← Quay lại trang sách

Những con ốc chữ

Những con ốc chữ

ôi cẩn thận gói những tờ bạc. Mẹ cẩn thận lựa ốc vào rổ. Rổ ốc mẹ cất dưới gầm. Tờ bạc tôi mua phiếu thầy. Thầy nói tôi cần tiền, các em cần chữ. Cứ đầy rổ ốc, tôi mua được một phần năm buổi học. Học nhiều buổi quá, mẹ phải độn rau câu, ghẹ đá vào phiếu. Cha nói thiên hạ cùng mình. Lưng cha cháy đen kéo từng tay lưới. Những tay lưới lấp lánh hy vọng. Và cha kể: “Từ buổi hồng hoang trời sai một vị thần đem xuống cho trần gian chiếc bình đựng đầy các thứ, chờ đến bình minh thì mở nắp. Vì hẹn lỡ cuộc nhậu với bè bạn trên thiên đình, thần đã mở nắp trước khi trời sáng. Các thứ trong bình vụt bay đi, chỉ còn hy vọng”. Cha nói sự sống sẽ héo khô nếu hy vọng không còn. Hy vọng của cha đuổi nhau trên đầu con sóng. Cha nhặt nhạnh gói trong mồ hôi đem về. Cha biểu cầm đi. Tôi cầm đến lớp học thêm.

Lớp học như nêm cối. Những cái nêm bị thúc bách từ nhiều phía. Cha nêm tôi đến lớp. Thầy nêm tôi chỗ ngồi. Không sao, nêm càng nhiều, túi càng chặt. Thầy dùng loa rắc từng nắm chữ như người ta rắc thóc cho gà. Những con gà không háu đá, không cựa quậy (chật quá làm sao cựa quậy), yên lặng nhặt thóc. Lép có, bui có, tất nhiên là có những hạt chắc. Phải chăm nhặt vì ngoài kia có biết bao nhiêu gà đang chầu chực bơ phờ. Những con gà đến đây thảy hiểu một cách tường tận rằng trong mỗi chữ nhặt lên đều thấm đẫm ngọt ngào và mặn chát. Còn thầy, thầy đã lèn kỹ chữ trong bồ. Trước khi làm cuộc đổi trao này, thầy vốc ra từng vốc ngâm vào khay đạo lý và rắc một ít hạt tâm lên đó. Nhưng có thầy đã lia ra những hạt sần sùi, thô mộc. Những con gà có chút “sĩ khí” phải “rụt rè” nhặt lấy. Có khi bội thực. Có khi nghiền nát cả diều mà không thấy nghĩa đâu! Nghĩa lặng lẽ chùi ra khỏi chữ, ngúng ngoẩy, ném chuỗi cười diễu cợt, trôi về phía thị trường. Cái vỏ chữ buồn xo, ơ hờ lăn lóc. Tôi lơ ngơ nhặt được. Chưa kịp chào thầy đã có tiếng ai chõ vào tai. “Thầy chưa cần đâu”. Hóa ra đàn gà đến lớp để so cánh, đánh vai, để có tên trong sổ học thêm. Tôi học thêm tất thảy các môn. Học nhiều quá sinh mụ mẫm. Tôi gù lưng cõng dãy Trường Sơn bài tập. Tôi gục trên bàn và thiếp đi khi đang làm bài. Tôi thấy mình hóa thân thành Tề Thiên Đại Thánh có bảy mươi hai phép thần thông, cùng lúc, học bảy mươi hai lớp học thêm. Đến lớp thứ bảy ba thì không thể. Tôi bị vòng “kim cô” quay bài siết lại. Bài không thuộc, tôi khóc đi xuống lớp. Mẹ hỏi sao vậy con? Giật mình, dụi mắt đã đến giờ học thêm, tôi đạp xe thục mạng.

Bình minh hay chiều tối? Nắng gắt hay mưa dầm? Có gì phải để ý? Thế giới chung quanh với tôi gần như vô cảm. Có lẽ cha hiểu được điều này. Cha tìm đâu ra những bài thơ. Cha nói đây là bài Đất Nước, đây là bài Quê Hương và đây là bài Tình Mẩu Tử, hay lắm đọc đi con. Đọc cho tâm hồn mềm đi một chút. Tôi đọc một lèo. Nhìn vào mặt tôi khô lạnh, cha thở dài. Dúi bài thơ vào tay cha, đã đến giờ học thêm rồi, tôi chạy. Cha nói không được. Con phải ngồi lại. Hôm nay cha sẽ dạy con một chữ. Tôi ngạc nhiên quá đỗi. Cha có chữ nào trong bụng đâu? Cũng chẳng có giáo án, giáo trình, làm sao cha dạy? Tôi nghi ngờ. Cha không theo trình tự “năm bước”, không có những câu phát vấn vỡ vụn. Sợ cha chẻ nát bài văn, sợ cha không có năng lực làm khô cứng những bài thơ thấm đẫm tình người. Làm sao cha có bài mẫu cho tôi học thuộc? Nhưng không, cha bắt đầu bằng một cái nhìn xa xăm ngoài sân vắng. Tuổi thơ cha theo sợi gió lùa về. Cha nói điều gì, không rõ. Chỉ nghe trong hơi thở cha có lụa vàng của nắng. Có những bình minh rực rỡ ngoài kia. Có những viên bi lăn tròn trong ký ức. Chập chờn cánh bướm, giấc ngủ trưa hè. Cha gửi tuổi thơ vắt vẻo mạn thuyền, ê a trang sách. Trang sách có dấu chân còng gió, dã tràng, có tiếng sóng ầm ào một ngày biển động và một dòng sông trong vắt ngây thơ. Tôi lắc đầu không chịu. Bây giờ sông bẩn lắm cha ơi! Đầy rác rưởi... nghẽn dòng, trôi không được. Cha nói rác rưởi rồi sẽ trôi đi. Cha lại kể về chuyện thằng cháu ông Hai. Ông Hai vác cuốc ra đồng, thấy hang dế mới, ông lấy nón vục nước đổ vào, con dế trồi lên. Mừng quá, ông cho vào túi áo. Gọi thằng cháu khản tiếng, ông mới thấy nó từ đầu xóm chạy về. Ông thọc tay nó vào túi. Nó cầm con dế lia mạnh xuống sân. Rồi mò tiếp túi ông kẹp được tờ giấy hai ngàn, nó vù ra quán chơi game. Ông ngẩn ngơ chống cuốc nhìn theo... Bỗng cha vùng dậy nắm tay tôi đi về phía bờ sông. Trời chiều, những sợi khói thuyền chài mỏng manh lặng lẽ. Những sợi khói mơ màng thong thả gửi lưng trời những nỗi niềm riêng. Tôi à lên một tiếng, con nhớ rồi cha ơi. “Nhớ gì” - Cha hỏi. “Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà”. Thấy khói, con nhớ bếp! Cha cúi xuống, bước chân nặng nề dẫm lên bờ cát ướt như có gì đau đáu trong cha.

Tôi lại phải đến lớp học thêm. Thầy hơn hẳn các vị thần xưa. Thầy không đời nào hẹn lỡ. Kẹp bình đựng chữ vào nách, thầy ầm ầm phóng xe đến lớp sau khi vui vẻ tới bến với bạn bè. Thầy bật nắp, những con chữ mang hình đồng xu bay lượn.

Cũng may trong tôi còn hy vọng và mớ ốc mẹ mới xúc chiều qua.

Minh Long 10/2007

Đánh máy: casau
Nguồn: casau - VNthuquan.net - Thư viện Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 12 tháng 7 năm 2016