họ rời khách sạn lúc 6 giờ rưỡi. Billy có thể đi bộ ra xe mà không cần trợ giúp. Anh nói rằng với một cốc hơn Tylenol của Alice, cơn đau có thể kiểm soát được. Alice muốn tin điều đó nhưng không thể. Anh đang đi khập khiễng, tay ôm mạn sườn bên trái. Anh ngồi vào ghế phụ một cách chậm rãi, hệt như một ông cụ rón rén khi bị đau khớp háng. Cô khởi động động cơ và bật máy sưởi xua đi cái lạnh buổi sáng, sau đó chạy vội vào trong để rút thêm bốn trăm đô-la từ máy ATM. Cô lấy một chiếc xe đẩy để dọn hành lý của họ và kéo chúng ra xe.
“Đi thôi.”, anh nói và cố thắt dây an toàn. “Chết tiệt, tôi không thể làm được.”
Cô làm việc đó cho anh, và sau đó họ lăn bánh.
Đó là Quốc lộ 27 đến Xa lộ Long Island và LIE tới Xa lộ Liên tiểu bang 95. Giao thông ngày càng đông đúc trên Xa lộ và Alice lái xe, thẳng lưng, hai tay nắm chặt bánh lái lúc 10 giờ 02 phút, lo lắng về dòng xe cộ qua lại bên trái và bên phải của cô. Cô chỉ mới có bằng lái xe hơn ba năm và chưa bao giờ lái xe khi tham gia giao thông đông đúc như thế này. Trong tâm trí của cô, cô thấy năm hay sáu lần suýt bị tai nạn do sự thiếu kinh nghiệm của cô. Trong trường hợp tồi tệ nhất, họ chết ngay lập tức trong vụ tai nạn bốn chiếc xe hơi chồng lên nhau. Trong tình huống tồi tệ thứ hai, họ sống sót nhưng cảnh sát phát hiện ra người bạn đồng hành của cô có một viên đạn trong ruột.
“Rẽ ở lối ra tiếp theo,” Billy nói. “Chúng ta sẽ đổi chỗ. Tôi sẽ lái qua khu vực tàu điện ngầm, sau đó băng qua New Jersey. Khi nào chúng ta đến PA, cô có thể lái. Cô sẽ ổn thôi.”
“Anh lái được chứ?”
“Chắc chắn rồi.” Nụ cười nhăn nhó mà cô không thích xuất hiện trên mặt anh. Mặt anh loáng ướt, mồ hôi chảy thành từng giọt, và má anh đỏ bừng. Anh có thể bị nhiễm trùng do sốt? Alice không biết, nhưng cô biết Tylenol sẽ giúp ích phần nào. “Nếu chúng ta may mắn, tôi thậm chí có thể lái tương đối thoải mái.”
Alice thay đổi làn đường để xếp hàng vào lối ra. Ai đó bấm còi và cô giật mình. Tim cô nhảy nhót trong lồng ngực. Giao thông thật điên rồ.
“Bọn xấu tính,” Billy nói. “Bất nhẫn. Có lẽ là một người hâm mộ Yankee. Ở đó - thấy biển hiệu đó chứ. Đó là những gì chúng ta muốn.”
Biển báo cho thấy một tài xế xe tải vẫy tay nhảy qua lại trên một chiếc xe mười sáu bánh được sơn màu hồng neon. Bên dưới nó, cũng có màu hồng neon: TRẠM DỪNG XE TẢI HAPPY JACK.
“Tôi đã thấy ở đường đi ra của chúng ta. Vào một ngày đẹp trời hơn, trước khi Marge cho tôi ăn đạn.”
“Chúng ta vẫn còn đầy bình xăng, Billy.”
“Chúng ta không cần xăng. Lùi lại. Và bỏ cái này vào ví của cô.” Từ dưới ghế, anh lấy ra khẩu Smith & Wesson ACP của Marge.
“Tôi không muốn nó.” Điều này là thật. Cô không bao giờ muốn chạm vào một khẩu súng khác trong cuộc đời mình.
“Tôi hiểu điều đó nhưng dù sao thì hãy cầm nó đi. Nó không được nạp đạn. Khả năng cô phải dùng đến nó chỉ khoảng một phần trăm mà thôi.”
Cô cầm lấy nó, bỏ nó vào ví và lái xe vòng quanh nơi cô nhìn thấy hàng chục chiếc xe tải đường dài xếp hàng, hầu hết trong số họ đều lặng lẽ càu nhàu.
“Không có nhiều thằn lằn. Chắc họ đang ngủ.”
“Nhiều thằn lằn là gì? Gái điếm? Những ả điếm ở điểm dừng xe tải?”
“Vâng.”
“Quyến rũ.”
“Cô cần đi dạo quanh những chiếc xe tải đó, giống như đang đi mua sắm ở những trung tâm mua sắm nơi cô đã mua quần áo của mình. Bởi cô sắp phải đi mua sắm đấy.”
“Họ không nghĩ tôi là một con thằn lằn sao?”
Lần này không phải là nụ cười nhăn nhó mà là nụ cười mà cô thích. Anh nhìn lướt chiếc quần jean xanh, áo parka, và nhất là khuôn mặt không trang điểm của cô. “Làm gì có chuyện đó. Tôi muốn cô tìm một chiếc xe tải có tấm che nắng được lật xuống. Sẽ có thứ gì đó màu xanh lục trên đó, giống như một mảnh giấy hoặc giấy xenlulo. Hoặc có thể là một dải ruy băng trên tay nắm cửa. Nếu người lái xe tải đang ở trong xe, hãy bước lên và gõ cửa kính. Giúp tôi nhé?”
“Được rồi.”
