Chương 7 Donovan
Donovan nhìn đồng hồ. Chàng mong đến cái hẹn hôm nay biết bao! Chàng sẽ nói gì trong ngày hôm nay với bà Hoài?
Hoài khẽ mỉm cười mở cửa cho Donovan vào.
“Don là người đúng giờ!”
“Tôi có thể chờ nhưng không muốn người khác phải chờ mình”
“Đấy là thói quen tốt! Ít người được như vậy”
Donovan ngồi xuống ghế bành và có vẻ thoải mái hơn lần đầu tiên.
Nàng ngồi xuống bàn viết. Chỗ ngồi của Hải Yến khi nãy bỏ trống. Nhưng câu chuyện của Hải Yến vẫn còn lẩn quẩn ở đâu đó trong đầu Hoài.
Hoài nhìn hồ sơ rồi hỏi:
“Chúng ta tiếp tục câu chuyện của tuần trước nhé? Lần đó anh đang nói chuyện về mẹ anh. Bà ta có phải là lý do anh đến đây? Hãy kể cho tôi nghe về mẹ anh”
Khi nói điều đó Hoài không thể không nhớ đến bức ảnh chân dung mẹ của Donovan. Người đàn bà có rất nhiều nét giống nàng.
Donovan đứng lên, chàng đến ngồi ở chiếc ghế trống mà Hải Yến đã ngồi khi nãy.
Hoài hơi ngạc nhiên nhìn Donovan nhưng không nói gì.
Donovan nhìn Hoài như tìm một điều gì để bắt đầu.
“Bà có biết là bà rất giống mẹ tôi không?”
Hoài giữ vẻ thản nhiên như chưa hề trông thấy tấm ảnh bán thân của mẹ Donovan.
“Thật sao? Tôi nhớ lần trước Don cũng nói như vậy”
Don nhìn Hoài để dò xét xem đây là câu trả lời thật hay giả. Đàn bà rất giả trá! Chàng không tin là Hoài không tò mò mở cuốn sổ mà chàng đã cố tình để quên. Để xem!
“Trong ký ức của đứa nhỏ 4 tuổi mẹ tôi là.. một cái gì đẹp lắm, ấm áp lắm. Tôi thích sự chú ý của mẹ tôi đến tôi. Tôi nhớ đến da thịt mềm mại của bà. Mẹ tôi là tất cả của tôi. Tôi muốn chiếm riêng mẹ cho mình..”
Hoài vẫn yên lặng lắng nghe.
Bỗng dưng Donovan nhìn thẳng vào mặt Hoài như tìm một cái gì đó. Đôi mắt nồng nàn như gửi gắm sự yêu thương khi nói về người mẹ.
“Tôi thường nắm chặt tay mẹ chỉ sợ mẹ rời tôi. Lúc đi ngủ tôi thường nắm lấy một góc của bọc gối và mân mê hình dung đây là.. da thịt mẹ..”
Hoài vẫn yên lặng lắng nghe.
“Bà có biết người mẹ là tình yêu đầu đời của đứa con trai không? Tôi đã cho mẹ tôi hết trái tim tôi và tôi đòi là mẹ phải đáp lại như tôi yêu mẹ. Mẹ phải yêu tôi như tôi yêu mẹ, không cần phải nhiều hơn. Sự đòi hỏi của tôi đâu có gì là sai trái?”
Donovan ngừng nói và nhìn Hoài chờ đợi một sự đồng thuận.
Nàng chỉ gật đầu.
“Tại sao mẹ lại ruồng bỏ tôi? Bà có câu trả lời nào cho tôi không?”
“Có bao giờ Donovan cho người mẹ anh một lý do thầm kín và đau lòng nào đó khi đi đến quyết định như vậy không?”
Ánh mắt êm ả khi nãy không còn, Donovan lại tức giận:
“Nếu có một nguyên nhân nào đó thì đến lúc cuối đời mẹ tôi phải cho tôi biết sự thật, cho dù sự thật đó kinh khủng đến đâu. Nhưng mẹ tôi chỉ im lặng, chỉ khóc và cương quyết không hé môi, mà cũng chẳng hề nói được một lời yêu thương với tôi. Mẹ tôi chỉ cần nói một câu: “Mẹ yêu con. Tha lỗi cho mẹ” thì tôi sẽ tha thứ hết cho mẹ. Tại sao mẹ tôi không thể nói được như vậy? Hiển nhiên là mẹ tôi không yêu tôi. Không yêu nên mới đem cho đi. Tôi chỉ là một món đồ mà người ta chê ghét muốn vất bỏ cho khuất mắt. Bà là một người mẹ, bà có hiểu được điều này không?”
