Chương 18 Kyra
Đã có bao nhiêu người đến đây để chia sẻ với Hoài, có những người đến đôi ba lần, có người tới lui cả năm trời liền rồi mất tăm. Kẻ chỉ đến một lần rồi cũng biến. Những cái tên thoáng qua như những cái bóng chồng chất lên nhau. Nhưng cũng có những người và câu chuyện của họ Hoài không thể quên. Ngày hôm nay Kyra là trường hợp điển hình ghi khắc dấu. Cái tên lạ và câu chuyện của cô ta...
Kyra Johnson là một phụ nữ da trắng ngoài 40 tuổi. Khi cầm hồ sơ và đọc tên người bệnh nhân, Hoài đã nghĩ mình sẽ nhớ cái tên này. Dễ nhớ nhưng khó quên.
Kyra chỉ mỉm cười khi Hoài chào đón. Những câu nói thông thường Hoài vẫn nói với những người bệnh nhân mới ngày hôm nay lại được lập lại.
Hoài ngồi vào bàn viết của mình.
Kyra đứng đó như chờ đợi một chọn lựa. Cô ta nhìn quanh phòng rồi cởi áo khoác vắt lên thành chiếc ghế cách xa Hoài nhiều nhất. Chiếc áo đầm tím nhạt u nhã và mái tóc vàng mầu cát làm toàn thân Kyra sáng hẳn lên trong căn phòng ấm áp. Với khoảng cách Hoài không nhìn thấy rõ mặt cô ta cho lắm. Nhưng vóc dáng mảnh mai cho một hình ảnh thanh thoát và.. xa vắng.
Cô ta ngồi xuống và xoay chiếc ghế về phía Hoài.
Kyra là người mở đầu trước. Điều này làm Hoài hơi ngạc nhiên.
“Có một người quen giới thiệu tôi đến.. bà”
Hoài hơi mỉm cười trả lời:
“Tôi có thể làm gì giúp cô?”
“Tôi cũng không chắc là bà có thể giúp được tôi hay không vì con người tôi.. đã như vậy rồi, không thể thay đổi. Nhưng có thể bà sẽ giúp tôi theo một cách nào đó. Tôi hy vọng như vậy”
Hầu như tất cả những ai đến đây đều có ý nghĩ như vậy, Hoài nghĩ thầm nhưng không nói ra.
Có lẽ Kyra không muốn mất nhiều thì giờ, cô ta vào đề ngay:
“Cách đây 3 năm tôi bị tai nạn và bị chấn thương đầu. Ai cũng nghĩ là tôi sẽ không qua khỏi. Tôi mê man cả 20 ngày. Cha mẹ tôi đã sửa soạn mọi sự vì nghĩ rằng.. tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại. Nhưng rồi tôi tỉnh dậy, không chết nhưng tôi thành một con người khác..”
“Một con người khác là sao?” Hoài nhỏ nhẹ hỏi Kyra.
“Tôi không quên được điều gì cả. Điều gì tôi nhìn thấy là ghim trong óc tôi. Bộ óc tôi như một chiếc máy chụp hình bấm nút lia lịa và thu nhận.. bất tận… ”
“Hyperthymesia. Đó là trường hợp của cô. Rất hiếm có những người có khả năng như thế”
“Bà biết rõ về tình trạng này?”
Hoài gật đầu:
“Tôi còn nhớ trường hợp bệnh lý này đầu tiên được ghi nhận ở một người bệnh tên Solomon Shereshevsky. Một bác sĩ tâm lý người Nga là Alexander Luria là người khám phá ra trường hợp hy hữu đó. Một cô gái khác tên Jill Price cũng bị lâm vào tình trạng này nhưng đối với cô ta đây không phải là một khả năng xuất chúng mà là một gánh nặng khủng khiếp vì không chế ngự được và làm cô ta luôn luôn mệt nhoài với tất cả những hình ảnh và âm thanh liên tục quấy rầy. Người thiếu nữ này không còn biết mình đang sống trong hiện tại hay quá khứ nữa. Điều lạ lùng là khả năng ghi nhận và nhớ siêu việt như vậy nhưng không giúp cô ta hữu hiệu trong việc học hành! Rất nhiều điều mà khoa học không giải thích được về những trường hợp bệnh lý như thế”.