“Nếu người lái xe không vẫy tay bảo cô xuống, và anh hạ kính cửa sổ xuống, cô hãy nói rằng cô đang thực hiện một chuyến đi dài, từ bờ này sang bờ kia, và bạn trai của cô đang bị co thắt lưng. Nói với anh ta rằng cô đang phải lái là chủ yếu và muốn tìm loại thuốc giảm đau mạnh hơn aspirin hoặc Tylenol cho bạn trai và một số chất kích thích mạnh hơn cà phê hoặc nước tăng lực Monster Energy. Hiểu chứ?”
Bây giờ cô đã hiểu hai lần cô vào máy ATM để làm gì.
“Tôi hy vọng có OxyContin nhưng Percs hoặc Vikes cũng được. Nếu đó là Oxy, hãy nói với anh ta rằng cô sẽ trả mười đô cho một chục, tám mươi đô cho tám chục.”
“Tôi không hiểu.”
“Mười đô-la cho những viên 10mg, tám mươi đô-la cho những viên 80mg - bướm xanh. Nếu anh ta cố gắng đòi cô tăng gấp đôi...” Billy nhúc nhắc người trên ghế nhăn mặt. “OK luôn. Đá cho cô. Adderall cũng được, Provigil thậm chí có thể tốt hơn. Hiểu rồi chứ?”
Alice gật đầu. “Tôi cần vào trong và đi tiểu trước. Tôi khá lo lắng.”
Billy gật đầu và nhắm mắt lại. “Khóa cửa nhé? Tôi không có sức chống lại một tên cướp đâu.”
Cô đi vệ sinh, chọn một số đồ ăn nhẹ và đồ uống trong cửa hàng, sau đó đi ra ngoài và bắt đầu đi vòng quanh các xe tải ở phía sau. Ai đó huýt sáo sau cô. Cô phớt lờ hắn. Cô đang tìm kiếm một tấm che nắng được hạ xuống với thứ gì đó màu xanh lá cây trên đó hoặc một dải ruy băng bay bay ở tay nắm cửa. Khi định từ bỏ thì cô thấy một chiếc Peterbilt với hình Chúa Giê-su màu xanh lá cây được dán trên bảng điều khiển. Cô sợ hãi, nghĩ rằng người đàn ông ngồi sau tay lái có thể sẽ cười nhạo cô hoặc nhìn cô với ý nghĩ cô bị điên phỏng, nhưng Billy đang rất đau và cô sẽ làm bất cứ điều gì cho anh.
Cô bước lên và gõ cửa. Cửa sổ cuộn xuống. Đó là một anh chàng có vẻ ngoài kiểu Scandahoovian với mái tóc vàng rơm và chiếc bụng phệ. Đôi mắt anh ta có màu xanh lam. Anh ta nhìn cô không chút biểu cảm. “Nếu em đang tìm kiếm sự trợ giúp, em yêu, hãy gọi Triple-A.”
Cô nói với anh ta về chứng co thắt lưng và chặng đường dài và nói rằng cô có thể trả tiền nếu không quá nhiều.
“Làm sao tôi biết em không phải là cảnh sát?”
Câu hỏi quá bất ngờ khiến cô cười và đó chính là yếu tố thuyết phục. Chúng đắt khiếp. Cuối cùng, cô phải chi năm trăm trong số tám trăm đô-la cho mười viên Oxy 10g, một viên 80 (cái mà Billy gọi là bướm xanh), và một tá viên Adderall màu cam. Cô khá chắc rằng hắn bóp cổ một cách chính đáng nhất, nhưng Alice không quan tâm. Cô chạy lại chiếc Mitsubishi, vừa chạy vừa cười tươi. Một phần là nhẹ nhõm. Một phần là cảm giác thành công: thương vụ mua bán ma túy đầu tiên của cô. Có lẽ cô thực sự đang sống ngoài vòng pháp luật.
Billy đang ngủ gật, ngửa đầu ra sau và cằm hướng vào kính chắn gió. Mặt anh sọp hẳn đi. Râu xám lún phún trên mặt. Anh mở mắt khi cô gõ cửa sổ và nghiêng người để mở khóa cửa, nhăn mặt khi làm vậy. Anh phải vịn vào vô lăng để ngồi thẳng một lần nữa và cô nghĩ anh sẽ không thể lái chúng hai dặm, chứ đừng nói đến qua New York và New Jersey khi giao thông đông đúc.
“Cô mua được chứ?” Anh hỏi khi cô ngồi vào sau tay lái. Cô mở chiếc khăn tay gói những viên thuốc. Anh nhìn và nói rằng tốt rồi, cô đã làm rất tốt. Điều đó khiến cô hạnh phúc.
“Cô có phải chìa súng ra không?”
Cô lắc đầu.
“Tôi không nghĩ cô sẽ làm vậy.” Anh cầm viên xanh. “Tôi sẽ để dành phần còn lại dùng sau.”
“Cái đó không khiến anh rũ ra chứ?”
“Không. Nhiều người dùng nó để phê ngủ nhưng tôi thì không.”
“Anh thực sự có thể lái xe? Bởi vì tôi có thể cố gắng...”
“Hãy cho tôi mười phút, sau đó chúng ta sẽ xem.”
Mười lăm phút. Sau đó, anh mở cửa ghế hành khách và nói, “Đổi chỗ cho tôi.”
Anh đi vòng quanh xe mà không khập khiễng quá nhiều và ngồi sau tay lái mà không nhăn mặt chút nào. “Johnny Capps đã đúng, thứ đó thật tuyệt diệu. Tất nhiên, đó là điều khiến nó trở nên nguy hiểm.”
“Anh ổn chứ?”
“Đủ để lên đường.” Billy nói. “Dù sao thì cũng được một thời gian.”
