Chương 14 Đối ẩm
Một nụ cười tủm tỉm hiện trên môi nam tử áo xanh.
“Vốn mong được thế.”
Lần này, vẻ mặt Công Tôn Sắc là sự vui mừng thực sự. “Rất tốt, rất tốt, quả nhiên là không uổng phí tâm sức. Ta với ngươi tuy không quen biết, nhưng ngươi có thể xứng đáng xem là tri kỷ của ta.”
Uất Trì Phương sững người, chỉ thấy Lý Thuần Phong chẳng chút do dự tiến tới, lúc này mới tỉnh ngộ hiểu được thì ra Công Tôn Sắc muốn hắn cùng vào trong đỉnh, không khỏi kinh hãi, tóm lấy tay áo hắn.
“Cẩn thận! Kẻ này quỷ kế đa đoan, không nên mắc bẫy! Đợi ta bắt hắn giải lên quan là xong!”
Có tiếng cười ha ha vang lên, cũng chẳng thấy Công Tôn Sắc có động tác gì, Uất Trì Phương chỉ cảm thấy cổ tay phải cầm đao mềm oặt, không rõ bị cái gì đó đánh vào, bảo đao rơi xuống đất dội tiếng. Công Tôn Sắc nhàn nhạt nói: “Trận thế mới rồi ngươi đã lĩnh giáo qua, cơ quan trong động đâu chỉ gấp chục lần như thế. Nếu ta thật sự phát động, dù có cả trăm cả ngàn người có tới mà không có về, huống chi ngươi chỉ là một gã thất phu dã man nho nhỏ.” Công Tôn Sắc chẳng buồn bận tâm tới Uất Trì Phương nữa, quay sang Lý Thuần Phong. “Thế nào?”
Trong mắt thoáng lóe sáng, chủ quán rượu vỗ bả vai hiệu úy. “Yên tâm, Công Tôn các chủ sẽ không gây bất lợi cho ta, huống chi… Uất Trì có biết, cái tật lớn nhất của ta là gì chăng?”
“Là gì?”
“Tật của người thường là háo sắc, bệnh của ta là ở hiếu kỳ.”
Trong lúc Uất Trì Phương ngẩn người, Lý Thuần Phong đã buông tay.
“Uất Trì ra bên ngoài đợi trước, ta cùng Công Tôn tiên sinh còn có chút việc.”
“Nhưng mà hắn…”
“Không cần lo lắng, chuyện này cứ để ta giải quyết.”
Ánh mắt hắn trong vắt, trong lời nói chứa đựng sự quả quyết không thể kháng cự, Uất Trì Phương không tự chủ được gật đầu. Nhìn cái đỉnh đồng trước mắt từ từ chìm xuống, sau một khắc thời gian thì không thấy gì nữa.
Mặt trời hồng lặn xuống mé tây, chiếu cho đồng tuyết mênh mông xán lạn đặc biệt. Ráng chiều cùng ánh tuyết giao hòa, dần dần dung hợp thành một mảng đỏ tươi miên man mà buồn bã. Đây là hoàng hôn sáng sủa đầu tiên sau mấy tháng tuyết lớn, tuyết trải miết vượt ra ngoài đường chân trời, càng làm tỏ sự mênh mông của trời đất. Cảnh tượng tráng lệ là thế, hiệu úy đang ở ngoài động lại chẳng có tâm tình thưởng ngoạn, chỉ hết đi tới lại đi lui, trong lòng tràn ngập nôn nóng cùng nghi hoặc. Đột nhiên, từ trong động truyền ra tiếng nổ trầm nặng, đồng thời chỉ cảm thấy mặt đất dưới chân cũng chấn động, trong lòng cả kinh, quay đầu lại đã thấy một người thong thả từ trong đi ra, ánh mắt chứa nét cười.
“Lý huynh!” Uất Trì Phương cuống quýt chạy tới. Trải qua những việc kỳ dị vừa rồi, lúc này gặp lại, thật vui mừng không kể xiết.
“Ừm, đi thôi.”
“… Đi?”
“Nếu muốn ở đây thưởng tuyết cũng không phải không thể, nhưng thứ cho Lý mỗ không thể phụng bồi.”
“Ách, không phải là ý này. Là muốn nói gã Công Tôn Sắc nọ…”
“Trên đời đã không còn người này.” Lý Thuần Phong trầm ngâm một lúc, rồi bổ sung thêm: “Cũng không còn thuật con rối.”
Hắn huýt một tiếng, một con tuấn mã từ xa phi tới, chính là con Ô Dạ Đề; trông thấy Lý Thuần Phong nó lắc đầu vẫy đuôi, tựa hồ rất cao hứng. Gã chủ quán rượu lúc trước từng kiên quyết bảo không biết cưỡi ngựa tung mình lên lưng ngựa, dáng vẻ thành thạo thoải mái, quay sang Uất Trì Phương chắp tay nói: “Đi trước một bước.”
