← Quay lại trang sách

Chương 21

Nguyên gọi điện thoại cho Hoài mấy lần mà nàng không bắt máy. Chàng nhìn đồng hồ. Đã gần 8 giờ tối! Nguyên bắt đầu lo âu. Đi ra đi vào, lại gọi điện thoại.

Đứng ở chân cầu thang Nguyên gọi con gái:

“Kim!”

Không thấy con bé lên tiếng, Nguyên bực dọc đi lên gác biết là Kim đóng cửa phòng nên không nghe thấy. Đến cửa phòng con gái, chàng đẩy cửa vào không gõ cửa lịch sự như mọi lần.

Kim đang ngồi trước computer. Con bé giật mình quay lại nhăn mặt. Chưa kịp nói gì đã nghe bố nói:

“Mãi chưa thấy mẹ con về. Bố hơi lo vì mẹ con không bắt điện thoại. Bố đến chỗ mẹ con làm việc coi xem sao. Ở nhà nhé. Đừng mở cửa cho ai”

“Chắc mẹ về bây giờ. Nhiều khi mẹ quên không sạc điện vào điện thoại”

Nguyên thở dài:

“Để bố đi xem sao. Ngồi nhà lo âu quá. Nếu mẹ về, con gọi cho bố nhé?”

“OK bố. Để con gọi thử cho mẹ xem sao”

Xuống nhà, lấy xe, lùi ra khỏi garage, Nguyên thầm mong lúc mình lùi xe ra đường cũng là lúc Hoài về. Nhưng đằng sau kính chiếu hậu của xe chỉ là bóng tối, đèn đường và những bóng cây của khu vực chung quanh.

Chàng linh cảm như có chuyện không hay xảy ra cho Hoài mỗi khi nàng về muộn. Sự lo âu kéo dài suốt đường đi đến chỗ Hoài làm việc. Hoài vẫn thường trách chồng hay nghĩ đến những chuyện kinh khủng. Hoài vẫn kêu chồng không phải lo lắng cho nàng vì Hoài có thừa bản lãnh để đối phó với những chuyện không may. Nàng rất bướng bỉnh, nếu không muốn nói là ngoan cố. Nhưng lúc này đây Nguyên mong được nghe tiếng nói của vợ mình, cho dù là một lời cằn nhằn hay khó chịu đến đâu.

Rẽ xe vào sân đậu trước tòa building, Nguyên nhìn thấy chiếc xe của Hoài đậu ở một góc ngay đằng trước. Cả bãi đậu xe chẳng có xe nào ngoài xe của Hoài. Nguyên thở một hơi dài mừng rỡ.

Ra khỏi xe, Nguyên khóa xe đi vào building. Tầng dưới vắng lặng, không một bóng người. Vào thang máy lên lầu. Ra khỏi thang máy đến cửa phòng Hoài, Nguyên đập cửa phòng và gọi to:

“Hoài! Hoài! Mở cửa cho anh! Nguyên đây!”

Cánh cửa bất động như thách thức.

Nguyên lại đập cửa nữa và gọi to hơn. Chỉ có sự im lặng đáp trả chàng.

Chàng lấy điện thoại gọi Hoài lần nữa. Vẫn không bắt điện thoại. Nguyên gọi về cho Kim. Con gái chàng bắt máy ngay:

“Sao bố? Chưa thấy mẹ về nhà”

Nguyên bắt đầu hơi hoảng nói với con gái:

“Bố đang đứng trước cửa văn phòng mẹ con và đập cửa mà không thấy trả lời. Xe mẹ con đậu dưới nhà. Giờ này không có ai ở đây cả”

“Gọi 911 đi bố! Nhỡ mẹ bị cái gì trong văn phòng thì sao?”

“Để bố gọi cho Anne đã”

Nguyên gọi điện thoại cho Anne.

