← Quay lại trang sách

Sống Cùng Kỷ Niệm

Giờ này, em thấy lòng quắt quay những kỉ niệm chỉ còn lại của riêng em. Những kỉ niệm dàn trải suốt sáu năm dài em có anh. Trước tình cảm đẹp đẽ đó, em không bao giờ tin “tình đầu thường tan vờ”. Rồi hôm nay, cảm giác đắng cay lan dọc trên cơ thể em. Anh ơi, hoa Hoàng Hậu – loài hoa cả em và anh đều yêu thích đang trổ nở với màu vàng rực rỡ. Những cánh hoa nhỏ kết lại thành chùm thật tuyệt. Nếu là ngày xưa, em sẽ tíu tít như trẻ con bắt anh hái cho em những chùm hoa ấy. Còn bây giờ, em trở nên lặng lẽ và lạnh lùng, như trách cứ, như hờn ghen. Em thấy lòng mình nao núng, chùn chân không bước nổi qua con đường kỉ niệm. Nó thân quen đến độ em đã đếm, đã nhớ hết được những quán càfê, những cây Hoàng Hậu cứ mượt mà khoe sắc. Con đường đó trở nên xa lạ, xa lạ từ buổi tối hôm ấy. Buổi tối tất cả vẫn bình thường xảy ra, duy chỉ riêng em phải đón nhận một sự mất mát. Phải! Em đã mất anh, mãi mãi. Anh đã nhẹ nhàng cầm tay em và nói: “Khanh, anh xin lỗi! Bấy lâu nay anh, anh cứ ngỡ rằng tình cảm của anh dành cho em là tình yêu. Nhưng đến khi anh gặp cô ấy… thì anh mới nhận ra rằng đó chỉ là tình yêu ngộ nhận” Em bất ngờ và hụt hẫng. Trái tim em như không còn nhận được máu từ cơ thể truyền lên. Lần đầu tiên anh đã làm cho em khóc. Giọt nước mắt đẫm xuống bờ môi em nghe đắng chát gấp trăm ngàn lần giọt nước mắt khi em khóc vì những lý do khác. “ Em đã mất anh thật rồi ư?” Em tự hỏi. Bàn tay em nặng nề vượt khỏi tay anh. Em lầm lũi bước vào ngõ hẻm trong đơn côi và lạnh lẽo. Nỗi đau này bao giờ sẽ nguôi ngoai? Bao giờ em sẽ quên anh khi mà suốt sáu năm qua, em tự cho rằng ánh mắt, nụ cười của anh, em đã chiếm lĩnh. Bây giờ, bỗng vụt xa bay về trái tim người khác trong sự tình nguyện của anh và trong nỗi đau tê tái của em. Em chỉ còn lại những kỉ niệm ngọt ngào như hãy còn tươi rói và nuốt ực vào lòng nỗi thống khổ của kẻ mất người yêu! Sáu năm qua đi, sáu năm sẽ tới và bao nhiêu cái sáu năm nữa để tim em tìm lại cảm giác tin tưởng, thương yêu hả anh? Em đang lặng thầm sống cùng kỉ niệm, anh ơi! Có lẽ, bây giờ anh thật hạnh phúc phải không anh? Vì anh đã tìm được một tình yêu đích thực chứ không phải là một thứ tình yêu “ngộ nhận”. Riêng em, cứ mãi quẩn quanh, không làm sao quên được những kỉ niệm thiết tha, và nỗi ám ảnh về hai chữ “ngộ nhận” cứ vây bủa quanh em! Nguyễn Thị Bảo Anh

Trong Mưa Có Nắng

Em biết giải thích thế nào cho sự ra đi của cuộc tình này đây? Tại anh? Tại em hay tại sự ngu ngơ khờ khạo để đến bây giờ em không cắt nghĩa cho mảnh vỡ tình đầu này. Ngày hôm qua, khi anh đánh đàn bản tình ca “I say that I love you” anh bảo rằng em là tất cả, rằng nếu có một ngày em bỏ xa anh, anh sẽ hận em và hận cả cuộc đời này. Vậy mà hôm nay anh nói tiếng chia tay nhẹ nhàng như một lời mời em đi ăn kem. Và phải chăng còn dễ dàng hơn vì đâu phải em luôn đồng ý với tất cả lời mời của anh. Em nhìn anh ngỡ ngàng và khó hiểu. Anh đùa? Không! Anh đã ra đi sau câu nói ấy với một lời giải thích vẻn vẹn “gia đình em quá xa để gia đình anh với tới”. Chấm hết! Khuất bóng anh rồi, mặt đất dưới chân em rạn nứt, em thấy mình từ từ rơi vào trũng lõm của miền đau – một cảm giác chao chát, vỡ òa. Em cũng không hiểu sao mình không thể khóc lúc đấy, người con gái đa cảm, yếu đuối trong em trở nên xơ cứng và lạnh nhạt. Còn bây giờ khi nghe từng nỗi đau đang ngậm nhấm, em lại không còn nước mắt để mà khóc. Những lần gặp anh, em gặng hỏi nguyên nhân, anh vẫn điệp khúc “Hãy tha lỗi cho anh” rồi lại ra đi, không giải thích, không cho em giải bày. Đơn giản vậy sao anh? Không phải vì em muốn níu giữ một cái gì đang rơi khỏi tầm tay – cái hạnh phúc mong manh dễ vỡ, là là như sương khói – mà vì em muốn mình thanh thản. Anh à ! Thôi mình không yêu nhau nữa nhưng sao lại lấy đi của em niềm tin vào anh, vào cuộc sống? Anh biết là em yếu cả về thể chất lẫn tinh thần mà, sao lại phủ nhận tình em bằng lý do vô lý như vậy? Em không trách anh, cũng không hận anh đâu vì tình yêu có thể đến trong nhau bằng những phút giây không thật phải không anh? Chiếc cầu hạnh phúc anh và em vừa xây chưa ráo hồ đã vội tách đôi về hai ngả, quăng em về phía dòng xoáy cuộc đời. Mất anh rồi, niềm tin cũng chỉ là ảnh ảo. Có lẽ nào trái đắng tình đầu lại quá đậm vị vậy sao anh? Anh! Có lẽ lòng anh cũng không sung sướng gì đâu đúng không? Anh vốn dĩ được mọi người yêu mến mà giờ đây tất cả đều nhìn anh bằng con mắt khác. Anh tìm đến rượu để quên đi tất cả nhưng men say ấy chỉ là chất xúc tác nhấn chìm anh mà thôi. Hãy chấm dứt bi kịch này đi anh. Nếu tình yêu hai ta không đủ sức mạnh để tồn tại nữa thì hãy để nó ra đi nhưng anh không thể đánh mất cuộc đời mình. Đừng lo em sẽ hờn trách anh, chúng mình không có duyên nên mới vậy, đúng không anh? Anh đã giúp em hiểu được dư ba của cuộc đời – không hề giản đơn chút nào. Em dẫu buồn, dẫu thất vọng và đau đớn cũng sẽ chấp nhận sự thật. Vết đau này với em thật khó để xoa dịu nhưng em biết mình cần phải làm gì bởi một điều thật giản dị “ cơn mưa nào cũng chứa nắng bên trong”. Phải không anh? Thanh Nga