← Quay lại trang sách

Máu chó

Máu chó

út. Oẳng! Rờn rợn tiếng xe máy tốc độ cao. Đêm mênh mông.

Sáng, thằng Lưu lầm bầm trong miệng. Con vợ quét sân vừa chửi. Chửi không ai nghe, chửi cho hả giận. Chửi cho máu bớt dồn lên não, bớt ứ lên mắt, cho nhìn nhau khỏi nghiến răng. Lưu nghĩ, con người đôi khi cũng dã man. Rất dã man. Mà không phải bây giờ từ buổi hồng hoang. Từ hồi nguyên sơ, ngơ ngác đứng nhìn hoàng hôn đỏ ngầu màu máu. Con người ngấu nghiên cắn vào miếng thịt đỏ tươi, cắn vào đam mê và tỉnh táo. Khi thò được một chân vào cánh cửa văn minh, con người đã tỉnh táo hơn. Đã biết cách tân bản năng. Đã phỉnh phờ được chính mình và đồng loại. Rồi đứng hẳn hai chân trên nền văn minh, thỉnh thoảng lại ưa thò một chân về nơi hoang dã. Thình lình và tinh vi, những cú thò làm rách nát cái vốn dĩ muốn được nguyên lành. Thằng Lưu cũng muốn nguyên lành. Nó cắc củm con chó trong nhà. Nhưng đêm khuya có đứa thò vào. Cái thòng lọng siết cổ con chó lôi đi. Tức trào máu họng.