Anne chắc bận gì nên cũng không bắt máy. Nguyên để lại lời nhắn và tự nhủ chàng sẽ chờ trong 5 phút rồi sau đó sẽ gọi cấp cứu 911.

Nhưng chỉ 2 phút sau là Nguyên không chờ đợi nổi nên gọi 911. Nếu Hoài có chuyện gì về sức khỏe và một mình trong văn phòng thì 1, 2 phút qua đi cũng thay đổi được..

Chừng 5 phút sau đã nghe thấy tiếng còi xe cứu thương và xe cảnh sát khá rõ. Nguyên khấn thầm là mọi chuyện sẽ yên ổn. Chàng gọi tên Hoài trong đầu mình, trong nhịp đập của trái tim. Nếu điều gì xảy ra cho Hoài, chàng sẽ ra sao? Chưa bao giờ trong đời Nguyên lại cố gắng nghĩ đến những chuyện “không kinh khủng”. Chàng thấy khổ sở..

Vài phút sau, cửa thang máy mở, một viên cảnh sát da màu cùng với 2 nhân viên cứu thương tiến ra, đi về phía Nguyên đang đợi.

Nguyên chỉ vào cánh cửa phòng Hoài, nói:

“Đây là văn phòng vợ tôi. Tôi gọi điện thoại nhiều lần mà không thấy trả lời. Xe vợ tôi vẫn đậu trong bãi parking. Đập cửa không thấy ai trả lời..”

“Ông có gọi cho người chủ building chưa?”

“Chưa. Tôi không nghĩ tới..”

“Nếu ông nghĩ là có điều gì nguy hiểm đến tính mạng cho vợ ông thì chúng tôi sẽ phá cửa vào? Những thiệt hại vật chất là chuyện giữa ông và người chủ. Chúng tôi muốn cho nói ông hiểu như vậy. Vì đây không phải là một vụ phạm pháp, ông hiểu chưa? Có điều phiền là sau khi phá cửa thì vấn đề an ninh cho văn phòng không được bảo đảm. Ông có muốn gọi thợ khóa?”

Vừa lúc ấy chuông điện thoại của Nguyên reo vang. Chàng vội vã lụp chụp bấm nút nghe. Anne chứ không phải Hoài!

Bên đầu dây bên kia giọng Anne reo vui:

“Anh Nguyên gọi em hả?”

“Anne.. anh đang ở trước văn phòng chị Hoài. Cửa khóa, gọi Hoài không trả lời..”

“Chắc chị ấy đi về rồi. Hôm nay chị ấy về sau em”

“Không.. xe của Hoài vẫn đậu dưới bãi parking. Em đến đây ngay được không? Không biết có chuyện gì xảy ra cho Hoài. Cảnh sát đang đứng đây..”

Giọng Anne có vẻ thảng thốt khi nói với Nguyên:

“Trời.. Cho em 10 phút.. Chờ em..”

Nguyên nói với viên cảnh sát:

“Cô thư ký của vợ tôi đến đây ngay bây giờ. Cô ấy có chìa khóa. 10 phút thôi..”

Họ gật đầu và hiểu được nỗi lo âu của Nguyên.

“Tôi phải làm sao? Tôi lo cho sự an nguy của vợ tôi. Lỡ vợ tôi bị gì không thể ra mở cửa được thì sao? Hay cứ phá cửa vào đi, rồi giải quyết sau”

Viên cảnh sát gật đầu. Cả 3 người Mỹ to lớn hè nhau xô vào cửa nhưng cánh cửa không suy xuyển.

Họ tiếp tục đập cửa nhưng vô ích.

Nguyên như người ngồi trên đống lửa. Có lúc chàng tưởng mình sẽ phát điên.

