Chương 10 Biến cố
Đúng lúc ấy, ở bên kia vọng lại tiếng kêu kinh hãi, ba người vội vàng chạy qua thì thấy Hoài Dung đứng sững sờ ở đó, mặt vàng như đất.
“Làm sao thế?”
“Cơ quan ở chỗ này hỏng rồi!”
Cúi đầu nhìn liền thấy hòn đá trắng dưới đất đã được bậy lên nhưng bên dưới lại trống rỗng chẳng có gì. Nhíu màu lại, Lý Thuần Phong nói: “Ngoài ngươi ra, còn có ai biết nơi này không?”
Hoài Dung lắc đầu, tựa hồ vẫn đang trong cơn kinh hãi chưa bình tĩnh lại được. “Không có, tuyệt đối không có ai!”
Chẳng buồn nói tiếp với nó, Lý Thuần Phong bắt đầu kiểm tra cơ quan dưới đất, đầu mày dần dần chau lại. Uất Trì Phương thấy vẻ mặt hắn không tốt liền hỏi: “Thế nào?” Chủ quán rượu không trả lời mà thình lình đứng dậy, chạy thẳng tới cửa đá đã bị đóng chặt, kiểm tra trên dưới một lượt, lại áp tai lên cửa, tựa hồ đang nghe ngóng động tĩnh, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Không có đường ra.”
“Sao cơ?” Ba người còn lại cùng thốt lên, giọng của Hoài Dung là to nhất. “Không thể thế được! Chính miệng sơn quỷ nói với ta, dưới đá trắng có đường ra ngoài! Chính hắn muốn ta dụ các người vào chỗ này, thả đá lớn xuống, sau đó trốn trong hang đá, tới lúc giam được các người rồi thì sẽ đợi cơ hội thoát thân!”
“Ở đây không hề có dấu vết xáo trộn bùn đất, cũng không thấy bất cứ cơ quan chốt lẫy nào. Đá lớn đã buông xuống thì không thể thu về, đây là tuyệt lộ.” Lý Thuần Phong nhìn Hoài Dung, gằn từng chữ: “Kẻ tự xưng là sơn quỷ kia đã lừa ngươi.”
“Không, quyết không phải! Hắn không thể lừa ta!” Hoài Dung như sắp khóc tới nơi, ra sức lắc đầu rồi bỗng dưng xông tới, túm lấy tay áo chủ quán rượu, suy sụp gào khóc: “Cứu ta với! Ta không muốn chết! Ta muốn cùng A Ca về nhà!”
Hít sâu một hơi, Lý Thuần Phong cười khổ nói: “Lý mỗ cũng là người, không phải thần tiên. Cơ quan là do ngươi hạ, ta làm thế nào mà cứu?”
Kể từ khi kết giao với chủ quán rượu tới nay, Uất Trì Phương cũng từng gặp hiểm cảnh nhưng người kia quá nửa vẫn nói cười như không, chưa từng thấy hắn chán nản thế này, lòng không khỏi trĩu xuống, hỏi: “Lý huynh, thật sự không ra được sao?”
Còn chưa kịp trả lời, Hoài Dung đã ngồi bệt xuống đất, gào khóc sướt mướt. Nói cho cùng nó chỉ là nha đầu non nớt, vừa nghĩ tới chuyện sẽ phải bỏ xác lại đây, nỗi sợ liền như thủy triều dâng trào, ương ngạnh ngang bướng lúc trước thoắt cái hóa thành không hết. Đang lúc căng thẳng, Phất Vân bỗng kêu lên.
“Trông kìa, đó là gì thế?”
Đám người nương theo giọng nói nhìn vào ao nước, ở chính giữa ao nước có bọt nước không ngừng sủi lên, giống như đang sôi sục vậy, phát ra những tiếng bóc bóc quái dị. Bọt nước càng lúc càng tụ nhiều, dần dần đã biến thành dòng suối phun lên.
“Đây là...”
