Trái Tim Vẫn Hát
Trời đã vào thu, cơn gió heo may tới càng làm cho em tê tái tâm hồn. Em ngồi nay giữa bốn bề là gió, là đêm, là nỗi cô đơn, là uất hận, nghẹn ngào. Trời ơi! Giá như em có thể làm được gì, cho tan nỗi đau này. Em muốn hét lên, muốn kêu lên, cho thỏa dỗi hờn. Bao nhiêu đêm, thức trắng, bao nhiêu phút giây một mình đối diện với nỗi đau vậy mà tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt, nước mắt nó chảy ngược vào trong rồi anh ơi! Giữa bốn bề lấp lánh sao của trời đêm bao la, một lời thì thầm rất dịu dàn gru em ngủ yên trên đồng cỏ. Phút giây này dường như bất tử. “ Anh yêu em. Bên em anh mới thấy hết ý nghĩa của cuộc đời. Mình mãi bên nhau em nhé!”. “ Vâng, đến muôn đời sau em vẫn yêu anh”. “Ôi, anh đâu rồi. Thảng thốt, giật mình, em tỉnh dậy và bật khóc. Có lẽ nào như thế, em không tin, không tin. Giá như lúc đó chỉ là cơn ác mộng, giá như lúc đó không phải là anh. Em đã run hết cả người khi nhìn thấy anh nog^`I với một người con gái khác. Em tưởng chừng như trời đất sụp đổ dưới chân mình. Nhưng không hiểu sao lúc đó em lại bình tĩnh đến như vậy, bình tĩnh để nhìn thẳng vào anh, cũng con người kia, ánh mắt kia, khoé miệng kia vừa mới nay thôi còn nói yêu em tha thiết. Em như chết lặng đi khi người ta lên xe anh đi về hướng khác. Con người em từ lúc đó không còn cảm giác gì nữa. Em hành động theo bản năng vẫn nói, vẫn cười như không hề có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng em ngập tràn bão tố nó thét, nó gào, nó cuộn lên từng đợt lên cao, cao mãi … Nhưng sao em vẫn yêu anh, nỗi hận anh đã bị tình yêu anh vùi lấp. Lý trí bảo em thế này nhưng con tim lại không theo ý muốn. Trong em, những kỷ niệm ngày ta bên nhau vần còn nguyên vẹn. Em vẫn hy vọng một ngày nào đó bước chân anh quay trở về nhưng tưởng chừng như không thể nữa rồi. Anh đã xa rồi. Làm sao em còn có được anh, được anh bế bổng trên đôi tay rắn chắc, em đã không còn được gục đầu vào bờ vai rộng của anh mà thấy mình thật nhỏ bé mà anh thì cao lớn, mạnh mẽ vô cùng. Vâng, em mới chỉ là cô bé 19 tuổi nhìn tình yêu với tất cả sự ngọt ngào, thiêng liêng và cao quý. Anh đã là người đàn ông 26 tuổi đời. Em không còn được nghe “Bé cưng! Anh về nay, ngủ ngoan nhé” nữa rồi. Tất cả đã thành dĩ vãng, thành kỷ niệm mất rồi. Đến bao giờ em mới hết yêu anh. Giá như em yêu anh ít hơn một chút thì em không phải đau như thế này. Em đã đặt hết niềm tin, hết tình yêu của em vào anh, sao anh nỡ quay lưng lại với em một cách phũ phàng như vậy khi lời yêu vẫn còn cháy trên môi? Em vẫn tự hỏi vì sao, vì sao anh bỏ em mà đi. Em không biết, có lẽ là em đã không giữ được anh cho riêng mình. Người con gái đó đã làm cho anh thấy hạnh phúc hơn em thì em không có gì phải hận anh cả. Nhưng em chỉ muốn anh thấy một điều là mãi mãi cả cuộc đời này sẽ không có ai yêu anh được bằng em. She vay hold you Like I do She way kiss you Like I do But she’ll never She‘ll never She‘ll never love you Like I do Và trái tim em giờ đây vẫn hát. Nó không chứa trong mình oán than, giận hờn. Trong nó chỉ có tình yêu, tình yêu vẫn cháy mặc dù nó vừa thấy được nhịp đập chung của tình yêu thì đã bị bóp nát nhưng nó không bao giờ chết được, anh có hiểu không? “ Đã biết yêu là vẫn thế rồi. Trái tim còn mãi hát lời tình yêu”. Nguyễn Thị Thu Hà