Mười phút chờ đợi sao dài dằng dặc. Là một người chẳng tin vào quỷ thần nhưng lúc này Nguyên như một kẻ đang sắp chết chìm giữa dòng sông cần bám vào bất cứ vật gì.. Và chàng đã khấn thầm với Thượng Đế -nếu quả thật có Thượng Đế- cho Hoài được bình yên. Những lúc này Nguyên không nhớ đến những nụ cười hay hạnh phúc mà Hoài đã mang đến cho chàng mà chỉ nhớ đến những cơn giận hờn của Hoài do chàng gây ra và chàng thấy hối hận.. Nguyên muốn nói với vợ mình về điều này, muốn nói lời xin lỗi thực lòng, không phải xin lỗi qua quít cho Hoài khỏi giận. Chàng muốn nói với Hoài nhiều điều mà trước giờ chưa bao giờ nói..

Khi cửa thang máy mở ra và Anne vội vã đi về phía mọi người đang chờ đợi, Nguyên tưởng mình có thể đứng tim ngất xỉu vì không biết chỉ trong vài giây nữa thôi điều gì sẽ xảy ra sau cánh cửa kia? Không! Nói như thế không đúng! Điều gì xảy ra sau cánh cửa kia đã xảy ra. Bây giờ khi cánh cửa văn phòng Hoài mở ra chỉ là câu trả lời cho những khắc khoải triền miên nãy giờ.

Anne nhanh chóng mở cửa văn phòng.

Anne và Nguyên là hai người đầu tiên vào văn phòng.

Nguyên vội vã chạy vào đẩy cửa phòng Hoài. Anne theo sau đưa tay bật đèn. Cả căn phòng vắng lặng đón chờ mọi người.

Hoài không có đây!

Mọi sự ngăn nắp, không chút xáo trộn. Nguyên mở ngăn kéo bàn làm việc của Hoài. Không thấy chìa khóa xe. Hoài đã ra khỏi văn phòng? Nhưng nàng đi đâu? Vì chiếc xe vẫn còn trong sân đậu.

Viên cảnh sát da mầu hỏi Nguyên:

“Vợ ông đã đi ra khỏi văn phòng”

Nguyên gật đầu. Ông ta hỏi Anne:

“Cô là..?”

“Tôi là thư ký của bác sĩ Hoài”

“Cô đi về trước?”

“Mọi khi tôi về sau nhưng hôm nay tôi về trước vì bác sĩ Hoài muốn ở lại viết hồ sơ bệnh nhân”

“Ngày hôm nay boss của cô có gì khác lạ không?”

“Không.. không có gì khác cả..”

Nói đến đây Anne chợt nhớ tới những bình hoa. Nàng có nên nói cho người cảnh sát nghe điều này không? Nhưng nghĩ tới chị Hoài và không biết điều gì đã xảy ra, Anne nghĩ là cần phải nói.

Nàng nhìn viên cảnh sát và ngập ngừng. Ông ta thấy ngay ở điệu bộ của Anne nên hỏi:

“Cô muốn bổ túc thêm điều gì không?”

Anne gật đầu, mắt nàng long lanh:

“Gần đây bác sĩ Hoài có nhận được hoa gởi đến.. từ một người mà bác sĩ không biết là ai..”

Nghe Anne nói mà Nguyên tưởng đâu bị ai đấm vào mặt, chàng thấy choáng váng.

Viên cảnh sát ghi xuống những điều Anne vừa nói. Ông ta hỏi tiếp:

“Một lần?”

“Không.. 3 lần. Nhưng 2 lần thì bác sĩ Hoài biết, còn lần thứ 3 thì không..”

“Tại sao?”

“Vì hai lần trước tôi thấy là bác sĩ Hoài không muốn nhận..”

“Nên lần thứ 3 boss cô không biết?”

“Đúng vậy”

“Tại sao cô nhận khi chủ cô không muốn?”

Anne thút thít khóc khi trả lời:

“Tại.. cậu đưa hoa mới có việc nên năn nỉ tôi nhận kẻo không cậu ấy bị đuổi..”

“Bình hoa ấy đâu?”