Anh đánh lái ra khỏi lốt phía sau, nơi những chiếc xe tải lớn đang đậu và hòa nhịp vào đường LIE, lách ngay sau một chiếc xe bán tải kéo một chiếc rơ moóc kéo thuyền và phía trước một chiếc xe ben. Alice nghĩ cô sẽ do dự trong vài phút với giao thông lối ra chặt như nêm phía sau cô, bấm còi như điên, và cuối cùng khi cô tăng tốc, cô sẽ bị đâm vào đuôi. Chẳng bao lâu nữa, họ đã lên tốc độ 65 dặm/h, Billy di chuyển vào và ra khỏi dòng xe cộ chậm hơn mà không chút do dự. Cô đợi cho đến khi thuốc bắt đầu xáo trộn thời gian của anh. Nhưng điều đó không xảy ra.
“Nghe chút gì trên đài phát thanh đi,” anh nói. “Hãy thử 1010 WINS trên sóng AM.”
Cô tìm thấy WINS. Có một câu chuyện về sự cố rò rỉ đường ống ở Bắc Dakota, một vụ tai nạn máy bay ở Texas và một vụ xả súng ở trường học ở Santa Clara. Không có thông tin gì về vụ sát hại một ông trùm truyền thông tại trang viên ở Mũi Montauk.
“Tốt rồi,” Billy nói. “Chúng ta cần khoảng cách nhất định mà chúng ta có thể có.”
Chắc chắn là ngoài vòng pháp luật, cô nghĩ.
Đến khi đường chân trời của New York xuất hiện trong tầm mắt họ, anh lại đổ mồ hôi, nhưng anh vẫn lái xe vững vàng và tự tin. Họ chọn đi đường hầm Lincoln để vào New Jersey. Alice nhận chỉ đường từ GPS của cô, Billy tiến vào Xa lộ Liên tiểu bang 80. Anh không đi một mạch tới tuyến bang Pennsylvania mà dừng lại tại một khu vực nghỉ ngơi nhỏ ở Netcong Borough.
“Tôi chỉ làm được thế,” anh nói. “Giờ đến lượt cô. Uống một viên Adderall ngay bây giờ, và có thể là viên nữa trong khoảng bốn giờ đồng hồ, khi cô bắt đầu lờ đờ. Sau đó, hãy tiếp tục lái xe chừng nào có thể. Cố gắng đến tầm 10 giờ. Đến lúc đó, chúng ta sẽ đi được chừng gần tám trăm dặm.”
Alice nhìn những viên thuốc màu cam. “Nó sẽ khiến tôi thế nào?” Billy cười. “Cô sẽ ổn thôi. Hãy tin tôi.”
Cô nuốt viên thuốc. Billy trượt chậm chạp từ sau tay lái, đi được nửa vòng quanh mui của chiếc Mitsubishi, rồi loạng choạng và phải víu vào xe. Alice vội vàng bước ra ngoài và dìu anh.
“Đau lắm à?”
“Không.” anh nói, nhưng vì mắt cô vẫn đang dán chặt vào anh nên anh tiếp tục, “Thực ra là khá tệ. Tôi sẽ trở ra sau xe và ngả lưng. Cho tôi hai trong số các viên Oxy 10mg đó. Có lẽ tôi có thể ngủ được.” hai
Cô dìu anh ra cửa sau hết mức có thể và giúp anh vào. Cô muốn kéo áo anh lên và xem xung quanh khu vực dán Band-Aids, nhưng anh không cho cô làm vậy và cô không ép anh, một phần bởi vì cô biết anh muốn cô lái xe và một phần vì cô biết cô sẽ không thích những gì mình sẽ nhìn thấy.
Viên thuốc có tác dụng. Lúc đầu, cô nghĩ đó là trí tưởng tượng của mình, nhưng nhịp tim đập nhanh không phải là trí tưởng tượng và tầm nhìn của cô dường như rõ ràng hơn cũng vậy. Có cỏ xung quanh nhà vệ sinh bằng gạch nhỏ của khu vực nghỉ ngơi và cô có thể nhìn thấy bóng của từng lá cỏ. Một túi khoai tây chiên trông, thế nào nhỉ, ngon tuyệt. Cô phát hiện rằng cô muốn lái xe ngay bây giờ, muốn nhìn chiếc Mitsubishi nuốt chửng hàng dặm.
Billy có thể đọc được suy nghĩ của cô hoặc từ kinh nghiệm, anh biết Adderall đang tấn công một cô gái chưa bao giờ dùng chất kích thích mạnh hơn cà phê buổi sáng. “Sáu mươi lăm.”, anh nói. “Bảy mươi nếu cô phải vượt qua một chiếc semi. Chúng ta không muốn gặp rắc rối với cảnh sát, được chứ?”
“Được chứ.”
“Đi thôi.”
05“Chúng tôi lái liên tục,” Alice kể. “Miệng tôi khô khốc và tôi uống cạn chai cô-ca ăn kiêng của tôi và thêm cả chai Sprite của anh ấy, nhưng rất lâu tôi không phải đi tiểu. Như thể tôi đã để bàng quang lại Trạm dừng xe tải Happy Jack vậy.”
“Nhờ thuốc đấy,” Bucky nói. “Có thể cô cũng không muốn ăn.”
“Tôi không muốn, nhưng biết rằng tôi phải ăn. Khoảng 3 giờ, tôi dừng lại để mua sandwich. Billy ở trong xe. Anh ấy đang ngủ và tôi không muốn đánh thức anh ấy.”
Bucky không nghĩ Billy đang ngủ, không phải do chảy máu trong và nhiễm trùng lan rộng, nhưng ông không nói gì.
“Tôi uống thêm hai viên nữa và tiếp tục lái xe. Chúng tôi dừng lại nghỉ qua đêm tại một nhà nghỉ không tên tuổi - đặc sản của chúng tôi - bên ngoài Gary, Indiana. Lúc đó Billy đã tỉnh, nhưng anh ấy nói tôi phải nhận phòng. Tôi dìu anh ấy vào phòng. Anh ấy gần như không thể đi được. Tôi bảo anh ấy hãy uống thêm OxyContin và anh ấy nói anh phải để dành chúng cho ngày mai. Tôi đỡ anh nằm lên giường và xem xét vết thương. Anh ấy không muốn tôi làm vậy, nhưng khi đó anh ấy quá yếu để ngăn tôi lại.”