Buổi chiều, Lưu về mặt đỏ phừng, lắc đầu nhìn vợ: “Dò la khắp nơi rồi, không thấy hơi hướm con Mun đâu hết”. Lưu nghĩ Mun đã nhảy lên cái đĩa nghi gút khói, thơm phức, béo ngậy mùi riềng, mùi sả, mùi lá mơ rồi. Người ta nghiêng ngả cụng ly chúc nhau, gắp bỏ cho nhau từng miếng đau khổ của Lưu. Mùi dồi chó theo gió tỏa ra. Theo gió chào hàng đó đây. Mẹ kiếp, thằng nào chả nuốt nước bọt. Lưu cũng nuốt nước bọt. Đủ mọi cách quyến rũ phỉnh dụ nhau. Trần trụi và tinh vi. Nhưng thịt chó vẫn là thịt chó. Thời nào chẳng ăn thịt chó. Chó biến thành dồi, thành chả, thành tái chó, phay chó, còn ngón nghề hơn là tiết canh chó... Vậy thôi. Cũ mèm. Người ta vẫn khoái ăn? Mẹ kiếp thằng “thực bất tri kỳ vị”. Mẹ kiếp thằng xào nấu xỏ xiên. Lưu chửi lộn tùng phèo. Nó chửi hoảng vì mất chó. Nó chửi vì có thằng hoang dã đêm khuya. Nó chửi vì hoang dã chưa chịu chia tay với loài người. Và hình như loài người đôi khi còn nuối tiếc. Tiếc nuối rất bản năng. Lắm kẻ thích nhìn ngó thiên đường bằng con mắt đớn đau của đồng loại, thích theo đóm ăn tàn. Buồn. Thật buồn. Thượng đế chơi khăm, thằng hoang dã lấp ló trong nách áo văn minh. Ừ lắm điều. Và nó chửi nó. Chính nó vừa làm mấy ly. Chính nó bước đi không dứt vì cái mùi cách tân nghiệt ngã. Nó nhai vội vã, cố nhai, cố nuốt. Cố trộn lẫn vào nhau. Trộn đam mê và tỉnh táo. Nó ngờ ngợ mình cũng đang làm một cú thò chân. Đồng lõa với tội lỗi. Nhưng rồi nó lại tỉnh ra. Nó thấy ngon. Ngon thiệt. Một ngụm rượu nữa. Mùi sả thơm lên tận óc. Thần kinh giãn ra. Cơn giận chùng xuống. Có lý, ăn hút làm người ta dễ chịu. Mọi cái đôi khi trở nên dễ chịu, trước chén rượu và đĩa mồi. Ít nhất cũng mở đầu cho đồng cảm và chia sẻ! Nhưng mà không. Tại sao phải chia sẻ với thằng kẻ trộm? Trời ơi, mẹ kiếp. Vậy thì còn cái thá gì? Không còn thá gì khi vợ Lưu đanh đá chõ mồm ngoài đường. Khi con Mun đang đánh đu với số phận. Cuối cùng nó chẳng biết giận ai? Ai nên giận? Tốt hơn là không nhân danh điều gì. Không khát thèm bông phèng chân lý. Thứ chân lý rẻ tiền. Nhưng nó đau đớn lắm, xót lắm. Đêm nằm nghe chó hàng xóm sủa, giật mình ngồi dậy. Nó ngây ngây trong đầu. Nó nhớ con Mun hồi mới đem về tròn như hột mít. Mắt đen láy ngây thơ. Chỉ biết ăn và ị bậy. Vợ Lưu vừa giải quyết hậu quả vừa cằn nhằn. Còn Lưu ôm Mun nựng như một đứa trẻ. Động vật được thuần dưỡng thường đánh mất tính đa nghi. Dễ tin vào hành vi thân thiện. Kể cả những cái thân thiện chết người. Những cái thân thiện trở tay không kịp! Nhưng Lưu đã thân thiện chân thành. Không mưu toan ve vuốt. Mun tin Lưu, tin người, bằng niềm tin thuần khiết, không phản trắc. Mà cuộc đời thì trái khoáy. Đôi khi sự phản trắc đến từ phía vuốt ve. Cũng may, Lưu còn chút đa nghi. Bây giờ chỗ con Mun thường nằm đã lạnh. Nhưng trong đầu Lưu vẫn nóng, cảm giác Mun quanh quẩn đâu đây. Tiếng xe máy giữa khuya vun vút. Tiếng xe lao vào đêm sắc nhọn. Gầm rú điên cuồng. Lũ chó hốt hoảng sủa toáng lên. Loài động vật trung thành phản ứng ngây thơ bản năng. Ban ngày chúng lim dim ngủ, con đường xe cộ lại qua. Những cuộc gặp gỡ vồn vã của loài người. Nụ cười và tiếng khóc. Niềm vui và nỗi buồn. Người ta bịt mặt, bịt mồm, từ chối mọi nhận diện, xa lạ trong thế giới quen thuộc. Phía sau lớp vải và miếng kính là cái rất thật. Cái thật đáng được tôn vinh, bảo vệ và gìn giữ. Bóng tối bảo vệ hoang dã? Loài chó không quan tâm, gác mõm lên chân, lim dim nhìn đời. Và đời cứ trôi đi trên bề mặt tĩnh lặng dửng dưng.

Hai đêm không ngủ. Đêm thứ ba về sáng, Lưu bật dậy. Một tiếng động lớn. Tiếng động từ phía ngoài đường. Tiếng động đột ngột cắt đứt một đoạn âm thanh xe máy. “Rầm”. Khô và lạnh. Tiếng chó sủa vang.

Trời sáng, Lưu đến. Hai vũng máu. Một con chó gầy nhom thoi thóp. Sao lại là con Mun? Trời ơi con Mun đã thoát lưới tìm về? Mầy chịu đói bao nhiêu ngày? Chiến đấu với bao nhiêu đồng loại trước khi lết về đây? Còn mấy sải tay nữa thôi. Còn mấy sải là đến được bến bờ bình yên. Mày đã băng qua đột ngộ khi nhận ra thứ âm thanh rờn rợn đó. Lưu đứng lặng rất lâu nhìn xuống hai vũng máu. Hai vũng máu cùng màu đỏ sậm không thể phân biệt được.

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 7 năm 2016