Chương 8 Lữ
Vừa mở cửa vào, Lữ nháy mắt tinh nghịch với Anne, miệng chúm môi huýt gió.
Hôm nay đúng là tốt ngày! Anne cười tít mắt và tạm quên chuyện bình hoa hồng thứ hai! Mấy cái anh chàng này dễ thương hết sức! Người như vầy tại sao phải đến đây?
“Chào người đẹp!”
Anne nháy mắt:
“Nữa! Mới đây cũng có người nói vậy!”
“Cùng câu nói nhưng phải tùy người nói mới được!”
Tiếng cười trong trẻo của Anne làm Lữ cũng cười theo. Cô bé này xinh nhưng hơi tròn trịa quá! Chàng gõ tay xuống bàn của Anne hỏi:
“Tôi vào được chưa?”
Anne đứng lên liếc mắt với Lữ:
“Anh chờ một chút, không lâu đâu!”
Anne gõ cửa phòng Hoài và vào trong.
“Chị có muốn để người bệnh đợi một lúc không?”
Anne vừa hỏi vừa thăm dò xem Hoài đã như thường chưa.
Hoài gật đầu hỏi:
“Được, không sao.”
Lữ không lên tiếng chào Hoài. Nàng cũng không nói gì. Hoài vẫn còn bị phân tâm vì bình hoa.
Lữ ngồi xuống đúng chiếc ghế của 2 tuần trước. Chàng ngồi ngửa người sau, hai chân xoạc ra thoải mái.
Hoài nhìn điệu bộ của Lữ và nghĩ thầm trong bụng. Không có ai giống anh chàng này!
“Bà có ngạc nhiên khi thấy tôi trở lại không?”
Hoài lắc đầu:
“Không! Tôi không ngạc nhiên!”
“Tại sao?”
“Bởi vì câu chuyện của ông chưa bắt đầu”
Lữ chắp hai bàn tay lại, hai ngón trỏ áp vào nhau và chỉ vào nàng:
“Đúng vậy!”
Hoài để ý hôm nay Lữ không đi giày ba-ta đỏ.
Làm như Lữ đọc được ý nghĩ của nàng:
“Đôi giày đỏ không còn hấp dẫn tôi nữa.”
“Tốt! Ông đã tách biệt được giữa những thật và giả”
“Không phải giả hay thật. Tôi biết đâu là thật đâu là giả chứ. Tôi chỉ muốn thử. Biết rồi, thử rồi thì không thích nữa”
Hoài không nói gì. Thái độ cuả Lữ đã khác lần đầu tiên. Chuyện gì anh ta sẽ kể?
Vẫn không thấy Lữ nói gì, Hoài gợi ý:
“Vậy thì..?” Hoài bỏ lửng để cho Lữ tiếp vào. Anh ta thừa thông minh để biết Hoài muốn hỏi gì, mục đích của ngày hôm nay đến đây.
“Trước giờ tôi không nhầm lẫn giữa những nhân vật và tôi. Chỉ có lần này là tôi bị rắc rối..”
“Rắc rối là sao?”
“Nhân vật tôi tạo dựng lên quá hấp dẫn và thu hút tôi. Ngồi viết, tôi nhập vào nó và nó cũng nhập vào tôi. Càng ngày sự thu hút càng mạnh. Tôi không chỉ muốn đơn thuần hóa thân là nó trong tác phẩm của mình, trong những lúc miệt mài với những con chữ vì chưa đủ..”
Lữ đứng lên, lại gần bàn làm việc của Hoài và ngồi xuống chiếc ghế mà Hải Yến đã ngồi khi nãy.
Lữ ngồi và rồi nhìn Hoài. Cái nhìn của anh ta thật kỳ lạ. Nửa lạ lùng, nửa như mê muội. Hoài chưa từng thấy một ánh mắt nào như thế.. ở một con người! Hôm nay Lữ không cạo râu. Râu mọc lởm chởm suốt từ gần tóc mai bên này sang bên kia. Lữ có bộ râu quai nón đẹp nếu chịu cắt tỉa. Râu đen và nhiều, cả trên mép, ngần ấy thứ ở một khuôn mặt xương xương rất nam tính tạo cho Lữ một sự thu hút mạnh mẽ.