“Tôi ném trong thùng rác phía sau bãi đậu xe..”

“Có tên người gửi tặng hoa không?”

“Chỉ đề một chữ N.”

“Có thiệp đề tặng không?”

Anne gật đầu:

“Có.. có.. tôi cất trong này”

Anne kéo ngăn kéo tìm nhưng không thấy. Lạ quá, chính nàng cất vào đây..?

“Tôi.. tôi cất trong này sao không thấy nữa..?”

“Bác sĩ này chuyên môn là gì?”

“Bác sĩ tâm lý”

Nguyên luôn luôn có cảm giác bất an với nghề nghiệp của Hoài. Chàng đã nghĩ sẽ có một ngày một đứa điên khùng nào đó gây phiền toái cho Hoài. Hay là.. chẳng lẽ có ai đó theo đuổi Hoài? Tất cả những câu tự trả lời cho những câu hỏi về sự biến mất của Hoài đều làm cho Nguyên phát điên và.. giận dữ. Giận dữ cho những câu hỏi không có câu trả lời, giận dữ vì mình bất lực. Giận dữ vì lo âu cho tính mạng của vợ mình. Giận dữ vì.. nghi ngờ!

“Tôi cần số điện thoại của cô để trong tương lai có thể liên lạc với cô nếu cần thiết”

Anne đọc số điện thoại của mình. Trông Anne có vẻ hoảng sợ và bàng hoàng.

Quay sang Nguyên, viên cảnh sát hỏi:

“Gia đình ông có chuyện gì không?”

“Ý ông muốn hỏi là có chuyện gì lục đục hay không, đúng không? Gia đình chúng tôi rất hạnh phúc.”

“Đây chỉ là những câu hỏi thông thường mà chúng tôi phải hỏi”

Nguyên ngắt lời viên cảnh sát:

“Tôi hiểu”

“Tôi sẽ liên lạc với người chủ building để tìm hiểu thêm. Chắc chắn tòa nhà này có gắn camera. Sẽ tìm ra sự việc.”

“Các ông điều tra ngay chứ?”

“Đang điều tra đây. Chúng tôi hiểu sự lo âu của ông và gia đình”

Viên cảnh sát nghĩ thầm không chừng bà này có hẹn hò với ai mà thôi vì xe vẫn còn đây. Ông ta bắt tay Nguyên:

“Tôi là Jim. Đây là số điện thoại của tôi. Tôi sẽ làm báo cáo. Ông có biết thêm điều gì hữu ích cho cuộc điều tra thì cho biết. Tôi chỉ là người tường trình còn thám tử điều tra sẽ là người khác. Sẽ có người liên lạc với ông”

Ông ta đưa cho Nguyên một tờ đơn để điền vào nhiều chi tiết cần thiết cho cuộc điều tra.

Viên cảnh sát tên Jim và hai nhân viên cứu thương bắt tay từ giã Nguyên và Anne.

Quay sang Anne, Jim nói:

“Nhớ khóa cửa văn phòng”

Tất cả mọi người chờ Anne khóa cửa rồi cùng đi xuống nhà.

Ra trước cửa tòa nhà, viên cảnh sát chỉ trỏ hai con mắt camera gắn trên cao vì tòa nhà có đèn sáng. Ông ta đi vòng ra phía sau. Mọi người đi theo.

Jim rọi đèn pin chung quanh. Rọi về phía thùng rác, ông ta hất hàm hỏi Anne:

“Cô ném bình hoa vào thùng rác kia phải không?”

“Đúng vậy!”

“Mới đây hay lâu rồi?”

“Mới đây”

“Cô có nhớ đích xác là 2 ngày hay 3 ngày hay hôm nay?”

“Hai ngày”

“Như vậy vẫn còn trong thùng rác hay..”

“Hôm nay là ngày công ty thầu rác đến đổ đi rồi” Anne nói ngay.

