← Quay lại trang sách

Chương 15 Bí mật

Uất Trì Phương kinh ngạc ngẩng đầu, chủ quán rượu thì vẫn cứ việc mình mình nói.

“Người đọc hiểu được văn tự Đan Thư đương thế lác đác chẳng mấy người, nếu không phải cơ duyên run rủi, căn bản là không cách nào tìm được. Công Tôn Sắc trăn trở vất vả nghe ngóng được lai lịch của ta, ông ta biết thời gian còn lại của bản thân không nhiều, việc sinh tử với ông ta mà nói đã không còn cần kiêng kỵ, nhưng việc chưa thể nghiên cứu ra bí thuật trong bản chép tay lại khiến ông ta tiếc nuối cùng cực. Mười mấy năm nay, ông ta sống vì bản chép tay đó, trước khi chết chỉ còn lại hai tâm nguyện, một là tìm được người hiểu về văn tự Đan Thư, được một lần xem toàn bộ chương bị bỏ đi của Linh khu, hai là đem toàn bộ thành quả nghiên cứu một đời phó thác cho một người có năng lực, để liệu bề truyền nó lại cho hậu thế.”

Lý Thuần Phong lấy trong người ra tấm lụa trắng, chính là tấm lụa bên trên viết văn tự kỳ quái treo trên tường mật thất nọ. Uất Trì Phương hít vào một hơi, nhìn tấm lụa đó, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm xúc khác thường. Lý Thuần Phong nói tiếp: “Thế là ta trở thành người được số mệnh chỉ định. Ông ta để lại tên ta trong lòng bàn tay Thôi Nguyên Khải, bày trò dụ ta cuốn vào việc này. Lại xui Chung Quỳ tới náo quán, cố ý thả ra ngựa lồng, cũng vì dẫn ta từng bước từng bước chìm sâu vào. Chân thành mà nói, Lý mỗ cũng chỉ tính là một khâu trong kế hoạch mà thôi.”

“Vậy thì, huynh lưu lại trong động đá là để phiên dịch tàn quyển trong sách cho ông ta sao?”

“Đây là điều kiện để trao đổi bằng chứng chứng minh chân tướng, về sau ông ta đã giao bản chép tay cho ta rồi, muốn ta trở thành chủ nhân của nó.”

“Ông ta…”

“Lúc ta rời đi, ông ta đã hủy thông đạo dẫn tới phòng luyện đan trong nhà đá. Huynh hẳn nghe thấy tiếng nổ lớn đó, đấy chính là tiếng Đoạn long thạch* buông xuống.”

Đoạn long thạch: Một cơ quan trong lăng mộ của người quyền quý, sau khi chủ mộ được an táng, người ta sẽ hạ Đoạn long thạch xuống, đó là một kết cấu đá cực kỳ nặng, một khi hạ xuống thì cửa mộ được đóng chặt, hoàn toàn ngăn cách trong ngoài. (DG)

Uất Trì Phương không khỏi than dài một tiếng, đối với hành vi việc làm của người nọ, không biết phải bình luận thế nào.

“Vì nghiên cứu bí thuật, liền biến những nạn dân bất hạnh kia thành vật hy sinh. Bản chép tay đó thật sự quan trọng tới vậy sao?”

“Lựa chọn khác nhau mà thôi.” Nam tử áo xanh bình thản nói: “Trong lòng huynh, mạng người tự nhiên là quan trọng không gì sánh bằng, còn như đối với Công Tôn Sắc mà nói thì lại không phải. Một người nếu như ngay cả tính mạng của chính mình mà còn không quý trọng, đương nhiên sẽ không tiếc tính mạng của người khác.”

“Nhưng… thế thì có ý nghĩa gì?”

Lý Thuần Phong trầm mặc một lúc, thần sắc lạnh lùng, đáy mắt tựa như có băng đọng ngàn năm. Trong lòng Uất Trì Phương bỗng nhiên kinh sợ, trong đầu chợt dấy lên một thứ ảo giác: Dường như nét mặt lạnh lẽo này mới là chân dung thật sự của người nọ.

“Trời đất mênh mông không cùng cực, con người sống trong đó chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt mờ ảo. Có người dốc thời gian cả đời truy cầu tri thức vô hạn, trong mắt người khác có lẽ chẳng chút ý nghĩa; nhưng nếu cứ mơ hồ vô tri sống hết một đời, so với cỏ cây núi đá lại có gì khác biệt?”

“Lý huynh cũng nghĩ như thế sao?”

Câu hỏi này từ miệng hiệu úy buột ra. Chủ quán rượu rõ ràng thoáng sửng sốt: “Ta?”