“Cha mẹ nào cũng yêu con, có thể với người con nay hợp hơn người con kia, nhưng nói chung là yêu con vì đứa con là một phần của mình. Nhất là đối với người mẹ cưu mang đứa con hàng bao nhiêu tháng, giữa người mẹ và người con có một sự ràng buộc khác hẳn với cha và con. Một người cha có thể không phải là cha ruột của mình, nhưng người mẹ thì 100% là mẹ của mình. Nếu mẹ của Donovan phải chẩy nước mắt mà vẫn không hé môi thì điều này có thể cho chúng ta 2 câu trả lời:
Thứ nhất: Nếu mẹ không yêu Donovan thì bà chẳng khóc. Nếu chúng ta không có tình cảm với một ai thì chúng ta dửng dưng, thản nhiên. Tại sao phải chẩy nước mắt, phải đổ lệ vì một người mình không yêu thương? Tôi nghĩ bà rất yêu Donovan, yêu nhiều lắm chứ không ghét bỏ như anh vẫn nghĩ đâu. Nước mắt đó có thể ngoài chuyện là tỏ tình yêu thì còn là sự đau khổ khi phải rời bỏ con mình. Người đàn bà có thể bỏ chồng nhưng khó bỏ đứa con. Trường hợp của mẹ Donovan tôi nghĩ bà phải lâm vào một tình trạng rất khó xử. Những điều tôi nói đây chỉ là sự suy diễn dựa trên cương vị của một người mẹ nói chung. Có thể – tôi nói là có thể thôi nhé- Donovan là kết quả.. của một mối tình ngoài luồng, hay vì bị cưỡng bức bởi một ai đó. Theo tôi, chuyện ngoại tình không có vẻ đứng vững. Nhưng.. nếu là kết quả của một sự cưỡng bức ngoài ý muốn, thì hình ảnh đứa nhỏ luôn gợi lại sự đau đớn và ô nhục. Thêm vào đó Donovan nói cha mẹ Donovan ly dị khi anh lên 4 tuổi và những tình cảm cha con dường như không có thì lý thuyết này có thể tạm coi là đúng. Dĩ nhiên chỉ có mẹ Donovan mới xác nhận sự thật như thế nào đúng không?”
“Tại sao mẹ tôi không nói ra? Cho dù người đàn ông đó là ai đi nữa thì tôi vẫn là con của mẹ tôi, bất luận người đàn ông kia như thế nào”
Hoài gật đầu.
“Đúng! Nhưng có những điều trong đời người ta không thể thổ lộ ra cho bất cứ ai. Nói ra là phải đối diện với sự thật. Có những người suốt đời chạy trốn sự thật và chạy trốn chính họ.”
Donovan nhắm mắt lại, hỏi Hoài tiếp:
“Còn câu trả lời thứ hai mà bà muốn nói đến?”
“Donovan oán giận vì sao mẹ anh không nói lời yêu thương riêng với anh và nói lời xin lỗi. Cả hai câu nói đó đều không dễ nói ra cho một số người. Không phải ai cũng nói lời xin lỗi hay yêu thương dễ dàng. Có những người không thể chấp nhận là mình sai. Phải hạ mình xin lỗi một người khác là điều rất khó. Hoặc có thể lúc cuối đời mẹ Donovan có sự ân hận và tiếc nuối về hành động của mình. Tôi nghĩ hãy cho người đã nằm xuống một lời tha thứ để nhẹ cho người đã sinh Donovan ra đời mà cũng nhẹ lòng anh nữa. Tức giận, oán hờn vẫn không giải quyết được điều gì, đúng không?”
