← Quay lại trang sách

Chương 5 Thử bệnh

Nhìn theo thái giám truyền chỉ khuất xa, Uất Trì Phương thở dài một hơi. Trong đầu bỗng lóe lên linh quang, thình lình bừng tỉnh ngộ, chẳng trách hôm qua Vương Quân Khuếch phái người tới chiêu nạp trước, ắt hẳn cũng là vì chiếu lệnh cầu hiền này của hoàng đế. Nếu có thể thu Lý Thuần Phong làm môn khách của họ Vương, tiến cử cho hoàng đế, đồng thời cầu được mưa về, hóa giải nạn đói, vỗ yên lòng dân, đương nhiên là một công lao lớn. Có điều bên Vương Quân Khuếch còn có thể từ chối, thánh chỉ thì lại không cho phép chậm trễ dù chỉ một khắc, hiệu úy không khỏi cười khổ, lẩm bẩm: “Lý huynh, lần này huynh đúng là chọc phải phiền phức lớn rồi.”

“Tiên sinh đâu có chọc bọn họ, là bọn họ chọc tới tận cửa đấy chứ.” Dao Quang bất mãn càu nhàu. “Cầu mưa, cầu mưa, rõ rành rành là một người bình thường, lại chẳng phải ông đồng bà vu, thật đúng là chẳng biết phải nói sao!”

Trong đầu bỗng dưng hiện lên bộ dạng Lý Thuần Phong đầu chít khăn đỏ, tay cầm lá bùa, miệng lầm rầm tụng niệm, cho dù trong lòng đang sốt ruột, Uất Trì Phương vẫn không nhịn được nhếch miệng cười. “Thế này đi, ta đi tìm xung quanh, ngươi canh ở đây, nếu Lý huynh quay về thì mau chóng báo cho ta.”

Dao Quang gật đầu. Uất Trì Phương đang định lên ngựa, thình lình thấy một gã thân vệ vội vàng chạy tới, vừa thở hồng hộc vừa kêu: “Đại nhân! Đại nhân! Có chuyện rồi!”

Ở bên ngoài Ninh Quang tự, một đội binh sĩ vây kín chùa, ai nấy tay đao thương sáng choang. Đằng sau cánh cửa chùa đóng chặt thỉnh thoảng lại vang lên tiếng kêu gào, cùng với đó là tiếng đập phá cửa, nghe mà khiến người ta lạnh gáy rùng mình.

“Có chuyện gì thế?” Uất Trì Phương phi ngựa tới, lớn tiếng quát. “Các người là thuộc hạ của ai?”

Mây gã binh sĩ nhìn nhau, trong đó có một người chắp tay trước ngực hành lễ: “Thưa đại nhân, bọn tiểu nhân là thuộc hạ của Long kỵ úy Tần đại nhân.”

“Tần đại nhân? Tần tướng quân ở Bắc Nha ty?”

“Chính phải.”

Quân chế nhà Đường chia ra làm Bắc Nha và Nam Nha. Bắc Nha ty do hoạn quan và thân tín thống lĩnh, ngang với thân vệ của đế vương, chức quyền nằm trên các cánh quân khác. Uất Trì Phương trong lòng thầm lấy làm kinh ngạc, hỏi: “Không biết thuộc hạ của ta có chỗ nào đắc tội với Tần tướng quân, lại định bắt giam bọn họ lại?”

Chưa dứt lời, người đằng sau cửa đã nghe thấy tiếng hắn, tiếng kêu gào càng lớn: “Đại nhân! Bọn tiểu nhân ở đây! Cứu chúng tôi với!” Một lời vừa vang lên, lập tức nhiều người hô theo, nghe đều quen giọng, toàn là thuộc hạ của Uất Trì Phương.

“Hiệu úy đại nhân, bọn họ không làm gì sai, nhung có thể đã nhiễm phải bệnh dịch. Để để phòng bệnh dịch lan rộng, ắt phải giam lại. Việc bất đắc dĩ, vẫn mong thứ lỗi.”

“Bệnh dịch? Có gì lại nói thế?”

“Thái Y viện tấu xin thánh thượng hạ chiếu, phong tỏa Ninh Quang tự, phàm là người tiếp xúc với bệnh tật, nhất loạt giam lại cách ly. Lúc phong tỏa chùa mấy binh sĩ này vừa vặn đang ở trong chùa, chỉ đành cũng giam bọn họ ở trong.”