Kyra gật đầu:
“Bà có gặp người nào như tôi không?”
“Chưa bao giờ. Như tôi đã nói là những người có khả năng như vậy rất hiếm. Nhưng điều này làm cô khó chịu lắm ư?”
“Bởi vì có nhắm mắt thì vẫn nhìn thấy”
“Bên cạnh cái lợi nào thì cũng có những cái.. bất lợi. Nhưng cô chỉ nhìn và nhớ những điều hay khuôn mặt sự việc sau tai nạn đó thôi chứ?” Hoài nói nhưng nàng biết Kyra đến đây không phải vì thế.
“Đúng vậy. Tôi cũng đã tập quen dần với con người mới của mình. Nhưng một ngày kia có điều lạ khác xảy ra..”
“Cô cứ nói”
“Tôi nhìn thấy được sự bất hạnh của người khác..”
“Vậy là cô có sự cảm thông mạnh mẽ”
“Không, không phải sự là cảm thông như bà nghĩ”
Hoài nhíu mày hỏi lại:
“Cô nói rõ hơn được không? Cô nhìn thấy được sự không may của người khác cho dù họ che dấu”
“Không! Tệ hơn nữa..”
Hoài yên lặng chờ đợi.
“Tôi như một tiên tri.”
Hoài suy nghĩ và hỏi lại Kyra:
“Cô nhìn thấy được sự không may của người khác?”
“Tôi phải để trong ngoặc kép “sự không may sẽ xảy ra” cho người đó”
Hoài sững sờ.
Làm như những điều thú nhận đó đối với Kyra là quá sức nàng.
“Nhưng rồi.. có xảy ra đúng như vậy không?”
Kyra gật đầu thay cho câu trả lời.
“Điều này là một khả năng bất thường khác mà cô không thể làm gì khác hơn là chấp nhận. Tôi chưa nghe nói như vậy bao giờ. Nhưng điều này có xảy ra thường không và đối với những người cô quen biết hay cả những người xa lạ? Tôi nghĩ cô phải tìm đến bác sĩ chuyên môn để giúp cô”
“Họ sẽ nghĩ tôi điên hay hoang tưởng.”
Hoài muốn nói với Kyra là nàng cũng chẳng thể giúp cô ta được.
Kyra trả lời câu hỏi trước đó của Hoài:
“Điều này mới xảy ra cho tôi gần đây. Tôi đã gặp 2 lần như vậy trong năm vừa qua. Những điều này đã xảy ra cho họ hàng của tôi”
“Cô kể rõ được không?”
“Năm ngoái.. khi cô em họ của tôi lập gia đình với người yêu của nó, mặc dù bị gia đình chống đối nhưng cô em họ tôi cương quyết lấy anh ta”
“Vì sao gia đình chống đối?”
“Anh ta là thành phần bất lương, giao du với những bọn băng đảng”
“Rồi họ có lấy nhau không?”
“Có.. và thảm kịch xảy ra..”
“Cô nhìn thấy trước thảm kịch sẽ xảy ra?”
“Đúng vậy!”
“Có thể không phải là cô nhìn thấy trước điều đó sẽ xảy ra nhưng với một người chồng không lương thiện thì điều gì cũng có thể xảy ra. Tôi có thể nói như vậy”
Kyra lắc đầu:
“Không giản dị là một suy nghĩ hay suy luận như bà nói. Sau khi họ lấy nhau chừng vài tháng, cô em họ tôi rất hạnh phúc với chọn lựa của mình. Tôi cũng mừng cho cô ấy. Đó là ngày.. thứ ba trong tuần của tháng 10, tôi đến thăm Elena –tên cô em họ tôi- chồng cô ta không có nhà. Tụi tôi trò chuyện vui vẻ. Elena lúc đó đang mang thai đứa con đầu lòng, 2 tháng 10 ngày. Chưa bao giờ thấy Elena hạnh phúc như vậy. Cô em họ tôi nói đến những chuyện tương lai, đổi nhà khác rộng rãi hơn. Elena kể về người chồng với giọng âu yếm và thương yêu lắm…”
Kể đến đây Kyra bỗng ngừng lại.
