Chương 4 Phản tặc
Thấp thoáng có tiếng nước chảy len qua khe vách gỗ vọng tới, đồng thời còn cả ánh nến nhàn nhạt từ bên trong lọt ra ngoài. Hiệu úy ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn, cố gắng kiềm chế cái mong muốn nhìn sang bên kia của bản thân. Không lâu sau, bên tai có tiếng “két” vang lên, cánh cửa mở ra. Thiếu nữ đứng ở đó, lưng quay về phía ngọn nến, mái tóc đen huyền ướt đẫm, nước không ngừng nhỏ xuống. Nàng mặc trên người cái áo bào cũ của Uất Trì Phương, vốn rộng quá mức nhưng lại bởi ướt nước mà dán sát vào người nàng, viền phác rõ ràng đường cong thân thể. Ánh mắt dời xuống bên dưới, hiệu úy trông thấy đôi chân trần trắng nõn của nàng, móng chân bóng mượt, mu bàn chân hẵng còn mấy nốt lõm nông nông. Cõi lòng hắn rung động, lập tức thu lại ánh mắt không nhìn tiếp nữa.
Chợt như đã cách một đời, Uất Trì Phương nghĩ tới thân phận của thiếu nữ này: Con gái của Lư Giang vương Lý Viện, Lý Hành. Lý Viện là con trai một vị anh em con chú con bác của Cao tổ Lý Uyên, ngày trước đảm nhiệm chức đại đô đốc U Châu, cũng chính là thượng ty trực tiếp của Vương Quân Khuếch năm đó. Năm năm trước, Uất Trì Cung từng dẫn Uất Trì Phương tới phủ Lư Giang vương làm khách, bấy giờ Lý Hành chỉ là một tiểu nha đầu, điêu ngoa nghịch ngợm, bám riết lấy Uất Trì Phương đòi hắn dạy võ nghệ, lại không thích cái họ của hắn khó đọc, chỉ chịu gọi hắn là “Tiểu Phương ca ca”. Sau đó không lâu liền phát sinh sự biến cửa Huyền Vũ, Lý Viện khởi binh mưu phản, bị Vương Quân Khuếch giết, tung tích của Lý Hành không rõ, về sau cũng không nghe ai nhắc tới nàng nữa.
“Không ngờ muội liếc một cái đã nhận ra ta.”
Câu này của Uất Trì Phương là buột miệng, thiếu nữ cười khẽ nói: “Đúng, huynh vẫn như thế chẳng thay đổi chút nào.”
“Có điều muội…” Gãi gãi đầu, Uất Trì Phương nói: “Lại hoàn toàn không giống lúc đó…”
Lúc hai người mới quen, Uất Trì Phương đã là thanh niên mười tám, hình thể tướng mạo đều đã trưởng thành, qua năm năm không có biến hóa gì lớn; mà nha đầu mười hai mười ba khi ấy nay đã thành thiếu nữ thanh xuân, thay đổi một trời một vực. Nhìn nữ tử trước mắt, trong đầu hiệu úy hiện lên dáng vẻ hồn nhiên năm đó của nàng, láng máng nhớ tới hai cái búi tóc, đôi mắt to tròn, ngoài ra ấn tượng đã hoàn toàn mơ hồ.
“Ừm.”
Sau một tiếng ấy, thiếu nữ im lặng hồi lâu. Uất Trì Phương có chút lúng túng, không biết nói gì mới được, lại vội muốn phá đi sự im lặng, liền, hỏi: “Muội… mấy năm nay có ổn không?”
Câu này nói ra, thiếu nữ bỗng quay đầu đi. Cho dù không thấy rõ được thần sắc nhưng nhìn cái cằm xiết lại, rõ ràng đang cắn chặt môi. Trong lòng Uất Trì Phương hối hận không thôi, hận không thể nuốt trở lại bụng lời vừa rồi. Dù có dùng đầu gối nghĩ cũng biết, Lý Viện mưu phản bị giết, Lý Hành từ thân phận con gái vương gia biến thành gia quyến tội nhân, làm sao mà ổn được? Cô bé vô tư lự được ông trời cưng chiều năm xưa chỉ sợ có nằm mơ cũng không tưởng tượng được đời người sẽ có khúc ngoặt lớn như thế, thiên đường với địa ngục chỉ cách một đường.
