Chương 17 Tú Anh Trương
Người đàn bà trung niên búi tóc cao, ăn mặc giản dị, không trang sức, cũng không trang điểm, nhưng vẫn có một vẻ đẹp nào đó còn sót lại trên toàn thể nhân dáng làm người ta phải chú ý. Bà ta đẩy cửa văn phòng Hoài rất nhẹ nhàng. Như một cái bóng không tiếng động nhưng mùi thơm nhẹ nhàng từ người đàn bà ấy tỏa ra làm Anne chợt ngửng đầu lên. Anne đưa tay đặt lên ngực nói:
“Bà làm tôi hết hồn! Bà đến lúc nào mà tôi không hay”
Bà ta cười mỉm, không thể gọi đấy là một nụ cười:
“Tôi vừa vào. Tôi có hẹn lúc 10 giờ..”
Anne nói ngay:
“Bà Trương phải không nào?”
Cũng vẫn cái nhếch mép kỳ lạ đó, người phụ nữ trả lời với vẻ xa vắng:
“Đúng vậy. Tôi đến hơi sớm. Lần đầu tiên nên tôi phải đi tìm. Tôi không muốn bị trễ hẹn”
Anne nghĩ thầm người bệnh nhân này không vui vẻ nhưng mình cứ cười thôi. Và Anne cười tươi tắn:
“Ai cũng như bà thì hay quá. Bà điền dùm mẫu đơn này nhé để làm hồ sơ. Chỉ có một tờ và không nhiều chi tiết đâu. Những lần sau không cần phải làm gì nữa”
Tú Anh Trương nhẹ nhàng như lúc mới vào, tìm một chiếc ghế trong góc phòng đợi, ngồi xuống để điền hồ sơ cá nhân. Trái với dáng đi khoan thai từ tốn, nàng viết rất mạnh bạo, rất nhanh, gọn như mục đích của cuộc hẹn với người bác sĩ tâm lý đồng hương này. Nàng hy vọng người bác sĩ này nói tiếng Việt giỏi.
Anne cầm mẫu đơn đã ghi xong liếc qua và nói:
“Bà đợi chút xíu thôi nhé. Chắc chừng 5, 10 phút”
Vừa ngay sau đó, cửa văn phòng lại mở. Không phải bệnh nhân vì văn phòng Hoài chỉ nhận bệnh nhân theo hẹn, mà là.. một người giao hoa!
Anne biết tim mình đập sai nhịp khi nhìn thấy cậu thanh niên cầm bình hoa. Chuyện gì sắp xẩy ra nữa đây?
Chàng trai trẻ chừng ngoài 20 tuổi tay cầm một bình hoa màu trắng và tím đưa cho Anne và nói:
“Cô ký nhận dùm”
Anne nói nhỏ như sợ ai nghe thấy nhưng trong thâm tâm Anne mong rằng đây là một sự nhầm lẫn:
“Hoa.. gửi cho ai?”
Cậu ta nhìn danh sách trong tay:
“Bác sĩ Hoài Nguyễn”
Anne nghĩ nhanh trong đầu phải từ chối thôi.
“Bác sĩ Hoài Nguyễn không.. nhận”
Cậu ta có vẻ ngạc nhiên:
“Cô không hỏi xem là ai gửi sao? Cô có phải là Bác sĩ Hoài Nguyễn?”
Anne lắc đầu:
“Tôi không phải là Bác Sĩ Nguyễn nhưng tôi được lệnh là không nhận hoa..”
Chàng trai nhún vai:
“Cũng phải xem là ai gửi chứ? Cô hỏi lại boss của cô đi. Tôi chỉ làm công việc của tôi. Cô hiểu dùm, tôi mới làm việc này để có thêm tiền đi học. Tôi mang về thể nào cũng bị chủ đuổi.. Hay là cô nhận nhưng rồi làm gì đó thì làm..”
Tú Anh ngồi đó nghe không sót một chữ. Nàng tự hỏi vì sao bác sĩ Nguyễn không nhận hoa tặng? Nàng hơi tủm tỉm cười cho rằng đây là một kẻ ái mộ nào đó làm phiền.
Vẻ mặt của cậu thanh niền đầy vẻ nài nỉ làm Anne xiêu lòng:
“OK! Nhanh lên!”
Anne ký vào danh sách nhận hoa rồi xua tay:
“Xong rồi! Đi đi không tôi đổi ý!”
Cậu thanh niên banh miệng cười rồi hối hả đi ra.
Anne tìm tấm thiệp gắn vào bình hoa bỏ vào ngăn kéo rồi vội vã để bình hoa dưới gầm bàn.
Nhìn thái độ luống cuống của Anne, Tú Anh lại càng tò mò nhưng không tiện hỏi.
