← Quay lại trang sách

Chương 3 Huyết tự

“Thì ra ngươi chính là vị Lý tiên sinh nọ?” Bình tâm mà nói, dáng điệu người này không chút tương tự với vẻ trưởng giả đạo mạo nghiêm trang trong tưởng tượng của Uất Trì Phương, nhưng xem thái độ kính sợ của tùy tùng sau lưng, chắc chắn đúng là người này. Nghĩ tới mục đích chuyến đi này của mình, trong lòng hiệu úy bỗng dưng sinh cảnh giác: Nếu quả chữ trong lòng bàn tay thi thể là chỉ người này ắt khó tránh hiềm nghi lớn. Vừa nghĩ tới đây, thái độ cũng có chút biến hóa.

“Đặc biệt tới đây là vì một vụ án.”

“Oa?” Lý Thuần Phong hơi nhướng mày, trong mắt có thêm một chút vẻ nghiền ngẫm, tựa cơn gió nổi, lay động mặt nước: “Huyết án?”

Câu này vừa nói ra, Uất Trì Phương lập tức đứng phắt dậy, lùi về sau một bước, kế đó keng một tiếng, bội đao bên eo rời vỏ, chắn trước người đối phương.

“Không ngoài dự đoán, quả nhiên có liên quan tới ngươi!”

Ánh đao sáng như tuyết, khách khứa trong phòng nhìn nhau, toàn bộ biến sắc. Thần sắc người nọ vẫn như thường: “Do đâu nghĩ vậy?”

“Còn chưa mở miệng ngươi đã biết mục đích tới đây của ta, nếu chẳng phải trong lòng có quỷ, sao lại như thế?”

Lý Thuần Phong cười phá lên, lại ngồi xuống, nhặt một hạt lạc tung vào miệng.

“Án xảy ra ở cửa Khai Nguyên, đại khái là vào giữa giờ Dậu đêm qua, tổng cộng chết ba mươi sáu người, một người trong đó là hung thủ. Kẻ sát nhân cưỡi ngựa đen, dùng bảo đao, tới từ ngoài thành, sau khi giết người thì tự cứa cổ mà chết. Có lời đồn đó chẳng phải ai khác mà chính là Quả Nghị đô úy Thôi Nguyên Khải mới qua đời cách đây không lâu. Uất Trì đại nhân, lời Lý mỗ có phải hay chăng?”

Mỗi khi hắn nói một câu, đao của Uất Trì Phương lại bức gần một phân, lời chưa hết, thanh đao đã gần như gác lên cổ Lý Thuần Phong, khí lạnh kinh người. “Không cần nói nữa, theo ta đi!”

Lý Thuần Phong lại như chẳng thấy đao sắc gần trong gang tấc, nói: “Lẽ nào đại nhân cho là việc này liên quan tới tại hạ? Cái chuyện người chết sống lại này, tự có Diêm Vương lão gia tới quản, chẳng đến lượt kẻ hèn này.”

“Hừ, ít làm bộ làm tịch. Uất Trì Phương ta đường đường là trang nam tử, cho dù ngươi có yêu thuật, ta cũng chẳng sợ ngươi!”

Nghe lời này Lý Thuần Phong đầu tiên ngẩn ra, liền đó phá ra cười lớn. “Thì ra Uất Trì đại nhân cho trò đùa ban nãy là thật, tội lỗi, tội lỗi. Máu chảy trong kinh mạch, vốn có quy luật, vị đại hán nọ lửa ở gan* quá vượng, khí huyết có hiện tượng chạy ngược. Phải biết trăng tròn thì khuyết, nước đầy sẽ tràn, tại hạ dụ hắn dùng sức bản thân xoa các huyệt Nhân Nghênh, Kỳ Môn, Nhật Nguyệt, ngăn chặn khí mạch, có lý nào lại không ngã. Cái gọi là yêu thuật, chẳng qua là chút y lý mà thôi.”

Trong Đông y gan thuộc hành hỏa. (DG)

Uất Trì Phương giờ mới biết chuyện dùng rượu vẽ bùa ban nãy chẳng qua là phép che mắt, huyền cơ chân chính thì ra ở chỗ này. Nói đi cũng phải nói lại, cái gã chủ quán rượu bề ngoài văn tú này, trong lúc nói cười liền khiến cho đại hán tiu nghỉu quay về, sở học cố nhiên sâu khôn lường, mà hành vi cũng khó tưởng tượng. Có điều trông vẻ bỡn cợt thế đời trên mặt gã này, trong bụng không khỏi bừng lên lửa giận không tên: “Nếu đã không phải yêu thuật, lại bảo huyết án không can hệ tới ngươi, sao biết được tỏ tường tới thế!”

“Việc này ấy à?” Lý Thuần Phong ôn hòa đáp: “Quán này của tại hạ là nơi tam giáo cửu lưu tới tới lui lui, tin tức tự nhiên khá nhanh. Chẳng cần nói án to, phố phường sớm đã có đồn đoán ầm ầm, mà ngay cả nhà ai có chuyện sinh lão bệnh tử, cưới hỏi tang ma cũng chẳng thoát được lỗ tai tại hạ. Còn không biết mới là lạ.”