Giọng của Alice vẫn đều đều khi nói tất cả những điều này, nhưng cô lấy tay áo len quệt nước mắt nhiều lần.
“Nó có chuyển sang màu đen không?” Bucky hỏi. “Hoại tử?”
Alice gật đầu. “Có, và sưng lên. Tôi nói chúng tôi phải nhờ trợ giúp nhưng anh ấy nói không. Tôi đã nói rằng tôi sẽ tìm bác sĩ và anh không thể ngăn cản tôi. Anh nói điều đó đúng, nhưng nếu tôi làm vậy, rất có thể tôi sẽ phải ngồi tù ba mươi hoặc bốn mươi năm. Đến lúc đó thì chuyện kia đã được đưa tin. Về Klerke. Ông có nghĩ anh ấy chỉ dọa tôi không?”
Bucky lắc đầu. “Cậu ấy đang cố gắng chăm sóc cô. Nếu cảnh sát - và Feebs, họ có liên quan - có thể kết nối cô với những gì đã xảy ra tại chỗ của Klerke, thì cô sẽ phải đi lâu đấy.”
“Ông nói vậy để động viên tôi.”
Bucky nhìn cô một cách thiếu kiên nhẫn. “Tất nhiên là có, nhưng đó là sự thật.” Ông dừng lại. “Cậu ấy chết khi nào, Alice?”
06Cả hai đều không ngủ được, Billy là vì anh đang đau đớn tột cùng, còn Alice là vì cô vẫn cảm thấy tàn dư của những viên thuốc kích thích mà cơ thể chưa từng tiếp nhận trước đây. Khoảng 4 giờ rưỡi sáng, rất lâu trước khi ánh mặt trời đầu tiên xuất hiện, anh nói với cô rằng họ cần phải đi. Anh nói rằng cô sẽ phải giúp anh ra xe và anh muốn điều đó xảy ra trước khi trời sáng.
Anh lấy bốn trong số những viên Oxy 10mg còn lại và sử dụng phòng tắm. Cô đi sau anh. Anh đã rửa sạch những vết máu loang lổ, nhưng vẫn còn một ít máu trên thành bồn cầu và trên gạch. Cô lau nó và mang túi rác nhựa theo họ: tâm lý ngoài vòng pháp luật.
Lúc đó thuốc giảm đau đã phát huy tác dụng, nhưng vẫn phải mất gần mười phút để đưa anh đến xe vì anh phải nghỉ sau mỗi hai hoặc ba bước. Anh đang dựa rất nhiều vào cô và thở hổn hển như một người đàn ông vừa hoàn thành cuộc chạy marathon. Hơi thở của anh nặng nhọc. Cô sợ anh sẽ ngất xỉu và cô sẽ phải kéo lê anh (vì cô không thể bế anh), nhưng họ đã ổn.
Chậm rãi, với một loạt tiếng rên rỉ mà cô muốn nghe thấy, anh cố gắng bò vào ghế sau. Nhưng khi anh vào được bên trong, gối đầu lên tay, anh mỉm cười mãn nguyện. “Marge chết tiệt. Nếu bà ta ngắm chệch về phía bên trái một, hai phân nữa thôi, chúng ta có thể tránh được tất cả những pha lao tới bất ngờ này.”
“Marge chết tiệt,” cô đồng ý. “Duy trì tốc độ sáu mươi lăm trừ khi cần vượt. Năm mươi lăm khi chúng ta đến Iowa và Nebraska. Chúng ta không muốn bị cảnh sát vẫy lại đâu.”
“Không cảnh sát vẫy, rõ rồi!” Cô nói và đưa tay lên chào anh. Anh cười. “Tôi yêu em, Alice.”
Alice lấy hai viên Adderall. Cô cân nhắc rồi lấy viên thứ ba. Sau đó, lên đường.
Giao thông ở phía nam Chicago rất kinh khủng, sáu hoặc tám làn đường ở cả hai hướng, nhưng với Adderall, Alice điều hướng qua đó một cách dễ dàng. Phía tây của khu vực tàu điện ngầm, giao thông thưa thớt hơn và họ băng qua các thị trấn: LaSalle, Princeton, Sheffield, Annawan. Trái tim cô đập trong lồng ngực nhẹ nhàng và êm đềm. Cô ngồi trong xe, chân gõ nhịp như một người lái xe tải phiêu trong nhịp điệu của một bài hát đồng quê. Thỉnh thoảng, mắt cô lại lướt kính chiếu hậu và dừng lại ở dáng người cong quặp ở ghế sau. Và khi họ rời Davenport để tiến vào không gian bằng phẳng rộng qua rãi của Iowa, các cánh đồng nơi đây giờ xám xịt và tĩnh lặng, chờ đợi mùa đông, anh bắt đầu lảm nhảm. Không có ý nghĩa gì. Anh ấy đang ở trong bóng tối, cô nghĩ. Anh ấy đang ở trong bóng tối, đau đớn và tìm kiếm lối thoát. Ôi Billy, em rất tiếc.