Anne làm việc mà trong đầu chỉ mong cho người bệnh nhân tên Trương vào phòng Hoài nhanh nhanh để nàng xem tấm thiệp người gửi hoa cho Hoài là ai. Nhưng đến 99% là N., một con người bí ẩn nào đó? Không biết N. muốn gì?
Giây phút chờ đợi cũng đã đến. Hoài đưa người bệnh là ông Frank đi ra ngoài phòng đợi. Thái độ của Hoài luôn luôn ân cần làm những bệnh nhân rất quý. Không phải vì Hoài khéo léo muốn giữ bệnh nhưng có lẽ bản chất của nàng là như thế.
“Phiền Anne đưa ông Frank ra tận xe nhé”
Ông ta xua tay:
“Đừng quấy rầy Anne! Chân tôi bây giờ tốt lắm rồi. Tôi đi một mình đâu có sao. Những giây phút vừa qua làm tôi khỏe khoắn biết bao! Cám ơn cô Hoài”
Tú Anh nhìn và nghe rồi thầm nghĩ: “Có lẽ quyết định đến đây là đúng!”.
Hoài giơ tay nhận hồ sơ Anne đưa. Nàng liếc nhanh rồi nhìn về phía người phụ nữ đang ngồi ở góc phòng:
“Bà Trương? Mời bà!” Vừa nói Hoài vừa đưa tay trong cử chỉ như mời mọc.
Tú Anh đứng lên di theo Hoài. Cánh cửa phòng khép lại.
Ở phòng đợi, Anne vội vã tìm tấm thiệp trong ngăn kéo. Tim nàng đập nhanh. Tay Anne cầm tấm thiệp mà run. Lòng rủa thầm đứa mắc dịch nào đó làm khổ mình!
Vẫn mấy hàng chữ đó, rồi tên người gửi vẫn là N.! Có vài phút đồng hồ trôi qua mà trán và hai bàn tay Anne toát mồ hôi ướt đẫm! Nàng nhắm mắt hít một hơi thật dài rồi thở mạnh như lấy lại bình tĩnh.
Anne tìm một chiếc túi bỏ bình hoa vào cột lại rồi nhanh chóng ra thang máy xuống nhà, đi ra cửa sau ném chiếc túi vào thùng rác sau khi nhìn quanh xem có ai nhìn thấy hành động của mình không.
Trở lại nơi làm việc, Anne thở phào tự nhủ “Thế là xong!”. Nhưng chẳng biết thế đã xong chưa?! Nhưng chắc chắn Anne sẽ không nói cho chị Hoài biết về bình hoa này.
Hoài niềm nở với người khách mới:
“Bà muốn chọn chỗ ngồi nào tùy ý. Chỗ nào bà thấy thoải mái là tốt nhất. Bà có phải chờ lâu không?”
Tú Anh Trương chọn chiếc ghế có dựa đầu và ngồi xuống. Bỏ túi xách ở dưới chân rồi trả lời:
“Tôi đến hơi sớm, nhưng không sao”
Hoài đang suy nghĩ khi nhìn khuôn mặt và dáng vẻ khép kín của bà ta, nhưng nàng quyết định ngồi ở bàn làm việc của mình. Có những người bệnh không thích bị nhìn trực diện hay bị quan sát phản ứng. Có những người họ chỉ muốn sự hiện diện của Hoài ở đây, trong căn phòng này, thật mờ nhạt như thể họ đang tự nói về mình mà không có một ai khác. Lại có người đòi Hoài vặn nhỏ đèn trong phòng. Nàng đã quá quen thuộc..
Ngồi ở bàn làm việc, Hoài ở vị trí đàng sau hay hơi chếch về một bên của bà Anh. Nàng chỉ nhìn thấy phần nghiêng của bà ta. Khoảng cách thì không xa mà không gần, vừa đủ để nghe.
“Bà cần tôi giúp gì cho bà?”
Đó là một phụ nữ Việt Nam nói tiếng Bắc rất thanh tao:
“Tôi không biết bắt đầu từ đâu..”
“Bà có thể bắt đầu bằng kể chuyện hay bà muốn bắt đầu bằng những câu hỏi?”
“Bà đặt câu hỏi đi”
Điều này không dễ.
“Đây có phải là một câu chuyện xảy ra trong hiện tại?”
“Không, không phải mới xảy ra nhưng chỉ cần.. một gợi nhớ tình cờ..”
“Gợi nhớ đó chắc không phải là một kỷ niệm vui, tôi đoán như vậy?’
“Sao.. cô biết?”
Hoài hơi mỉm cười có bao nhiêu bệnh nhân cùng hỏi nàng một câu hỏi tương tự.
“Nếu đang vui thì bà chẳng muốn đến đây làm gì phải không? Kể cho tôi nghe những điều bà muốn chia sẻ”
“Tôi.. không biết bắt đầu từ đâu.. nhưng ở thế hệ tôi..”
