← Quay lại trang sách

Chương 24

Dan là thám tử phụ trách điều tra vụ bác sĩ Hoài mất tích. Là một thám tử lâu năm trong nghề, Dan yêu thích công việc của mình. Có những vụ án trải qua bao nhiêu năm vẫn chưa được giải quyết, hay nhiều năm đã trôi qua mà xác nạn nhân vẫn chưa được tìm thấy hay chỉ là mất tích và thủ phạm cũng biệt tăm. Dan không hẳn là loại người bị ám ảnh bởi một trường hợp nhất định nào đó mà phải tìm cho ra nạn nhân hoặc đã có một xác người nhưng chưa tìm ra được kẻ giết người, nhưng Dan là người không dễ bị thua cuộc.

Trường hợp bác sĩ Hoài bị mất tích, cứ tạm cho là như vậy đi, rơi vào tay Dan sau khi văn phòng điều tra quyết định cần một thám tử lão luyện và nhiều thành tích để giải quyết vụ này. Trên bàn làm việc của người thám tử đã trên 50 tuổi đời có một lô hồ sơ những vụ án được sắp xếp thứ tự theo vần của tên những nạn nhân. Có những hồ sơ mà gương mặt nạn nhân đã đi sâu vào trí nhớ của Dan, từ những nếp nhăn hay lông mày, chiếc mũi, cằm.. v..v.. của từng người đã được viên thám từ săm soi, xem xét tỉ mỉ. Không hẳn để nhớ nhưng dường như để đi tìm một kết nối khó hiểu nào đó. Và ngày hôm nay hồ sơ sơ khởi của bác sĩ Hoài đang nằm trên bàn làm việc của Dan.

Ông ta nhíu mày nhìn mấy tấm hình của người phụ nữ này do gia đình cung cấp. Những người Á Châu trông họ có vẻ gì cũng hơi giống nhau, đó là nhận xét của Dan. Những lần phỏng vấn gia đình cũng như những người thân quen của bà Hoài cũng không đem lại chút ánh sáng nào. Chỉ có những lời khai của cô thư ký là có vẻ mang lại chút phấn khởi.

Viên thám tử rời khỏi bàn làm việc và quyết định trở lại gặp Anne, cô thư ký của bác sĩ Hoài, mà ông tin rằng cô ta sẽ giúp giải quyết được vấn đề.

Anne đang cúi đầu đọc tiểu thuyết cho qua thì giờ khi văn phòng Hoài vẫn mở cửa cho dù không thực sự làm việc.

Tiếng mở cửa làm Anne ngẩng đầu lên. Thấy viên thám tử trở lại, Anne hơi xụ mặt.

“Chào ông..”

“Chào cô. Khỏe chứ?”

Anne nhún vai thay cho câu trả lời:

“Có tin gì không về bác sĩ Hoài?” Anne hỏi với niềm hy vọng.

Dan lắc đầu:

“Tôi cần cô giúp.. Chúng ta ngồi nói chuyện ở phòng đợi được không?”

“Vâng, vâng..”

Dan vào đề ngay khi ngồi xuống ghế:

“Tôi muốn trở lại đây hỏi cô về những bình hoa..”

Anne nói thêm vào:

“Những bình hoa người ta gửi tặng bác sĩ Hoài”

Viên thám tử gật đầu:

“Cô làm đây lâu rồi, tôi nhớ cô nói với tôi như vậy, nhưng chuyện bác sĩ Hoài nhận được hoa gửi đến có thường không? Ý tôi muốn nói là từ bạn bè hay người thân của bà ta?”

“Không, hoàn toàn không có. Ba bình hoa này là lần đầu tiên bác sĩ Hoài nhận được mà tôi biết”

“Mà bà ta không biết người gửi là ai?”

“Đúng vậy”

“Tôi nhớ cô kể là kèm với bình hoa có tên người gửi là N.?”

“Phải”

“Nội dung đề “những hoa này rồi sẽ tàn”?”

Anne gật đầu thay cho câu trả lời và nàng hơi bực bội vì những câu hỏi này Anne đã trả lời, nay sao lại hỏi lại?

“Bác sĩ Hoài có nói ý nghĩa của câu này là gì không?”

“Không. Chị ấy có vẻ bực mình và đến lần thứ nhì chị ra lệnh cho tôi không nhận hoa nữa”

“Cô có tìm lại những tấm thiệp đó không?”

“Có, tôi tìm kỹ lắm mà không thấy. Trong ngăn kéo này chỉ có tôi và chị Hoài mở mà thôi.. Tôi tìm cả trong thùng rác vì biết đâu chị ấy nhìn thấy, bực mình và ném vào thùng rác, mà cũng không có”

“Cô có nghĩ là bà Hoài lấy mang đi không?”

Anne phân vân khi trả lời:

“Tôi.. không nghĩ vậy vì chị ấy chắc chắn là bực mình thì đem đi đâu làm chi?”