Lúc này Uất Trì Phương mới cảm thấy bản thân đường đột, nhưng vẫn cứ bất chấp hỏi tiếp: “Ý ta là… lý do Công Tôn Sắc giao phó bản chép tay cho huynh, là vì Lý huynh cũng cùng một dạng người với lão chăng?”

Không chút báo trước, Lý Thuần Phong ha ha cười lớn: “Uất Trì, huynh thật làm người khác bất ngờ.”

“Chuyện này… ta…” Vị tướng quan trẻ tuổi tự cảm thấy bản thân nói năng thất lễ, trên mặt không khỏi có vẻ ngượng ngập. “Chỉ là ta cảm thấy, huynh cũng giống Công Tôn các chủ, đều là nhân vật khó bề tưởng tượng.”

“Ừm. Thật ra ta với ông ta cũng có chút bất đồng.”

“Có gì bất đồng?”

Nhìn thần thái nghi vấn bức thiết của Uất Trì Phương, khóe miệng Lý Thuần Phong lộ ra nét cười.

“Niềm tin.”

“… Niềm tin?”

“Phải. Ông ta chỉ tin vào chân tướng, ta thì tin rằng trên thế gian vẫn có những thứ quan trọng hơn chân tướng.”

Hắn vừa nói vừa đứng dậy, tiện tay đem quẳng tấm lụa trắng quý giá cùng cực vào trong chậu than sưởi ở góc tường. Uất Trì Phương không kịp ngăn cản, lửa đã nhanh chóng bốc lên, nuốt trọn tấm lụa trắng.

“Huynh! Huynh làm cái gì thế?”

Tuy trong lòng có vướng mắc nhưng mắt thấy bản chép tay bị hủy đi, Uất Trì Phương vẫn cảm thấy tiếc nuối không thôi. Người đối diện cười tươi như hoa, chỉ trong khoảnh khắc lại quay trở về bộ dạng của gã nam tử tắm nắng lười nhác.

“Đúng như ý nguyện của Uất Trì. Từ nay trở đi, bản chép tay cũng tốt, thuật con rối cũng được, tất thảy đều sẽ thành bí mật vĩnh cửu. Trên thế gian cũng sẽ không xuất hiện Công Tôn Sắc thứ hai.” Lý Thuần Phong cũng tung luôn vỏ lạc trong tay vào lửa, phủi phủi tay, bộ mặt rầu rĩ nhìn vào đám lửa đang vượng. “Chỉ đáng tiếc quan phủ có lẽ sẽ không treo thưởng nữa. Vất vả một chuyến lại chẳng có bạc trắng vào tay, không khỏi nản lòng…”

Thoắt cái đã sang năm mới, thành Trường An thái bình vô sự, thay đổi duy nhất chính là Minh Thúy các không biết vì duyên cớ gì mà lẳng lặng đóng cửa, giải tán các nữ tử trong lâu. Triều đình cũng sóng yên biển lặng, chỉ có Chiết Xung đô úy Tạ Ứng Long vì bệnh mà xin nghỉ, cũng coi như một tin tức nho nhỏ. Lòng người dần dần buông lỏng, hoang mang hoảng sợ dạo trước tựa như một trận cuồng phong, ập tới rất nhanh mà rút đi cũng vội.

Ngày hôm ấy là mùng Năm tháng Giêng, trời đã về chiều. Bên tai thi thoảng lại truyền tới tiếng pháo đùng đùng, mặt đất phủ tuyết lẫn cả những mảnh vụn giấy hồng, nhìn mà không biết vì sao bỗng cảm thấy ấm áp vui vẻ. Uất Trì Phương mặc áo gấm mới toanh, thong thả dạo bước trên con phố dài, mấy đứa trẻ con chạy vút qua người hắn, vun đám tuyết dưới đất thành từng nắm ném nhau, tiếng cười hi hi ha ha ồn ã. Đây là cảnh tượng thường thấy hằng ngày, bất giác trong lòng vui vẻ mà bật cười. Nhất thời nổi hứng, vốc một vốc tuyết dưới đất, dốc sức ném mạnh vào không trung, lại bị một trận gió thổi ngược về, tạt đầy cả mặt mình. Lắc lắc cái đầu, trước mắt bỗng xuất hiện một thân áo xanh quen mắt.

“Liễu cô nương?”