Hoài kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau Kyra kể tiếp:
“Chiều, tôi từ giã Elena và hẹn gặp lại cô ấy vào Giáng Sinh. Trên đường về, khi lái xe qua khỏi một khu đồng trống, điều kỳ lạ đó xảy ra.. Tự dưng trước mặt tôi thay vì là cánh đồng trống lại là hình ảnh Elena bị tai nạn xe. Chiếc xe của cô ta móp hết đầu xe. Elena bị kẹt trong đó.. Không có một ai khác, ngoài cô ta và cái thai trong bụng”
“Phản ứng cô ra sao khi nhìn thấy hình ảnh đó?”
“Tôi sợ và hoang mang.. nhưng không nói với ai cả”
“Bao lâu sau đó thì điều này đã thành sự thật?”
“Không lâu. Hai tuần sau..”
“Elena cũng bị tai nạn xe như cô đã “nhìn” thấy?”
Kyra gật đầu.
“Nhiều khi chỉ là một sự ngẫu nhiên hay trùng hợp”
“Không. Đó là sự thật.”
“Tai nạn là một điều không tránh được”
“Đúng. Nhưng tôi có cảm tưởng nếu mình nói ra trước với Elena thì tai nạn đã không xảy ra..”
“Không thể nói như vậy được. Chuyện gì xảy ra thì sẽ xảy ra. Nhưng lúc cô nhìn thấy hình ảnh đó khi đang lái xe trên đường về, cô có nghĩ là nó sẽ xảy ra hay không? Nhưng cứ nghĩ lại đi, cô có thể nào nói ra với Elena không? Cô em họ sẽ tức giận, không tin mà còn giận cô nữa. Có ai muốn biết những điều xấu sẽ xảy đến cho mình đâu phải không? Không nên buộc trách nhiệm cho mình? Cô chẳng có trách nhiệm gì trước cái chết của Elena cả”
Kyra suy nghĩ:
“Tôi nói với bà là tôi hoang mang và sợ hãi. Tin hay không ư? Tôi không hiểu nữa. Những khả năng bất thường đã làm tôi khổ sở lắm rồi. Nay thêm điều này nữa..”
“Còn chuyện thứ hai?”
“Xảy ra sau cái chết của Elena không lâu. Một tháng 14 ngày. Chưa đủ để tôi quên cái chết của Elena.”
Kyra chợt đứng lên lại gần Hoài, ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Lúc này Hoài mới nhìn rõ khuôn mặt Kyra. Cô ta có khuôn mặt dài, thon, hơi nhỏ. Đôi mắt mở to, đáng tin cậy. Lông mi không chải mascara, mầu nhạt như mái tóc vàng. Tròng mắt cô ta có màu xanh lục lẫn với nâu. Sống mũi cao, thanh nhưng sắc trên đôi môi tô son phớt hồng. Một khuôn mặt mờ nhạt như trong một giấc mộng.
Kyra nhìn Hoài không ngần ngại. Phải chăng đây là một sự tin cậy?
“Lần thứ nhì.. cũng kinh khủng như cái chết của Elena. Cô Ruth là em của cha tôi. Bà ấy không lấy chồng, chưa bao giờ lấy chồng mà cũng chẳng có người yêu bao giờ. Điều này không có nghĩa là cô Ruth khô khan. Cô ấy là một người rất tình cảm. Cô yêu gia đình họ hàng. Cô Ruth khó tính nhưng thương người. Trong nhà tôi ai cũng quý cô vì thấy cô cô độc, đơn chiếc. Không ai có thể nghĩ là cô có thể làm hại đến một con vật, chứ đừng nói đến con người.
Tôi ít khi đến thăm cô. Giản dị vì tuổi già làm tôi kinh sợ mặc dù tôi quý cô. Ngày đó tình cờ tìm những tấm ảnh cũ gia đình để gom lại thành một tập hình đặc biệt để tặng cho cha mẹ tôi nhân ngày Giáng Sinh sắp đến… Đến bây giờ kể lại cho bà nghe, tôi vẫn còn sợ hãi và tự hứa với mình là sẽ không bao giờ nhìn lại những ảnh cũ, nhất là những ảnh đen trắng..”
