← Quay lại trang sách

Chương 3 Chui vào lòng

Góc đông thành, Ninh Quang tự.

Nói rằng đây là một ngôi chùa miếu chẳng bằng bảo đây là một đống hoang tàn. Tháp chuông trước chùa đã triệt để bị đốt ra tro, còn lại một quả chuông lớn phủ rêu xanh loang lổ, bỏ trên mộ tấm bia đá ngã đổ, trên thân chuông đầy những vệt nám đen do khói lửa để lại. Bốn bức tường ngược lại vẫn nguyên vẹn, nóc nhà đã sạt xuống trong trận lửa lớn, chỉ nhờ mấy cây cột bị đốt sắp thành tro miễn cưỡng chống đỡ, mặt trời bên trên rọi thẳng xuống. Trong nếp nhà đầy những người từ bên ngoài chạy nạn tới, hoặc nằm, hoặc ngồi, ai nấy đều mặt bủng thân khô, có hơi không có sức. Trong không khí pha lẫn mùi mồ hôi cùng mùi tiểu tiện khó ngửi, hấp dẫn một đám ruồi muỗi bay ong ong, không chút sợ hãi người ta xua đuổi.

Lúc Lý Thuần Phong và Uất Trì Phương bước vào cửa chùa, đập vào mắt chính là cảnh tượng thê thảm như địa ngục chốn nhân gian này. Cơn đói cùng bệnh tật đã khiến người ta tê dại tri giác, người trong chùa không mảy may phản ứng đối với sự góp mặt của hai người. Một phụ nhân trung niên ngồi một mình một góc đại điện, ánh mắt đờ đẫn, tay ôm một bé trai. Đứa bé tuổi độ bảy, tám, thân thể nhỏ gầy khác thường, đầu ngửa lên, nằm rũ rượi trong lòng mẫu thân không chút cử động, khóe miệng hơi há ra. Ở cổ nó có một vết ban màu tím đỏ, cực kỳ bắt mắt trên cái làn da tái trắng nọ. Đến gần hơn một chút thì liền có mùi thối khiến người ta buồn nôn ập lại. Rõ ràng đứa bé chết đã lâu. Thấy tình hình thê thảm thương tâm nhường này, Uất Trì Phương định đón lấy đứa bé nhưng lại bị đồng bạn kéo lại.

“Cẩn thận, chớ chạm vào nó.”

Hình như nghe thấy lời của hắn, phụ nhân ngẩng đầu, cười ngu ngơ nói: “Khẽ một chút, chớ khiến nó tỉnh dậy… tỉnh dậy rồi nó sẽ kêu đói… ngủ rồi thì chẳng biết gì nữa…”

Chính vào khoảnh khắc phụ nhân nọ ngẩng đầu, có thể trông thấy ở cổ người này cũng có chấm đỏ tươi. Uất Trì Phương không nhịn được “A” lên một tiếng, Lý Thuần Phong liếc hắn một cái, chẳng nói chẳng rằng, vươn tay đón lấy cổ tay gầy gò của nữ tử, vừa bắt mạch, đầu mày đã nhíu lại.

“Thế nào?” Hiệu úy không nhịn được khẽ hỏi. Lắc đầu, Lý Thuần Phong nói: “Mạch tượng tán loạn, thế bệnh đã rất hung hiểm, khó mà dò ra đầu mối.”

“Thế thì… ngay cả huynh cũng không thể chữa sao?”

“Ha” một tiếng, chủ quán rượu nhàn nhạt đáp: “Uất Trì không khỏi quá xem trọng ta rồi. Bệnh tật trên đời đâu chỉ ngàn vạn loại, nguyên nhân cấu thành ôn dịch lại càng phức tạp, cho dù Thần Nông còn sống cũng chưa chắc cứu chữa được huống chi là Lý mỗ.”

Lý Thuần Phong chăm chú một lát sau đó buông ngón tay, rụt trở lại trong tay áo. “Bất kể thế nào thì tình hình nơi đây cực kỳ không ổn. Không khí hỗn tạp, người sống, người chết người bệnh, người thường ở lẫn lộn với nhau, một khi bệnh dịch lan rộng thì khó bề khống chế.”

“Vậy thì…”

“Cần gom những bệnh nhân phát hiện lúc trước vào một chỗ, phong tỏa chặt chẽ, nghiêm cấm ra vào. Còn về thi thể thì phải đem ra bãi đất hoang ngoài thành chôn sâu, cần đào sâu bảy thước chôn cất để tránh bị chó hoang moi lên, phơi thây ra ngoài. Cứ như thế có lẽ có thể làm giảm tốc độ lây lan của ôn dịch.”

“Được! Ta lập tức đi làm!”

“Đúng rồi, binh sĩ cũng cần chú ý, mặt và tay đều phải dùng vải trắng sạch bọc lấy, tránh không tiếp xúc da thịt với thi thể. Xong việc cần phải tắm rửa sạch sẽ, đồng thời nấu nước sôi nhúng quần áo.”

