← Quay lại trang sách

Chương 2 Đi soi đêm-

Cơm nước xong thì trời đã tối lắm. Ba cậu bé bắc ghế ra ngồi phía trước sân nhà, phía dưới một gốc vú sữa lớn.

Trăng mồng năm chênh chếch treo trên nền trời cao, tỏa một thứ ánh sáng lờ mờ, huyền ảo. Phía bên trái và phía sau khu nhà tập thể là rừng cao su thật thâm u, đen ngòm như muốn che giấu vẻ huyền bí của nó dưới ánh trăng. Thỉnh thoảng, chúng khẽ lên tiếng rì rào khi những cơn gió đêm nhè nhẹ thoảng qua.

Bên phải khu nhà tập thể là văn phòng làm việc và các cơ sở đầu não của nông trường, sáng rực lên trong ánh điện. Ở đó, giờ này chắc không còn quang cảnh nhộn nhịp của sinh hoạt ban ngày. Có chăng chỉ còn một vài cô y tá của bệnh xá trong ca trực đêm và loáng thoáng vài chú bảo vệ trong đội bảo vệ qua lại.

Phía trước mặt khu nhà tập thể là quốc lộ 20. Thỉnh thoảng một vài chiếc xe ô tô chạy qua, tiếng máy rầm rì với cặp đèn pha sáng quắc...

Cảnh ban đêm ở đây thật yên tĩnh...

Ba bạn trẻ tán gẫu đủ chuyện, từ chuyện học hành đến vui chơi giải trí. Phương say sưa lắng nghe những câu chuyện ở thành phố từ miệng Dũng. Đối với cậu, thành phố là một vùng trời khác lạ so với cuộc sống ở đây. Từ lời kể thao thao của Dũng cậu hình dung được sự tiến bộ lớn lao của đất nước. Nào quảng trường tỉnh rộng thênh thang với khu hội trường hai ba lầu, nào là khu vực thể dục thể thao đang được xây cất ở gần Long Bình...

Tuy là dân sinh sống ở thành phố nhưng Phương lại lớn lên ở một huyện bán sơn

địa, thời gian cậu hiểu biết cuộc sống gắn liền với nông trường cao su An Thái này. Cách đây bốn năm, lúc Phương tốt nghiệp cấp một thì được dượng Hai dắt về thăm ba má Dũng ở Biên Hòa một lần, lúc đó cậu còn bé quá. Bây giờ, hồi tưởng lại có chăng cậu chỉ nhớ một hình dáng nhỏ thó vui tươi của người dì mà cậu ít khi gặp. Đó là mẹ Dũng. Chỉ một lần đó thôi. Và từ lần được về thành phố đã quá lâu đó đến nay, có lẽ vì quá bận bịu với công tác nên ba Phương không hề nhớ tới việc đưa các con về thăm thành phố nữa. Phương thầm nghĩ: Đến chừng Trí và Dũng về thế nào cậu cũng xin phép ba má theo hai cậu về thành phố chơi một chuyến.

Mà quả dượng Hai Thái quá bận bịu với công tác. Với cương vị Phó giám đốc một nông trường lớn, lại đặc biệt phụ trách kỹ thuật nữa, nên công việc của dượng thật tất bật. Thời gian nghỉ ngơi của dượng là vùi đầu vào sách vở, tham khảo tài liệu, dượng lại còn phải học bổ túc văn hóa nữa. Cả nhiệt tình lẫn trách nhiệm buộc chặt dượng vào với công việc nên dượng chỉ còn rất ít thời gian nghĩ đến vợ con.

Nếu những thay đổi lớn lao, những điều lạ lùng của thành phố hấp dẫn Phương bao nhiêu thì những thú vui ở nông trường cũng gây thích thú cho Trí và Dũng bấy nhiêu. Phương thật sôi nổi khi kể lể về những thú vui hồn nhiên thoải mái của các bạn trẻ ở đây. Trưa nắng thì rủ nhau đi tắm suối, con suối chảy vòng quanh rừng cao su mát thật mát. Chiều thì đá bóng, thả diều... Tối thì nếu có đèn rủ nhau vào trong lô bắn chim, bắt nhen[1]... Kể đến đây chợt Phương đề nghị:

- Hay là đêm nay tối trời, ta đi soi chim chơi Trí, Dũng?

Dũng hỏi ngay:

- Đi soi ở đâu?

- Ở phía sau nhà kìa! - Phương vừa nói vừa chỉ về phía lô cao su đen thẫm.

Dũng tròn xoe đôi mắt:

- Ở trong lô cao su ấy à?

Phương không đáp, cậu cười cười:

- Dũng sợ à?

Dũng không nói. Trí hỏi:

- Làm sao bắt được chim hở Phương?

Phương giải thích:

- Mình soi đèn. Đèn sáng chim hết thấy đường. Gọi là nó ăn đèn ấy mà. Ta dùng vợt chụp nó hoặc bắn bằng ná cao su.

- Thú nhỉ? Mà có nhiều chim không? - Trí hỏi.

- Cũng có khi nhiều, có khi ít. Biết đâu được.