Hoài yên lặng nghe và theo dõi nét mặt của Kyra. Trông cô ta có vẻ bối rối và lo âu. Đôi lông mày của Kyra nhíu lại chính giữa. Lúc đó Hoài mới nhìn thấy một đường rãnh giữa hai lông mày Kyra, phải nhìn kỹ mới thấy.
“Lúc tôi đang chọn những tấm ảnh xưa, khi thấy ảnh của cô Ruth lúc trẻ –tôi biết vì đã từng nghe cha tôi giải thích về tấm ảnh này- tôi thấy buồn cười vì trông cô có vẻ ngớ ngẩn thế nào. Bỗng dưng như có một tấm ảnh khác đặt lên trên tấm ảnh cũ. Tấm ảnh mới là hình ảnh cô Ruth năm ngoái khi cô 80 tuổi. Nhưng không chỉ là một tấm ảnh mà là cả một.. đoạn phim.. Tôi chắc chắn mình không nằm mơ, không tưởng tượng bởi vì như bà đã biết với những khả năng kỳ quái của bộ óc tôi thì.. những gì đầu óc tôi ghi nhận cũng khác thường cả.
Đoạn phim ngắn nhưng rõ ràng.. Tôi nhìn thấy tội ác.. hay đó chỉ là một sự tự vệ.. Bà có thấy giữa hai điều này là một lằn ranh rất mong manh không?
Người làm vườn của cô Ruth là một người da mầu đã làm lâu năm. Cứ 2 tuần anh ta đến giúp cô tôi một lần. Hình ảnh mà tôi nhìn thấy là cô Ruth.. bắn chết Dough –người làm vườn-. Cô bắn không phải một phát đạn.. mà nhiều phát súng. Trong đoạn phim đó tôi thấy và nghe anh ta kêu lên van nài xin tha mạng.. nhưng không thấy cô Ruth ngừng tay. Tôi nhớ mặt cô đanh lại. Một người già nhăn nheo xấu xí nay dữ tợn.. trông thật kinh khủng. Chỉ có thế..”
“Và.. đã xảy ra như vậy?”
Kyra gật đầu. Mặt cô ta nhợt đi.
“Có biết lý do vì sao?”
“.. Cô Ruth kể rằng tưởng đó là trộm nên..”
“Làm sao Kyra có thể nói là những điều cô nhìn thấy trước đó mới là đúng còn những điều bà Ruth nói là.. sai?”
“Tôi.. không biết những điều tôi nhìn thấy là đúng hay sai nữa nhưng.. sau khi sự việc xảy ra, cô Ruth không bị rắc rối gì về pháp lý cả, Dough.. thì đã chết.. Tôi thấy làm sao… Tôi không biết phải giải thích như thế nào cho bà hiểu..”
“Cô nghĩ là bà cô Ruth giết anh chàng làm vườn không phải vì tự vệ mà là cố sát?”
Kyra gật đầu:
“Đúng như vậy. Sự thật về cái chết của anh ta sẽ không bao giờ được phơi bày. Tôi như một nhân chứng duy nhất bị bịt miệng! Khổ nỗi tôi muốn quên, nhưng cái gì đã vào óc tôi thì không quên được”
“Cô thấy tội lỗi vì không nói ra được?”
“Phải..”
“Cứ cho như là những điều cô nhìn thấy như một giấc mơ vì không có thật. Cô không thể nào chứng minh sự việc xảy ra như thế. Chẳng ai tin cô. Người ta tin một bà lão ở một mình và phải tự vệ. Có thể người làm vườn nảy lòng tham hay có ý đồ bất chính. Điều này chỉ có 2 người biết: đó là bà Ruth và anh làm vườn. Anh ta chết rồi và sự thật cũng theo anh ta xuống lòng đất. Người phải đối diện với chuyện này là bà Ruth chứ không phải cô, đúng không?”
Kyra ngẩn ngơ nhìn Hoài. Đó là câu trả lời của nàng sao? Một cách nào đó, câu nói của Hoài như gỡ phần nào những thắc mắc bấy lâu nay.