Rất nhiều điều về Cathy. Anh bảo cô đừng nướng bánh, hãy đợi đến khi mẹ về nhà. Anh nói với Cathy rằng ai đó đã giết Bob Raines và anh sẽ thoải mái trở về nhà. Anh nói Corinne đã nói đỡ cho anh, người duy nhất đã làm như vậy. Anh nói về Shan. Có điều gì đó về gian bắn súng. Anh nói về một người tên Derek và một người tên Danny. Anh nói với những ảo ảnh này rằng anh sẽ không nhường họ chỉ vì anh là người lớn. Alice nghĩ rằng anh đang nói về cờ tỷ phú vì anh nói hãy nhanh lên, lắc xúc xắc và rằng đường sắt là một lựa chọn tốt nhưng các tiện ích thì không. Có khi anh hét lên, khiến cô giật bắn mình và xoay người lại. Đừng vào đó, Johnny, anh nói, có một tên phiến quân đằng sau cửa, ném lựu đạn vào trước rồi lôi hắn ra khỏi đó. Anh nói về Peggy Pye, cô gái đến từ nhà nuôi dưỡng nơi anh ở lại sau khi bị mẹ từ chối nuôi dưỡng. Anh nói sơn là thứ duy nhất giữ ngôi nhà chết tiệt lại với nhau. Anh kể về cô gái mà anh phải lòng, đôi khi gọi cô ấy là Ronnie và đôi khi gọi cô ấy là Robin, mà Alice biết đó là tên thật của cô ấy. Anh nói điều gì đó về chiếc Mustang mui trần và về máy hát tự động (“Nó sẽ bật cả đêm nếu anh đập vào nó đúng chỗ, Tac, nhớ không?”), anh nói về ngón chân bị mất một phần, về chiếc giày trẻ em đã hoàn toàn biến mất, về Bucky và Alice và ai đó tên là Thérèse Raquin. Anh quay lại nhiều lần với em gái của mình và với viên cảnh sát đã đưa anh đến Nhà Sơn Vĩnh cửu. Anh nói về hàng ngàn chiếc ô tô với kính chắn gió của chúng sáng chói dưới ánh nắng mặt trời. Anh nói rằng chúng tuyệt đẹp. Anh đang giải phóng cuộc sống của mình trên ghế sau của chiếc xe bị đánh cắp này và trái tim cô đau như cắt.
Cuối cùng anh rơi vào im lặng và lúc đầu cô nghĩ anh ngủ, nhưng đến lần thứ ba hoặc thứ tư, cô nhìn vào kính chiếu hậu và thấy anh nằm đó và vẫn co quắp, cô nghĩ rằng anh đã chết. Hiện họ đang ở Nebraska. Cô dừng lại ở lối vào Hemingford Home và rẽ vào đường hai làn chạy thẳng như một sợi dây giữa những bức tường ngô đã úa màu. Ngày gần tàn. Cô tiếp tục lái hơn một dặm nữa, đến một con đường đất và tấp vào đó, đủ xa để khuất khỏi đường hai làn. Cô bước ra ngoài, mở cửa sau và trước tiên thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh nhìn cô, tiếp theo là kinh hãi khi nghĩ rằng anh đã chết mở mắt. Sau đó, anh chớp mắt.
“Tại sao chúng ta dừng lại?”
“Em cần duỗi chân. Anh ổn không, Billy?”
Câu hỏi ngu ngốc, nhưng còn gì để hỏi nữa đâu? Anh có biết tôi là ai hay anh nghĩ tôi là em gái đã chết của anh. Anh có đủ tỉnh táo không? Và nhân tiện, có quá muộn không? Alice nghĩ rằng cô biết câu trả lời cho câu hỏi đó.
“Giúp tôi ngồi dậy.”
“Em không biết điều đó có tốt không...”
“Giúp tôi ngồi dậy, Alice.”
Vì vậy, cô làm theo. Và anh ở bên cô, ít nhất là bây giờ. Cô nắm lấy tay anh và giúp anh ngồi dậy trên con đường đất không tên ở thị trấn có tên là Hemingford Home. Ở vùng núi Colorado, trời đổ bóng tà. Ở đây, nơi vùng đồng bằng này, ban ngày dài hơn dù đã là tháng Mười một. Màu đỏ quạch của chiều tà phía tây phủ tràn lên những luống ngô xào xạc nghe như tiếng thở dài trong gió. Tay anh nóng và mặt anh đỏ ửng. Có những chỗ rộp đỏ trên môi.
“Tôi khá ổn.”
“Không, Billy. Không. Anh cần cố gắng lên. Em sẽ lấy cho anh hai viên Oxy và còn lại một vài viên đá khác. Em sẽ lái xe suốt đêm.”
“Không, đừng.”
“Em có thể làm được, Billy. Em thực sự có thể.”
Anh lắc đầu. Cô vẫn nắm tay anh. Cô nghĩ nếu cô thả ra, anh sẽ ngã xuống ghế và áo anh sẽ tớn lên và cô sẽ nhìn thấy bụng anh, giờ nó có màu xám đen với những tia đỏ nhiễm trùng dài đến ngực. Đến tận tim.
“Bây giờ nghe tôi. Em đang nghe chứ?”
“Vâng.”
“Tôi đã cứu em sau khi những người đó vứt bỏ em, đúng chứ? Bây giờ tôi đang cứu em một lần nữa. Cố gắng, dù sao đi nữa. Bucky nói với tôi rằng em sẽ đi theo tôi miễn là tôi để em làm vậy, và nếu tôi để em làm vậy, tôi sẽ hủy hoại em. Ông ấy đã đúng.”
“Anh không hủy hoại em, anh đã cứu em.”
“Hừ, em vẫn chưa bị hủy hoại, đó là điều quan trọng. Em ổn thôi. Tôi biết vì khi tôi hỏi em cảm thấy thế nào về vụ Klerke, em nói rằng em đang cố gắng. Tôi biết ý của em, tôi biết em sẽ như vậy, và theo thời gian em có thể nguôi ngoai. Ngoại trừ trong những giấc mơ.”
Ánh chiều tà đổ bóng lên họ. Phủ một màu chết chóc lên cánh đồng ngô. Ở đây thật yên ắng và bàn tay anh nóng rực lên trong tay cô.
“Klerke hét lên, phải không?”
“Vâng.”
“Lão ta hét lên rằng đau quá.”
“Dừng lại, Billy, điều đó thật kinh khủng và chúng ta phải quay trở lại lối rẽ...”
“Có thể hắn đáng bị như vậy nhưng khi em là người gây ra nỗi đau, nó sẽ để lại một vết sẹo. Vết sẹo tinh thần trong tâm trí em. Nó làm tổn thương tinh thần của em. Và nó nên thế, bởi vì làm tổn thương một ai đó, giết một ai đó, không phải là chuyện nhỏ. Như một người mà em biết.”