Gần như đồng thời với lúc cột nước lớn chuẩn bị phun lên trời, mặt đất lại rung động mạnh, vết nức ngoằn ngoèo, mây khói ùn ùn, kèm với đó là tiếng động ầm ầm đinh tai nhức óc. Vào một khoảnh khắc ấy thế giới xung quanh dường như lọt vào trong một không gian thời gian gấp khúc quái dị, tất cả những gì mắt thấy được, tai nghe được, thân thể cảm nhận được đều hóa thành mơ hồ.
• • •
Sắc đêm dần dần lan tới nơi đồng hoang, nơi chân trời có tiếng ầm ầm nặng nề lúc dứt lúc không, tựa hồ đang báo trước một trận mưa lớn khác. Trong sơn trang là một khoảng lặng ngắt, thi thoảng có thể nghe thấy tiếng kêu khóc mơ hồ. Trong màn đêm có một đốm sáng từ từ di động, tiến vào từ đường.
Đó là một nam tử trung niên áo đen, dáng người vẫn nguyên vẻ khôi ngô nhưng thân hình có chút còng xuống, hai bên mai tóc có thể thấy được đốm bạc. Ánh sáng lúc tỏ lúc mờ chập chờn bất định, chiếu lên bộ mặt hắn: Đây chính là trang chủ Hoài Mộc, Hoài tam gia. Chỉ mới qua có hai ngày, dung mạo của vị trang chủ này đã suy nhược khôn tả, nếu nói lúc trước cái chống đỡ cho người này chẳng qua là một luồng sinh khí thì nay sinh khí ấy đã dần tan mất, giống như ngọn nến sắp tàn trong đèn lồng vậy.
Đặt đèn lồng trong tay xuống, nam tử chăm chú nhìn bàn thờ trước mắt. Bốn bề im ắng tới đáng sợ, xích khóa đã được tháo ra nhưng những người điên nọ không còn động đậy, chỉ nằm chỉnh tề thành một hàng, sắc mặt xám như tro, trông không khác chút nào với xác chết. Ánh mắt quét qua những người nọ, bỗng dưng Hoài Mộc há miệng, giọng nói khàn khàn trầm trầm.
“Chết rồi... bọn họ đều chết cả rồi... đây là do ngươi, là do ngươi làm...”
Cái cảnh tượng này thật khiến người ta thấy sợ, đối diện với bàn thờ trống rỗng, hắn nén giọng đã thấp lại càng thấp, giống như đang đối thoại với linh hồn vô hình nào đó. Cái nhìn của Hoài Mộc dừng ở một góc không bắt mắt bên phải bàn thờ đầy những bài vị san sát như rừng, có một hòn đá đen tuyền, hình tròn nằm yên lặng ở đó, chiếm lây một vị trí. Đưa cánh tay run rẩy hình như hắn muốn chạm vào hòn đá tròn nọ nhưng lại sợ hãi rụt về. Đúng lúc ấy, hòn đá tự dưng khẽ lung lay, kinh hãi hoảng sợ, Hoài Mộc giật lùi về sau hai bước, cũng chính lúc đó, hắn cảm thấy một cơn gió lạnh âm thầm thổi tới eo sườn mình.
Cho dù tâm thần có hoảng loạn, đòn tấn công bất thình lình vẫn bị Hoài Mộc nhờ bản năng cảm nhận được. Quát lớn một tiếng, Hoài Mộc nghiêng người, đoản đao sắc nhọn lướt qua eo lưng, rạch một vết thương dài nhưng đã tránh được chỗ yếu hại. Kẻ đánh lén vốn đã dùng hết sức, bởi vì Hoài Mộc tránh đi, sức không thu lại được, đâm ra có thế lao về trước, Hoài Mộc thì ngắm chuẩn một thoáng ấy, hai tay chụp lấy đầu đối phương, vận sức bẻ một cái, chỉ nghe “rắc” một tiêng, cổ người nọ lập tức gãy, mềm oặt rũ rượi, gần như không chút giãy giụa ngã gục xuống đất.