“Tôi muốn được sống như nó ở đời thực. Ăn, ngủ, nghỉ, làm việc, yêu, điên cuồng, buồn bã, cô đơn, hung bạo.. như nó”
“Đấy chỉ là ước muốn! Người ta có thể ước muốn biết bao nhiêu điều”
“Như tôi nói với bà, tôi bị lôi cuốn và tôi sợ rằng sẽ có lúc tôi đánh mất chính mình và trở thành nô lệ cho “nó”.
“Như vậy ông vẫn chưa phân định được đâu là thật và đâu là giả”
Lữ hùng hổ cãi:
“Không! Tôi biết chứ!”
Hoài lắc đầu:
“Ông biết mà không biết. Hay đó là một sự chọn lựa của chính ông? Xem phim ảnh, đọc sách, ta muốn được giống như nhân vật đó, muốn được có cuộc sống như vậy. Đó là chuyện bình thường. Bị ảnh hưởng vì những điều đó cũng bình thường thôi. Đừng xem ước muốn đó là một sự ám ảnh”
Lữ ngồi thẳng người lên:
“Đúng! Đó là một sự ám ảnh cho tôi! Tôi đi đâu, làm gì, rồi cũng muốn mau chóng trở về nhà để viết và sống với nó”
“Như chuyện đi giầy đỏ giống nhân vật của ông - Hoài suýt nữa dùng tiếng “nó” mà nãy giờ Lữ cứ nhắc đến- rồi lúc nãy ông có nói là thử rồi mà không thấy hấp dẫn nữa. Vậy thì mọi chuyện thử khác cho giống nhân vật của ông cũng sẽ chẳng hấp dẫn gì. Ông phải nghĩ như vậy. Khi còn là một ước muốn thì hấp dẫn, nhưng khi được rồi thì cũng tầm thường thôi”
“Bà có chắc chắn như vậy không?”
Hoài gật đầu.
“Truyện ông viết gần xong chưa?”
“Tôi không muốn viết cho xong vì tôi đang được trải qua những cảm giác..”
“Cảm giác mạnh?”
Lữ gật đầu.
“Nhìn một phụ nữ kia ta có thể không đến gần được, nhưng trong tiểu thuyết tôi có thể làm bất cứ chuyện gì tôi muốn với một người phụ nữ tôi muốn”
Hoài nhếch mép cười khi nhìn Lữ:
“Tôi thấy ông có thừa khả năng chinh phục phái nữ mà không cần phải đi vào tiểu thuyết như một phương cách đạt được mục đích”
Lữ nhìn Hoài. Anh ta không biết Hoài nói thật hay ngạo?
Hoài thấy ngay phản ứng đó. Nàng nghiêm mặt xác định:
“Tôi nói thật như thế. Tôi ngạc nhiên là ông có vẻ thiếu tự tin. Dưới cái nhìn của tôi sau 2 lần ông đến đây, tôi thấy ông là người có bản lãnh. Đừng để mất bản lãnh và sự tự tin của mình vì nhân vật của ông”
Lữ có vẻ ngạc nhiên:
“Chưa có phụ nữ nào nói với tôi như vậy”
“Thật sao? Tôi ngạc nhiên. Ông có bạn gái mà?”
“Tôi có nhiều bạn gái, nhưng chỉ là qua đường, hoa lá cành cho vui”
“Tại sao vậy, ngoài chuyện ông sợ trách nhiệm như đã nói kỳ trước?”
“Sao bà không hỏi tôi, ai bỏ ai? Những người ấy bỏ tôi”
“Lý do?”
“Họ bảo tôi như người trên mây”
“Thiếu thực tế, không thể là chỗ dựa cho một người đàn bà?”
Lần này thì Lữ cười thoải mái:
“Đúng như vậy đó.”
“Hay vì chưa phải là tình yêu?”
Lữ nhíu mày nhìn Hoài:
“Tình yêu ư? Tôi cũng có yêu chứ, nhưng có lẽ tôi yêu tôi nhiều hơn yêu họ ”
Hoài chợt hỏi Lữ:
“Nhân vật ông là người như thế nào? Cũng chỉ yêu mình không thôi ư?”