“Lý nào lại thế?” Hiệu úy nhíu mày. “Bọn ta phụng lệnh Huân Vệ phủ tuần tra, tới đây xử lý tình hình bệnh dịch, sao có thể cách ly cùng một chỗ với người bệnh? Thế chẳng phải sẽ khiến cho người vốn không có bệnh cũng nhiễm luôn bệnh sao. Mau mở cửa thả người!”

“Không được!” Viên đội trưởng nọ tính tình rắn rỏi, lớn tiếng nói: ”Quan chức đại nhân tuy cao nhưng bọn tiểu nhân chỉ chịu quản hạt của Bắc Nha ty, không thể nghe theo. Mấy người này đã giam bên trong một đêm, chính như đại nhân nói, chỉ sợ vốn không có bệnh nay cũng đã nhiễm, nếu đã như thế thả người chính là kháng lệnh kháng chỉ, chớ nói tới tiểu nhân, ngay cả đại nhân sợ cũng không gánh được.”

“Ngươi?”

Uất Trì Phương lửa giận chất chồng nhưng lại vụng đường ăn nói. Mặt khác người này nói không phải không có đạo lý, nhìn từ đại cục, so sánh với hậu quả đáng sợ bệnh dịch lây lan toàn thành thì mấy cái mạng ít ỏi quả thật không tính là gì. Thánh chỉ đã nói phải nghiêm ngặt cách ly thì đó chính là thà giam nhầm một ngàn cũng không được bỏ qua một người. Nhưng những người này đều là bộ hạ sớm tối cùng ăn cùng ở, sao có thể bỏ được? Hắn cắn răng, cao giọng nói: “Không được hoảng! Là Uất Trì Phương liên lụy các vị huynh đệ, nhất định sẽ nghĩ cách cứu các người ra!”

Câu này nói ra, đằng sau cánh cửa đã hơi yên xuống, một lúc sau, lại có người gào lên, giọng như kêu khóc: “Đại nhân! Đêm qua trong đây lại có mấy người bệnh chết rồi, thật là đáng sợ lắm lắm!”

Một câu này vang lên, thoắt cái lại có một loạt tiếng gào khóc kêu khổ. Uất Trì Phương lòng như dao cắt, siết chặt nắm tay, hoang mang không biết phải làm sao. Thình lình vai bỗng nhói lên, ra là có hòn đá nhỏ không biết từ đâu bay tới. Cúi đầu nhìn, ấy vậy mà thấy có mảnh giấy bọc ngoài hòn đá nọ, vội vàng nhặt lên, trên giấy không đề lạc khoản, cũng không có mào đầu, chỉ viết ngoáy ba chữ: “Huyền Diệu quán.”

Mắt hiệu úy sáng bừng, thoáng cái bao nhiêu sầu não bay hết, suýt nữa nhảy cẫng lên. Chữ viết phóng khoáng có lực, trông rất quen mắt, chẳng phải của cái vị bằng hữu họ Lý đi mòn giày chẳng tìm đâu thấy của mình thì còn ai vào đây?

• • •

Một bức tường màu tro, đằng sau nó là một khoảnh rừng đào tươi tốt. Mùa hoa nở sớm đã qua, chỉ còn lại lá biếc thành tán, chim sẻ tụm bầy. Sâu trong rừng đào có căn nhà tranh nhỏ nhỏ, mọi thứ vẫn nguyên như hồi Tiêu Doãn còn ở, khác biệt là ở chỗ mùi trà mùi rượu khi xưa nay đã biến thành mùi thuốc. Trên lò lửa than hồng có đặt một cái hũ sứ. Nam tử áo xanh ngồi khoanh chân ngay ngắn trước lò, cạnh người có một đống dược liệu không rõ tên, ngoài ra còn cả mấy cuốn sách thuốc, có sách lụa cũng có cả sách thẻ tre. Mùi thuốc cay mũi bốc lên từ hũ sứ đặt trên lò, nhất thời gần như hít thở không thông.

“Lý huynh! Cuối cùng cũng tìm được huynh rồi!”