Viên cảnh sát gật gù không hỏi thêm. Ông ta rọi đèn pin chung quanh phía sau tòa nhà, rồi rọi đèn lên cao. Ông Jim chỉ cho Nguyên:

“Đàng sau không có gắn camera”

Nguyên muốn sụp người xuống khi nghe viên cảnh sát nói.

Ông ta hỏi Nguyên:

“Còn chiếc xe của vợ ông tính sao đây?”

“Tôi sẽ nhờ người đến lấy về. Con gái tôi còn vị thành niên đang ở nhà một mình”

“OK. Chúng ta sẽ liên lạc sau”

Anne nói khẽ với Nguyên:

“Anh về đi anh Nguyên, còn Kim ở nhà. Em.. “

Nhìn gương mặt buồn rầu của Anne, Nguyên trả lời:

“Cám ơn Anne.. “

“Anh lái xe cẩn thận. Em không biết nói sao nữa..”

“Chị Hoài gần đây có gì khác lạ không?”

Câu hỏi của Nguyên làm Anne hiểu ngay:

“Chị ấy không biết ai gửi hoa và có vẻ bực mình lắm nên không muốn nhận. Lẽ ra..”

“Lẽ ra em phải nói cho anh biết”

“Em đâu có dè.. Rồi bây giờ công việc làm sao đây anh?”

“Anh nghĩ thứ hai em vẫn cứ đi làm như thường. Chờ từ bây giờ đến thứ hai xem sao”

“Em thương chị Hoài lắm anh à. Chị ấy rất tốt. Em cầu xin đừng có chuyện gì hung hiểm xảy ra cho chị ấy”

Nguyên gật đầu thay cho câu trả lời.

Cả hai sánh bước đi vòng ra sân trước.

Chiếc xe của Hoài vẫn nằm đó như một câu hỏi chưa có đáp án.

Nguyên lại gần chiếc xe thầm nghĩ: Hay Hoài mệt nằm trong xe? Điều này làm chàng đi như chạy lại gần chiếc xe.

Nhưng cửa xe vẫn khóa. Hoài không có mặt trong xe.

Nguyên thầm hỏi: “Em ở đâu Hoài?”

Chàng sờ vào chiếc xe như thầm mong một phép lạ nào đó sẽ xảy ra và vợ chàng sẽ hiện ra, bình yên, ôm lấy Nguyên để chàng có thể úp mặt vào tóc nàng và ngửi mùi hương quen thuộc.

Nguyên đứng bên cạnh chiếc xe một lúc rồi mới bỏ đi.

Trên đường lái xe về nhà Nguyên định gọi điện thoại cho con gái nhưng đổi ý. Chàng sẽ nói với Kim khi ở nhà.

Những nóng nẩy hồi hộp những giờ phút trước đây nay đã được thay thế bằng một nỗi u sầu nặng nề làm Nguyên thấy bải hoải. Chàng lái xe như máy, đầu óc rối loạn với hàng bao câu hỏi. Chàng cũng trách vợ mình không kể cho Nguyên nghe về chuyện mấy bình hoa. Nguyên cũng cố nhớ lại mấy ngày trước đây vợ mình có gì khác lạ không.. Nhiều lúc Nguyên thấy mình vô tâm, vô tình.

Về đến nhà, cho xe vào garage, Nguyên nặng nề ra khỏi xe.

Vừa mở cửa vào nhà, Kim chạy ùa xuống định nói gì nhưng chắc nhìn thấy vẻ mặt bố, con bé khựng lại và bỗng khóc òa:

“Mẹ sao rồi bố..”

Những giọt nước mắt thi nhau rơi trên gò má Kim làm Nguyên nghẹn lời.

Chàng ôm lấy con gái thật chặt, cổ họng như bị thắt lại và mắt chàng cay.

Kim đẩy bố ra lập lại câu hỏi ban nãy:

“Mẹ.. mẹ đâu bố?”