“Không giản dị như bà nói vì bà là người đứng bên ngoài. Những câu hỏi đó đã thành nỗi ám ảnh triền miên với tôi. Nhìn người phụ nữ nào tôi cũng thấy sự gian trá”
Hoài cười nhẹ:
“Bởi vì Donovan muốn nghĩ như vậy. Bây giờ nếu Don tự cho phép mình nghĩ rằng chắc mẹ mình phải đau lòng lắm khi phải xử sự như thế thì sự oán giận sẽ vơi đi nhiều. Anh không thể oán giận một người đã không còn trên cõi đời này nữa suốt đời mình được. Chuyện cởi bỏ những ý nghĩ tiêu cực là do chính mình. Hãy tìm cách bào chữa cho mẹ anh đi thay vì chỉ oán trách bà không thôi”
Donovan nhìn Hoài. Người phụ nữ trước mặt chàng đang bênh vực mẹ chàng:
“Bà bênh mẹ tôi? Một người mẹ đã ruồng bỏ đứa con mình?”
“Tôi không bênh mẹ anh. Tôi muốn tìm cho anh một giải pháp để nhẹ bớt đi những.. oán giận dằn vặt anh. Đừng để điều này trở thành một sự ám ảnh. Donovan còn cả một cuộc đời trước mặt. Tại sao lại phí thì giờ vùng vẫy trong những khó chịu đó? Đừng tự làm khổ chính mình! Hãy tìm một liên hệ mới và quên đi những chuyện làm khó chịu. Mẹ Donovan cũng không còn nữa. Có tức giận hay phân tích để tìm những câu trả lời thì cũng vô ích. Hãy thương người mẹ nuôi của Donovan hết lòng vì bà ta xứng đáng được hưởng tình yêu đó.”
Những câu nói từ Hoài, ánh mắt dịu dàng của nàng từ một khoảng cách ngắn là chiếc bàn ngăn giữa hai người làm Don thấy dễ chịu hơn.
Hoài biết những điều mình phân tích phần nào đã đánh động được Donovan. Nàng nói tiếp:
“Cuộc đời có biết bao điều để ta trân trọng, sao phải sống với những phiền muộn làm gì?”
Donovan thích nghe Hoài nói. Bà ta như một thứ phù thủy thổi sinh khí cho chàng. Don buột miệng:
“Tôi thích nghe bà nói”
Hoài bật cười:
“Thật à?”
“Nhìn bà tôi lại nghĩ đến mẹ tôi!”
“Giống ở điểm nào?”
“Mái tóc đen. Đôi mắt. Mẹ tôi không được vẻ.. dịu dàng của bà. Mặt mẹ tôi.. lạnh và cương nghị. Nhìn mẹ tôi người ta thấy ngại đến gần”
“Như vậy thì có giống gì đâu?”
“Tôi không biết nữa, nhưng nhìn chung là giống người mẹ của tôi”
“Có bạn gái và quên mẹ anh đi Don!”
“Tôi thấy khó khăn trong việc gần gũi một phụ nữ..”
“Bởi vì anh đã để cho mẹ anh một cách nào đó xen vào trong vô thức của anh. Một khi anh loại bà ra khỏi những ý nghĩ và tâm khảm anh, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn”
“Bà giúp tôi nhé?”
“Anh phải tự giúp mình. Không ai có thể giúp anh nếu chính anh không nhất quyết quên đi chuyện cũ”
“Nói chuyện với bà tôi thấy.. dễ chịu hẳn”
Donovan nói thật lòng mình. Với Hoài chàng không cảm thấy e dè mà ngược lại thấy gần gũi.
Hoài liếc nhìn đồng hồ. Donovan nói nhẹ nhàng:
“Sao nhanh quá!”
Chàng nói như một lời thở than. Mà quả thật chàng còn muốn nghe Hoài nói nữa. Đôi mắt ấm áp nhưng linh động khi nhìn gần của Hoài làm chàng thấy tin cậy. Ước gì chàng có thể nói chuyện với Hoài mỗi ngày.
Hoài đứng lên bắt tay Donovan:
“Tôi mong khi ra khỏi đây anh sẽ thấy vui hơn và.. thành một người mới. Cuộc đời rất vui nếu ta nhìn với lăng kính trong sáng và hy vọng”
Donovan nắm tay Hoài chặt và mãi không buông ra. Bàn tay bà ta mới mềm mại làm sao! Chàng chợt thấy rung động vu vơ.
“Tôi sẽ gặp bà lần tới!”
Donovan nói câu này như một lời hò hẹn.
Hoài có vẻ ngạc nhiên vì như thế những lời khuyên của nàng không hiệu quả mấy nên Donovan mới muốn trở lại.
Nàng khẽ rút tay mình ra khỏi tay của Donovan và nói:
“Lần tới.. Don sẽ kể cho tôi nghe nhiều chuyện vui nhé!”