- Vậy ta đi ngay thôi Phương ạ, tớ đang ngứa ngáy chân tay đây. Thế nào cũng phải vớ được vài con chim đem về cho dì Hai rô ti mới được. - Trí giục, nhìn Dũng, cậu nói tiếp:

- Thế còn Dũng thỏ đế, có dám đi không?

- Đi thì đi.

Ban đêm mà phải đi vào trong lô cao su đen ngòm quái quỉ kia thì kể cũng đáng ngại thật. Dũng vừa nghĩ vừa im lặng lầm lũi đi theo phía sau Trí và Phương. Trí thì cũng mới đi lần đầu nên có vẻ ngượng ngập từng bước chân, cậu được Phương phân công đeo theo một cái lồng chim, một cây gậy bằng mây có củ hẳn hoi. Riêng Phương thì với dáng điệu thành thuộc, đầu cậu đội đèn soi, tay cầm ná cao su, bước chân thoăn thoắt.

Tuy ở phía ngoài lô nhìn vào thì thấy bên trong tối đen đến khiếp thế mà khi vào bên trong thì cũng quen đi. Khi mắt đã quen với bóng tối thì sự sợ hãi cũng bớt đi. Quang cảnh khoáng đãng, lại không có cỏ rác nên bước chân cũng dễ mạnh dạn hơn.

Dù thế nhưng Dũng vẫn không được an tâm, cậu bám sát Trí và Phương không dám để cách quãng xa. Cậu không mấy hứng thú với cuộc chơi này. Trí và Phương thì bám sát nhau. Ánh đèn trên đầu Phương ngúc ngắc theo nhịp đi và cứ hất mãi lên những cành cao su rậm rạp. Tài bắn ná cao su của Phương khá lắm. Dũng để ý cứ mỗi lần Phương dừng lại, ánh đèn không di động mà soi cố định vào một chỗ nào đó trên cành thì y như là Trí chạy đến gốc nhặt lấy một con chim hay một con sóc.

Chợt Phương dừng lại thật lâu, ánh đèn chiếu vào một tàn cao su thấp. Cậu không giương ná cao su như thông thường mà lại bảo khẽ Trí nhặt cho cậu một hòn đá. Cậu vụt mạnh hòn đá lên tàn cây.

- Xạc, xạc. - Tiếng viên đá va vào cành lá cao su. Có một con chim gì đó bay ra...

- Ục... ục... ục.

Trí hỏi:

- Sao không bắn Phương?

Phương không đáp, cậu lẩm bẩm:

- Xui thấy mồ, đi soi mà gặp chim heo (!).

Dũng cười rúc rích:

- Gì mà xui, nó đang ngủ ở đó, tại anh rọi nó chứ!

Trí hỏi:

- Chim heo không ăn được à?

Phương đáp, trong lúc tiếp tục đi:

- Chắc ăn được, mà không biết tại sao chả thấy ai ăn. Họ còn bảo gặp nó xui xẻo lắm.

Trí vẫn còn thắc mắc:

- Sao lại xui, chim nào mà chả là chim. Nhảm thật.

Ba bạn trẻ lại lầm lũi đi. Nối tiếp lô cao su này là một lô cao su khác. Ranh giới giữa hai lô cao su là một con đường trải đá cuội thẳng tắp. Dưới ánh trăng nhợt nhạt màu đỏ của con đường lô nổi bật giữa hai rặng cao su xanh đen. Đêm vắng tanh. Các cậu đi đã cách xa khu nhà ở đó đến nửa cây số. Chỉ có tiếng chó sủa cất cao và dai dẳng là còn có thể nghe được.

.

Phương tắt đèn. Cả ba ngồi nghỉ bên một gốc cao su sát đường lô. Bóng tối như bao trùm lấy ba cậu bé. Tiếng muỗi đêm đói mồi vo ve đến phát khiếp...

- Con đường này dẫn về đâu anh Phương?

- Con đường này dẫn từ nhà kho của nông trường đến các lô cạo bên trong.

- Đẹp nhỉ! - Dũng buột miệng.

- Đẹp gì? - Phương hỏi.

Dũng chậm rãi:

- Con đường đỏ thẳng tắp dưới ánh trăng...

Trí phì cười:

- Thế mà cũng đẹp. Ăn kẹo không thi sĩ?

- Kẹo đâu?

- Mua lúc xem đá bóng còn sót lại mấy chiếc đây.

Trí phân phát cho hai bạn. Cả ba ngồi yên lặng như để thưởng thức cái mùi vị ngọt ngào của chiếc kẹo đang tan dần trong miệng. Phương dợm đứng dậy:

- Ta đi thôi, các bạn.

Chợt Trí ấn vai bạn xuống bảo khẽ:

- Nấp vào bên trong đi, nhanh lên.

Chả biết ất giáp gì, Phương và Dũng cũng vội vàng vọt theo Trí vào sâu trong lô. Đến khi đã có được chỗ nấp an toàn cách con đường lô khoảng bảy tám mét, Phương mới thì thào:

- Gì thế?

Chú thích:

1 Nhen: Sóc nhỏ (tiếng địa phương).