Lữ ngồi ngả người ra sau, lại xoạc chân tủm tỉm cười:
“Nhân vật của tôi ư? Dĩ nhiên là khác hẳn tôi. Bao giờ mình cũng tạo dựng một nhân vật với những cá tính.. mà mình không có. Tôi nghĩ ai cũng vậy cả. Nhân vật của tôi biết si mê điên cuồng, yêu dữ dội và cũng hung bạo ghê gớm khi bị chống đối.”
“Ông bị thu hút vì sự khác biệt?”
Lữ gật đầu.
“Tôi thích sự mạnh mẽ và quyết liệt đó.”
“Ông có thích phiêu lưu?”
“Tôi thích nhưng không dám”
“Nhưng nhân vật của ông thì không sợ gì cả?”
Lữ ngạc nhiên:
“Sao bà biết?”
“Tôi đoán!”
“Đúng vậy.”
“Nhân vật ông có tình yêu vĩ đại?”
“Tại sao bà lại biết rõ như thế?”
“Bởi vì những điều ông nói làm tôi suy luận. Ông muốn có một tình yêu như thế?”
“Không chỉ tình yêu mà nhiều thứ khác trong con người đó”
“Chẳng hạn?”
“Tôi không thể nói cho bà nghe được. Nó không cho tôi nói”
“Người phụ nữ mà nhân vât ông yêu ra sao?”
“Học thức, bạo dạn, nhiều đam mê.. tôi cũng tạo nên một mẫu người đàn bà đặc biệt. Tôi thích sự đặc biệt, bất kể là xấu hay tốt”
“Phải có sự chọn lựa chứ?”
“Cũng có chứ. Tôi chọn người này một chút, người kia một chút. Chẳng hạn như lần đầu tiên đến đây tôi thấy bà có sự thu hút và cảm thông lạ thường .. Đó cũng là một điểm cho nhân vật của tôi”
Hoài nghĩ thầm anh chàng này đúng là cần đến đây!
“Nhân vật của ông có gây nên tội ác không?”
Lữ nhìn Hoài thật lâu mới trả lời. Lữ nhìn nàng không chớp mắt như muốn thôi miên:
“Tại sao bà hỏi như vậy? Nhưng bà có biết đó là lý do tôi đến đây.”
Hoài yên lặng.
“Nó có thể làm bất cứ điều gì nó muốn. Không có gì có thể cản trở nó.”
“Cho nhân vật của ông hồi tâm lại, đừng nghĩ đừng làm chuyện xấu. Thay đổi.. nó!”
“À, bây giờ bà đã dùng chữ “nó”. Bà đã thấy là nó có thật chứ không phải tôi bịa. Nhưng tôi không muốn thay đổi nó. Tôi không muốn nó thành một kẻ tầm thường.”
“Tầm thường nhưng tốt lành”
Lữ cười:
“Thế thì có gì hấp dẫn đâu?”
“Sự xấu mới hấp dẫn sao?”
“Bà không biết thật sao?”
“Những hấp dẫn xấu xa không
lâu bền, chỉ như bèo bọt. Nhưng trở lại vấn đề của ông và lý do đến đây”
“Tôi sợ mình sẽ làm những chuyện điên rồ như nó”
“Trở lại với con người ông, trở lại cuộc sống thường nhật. Trả lại cho nhân vật của ông vào trong tiểu thuyết như tôi đã nói lúc trước. Cuộc phiêu lưu nào cũng đến lúc kết thúc”
Lữ lại cười:
“Tôi không muốn kết thúc bởi vì tôi đang được hưởng những giây phút hào hứng thú vị.”
Hoài lắc đầu:
“Vậy thì ông không cần đến đây”
Lữ nhìn Hoài. Đôi mắt của anh ta như sục sạo và xoắn lấy Hoài nửa như thăm dò, nửa như thách thức.
Hoài cũng nhìn trả lại không rụt rè. Những người đến đây đều có điểm yếu nhưng không chịu nhận sự yếu đuối thầm kín của mình cho đến khi Hoài chỉ ra. Thông thường họ chối bỏ, không chấp nhận, hoặc nếu có công nhận thì cũng yếu ớt như sự yếu đuối của họ. Lữ không phải là người đầu tiên.
