Chương 3 Chuyện xảy ra trên đường lô-
Khi Phương chuẩn bị đứng lên để tiếp tục cuộc đi soi chim đêm thì Trí đã kịp thời giữ vai bạn lại và bảo tìm chỗ ẩn mình vào trong lô cao su trong khi Trí đã nhanh chân vọt đi trước. Đến chỗ nấp an toàn, Phương mới hỏi bạn chuyện gì đã xảy ra.
Trí không trả lời Phương. Cậu khẽ suỵt và trỏ về hướng nhà kho. Theo tay chỉ của
bạn, Dũng và Phương bấy giờ mới để ý đến hai cái bóng xe đạp thồ và mấy người đi rất nhanh từ hướng nhà kho. Cả hai chiếc đều có chở những bao gì rất nặng. Họ không đi giữa đường mà chỉ men theo bóng tối của lô cao su mà đi.
Khi đi ngang qua chỗ nấp của ba bạn, họ còn nói chuyện thì thào với nhau. Chả biết bọn họ thồ gì đây mà lại đi lúc đêm hôm khuya khoắt thế này. Ba bạn trẻ căng mắt, vểnh tai nghe ngóng. Một người trong bọn họ nói:
- Tao vừa nghe có tiếng động phía trước này mà sao bây giờ im re.
Người khác nói:
- Làm gì có, mày cứ nghe gà hóa cuốc. Giờ này thì có ai đi vào trong lô làm quái gì? Bọn bảo vệ thì mấy khi héo lánh tới khu này. Thôi đi nhanh lên ông.
Người kia cãi lại yếu ớt:
- Tao nghe rõ ràng có tiếng như ai đi lạo xạo trên lá khô mà.
Họ tiếp tục nói chuyện và đi xa dần. Chỉ một thoáng sau là đã khuất dạng phía cuối đường lô.
Ba bạn trẻ cũng lò dò rời chỗ nấp. Dũng thở phào nhẹ nhõm trong lúc Trí lên tiếng hỏi:
- Họ thồ gì giữa đêm khuya vậy Phương?
- Mình cũng không biết. Nhưng mà nông trường đâu có làm việc vào ban đêm...
Dũng ngạc nhiên:
- Thế họ thồ gì vậy cà? Hay là...
Trong óc của các bạn trẻ chợt nảy ra nhiều nghi vấn. Thôi rồi, có thể bọn này trộm gì của nông trường đây. Có thế thì họ mới chở ban đêm ban hôm thế này chứ. Còn nông trường có chuyển hàng đi đâu thì cũng có xe ô tô chứ!
Khi nghe Dũng nói ra nhận xét của mình, cả Phương lẫn Trí đều tán thành. Rõ ràng là bọn trộm rồi.
- Tiếc thật. - Dũng chợt buột miệng.
- Tiếc gì? - Phương hỏi.
- Phải biết trước chúng là bọn trộm mình sẽ giả làm bảo vệ nhào ra chận lại xem họ trộm gì?
Trí phì cười:
- Nếu thật chúng là bọn trộm thì cậu nhào ra chúng xơi tái cậu ngay. Cậu không
biết người biết ta gì cả. Chúng đã dám làm liều thì chúng cũng dám giết cậu như thường. Ta chỉ có ba đứa nhỏ xíu còn họ thì có những ba người lớn lại còn thêm một thằng bé nữa...
Nghe Trí nhắc lại thằng bé, chợt Phương hỏi:
- Tớ thấy dáng thằng bé quen quen các
cậu ạ.
Dũng cũng phát biểu:
- Em cũng thấy nó có vẻ quen thuộc lắm.
Trí cười cười:
- Nó thì quen với Phương, chứ không quen với cậu đâu, Dũng ạ. Chỉ cần nhìn qua dáng dấp nó dưới ánh trăng tớ cũng đoán ra được nó là thằng nào.
- Thằng nào? - Phương hỏi gấp.
- Thằng Thứ Pêlê đấy. Cái dáng dong dỏng cao, cứ nhìn thấy nó là tớ nhận ra ngay.
- Có lẽ đúng đấy. - Dũng nói.
- Còn có lẽ gì nữa. Chính nó.
Phương lắc đầu:
- Cũng không chắc lắm. Ta phải tìm hiểu thật chính xác. Có phải nó không. Nếu quả thật đấy là vụ trộm thì chỉ cần biết đích xác có thằng Thứ can dự là ta có thể tìm ngay lại được những hàng bị mất.
- Tìm bằng cách nào? - Trí hỏi.
Phương giải thích:
- Dễ thôi. Nếu thằng Thứ có can dự thì bây giờ nó chưa về nhà, ta chỉ cần về trước nó, nếu nó không có mặt ở nhà thì đúng là nó rồi.
Cả Trí lẫn Dũng đều nhất trí. Ba bạn trẻ trở về trong sự nôn nóng kiểm tra lại một giả thiết nên họ đi rất nhanh. Khi họ về đến khu nhà ở tập thể thì trăng đã sắp lặn phía sau lô cao su.
.
Nhà của chú thím thằng Thứ ở đầu lô B. Nhà đã đóng cửa kín mít. Các cậu đang loay hoay chưa biết phải tìm cách gì để gõ cửa nhà Thứ trong khi đêm đã quá khuya thì chợt Dũng khều Trí và Phương bảo khẽ:
- Hình như thằng Thứ đang đi về kia.
Cả ba bạn tản ra như đang chơi một trò gì đó thì Thứ đi ngang qua. Phương giả vờ:
- Ủa, đi đâu về khuya vậy Thứ?
- Hừm.
Thằng Thứ không nói gì, nó lặng lẽ đi vào nhà. Ba cậu bé lảng vảng quanh đó cố quan sát động tĩnh. Có tiếng mở cửa kèn kẹt và tiếng lầu bầu giọng ngái ngủ của thím nó.
- Tao tưởng trời đánh thánh vật mày mất xác đâu rồi chớ. Đồ báo hại gì đâu không. Sao mày không đi luôn cho rồi hả thằng quỉ sứ...
Rồi sau đó cả ba đều nghe tiếng quát tháo của chú nó. Thím nó lặng yên ngay. Căn nhà trở nên yên tĩnh.
Cả ba quay về nhà với sự thỏa mãn: Dự đoán của các cậu đã thành sự thực. Trước khi vào nhà, Trí bảo khẽ:
- Đừng nói cho dì dượng biết việc đêm nay nhé!
Dì Hai vẫn còn chờ cửa ba cậu. Dì bảo khẽ:
- Khe khẽ nhé các cậu. Để dượng Hai ngủ đấy.