Sự tình nhanh chóng, diễn ra cũng chỉ trong khoảnh khắc nhưng cũng ngang với việc đi dạo qua Quỷ Môn quan một vòng. Nam tử trung niên há hốc miệng hít thở, vẻ mệt nhọc bày cả ra. Chẳng kịp bận tâm tới vết thương ở eo lưng, ổn định lại tinh thần, mượn ánh đèn lồng soi xem, kẻ nằm trên mặt đất tay chân hẵng còn đang khẽ co giật, tính mạng thì đã từ từ rời khỏi thân thể. Trên khuôn mặt còn đọng lại nỗi sợ hãi, nét mặt vặn vẹo, mồm há một nửa, máu tươi đang tuôn ra. Hoài Mộc không khỏi hít ngược vào một hơi, hắn nhận ra kẻ trước mắt chính là thợ săn trong sơn trang của mình, cũng chính là gã trẻ tuổi cùng đi săn với Hoài Dung hôm trước.
Tiếng thở dài xa xôi bất thình lình vang lên.
“Kẻ nào?!”
Trong khoảnh khắc tinh thần Hoài Mộc căng tới cực điểm, hốt hoảng nhìn bốn phía nhưng chẳng thấy một bóng người nào.
“Là kẻ nào? Mau ra đây!”
Trên người hắn không mang theo vũ khí, bây giờ đã lùi tới tường, bèn rút then cửa cầm trong tay, lòng mới hơi ổn định lại. Liền đó, một bàn tay lạnh lẽo vỗ lên vai hắn.
“A...” Hoài Mộc hoảng sợ gào lớn, quay phắt đầu lại, trông thấy một khuôn mặt già nua. Một bộ mặt mắt chột, giăng đầy những sẹo là sẹo, da dẻ tái xanh như ma quỷ.
“Lão ở đây làm cái gì?” Trong tiếng thốt của hắn có sự nghi hoặc cũng có cả sự không tin tưởng. Người này chính là lão nhân trông cửa trong sơn trang. Nói ra khỏi miệng rồi Hoài Mộc mới nhớ ra đối phương câm điếc, nhưng người nọ lại mở miệng.
“Thiền... Nương.”
Hai chữ này phát ra cực kỳ quái dị, nghe như từ cổ họng khạc ra, khàn rát khó nghe, âm u đáng sợ. Khiến người ta không tưởng tượng nổi chính là, sau khi nghe thấy hai chữ này, Hoài Mộc lập tức mặt cắt không còn hột máu, giống như bị ai đó đập một gậy vào đầu, đứng sững tại chỗ.
“Ngươi... ngươi là ai?”
Lão nhân đưa con mắt duy nhất nhìn chòng chọc vào hắn, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm ngụy dị.
“Ta... là... ai.”
Khung cảnh quái dị, bầu không khí quỷ bí, khiến nam tử trung niên trợn mắt nghẹn họng. Đột nhiên, tựa như bị sét đánh trúng, hắn há hốc mồm.
“Trâu Vọng! Ngươi, ngươi là người hay là quỷ?”
Người tên là Trâu Vọng kia toét miệng, biếu cảm trên mặt không rõ là cười hay là khóc. “Ngươi nhớ ra rồi sao.”
Tựa như đã không gắng gượng được nữa, thân hình Hoài Mộc thụt lùi về sau một bước, lưng chạm vào tường. Đúng lúc ấy, hắn trông thấy cái bóng dài dài của đối phương dưới ánh sáng đèn lồng. Quỷ hồn thì không có bóng.
“Không đúng, ngươi chưa chết! Nhưng ngươi... sao ngươi lại tới đây, sao lại biến thành hình dạng này?”
“Bởi vì ngươi. Ta mất đi một con mắt, lại hủy mất hình dạng cho nên ngay cả ngươi cũng không nhận ra ta, chỉ xem ta là một kẻ tàn phế vô can. Nhưng ta nhận ra ngươi, cho dù đốt thành tro ta cũng nhận ra ngươi...”
Giọng nói hàm hồ quái đản đặt trong từ đường quỷ bí này nghe mà đặc biệt đáng sợ, giống như lời tuyên án từ địa ngục. Hoài Mộc không tự chủ được nhấc tay che mặt, thình lình lớn giọng: “Không liên quan tới ta! Là tự ả trúng tà, biến thành sơn quỷ! Ta... ta không có cách nào, không thể giương mắt nhìn tộc nhân bị ả hại chết...”
