Chương 20
Ở bàn viết, nhìn qua khung cửa sổ gồm 4 ô vuông kiểu xưa, vườn sau nhà thuê cũng bị cắt thành 4 ô vuông vắn. Lúc mới đến ở Lữ rất khó chịu nhưng rồi quen và lại có ý nghĩ hóm hỉnh là 4 ô vuông của hình ảnh bên ngoài là 4 “phần đời” của khu vườn. Phần trên cao bên trái cho thấy những chùm lá còn xanh non, đấy là tương lai. Phần trên bên phải của ô cửa sổ thoáng hơn có chút mảnh trời mà ngày đẹp trời không mây sẽ có màu xanh, đôi khi là xanh và có vân trắng. Những ngày ấy đây là tương lai vô định không với tới được. Ngày âm u xám xịt, phần này mang nặng viễn tưởng u buồn mông lung. Lướt xuống ô bên dưới bên phải, mắt chạm vào những tàn lá già đưa tay ra chỗ có nắng hong mình tìm chút ấm áp cuộc đời và đợi ngày rơi rụng. Ô cửa sổ còn lại bên trái lúc nào cũng xậm màu. Mầu góc khuất cuộc đời nằm dưới thấp với thân cây xù xì nâu nâu loang lổ với nhiều mảnh vỏ chợt muốn long ra khỏi thân cây. Vài cành lá già nua xanh đục vẫn còn bám vào thân cây. Nhiều cành lá đưa mình sát với cửa kính như tìm chút thân quen, gần gũi. Và rồi Lữ cũng thấy và đón nhận một sự quen thuộc nào đó, tình cờ chứ không tìm kiếm.
Nhìn xuống màn hình computer và những trang chữ dầy đặc Lữ thấy đây mới là cuộc đời của mình. Chàng đã đem ánh mắt, nụ cười tự tin, mái tóc đen của Hoài vào truyện của mình. Hoài không chỉ ẩn hiện đâu đó trong tiểu thuyết của Lữ, Hoài đã trở thành tâm điểm của câu chuyện. Lữ tin rằng trong lần hẹn ngày mai, chàng sẽ nhìn Hoài với cặp mắt khác vì Hoài ở ngoài đời cũng như Hoài trong những giòng chữ đang nhẩy múa trước mắt Lữ chỉ là một.
Lữ đứng lên, rời bàn viết khi những ước muốn để tất cả ngoài đời và tiểu thuyết trở thành một đang như muốn bứt phá mọi ngăn cách. Lữ gọi điện thoại xin hẹn gặp Hoài sớm hơn thay vì ngày mai.
Giọng cô thư ký quen thuộc bên kia đầu dây vui vẻ như thường lệ. Khi nghe Lữ hỏi một cuộc hẹn sớm hơn, Anne đáp ngay:
“Không có chỗ nào trống anh à, phải chờ ngày mai thôi”
Giọng Lữ đầy vẻ thất vọng:
“Thôi đành vậy!”
Anne lại hỏi:
“Anh mới gặp bác sĩ mà?”
Lữ không trả lời chỉ cám ơn rồi cúp máy.
Chàng vào phòng ngủ, nhìn chiếc giường và hình dung mặt giường phủ đầy cánh hoa.
Ý nghĩ này từ đâu nhỉ? Dĩ nhiên là trong tiểu thuyết của Lữ với nhân vật Đoàn. Nhưng Đoàn từ đâu mà ra? Lữ có câu trả lời.
Năm 2008, một lần có dịp ghé ngang New York, tình cờ đến khu Chelsea ở Manhattan lang thang ở đó cả buổi. Nơi đây tụ tập nhiều phòng triển lãm cho giới Tân Hội Họa. Đến chiều, Lữ tắp vào một phòng triển lãm của một tên tuổi chàng chưa bao giờ biết đến: Gregory Crewdson.
Đó không phải là một phòng triển lãm thanh lịch hay sang trọng mà như là một warehouse thì đúng hơn. Đúng là một warehouse trần trụi, nền xi măng thô nhám loang lổ với những vách tường cao vượt bực, phải cao cỡ hơn hai tầng lầu. Người ta có thể nhìn thấy phần trong thô kệch của mái nhà vì không có trần. Những bức ảnh chụp rất lớn với chiều cao từ mặt đất lên đến sát gần mái. Lữ đã bị hút hồn phần vì kích thước vĩ đại của những bức hình, nhưng chính vẫn là vì những hình ảnh đập vào mắt chàng.