Tâm sự mùa thu
Mùa thu về rồi đó. Mùa Thu về giữa lúc em phải đi xa, thật xa, đến một nơi chỉ còn một mình em trò chuyện với nỗi buồn vời vợi ... Anh đã để lại trong em khoảng trống vô biên. Hai phương trời cách biệt. Hai cuộc đời khác nhau . Chỉ có một điều giống nhau: nỗi buồn. Xa anh hay là mất anh? Sao anh không nói trước để bây giờ em yêu anh thật rồi . Em không trách anh. Em chỉ nói cho vơi bớt thương nhớ mà thôi, anh ạ! Anh là nghệ sĩ. Mà đời người nghệ sĩ thì gian truân lắm. Em hiểu . Em chẳng xác định được em đã yêu con người thực tại hay tác phẩm nghệ thuật của anh. Em chỉ biết rằng em yêu anh. Có lẽ em yêu cả hai . Là con gái ai chẳng ước mơ, phải không anh? Tình yêu có xa vời lắm không anh? Trả lời em đi . Trái tim em đã trao trọn cho anh rồi, làm sao em có thể quên anh được. Hình ảnh chàng nghệ sĩ nghèo khổ in đậm trong em. Chẳng ai biết tình trường sẽ ra sao . Mùa Thu thơ mộng. Lá Thu bay bay trong chiều đẹp biết bao! Thiên nhiên càng thơ mộng, em càng nhớ anh da diết. Em cứ phải sống trong nỗi nhớ vô hạn, anh ơi! Biết anh có thấu hiểu tình em? Cô đơn lạnh giá vây quanh em nhưng chẳng có vòng tay anh sưởi ấm. Ngoài kia gió vi vu khiến lòng em bất chợt nhói đau . Yêu nhau mà phải xa nhau hỏi sao mà không nhớ? Em nào muốn xa anh. Nhưng hoàn cảnh, vâng, hoàn cảnh mấy ai cưỡng lại được! Em yêu anh dù anh nghèo khổ. Em không đòi hỏi nhiều nơi anh. Đời nghệ sĩ, anh ơi, đáng thương chứ nào có đáng trách. Nghèo không phải là tội, và nghèo vẫn có tình yêu kia mà. Lãng mạn cũng cần thiết để tình yêu thêm thú vị . Em tự nguyện yêu anh nên không ngần ngại gì cả. Có khổ thêm một chút vì yêu anh thì em vẫn chấp nhận và chịu được. Đừng lẩn tránh em nữa nghe anh! Em mãi mãi yêu anh. Điều gì đến sẽ đến. Anh đừng quá trầm tư và bi quan, em buồn lắm. Anh vẫn bảo không muốn em buồn kia mà? Anh ơi, em đã khóc thật nhiều, khóc cho vơi bớt nỗi buồn nhớ thương, khóc cho cõi lòng em lắng dịu . Em chờ anh. Nhiều lần em đã hờn trách anh vu vơ để anh buồn. Đừng giận em nghe anh! Ý nghĩ em vội vàng và còn ấu trĩ lắm. Dù sao thì: " Đàn ông nông nổi giếng khơi Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu" Phải không anh? Em tin anh. Và anh chẳng bao giờ trách em điều gì. Em hiểu . Điều đó khiến em lúng túng và khó xử. Lúc này anh đang làm gì? Có nhớ em không? Nói vậy chứ anh sẽ không đến nỗi quên em đâu . Đôi khi anh vô tình với em lắm, anh biết không? Ghét anh lắm đó. Sao anh cứ sợ làm phiền em? Anh có làm phiền em gì đâu ? Anh đừng tự trách mình vu vơ như thế, nghe anh? Xa mặt, nhưng em không cách lòng. Thương nhớ khôn nguôi gửi về anh dù không biết ngày mai ra sao . Anh thương, kỷ niệm đang rơi đầy hay lá Thu bay ? Kha Đông Anh