Chương 11 Thiền Nương
Trâu Vọng tựa như đã bị rút cạn sạch sức lực toàn thân, nằm co quắp dưới đất. Hắn đăm đăm nhìn hòn đá nọ, ánh mắt lạnh như băng bỗng trở nên dịu dàng, cứ như thấy được ở đó khuôn mặt của người yêu.
“Là nàng, Thiền Nương… chớ có trông bộ dạng hiện thời của ta, vừa già vừa xấu, hai mươi mấy năm trước, thành Trường An có ai là không biết tới danh tiếng Trâu công tử? Gia sản tổ tiên để lại to lớn, phụ thân là sủng thần trong phủ thái tử, ta lại có cái tính vãi tiền như đất, nào là hạng khuê nữ thanh tú, bọn chốn giáo phường phù hoa đều xúm vào không dứt, ta lại tự kiêu rất nặng, mãi mà chẳng gặp được người hợp với tâm ý. Cho tới cái ngày ra khỏi thành đi săn bắn đó, gặp được nàng…”
Ngữ khí hiền hòa, thoắt cái, lão nhân già quái gở trước mắt như không thấy đâu nữa, mà đã biến ảo ra bộ dạng công tử vênh vang, ngựa hoa áo gấm. “Nàng để đôi chân trần, trên mái tóc là vòng hoa lấy lá liễu bện thành, ấy vậy mà đẹp hơn hạng nữ tử quấn mình trong nhung lụa châu ngọc cả trăm cả ngàn lần. Nàng ngây thơ, tâm địa dịu dàng. Có lẽ là oan nghiệt kiếp trước, ta vừa thấy nàng đã kinh ngạc cho là người trời, thề ngoài nàng ra không lấy ai, nhưng nàng lại rất lạnh nhạt với ta. Lúc ấy ta còn chưa biết vị huynh trưởng này của nàng là phường lòng lang dạ sói, để tiếp cận nàng, ta bèn hạ mình kết giao với hắn, đôi bên trở thành hảo hữu.”
“Gió mây thay đổi khôn lường, Dương Quảng lên ngôi, giết cha giết anh, trong cơn biến loạn chốn cung đình phụ thân cũng bị định tội danh mưu phản rồi xử chết. Ta một mình chạy khỏi Trường An, không biết trốn vào đâu, liền chạy tới sơn trang. Gã ác nhân này thu nhận ta, ta hẵng còn rất mực cảm kích, cho rằng đã kết giao được với một vị bằng hữu nghĩa khí sâu nặng, nào ngờ hắn thật ra sớm đã muốn diệt trừ ta, cướp đoạt tài bảo ta mang theo tùy thân. Đêm ngày hôm đó, một trận lửa lớn…”
Nghe tới đây, Hoài Mộc cúi đầu, thân hình càng còng xuống. Lý Thuần Phong gật đầu, lấy trong người ra một hạt châu màu xanh đen, chính là lấy từ trong những châu báu Hoài Mộc tặng hắn làm thù lao.
“Viên đản châu này hẳn là của lão phải không? Gia phụ làm quan nhà Tùy, từng nhắc tới vật này, đây là cống phẩm của họ Đại Nguyệt, mang bên người có thể tránh bách độc. Nhờ vào nó ta mới không trúng phải độc của đồ lê.”
“Không sai… đây là vật năm xưa thái tử ban cho phụ thân, đáng cười cái hạng nhà quê sống nơi rừng rú này vừa ngu si lại tham lam, chỉ xem nó như châu báu bình thường.” Nhìn Hoài Mộc, Trâu Vọng lạnh giọng: “Ngươi không ngờ là ta vẫn còn sống, là vì ngươi không biết, chính Thiền Nương đã cứu ta. Đợi đến khi ta tỉnh lại, ta đã nằm trong một sơn động kỳ lạ. Nàng ngồi ở đó, mỉm cười nhìn ta, tới tận bây giờ ta còn nhớ được dáng vẻ khi ấy của nàng, ánh mắt ấy… thì ra trong lòng nàng kỳ thực cũng thích ta, chỉ vì cảm thấy thân phận không thể sánh cùng, lại bị huynh trưởng ngăn cản cho nên mới phải dằn lòng tỏ ra lạnh lùng. Cả đời cả kiếp này không có quãng thời gian nào đẹp hơn những ngày ở trong sơn động nọ. Tuy ta đã tàn đã phế, biến thành hình dạng đáng sợ nhường này, nhưng chỉ cần có nàng ở bên cạnh, thần tiên cũng không vui vẻ bằng ta.”