Cả hai nhìn nhau như hai con thú rình mò và trông chừng phân định xem kẻ nào phải chịu thua. Hoài ngồi lặng như một mặt hồ không gợn sóng trong ngày im gió. Lữ giấu sự tức giận trước sự điềm nhiên lạnh lẽo của người cố vấn tâm lý. Những câu hỏi hiện lên trong đầu chàng về những lý do phải gặp bà Hoài.
Nếu chàng thực sự thích thú trong trò chơi tiểu thuyết của mình thì cần gì phải đến đây? Chàng có thực sự say mê trong thế giới đó hay không và không thể nào dứt bỏ? Người đàn bà trước mặt chàng có giúp ích gì được cho Lữ hay không? Chiều nay điều gì thôi thúc Lữ phải trở lại đây, ngồi trong căn phòng này? Chàng tin chắc bên trong sự bình lặng của Hoài là những diễu cợt về Lữ.
Giọng Lữ không dấu được sự tức giận:
“Bà nghĩ tại sao tôi phải đến đây?”
À, cái anh chàng này tai quái, luôn luôn hỏi ngược lại và đặt những vấn đề với mình. Chưa thấy người nào như thế!
“Tại sao ông không tự trả lời mà hỏi ngược lại tôi?”
“Nếu bà không trả lời được thì bà chẳng giúp gì được tôi”
Biết là Lữ khó chịu, Hoài nhỏ nhẹ hỏi:
“Ông có muốn tôi giúp ông không ? Điều đó mới quan trọng”
Lữ dịu xuống gật đầu.
“Vậy thì chúng ta có thể tiếp tục câu chuyện, câu chuyện của ông, một nhà văn”
“Bà có ý ngạo tôi khi nói tôi là nhà văn?”
“Không, ông nhầm đấy. Những người nghệ sĩ được tạo dựng nên một cách đặc biệt. Họ là một giống loài khác với người thường -ý tôi muốn nói người thường là những người không phải nghệ sĩ-. Những cảm nhận và rung động của họ nhậy bén hơn, mạnh mẽ dạt dào hơn. Họ sống gần với trái tim hơn. Họ nhìn thấy những góc cạnh, góc khuất của thiên nhiên, trời đất, con người, cuộc đời.. mà những người không phải là nghệ sĩ hầu như không thấy hay không để tâm. Tôi nghĩ ông phải hãnh diện với nghề nghiệp và tài năng của mình. Mà chẳng phải riêng mình ông, tôi nghĩ mỗi con người sống trên trái đất này đều có những hãnh diện riêng về thiên chức được đặt để của mình.”
Người đàn bà trước mặt Lữ quả thật thu hút chàng. Không những thế lại là một con người thật chứ không phải như nhân vật của Lữ trong câu chuyện chàng đang viết. Chàng nhìn người phụ nữ trước mặt chăm chú. Từ ghế chàng ngồi đến chỗ bà ta khá gần. Lữ nhìn thấy rõ nốt ruồi ở dưới cằm của Hoài. Nắng chiều bên ngoài rọi những tia nắng vàng vọt ấm áp lên phần sau và đỉnh đầu mái tóc bà ta như đốt sáng mái tóc đen mà không biết mùi thơm sẽ ra sao nếu úp mặt vào hít thở. Tự dưng Lữ nuốt nước bọt trong một sự thèm muốn lạ lùng. Không, phải nói là ước muốn thì đúng hơn.
Châu Lan, một trong những nhân vật nữ trong câu chuyện của Lữ có lẽ cần phải có thêm nhiều nét của bà ta. Chiếc mũi của Châu Lan thanh quá. Phải cao, sắc cạnh như người đàn bà đây. Trong cuộc tình, Châu Lan kêu nho nhỏ như con mèo ươn ái muốn được che chở. Còn người cố vấn tâm lý này? Lữ đoán bà ta sẽ không ngăn chặn những tiếng kêu của khoái lạc hạnh phúc như đôi môi hơi phớt hồng của bà đang hé mở. Ở bà ta toát lên một sự mạnh mẽ nhưng cũng mỏng manh. Lữ nhìn thấy những đối chọi mâu thuẫn, nhưng hấp dẫn. Có lẽ Lữ phải dựng thêm một nhân vật nữ khác nữa.
Thấy Lữ có vẻ là lạ, Hoài hỏi:
“Tôi nói có đúng không?”