Hắn đang định lên tiếng an ủi, lại thấy Lý Hành quay đầu lại dịu dàng cười, trên mặt không thấy có mảy may vẻ thương cảm.
“Đa tạ quan tâm, muội rất ổn.”
Uất Trì Phương nghĩ tới chuyện vừa rồi. “Nhưng sao muội lại bị mấy kẻ nọ truy bắt, lẽ nào muội thật sự đi hành thích Bành quốc công?”
Trong đôi mắt thiếu nữ tựa như có một ngọn lửa nhanh chóng bốc cao, trong khoảnh khắc, Uất Trì Phương cũng bị hận ý trong ánh mắt rừng rực của nàng hút vào, gần như không cách nào rời đi được.
“Thù giết cha không đội trời chung. Chỉ đáng tiếc ông trời không có mắt, chưa thể lấy được mạng chó của gã!”
“Lý cô nương!” Uất Trì Phương ngạc nhiên nói: “Cái chết của lệnh tôn là vì ông ấy phản bội thánh thượng…”
“Không phải! Phụ thân từ đầu tới cuối đều không hề có ý nghĩ phản bội, là Vương Quân Khuếch, gã mới là phản tặc thật sự!”
“Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
“Huynh cũng từng gặp phụ thân muội. Theo huynh thấy, ông ấy là người thế nào?”
Nghe câu hỏi này, Uất Trì Phương ngẩn ra. Trong ấn tượng Lý Viện là người hiền lành dễ gần, không hề có kiểu cách vương gia. Tính tình người này ưa thích nuôi trồng hoa cỏ, mấy ngày mình theo thúc phụ tới đó làm khách đúng dịp gió lớn, Lý Viện sợ gió to thổi hỏng cây đào cây mận mới trổ, liền cắt gấm lụa làm bình phong che chắn, thậm chí còn kê sạp vào trong vườn ngày đêm canh giữ. Người như thế không có chút cương cường anh dũng của võ tướng, chỉ nên làm văn nhân đa sầu đa cảm. Còn về chuyện khởi binh tạo phản, quả thật khó bề tưởng tượng.
Không đợi Uất Trì Phương trả lời, Lý Hành đã nói thẳng: “Bấy giờ Vương Quân Khuếch là thuộc hạ của phụ thân, phụ thân coi gã là tâm phúc, cực kỳ thưởng thức, thậm chí… thậm chí còn muốn đem muội hứa gả cho gã. Nhưng lại chẳng biết kẻ này dã tâm bừng bừng, thèm thuồng chức vị đại đô đốc đã lâu. Sau biến loạn cửa Huyền Vũ, phụ thân ở U Châu, chẳng hay biết gì tin tức trong cung, chính Vương Quân Khuếch thúc ngựa từ Trường An chạy về, nói Tần vương tạo phản, giam cầm thái thượng hoàng, giết hại tông thất. Nghe hắn nói thế phụ thân quyết tâm tới Trường An tìm Tần vương hỏi cho ra lẽ. Xe ngựa tới gần mặt bắc thành Trường An, Vương Quân Khuếch bỗng dưng dẫn thân binh vào lều trướng của phụ thân, cầm đao uy hiếp, ép người ký tên vào bản khai mưu phản đã chuẩn bị từ trước, sau đó giết người, đem đầu vào Trường An thỉnh công với hoàng đế. Từ đầu tới cuối đều là Vương Quân Khuếch, gian tặc xúi bậy bày trò, vì công danh phú quý của bản thân mà không từ thủ đoạn, phụ thân cứ thế trở thành oan hồn dưới đao của gã!”
Những lời này thật ra ngoài ý liệu của người khác nhưng vừa hợp tình lại hợp lý. Trong đầu Uất Trì Phương rối tung rối mù, nói: “Nếu đã như thế vì sao không tới trước bệ rồng giải thích rõ ràng?”
Thở dài một tiếng, Lý Hành nói: “Mưu phản là tội nặng nhường nào, phụ thân dấy binh trước, lại có cả lời cung khai, chứng cứ rành rành như núi. Vương Quân Khuếch nhờ vào công lao bình định phản loạn hiện đã được phong công hầu, lại kế thừa chức vị đại đô đốc U Châu của phụ thân, còn muội, giờ chỉ là đứa con gái của tội nhân đang phiêu bạt giang hồ, có ai chịu biện bạch thay muội đây?”