“Bậy bạ!” Giọng Trâu Vọng trở nên cuồng nộ: “Tới tận bây giờ ngươi vẫn không dám thừa nhận lý do thật sự ngươi giết nàng sao?”
Gã nhặt chủy thủ dưới đất lên, lưỡi dao lạnh buốt kề sát cổ Hoài Mộc, con mắt đục ngầu còn lại toát ra vẻ thù hận. Hoài Mộc theo bản năng muốn đẩy hắn đi nhưng rồi phát hiện bản thân như bị nguyền rủa, toàn thân không còn chút sức lực.
“Cây chủy thủ này...”
“Không sai, con dao này đã ngâm qua nước đồ lê.” Trên khuôn mặt Trâu Vọng hiện ra nụ cười nanh ác. “Ngươi tới số chết rồi, nhưng không cần lo, tất cả mọi người... tất cả mọi người trong sơn trang này đều sẽ chôn theo ngươi.”
“Không!” Hoài Mộc mặc kệ tất thảy gào lớn. “Tha cho bọn họ! Tha cho vợ con ta!”
“Hừ” một tiếng, sắc mặt Trâu Vọng càng trở nên âm trầm, khóe miệng vặn vẹo thành đường cong đáng sợ. “Tha cho chúng, năm xưa ngươi nào có từng tha cho nàng...”
Đúng lúc ấy, ngoài cửa sổ, một tia chớp chói mắt ngoằn ngoèo vụt qua, liền đó là tiếng sẩm ùng ùng, làm cho song cửa sổ cũng rung rung. Sấm chớp bất thình lình khiến cho Trâu Vọng khựng lại, khuôn mặt không tự chủ được co giật, tay chân cũng run rẩy, chủy thủ cầm không vững. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hoài Mộc thét lớn một tiếng, dùng hết sức lực toàn thân nắm lấy ngọn chủy thủ nọ, trở tay đâm ngược vào bụng đối phương.
Cơn run rẩy kết thúc, vẻ mặt Trâu Vọng lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh. Không hề có sự kinh ngạc phẫn nộ, ngược lại lại có một buông lỏng tựa như đã trút được gánh nặng.
“Kết thúc rồi...”
Đột nhiên hiểu ra, toàn thân Hoài Mộc lạnh toát, chẳng quản tất cả xông tới lay đối phương. “Không, ngươi không thể chết! Cứu ta với!”
Khuôn mặt tái trắng của Trâu Vọng lúc này đã biến thành xám xanh, ánh mắt lại tựa như hồi quang phản chiếu trở nên sắc bén hưng phấn dị thường. “Vô dụng... ta sẽ không cứu một kẻ nào. Ngươi sẽ chết, gia tộc ngươi cũng sẽ diệt vong, không còn lại gì nữa.” Máu tươi từ miệng hắn ộc ra, khiến khuôn mặt đáng sợ biến thành điên cuồng. “Thiền Nương! Đây là điều nàng muốn thấy, phải không?”
“Không.”
Giọng nói lạnh lùng mà bình tĩnh khác thường này không phải là của hai người đang có mặt. Hai kẻ đang dây dưa sống chết không hẹn mà cùng đưa ánh mắt tới nơi phát ra giọng nói, chợt thấy có một người cầm đèn lồng thong thả bước qua cửa đi vào. “Không ai muốn thấy cảnh giết chóc, càng huống chi ngươi đang hủy diệt gia tộc trước kia của nàng.”
Đèn lồng được đặt xuống bàn thờ, dưới ánh sáng leo lét mơ hồ nhìn ra được đôi mắt thon dài người mới đến mang một thái độ trịnh trọng hiếm thấy. Hoài Mộc kêu lên trước tiên: “Vị khách tới từ Trường An nọ?”
Người kia chắp tay: “Chính là Lý Thuần Phong trong thành Trường An.”
Hoài Mộc sửng sốt. Trâu Vọng đột nhiên vươn thẳng lưng. “Ngươi sao biết được nàng...”
Chăm chú nhìn đối phương, Lý Thuần Phong xòe bàn tay. Trong tay hắn là một hòn đá đen không bắt mắt, cực kỳ giống hòn đá đặt trên bàn thờ nọ. “Là hòn đá này nói cho ta biết.”