Hoài nhìn nhanh xuống hồ sơ. Tú Anh Trương. Sinh năm 1950. Không còn trẻ, nhưng nhìn bề ngoài bà ta trẻ hơn chừng 5, 6 tuổi.
“Đó là một thế hệ không uyển chuyển và khó khăn, bảo thủ?” Hoài hỏi.
“Tôi lớn lên mặc dù được yêu thương nhưng..”
“Nhưng sao?”
“Nhưng vẫn sợ hãi. Tôi sợ bố tôi mặc dù biết là bố tôi yêu tôi.”
“Tại sao?”
“Tôi sợ sự độc đoán, tính gia trưởng của những người đàn ông Việt Nam. Cô còn trẻ, thế hệ của cô khác”
Hoài nói:
“Thế hệ tôi thì không nhưng ba tôi cũng rất độc đoán. Tôi hiểu”
“Sự sợ hãi của tôi.. như sợ hãi của một con cừu trước một con thú khác hung mạnh dữ tợn hơn”
“Đó là điều bình thường. Nhưng bà đã làm gì để chống trả với sự sợ hãi đó?”
“Tôi đã phải lùi”
“Lùi như thế nào? Chấp nhận?”
“Đúng như vậy. Tôi cam chịu và những phản ứng của tôi rất.. tiêu cực”
“Rồi sau này bà lớn lên, trưởng thành có khác đi không?”
“Tôi tự kềm chế sự sợ hãi cũng như tức giận của mình và tôi cho đó là cách chống trả hữu hiệu nhất”
“Có hữu hiệu thật sự như bà nghĩ không?’
“Nếu tôi chấp nhận thì tôi thành công”
“Người chồng của bà cũng độc đoán như vậy không?”
Không thấy bà ta trả lời. Hoài không tin là bà ta khóc. Vẻ mặt lạnh và khép kín của bà ta chắc khó mà có một giọt nước mắt nhỏ ra cho một người lạ là Hoài trong căn phòng này.
“Không phải chỉ chồng tôi không thôi mà cả gia đình chồng tôi. Sự sợ hãi từ tấm bé trong tôi đã làm tôi quen dần với sự chịu đựng”
“Bà đã chấp nhận, đã chịu đựng vậy thì vì sao..”
“Vì sao lại đến đây? Ý bà muốn hỏi tôi như thế? Tôi thấy mình cô đơn quá. Tôi cần một ai để chia sẻ. Không cần để người đó bảo là tôi sai hay đúng khi sống như vậy. Những chất chứa trong tầm hồn đôi lúc dâng lên không làm chảy nước mắt nhưng uất nghẹn và làm tôi nghẹt thở”
“Bởi vì bà không phản kháng. Bà tự nhận chìm mình”
“Tôi đã bị đồng hóa, đã bị thay đổi để thích hợp với những người chung quanh tôi”
“Bà có bao giờ tiếc đã hành động như vậy không?”
“Tôi chỉ tiếc là đã đánh mất mình. Tôi không còn nhớ con người thật sự của mình ra sao nữa. Tôi sống trong căn nhà của mình mà như người đi ở trọ nhưng không phải trả tiền thuê. Không có gì thuộc về tôi. Những ý thích của riêng tôi đều bị bác bỏ.”
“Tại sao bà không phản kháng và làm theo ý riêng của mình?”
“Như tôi đã nói, sự chịu đựng đã ăn rễ thâm sâu, muốn nhổ nó lên không phải là chuyện dễ. Vả lại tôi sợ sự đối đầu để dành giựt phần thắng về mình. Điều này làm.. tôi bị căng thẳng và cho dù được như ý tôi thì cái giá phải trả quá nhiều.. so với sự chịu đựng”
“Bà đã để người khác chèn ép bà. Chính vì bà không phản kháng nên người ta càng lấn lướt.”
“Bà có nghĩ điều gì cũng là thói quen không? Ngay cả sự chịu đựng?”
“Phần nào. Nhưng thụ động quá cũng không tốt”
“Tôi đã đi hơn hai phần ba đời người. Sự chịu đựng trong tôi đem lại sự êm ả”
“Đó chỉ là một sự êm ả giả tạo vì sâu thẳm trong tâm hồn bà vẫn giận dữ. Bà chỉ đem sự phản kháng đó để đối chọi với chính mình mà không dùng để đối chọi với người khác. Bà tự làm khổ và dằn vặt mình những hai lần. Điều này vô lý!”
“Đã quá muộn cho những thay đổi!”
“Ngoài chuyện đánh mất chính mình bà còn tiếc điều gì nữa không?”