Trải qua những việc khiến người ta sứt đầu mẻ trán khi trước, lúc này ở đây lại thấy nam tử trầm tĩnh vững vàng nọ thật đúng là như gặp được cứu tinh vậy. Uất Trì Phương không khỏi mừng rỡ, hận không thể xông tới ôm chầm lấy hắn, đối phương thì đầu chẳng buồn ngẩng, qua loa đáp một tiếng.

“Huynh tới rồi.”

“Ý, ở đây làm gì thế?” Cái sự cao hứng lúc đầu đã trôi qua, cuối cùng hiệu úy đã chú ý tới vẻ khác lạ của tình hình trước mắt: Tiết trời oi bức, ở bên cạnh canh lò như thế quá nửa sẽ trúng nóng, Lý Thuần Phong lại giống như chẳng mảy may cảm thấy gì, trên người còn choàng thêm một cái chăn dày cộp. Kỳ quái là ở chỗ, trên mặt chủ quán rượu chẳng có lấy một giọt mồ hôi.

“Chế thuốc.”

“Thuốc?” Nghe thế Uất Trì Phương trong lòng mừng rỡ, hỏi: “Lý huynh đã tìm ra phương pháp chữa trị ôn dịch rồi sao?”

Bấy giờ chủ quán rượu mới ngẩng đầu, thở than nói: “Nào có dễ như thế.”

Uất Trì Phương nhớ tới vụ cầu mưa tới đây, vội vàng nói: “Trước chớ quan tâm việc này, thánh thượng triệu huynh vào cung, huynh biết hay chưa?”

“Hầu Nhi vừa mới báo cho ta. Là ta sai nó đi Tùy Ý lâu nghe ngóng tin tức, lại bảo nó dẫn huynh tới đây.”

“Thì ra huynh đã biết, vậy thì không sao rồi.” Uất Trì Phương thở phào một tiếng, liền đó lại dấy mối nghi hoặc. “Không đúng, nếu đã biết, sao còn chưa về Tùy Ý lâu?”

“Không phải là không về mà là không thể về.”

“Hà cớ gì?”

“Ha.” Tảng lờ không đáp, chủ quán rượu đứng dậy. Không biết làm sao lại đột nhiên loạng choạng, đứng không vững. Uất Trì Phương vội vàng vươn tay, theo bản năng muốn đỡ hắn, đối phương lại lùi một bước, trầm giọng quát: “Chớ chạm vào ta!”

Lúc này hiệu úy mới chú ý tới khuôn mặt bằng hữu. Trông dung mạo đượm vẻ mệt mỏi, hai mắt giăng đầy tơ máu, quanh mắt có quầng đen rõ ràng. Ánh mắt dịch xuống cổ đối phương, Uất Trì Phương há hốc miệng: Đó rõ rành là một nốt ban đỏ nhạt, chính là triệu chứng của bệnh dịch.

“Lý huynh, huynh cũng…”

Ừm một tiếng, thần sắc Lý Thuần Phong bình tĩnh. “Đứng cách ta xa một chút, cũng không được chạm vào đồ vật ở đây!”

Uất Trì Phương lần này kinh hãi không nhẹ, hồi lâu sau mới chẳng đầu chẳng đuôi hỏi: “Sao có thể như thế?”

“Sao lại không thể? Lý mỗ cũng chẳng phải thần tiên. Thân phàm xác thịt, có lý nào lại không thể sinh bệnh.”

Nói thì nhẹ tênh, tâm tình Uất Trì Phương lại chìm xuống đáy vực. Hắn cùng Lý Thuần Phong quen biết đã lâu, đương nhiên sẽ không giống bách tính bình dân trong thành, xem hắn là thần tiên mà đối đãi. Nhưng trải qua bao phong ba trước đây, luôn thấy chủ quán rượu khó mà như dễ, hóa nguy thành an, từ đáy lòng đã cực kỳ tín nhiệm hắn, dường như chỉ cần có người này là sẽ có thể đảm bảo không cần lo lắng. Nay thì ngay cả Lý Thuần Phong cũng đã nhiễm ôn dịch, hiệu úy lập tức hoang mang không biết trông vào đâu. Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng hiệu úy, chủ quán rượu nói: “Không cần lo lắng, chuyện này vốn nằm trong dự liệu.”