Mấy câu này tình ý sâu nặng, khiến lòng người buồn thương, mà khuôn mặt xấu xí kia đồng thời cũng như tỏa sáng rạng rỡ. Thở dài một tiếng, chủ quán rượu biết đây là điềm hồi quang phản chiếu, cho dù có linh đan diệu dược cũng khó lòng cứu được. Xem ra, nữ tử tên gọi là Thiền Nương nọ hẳn chính là con gái của Vô Tâm Tử cùng Thanh Tương sống ẩn cư lánh đời trong sơn động. Đại khái là hai người tự biết tuổi thọ đã tới, liền đưa con gái ra khỏi núi nhưng lại khiến cho nữ tử có thân thế đặc biệt này có một đoạn trải nghiệm lận đận.
Hoài Mộc cười lạnh. “Chớ có quên, ả là do sơn quỷ hóa thân, chỉ có thể mang tới tai họa cho người khác!”
“Kẻ mang tới tai họa chính là ngươi!” Giọng Trâu Vọng thoắt cái trở nên cao mà chói tai, khiến người ta sởn gai ốc. “Phải… chính là ngươi… cha mẹ ruột của Thiền Nương là bậc kỳ nhân lánh đời, để lại cho nàng một cuốn sách, trên đó có ghi chép về đạo thuật một đời cùng bí mật sơn động trên Hắc Vân Lĩnh. Trong đó có cả hoa đồ lê vẫn được đạo gia xem như bảo vật bí mật để luyện đan, hoa này phải trồng ở nơi có khí đất âm dương đồng nguyên, cần có máu của đồng nữ tưới thì mới nở được. Sau khi nàng trưởng thành, phụ thân ngươi bèn trao cuốn sách ấy cho nàng, nàng cũng hay vào trong núi, coi hoa đó như là di vật của cha mẹ để lại mà yêu thương chăm sóc. Lần đó vừa đúng dịp hoa nở, mặt đất tự dưng chấn động, suối lạnh khô kiệt, dòng nước có lẫn cả hoa rụng nhiễm vào con suối trong sơn trang, bởi vậy mới phát sinh tai họa. Chính nàng một mình vào núi điều tra nguyên nhân, khơi thông dòng nước, cứu lấy tính mạng người trong sơn trang. Chuyện này nàng từng kể hết đầu đuôi với ngươi, ngươi là kẻ duy nhất có thể chứng minh cho sự trong sạch của nàng, nhưng ngươi, không những không biện bạch cho nàng lại còn ra sức chứng minh nàng là yêu nghiệt, thiêu chết nàng!”
Dường như hít thở không thông, Hoài Mộc phát ra tiếng rên, đồng thời đưa tay ôm lấy ngực, khuôn mặt tràn ngập vẻ thống khổ. “Không, ả lừa ta, mấy thứ đó đều là trò yêu tà, là trò che mắt, ả… ả nhất định là yêu tinh trong núi, bằng không…”
Đột nhiên gã trợn to mắt, im bặt tựa hồ bị lời nói của chính mình làm cho nghẹn đơ.
“Bằng không cái gì? Nói đi, vì sao không dám nói?” Giọng cười khàn khàn của Trâu Vọng vang lên, duỗi một ngón tay nhuốm đầy máu chỉ đối phương: “Được! Để ta nói thay ngươi! Chân tướng chính là, khi ấy thật ra ngươi cũng giống như ta, muốn có nàng tới phát điên! Trong lòng ngươi có ý đồ xấu xa với nàng, nhưng lại không dám gánh lấy tội danh huynh muội loạn luân, đây chính là vì yêu sinh hận; để giảm đi cảm giác tội lỗi của mình, ngươi bèn tưởng tượng nàng là yêu tà, thuyết phục bản thân nàng là hạng tà ác, phải triệt để hủy hoại nàng! Phường nhu nhược, hạng nhát gan! Nên xuống mười tám tầng địa ngục đi!”
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Hoài Mộc trắng như tờ, trông giống hệt người chết. Nơi cổ họng phát ra mấy tiếng “khặc khặc” nhưng không thốt ra được chữ nào.
Phía cửa phòng bỗng vang lên tiếng hô kinh hãi, quay đầu nhìn thì ra là Phất Vân, Uất Trì Phương và Hoài Dung. Đôi mắt Hoài Dung nhìn chăm chăm vào thi thể thanh niên dưới đất, mắt không chớp lấy một cái, sắc mặt đã như tro tàn.
“Đến vừa đúng lúc. Bây giờ đã có thể xác định đây chính là thuốc giải có thể cứu người trong sơn trang.” Thây hai người kia, cuối cùng khóe miệng chủ quán rượu cũng lộ ra nụ cười khẽ. Nói rồi lấy túi nước đựng nước suối lạnh trong người ra. Vẻ mặt của Trâu Vọng vốn đã bình tĩnh lại trong cơn hấp hối, lúc thấy túi nước, hắn đột nhiên kêu lên thảm thiết.
