← Quay lại trang sách

Chương 7 Tử kiếp

Sắc trời ảm đạm dần, gió muộn từ bên ngoài lùa vào cửa sổ, mang theo hơi ấm còn sót lại của buổi ngày. Lá đào bởi khô héo mà cong queo, mất đi vẻ bóng mượt tươi sáng vốn có. Lửa trong lò đun thuốc đã tắt, trong yên ắng chỉ nghe thấy tiếng hô hấp trầm thấp mà hổn hển.

Lý Thuấn Phong cuốn chặt mình trong chăn, vươn tay muốn bưng bát thuốc trên bàn nhưng cánh tay run rẩy dữ dội, gần như vãi hết thuốc xuống đất. Hắn lắc đầu tự giễu, đặt bát thuốc xuống, chăm chú nhìn chất dịch đen như mực trong bát.

“Xem ra thời gian quả thật không nhiều lắm...”

Ngữ khí vẫn nhẹ nhàng như trước giờ nhưng giọng đã khàn đặc. Ý thức được điểm này, chính chủ quán rượu cũng không nhịn được phải thở dài. Hơi ổn định lại nhịp thở, một lần nữa bưng bát thuốc, uống cạn nước thuốc trong đó.

Một con sẻ vàng từ sâu trong rừng đào bay tới, chọn bậu cửa sổ làm nơi dừng chân, lại tò mò nghiêng nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, cái mỏ nho nhỏ nhòn nhọn khe khẽ mổ lên song cửa, vang lên tiếng cốc cốc be bé. Sau cửa sổ, nam tử áo xanh trải giấy, cầm lấy cây bút đã nhuốm đủ mực, đầu cúi xuống tựa đang trầm tư. Đột nhiên ngón tay buông thõng, cây bút quệt một đường nhòe nhoẹt trên giấy, người thì từ từ gục xuống bàn, không cử động gì nữa.

Gió hệt như có linh tính, lẳng lặng lùa vào trong phòng, lượn vòng người nọ một vòng, nghịch ngợm thổi bay lọn tay vương trên bờ vai rồi lại đặt xuống như cũ. Con sẻ vàng thấp tiếng hót một câu rồi vỗ cánh bay vào tầng mây chiều bên ngoài. Tất thảy những điều ấy đã không còn liên quan gì tới người trong phòng nữa. sắc tối thâm trầm, đêm đen tối tăm giơ tay chẳng thấy ngón ập tới hoàn toàn nuốt trọn lấy chủ quán rượu.

• • •

Khói hương vật vờ từ trong đỉnh bay lên, hình thành một làn sương trắng càng làm nổi bật vẻ tiên phong đạo cốt, của đạo nhân ngồi trên bồ đoàn, trông mà trang nghiêm, cao thâm khó lường. Nơi đây là một gian tĩnh thất trong phủ Đại đô đốc U Châu, bản thân Vương Quân Khuếch cũng đang quỳ bên dưới, cung kính tột bực, tới thở mạnh cũng không dám. Đối diện với ông ta chính là vị Hứa chân nhân nọ. Chỉ nhìn diện mạo thì thật khác rất xa với lời tuyên bố đã trăm tuổi, khuôn mặt hồng hào, trông không có lấy một nếp nhăn, đôi mắt khép hờ, chính đang trong lúc thiền định.

Bất thình lình, đạo nhân mở bừng mắt, phất trần khoát một cái, cũng không thấy động tác của vị chân nhân này thế nào, quanh thân ánh hồng sáng rạng, toàn thân hệt như đang ngồi trong lửa. Miệng lầm rầm tụng niệm, phất trần múa may lên xuống, đạo nhân chợt quát to một tiếng “Mau!” Một lá bùa vàng lướt bay xuống. Vương Quân Khuếch sớm đã nhìn đến hoa mắt, dập đầu như giã tỏi. Lại trông Hứa chân nhân, lúc này đã thu lại thuật pháp như thật như ảo, khôi phục lại dáng vẻ khi trước.

“Hôm trước đại đô đốc gặp phải nạn đổ máu, ấy là do có kẻ tiểu nhân khắc mệnh. Thấy ngài thành tâm, lại có duyên với bần đạo, hiếm có dịp dời núi nhập thế như chuyến này, vậy bèn làm phép tiên cho ngài. Đem ngọc phù này cất kỹ trên người, có thể đảm bảo không cần lo nghĩ.”