“… Là có ý gì?”

“Thần Nông nếm trăm loài cỏ, lấy thân mình thử nghiệm, đây vốn là bổn phận của người hành y.” Chủ quán rượu nói một cách lẽ đúng lòng yên, tựa hồ đang bàn về chuyện bình thường tới không thể bình thường hơn. “Muốn làm rõ bệnh lý, biết được ảnh hưởng của nó tới kinh mạch, đối tượng tiện lợi nhất để nghiên cứu phán đoán chính là bản thân mình: Có thể tùy thời biết được sự biến chuyển của bệnh tình, giám sát mạch tượng.”

Phải mất một lúc mới hiếu ý chủ quán rượu nói, Uất Trì Phương không kìm được trợn to mắt: “Huynh… huynh cố tình để bản thân nhiễm bệnh?!”

“Thông minh.” Không đợi hiệu úy nói tiếp, Lý Thuần Phong đã vén ống tay áo trái, chỉ thấy từ khuỷu tay tới lòng bàn tay có một đường màu hổng nhàn nhạt. Chủ quán rượu lấy ngân châm tùy thân, đầu tiên hơ trên lửa than một lúc rồi dùng tay phải hành châm, bắt đầu từ huyệt Khúc Trạch rồi lần lượt châm vào các huyệt Nội Quan, Lao Cung, cuối cùng là tới đầu ngón giữa tay trái. Châm đó to mà rỗng ruột, máu màu tím đen theo sự vận hành của ngân châm từ đầu châm chảy ra. Uất Trì Phương hít vào một hơi khí lạnh, đương sự ngược lại mặt mày mừng rỡ.

“Diệu, quả nhiên là giống như ta nghĩ! Bệnh dịch xưa nay không lần nào mà không phải vào khi trời hanh khô gió nóng bức, ấy gọi là trời lưu chuyển khí xấu làm khô tắc kinh mạch, có mối liên quan mật thiết với thời tiết. Nay đúng đang lúc thời tiết nóng nực, mạch tượng lại cứ như bị nhiễm lạnh, rất khác với những điều nói trong Kim Quỹ phương. Giả như có thể có được chứng cứ từ ta, có lẽ có thể sửa đổi làm mới cái học của người đi trước, tránh khỏi đường vòng.”

Nói tới đây, đôi mắt chủ quán rượu sáng lấp lánh, mặt mày hớn hở, trông chẳng giống như bị bệnh, ngược lại hình như kiếm được món hời. Thấy hắn như thế, Uất Trì Phương không khỏi trố mắt nghẹn lời. “Nhưng mà bệnh này hung hiểm dị thường, trong vòng dăm ba ngày sẽ phát tác, giả như trị không được…”

“Nếu Lý mỗ cũng không có cách chữa trị, chỉ sợ người khác càng không có cái khả năng ấy.” Nhướng đôi lông mày, Lý Thuần Phong ngắt lời Uất Trì Phương, trong cái vẻ lười nhác quen thuộc vậy mà lộ ra nét sắc bén hiếm thấy. “Tốc độ lan truyền của ôn dịch rất khó để khống chế, chỉ có cách sớm tìm ra phương thuốc khống chế ôn dịch, dẫu chỉ chậm một chút thì thật không dám tưởng tượng. Chớ nói binh sĩ trong Ninh Quang tự sẽ mất mạng, ngay cả cái thành Trường An này cũng khó tránh kiếp số.”

“Lý huynh biết bọn họ bị giam?”

“Ừm. Hôm qua lúc huynh đưa người tới, thật ra ta vẫn ở gần đấy, lúc rời khỏi vừa vặn gặp người của Bắc Nha ty phụng lệnh vây chùa. Nếu không phải thừa cơ lẻn sớm, ngay cả ta cũng không ra được. Không tiện về Tùy Ý lâu nữa, cho nên bèn tới đây náu mình.”

“Nhưng cứ thế này, chuyện thánh chỉ phải làm sao?”

“Thánh chỉ tìm là tìm Long vương, chẳng phải tìm Lý mỗ.”

Nghe khẩu khí hắn vẫn cứ nhàn nhã như không, Uất Trì Phương không khỏi gấp tới mức đi tới đi lui. “Chuyện sống chết tới nơi mà vẫn còn nói đùa!”