Hoài nói tiếp:
“Còn chuyện trong tương lai cô có còn gặp những hiện tượng lạ lùng như vậy nữa không thì tôi nghĩ sẽ không có câu trả lời.”
Kyra yên lặng nhìn vào sau lưng Hoài. Cô ta nhìn nhưng không nhìn.
Cô ta đứng lên tìm áo khoác. Khi đi ra, Hoài nói nhỏ nhẹ:
“Tôi mong là đã giúp cô được phần nào”
Kyra gật đầu. Quay sang bắt tay Hoài. Cái bắt tay ấm áp. Lúc này Kyra mới nhìn gần mặt Hoài. Vừa lúc ấy.. làm như người bác sĩ tâm lý chợt biến hình.. Không tươi cười với Kyra nhưng đó là một khuôn mặt khác của bà ta. Một khuôn mặt sợ hãi.. trong một căn phòng đẹp, trên giường ngủ rắc đầy cánh hoa. Vẻ sợ hãi thất thần của bà ta làm cho Kyra hoang mang.. Những cánh hoa đẹp và khuôn mặt đầy vẻ khủng hoảng là hai sự đối chọi.. Điều gì đã xảy ra cho bà ta? Bà ta nằm trên chiếc giường rắc đầy cánh hoa, hai tay và chân bị trói bằng nơ đỏ… Rồi bà ta chợt há to miệng như muốn hét nhưng không thấy có âm thanh nào phát ra.. Và.. như một cuốn phim bị cắt ngang. Hết! Chỉ còn lại.. là hiện tại.. Kyra đang đối diện và từ giã người bác sĩ tâm lý lần đầu tiên gặp trong đời mình. Chuyện gì sẽ xảy ra cho bà ta? Kyra chợt rùng mình và sợ hãi.
Hoài thấy Kyra nắm tay mình quá lâu nên nhẹ nhàng rút tay ra. Nàng hơi ngỡ ngàng thấy vẻ khác lạ trên mặt Kyra. Nhưng chỉ thoáng qua rồi cô ta quay lưng, đi ra ngoài.
Ra đến bên ngoài, Kyra đi như một người đang sống trong giấc mộng. Ngay cả khi cô thư ký đưa bill, nàng cũng chẳng nhìn. Kyra mở ví lấy thẻ tín dụng đưa cho cô gái. Tất cả những hành động đó của nàng như bị ai sai khiến, làm và không suy nghĩ. Nàng nhớ cô thư ký nói gì rồi không thấy Kyra trả lời, cô ta lắc đầu đưa bút chỉ chỗ ký và trả lại thẻ tín dụng cho Kyra. Nàng cất thẻ lại vào ví và đi ra khỏi văn phòng như một kẻ mất hồn!
Đứng bấm nút thang máy. Khi nghe tiếng chuông kêu nhẹ và cửa thang máy mở ra, Kyra không vào và quay trở lại đi về hướng văn phòng người bác sĩ tâm lý.
Đến trước cửa định đẩy vào rồi như chợt tỉnh, Kyra quay ra đứng dựa vào tường. Những lời nói của người bác sĩ tâm lý còn vang trong tai Kyra:
“Cứ cho như là những điều cô nhìn thấy như một giấc mơ vì không có thật. Cô không thể nào chứng minh sự việc xảy ra như thế. Chẳng ai tin cô.”
Chẳng ai tin mình.. và nếu nàng có nói với bà ta về hình ảnh của bà ta như vậy.. thì bà ấy cũng không tin.. Bà ấy đã giải thích cho Kyra là “chuyện gì xảy ra thì sẽ xảy ra”.
Mình phải làm gì? Chẳng làm gì cả! Chẳng ai tin và chẳng ai muốn nghe về một chuyện bất hạnh sắp xảy đến cho người đó.
Kyra lững thững đi về phía thang máy và bấm nút chờ.
Những con số của các tầng lầu nhấp nháy đổi như những cái chớp mắt.
Kyra thầm ước phải chi mình chỉ “nhìn thấy trước” những hạnh phúc của người khác thay vì là những chuyện kinh khủng. Ước gì mình có thể thay đổi những tình huống xấu của người khác thành những điều tốt đẹp? Ước gì cuộc đời chỉ toàn là những bình yên. Ước gì.. ước gì..