“Tuân mệnh!” Vương Quân Khuếch như có được vật chí bảo, cung cung kính kính tiến lên nhận lấy đạo phù, cất vào trong người, đồng thời vỗ tay. Quản gia Vương Nghiêu ngầm hiểu, lập tức dâng lên một mâm gỗ. Vén vải gấm phủ trên mâm liền thấy một chồng vàng óng, ra là mấy chục đĩnh vàng. Trước ánh vàng lóng lánh, đôi mắt khép hờ của Hứa chân nhân cũng phải hé ra một đường.

“Đây là một chút tấm lòng của đệ tử, xin chân nhân vui lòng nhận cho.” Vương Quân Khuếch vừa kính vừa sợ nói: “Tiền đồ của đệ tử, nhờ cậy cả vào tiên trưởng chỉ điểm.”

“Quốc công gia quả nhiên có lòng thành. Chút tai kiếp nhỏ nhỏ trước mắt, có bần đạo ở đây, tự nhiên sẽ không việc gì, không cần lo lắng.”

Vương Quân Khuếch gật đầu lia lịa, nói: “Việc cầu mưa thánh thượng đã ân chuẩn. Nhưng không biết tiên trưởng có nắm chắc chăng?”

“Cái học của bần đạo chính là thuật pháp vô thượng của Huyền môn, trên có thể thông với quỷ thần trời đất, dưới có thể khống chế yêu quỷ tà ma, xuất bùa Long vương ắt tới. Chỉ là, song hồn âm dương nọ đã tìm được chưa?”

“Nhờ phúc đại đô đốc, cũng mượn uy linh của tiên trưởng, đã tìm được một đôi nam nữ tự nguyện hiến tế.” Vương Nghiêu ở bên cạnh cẩn thận thưa thốt. “Cầu được mưa tới, ấy là công lao to lớn khôn cùng, hoàng thượng nhất định sẽ tôn tiên trưởng làm quốc sư.”

Đạo nhân làm bộ làm tịch ho một tiếng, nói: “Kẻ ẩn cư nơi núi rừng sớm đã không đặt phú quý nhân gian vào lòng. Ngẫu nhiên sinh suy nghĩ bước vào trần thế, chẳng qua là vì cứu vớt sinh linh, há có thể để đạo tâm không vững vàng, lại khơi dậy ham muốn phàm tục, hủy đi tu hành?”

“Tiên sư quả nhiên siêu phàm nhập thánh.” Vương Quân Khuếch dứt khoát đổi cách xưng hô. “Chỉ hận gã Lý Thuần Phong nọ, chẳng qua là phường ngông cuồng nơi chợ búa, ỷ vào mấy phần linh nghiệm, mấy phần danh hão vậy mà dám trêu đùa ta! Sớm muộn có ngày rơi vào tay ta ắt sẽ phải xả cơn giận này.”

“Bàng môn tả đạo, không đáng nghĩ tới.” Hứa chân nhân khinh thường nói, Vương Nghiêu lập tức phụ họa theo: “Không sai, họ Lý kia chẳng qua là hạng yêu nhân chẳng ra gì, sao có thể sánh với tiên trưởng, thật là xách giày cũng không xứng.”

Cái mũ này đội đến là dễ chịu, đạo nhân không khỏi vê râu tủm tỉm. Đúng lúc ấy, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng người hầu.

“Đại đô đốc! Bên Ninh Quang tự xảy ra chuyện rồi!”

• • •

Cửa chùa vẫn đóng chặt như cũ. Từ đằng sau cánh cửa vang lên tiếng gào tiếng chửi khàn khàn, trộn lẫn với tiếng kêu khóc cầu cứu, nghe mà khiến người ta sởn gáy.

“Trời phạt a, mau thả chúng tôi ra.”

“Nước... nước... cho chút nước...”

Phong tỏa chùa đã được ba ngày, trong ba ngày này Bắc Nha ty sai người chuyên đi tuần tra trong thành, đem người bệnh đưa tới đây. Mới đầu chỉ là nạn dân, về sau trong đám bình dân sống trong thành cũng lũ lượt có người phát bệnh, tốc độ lan tràn của bệnh dịch vượt qua dự tính, bệnh nhân trong chùa cũng ngày một nhiều.

“A Đại, A Đại!” Tiếng gọi này cao chói, vang lên bên ngoài chùa, là của một bà lão, khuôn mặt nhân bởi lo lắng khóc lóc mà đã đỏ bừng. Bà lão bỗng dưng quỳ xuống, giập đầu với binh sĩ canh gác. “Cầu xin các ngài, thả A Đại nhà tôi ra đi!”

“Không được!” Đáp lời chính là gã đội trưởng đã ngăn cản Uất Trì Phương khi trước, một quân nhân cực kỳ cứng nhắc. “Phong tỏa chùa là mệnh lệnh của hoàng thượng, làm trái thánh chỉ, ai cũng đừng mong sống tiếp.”