“Ha ha, có thể cầu được mưa, chẳng phải chính là Long vương còn gì. Chớ nói nay nhiễm bệnh không thể đi được, cho dù có đi cũng chẳng có tác dụng… Xem này.”

Hiệu úy thấy hắn chỉ tay lên trời, chẳng hiểu có ý gì, cũng ngửa cổ nhìn, chỉ thấy mặt trời rừng rực sáng chói mắt,vội vàng nhắm mắt lại.

“Chẳng có cái gì.”

“Dùng chậu dầu quan sát, có thể thấy trong mặt trời có quạ đen, đây là điềm hạn hán lớn. Với lại trăng ở chòm Tâm Tú, mặt trời chưa lặn mà đã xuất hiện, tình hình hạn hán vẫn còn kéo dài. Gió mây mưa tuyết, cái nào cái nấy đều có dấu hiệu, đây là lẽ tự nhiên của thời tiết, phàm phu tục tử há có thể cưỡng cầu?*”

Nguyên chú: Những lời bàn về tinh tượng chiêm bốc trong đây đều lấy từ Ất Tỵ chiêm, do Lý Thuần Phong trước tác, tập hợp thành quả quan trắc thiên văn thời cổ của Trung Quốc. Có vài chỗ có thể dùng khoa học hiện đại để giải thích, ví dụ “Trong mặt trời có quạ đen, chủ đại hạn”, “Quạ đen” thật ra chính là vệt đen mặt trời, chu kỳ bạo phát ước độ mười một năm, đồng thời có thể dẫn tới hiện tượng khí hậu khác thường ở trái đất. Hơn nghìn năm trước Trung Quốc đã có ghi chép liên quan tói điểm này, chỉ rõ sự liên quan của hai việc ấy. (DG)

Tuy không hiểu rõ ý hắn nói, lo lắng trong lòng Uất Trì Phương lại dày thêm một tầng. Lý Thuần Phong liếc hắn một cái, mặt giãn ra bảo: “Không sao, việc của ta ta tự có thể giải quyết. Quen nhau tới giờ, lẽ nào vẫn chưa tin tưởng Lý mỗ?”

Uất Trì Phương bực bội nói: “Bởi vì quá tin tưởng Lý huynh cho nên mới để huynh làm mấy chuyện không có trước sau này!”

“Là ai sớm ngày ra mò tới Tùy Ý lâu đòi ta ra tay cứu giúp?” Chủ quán rượu sớm đã có chuẩn bị, cười khà khà nói: “Lần này kẻ lôi ta xuống nước chẳng phải ai khác, chính là Uất Trì.”

Nói ra câu kia, hiệu úy lập tức hận không thể nhai nát cái lưỡi của mình. “Ta, ta chỉ muốn mời Lý huynh xem xem liệu có phương pháp chữa trị, chứ không nghĩ tới huynh lại tùy tiện làm bừa thế này!”

“Ai da, đối diện với một người bệnh tình nguy kịch, Uất Trì nỡ nhẫn tâm oán trách thế sao?”

Đối phương cố tình đùa giỡn cù nhây, khiến Uất Trì Phương chẳng có cách nào, trong lòng ngược lại sinh ra chút áy náy. “Việc này… có cần ta ở lại đỡ đần không?”

“Không cần thiết, có Tiểu Hầu Nhi ở đây cũng chẳng có việc gì dùng đến huynh. Chỉ là mấy ngày này ta không tiện quay về, bên phía quán rượu phải trông cậy Uất Trì rồi. Dao Quang tuổi nhỏ, thiếu khả năng ứng biến độc lập, việc ta ở đây tạm thời không cần nói với nó, tránh sinh ra rắc rối.”

Uất Trì Phương miệng vâng dạ nhưng trong lòng có chút không yên. “Huynh ở đây một mình càng phải cẩn thận hơn, có việc dùng đến ta thì cứ việc sai bảo.”

“Yên tâm đi. Nếu nghiên cứu ra được phương thuốc, ta sẽ bảo Hầu Nhi tìm huynh; nếu như không thể…” Trầm ngâm một lúc, Lý Thuần Phong chợt bật cười, chắp tay nói: “Làm phiền Uất Trì nhặt xác cho ta.”