“Đã hiểu.”

Hiệu úy đang định xoay người lại thấy đối phương không hề có ý muốn đi mà cứ đứng đó không động đậy, ánh mắt chăm chú tới xuất thần, dường như nghĩ tới điều gì đó.

“Lý huynh?”

Lý Thuần Phong tựa như tỉnh mộng “A” lên một tiếng, nhìn xung quanh một vòng, nói: “Huynh về trước đi, ta xem lại một chút. Mới rồi mạch tượng của nữ tử nọ rất không giống với ôn dịch mà y thánh ghi lại, cần phải xem thêm vài người nữa mới có thể xét đoán nguyên do.”

Uất Trì Phương cùng chủ quán rượu quen biết đã lâu, biết rõ hắn có cái tính gàn hễ phát hiện ra cái gì thì ắt sẽ tìm tòi đến cùng căn nguyên. Huống chi nhắc tới y đạo chính mình chẳng hiểu chút nào, chỉ đành gật đầu rời đi trước, nghĩ rằng sau khi bằng hữu xử lý xong xuôi tự có thể về được. Quả thật, đợi tới khi hắn dẫn một toán quân sĩ tới phong tỏa cửa chùa, xử lý sạch sẽ thi thể thì Lý Thuần Phong không biết đã đi đâu.

Sắc trời đã muộn, hiệu úy một mình cưỡi ngựa đi về nơi cư ngụ. Uất Trì Cung chỉ có mỗi một đứa cháu là hắn, vị quốc công này trước giờ lại xem trọng tình nghĩa huynh đệ, vốn là muốn giữ hắn trong phủ nhưng bị hắn uyển chuyển từ chối, tự mình thuê nhà ở thành nam. Lý do bên ngoài là không muốn làm phiền thúc phụ nhưng thật ra thì người lo bị làm phiền chính là bản thân hắn. Bình thường mà nói, cuộc sống tự do tự tại không bị bó buộc chính là mong ước của kẻ trẻ tuổi này, làm sao có thế ngoan ngoãn tự chui đầu vào rọ?

Lúc này hắn đang thầm thấy may mắn với quyết định lúc trước của bản thân. Trăng đã sắp tròn, đường viền sáng trong rõ nét trên nền trời tối sẫm, tựa hồ với tay là có thể chạm vào. Thi thoảng lại có từng đợt gió mát thổi nhành liễu vuốt qua mặt, cảm giác ngưa ngứa rất dễ chịu, so với cảnh tượng đáng sợ trông thấy ban ngày tựa như ở hai thế giới. Bất tri bất giác bỗng dưng có cái suy nghĩ hay ho trỗi dậy: Giả như mới rồi không phải là giao lưu tiếp xúc với bệnh nhân và xác chết mà là đang quay về từ cuộc hò hẹn lén lút với tiểu thư khuê các nhà nào đó, vậy thì ánh trăng lúc này ắt hẳn sẽ càng có ý vị.

Chính đang trong lúc nghĩ ngợi vu vơ, có tiếng bước chân vội vã từ khúc ngoặt của con ngõ dài vọng lại. Uất Trì Phương lập tức nắm chặt dây cương, khiến cho con ngựa vốn đang thong thả bước đi dừng hẳn lại, tránh đụng phải người ta. Lúc đôi bên lướt qua nhau, kẻ mặc áo đen ngẩng đầu liếc Uất Trì Phương một cái, bản thân hiệu úy không hề để ý.

Thình lình, người nọ miệng khẽ kêu “Ý” một tiếng, tay thì vươn ra nắm lấy dây cương ngựa của Uất Trì Phương. Không đợi hiệu úy kịp phản ứng, người nọ ngang nhiên nhảy lên lưng ngựa, ngồi trước người hắn.

“Này, ngươi…”

Chưa nói hết lời, mũi Uất Trì Phương bỗng ngửi được mùi hương nhàn nhạt. Không giống với mùi hương hoa, mùi hương này thấm thẳng vào lòng người. Người nọ khẽ bật cười, giang tay ôm lấy cổ hắn, cái mũ trên đầu rơi xuống, lộ ra mái tóc dài đen tuyền rủ xuống như thác. Bình tĩnh nhìn kỹ, nương ánh trăng chỉ thấy một khuôn mặt trắng nõn không tì vết, đôi con ngươi trắng đen rõ ràng chăm chăm nhìn bản thân. Đây ấy vậy mà là một cô gái.

Trong khoảnh khắc hiệu úy không biết đây là thật hay ảo giác. Bên tai nghe thấy giọng trong trẻo mà vội vàng của nữ tử nọ, giọng nũng nịu nhưng lại có cái khẩu khí không cho phép phản bác: “Ôm chặt muội!” Uất Trì Phương mơ mơ hồ hồ làm theo lời nàng. Lúc ấy mới phát hiện cô gái xa lạ này đã cởi bỏ áo ngoài, chỉ mặc áo lót sát người mỏng manh, thân thể mềm mại ấm áp dựa sát vào người mình. Lập tức trong đầu hiệu úy nổ ùng một tiếng, toàn thân nóng ran.