“Tiếc là mình đã không tự lập được. Tiếc là mình đã sinh ra không đúng thời. Tôi nhìn thấy con cái tôi, chúng hạnh phúc quá. Chúng tự do hơn tôi nhiều”
“Các con bà có biết như vậy không? Có biết bà phải chịu đựng không?”
“Chúng biết và chúng rất thương tôi. Có thể chúng cũng thương hại cho mẹ chúng nữa!”
“Bà có bạn không?”
“Lúc trẻ dễ kết bạn. Lập gia dình lớn lên khó kết bạn. Hay cũng tự tính một phần.”
“Sự cô độc đôi khi là một chọn lựa”
“Thật sao?”
“Bà nên kết bạn, có thêm niềm vui. Một khi bà đã chấp nhận như vậy trong bao nhiêu năm thì tại sao không nhìn về phía trước với sự lạc quan hơn hay hài lòng với những gì bà đang có”
“Tôi thấy mình chỉ là người khách trọ ở thế gian này. Mọi sự đều tạm bợ và chẳng có ý nghĩa gì”
“Đó là một thái độ rất bi quan và không có lợi cho sức khỏe”
Bà Trương phì cười. Lần đầu tiên thấy bà ta cười một cách thoải mái như vậy. Nhưng Hoài có biết đâu ở hai khóe mắt của bà ta có ngấn lệ.
“Hình như tôi chẳng thiết gì cả. Một giấc ngủ ngon có lẽ là điều tuyệt vời nhất”
“Khi bà kể cho tôi nghe những điều này bà có thấy dễ chịu không?”
“Dễ chịu chứ! Ước gì tôi có thể nhìn thấy tôi của những ngày còn trẻ. Tôi không còn nhớ mình ra sao nữa. Tôi thay đổi nhiều quá và cũng quá mệt mỏi”
“Tôi nghĩ con người cũ của bà vẫn ở trong bà, tại vì bà không đi tìm nó thôi. Con người đó đang ngủ yên, chỉ cần bà đánh thức, lay dậy là bà sẽ gặp lại nó”
“Gặp để làm gì?”
Hoài cười nhẹ:
“Để thấy là bà không đánh mất chính mình như bà tưởng. Bà biết không người ta thay đổi theo với thời gian mà không nhận biết vì đó là những diễn biến từ từ.”
Bà Tú Anh không nói gì. Hoài hỏi:
“Chắc bà đã về hưu?”
“Đúng vậy. Lúc bận rộn với công việc..”
“Bận rộn làm bà bớt những suy nghĩ bi quan?”
Bà ta gật đầu. Hoài tiếp:
“Tôi nghĩ bà chỉ cần một người bạn..”
“Một người bạn hiểu được mình không phải dễ tìm. Nhưng như tôi với.. cô, có lẽ bản tính của tôi, con người của tôi.. không biết phải nói thế nào..”
“Nãy giờ nói với tôi bà thấy ra sao?’
Tú Anh gật đầu:
“Tôi thấy thoải mái hơn, tôi nói được những điều tôi muốn nói”
“Vì vậy tôi mới nói là bà cần có một người bạn, hay một người thân mà bà có thể nói chuyện. Bà có gần gũi với con cái không?”
“Tôi không muốn mang những vấn đề của mình đến với con cái”
Hoài cười nhẹ và nghĩ thầm: “Thành thử ra nhưng người này mới cần đến đây.”
“Bà có nghĩ là tôi xem cái tôi
của mình quan trọng quá không?”
“Đó là lẽ tự nhiên, ai cũng vậy cả. Nhiều hay ít tùy tâm tính mỗi người. Nhưng nếu bà không để ý đến chính mình nhiều tôi nghĩ bà sẽ đỡ bị khó chịu hơn”
Bà Tú Anh yên lặng. Hoài không hiểu là bà ta đồng ý với nàng hay không. Cả hai người cùng im lặng trong vài phút. Hoài là người nối lại câu chuyện trước:
“Tiếc nuối về những gì đã qua không làm thay đổi được hiện tại. Cuộc sống vật chất của bà như ý chứ?”
“Không có gì để phàn nàn”
Hoài nghĩ thầm vậy thì có gì để phải nói. Người phụ nữ này chỉ cần gặp Hoài một lần là đủ.
Có lẽ bà Tú Anh cũng nghĩ như Hoài. Lần đầu tiên từ khi bước chân vào đây, bà ta mới xoay người nhìn thẳng vào mặt Hoài và nói:
“Cám ơn bà đã lắng nghe”
“Tôi mong bà sẽ.. vui với những ngày trước mặt. Những gì không được như ý đã qua, cũng chỉ như một cái phủi tay”
Bà Tú Anh đứng dậy:
“Cám ơn bà”
Hoài đứng dậy tiễn bà ta ra ngoài. Đây là một người bệnh nhân đến một lần và không cần trở lại, nàng tin chắc như vậy.