Người kia quay đầu lại, Uất Trì Phương không khỏi cả kinh: Đó đích xác là Liễu Ngũ Nương của Minh Thúy các, nhưng chỉ mới một tháng không gặp, cảm giác đã hoàn toàn bất đồng. Lần trước gặp nàng, vẻ đẹp thanh xuân không thể tiết chế gần như sắp từ trên người nữ tử này tràn ra, nhưng hôm nay, cái sức sống ấy đã biến mất, chỉ thừa lại vẻ trống rỗng mềm yếu, tựa như tàn tro còn lại sau khi đã bùng cháy mãnh liệt, bờ mi khóe mắt đều đượm nét lạnh lẽo ảm đạm. Liễu Ngũ Nương nhìn hắn, bỗng nở nụ cười xinh đẹp.

“Ngài là người tốt.”

“… Gì cơ?”

Mặc dù mặt mang nụ cười, thần tình trong mắt nữ tử vẫn mù mịt.

“Từ đầu tới cuối, người ấy chỉ nghĩ tới mấy thứ thuật pháp kỳ dị đó, chưa từng để tâm tới ta. Cũng có quan hệ gì đâu, chẳng phải ta cũng ngu ngốc như vậy sao… trên trời dưới đất, cõi người phù hoa, bao nhiêu người là vậy, ta lại cứ chăm chăm nghĩ tới mình người ấy…”

Uất Trì Phương bỗng chốc hiểu ra “người ấy” trong miệng nàng là ai, không khỏi sững người. Rõ ràng là lời tương tư khắc cốt, nghe vào lại thê lương vô hạn.

“Uất Trì đại nhân, xin thay ta xin lỗi Lý tiên sinh, vị đại hán người Sa Đà đó là do ta xúi bẩy hắn tới Tùy Ý lâu thăm dò Lý tiên sinh.”

“… Là nàng?!” Lúc này hắn mới bừng tỉnh hiểu ra, nữ tử áo xanh mà Chung Quỳ gặp hôm ấy chính là Liễu Ngũ Nương.

“Vâng, các chủ… ông ấy chỉ để ta thay mình làm việc, trước giờ không chịu nói nguyên nhân. Trong lòng ông ấy, ta chẳng qua chỉ là một nữ tử ngu xuẩn gọi là tới. Nhưng ta không cam tâm… ta muốn biết tất cả những gì liên quan tới ông ấy, muốn biết về ông ấy, hiểu ông ấy, giúp ông ấy hoàn thành ý nguyện. Vì thế ta chẳng tiếc đi dẫn dụ Thôi tướng quân, từ miệng hắn dò được chân tướng, lại theo chân tới gò Loạn Táng… Ta làm những việc ấy, các chủ không hề hay biết, đó chỉ là mình ta… mình ta si tâm vọng tưởng.” Cúi đầu cười khẽ, Liễu Ngũ Nương chầm chậm quay đi. “Nay tất cả đã kết thúc rồi, ông ấy không còn, thế gian này đối với ta đã không còn ý nghĩa gì… không biết kiếp sau liệu còn cơ hội trùng phùng không…”

Giọng nàng càng lúc càng mơ hồ, thấp thoáng tựa tiếng thở than, như sẽ ngay lập tức hòa tan trong gió. Trong lòng hiệu úy thảng thốt bất an, không kìm lòng được mà vươn tay ra, muốn kéo tay áo nàng. Chính vào chốc thoảng ấy, hắn kinh hãi phát hiện, tay mình vậy mà đã xuyên qua bóng hình trước mắt.

“A!”

Rụt tay như bị điện giật, nữ tử nọ đã như một luồng sương khói, từ từ tan biến trong sắc chiều, Uất Trì Phương hoảng hốt nhìn bốn phía, tất thảy xung quanh đều không chút biến hóa, trên mặt tuyết cũng không thấy dấu chân, tựa như tất tật mới rồi chỉ là ảo giác. Con phố lớn rộng rãi trống trải, cơn gió khẽ xôn xao, nhè nhẹ cuộn lên tuyết vụn đầy mặt đất, thoắt cái không thấy đâu nữa.

Cũng vào lúc ấy, nam tử áo xanh bên trong lầu các phía xa cũng thu hồi ánh mắt, thấp giọng thở dài, thong thả trải tấm lụa ngả vàng trên bàn ra. Hình người cùng các đường tuyết rõ ràng, còn có cả những chữ viết bằng chu sa kỳ quái, trông thì giống phù triện, rõ ràng đây chính là bản chép tay vốn nên đã hóa ra tro. Chính ở phía dưới mảnh lụa trắng, có một chữ “Liễu”, bút lực mạnh mẽ hùng hậu, mỗi một nét tựa hồ đều muốn xuyên thấu mảnh lụa mà nhảy ra ngoài, đây chính là bút tích cuối cùng lưu lại trên đời của cái người ở trong động đá nọ.

... Có lẽ cũng là một bí mật khác vĩnh viễn không được tiết lộ.