“Ta! Ta bằng lòng giúp muội!” Hiệu úy chẳng chút nghĩ ngợi, buột miệng nói luôn.
Thiếu nữ nhìn hắn một cái, bất chợt bật cười: “Ừm, huynh là người tốt.”
Câu này nói ra giọng nói mềm mại uyển chuyển, trên mặt còn mang nụ cười nhưng đượm trong đó là nét tang thương không hợp tuổi. Từ từ khuỵu gối, ngồi bên cạnh người Uất Trì Phương, mặt ngẩng lên, gò má trái áp lên mặt hắn, mượt mà mát dịu như ngọc. Uỳnh một tiếng, Uất Trì Phương lập tức chẳng biết cái gì nữa, mơ mơ hồ hồ dang tay ôm người trước mắt vào lòng, nức mũi là mùi hương thơm tho trên người thiếu nữ, đang định cúi đầu sáp gần, Lý Hành bỗng mở trừng mắt, thấp giọng: “Giết thằng ác tặc họ Vương nọ cho muội.”
Như bị giội một chậu nước lạnh vào cái đầu nóng, Uất Trì Phương lập tức tỉnh táo lại. “Không, ta không thể giết hắn!”
Thân thể mềm mại trong lòng thoắt căng cứng. “Vì sao? Huynh vừa nói muốn giúp muội mà.”
“Ý của ta là, tìm cơ hội minh oan, để thánh thượng phân xử công bằng.” Hiệu úy nhìn vào đội mắt càng ngày càng lạnh lẽo của thiếu nữ, thành thật giải thích. “Tuy đại đô đốc hại chết phụ thân muội, nhưng ông ta là trọng thần của Đại Đường. Uất Trì Phương thân đã là người trong quân, đương nhiên không thể…”
“Buông ra.”
Giọng như gõ băng tạc ngọc, lạnh tới đáng sợ. Hiệu úy sửng sốt, bấy giờ mới có phản ứng, vội vàng buông cánh tay đang ôm lấy Lý Hành. Nữ tử cụp mi sửa sang mấn tóc, đột nhiên vung tay một cái, liền đó có tiếng chát chúa vang lên, bàn tay rơi thẳng vào mặt Uất Trì Phương.
“Đồ nhát gan!”
Một tát này lực không nhỏ, đánh cho Uất Trì Phương mặt nóng như lửa đốt. Trong lúc kinh ngạc đang định lên tiếng thì thiếu nữ đã đứng dậy, xông thẳng ra ngoài đầu đẳng chẳng buồn quay lại. Đợi tới lúc hắn đuổi theo ra ngoài, màn đêm tối thẫm, làm gì còn thấy bóng người? Trong khoảnh khắc, cõi lòng buồn bã như mất đi gì đó.
Trời mới tờ mờ sáng, trong con ngõ dài đã vang lên tiếng vó ngựa vội vã. Ngồi trên lưng con ngựa Hoàng Phiêu chính là hiệu úy phủ Huân Vệ. Chuyện tối qua làm hắn tâm tình rối bời, cả đêm không thể chợp mắt. Vừa sớm ngày ra đã vội vội vàng vàng chạy tới Tùy Ý lâu, muốn xin ý kiến chỗ Lý Thuần Phong, giúp Lý Hành rửa sạch oan tình. Mắt thấy lầu ốc quen thuộc đã ở trước mắt, hiệu úy nhảy xuống ngựa, chẳng kịp buộc ngựa, một tay vẫn nắm dây cương, tay kia đã gõ vòng gọi cửa. Cửa lớn theo đó mở ra, cái đầu thò ra xem tình hình lại là của Dao Quang.
“Ý, còn sớm thế này…”
“Làm phiền rồi. Lý huynh đã dậy hay chưa?”
Dao Quang đang định trả lời, trong ngõ bỗng xuất hiện thêm một cỗ kiệu khiêng, trên kiệu có một người ngồi, tuổi độ hơn bốn chục, mũ đen áo gấm, là sắc phục của người trong cung. Lúc tới trước cửa, người nọ xuống kiệu, cao ngạo hỏi: “Lý Thuần Phong có đây không?”