Lữ đã tiến lại gần bức ảnh đầu tiên. Người phụ nữ trong bức ảnh lớn bằng kích thước người thật hay có thể lớn hơn chút đỉnh. Mọi chi tiết trong bức ảnh, nền thảm đến vết bẩn trên mặt thảm rõ mồn một. Chàng có cảm tưởng mình có thể bước vào bên trong bức ảnh dễ dàng và có thể ngửi thấy mùi hoa hồng đỏ tỏa ra rơi đầy trên giường, dưới đất, chung quanh người phụ nữ mặc áo ngủ hở đôi vai trần với khuôn mặt thất thần.
Bức ảnh chụp thật sắc nét và kỳ lạ. Căn phòng ngủ tối. Những cửa sổ có màn mỏng che kín hơi sáng vì vài chiếc đèn chụp để ở góc phòng hắt lên chút le lói vàng vọt. Người phụ nữ ngồi trên giường ngủ. Sau lưng sát vách tường có tấm gương lớn. Đây chắc chắn không thể là một bức ảnh được chụp tình cờ. Một bức hình u ám, buồn bã và cũng đầy sợ hãi làm như có một điều gì kinh khủng vừa xảy ra trong căn phòng ngủ đó. Một gốc cây hoa hồng bị nhổ lên hay bứng lên không biết, nhưng nằm trơ trụi trên mặt giường. Người ta có thể trải cánh hoa trên giường nhưng không ai vứt một cây hoa hồng tróc gốc trên giường. Người phụ nữ nhỏ nhắn ngồi cúi đầu, mái tóc dài vừa phải không chải, nâu nâu vàng. Điều gì đã xảy ra trong căn phòng ngủ này? Và điều gì đã xảy ra cho người đàn bà đó?
Lữ đã đứng trước bức ảnh này rất lâu như để ghi nhớ mọi chi tiết trong hình rồi mới đi lượn sang những bức ảnh khác. Nhiều bức ảnh chụp khác nhau nhưng đều với tầm cỡ vĩ đại. Cả warehouse tràn ngập những bức ảnh như thế.
Ra đến gần cửa ra vào Lữ tìm một brochure về tác giả. Nghệ sĩ là một người Mỹ, sinh năm 1962 tại Brooklyn, New York. Rất nổi tiếng và những tác phẩm của ông được trưng bày tại nhiều nơi danh tiếng, không chỉ tại Hoa Kỳ mà còn nhiều nơi trên thế giới. Những tác phẩm của Gregory Crewdson không chỉ là chụp ảnh theo nghĩa thông thường mà còn phải dàn dựng, xếp đặt với đầy đủ bố cục và phối hợp để tạo thành một câu chuyện gợi ý nếu người thưởng ngoạn muốn đẩy óc tưởng tượng đi xa hơn. Người ta đã gọi những người nghệ sĩ này là staged photographer là vì vậy. Những bức ảnh chụp của tác giả mang tính sáng tạo nghệ thuật lôi cuốn ở một tầm cỡ cao và rất công phu, tốn nhiều thì giờ, công sức, tiền bạc cũng như nhân lực. Có thể nói đây gần như là một sản phẩm của Holywood!
Trong bao nhiêu bức ảnh triển lãm lúc đó, bức ảnh người phụ nữ ngồi trên giường, chung quanh vương vãi bao cánh hoa đã đi vào tâm khảm của Lữ và nay đang khuấy động tâm can chàng. Tiểu thuyết của Lữ ra đời vì vậy.
Nhưng Lữ không bao giờ ngờ bức ảnh chụp của Gregory Crewdson lại trở thành một ám ảnh. Lúc đầu chàng chỉ nghĩ bức ảnh để lại một ấn tượng mạnh mà thôi, nhưng không ngờ nó ăn sâu trong đầu Lữ và không chịu phai nhòa.
Nghĩ đến đây chàng lại nhớ đến lời của bà Hoài. Nhưng với Lữ làm sao tiểu thuyết chỉ là tiểu thuyết được?
Thoạt đầu khi mới viết, câu chuyện chỉ là hư cấu và đầy tưởng tượng nhưng càng đi sâu vào càng bị lôi cuốn trói buộc làm Lữ thấy.. ngần ngại. Vì thế chàng mới tìm đến một người cố vấn tâm lý. Đến gặp Hoài chỉ có mỗi mục đích đó. Nhưng Hoài đã thay đổi tất cả. Từ một người cố vấn tâm lý, Hoài đã đi vào trong tiểu thuyết của Lữ. Thay vì được giải thoát như Lữ mong muốn, gặp Hoài chàng lại càng bị trói chặt hơn. Hoài không đẹp, nhan sắc chỉ bình thường nhưng lối nói chuyện, cách diễn tả và con người của Hoài rất bắt mắt. Lữ càng viết càng thấy bị thu hút, càng thấy mình bất lực. Và nhân vật của chàng trong tiểu thuyết đã bước ra khỏi câu chuyện không có thật để trở thành những con người bằng xương bằng thịt … Tất cả đang chờ Lữ làm cho trở thành sự thật…