Máu chảy ra từ khóe miệng. Không, từ cả hai khóe. Cô từ bỏ việc cố gắng ngăn anh nói chuyện. Cô biết đó là gì, đó là một lời trăng trối và công việc của cô là lắng nghe miễn là anh có thể nói. Cô không nói gì ngay cả khi anh nói với cô rằng anh là một người đàn ông tồi. Cô không tin nhưng đây không phải lúc để tranh cãi.
“Hãy đến chỗ Bucky, nhưng đừng ở lại đó. Ông ấy quan tâm đến em và sẽ đối tốt với em nhưng ông ấy cũng là một người đàn ông tồi.” Anh ho và máu trào ra từ miệng. “Ông ấy sẽ giúp em bắt đầu một cuộc sống mới với tư cách là Elizabeth Anderson, nếu đó là điều em muốn. Có tiền, khá nhiều. Một ít trong tài khoản của một người không có thật là Edward Woodley. Ngoài ra còn có tiền trong Ngân hàng Bimini, dưới tên của James Lincoln. Em có thể nhớ điều đó không?”
“Có. Edward Woodley. James Lincoln.”
“Bucky có mật khẩu và tất cả thông tin tài khoản. Ông ấy sẽ cho em biết cách đưa dòng tiền vào tài khoản ngân hàng của riêng em để em không thu hút sự chú ý từ Sở Thuế vụ. Điều đó rất quan trọng, vì đó là cách họ dễ dàng tóm được em nhất. Thu nhập không được báo cáo là một cái bẫy. Em có...”
Ho nhiều hơn. Thêm máu.
“Em có hiểu không?”
“Vâng, Billy.”
“Một số tiền sẽ được chuyển đến Bucky. Phần còn lại là của em. Đủ để vào đại học và bắt đầu cuộc sống sau đó. Ông ấy sẽ đối xử công bằng với em. Được chứ?”
“Được rồi. Có lẽ bây giờ anh nên nằm lại chỗ.”
“Tôi sẽ làm thế, nhưng nếu em cố gắng lái xe cả đêm, em có thể gặp tai nạn. Kiểm tra điện thoại của em để biết thị trấn tiếp theo đủ lớn để có Walmart. Đỗ xe ở nơi có những chiếc RV. Ngủ. Em sẽ tươi tỉnh vào buổi sáng và trở lại nhà Bucky vào cuối buổi chiều. Lên núi. Em thích những ngọn núi, phải không?”
“Vâng.”
“Hứa với tôi.”
“Em hứa sẽ dừng lại để nghỉ đêm.”
“Tất cả những cánh đồng ngô đó,” anh nói, nhìn qua vai cô. “Và mặt trời. Em đã bao giờ đọc Cormac McCarthy chưa?”
“Chưa, Billy.”
“Em nên đọc. Blood Meridian. ” Anh cười với cô. “Marge chết tiệt, hả?”
“Đúng vậy,” Alice nói. “Marge chết tiệt.”
“Tôi đã viết mật khẩu máy tính xách tay của mình trên một mảnh giấy và bỏ vào ví của em.”
Đoạn anh buông tay cô và ngã ngửa ra sau. Cô nhấc bắp chân của anh và cố gắng để đưa chân của anh vào trong xe. Việc đó khiến anh bị đau, nhưng anh không biểu hiện gì. Anh nhìn cô.
“Chúng ta đang ở đâu?”
“Nebraska, Billy.”
“Chúng ta tới đây bằng cách nào nhỉ?”
“Đừng bận tâm. Nhắm mắt lại. Nghỉ ngơi đi.”
Anh cau mày. “Robin? Có phải em không?”
“Em đây.”
“Anh yêu em, Robin.”
“Em cũng yêu anh, Billy.”
“Hãy xuống hầm và xem còn táo không?”
07Một tiếng nổ đánh bép nữa trong lò sưởi. Alice đứng dậy, đi đến tủ lạnh và lấy một lon bia. Cô vặn nắp và uống một nửa.
“Đó là điều cuối cùng anh ấy nói với tôi. Khi tôi đậu xe cùng những chiếc RV ở Kearney Walmart, anh ấy vẫn còn sống. Tôi biết, vì tôi có thể nghe thấy tiếng thở của anh ấy. Ngắt quãng. Khi tôi thức dậy lúc 5 giờ sáng hôm sau, anh ấy đã đi rồi. Ông có uống bia không?”
“Có. Cảm ơn cô.”
Alice mang cho ông một lon bia và ngồi xuống. Cô trông thật mệt mỏi. “Hãy xuống hầm và xem còn táo không. Có thể nói chuyện với Robin, hoặc bạn của anh ấy, Gad. Không có nhiều đường thoát. Cuộc sống sẽ tốt hơn nếu Shakespeare viết nó, đó là những gì tôi nghĩ. Mặc dù... khi nghĩ về Romeo và Juliet...” Cô uống phần bia còn lại và má hơi ửng hồng. Bucky nghĩ rằng cô trông khá hơn một chút.
“Tôi đợi cho đến khi Walmart mở cửa, sau đó vào trong và mua một số thứ - chăn, gối, tôi nghĩ là một chiếc túi ngủ.”
“Ừ,” Bucky nói. “Có một cái túi ngủ.”
“Tôi đắp chăn cho anh ấy và quay trở lại đường cao tốc. Không vượt quá tốc độ giới hạn năm mươi lăm dặm một giờ, giống như anh ấy đã nói với tôi. Có lần một chiếc xe của Lực lượng Tuần tra Tiểu bang Colorado chạy phía sau và tôi nghĩ rằng tôi đã toi đời rồi nhưng nó vụt đi trên đường. Tôi đến đó. Và chúng ta đã chôn cất anh ấy, cùng với hầu hết những thứ của anh ấy. Chẳng có gì nhiều nhặn.” Cô dừng lại, đoạn nói tiếp. “Nhưng không quá gần căn nhà hóng mát. Anh ấy không thích nơi đó. Anh ấy đã làm việc ở đó nhưng anh ấy nói rằng mình chưa bao giờ thích nó.”
“Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy nghĩ nó bị ma ám,” Bucky nói. “Cô làm gì tiếp theo thế?”
“Ngủ. Tôi lúc nào cũng thèm ngủ. Tôi nghĩ mình có thể ngủ ngon khi tôi viết xong câu chuyện của anh ấy, nhưng...” Cô nhún vai, rồi đứng dậy. “Tôi sẽ tìm hiểu nó sau. Ông biết những gì Scarlett O’Hara nói, phải không?”
Bucky Hanson cười toe toét. “Tôi sẽ nghĩ về điều đó vào ngày mai, vì ngày mai là một ngày khác.”
“Đúng vậy.” Alice bắt đầu đi về phía phòng ngủ, nơi cô đã dành phần lớn thời gian kể từ khi trở lại đây, viết và ngủ, sau đó lặp lại. Cô đang mỉm cười. “Tôi cá là Billy sẽ ghét dòng chữ đó.”
“Cô có thể đúng.”
Alice thở dài. “Tôi không bao giờ có thể xuất bản nó, phải không? Cuốn sách của anh ấy. Thậm chí không phải là một cuốn tiểu thuyết. Không phải năm năm nữa, cũng không phải mười năm.”
“Có lẽ là không.” Bucky đồng ý. “Nó sẽ giống như D.B. Cooper viết cuốn tự truyện của mình và đặt tên nó là Đây là chuyện tôi đã làm.”
“Tôi không biết đó là ai.”
“Không ai làm vậy, đó là vấn đề. Kẻ cướp máy bay, lấy một xấp tiền, nhảy dù ra ngoài, không bao giờ được nhìn thấy nữa. Giống như Billy trong phiên bản câu chuyện của cô.”
“Ông có nghĩ anh ấy vui vì tôi đã làm điều đó không? Rằng tôi để anh ấy sống?”
“Cậu ấy rất thích đấy, Alice.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Nếu tôi có thể xuất bản nó, ông biết tôi sẽ đặt tên là gì không? Billy Summers: Chuyện về người đàn ông mất tích. Ông nghĩ sao?”
“Cũng đúng đấy.”
08Tuyết rơi suốt đêm, chỉ đôi ba phân và trời đã hửng lên khi Alice thức dậy lúc 7 giờ, bầu trời buổi sáng trong xanh đến mức gần như trong suốt. Bucky vẫn đang ngủ; cô có thể nghe thấy tiếng ông ngáy dù chỉ đi qua cửa phòng ngủ. Cô pha cà phê, lấy củi từ đống gỗ bên cạnh ngôi nhà, và nhóm lửa trong bếp. Khi đó cà phê vừa xong và cô uống một tách trước khi mặc áo khoác, đi ủng và đội mũ len che tai.
Cô đi vào căn phòng dành riêng cho mình, chạm vào máy tính xách tay của Billy, sau đó nhặt cuốn sách bìa mềm bên cạnh và giắt vào túi sau của quần jean. Cô ra ngoài và ngược lên phía con đường. Có những dấu vết của hươu nai trong tuyết, rất nhiều và những dấu vết hình bàn tay kỳ lạ của một hoặc hai con gấu trúc, nhưng tuyết phía trước căn nhà hóng mát thì rõ ràng là không có dấu vết. Những con nai và những con sư tử đã đi khỏi nơi này. Alice cũng vậy.
Có một cây bông cổ thụ thân chẻ không quá xa nơi cuối con đường. Đó là điểm đánh dấu của cô. Alice rẽ vào rừng và bắt đầu bước đi, đếm từng bước. Ngày đưa Billy đến đây, họ đã bước hai trăm mười bước, nhưng vì sáng nay đường đi rất trơn nên cô đã đi đến hai trăm bốn mươi trước khi đến khu đất trống nhỏ. Cô phải trèo qua một cây thông đã bị đổ để vào đó. Ở giữa bãi đất trống có một hình vuông bằng đất màu nâu, trên đó nằm rải rác những lá thông và lá rụng. Ngay cả khi tuyết rơi nhẹ lên những chiếc lá và cây kim, thì rõ ràng đó là một phần mộ. Thời gian sẽ giải quyết việc đó, Bucky đã đảm bảo với cô. Ông nói rằng vào tháng Mười một tới, một người đi bộ đường dài ngẫu nhiên có thể đi qua khu vực đó mà không biết có gì bên dưới.
“Không phải là sẽ có ai đó. Đây là đất của tôi, và ai vào phải xin phép. Có thể khi tôi không có ở đây, mọi người đã tận dụng, có thể đã sử dụng con đường để ngắm nơi mà Overlook từng tọa lạc, nhưng bây giờ tôi ở đây và tôi định ở lại. Cảm ơn Billy, tôi đã nghỉ hưu. Là một ông già miền núi. Có hàng ngàn người trong số họ ở giữa đây và Western Slope, nuôi tóc dài tới mông và nghe những bản thu âm Steppenwolf cũ.”
Lúc này, Alice đứng dưới chân ngôi mộ và nói, “Billy này.” Cảm giác thật tự nhiên khi nói chuyện với anh, đủ tự nhiên. Cô không chắc phải vậy không. “Em đã hoàn thành câu chuyện của anh. Đã cho nó một kết thúc khác. Bucky nói rằng anh sẽ không bận tâm. Nó nằm trong chiếc USB mà anh đã sử dụng khi bắt đầu vào tòa nhà văn phòng đó. Khi đến Fort Collins, em sẽ thuê một hộp ký gửi an toàn và đặt nó bên trong cùng với ID Alice Maxwell của mình.”
