← Quay lại trang sách

Chương 2 Tửu lâu

“Ở đây?”

“Đại nhân yên tâm, không sai vào đâu được.”

Hiệu úy Uất Trì Phương bất giác một tay đặt lên cán đao, liền đó lập tức nhận ra hành động nọ của bản thân. Chỗ này là một quán rượu nằm ở khu bắc của thành Trường An, gạch xanh cửa thắm đều đã khá cũ, nét điêu khắc trang trí trên cửa hẵng còn sót lại khí thể đường hoàng, ắt hẳn xưa kia từng là nơi trú ngụ của danh gia vọng tộc. Tuyết lớn mới ngưng, ánh dương nhàn nhạt rọi lên biển hiệu bằng gỗ mun trước cửa, bên trên viết ba chữ “Tùy Ý lâu”, không có lạc khoản, nét chữ phiêu dật tiêu sái. Vén mành tiến vào, trong nhà lửa than hừng hực, hơi ấm phả vào mặt, tựa như từ trời đông giá rét bước vào ngày xuân.

Chiếc bàn bên cửa sổ là bắt mắt nhất, nơi đó có mấy gã thương nhân nước khác túm tụm, tuy người nào người nấy học cách ăn mặc của người Đường, đầu vấn khăn thân áo dài nhưng mũi cao mắt sâu, râu ria xồm xoàm. Có cả nữ nhân, búi mái tóc vàng óng thành búi, áo lông chồn trắng quấn quanh cổ, ngực lộ ra làn da trắng nõn đầy đặn. Nhìn vào một bàn nữa thì có gã ăn mặc lối nho sinh của Thái Học viện, dưới cơn rượu nồng đỏ tai, ánh mắt thi thoảng lại đánh về phía cô gái Ba Tư. Chỗ góc tường lại có một người ngồi khoanh chân, một bầu rượu, chẳng hề có đồ nhắm, chỉ có một đĩa lạc mà thôi. Người này dáng vẻ nhàn nhã tự tại, vừa khéo hòa hợp với không khí nơi đây, tựa hồ là khách quen.

Trong thành Trường An, có lẽ có người không biết tên tể tướng đương triều nhưng rất ít người không biết “Lý tiên sinh chỗ Tùy Ý lâu”. Tương truyền vị chủ nhân tửu quán nọ y thuật như thần, chiêm bốc tinh tượng không gì không biết, thậm chí có tài cải tử hoàn sinh, mang trên mình pháp lực thông thần.

“Hắn là Lý Thuần Phong?”

“Việc này… tiểu nhân cũng không rõ lắm.” Tùy tùng gãi đầu: “Vị Lý tiên sinh này tính tình cổ quái, thường ngày ru rú ít ra ngoài, tiếng tăm tuy vang dội nhưng chẳng ai biết rõ lai lịch.”

Nghe khẩu khí rõ ràng rất mực kính trọng người nọ, Uất Trì Phương lại chẳng coi là đúng. Nghĩ một lát, hỏi: “Ngươi có từng nghe nói hắn biết yêu thuật không?”

“Yêu thuật?” Tùy tùng trợn tròn mắt, đang định mở miệng bên tai bỗng vang lên một giọng sang sảng: “Yêu nhân! Ra đây!”

Tiếng như sấm rền khiến người ta kinh hồn. Kẻ lên tiếng dáng người vạm vỡ, tai trái đeo vòng vàng lớn, thời tiết lạnh là thế hắn lại phanh áo, lộ ra bộ ngực rậm lông. So với gã, Uất Trì Phương vốn coi là thân hình cao to giờ có thể dùng từ gầy yếu để hình dung.