Nguyên lắc đầu. Mắt chàng nhìn con gái mà như nhìn Kim qua những làn nước chấp chới. Câu trả lời không dễ dàng chút nào.

Tiếng khóc rấm rứt của Kim làm Nguyên bình tĩnh lại. Chàng nắm tay con gái bóp mạnh như truyền sự cảm thông và thương yêu. Hai bố con đi ra phòng khách. Ánh đèn vàng lúc này ở phòng khách sao trơ trẽn dị thường.

Ngồi xuống ghế sofa, hai bố con níu lấy nhau, người này tựa vào người kia như tìm một chỗ dựa.

Nguyên nói nhỏ:

“Mẹ con.. mất tích! Xe mẹ con vẫn đậu ở đó. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra”

Chàng không muốn kể cho con nghe về chuyện mấy bình hoa. Kể làm gì vô ích, chỉ thêm sự xáo trộn và thêm nhiều câu hỏi.

Kim đã bớt khóc, con bé thổn thức hỏi bố:

“Cảnh sát bảo sao hả bố?”

“Họ đang điều tra. Mình chẳng làm gì hơn được là chờ đợi”

Kim hăng hái nói với Nguyên:

“Bố đưa giải thưởng đi để biết đâu có tin gì về mẹ”

Nguyên ngạc nhiên khi thấy Kim còn sáng suốt hơn mình:

“Ừ, bố sẽ làm chuyện đó ngày mai.”

“Bố nói sở cảnh sát lập đường dây nóng gọi vô danh không cần nêu tên người gọi cho trường hợp của mẹ”

Nguyên thật ngạc nhiên nhìn Kim:

“Con giỏi thật! Bố không nghĩ ra những chuyện đó. Nhưng bố tin là cảnh sát và nhân viên điều tra sẽ lo liệu cả”

“Nhưng con nghĩ mình phải đòi hỏi. Bố làm ngay đi bố! Bố gọi điện thoại luôn đi!”

Nguyên lục ví tìm tấm danh thiếp của viên cảnh sát tên Jim và gọi ngay.

“Đây là Jim!”

“Chào ông, tên tôi là Nguyên. Mới đây có gặp ông về vụ vợ tôi mất tích..”

“Tôi nhớ. Ông có tin gì hữu ích cho cuộc điều tra hay sao? Hay vợ ông..”

“Không, không, không thấy vợ tôi đâu cả. Nhưng gia đình chúng tôi muốn thông báo giải thưởng cho ai tìm được vợ tôi hay đưa đến những tin tức để có thể tìm ra vợ tôi..”

“Điều này nên làm. Giải thưởng là bao nhiêu tiền?”

Nguyên đưa mắt nhìn Kim:

“Bao nhiêu tiền cho giải thưởng ư?”

“Đúng vậy!”

Kim nói to:

“Nhiều đi bố thì mới có hiệu quả”

Bên đầu dây bên kia viên cảnh sát hỏi Nguyên:

“Con gái ông à?”

“Phải, đó là con gái tôi. Cháu còn tỉnh táo hơn tôi.. Giải thưởng là hai chục ngàn mỹ kim” – Nguyên cho đại một con số trong khả năng của gia đình.

“Được rồi, chúng tôi sẽ thông báo.”

Nguyên nói thêm:

“Đường dây hot line chúng tôi phải yêu cầu hay..”

“Ông đừng lo, chuyện này là việc của chúng tôi. Ông và con ông đừng lo âu thái quá”

“Cám ơn..”

Viên cảnh sát tên Jim cúp máy.

Nguyên nhìn Kim gật đầu như ngầm bảo mọi chuyện đã xong xuôi.

Chàng ngồi thừ trên ghế, tay chân như bại xuội qua bao nhiêu căng thẳng và lo âu. Đầu óc rối bời, Nguyên ngả người ra sau. Chàng như một kẻ bại trận.