Chương 8 Dân biến
Tình cảnh trước mắt đã có thể gọi là dân biến. Uất Trì Phương xoay đầu ngựa, giương cao thanh đao trong tay, quát lớn: “Dừng hết cả lại cho ta!”
Uất Trì Cung là mãnh tướng số một dưới trướng Lý Thế Dân, Uất Trì Phương tuy tuổi trẻ nhưng từ bé đã ở cùng thúc phụ, mưa lâu thấm đất, đã rất có phong thái đại tướng gặp cảnh biến loạn không hoảng hốt. Tiếng quát lớn đầy sức lực này liền như sấm sét trời giáng, khiến đám đông bình tĩnh lại.
“Phong tỏa Ninh Quang tự là ý chỉ của thánh thượng, ai dám thừa cơ sinh sự, chính là làm trái thánh chỉ! Các ngươi nghe kẻ nào xúi bẩy, tới đây đốt chùa? Mau mau lui lại!”
Có mấy người nhát gan đã thụt lùi vài bước, nhưng thấy người đông, lại dừng chân. Càng nhiều người anh một câu tôi một lời bàn tán vang dậy. Gã thanh niên lỗ mãng dẫn đầu giương ngọn đuốc trong tay, nói: “Thánh thượng? Lần ôn dịch này là tai họa trời giáng, thánh thượng cũng hết cách. Hứa chân nhân ở núi Chung Nam có nói rồi, nếu không diệt trừ ôn thần dịch quỷ, mọi người cứ đợi chết cả nút đi!”
“Ôn thần dịch quỷ cái gì?”
“Những người trong chùa ây toàn bộ đã bị dịch quỷ nhập vào người rồi, lần ôn dịch này là do bọn họ đem tới. Dịch quỷ sẽ thay đổi, chết một người lại tìm ám thêm càng nhiều người, trừ phi thiêu chùa, khiến đám ác quỷ nọ không có chỗ ở yên, chúng ta mới có đường sống.”
“Nói năng bậy bạ!” Uất Trì Phương không nén nổi giận. “Bị phong tỏa trong đây đều là người giống như chúng ta, chỉ là mắc phải bệnh, lấy đâu ra cái gì mà ác quỷ! Nghe cho rõ đây, toàn bộ quay về hết, không được làm loạn nữa!”
“Bảo bọn ta quay về, thế mấy người làm quan nọ thì sao?” Thanh niên nọ trêm mặt đầy vẻ khinh khỉnh. “Biểu thúc ta canh cửa đông thành, nghe ông ấy nói, mấy ngày trước Lưu thái y, Cao thượng thư đều lén lút đưa người nhà rời khỏi thành, nhưng lại giam chết chúng ta trong thành. Mạng của bọn họ là mạng, tính mạng của bọn ta thì không phải mạng chắc?”
Lần này, dân chúng lại lần nữa làm ầm lên. Uất Trì Phương xưa nay chưa từng xử lý tình cảnh bậc này, không khỏi bó tay hết cách, bất giác tay siết chặt cương ngựa, bàn tay cầm đao đã đẫm mồ hôi. Đúng lúc ấy, trong đầu hiệu úy linh quang chợt lóe, kêu lớn: “Không cần hoảng! Lý tiên sinh của Tùy Ý lâu đã biết việc này, đang nghiên cứu điều chế thuốc chữa, rất mau sẽ có kết quả. Có ngài ấy, việc này nhất định sẽ được giải quyết!”
Tựa như đá quăng vào nước, ba chữ “Lý tiên sinh” lan truyền trong đám đông, hết đợt này tới đợt khác, âm hưởng vang vọng. Xưa nay trong thành Trường An có rất nhiều tin đồn về chủ quán rượu, những tin đồn này càng làm sâu thêm sắc thái thần bí bao phủ quanh người hắn. Đặt vào thời bây giờ, khó mà không liên hệ tới trời đất quỷ thần cho được, mà vào lúc có tai họa những lời đồn ấy rất dễ mê hoặc lòng người cũng rất dễ vỗ yên lòng người.
Thanh niên nọ vẫn gàn bướng. “Nhưng mà Hứa chân nhân có nói, bệnh này là ông trời giáng họa, không thể chữa được. Vị chân nhân kia là thần tiên sống, lời ông ấy hẳn không thể sai đi? Cho dù bản lĩnh của Lý tiên sinh có lớn hơn nữa, cũng không thể lay được ông trời.”
Lập tức tiếng nghị luận lại vang lên, không thể ngã ngũ. Đại đa số đều ôm thái độ nửa tin nửa ngờ, không muốn giải tán. Thấy cục diện lại quay lại thế giằng co, lưng Uất Trì Phương ướt đẫm mồ hôi, nhớ lại tình hình lúc gặp Lý Thuần Phong hôm đó, chính mình cũng có chút dao động, nhưng vẫn rắn rỏi nói: “Tuyệt đối không có chuyện này! Lý huynh đã hứa với ta, Lý huynh đã nói có thể chữa trị ôn dịch, vậy thì nhất định làm được!”
Câu này nói đến cuối, khí lực đã có chút không đủ, không giống như đang khuyên dân chúng, ngược lại có vẻ như đang động viên chính mình. Nhưng kế đó bên tai bỗng nghe có tiếng cười truyền đến. “Đa tạ Uất Trì tín nhiệm nhường ấy, Lý mỗ thẹn không dám nhận.”
Giọng nói quen tai là thế, trong khoảnh khắc lòng mừng như điên, Uất Trì Phương kêu lớn.
“Lý huynh!”
Không sai chút nào, người vừa lên tiếng áo xanh nguyên vẻ, thần sắc điềm nhiên, chính là Lý Thuần Phong của Tùy Ý lâu. Uất Trì Phương nhảy xuống ngựa, đang định vươn tay ra nhưng lại ngập ngừng, đối phương thì không hề kiêng kỵ nắm lấy tay hắn.