“Tiên sinh ra ngoài rồi, vẫn chưa quay về.”
Không đợi Dao Quang nói hết, thái giám đã ngắt lời, bảo: “Thánh thượng có chỉ, triệu ẩn sĩ Kỳ Châu Lý Thuần Phong mau mau vào cung diện kiến, không được chậm chễ.”
Hiệu úy không khỏi cả kinh, ôm quyền hỏi: “Dám hỏi công công, là thánh thượng muốn gặp Lý huynh?”
Bấy giờ thái giám mới để ý đánh giá Uất Trì Phương, thấy hắn dáng vẻ hiên ngang, thân bận quan phục, ngược lại cũng không dám thờ ơ, nói: “Không sai, bọn ta chính là tới đây tuyên chỉ. Nếu Lý tiên sinh có đây, vậy thì theo ta vào cung; nếu không có, vẫn mong mau mau tìm về.”
Uất Trì Phương vội vàng quay đầu qua hỏi Dao Quang: “Rốt cuộc Lý huynh đi đâu?”
“Không phải là ngài dẫn người đi sao, lại còn hỏi ta…”
“Sao cơ? Lẽ nào hôm qua sau khi đi Ninh Quang tự thì chưa hề quay về? Nhưng rõ ràng ta thấy huynh ấy đi rồi.”
“Con người tiên sinh ngài cũng chẳng phải là không biết. Nói không chừng bận này ra ngoài giải khuây, cũng không rõ nữa.”
Câu này ngược lại cũng không sai, chủ quán rượu hành sự tùy ý, một khi hứng lên, vài ngày không về cũng là chuyện từng có, người bên cạnh cũng đều đã thấy quen.
“Chuyện này… thánh chỉ triệu kiến Lý huynh, không biết là vì chuyện gì?”
“Thì ra vị đại nhân này chưa nghe về chiếu cầu hiền.”
“Chiếu cầu hiền?”
“Không sai, hôm trước thánh thượng trên triều ban chỉ, lệnh cho chùa chiền khắp thiên hạ lập Thủy Lục đạo tràng*, siêu độ vong hồn; lại ra lệnh tìm triệu kỳ nhân dị sĩ trong thiên hạ, làm phép cầu mưa. Ai cũng bảo Lý tiên sinh thành Trường An có cái tài quỷ thần khó lường, là dị nhân đương thế phép cầu mưa này hẳn tiên sinh cũng tinh thông, bởi thế mới muốn triệu kiến.”
Thủy Lục đạo tràng: Một dạng pháp hội của Phật giáo. Tăng ni lập đàn tụng kinh, siêu độ cho vong linh trên bờ dưới nước. (DG)
Nghe lời này, Uất Trì Phương cùng Dao Quang lập tức bốn mắt nhìn nhau. Hơn nghìn năm trước, con người vẫn tin tưởng vào sự tồn tại của thần linh trên trời dưới đất, loại chuyện huyền bí liên quan tới cầu mưa, tế tự đều được chép vào chính sử một cách đàng hoàng. Trong triều đình cũng có những cơ quan như Thái Sử cục, Ty Thiên giám, chuyên đặt chức thần quan, đem so sánh liên hệ sự biến hóa của thiên tượng, địa lý với lẽ thịnh suy của thế gian. Nay hạn hán lâu ngày chẳng có mưa, nạn đói nổi lên khắp nơi, trên dưới triều đình ai nấy trong lòng lo sợ, không tránh khỏi làm chút chuyện cầu xin quỷ thần. Trước mắt trong thành Trường An, lời đồn về chuyện Lý Thuần Phong thân có thuật lạ sớm đã sôi lên sùng sục, lúc này dẫu có bảo không phải cũng chẳng ai buồn tin.
Thấy hai người đều đứng ngơ ngác tại chỗ, thái giám đanh mặt, thái độ rất không vui: “Thánh chỉ đã ban ra, vậy thì nhất định phải thấy người. Làm lỡ dở thời gian, ai cũng không gánh nổi cái tội kháng chỉ. Nếu hai vị đã biết được tung tích Lý tiên sinh, vậy mong chuyển báo hộ, tiên sinh nhất định phải vào cung diện kiến. Nếu không long nhan nổi giận, ta cũng không làm sao được.”