Chương 2 Thích khách
Nghe hắn nói thế, Uất Trì Phương cũng sững đứng người, gần như không dám tin vào lỗ tai mình nữa. Vương Nghiêu đắc ý vênh vang nói: “Tiên sinh khiêm tốn quá rồi, đại đô đốc rất mực tán thưởng ngài. Lão nhân gia ngài đối đãi với người khác rất có quy củ, chỉ cần làm việc cho người thật tốt, chức vị nhất định là trên hạ quan.”
“Nói như thế vậy vẫn phải xin Vương đại nhân cất nhắc nhiều hơn.”
“Đâu dám, đâu dám.” Vương Nghiêu vừa thân thiết nhiệt tình bắt tay Lý Thuần Phong, xưng hô cũng thay đổi luôn. “Nay chúng ta đã là đồng liêu, Lý huynh không cần khách khí.”
“Ha ha.” Nam tử áo xanh tỉnh bơ đưa tay ra sau lưng, Vương Nghiêu liền bắt hụt, chỉ đành xấu hổ rụt về. “Chẳng qua là có một chuyện cần phải nói rõ trước với đại nhân.”
“Ầy, có yêu cầu gì cứ việc mở miệng nói là được, hai ta là người một nhà, mọi thứ đều dễ nói.”
“Đại nhân nếu đã nghe nói về ta, ắt hẳn cũng biết quy củ của Tùy Ý lâu chỗ ta, trước nay không làm không công, không thu tiền mà không làm việc. Theo lý mà nói, cống hiến cho đại đô đốc ấy là lẽ đương nhiên, nhưng cái quy củ này cũng không thể phá được…”
Nhìn sang Vương Nghiêu, Lý Thuần Phong tỏ ra áy náy tựa hồ thật sự chần chừ khó bề mở miệng. Vương Nghiêu vốn tưởng hắn sẽ nói cái gì đó, trong lòng thấp thỏm, lúc này nghe thấy chỉ là vì tiền tài, lập tức buông lỏng, cười nói: “Cái này có gì khó? Phủ đại đô đốc cái khác không có chứ vàng bạc châu báu thì tiện tay là thưởng, Lý huynh nói ra con số là được.”
“A, thế thì đa tạ rồi.” Chủ quán rượu vui vẻ nói: “Chỉ là cái khoản này…”
Không đợi hắn nói xong, Vương Nghiêu đã vỗ ngực nói: “Cứ tính lên người ta. Lý huynh nếu không tin tưởng, tiểu đệ làm người làm chứng. Tùy huynh nói bao nhiêu, trong phủ không có chuyện không lấy ra nổi.”
“Tốt quá rồi, tốt quá rồi.” Lý Thuần Phong thuận tay đón lấy bàn tính trong tay Dao Quang, lách cách gảy loạn một trận, cũng không biết là đang tính cái gì, miệng còn lẩm bẩm. Cuối cùng thì đặt bàn tính sang một bên, hài lòng nói: “Tổng cộng tám vạn bảy ngàn ba trăm lượng bạc, vẫn mong Vương đại nhân làm chứng cho.”
Nụ cười đông cứng trên mặt Vương Nghiêu, gã lắp bắp nói: “Đây… đây… đây là nói đùa gì thế?”
“Không hề đùa cợt chút nào. Trước nay Lý mỗ bàn chuyện với người ta đều phân làm dăm bảy hạng. Bằng hữu tri kỷ, không thu đồng nào; nếu là hạng nói chuyện không hợp, không tránh khỏi phải thu chút bồi thường, giá cả rõ ràng, không lừa già gạt trẻ. Vương đại nhân không may, chính là cái loại không hợp nhất, một câu phải bồi một vạn lượng. Đại nhân ngài nói với ta tổng cộng chín câu, vậy chính là chín vạn; khách mới tới nhường cho ba phần, tám vạn bảy ngàn ba trăm lượng bạc, không nhiều một phần không thiếu một phân.” Nói tới đây chủ quán rượu xòe tay phải đưa ra, mặt cười hái được ra hoa: “Mong Vương đại nhân thanh toán cho.”
Bấy giờ Uất Trì Phương mới hiểu ra, không khỏi vỗ tay cười lớn. Lại trông bộ mặt của Vương Nghiêu giờ đã biến thành màu lòng lợn.