Cô quay lại chỗ cây thông đã bị đổ và ngồi xuống, đầu tiên cô lấy cuốn sách bìa mềm ra khỏi túi và đặt nó vào lòng. Thật tốt khi được ở đây. Đó là một nơi yên bình. Trước khi cuốn xác trong một tấm bạt, Bucky đã làm gì đó với nó. Ông sẽ không nói với cô ấy đó là gì, nhưng ông nói rằng như thế sẽ không có nhiều mùi khi thời tiết nóng bức trở lại, nếu có. Các loài động vật sẽ không quấy rầy. Bucky nói rằng đó là cách những việc như vậy được thực hiện trong những chuyến tàu toa xe và mỏ bạc ngày xưa.
09“Em quyết định sẽ đi học ở Fort Collins. Đại học bang Colorado. Em đã xem những bức ảnh và nơi đó thật đẹp. Còn nhớ khi anh hỏi em muốn học gì không? Em nói có thể là lịch sử, có thể là xã hội học, thậm chí có thể là nghệ thuật sân khấu. Em đã quá ngại ngùng để nói với anh những gì em thực sự muốn làm, nhưng em cá là anh có thể đoán được. Có lẽ anh thậm chí đã đoán được sau đó. Đôi khi em đã nghĩ đến điều đó khi em còn học trung học vì tiếng Anh luôn là môn em giỏi nhất nhưng phần kết cho câu chuyện của anh đã biến điều đó thành hiện thực.”
Cô dừng lại, vì phần còn lại khó có thể nói thành tiếng ngay cả khi cô ở một mình. Nghe có vẻ tự phụ. Mẹ cô sẽ nói rằng cô đang vượt lên trên chính mình. Nhưng cô cần phải nói ra, cô nợ anh.
“Em muốn viết những câu chuyện của riêng mình.”
Cô dừng lại và lau mắt bằng tay áo khoác. Ngoài này trời rất lạnh. Nhưng sự tĩnh lặng thật tuyệt. Sớm thế này, ngay cả những con quạ cũng đang ngủ.
“Khi em đang làm điều đó, khi em...” Cô ngập ngừng. Tại sao từ ngữ lại khó nói như vậy? Tại sao phải như vậy? “Khi em viết, em đã quên nỗi buồn. Em đã quên muộn phiền về tương lai. Em quên mất em đã ở đâu. Em không biết điều đó có thể xảy ra. Em có thể giả vờ như chúng ta đang ở trong Nhà nghỉ Bide-A-Wee bên ngoài Davenport, Iowa. Chỉ có điều nó không giống như giả vờ, dù không có nơi nào như vậy. Em có thể nhìn thấy những bức tường giả gỗ và ga trải giường màu xanh và kính tắm trong túi nhựa có dòng chữ VỆ SINH VÌ SỨC KHỎE CỦA BẠN. Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất.”
Cô lau mắt, lau mũi, rồi nhìn những đám mây trắng pha chút hơi nước từ những lần thở ra của cô trôi đi.
“Em có thể giả vờ rằng Marge - Marge chết tiệt - rốt cuộc chỉ làm anh hơi đau một chút.” Cô lắc đầu như để giải tỏa. “Chỉ có điều chuyện đó không đúng. Anh chỉ hơi đau. Anh đã viết cho em mảnh giấy đó và đặt nó dưới cửa phòng em khi em đang ngủ. Anh đi bộ đến điểm dừng xe tải trên đường mặc dù trạm dừng xe tải đã quay lại New York và anh lên đường từ đó. Cuộc sống đang tiếp diễn. Anh có biết điều đó có thể xảy ra không? Anh có biết anh có thể ngồi nhìn màn hình hoặc một tập giấy và thay đổi thế giới. Nó không kéo dài, thực tại luôn quay trở lại, nhưng trước khi nó xảy ra, điều đó thật tuyệt vời. Đó là tất cả mọi thứ. Bởi anh có thể có những thứ theo cách anh muốn và em muốn anh vẫn sống và trong câu chuyện, anh đang và sẽ luôn như vậy.”
Cô đứng và đi đến hình vuông mà cô và Bucky đã đào cùng nhau. Trong thế giới thực, anh đang ở đó. Cô quỳ gối và đặt cuốn sách lên mộ. Có lẽ tuyết sẽ bao phủ nó. Có lẽ gió sẽ cuốn nó đi. Không thành vấn đề. Trong tâm trí cô, nó sẽ ở lại đây. Cuốn sách là Thérèse Raquin, của Émile Zola.
“Bây giờ em biết anh đang nói về ai,” cô nói.
10Alice đi đến nơi con đường kết thúc bằng một dải thung lũng hẹp như vết dao cắt và nhìn sang khu đất bằng phẳng nơi khách sạn cũ từng tọa lạc - khách sạn nổi tiếng bị ma ám, theo như Bucky. Cô từng nghĩ rằng cô thực sự đã nhìn thấy nó, rõ ràng đó là một ảo giác do không quen với bầu không khí loãng ở đây. Hôm nay cô không thấy gì cả.
Nhưng mình có thể sáng tác, cô nghĩ. Mình có thể sáng tác như có thể sáng tác về những gì đã xảy ra ở Bide-A-Wee, hoàn chỉnh với tất cả các chi tiết mà mình không đưa vào, như chiếc kính đặt trong túi trong phòng tắm hoặc vết bẩn, giống như hình dạng của Texas, trên tấm thảm. Mình có thể khiến nó thành hiện thực. Mình thậm chí có thể lấp đầy nó bằng những bóng ma, nếu muốn.
Cô đứng nhìn qua vùng không khí lạnh giá giữa bên này và bên kia, đút tay vào túi, nghĩ rằng mình có thể tạo ra thế giới. Billy đã cho cô cơ hội đó. Cô ở đây. Cô đã được tìm thấy.
Ngày 12 tháng 6 năm 2019 - ngày 3 tháng 7 năm 2020