← Quay lại trang sách

Chương 10

Lữ ngồi trước computer, những hàng chữ trước mặt chàng như những con kiến đang lúc nhúc bò. Chúng đang xây tổ. Bỗng dưng chàng bấm nút xóa hết chương vừa viết trong mấy ngày hôm nay. Sự tưởng tượng làm chàng ngột ngạt! Những điều chàng viết, xây dựng nên một câu chuyện, những hình ảnh chợt trở thành vô nghĩa!

Chàng đứng lên đi lấy nước uống. Ngồi một mình trong phòng khách vừa là phòng ngủ, Lữ thấy thế giới của mình nhỏ hẹp. Những sự tưởng tượng của chàng nay muốn thoát ra ngoài. Những khuôn mặt, cảm xúc, cảnh tượng trên những giòng chữ mà chàng vừa xóa trong computer như đang nhảy múa trước mặt Lữ. Những câu chuyện chàng viết để làm phim đã biến từ những con chữ lên thành người, người thật với những cảm xúc thật để mua vui người xem. Còn tiểu thuyết của Lữ? Tất cả những thứ trong câu chuyện của chàng dựng nên bị nhốt kín, chúng không thoát ra được! Mỗi ngày, Lữ thấy chúng đang muốn bứt phá ra.. thành người thật, chuyện thật!

Lữ toát mồ hôi! Ly nước lạnh không làm nhiệt độ trong người chàng giảm xuống! Chàng nhắm mắt lại.

Đoàn trong câu chuyện của Lữ là một người chụp ảnh chuyên nghiệp, không phải chụp hình thường mà là một nghệ sĩ tạo hình rồi chụp lại. Anh ta có những tinh tế và tỉ mỉ trong việc tạo dựng hình ảnh phối hợp với con người, một thứ stage photographer! Một khi đã dàn dựng cảnh và người xong rồi mới chụp. Vậy thì cảm xúc ở đâu? Lữ hỏi nhân vật Đoàn của mình như vậy? Đoàn không trả lời được! Và Đoàn đã thành Lữ, hay Lữ trở thành Đoàn? Trong đoạn Lữ viết vừa xóa bỏ, những vết máu trên giường là của ai, từ đâu? Một cái ảnh không chuyên chở được cả câu chuyện phải không nào? Đoàn đã muốn những vết máu ấy là thật, những giằng xé là thật. Điều này làm Lữ sợ hãi!

Người cố vấn tâm lý hình như đã khuyên Lữ nhưng chàng thấy những lời bà ta nói hời hợt quá so với những điều đang thôi thúc trong chàng. Lữ muốn sống nhiều cuộc đời hơn chỉ một cuộc đời.

Chàng lại ngồi xuống trước computer và bắt đầu viết lại.

Đêm đó Lữ viết quên ăn, quên ngủ. Không phải vì say mê hay hứng thú nhưng vì chuyến đi xa ngày mai như lời khuyên của bà Hoài. Chàng viết như sẽ không còn viết được nữa. Điều gì sẽ xảy ra cho Lữ sau 7 ngày đi xa rồi trở về? Chàng không muốn bỏ dở câu chuyện đang viết. Lữ là Lữ và nhân vật Đoàn là Đoàn. Nhưng quả thật Đoàn là một con người rất hấp dẫn. Những giòng chữ chàng viết trong đêm nay không chỉ là viết lại những phần đã delete nhưng là những phần mới, một nhân vật nữ mới toanh là Natalie.. Hoài! Chàng không thể chọn một cái tên nào khác. Làm như tên Hoài đã gắn chặt vào nhân vật mới này. Natalie Hoài trong câu chuyện của Lữ với những dáng vẻ chẳng khác gì bà Hoài trong đời thực.

Khi Lữ ngừng gõ trên computer, đồng hồ trên bàn chỉ 4 giờ sáng. Chàng có cảm tưởng như mình vừa qua những giây phút kéo dài của một sự sung mãn thăng hoa và tràn ngập hạnh phúc. Mệt mỏi nhưng thỏa mãn! Good sex cũng chỉ đến vậy! Lữ nhếch mép cười, bấm save rồi tắt máy!

Chàng vào giường với tay bấm đồng hồ báo thức để không trễ chuyến bay đi Hungary chiều nay. Tại sao lại chọn Đông Âu và Hungary? Lữ cũng chẳng biết tại sao. Cũng có thể mấy ngày trước tản bộ đi ngang một văn phòng du lịch. Tấm poster dán bên ngoài với những hình ảnh lạ mắt của vùng Đông Âu làm Lữ chú ý. Chỉ bắt đầu có thế! Book một chuyến du lịch tự túc, không kể đắt rẻ, không cần chọn lựa ngày tháng, điều này quá dễ! Phải dễ dàng, nhanh chóng, nếu không Lữ sẽ đổi ý! Có phải chàng đã nghe lời xúi bẩy của người cố vấn tâm lý hay thực sự trong lòng cũng muốn thay đổi không khí? Chắc cả hai!

Giấc ngủ đến với Lữ êm. Chàng ngủ yên và say. Có lẽ lâu lắm rồi Lữ mới có một giấc ngủ như thế.