“Nhưng mà A Đại còn đang bệnh! Nếu nó chết rồi, lão bà tôi còn biết trông cậy vào đâu?”

“Thế cũng không được! Bảo cho bà, bà bỏ cuộc đi thôi, bệnh này không chữa được, người trong đây sớm muộn gì đều sẽ chết hết.”

Nghe thế lão bà gào khóc lớn. Chính lúc ấy, bốn bề vang lên trận huyên náo càng ồn ào hơn. Mấy trăm người từ bốn phương tám hướng ùa tới như ong vỡ tổ, áo vải quần ngắn, đa số là bách tính bình thường trong thành Trường An. Chỉ có điều vào lúc này, khuôn mặt mặt người nào người nấy đều không có vẻ ôn hòa như ngày thường mà mang thần sắc kích động, có mấy người còn cầm cả đuốc trong tay, hùng hổ ập tới, tiếng nói ồn ào, nhất thời cũng không nghe rõ được đang nói cái gì.

Gã đội trưởng hoàng hồn hết vía, vội vàng nhảy lên ngựa cao giọng quát: “Đứng lại, các ngươi định làm cái gì? Dưới chân thiên tử, tụ tập gây sự thế này là muốn cả nhà bị khám xét xử tử sao?” Giọng hắn cao, mình lại bận quân phục, đám người tạm thời yên lặng lại nhưng rồi rất nhanh ba mồm bảy miệng, âm thanh ồn ào lại nổi lên.

“Sợ quái gì xét giết cả nhà, cứ như thế này, đợi đám quỷ bệnh được thả ra, thành Trường An chẳng còn ai sống được!”

“Thiêu chết bọn chúng! Thiêu chết đám quỷ bệnh!”

“Đúng, mau mau đốt sạch chỗ này!”

“Còn không tránh ra, ngay các ngươi cũng thiêu luôn!”

“...”

Nói tới đây, đã có mấy kẻ lỗ mãng quăng loạn đuốc lửa. Lão bà ban nãy xông tới, kêu khóc: “Không được đốt, cầu xin mọi người chớ có đốt! A Đại nhà tôi còn bên trong!” Nhưng chẳng ai chịu nghe. Mang máng nghe thấy tiếng gào khóc bên trong, lẫn với tiếng ồn ào bên ngoài, hình thành cảnh tượng hỗn loạn. Đám lính canh của Bắc Nha ty lúc đầu còn làm hết chức trách xua đuổi, đợi đến khi số người càng tụ càng nhiều, cục diện khó bề khống chế, đối mặt với làn sóng người phải nhiều gấp mấy chục lần bên mình, trong lòng binh lính canh giữ cũng sinh ra hoảng sợ, một bên mau chóng sai người báo lên quan trên, bên kia tăng cường cảnh giới, thu hẹp phòng tuyến, đứng tụ trước cửa, đôi bên hình thành thế giằng co.

Gã đội trưởng tuy tính cách gàn dở nhưng hết lòng vì chức trách, một bên ngồi trên ngựa tránh né đuốc lửa ném tới, bên kia giương đao hăm dọa, không đề phòng bị người ta tóm chân kéo xuống ngựa, giẫm cho xanh mũi sưng mặt, đao trong tay cũng không biết đã bay đi đằng nào. Khó khăn lắm mới bò dậy được lại phát hiện bản thân đã trơ trọi một mình, tay không tấc sắt, bị dân chúng phẫn nộ bao vây, gậy gộc gạch đá trút xuống như mưa. Lính canh bên kia cũng phát hiện đội trưởng nhà mình đang lạc đàn, định chạy tới giúp đỡ thì bị đám đông ngăn cản.

Đang lúc nguy cấp tới nơi, có người quát lớn một tiếng: “Dừng tay!” Liền đó ánh đao lóe lên, hai cây gậy gỗ lập tức bị chặt đôi, văng lên trời. Tay đội trưởng thoát chết trong đường tơ kẽ tóc vội vàng bò dậy, ngẩng đầu nhìn, thấy người trên ngựa nọ thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, chính là Uất Trì Phương. Bảo đao trong tay hiệu úy sáng loang loáng, thần uy lẫm lẫm. Thấy gã nọ ngập ngừng, hiệu úy quát bảo: “Còn không chạy cho mau?” Một câu nhắc nhở, tay đội trưởng hệt như vớ được cọng rơm cứu mạng, hốt hoảng chạy về bên đám lính gác.