“Nhưng ta chưa hề nói với ngươi ta vì án này mà tới!”

“Có thể khiến hiệu úy lục phẩm của Huân Vệ phủ đích thân tới quán rượu nho nhỏ này của tại hạ, trừ việc ấy ra lại có thể có việc khác sao?”

Lời này không chút kẽ hở. Uất Trì Phương do dự một lát, ý niệm chợt chuyển, lại hùng hồn nói: “Kể cả ngươi nói đúng, người kia trước lúc chết, vì sao lại viết tên ngươi?”

Cho dù là Lý Thuần Phong, lúc này trên mặt cũng lộ một chút ngạc nhiên: “Tên tại hạ?”

“Không sai, chính ta tận mắt trông thấy!”

“Có thể dẫn tại hạ tới xem thi thể một chút không?”

“Việc này…” Uất Trì Phương không khỏi chần chừ. Kẻ trước mắt lai lịch không rõ ràng, sâu cạn khó lường, thật là không chút nắm chắc. Ánh mắt Lý Thuần Phong lóe lên, bỗng duỗi ngón tay búng lên trán, khuôn mặt lộ vẻ bỗng nhiên bừng tỉnh: “Hiểu rồi hiểu rồi. Đại nhân nóng lòng cầu công, không chịu tra xét kỹ càng, muốn vu oan cho người tốt, đem tính mệnh Lý mỗ đổi lấy công danh. Hầy, khó trách đêm qua xem tinh tượng, thấy Mê Hoặc* phạm vào sao Trấn, chủ điềm tiểu nhân lộng hành, thì ra ứng vào chỗ này. Trước đụng lỗ mãng, sau lại đụng hôn quan, thời vận thật không tốt…”

Tức cách gọi sao Hỏa của người Trung Quốc thời cổ. (DG)

“Nói bậy!” Dưới cơn thịnh nộ, đôi mắt hiệu úy trợn tròn. “Tiểu nhân hôn quan cái gì? Uất Trì Phương ta đường đường nam tử, sao có thể làm loại chuyện thối tha đó!”

“Đã như thế…” Gã chủ quán rượu thong thả đứng dậy, khoác một cái chăn chiên lên người, thuận tay vơ lạc trên bàn vào ông tay áo: “Mời dẫn đường.”

Trên bàn cúng, vải trắng phủ trên một thi thể không đầu, máu từ vết thương ở cổ như còn mới, chếch bên cạnh là một cái đầu lâu tím tái.

“Vị này là Thôi đại nhân?”

“Không sai!” Uất Trì Phương trầm mặt nắm đao đứng bên cạnh, trong lòng sớm đã hối hận muôn vàn: Vốn muốn tra xét kẻ này, kết quả bị khích một cái còn đem gã tới đây nghiệm tra thi thể. Càng khiến người ta chán nản là, vì sao lại biến thành cái cục diện này đến chính hắn cũng chẳng rõ. Nói đi cũng phải nói lại, chủ quán rượu này tuy hành sự quái đản, thái độ nhơn nhơn nhưng lại không hề khiến người ta xa lánh, mà tự có một loại khí độ ung dung, khiến người khác tự nhiên nảy sinh ý muốn thân cận.

Lý Thuần Phong đưa tay nắm lấy tay trái thi thể, xem kỹ chữ viết ở lòng bàn tay. Uất Trì Phương không nhịn được xen lời: “Nhìn cho rõ, là tên ngươi phải không?”

Quan sát một lúc, Lý Thuần Phong mang chút tiếc hận mà lắc đầu: “Thật quá xấu, chữ ‘Lý’ thô ngắn, chữ ‘Phong’ lệch lạc, ài, khó coi quá, khó coi quá.”

“Ai quản ngươi thấy đẹp hay xấu!” Uất Trì Phương bực mình nói: “Chẳng lẽ viết tên ngươi còn phải tập luyện viết theo mẫu trước chắc? Đây chính là đầu mối người chết lưu lại!”

“Đầu mối thì đúng là đầu mối, có điều chữ này tuyệt chẳng phải do người chết lưu lại.”

“Sao cơ?”

“Giả như đại nhân muốn viết chữ vào lòng bàn tay thì sẽ viết theo hướng nào?”

Uất Trì Phương thoáng nghĩ một chút, duỗi năm ngón tay lên trên, chìa về phía đối phương tỏ ý. Lý Thuần Phong gật đầu, nói: “Phải rồi. Tự mình viết chữ, chữ hẳn phải từ ngón tay hướng tới cổ tay mà chẳng phải như chữ trên tay thi thể này, từ cổ tay tới ngón. Nếu thật như thế, ắt phải lộn bàn tay lại hướng về người mình, cách thức quái lạ thế không hợp lẽ thường.”

“Vậy có thể là ai? Sao lại viết tên ngươi?”