“Ngày hôm đó có đông bệnh nhân không?”

“Cũng vừa phải, bình thường thôi”

“Cô có nhớ bệnh nhân nào khám sau cùng không?”

“Dễ lắm, cứ mở sổ ra là biết ngay. Ông cần những tên người bệnh nhân ngày hôm đó không?”

“Cô có thể cho tôi xem sổ của ngày đó được không?”

“Được chứ. Hồ sơ bệnh nhân thì không được, bác sĩ Hoài vẫn dặn tôi như vậy”

“Đương nhiên, tôi cũng không có quyền làm như vậy, trừ khi có trát tòa”

“Ông muốn xem cả sổ hẹn hay chỉ ngày hôm đó thôi?”

“Cho tôi xem cả quyển sổ”

Anne đứng dậy đi lấy sổ hẹn và đưa cho viên thám tử.

Ông ta chăm chú xem rất kỹ, lật hết tờ này đến tờ kia. Không chỉ nhìn bằng mắt mà Dan còn dùng ngón tay di chuyển trên những hàng tên bệnh nhân.

Dan ngửng đầu lên nhìn Anne:

“Trong sổ tôi thấy có những bệnh nhân đến đây thường xuyên. Cô có nhớ họ không?”

“Có chứ. Tôi nhớ tên và nhớ mặt họ”

“Những người đến đây trông họ có bất bình thường không?”

Anne phì cười:

“Ông muốn nói là họ.. mát? Không đâu, họ cũng bình thường thôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi vì sao họ lại đến đây?”

“Trong cuộc điều tra này, tôi chỉ chú trọng đến nam giới. Cô hiểu ý tôi?”

Anne gật đầu không nói gì.

“Bà Hoài và chồng bà ấy vui vẻ chứ?”

Anne hơi quạu khi trả lời:

“Sao ai cũng hỏi câu hỏi này? Gia đình họ rất êm ấm. Anh Nguyên, chồng chị Hoài là người chồng tốt. Ông không thể nghĩ là chuyện chị ấy biến mất có dính líu gì tới anh Nguyên..”

Dan hơi nhếch mép:

“Không, tôi có nói gì đâu. Tôi chỉ đặt câu hỏi. Câu hỏi này tôi đã hỏi những người thân và bạn bè của bà Hoài. Tựu trung họ cũng nói như cô. Tôi chỉ muốn xác nhận lại mà thôi. Bởi vì bà Hoài ở đây với cô rất nhiều thời gian, lại lâu năm, và cùng là đàn bà với nhau thì..” Ông ta bỏ lửng câu nói ở đó.

Anne hùng hổ nói với viên thám tử:

“Tôi không nghĩ chị ấy bỏ đi hay có ai khác đâu”

“”Chúng tôi phải đặt ra nhiều giả thiết và với cuộc điều tra tiến triển thì sẽ loại bỏ dần. Cô đừng khó chịu vì những câu hỏi như thế”

Anne thở dài:

“Ông có tìm ra gì không?”

Dan lắc đầu:

“Vì vậy tôi mới cần cô giúp”

“Trong sổ đây tôi thấy có 5 người bệnh nhân đàn ông đáng chú ý. Một người tên Donovan Brown, người kia tên Mason Johnson, còn người thứ ba là người ngoại quốc, tôi không biết đọc tên người đó ra sao. Tôi đánh vần nhé: P H A M, rồi kế tiếp là L U. Người thứ tư tên gì lại càng khó đọc. Tôi ghi xuống đây… VINH HO. Người thứ năm CUNG DINH. Lý do mà tôi chú ý đến 5 người này vì thứ nhất họ là nam bệnh nhân, thứ hai là họ đến đây luôn luôn, chắc chắn là họ có nhiều vấn đề cần bác sĩ Hoài giúp. Cô có nhớ mặt 5 người đàn ông này không?”

Anne nhanh nhẩu:

“Tôi nhớ họ chứ. Donovan còn trẻ và dễ thương..”

“Cô có thể nói tỉ mỉ hơn từng người dùm tôi không trong lúc tôi ghi xuống”

“Anh chàng Donovan da trắng nhưng chắc hơi lai, không biết là lai gì, có thể là Á Châu, trông anh ta có vẻ lạ với nét lai này. Tuổi chắc chừng 27, 28 tuổi. Nhìn vào tờ khai lý lịch thì biết chắc nhưng tôi không được phép đưa cho ông. Dễ thương, chắc đi làm văn phòng, ăn mặc đàng hoàng. Lúc đầu mới đến đây anh ta ít nói và có vẻ không vui, nhưng dần tôi thấy anh ta cởi mở hơn và vui vẻ. Dáng người vừa phải, cao trung bình, không mập, có râu quai nón... À.. mắt anh ta màu nâu nâu và sáng lắm. Tôi có cảm tưởng đây là một người mình có thể tin cậy được..”