Lữ choàng tỉnh. Chàng không nghĩ là bà Hoài đọc được những ý nghĩ của mình.
“.. À.. bà nói đúng..” Chàng nói cho qua chuyện mà không nhớ câu chuyện trước đó.
“Vậy thì sự lựa chọn của ông là điều quan trọng để giải quyết”
“Bà muốn tôi lựa chọn như thế nào?”
“Thử nghỉ viết câu chuyện đó một thời gian”
“Để xem tôi có dứt được nó và chủ động trong cuộc chơi hay không?”
Hoài gật đầu:
“Đúng thế! Đó là một khởi đầu cho sự chọn lựa của ông”
“Chấm dứt những thú vị vui hưởng”
“Tạm bỏ những niềm vui giả tạo đó và đi tìm niềm vui thật. Rồi ông sẽ thấy niềm vui thật hứng thú hơn nhiều”
“Chẳng hạn như..”
“Đi ăn, đi chơi với bạn bè, bạn gái, gia đình, tạo những niềm vui hỗ tương, không phải niềm vui một chiều”
Lữ nhìn Hoài, ánh mắt chàng chợt sáng lên thích thú:
“Tôi mời bà đi ăn tối”
Hoài bật cười vì nghĩ Lữ nói đùa.
Lữ thấy ngay và hiểu được nụ cười của Hoài:
“Tôi mời bà thật đấy. Nói chuyện với bà tôi rất thích. Bà là một phụ nữ đặc biệt và lôi cuốn. Tôi chưa gặp ai như vậy”
Hoài hơi đỏ mặt nhưng nàng trấn tĩnh ngay và nghiêm mặt:
“Tôi không bao giờ đi ăn với người lạ, nhất lại là.. bệnh nhân của tôi”
Lữ nói bừa và thấy thích thú khi chọc ghẹo được Hoài:
“Đi vài lần rồi sẽ không còn là người lạ. Vả lại bà cứ xem đây như là giờ chữa bệnh tâm lý cho tôi, có sao đâu? Thay vì ngồi trong căn phòng này nói chuyện, chúng ta vừa ăn ở một tiệm ăn vừa nói chuyện. Cũng thế thôi.”
Hoài lắc đầu:
“Tôi không thể làm vậy được.”
“Tại sao? Tôi đâu có làm gì sai đâu? Chuyện đi ăn thì có gì là sai trái?”
“Câu trả lời của tôi dứt khoát là không được nhé. Ông cứ đi ăn, đi chơi với bạn bè, rời khỏi bàn viết vài ngày coi ra sao rồi chúng ta nói chuyện tiếp”
Lữ có vẻ thất vọng:
“Bộ trông tôi chán lắm sao? Tôi ít khi bị phụ nữ từ chối”
Hoài trả lời:
“Không phải chuyện chán hay không chán. Nhưng tôi không thể nhận lời, rất tiếc”
Lữ thở dài:
“ Tôi biết bà sẽ không nói lý do từ chối. Nhưng bà làm tôi hơi buồn. Không sao, để tôi nghe lời bà xem sao, nhưng chắc chắn là tôi không đi tìm bạn gái. Tôi không thấy hứng thú gì”
“Đi chơi xa?”
“Đi một mình ư? Chán ngắt!”
“Đi một nơi chưa bao giờ đến không chán đâu”
Lữ gục gặc cái đầu:
“Cũng được!”
“Đi chơi xa và lần tới kể cho tôi nghe”
“Bà không hỏi về nhân vật trong truyện tôi nữa à?”
“Tôi tưởng anh không muốn?” Hoài tỏ vẻ ngạc nhiên. Nàng cũng không để ý là mình đã đổi cách xưng hô từ “ông” ra “anh”. Hoài nói tiếp:
“Tôi tưởng anh muốn dấu những nhân vật của anh trong bí mật?”
“Sẽ có lúc tôi kể hết cho bà nghe.”
Lữ định nói “Tôi muốn thay đổi nhân vật nữ trong truyện cho hơi giống với bà” nhưng chàng không nói ra. Đó mới là bí mật! Nhưng Lữ không muốn nghĩ tiếp vì nếu không chàng lại bị lôi kéo và câu chuyện mình đang viết trong lúc Hoài khuyên là Lữ nên rời xa bản thảo, máy computer.. một thời gian.