Lý Thuần Phong đang định mở miệng bỗng bên tai vang tiếng giày bước, có mấy người đã tiến vào. Đi đầu là một vị độ bốn chục có dư, quân trang áo giáp, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, vừa nhìn là biết đã ở trong quân nhiều năm, thần sắc không giận mà uy. Uất Trì Phương vội hành lễ, người này chính là cấp trên trực tiếp của hắn, Chiết Xung đô úy Tạ Ứng Long của Huân Vệ phủ. Đối phương khẽ gật đầu, rồi đưa mắt về phía thi thể, lúc cái nhìn chạm tới đầu lâu thì thân thể chấn động. Tạ Ứng Long sải bước tiến tới, vươn tay vuốt đôi mắt còn đang trợn tròn của thủ cấp.

Uất Trì Phương cúi đầu, không nỡ nhìn thần sắc người nọ. Tạ Ứng Long cùng Thôi Nguyên Khải võ nghệ tương đương, hiệu xưng tả hữu song vệ. Hai người tương giao tình hơn huynh đệ, lúc này tận mắt trông thấy tử trạng thê thảm đáng sợ của bạn thâm giao, vị tướng lĩnh thân trải trăm trận, uy nghi lẫm lẫm này cũng không nén được mà hai mắt đỏ hồng, nước mắt tuôn rơi. Chỉ là Tạ Ứng Long vẫn không hổ là đại tướng trong quân, từng trải trận mạc, gặp biến không loạn, rất nhanh trấn định trở lại.

“Là ai phát hiện ra?”

“Đêm qua phụng lệnh tuần tra tới cửa Khai Nguyên, phát hiện có hiện tượng rối loạn, sau đó liền trông thấy…” Ngập ngừng chốc lát, Uất Trì Phương vẫn đặt câu hỏi. “Đại nhân qua lại thân thiết với Thôi tướng quân, liệu có biết tin ông ấy qua đời lúc trước có phải là thật hay chăng?”

Một câu hỏi khiến cho không khí nặng nề như ngày tuyết lớn âm u này. Tạ Ứng Long chậm rãi nói: “Ngày trước ta tới phủ Thôi huynh bái tế, tính ra đêm qua hẳn chính là ngày Hồi Sát*.”

Tức ngày linh hồn người chết trở về nhà. (DG)

Câu này nói ra, Uất Trì Phương không nhịn được rùng mình. Sau bảy ngày hồn quay về, lẽ nào bảo, đây chính là ác linh không tan, hóa thân thành cương thi lấy mạng người khác?

“Trên người Thôi tướng quân có gì đặc biệt không?”

“Thôi tướng quân cưỡi ngựa tới, sau khi sự việc diễn ra, con ngựa đó kinh sợ bỏ chạy, còn trên người không có gì khả nghi. Chẳng qua…” Uất Trì Phương thoáng ngừng lại, liếc Lý Thuần Phong đứng im không lên tiếng bên cạnh, bỗng nhiên có chút do dự. Nếu đem việc trong lòng bàn tay có chữ viết nói ra, tướng quân nhất định sẽ lập tức bắt gã chủ quán rượu này giam vào ngục, mà như thế lại thành ra giống mình gài gã, há chẳng phải “tiểu nhân” trong miệng đối phương thành thật rồi sao?

“Chẳng qua cái gì?”

Nghĩ tới nghĩ lui, vị hiệu úy tính tình cương trực vẫn quyết định ăn ngay nói thật: “Xin tướng quân xem.”

Hắn nhấc tay trái thi thể, đang định mở miệng, ánh mắt đưa tới thì giật nẩy mình: Toàn bộ chữ viết đã chẳng thấy đâu nữa, chỉ còn lại một mảng sắc đỏ chu sa mơ hồ. Ngẩng phắt đầu, lại thấy Lý Thuần Phong chớp chớp mắt với mình, trên mặt nét cười ẩn hiện. Uất Trì Phương lập tức há mồm líu lưỡi, thế nào cũng không nghĩ tới thằng cha gan lớn trùm trời này lại dám mượn cơ quan sát, len lén chùi đi vết chữ, tiêu hủy chứng cứ. Bản thân là người đưa gã tới hiện trường, tự nhiên không thoát nổi can hệ.

“Đây là cái gì?” Tạ Ứng Long chỉ mảng chu sa nọ hỏi.

“Là… là…”

Đang lúc hoảng loạn, Lý Thuần Phong ung dung nói: “Đại nhân, là phù ấn tại hạ vẽ.”

“Phù ấn?”

“Không sai. Uất Trì đại nhân nói nơi đây có người chết bất đắc kỳ tử, lo có tác quái, muốn tại hạ làm phép trấn ma.”

Tạ Ứng Long nhíu mày, quay hỏi Lý Thuần Phong: “Ngươi là ai?”

“A, tại hạ ấy à, học nghệ sự phụ Phùng Cơ Tử, tinh thông ngũ hành mệnh lý, biết được lẽ vận hành của điều hung cát. Tôn quan nếu muốn thay vận cải mệnh, trấn trạch đuổi ma, sinh trai sinh gái… tại hạ lo được cả.”

“Thì ra là hạng thuật sĩ giang hồ.” Tạ Ứng Long hừ một tiếng đằng mũi, chẳng thèm bận tâm tiếp, quay nói với Uất Trì Phương: “Việc này chuyển lại ta xử lý, ngươi không cần quản nữa.”