“Xin thứ lỗi, bản tiệm chỉ bán rượu, không bán yêu nhân.” Đáp lời là thiếu niên đứng quầy, tuổi độ mười bốn mười lăm, mặt tròn mày nhạt, búi tóc kiểu đồng tử, mặt tuy non nớt nhưng thần sắc lại nghiêm chỉnh, rất không hợp với tuổi tác. Câu nọ vừa nói ra, hai gã Thái Học sinh liền cười trộm. Đại hán ngẩn ra một thoáng, nhìn một vòng, đột nhiên bật nhảy vung tay, lôi biển hiệu gỗ lim viết ba chữ “Tùy Ý Lâu” xuống, “rắc” một tiếng bẻ thành hai mảnh.

Tấm biển dày dặn chắc chắn lại dễ dàng bị bẻ gãy, đủ thấy thần lực. Mấy nho sinh mới rồi cười cợt ai nấy nhìn nhau, mặt lộ vẻ sợ sệt. Thương nhân nước ngoài tụm đầu vênh tai, tựa hồ đang nghe ngóng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có người ngồi uống rượu một mình trong góc là yên ổn như cũ.

“Quy củ của bổn tiệm, làm hỏng đồ vật thì định giá bồi thường.” Tay trái thiếu niên cầm bút, tay phải nhanh chóng gảy bàn tính mấy cái rồi ngẩng đầu. “Giá gỗ hai lượng ba tiền, tiền công năm tiền, mạ vàng năm tiền, biển hỏng theo giá củi mà mua lại, trừ hai tiền. Tổng cộng ba lượng một tiền, số dư không tính, còn lại ba lượng.”

Sổ sách lưu loát đâu ra đấy, không chỉ đại hán, ngay Uất Trì Phương ở một góc cũng đờ người. Đại hán hoàn hồn lại, quát: “Đền cái gì mà đền? Chủ nhân đâu? Ra đây!” Khẩu âm ngắc ngứ, tựa hồ không phải nhân sĩ Trung Nguyên.

“À, ra là tới tìm chủ nhân nhà ta.” Thiếu niên miệng nói, tay gảy bàn tính không ngừng: “Bốc quẻ một lượng, khám bệnh tám tiền, tiền thuốc tính riêng. Nếu gặp lúc chủ nhân tâm tình tốt, tiền giảm một nửa; ngươi phá biển hiệu, tâm tình chủ nhân nhất định không vui, vậy thì tăng gấp đôi - cộng thêm tiền bồi thường, cả thảy năm lượng.”

Nói rồi buông bút, tay phải đưa tới dưới mũi đại hán. Đại hán đang muốn nổi cơn, không biết vì sao trước mắt hoa lên, kế đến tai nhói đau. Xem kỹ ra, trong tay thiếu niên đã có thêm một thứ đồ vàng óng, chính là khuyên tai của mình. Biến cố cực nhanh, chẳng ai thấy rõ đồ vật lọt vào tay thiếu niên thế nào.

“Khuyên vàng nặng một lượng ba tiền.” Thiếu niên nhanh nhẹn đặt khuyên vàng lên cân, tức tốc báo giá. “Một lượng vàng bằng mười lượng bạc, vậy là mười ba lượng. Loại vàng xanh này chất không thuần, phải khấu trừ một ít, tính là mười lượng, một nửa là đủ rồi.” Không biết từ lúc nào, trong tay thiếu niên đã có thêm một ngọn chủy thủ sắc loáng, cắt khẽ một cái, khuyên vàng nọ đã theo đó tách ra, từ chỉnh tề biến thành hai nửa. “Tiền thừa thối lại, đôi bên xong xuôi.” Thiếu niên một bên thật thà nói, một bên cất nửa khuyên vàng vào ống tay áo. Tất tật động tác chỉ trong thoáng chốc, đại hán đờ đẫn chẳng rõ làm sao, bỗng có người chẳng kiêng chẳng nể cười phá lên.

Tiếng cười phát ra từ cái bàn trong góc nọ. Một người áo xanh nhàn nhã, tựa ghế ngồi trước cửa sổ, ánh nắng ấm áp ngày chính đông tựa một dải thủy ngân trút xuống người nọ. Đại hán đúng lúc đang to đầu váng não, cuối cùng cũng có được một người đối thoại, thế là bỏ qua thiếu niên, sải chân cất bước tiến lên.