“Ngươi! Ngươi… hay cho Lý Thuần Phong! Quả nhiên có gan, quả nhiên có khí phách!”
“Quá khen. Lý mỗ là người làm ăn, chỉ nhận bạc, không nhận giao tình. Vương đại nhân nếu không bỏ nổi bạc, vậy thì mời đi cho, chớ có quấy nhiễu chuyện làm ăn của ta.”
Cụp mắt xuống, khuôn mặt chủ quán rượu lạnh lẽo, không giận mà tự có uy. Bên kia Uất Trì Phương đã sớm đứng dậy, mắt hổ trừng trừng nhìn đám người kia. Vương Nghiêu không biết sâu cạn, lại không dám thật sự dùng vũ lực, chỉ đành nghiến răng: “Được, được, ngươi đợi đấy, họ Lý kia, món nợ này ta nhớ rồi!” Thế rồi giận đùng đùng dẫn cả bọn lũ lượt kéo ra, Dao Quang chạy theo đằng sau, tay cầm chổi quét sạch dấu chân dưới đất, giống như sợ mặt sàn trong tiệm bị nhiễm bẩn.
“Quá đã, quá đã!” Hiệu úy lại ngồi xuống, thở ra một hơi dài. “Mặt mũi quân ác nô thật khiến người ta phát ghét. Bành quốc công cũng chẳng cẩn trọng, thế mà lại để bọn này đi làm thuyết khách.”
Lý Thuần Phong chẳng chút bận lòng quăng lạc vào miệng, nhàn nhạt nói: “Nhà quan đối xử với bách tính trước giờ phần đông là ỷ thế hiếp người. Chỉ vì Uất Trì chưa từng đích thân trải qua cho nên không biết thôi.”
“Tốt xấu gì cũng phải giữ chút thể diện, ta cũng xem như người nhà quan.” Hiệu úy bất mãn nói.
“Ai da, phải phải phải, thiếu chút nữa là quên. Uất Trì đại nhân cứ việc sai bảo, tiểu nhân rửa tai lắng nghe.”
“Bớt làm trò.” Bất chợt nghĩ tới một việc, Uất Trì Phương nghiêm túc nói: “Lần này Lý huynh đắc tội với Bành quốc công, về sau phải cẩn thận. Nghe nói người này bụng dạ hẹp hòi, tính tình hung bạo, nếu tới tìm huynh gây phiền phức…”
“Có phiền phức mới có thú vị. Lẽ nào Uất Trì vẫn không tin vào ta?”
“Ta đương nhiên tin huynh.” Hiệu úy thành khẩn nói: “Chỉ là thương ngay dễ tránh, tên lén khó phòng. Há chưa từng nghe thà đắc tội quân tử, chớ đắc tội tiểu nhân sao?”
“Tuy là nói như thế, nhưng đắc tội hạng quân tử chân thành như Uất Trì thế này, tối đa chẳng qua cũng chỉ giận ta một lúc, thực tẻ nhạt cùng cực; ngược lại đắc tội tiểu nhân thú vị lắm lắm.”
“… Lý huynh!”
“Được rồi được rồi, không nói đùa nữa. Chẳng qua chuyện vừa rồi, nghĩ lại có chút hối hận.”
“Hối hận?”
Ngón tay Lý Thuần Phong nhè nhẹ gõ lên mặt bàn, trong mắt thấp thoáng lóe sáng. “Trước nay không quen biết, Vương Quân Khuếch sao lại muốn tìm ta? Chỉ đáng tiếc bây giờ có hỏi lại sợ cũng chẳng hỏi được ra cái gì rồi.”
“Có cần ta hỏi thăm giúp chăng?”
“Không cần quan tâm, trước mắt vẫn còn chuyện thú vị. Mới nãy nói tới ôn dịch, bệnh nhân được phát hiện ở chỗ nào vậy?”
Lúc này hiệu úy mới nhớ tới chủ đề ban nãy, thành thành thật thật nói: “Chính là ở Ninh Quang tự phía đông thành, năm năm trước chỗ đó bị lửa thiêu rụi, nay chỉ còn lại một đống hoang phế, rất nhiều nạn dân liền mượn chỗ ấy náu mình.” Thình lình hiểu ra cái đối phương ám chỉ, hiệu úy mừng rỡ ngấng đầu: “Lý huynh đồng ý ra tay chữa trị rồi sao?”