“Không!… Ngươi không được làm thế…”
Hắn vươn tay, cố hết sức muốn cướp túi nước trong tay Lý Thuần Phong nhưng không thể cựa quậy. Chủ quán rượu bình tĩnh nhìn hắn nói: “Xin lỗi. Nếu đã nhận lời cứu người trong sơn trang, vậy thì không thể để ngươi báo thù rồi.”
“Ngươi…” Tiếng kêu của Trâu Vọng đã trở nên rin rít đầy vẻ oán độc, nghe như rắn độc thè lưỡi. “Ta sống… cuộc sống tạm bợ qua loa tới ngày nay… chỉ vì báo thù cho Thiền Nương… ngươi đã hủy đi mục đích của… mục đích của…”
“Ngươi sai rồi. Theo lời ngươi nói, Thiền Nương là một cô nương lương thiện. Sở dĩ trao di vật của cha mẹ cho huynh trưởng chính là vì bảo vệ thôn dân không phải chịu hại từ hoa độc trong núi. Nếu nàng còn sống thì cũng không muốn thấy ngươi vì báo thù cho nàng mà giết hại những người vô tội ấy.”
Một giọt nước mắt lăn xuống từ con mắt duy nhất của Trâu Vọng, đôi môi run run nhưng không nói gì nữa. Chủ quán rượu than một tiếng, đặt hòn đá đen vào bàn tay chưa căng cứng của đối phương, cúi người thấp giọng nói: “Vì yêu mà sống không nên vì hận mà chết. Không nên tiếp tục nghĩ tới những việc khiến ngươi và nàng tiếc nuối ôm hận, chỉ cần ghi nhớ dáng vẻ nàng trong lòng ngươi thuở mới gặp mặt.”
Hoa nở ven đường, bươm bướm bay vờn. Trang thanh niên phong thái bừng bừng, nàng thiếu nữ đầu đội vòng hoa, nụ cười vương nơi khóe miệng, vẻ quấn quýt bên trong ánh mắt… từng chút từng chút vẫn rõ ràng như thuở ban đầu, dường như đã khắc vào đáy lòng. Ánh mắt cuồng loạn của Trâu Vọng dần dần dịu xuống, tựa như gió dữ qua đi, sóng to nước lớn từ từ lắng xuống.
“Bịch” một tiếng vang nhẹ, cánh tay nọ đã rũ xuống, cuối cùng không còn cử động nữa, ngón tay vẫn nắm chặt hòn đá màu đen nọ. Lý Thuần Phong quay đầu lại, không khỏi sửng sốt: Hoài Mộc tựa một bên tường, trợn to đôi mắt mất hồn, sắc mặt xanh xám, không hề động đậy. Đưa tay dò dưới mũi hắn, ra là đã chết lâu rồi.
•“Thật là một trải nghiệm khiến người ta cả đời khó quên.”
Uất Trì Phương bên thì thỏa mãn nuốt rượu ngon trong miệng, bên kia thở dài một hơi. “Nói thật, ở trong lòng núi nọ, lúc huynh bảo không thể quay lại nữa, ta còn cho rằng sắp bị giam chết ở trong đó, không ngờ trời không tuyệt đường sống của người ta.”
“Ừm. Ta cũng không nghĩ tới, động đất vậy mà lại chấn mở cửa đá. Lần này có thể nói là tìm được đường sống trong chỗ chết. Chỉ đáng tiếc sơn động cũng bởi đó mà bị hủy, từ nay về sau chỉ sợ khó mà được gặp lại hoa đồ lê quý giá khôn cùng kia.”
“Thứ đồ hại người ấy, ta thà chẳng bao giờ gặp.”
“Không thể nói như thế. Hoa vốn không thể hại người, có thể hại người xưa nay chỉ có lòng người thôi.”
Bấy giờ đã là ba ngày sau. Lúc này hai người đang ngồi yên ổn trong Tùy Ý lâu. Cái áo xanh của chủ quán rượu do bởi thời tiết nóng nực nên đã banh hết ra, vạt áo cũng chẳng thèm buộc, chỉ tùy tiện khoác lên người, lộ ra cái áo trắng bên trong, trông khá là mát mẻ. Cửa sổ mở toang, bóng cây ngô đồng rậm rạp ngoài cửa sổ trải cả vào trong, ngăn cái nóng bên ngoài cửa.
“Cũng tức là, cái vụ sơn quỷ giáng này là do một tay Trâu Vọng tạo nên?”