Chính lúc ấy, ở đầu con ngõ vọng lại tiếng quát tháo.

“Chạy đâu mất rồi?”

“Bên này!”

“Mau, không được để hắn chạy mất!”

Cái đầu nóng bừng của hiệu úy hơi khôi phục lại sự tỉnh táo, cúi đầu nhìn thiếu nữ trong lòng, hai cánh tay mềm mại đang ôm chặt lấy cổ mình, đầu vùi trong lòng mình. Tuy cách y phục nhưng cũng có thể cảm nhận được hơi thở khẽ khàng của đối phương. Giả như cảm giác không chân thực thế này, thật thiếu chút nữa liền cho rằng mình đang trong mộng.

“Đứng lại!”

Một tiếng quát cắt đứt suy nghĩ vẩn vơ của hắn, hiệu úy ngẩng đầu, liền thấy có mấy gã đại hán đang chắn trước ngựa mình. Trong đó có một kẻ nhìn mình một cái bỗng dưng kêu lên kinh ngạc. “Ý, hóa ra là ngươi!” Kẻ này thân hình to béo, mặt mày hung dữ, chính là gia tướng trong phủ Vương Quân Khuếch ban ngày vừa gặp ở Tùy Ý lâu.

Uất Trì Phương bình tĩnh lại, quát: “Cản đường người khác, muốn làm cái gì?”

Gã gia tướng nọ xưa nay kiêu căng hống hách, ỷ thế hiếp người đã thành quen, có điều lần trước ở chỗ Lý Thuần Phong đã giẫm phải cái đinh to đùng, lại thây Uất Trì Phương vũ dũng hiên ngang, cưỡi ngựa giắt đao, không giống dân thường không khỏi có điều cố kỵ, nhưng lại không thể thua khí thanh thế trước mặt đồng bạn được. Thế là gã thẳng eo lớn tiếng: “Phụng lệnh đại đô đốc, truy bắt thích khách!”

“Thích khách? Thích khách nào?”

“Có kẻ ám sát đại đô đốc.” Khua khua đao trong tay, gã nói: “Này, ngươi có thấy có kẻ mặc đồ đen, đội mũ nỉ hay không? Nếu trông thấy thì mau mau trình báo.”

Nghe thế trong lòng hiệu úy rúng động, đồng thời cảm thấy người trong lòng cũng khẽ cựa, Uất Trì Phương vô thức ôm nàng chặt hơn, tay áo, áo choàng che đi phần lớn thân thể nàng, chỉ thừa lại mái tóc dài thả bay bên ngoài, trông vào đúng là một đôi thanh niên nam nữ nhân khi đêm tối ra ngoài rong chơi.

“Không thấy.” Hai chữ này nói như đinh đóng cột, ngay bản thân hiệu úy cũng suýt chút nữa tin lời của chính mình là thật.

“Không thấy?” Gã béo đi tới hai bước, bỗng nhiên dường có phát hiện gì đó hô lên: “Đây là cái gì?”

Độ mười bước đằng sau ngựa Uất Trì Phương chỏng chơ một cái mũ nỉ cũ kỹ, chính là ban nãy nữ tử lấy xuống, Uất Trì Phương thầm kêu khổ, đang định lên tiếng, nữ tử trong lòng đột nhiên cướp lấy roi ngựa trong tay hắn, quất một cái thật mạnh, con ngựa kinh sợ chồm lên, hí dài một tiếng, lao thẳng ra, bỏ lại sau lưng một trận kêu la chửi rủa.

Tiếng vó gấp rút, quả tim của Uất Trì Phương cũng theo đó mà bình bình đập loạn, tuyệt chẳng phải là sợ truy binh nhưng không biết bởi đâu lại có cảm giác căng thẳng. Vọt thẳng ra ngoài cửa ngõ, liên tục vòng ngoặt vài lượt, xác định sau lưng không còn ai bám theo hiệu úy mới cho ngựa đi chậm lại. Nữ tử lai lịch bất minh nọ đã ngồi ngay ngắn lại, quay lưng về phía hắn, giống như hoàn toàn không cảm giác thấy sự tồn tại của hắn.

“Ngươi là ai?” Đến tận bây giờ hiệu úy mới có thời gian chất vấn. Đối phương lại chẳng trả lời, chỉ thấp giọng gọi:

“Tiểu Phương ca ca.”

Bốn chữ này rất khẽ nhưng lại hệt như sét đánh ngang tai. Uất Trì Phương há hốc mồm, hồi lâu mới kêu lên: “Muội, muội là… Lư Giang vương…”

Nữ tử quay đầu nở nụ cười xinh đẹp.

“Huynh nhớ ra rồi à.”