“Bệnh lý chưa rõ ràng, biết ra tay như thế nào? Chẳng qua chứng bệnh có thể khiến cho thái y bó tay thật khiến người ta hiếu kỳ.”
“Tốt quá rồi!” Trong cơn hưng phấn, hiệu úy đứng phắt dậy: “Ta biết ngay mà, với tính tình của Lý huynh, nhất định không nỡ khoanh tay đứng nhìn!”
“Ha ha, ít nói lời thừa. Chỉ một câu thôi: Đi hay không đi?”
“Còn phải nói à? Đương nhiên là phải đi!”
“Được, dẫn đường.”
• • •
“Xin rủ lòng thương, cho chút gì đó để ăn đi mà…”
“Lão gia, thương xót chúng con với…”
Những tiếng van xin râm ran khắp nơi kết hợp thành một làn sóng âm thanh liên miên, khiến người ta không thể nhận rõ được rốt cuộc là ai đang nói, đang nói cái gì. Chỗ này là góc đông nam thành, cũng là nơi nạn dân tập trung. Từng đôi từng đôi mắt thất thần cứ thế gắt gao nhìn những người ngựa qua đường, hy vọng nhận được chút ân huệ để cầm hơi. Thỉnh thoảng có người ném xuống một đồng tiền hoặc nửa cái bánh, lập tức có một đám người như ong vỡ tổ nhào đến, cảnh tượng thấy mà đau lòng.
Trong đám đó lại có một người không hề tham gia vào đội ngũ ăn xin, mà cứ ngây ngẩn ngồi ở góc tường. Trên người khoác một tấm áo đen bẩn thỉu rách rưới, đầu cúi gằm, trên đầu đội lệch một cái mũ nỉ cũ kỹ, kéo xuống rất thấp, không nhìn rõ được dung mạo.
“Tránh ra! Tránh ra!”
Ở xa xa vọng lại tiếng quát, nơi đó có mấy gã gia tướng đang hộ vệ một người trung niên, áo gấm đai ngọc, đôi mắt hõm sâu đượm một thứ khí chất nham hiểm. Gã ăn mày áo đen trông thấy người này, ánh mắt đột nhiên bắn ra quang mang khác lạ.
“Mau nhường đường! Chớ có phạm vào đại đô đốc!”
Thị vệ vẫn đang lớn tiếng quát tháo, roi ngựa tùy tiện vung quất sang hai bên, đánh cho mấy kẻ không kịp né tránh lăn lộn dưới đất. Kỵ sĩ trên ngựa chẳng nói chẳng rằng, tựa hồ có tâm sự gì đó, làm như nhìn mà không thấy một màn trước mắt.
Bất thình lình, gã ăn mày áo đen bật người nhảy vút tới, trong tay đã có thêm một thanh đoản kiếm lấp loáng chói mắt, nhắm đâm thẳng người ngồi trên ngựa. Một phen này bất ngờ chẳng kịp đề phòng, thị vệ vẫn chưa kịp phản ứng nhưng người kia là viên dũng tướng dày dạn sa trường, sau một thoáng bất ngờ lập tức theo bản năng né tránh, có tiếng xoạt khẽ vang lên, mũi kiếm đã trượt qua nơi yếu hại trước ngực, đâm vào bả vai.
“Thích khách! Có thích khách!”
Thoắt cái cục diện trở nên đại loạn, mấy tên vệ sĩ lập tức chắn trước mặt người nọ, vũ khí lăm lăm. Thân thủ kẻ áo đen nọ cực kỳ lanh lẹ, một đòn không thành thì không mảy may ham chiến, rút vũ khí lại xoay người chạy luôn. Vị trên ngựa nọ hoảng hồn chưa bình tĩnh lại nhưng vẫn không mất phong độ đại tướng, mày rậm nhíu chặt, quát bảo: “Hoảng cái gì? Tất cả đuổi theo cho ta!” Thị vệ không dám chậm trễ, lập tức giục ngựa đuổi theo. Nhưng thích khách nọ lại cực kỳ giảo hoạt, không hề chạy đường lớn mà là luồn xuyên qua khoảng giữa những ngôi nhà, sau khi ngoặt vài vòng đã mất dấu vết hắn.