Hoài cười. Nàng liếc nhìn đồng hồ. Đã quá giờ!
Lữ uể oải đứng dậy như chưa muốn chấm dứt buổi hôm nay ở đây.
Hoài hơi nhức đầu. Quá nhiều thứ bất ngờ trong ngày! Hải Yến, bình hoa rồi Lữ và mấy người bệnh nhân khác..
Nàng mong về nhà và không phải làm bếp. Chắc Hoài sẽ mua thức ăn về cho gia đình. Hôm nay đã là cuối tuần. Không có chương trình gì cho những ngày nghỉ. Nàng chỉ muốn thư giãn.
Lữ hỏi Hoài:
“Bao giờ tôi trở lại?”
“Ông đi chơi đi rồi lúc về gọi văn phòng cho cuộc hẹn kế tiếp”
“Nếu tôi chỉ đi 1, 2 ngày thì sao?”
“Một hai ngày rời xa tiểu thuyết của ông cũng còn quá ít và ngắn. Thử chừng 1 tuần hay mươi hôm coi thế nào”
“Trời! Tôi làm gì với cả tuần lễ? Tôi thành người.. mất việc!”
Hoài phì cười:
“Kiếm việc gì khác làm. Bộ ông không có việc gì khác ngoài chuyện ngồi viết tiểu thuyết?”
Lữ lắc đầu thiểu não:
“Tôi chẳng biết làm gì”
“Xin lỗi, ông còn cha mẹ, anh chị em chứ?”
“Có, nhưng họ ở xa”
“Vậy thì đây là lúc tốt nhất đi thăm gia đình. Gia đình cũng vui mà ông cũng vui nữa”
Lữ lắc đầu:
“Ở nhà chẳng ai thích tôi làm những công việc như hiện tại. Họ không hiểu tôi và tôi nghĩ cũng chẳng ai thích thú gì khi gặp tôi”
“Nói vậy chứ, cha mẹ mong gặp con cái”
“Tôi là nỗi thất vọng của cha mẹ tôi”
“Đừng nghĩ như vậy! Còn không thì đi đến một nơi chưa bao giờ đi như tôi nói khi nãy. Sự mới lạ sẽ làm ông thích thú”
“Hy vọng thế. Bà không sợ tôi tìm quên vào rượu hay ma túy sao?”
Hoài nghiêm mặt đứng lên:
“Tại sao tôi phải sợ? Ông mới là người phải sợ cho chính mình, cho những chọn lựa của ông. Đừng vướng mắc vào những chuyện khó gỡ”
“Bà nói giống mẹ tôi! Ôi đàn bà, thể nào họ cũng giống nhau ở một điểm nào đó!!”
Hoài cười thầm trong bụng nhưng không muốn nói thêm. Nàng không muốn kéo dài buổi này thêm nữa. Hoài chìa tay để bắt tay từ giã Lữ.
Lữ bắt tay Hoài. Bàn tay bà ta nhỏ, ấm và mềm mại. Cái bắt tay không hời hợt nhưng cũng không mặn mà, một cái bắt tay từ giã chiếu lệ.
Ra đến ngoài, đến chỗ trả tiền, Lữ đưa thẻ tín dụng chẳng nói lời nào chỉ nhếch mép cười cười.
Anne nghiêng đầu làm dáng cười đon đả:
“Gặp anh kỳ tới. Chúc anh cuối tuần vui vẻ”
“Tôi cũng chúc cô như vậy”
Lữ lừng lững đi ra, mắt chàng hơi dừng lại ở mấy bình hoa.
Chàng phải đi đâu bây giờ?
Trời hơi lạnh. Lữ lật cổ áo vest, tay thọc vào túi quần jean, vai chàng hơi co lên. Giá mà có thể đi ăn tối được với bà Hoài! Lời mời của chàng tuy hơi sống sượng nhưng chân thật. Nói chuyện với bà ta là những thách đố đầy bất ngờ nhưng thích thú. Có lẽ người đàn bà này không phải là loại người dễ gây cho người khác sự nhàm chán.
Buổi chiều đã đi dần vào nhạt nhòa để chuyển dần sang tối. Những ánh đèn đường đã sáng. Chung quanh như thu hẹp lại.