“Huynh, huynh... không sao rồi?”
Đưa mắt nhìn, trên cổ chủ quán rượu đã không còn cái nốt màu đỏ đáng sợ nọ, màu da vẫn có chút tai tái nhưng khí sắc mạnh khỏe. Lý Thuần Phong gật đầu, khuôn mặt tươi cười.
“Tóm lại là không phụ ủy thác của Uất Trì.”
Trong lòng Uất Trì Phương nhất thời nóng lên, lật tay nắm chặt lấy tay chủ quán rượu. Lúc này đây, niềm vui của hai người đều xuất phát từ cõi lòng, không chút giấu giếm.
“Lý tiên sinh! Lý tiên sinh đến rồi!”
Tiếng bàn tán riêng ở xung quanh đã biến thành tiếng thông báo. Lý Thuần Phong đón lấy dây cương trong tay hiệu úy, nhảy lên ngựa, chắp tay cao giọng nói: “Lý Thuần Phong ở đây. Thiên hạ Đại Đường tự có thần linh che chở, việc giáng họa thuần túy chỉ là đồn thổi vu vơ, các vị không cần lo lắng. Còn về ôn dịch, ta đã giao phương thuốc cho thái y rồi, bọn họ đang thu thập dược liệu các nơi, bệnh nhân trong Ninh Quang tự sẽ mau chóng khỏe.”
Tức thì tiếng reo vui nổi lên tứ phía. Vị lão bà có con trai trong chùa lúc trước quỳ xuống dập đầu lia lịa, binh sĩ gác chùa cũng thở phào cả, tiếng vỗ tay hoan hô vang dậy, bầu không khí căng thẳng tan biến trong vô hình.
Thấy đám đông từ từ giải tán, Uất Trì Phương mới quệt mồ hôi đẫm trán, quay sang bằng hữu của mình, một bụng tâm sự muốn nói nhưng lại không biết phải nói từ đâu. Chủ quán rượu nhìn ra nghi vấn của hắn, tủm tỉm cười.
“Lần này thật nguy hiểm quá. May là phán đoán của ta không sai, chứng bệnh này tưởng như hàn thực ra là thuộc nhiệt, dùng dược liệu cực hàn, lấy độc trị độc mới có thể đặt vào chỗ chết để sau được sống.”
“Ta biết ngay mà, huynh nhất định nghĩ ra được biện pháp!”
“Đây cũng đúng. Nếu không nghĩ ra, vậy thì hai ta chỉ sợ không thể gặp lại rồi.”
“Lý huynh!”
“Ha ha, yên tâm. Ban Trọng Thăng* từng bảo: Không vào hang hổ sao bắt được hổ con. Lần này tuy may mắn nhưng cũng có sự chuẩn bị.”
Tức Ban Siêu (32 -102) tự Trọng Thăng, nhà quân sự, ngoại giao nổi tiếng thời Đông Hán, Trung Quốc. (DG)
Chủ quán rượu vừa nói vừa nhảy xuống ngựa, lấy trong người ra một tờ giấy, đưa cho Uất Trì Phương. “Đây chính là phương thuốc chữa trị ôn dịch. Huynh sai thuộc hạ theo đơn bốc thuốc, trước cứu lấy người trong Ninh Quang tự, rồi lại phổ biến rộng phương thuốc này trong thành, phải làm cho cả thành đều biết. Được như thế liền không sợ ôn dịch nữa.”
Uất Trì Phương vội vàng gật đầu, trân trọng cất đơn thuốc vào người. “Mới rồi huynh bảo đã giao đơn thuốc cho thái y rồi mà?”
“Phải, ta bảo Hầu Nhi đưa cho Mã Chu, để hắn xử lý. Chẳng qua người nhà quan trước giờ làm việc chậm chạp, lại phải lần lượt báo lên cấp trên. Cứu người như cứu hỏa, chẳng bằng chuẩn bị hai đường, cũng tiện...”
Lý Thuần Phong nói được một nửa, giọng bỗng nhiên tháp xuống. Một tay vẫn nắm dây cương, thân mình thì từ từ ngồi xuống. Uất Trì Phương cả sợ, vội vàng đưa tay ra đỡ nách, dìu lấy người hắn, gọi: “Lý huynh! Huynh sao rồi?”
Lại trông Lý Thuần Phong thì thấy sắc mặt trắng bệch, hai bên mai tóc góc trán toàn mồ hôi.
“Không sao.”
“Nhưng mà huynh...”
Lý Thuần Phong yếu ớt hừ một tiếng, nói: “Là ta hồ đồ, hai ngày nay toàn lo nghiên cứu chế thuốc, quên bẵng đại sự bậc nhất đời người.”
Uất Trì Phương bấy giờ mới hiểu ra, trợn mắt hỏi: “Lý huynh... đói sao?”
“Không thì huynh nghĩ ta làm sao? Bây giờ đi cũng không đi được rồi, chỉ có thể tìm Uất Trì xin ăn thôi.”
“Chuyện này thì dễ!” Hiệu úy lập tức hăng hái bật dậy, vỗ ngực nói: “Lý huynh muốn ăn gì? Chân giò nướng, cá chép Hoàng Hà ở Vạn Toàn các, hay chè dương canh tiệm Trương ký, vịt xào ở Tống Đại gia... Chớ có nói một bữa, cho dù muốn ta mời huynh trăm bữa cũng tuyệt đối không vấn đề!”
“Đa tạ đa tạ, có điều... hiện giờ cho dù là sơn hào hải vị cũng không bì được một cái bánh rán nóng hổi...”