“Ngươi! Cười cái gì?”

Người nọ lười biếng chẳng buồn đứng dậy, lại còn ngả người về phía sau, hai tay lùa vào trong tay áo. Nhìn kỹ, ấy là một nam tử trẻ tuổi mi mục sáng tỏ, trán cao, dung mạo như ngọc; mái tóc dùng một mảnh vải tùy ý buộc sau đầu, thần sắc có mấy phần phóng túng, vẻ ngoài không có chỗ nào đặc biệt khác lạ nhưng mi mày thon dài, cổ thon dài, ngón tay thon dài, tới mức ấn tượng đầu tiên với người này hẳn là hai chữ “thon dài”.

“Tùy tiện cười, không được sao?”

Cái kiểu trả lời dửng dưng này chẳng khác gì thêm dầu vào lửa, nhất là kẻ trả lời khóe miệng còn mang cái vẻ chế nhạo như cười như không. Đại hán lập tức nổi trận lôi đình, ngồi phắt xuống đối diện người nọ, đưa nắm đấm to như cái bát tới trước mắt nam tử áo xanh: “Không được! Đứa nào cười ta, ta đánh nó!”

Nắm đấm này xem ra to gần bằng đầu đối phương, nếu mà nện xuống, cái mũi sợ là lệch ngay tức khắc. Người kia lại chẳng mảy may tỏ vẻ sợ sệt, ngược lại còn sấn tới nghiên cứu kỹ càng, thần sắc tò mò, tựa như trẻ nhỏ gặp được đồ chơi mới.

“Nắm đấm thật là to. Có điều… sao huynh đài lại phải tìm chủ nhân nơi này gây sự thế?”

“Yêu nhân, giả thần giả quỷ, bắt nạt người tốt! Chung Quỳ ta chuyên đánh kẻ ác!”

Nam tử áo xanh nhướng mày, vỗ tay: “Hóa ra là trang hiệp sĩ trượng nghĩa, thất kính, thất kính. Cái gã họ Lý ở Tùy Ý lâu này, tiểu đệ cũng sớm nhìn không vừa mắt rồi. Được Chung tráng sĩ vì dân trừ hại, thế thì không gì tốt bằng rồi. Chỉ là… tiểu đệ sợ huynh đài không phải đối thủ của hắn.”

Câu này vừa ra khỏi miệng, đại hán tên gọi Chung Quỳ nọ trừng cặp mắt chuông đồng, tức khắc bật cười ha ha: “Chung Quỳ đánh nhau, trước giờ không biết thua!”

“Ừm. Luận việc đánh nhau, đương nhiên là tráng sĩ lợi hại hơn hẳn, nhưng nếu kẻ này giở yêu thuật, huynh liền chống không lại rồi.”

“Yêu thuật?”

“Không sai.” Nam tử áo xanh cười dài, với một cái đũa trên bàn, nhúng rượu, vẽ qua quýt một đồ án trên bàn, rồi điểm một cái vào trung tâm, miệng niệm rầm rì. Uất Trì Phương nhìn rõ ràng, chẳng phải chữ hay họa, chỉ là một đám loằng ngoằng.

“Đấy, đây chính là yêu thuật. Chỉ cần ngón tay chạm phải mê hồn phù này, trong vòng một tuần trà tất ngã. Thế nào? Dám thử một chút không?”

Nghe ra có vẻ khó bề tưởng tượng, có điều trên bộ mặt người phát ngôn lại tỏ ra cực kỳ chắc chắn, Chung Quỳ không khỏi sửng sốt. Người nọ thấy thế, bổ sung thêm: “Nếu Chung tráng sĩ không dám, vậy thì thôi đi.”