“Nói chuyện với bà.. là niềm vui cho tôi”
Câu nói và cái nhìn của Donovan làm Hoài ngỡ ngàng.
Nàng đưa Donovan ra cửa không nói thêm lời nào. Ngày hôm nay hai người bệnh nhân Hải Yến và Donovan đều dành cho Hoài nhiều bất ngờ!
Donovan đi ngang chỗ Anne ngồi, giơ tay chào và hơi mỉm cười. Nhìn bình hoa ngay bàn của Anne, Donovan nói:
“Hoa đẹp quá! Giống như cô vậy đó!”
Anne cười khúc khích. Chẳng có ai mà không thích được nịnh.
“Thôi đi mà!”
Donovan giơ một ngón tay cái lên nheo mắt cười với Anne:
“Cho tôi cái hẹn 2 tuần nữa. Cô gọi nhắc dùm tôi”
“Cùng ngày nhé?”
“Cùng ngày nhưng cho tôi cái hẹn cuối giờ”
“Để coi nào.. OK. 4 giờ 30 được chứ?”
“Tốt lắm! Chúc cô một ngày vui vẻ”
“Chắc chắn là vui rồi. Anh làm tôi vui!”
Lâu lắm rồi Donovan mới nói những lời khéo léo với một người phụ nữ như vậy. Có phải vì những lời nói của bà Hoài đã làm chàng thay đổi?
Anne nhìn bình hoa trên bàn, “của thừa” của chị Hoài, và bỗng dưng đặt câu hỏi trong đầu: “Liệu người gửi hoa cho Hoài có phải là một trong những bệnh nhân của Hoài hay không?”
Anne ngắm nghía bình hoa hồng đỏ, một vài cánh hoa đã bắt đầu đổi sang mầu đậm hơn một chút. Ngày mai Anne phải thay nước cho bình hoa mới được. Để xem hoa tươi được bao lâu. Anne lại nhớ đến lời viết trong tấm thiệp. Tặng hoa mà lại viết lời kỳ cục! Người tặng hoa cho chị Hoài không bình thường!
“Còn ai nữa không em?”
Hoài đứng cạnh bàn Anne lúc nào mà nàng không hay.
“Hôm nay.. chỉ có vậy thôi chị à!”
Hoài đi vào phòng, đóng cửa lại.
Vừa lúc đó có điện thoại. Anne nghe, mặt tươi lên trả lời:
“Được chứ. Hôm nay ông hên vì có người vừa bỏ hẹn. Nửa tiếng nữa được… Nửa tiếng hay 45 phút được.. Cám ơn ông nhé… Tôi tên là Anne. Vâng.. vâng, gặp ông chốc nữa. Chào ông Lữ”
Hoài hơi nhếch mép cười khi nghe Anne nhắc tên người bệnh nhân Lữ. Nàng biết anh ta sẽ trở lại. Đây là một người đặc biệt và Hoài sẽ được nghe những câu chuyện của anh ta. Những câu chuyện của một nhà văn! Nàng vào phòng đóng cửa lại.
Cửa văn phòng mở. Một thanh niên da mầu cầm một bình hoa bước vào. Anne giật mình, không phải vì người lạ mà vì bình hoa!
Cậu ta cười với Anne:
“Cô ký nhận dùm””
Anne hé miệng mà không có một lời nào thoát ra. Mãi Anne mới nói:
“Hoa gửi cho ai vậy?”
Cậu thanh niên nhìn xuống danh sách nói:
“Bác sĩ Nguyễn!”
Anne thở dài thầm:
“Để tôi hỏi lại đã nhé”
Cậu thanh niên gật đầu, chờ.
Anne uể oải đứng dậy gõ cửa phòng Hoài.
Có tiếng Hoài vọng ra:
“Vào đi em!”
Hoài ngửng lên nhìn Anne:
“Sao đó?”
“Có người mang hoa đến cho chị nữa! Có nhận không?”
Hoài hơi lặng người. Nàng phân vân nhưng cũng tò mò nên gật đầu:
“Ký nhận đi!”
“Chị suy nghĩ kỹ chưa?”
“Cứ nhận hoa đi! Nhớ hỏi xem của ai gửi”
Anne chẳng nói gì, đi ra, khép cửa. Lúc đóng cửa lại, Anne lắc đầu.