“Không sai. Cha mẹ Thiền Nương không phải người tầm thường, bọn họ ẩn cư trong núi, để lại một bản ghi chép về tình huống địa hình đặc biệt của Hắc Vân Lĩnh. Thiền Nương đưa cuốn sách ấy cho Hoài Mộc, Hoài Mộc lại coi nó là tà vật, thêm vào đó trong lòng hắn vẫn luôn canh cánh về cái chết của Thiền Nương cho nên không hề mở ra, cho tới cuối cùng Trâu Vọng có được nó. Bởi thế hắn mới biết được dưới núi đó có hai dòng suối âm dương, cứ cách một khoảng thời gian sẽ phun trào lên mặt đất, tạo thành động đất.”
“Sau đó hằn bèn giả thần giả quỷ, lợi dụng Hoài Dung và thanh niên nọ, biến họ thành công cụ báo thù của mình. Nhưng cái vị Hoài tam gia kia… hắn làm sao mà chết thế?”
“Có lẽ trong lòng hổ thẹn dẫn bệnh tim phát tác.” Lý Thuần Phong không để tâm nói. “Cả đời người này, đau khổ giày vò trong lòng chỉ sợ còn sâu hơn hai người kia.”
“Ừm” một tiếng, Uất Trì Phương bỗng ngây người.
“Uất Trì?”
“A!” Hiệu úy như sực tỉnh mộng, ngập ngừng hỏi: “Lý huynh… một chữ tình ấy, thật sự có ma lực đến vậy sao?”
Chủ quán rượu không nhịn được bật cười. “Sao tự dưng Uất Trì lại nghĩ tới vấn đề sâu sắc đến thế?”
Sắc mặt Uất Trì Phương hơi đỏ lên: “Ta chỉ cảm thấy, Vô Tâm Tử nọ vì tình mà từ bỏ đạo hạnh, Trâu Vọng vì tình mà vứt đi tính mạng, còn như Hoài Mộc, càng là vì luyến ái loạn luân mà không tiếc hại chết người mình yêu thương… cứ thế mà xem có tình ngược lại là một việc xấu, giả như dứt khoát vô tình, những chuyện bi thảm đáng sợ nọ sẽ không xảy ra.”
“Ai da, Uất Trì ngộ rồi. Thật là đáng vui đáng chúc mừng.”
“Lý huynh!” Hiệu úy tỏ ra bất mãn. “Ta thật lòng xin chỉ dạy, huynh lại…”
“Ha ha, được, không đùa nữa. Huynh chỉ thấy vì tình mà làm ác nhưng lại không thấy Vô Tâm Tử đến chết cũng không hối hận, Thiền Nương thì đã cho Trâu Vọng quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong đời. Đời người dài thì chẳng quá trăm năm, ngắn thì vẻn vẹn có vài chục, nếu như vô tình thì không khỏi kém phần thú vị. Cái có thể làm được thật ra không gì ngoài tự mình kiềm chế mà không phải bị tình khống chế.”
“Kiến giải thật hay!” Uất Trì Phương không nhịn được vỗ tay, rất nhanh lại có chút kinh sợ. “Thế còn Lý huynh thì sao? Huynh có thể không bị tình khống chế không?”
“Phụt” một tiếng, đang uống rượu không kịp đề phòng, Lý Thuần Phong lập tức sặc rượu. “Ta ấy à… khụ khụ…”
Đúng lúc ấy, ở cửa bỗng xuất hiện một bóng người, thân hình nhỏ gầy, sắc mặt tái nhợt, chính là Hoài Dung.
“Ý, ngươi tới rồi à?” Trông thấy nha đầu nọ, Uất Trì Phương trái lại có chút vui vẻ. “Phải rồi, quận chúa nói nàng đã mua lại ngươi, cũng đã bỏ đi thân phận nô lệ của ngươi, ngươi hiện giờ là người tự do rồi, muốn đi đâu thì có thể đi, đây…”
Hiệu úy đang nói dở thì bỗng dừng lại, cô bé trước mắt trông chẳng có vẻ gì là vui mừng, khuôn mặt chất đầy hoang mang.
“Thế sao, muốn đi đâu thì đều có thể đi…” Câu này không phải là nói với hiệu úy, mà là nhìn vào cái hũ sứ nho nhỏ trong tay, ánh mắt dịu dàng vô hạn. “Nghe thấy chưa A Ca? Chúng ta đã bàn trước rồi, sẽ cùng nhau về nhà, hiện giờ muội cuối cùng cũng có thể đưa huynh cùng về nhà rồi…”
Hiệu úy trợn mắt nghẹn lời nhìn cô bé từng bước từng bước đi xa dần, chén rượu trong tay bất giác rơi xuống, rượu tưới khắp người. Ở phía đối diện, nam tử áo xanh khép mắt lại, một hơi uống cạn chén rượu trong tay, thái độ hờ hững dường như tất tật trước mắt đều không liên quan gì tới bản thân.