Lời này vừa ra, Chung Quỳ nào nhịn nổi nữa, bàn tay to như cái quạt vươn ra, xoa bằng hết đồ án vẽ bằng rượu nọ. Người áo xanh úi chà một tiếng, mặt mày tiếc nuối: “Hỏng bét rồi. Thế này, huynh thử dùng sức ấn chỗ này một chút, có cảm giác gì không?”

Đũa trong tay chỉ chỗ lõm bên phải gáy đại hán, Chung Quỳ theo lời ấn thử, lập tức lắc đầu: “Chẳng sao!”

“A. Vậy chỗ này thì sao?” Đũa trúc lại dời tới nách bên trái.

“Không thấy gì!”

“Chỗ này?”

Thuận thế đưa tới vùng ngực bụng, Chung Quỳ không chút do dự ấn mạnh một cái, mở miệng nói: “Không…” Lời chưa dứt, đột nhiên mặt mày tím tái, trong miệng có tiếng khừ khừ, mắt trợn trừng ngó phía trước, tiếp đến đánh rầm một cái, thân hình to lớn đổ ngược về sau, đè tấm bình phong đổ xuống đất. Uất Trì Phương cả kinh, lại thấy nước bọt trào ra từ miệng đại hán, vậy mà đã ngất đi rồi.

Tiếng xuýt xoa bàn tán rầm rì nổi lên không dứt. Người áo xanh “chậc” một tiếng, đưa ánh mắt tiếc của nhìn tấm bình phong gỗ bị đè vỡ, đặt đũa trong tay xuống, lại lùa hai tay vào trong tay áo.

“Dao Quang, tống hắn ra ngoài.”

“Lần nào cũng là người gây họa, lại toàn bắt con tới dọn.” Thiếu niên đứng quầy lúc trước nghe tiếng bước ra, dài mặt bĩu môi. “Nào có người làm thầy như thế, chỉ biết lười biếng…”

“Ai nha, sư phụ có việc đệ tử gánh vất vả, tính toán với thầy cái gì. Phải rồi, đừng quên lưu nửa cái khuyên vàng kia lại, bù cho cái bình phong này.”

Thiếu niên y lời lôi đại hán bất tỉnh nhân sự ra ngoài quán, cái thân nặng nề là thế, vậy mà chẳng thấy gắng sức. Uất Trì Phương nhìn mà trợn mắt há mồm, liền vội vàng chắp tay tiến tới.

“Vị huynh đài này…”

Liếc hắn một cái, nam tử áo xanh nói: “Uất Trì đại nhân.”

“Huynh đài biết tên của ta?” Trong lòng hiệu úy kinh ngạc, vừa rồi hắn không hề báo tên họ.

“Cốt tướng của Uất Trì đại nhân cực kỳ giống Ngô quốc công, bởi thế to gan đoán bừa.” Ngô quốc công Uất Trì Cung chính là chú ruột của Uất Trì Phương. Một thân võ nghệ cũng truyền cả cho hắn.

“Cốt tướng?”

“Không sai, cốt tướng của Ngô quốc công vốn hiếm thấy trên đời. Người có dung mạo giống nhau rất nhiều nhưng cốt tướng thì trừ phi là chí thân chứ hiếm khi tương đồng.”

Cách nói này chưa từng nghe qua, Uất Trì Phương không khỏi mù mịt. Người nọ đứng dậy, phủi phủi áo xanh trên người: “Không nghênh đón từ xa, xin thứ tội, xin thứ tội.” Kể cả là lời khách sáo tầm thường, nói ra từ miệng người này lại có ý vị ung dung tự tại, chẳng chút điệu bộ.

“Tại hạ Uất Trì Phương, chính thuộc tông tộc của Ngô quốc công. Xin hỏi huynh đài…”

Không đợi hắn nói xong, người kia đã tủm tỉm đáp: “Vinh hạnh gặp mặt, tại hạ Lý Thuần Phong.”