Không đợi hiệu úy kịp phản ứng, đã một người một ngựa phóng đi xa khuất.
• • •
Mấy ngày sau, chính Ngọ, trong Tùy Ý lâu.
Lý Thuần Phong ngồi đối diện Uất Trì Phương, vị trí vẫn giống như lần đầu gặp gỡ. Quấn chăn lông lên người, ngồi ngả vào ghế một cách không có chút hình tượng nào, hai mắt hơi him híp, bộ dạng nhàn nhã tự đắc, tựa hồ chỉ trong khoảnh khắc là có thể thoải mái ngủ luôn trong ánh mặt trời ngày đông. Có thể tưởng tượng được, cái vị trí ngồi này sở dĩ lọt vào được mắt xanh của chủ nhân hoàn toàn là nhờ nó nằm ở chỗ đón nhiều ánh mặt trời nhất trong toàn bộ tòa lầu này.
“Chậc chậc, rượu này…”
Đang định đổ rượu trong vò vào bát, Uất Trì Phương dừng tay, có chút mơ hồ quay nhìn chủ quán rượu. Người kia mở mắt, mặt mày đầy vẻ tiếc của.
“Đây chính là Thanh Phong Lộ hai mươi năm…”
“Đích xác, quả thật là rượu ngon.” Hiệu úy ngửi hương rượu đang tràn ra xung quanh, khen ngợi.
“Trong tiệm còn lại cũng không quá mười vò mà thôi…”
“Lý huynh thịnh tình, đa tạ đa tạ.”
Lý Thuần Phong thở dài một tiếng: “Chỉ là mới qua một khắc thời gian, huynh đã uống hết nửa vò. Uống kiểu trâu bò thế, đáng tiếc, đáng tiếc.”
Lúc này Uất Trì Phương mới hiểu thì ra đối phương đang xót rượu ngon của nhà mình, không khỏi líu lưỡi há mồm: “Không phải chính Lý huynh nói, muốn mời ta uống rượu sao?”
“Nói không phải là nói loại này.” Không chút khách khí cướp lại vò rượu còn sót lại lưng nửa từ trong tay Uất Trì Phương, chủ quán rượu quay sang nói với thiếu niên: “Đổi sang rượu đục trên quầy, loại rẻ nhất ấy.”
“Làm gì có đạo đãi khách như thế?”
“Đối với kẻ uống rượu như trâu uống nước, rượu ngon rượu dở vốn không có gì phân biệt.” Lý Thuần Phong cười khì khì đón lấy vò rượu trong tay Dao Quang, rót cho đối phương. “Huống chi ở Tùy Ý lâu, trả tiền mới là khách, hai người chúng ta, xem như là bằng hữu.”
“Đã là bằng hữu, sao có thể tính toán chi li như thế?”
“Nếu không tính toán, lấy đâu ra tiền?” Gã chủ quán rượu bày ra bộ dạng nghiêm túc nói. “Không làm không công, không nhận không tiền, đây chính là quy củ ở Tùy Ý lâu ta. Bằng hữu là bằng hữu, đối với chuyện làm ăn, quy củ không thể bỏ được.”
Uất Trì Phương không khỏi dở khóc dở cười, thò tay móc trong người ra một đĩnh bạc lớn, vỗ xuống mặt bàn, bực bội hỏi: “Nhiêu đây đủ chưa?”
Hai mắt phát sáng, Lý Thuần Phong tươi cười hớn hở, không chút do dự thu bạc vào tay áo. “Dao Quang, đổi rượu, lấy loại tốt nhất tới!”
Ngày thường Uất Trì Phương kết giao bằng hữu đều là những hán tử thẳng tính, hào sảng, nào gặp phải cái dạng người chợ búa bủn xỉn hám lợi thế này. Thế mà thần thái cái người này lại tựa như lý là phải thế, đem phong độ quân tử đi làm chuyện của tiểu nhân, khiến người ta phát cáu không xong, chỉ đành lắc đầu cười khổ.
“Ai ai cũng bảo Lý tiên sinh trong Tùy Ý lâu có tiên thuật, biết được quá khứ tương lai, ai mà ngờ…”
Lý Thuần Phong lười nhác ngả lên bàn, “tách” một tiếng, bóp vỡ một củ lạc. “Người khác nói thế nào thì can hệ gì tới ta?”
“Hầy, ta thiếu chút nữa thì tin rồi. Hiện tại mới biết, lời đồn quả đúng là không đáng tin.”
“Ha ha.”
“Chớ có lấp liếm!” Uất Trì Phương bất mãn nói: “Hiện tại Lý huynh nên nói cho ta sự tình ra sao rồi chứ?”
“Ý? Không phải đã nói, sẽ không có chuyện dùng thuật con rối giết người nữa rồi sao? Nay mạng của Tạ tướng quân cũng giữ được, việc này liền coi như kết thúc. Uất Trì đại nhân còn có gì sai bảo?”