Nàng hỏi cậu thanh niên đưa hoa:
“Tên người gửi là ai?”
“Đây, cô xem đi rồi ký nhận dùm”
Anne cầm tấm thiệp. Tìm mãi mới thấy tên người gửi vỏn vẹn chỉ có chữ “N”.
“Không thấy có địa chỉ người gửi?”
Cậu ta nhún vai. Anne lại hỏi tiếp mà chưa chịu ký nhận.
“Sao không có địa chỉ người gửi vậy?”
“Cô có thể gọi chỗ gửi hoa và hỏi vì tôi chỉ là người giao hoa”
Anne ký nhận và không hỏi gì thêm. Để sự thắc mắc đó dành cho chị Hoài.
Cậu thanh niên cám ơn và đi ra.
Có thể đây là của một người quen khác của chị Hoài?
Anne cầm bình hoa hồng màu vàng và hồng xen kẽ rất đẹp mang vào cho Hoài.
“Hoa của chị đây”
“Ai gửi, em có hỏi không?”
“Chỉ thấy đề tên người gửi là N. Em hỏi người giao hoa, nó bảo mình gọi cho chỗ bán hoa vì nó chỉ là người mang đi giao”
Anne đặt bình hoa trên bàn làm việc của Hoài.
“N. có thể là của anh Nguyên tặng chị”
Hoài nhếch mép cười và nghĩ thầm: “Chẳng bao giờ Nguyên tặng hoa cho nàng trừ phi mặt trời mọc ở hướng Tây!”.
Hoài rút phong bì nhỏ kẹp vào bình hoa, mở ra xem.
“Hoa đẹp đến đâu rồi cũng tàn..”
Những giòng chữ trong tấm thiệp này cũng chẳng khác gì kỳ trước! Nàng hối hận vì tò mò muốn nhận hoa! Chuyện gì đang xảy đến với mình đây?
Mãi nàng mới nghe tiếng Anne gọi:
“Chị Hoài!”
Hoài nhìn Anne. Người nàng lạnh toát. Hoài thấy sợ!
“Chị có biết ai gửi không? Tấm thiệp nói gì? Mặt chị tái mét kìa!”
“Giống.. như lần trước..”
Không phải một mình Hoài sợ hãi mà Anne cũng thấy không yên.
“Lần tới gửi hoa nữa em sẽ không nhận và không nói cho chị biết.”
Hoài gật đầu không nói gì.
“Để em mang bình hoa ra ngoài. Ôi thôi, để ý làm chi.”
Nhìn theo Anne, Hoài hỏi:
“Còn bệnh nữa không?”
“Có anh chàng mới gọi hồi nãy đó!”
Không thấy Hoài nói gì, Anne hỏi lại với vẻ lo âu:
“Chị OK không? Chị muốn em ném bình hoa này vào thùng rác không?”
Hoài xua tay:
“Cứ để bên ngoài. Chị OK em. Chỉ hơi bất ngờ!”
Bình hoa mới được đặt ở một góc phòng đợi, rất đẹp.
Anne tự động gọi chỗ bán hoa. Chỉ sau 2 tiếng chuông là có người trả lời:
“Fresh Flowers!”
“Tôi vừa nhận được một bình hoa từ công ty của cô mà không thấy địa chỉ người gửi?”
“Chúng tôi xin lỗi, có thể là sơ xuất về phần chúng tôi. Nhưng một đôi khi có những người gửi hoa tặng mà không muốn ghi dịa chỉ”
“Cô xem lại dùm.”
“Cho tôi xin tên và địa chỉ người nhận”
Anne cho tên và địa chỉ Hoài. Nàng còn nói thêm:
“Cách đây 1 tuần Bác sĩ Hoài cũng nhận được một bình hoa như vậy”
“Đây là lần đầu tiên chúng tôi giao hoa cho địa chỉ này. Bình hoa trước chắc từ một công ty bán hoa khác. Người gửi trả tiền mặt và nhờ người mua hộ. Chỉ đề tên người gửi là N. Chắc người gửi dùm sơ ý.”
Anne cám ơn và tắt điện thoại. Câu chuyện những bình hoa bí mật này còn rắc rối hơn nàng tưởng. Nhưng Anne quyết định không nói cho chị Hoài biết. Chị ấy biết thì chỉ lo âu thêm, chẳng ăn thua gì mà còn rắc rối. Tại sao ai đó lại làm như vậy để làm gì?