“Đây mà cũng gọi là kết thúc?” Hiệu úy tràn ngập uất ức kêu lên. “Chí ít cũng nên nói cho ta, hôm đó sau cùng đã xảy ra chuyện gì.”
“A, cái này ấy à, Công Tôn các chủ kéo ta đi uống rượu, giống như ta với huynh bây giờ.”
Uất Trì Phương tuy cảm thấy lời này không thật nhưng vẫn bán tín bán nghi hỏi lại: “Thật sao?”
“Giả đấy.”
“Huynh…”
“Ha ha, đùa tí mà thôi, chớ nổi giận. Nay huynh đã biết được, Công Tôn Sắc một mặt cố tình bày nghi trận khiến người ta cho rằng nơi phế thành có quỷ lộng hành, mặt khác thử nghiệm thuật con rối trong đám nạn dân. Hai người Tạ, Thôi tự cho rằng kế sách hữu hiệu, nào biết ngày thuật kia hoàn thành cũng là ngày đại họa trút xuống đầu họ.”
“Ý huynh là nói Công Tôn Sắc vì độc chiếm bản chép tay nọ liền giết đồng bọn để diệt khẩu? Nhưng bản chép tay kia vốn ở trong tay ông ta, còn cần gì phải phí công lòng vòng từng ấy?”
“Đó là vì bằng vào sức một mình ông ta, muốn hoàn thành chuyện này là cực kỳ khó khăn, bởi thế mới cố ý để Thôi Nguyên Khải phát hiện ra tung tích của mình, đồng thời nói dối là có thể nhờ vào thuật này mà được trường sinh bất lão, khiến hai người kia cam tâm để mình sử dụng. Đợi tới khi thí nghiệm thành công, gã liền trừ bỏ hai người đó đi.”
Uất Trì Phương vỗ đùi một cái, thốt: “Hóa ra là thế.”
“Đây chỉ là suy luận lúc trước.” Lý Thuần Phong yên lặng ngẩng đầu, đôi mắt sắc bén sáng tựa sao. “Nhưng sau khi gặp Công Tôn Sắc rồi mới phát hiện, bệnh của hắn đã tới độ hết thuốc chữa, sống không quá mười ngày nữa.”
Uất Trì Phương hồi tưởng lại sắc mặt tai tái đáng sợ của người trong động đá nọ, quả nhiên chẳng khác là mấy so với đám con rối kia.
“Nên biết bản chép tay đó dùng thứ văn tự Đan Thư cực kỳ hiếm gặp viết thành, năm xưa vị ẩn sĩ kia chỉ dịch một mục trong đó, bộ phận còn lại nếu không có thuyết minh thì căn bản không thể đọc hiểu. Công Tôn Sắc thiên tư thông minh, lại tinh thông tạp học, ấy vậy mà phá giải được năm, sáu phần văn tự trong đó, lại nghĩ ra cách dùng bản thân làm ký chủ, dùng tà thuật học được trên đường vào đất Thục cùng tiếng đàn làm phụ trợ, mạnh mẽ điều khiển con rối. Nhưng mà loại tà thuật này không phải nẻo chính, người bị biến thành con rối chẳng duy trì được bao lâu liền mất đi khống chế mà chết đi. Càng quan trọng là, mỗi lần sử dụng, thân thể của chính ký chủ cũng chịu tổn hại nghiêm trọng.”
“Vì sao lại phải làm thế? Lẽ nào hắn không biết hậu quả sao?”
“Có câu này Uất Trì từng nghe qua chưa? Sớm nghe đạo, tối chết cũng thỏa vậy*. Từ lúc có được bản chép tay, toàn bộ tâm huyết một đời Công Tôn Sắc đều bỏ cả vào nghiên cứu bí thuật ghi chép trong bản chép tay. Đối với hắn mà nói, sinh mệnh của bản thân còn không quan trọng bằng bản chép tay.”
“Triêu văn đạo, tịch tử khả hỹ.” Lời của Khổng Tử trong sách Luận ngữ. (DG)
Nhất thời không gian im lặng. Uất Trì Phương nghĩ lại toàn bộ câu chuyện, chỉ cảm thấy kinh mạch từng chút từng chút rõ rệt. Đột nhiên nghĩ tới một chỗ quan trọng, vụt ngẩng đầu.
“Không đúng, còn có một chỗ không sao giải thích được!”
“Hửm?”
“Chuyện này có liên quan thế nào tới Lý huynh? Trong bàn tay Thôi Nguyên Khải chính là tên của huynh, là do ai viết?”
“Trong lòng Uất Trì hẵng còn nghi ngờ ta sao?”
“Đương nhiên không phải.” Hiệu úy vội vàng giải thích: “Chẳng qua…”
“Không sao. Thật ra cũng rất đơn giản, chuyện này quả thật có liên quan tới ta: Vị ẩn sĩ năm xưa phiên dịch bản chép tay cho Ngụy Kỷ đó chính là tiên phụ.”