Dan tủm tỉm cười hỏi lại Anne:

“Căn cứ vào điều gì mà cô cho rằng anh chàng này là người tin cậy được?”

Anne đỏ mặt đáp:

“..Bằng vào trực giác tự nhiên.. của đàn bà..”

Câu trả lời của Anne làm cho cả nàng và viên thám tử đều phá lên cười.

Viên thám tử tủm tỉm cười hỏi tiếp:

“Tiếp tục..”

“Chỉ có vậy thôi”

“Xin lỗi tôi làm cô cụt hứng. Cô cứ thử nhớ xem còn gì nữa không về nhân vật này?”

Anne lắc đầu:

“Họ đến đây rồi vào gặp chị Hoài, lúc ra trả tiền nói năm ba câu với tôi rồi thôi. Tôi chẳng biết gì hơn về họ. Chỉ có chị Hoài..”

“Donovan đến đây bao lâu rồi.. À quên tôi có thể nhìn sổ là biết. Cô không cần trả lời. Có bao giờ lúc đi ra về anh ta có vẻ bực bội hay nổi giận không?”

Anne suy nghĩ:

“Tôi cũng bận nên không để ý, nhưng nếu có và rõ ràng thì tôi cũng phải biết.. Nhưng chắc là không..”

“Có bao giờ bên trong phòng bà Hoài và bệnh nhân cô nghe có tiếng bệnh nhân lớn tiếng hay không?”

“Như tôi nói với ông, những người đến đây trông họ bình thường nên.. Không, tôi không nghe thấy gì cả”

“Chưa bao giờ có chuyện gì đáng tiếc xảy ra?”

“Không, không hề có. Tôi quên không nói với ông là những bệnh nhân họ quý chị Hoài lắm”

“Chuyện bất như ý và nổi nóng cũng thường thôi, ở đâu cũng có”

“Nhưng ở đây thì không, chắc chắn như vậy”

“OK. Bây giờ sang người nam bệnh nhân tên Mason Johnson. Ông ta già hay trẻ như thế nào?”

“Ồ, ông bố già của tôi..” Nói xong Anne cười rúc rích rồi kể tiếp:

“Mason Johnson là một ông hơi già, chừng 60 tuổi ngoài. Da trắng, đúng là da trắng, ốm nhom và cao lềnh khềnh. Khi nào đi về ông ấy cũng thẩy cho tôi mấy cục kẹo. Có lần tôi nói dỡn với ông ấy là chắc ông là nha sĩ hay sao mà cứ cho tôi ăn kẹo để tôi bị hư răng. Khi tôi nói vậy là ông ấy cười ngất và nhe hàm răng không mấy đẹp để cho tôi thấy là tôi nói sai. Nhưng tôi chỉ nói đùa cho vui. Mặc dù chị Hoài không dặn nhưng tôi biết là tôi phải làm cho khách hàng vui vẻ, dễ chịu.”

“Có gì đặc biệt về ông bệnh nhân này không?” Dan muốn nói đùa là theo trực giác của Anne nhưng sợ chạm tự ái cô ta nên thôi.

“Tôi thấy bao giờ chị Hoài cũng đưa ông ta ra ngoài. Tôi nghĩ ông ta và chị Hoài có sự quý mến.”

Anne lại kể tiếp về người bệnh nhân này:

“Ông ta không nói nhiều lắm nhưng trông hiền hòa. Ăn mặc lúc nào cũng lịch sự, sạch sẽ. Xin lỗi, tôi nói vậy hơi kỳ cục, nhưng thật là như thế. Lúc nào tôi cũng thấy ông ta kẹp tờ báo vào nách, đi đứng thong thả.. Chỉ có vậy thôi..”

“Nhìn trong sổ tôi thấy có một dạo ông ta đến đây luôn luôn nhưng gần đây không thấy phải không?”

“Đúng vậy. Chắc ông ta không cần đến nữa. Ông ta cũng là bệnh nhân lâu năm”

“Cô có nhận xét thêm gì về ông này không?”

Anne lắc đầu:

“Không”

“Bây giờ đến người thứ ba.”

“Phạm Lữ là người Việt Nam cũng giống như bác sĩ Hoài. Anh ta cũng vóc dáng trung bình, cỡ chừng năm mươi mấy tuổi. Là người Việt Nam nhưng anh ta như một người Mỹ bản địa. Điệu bộ.. trẻ trung… khó nói..”

“Tại sao cô lại nói như vậy?”

“Tôi không biết diễn tả thế nào nhưng như Donovan tôi nhìn ra ngay anh ta là một người đi làm văn phòng, trông chỉnh tề. Còn người này thì khác... Anh ta có vẻ phóng khoáng.. ăn bận trẻ hơn với tuổi tác và hay nháy mắt như.. tống tình với tôi vậy đó. Nói như vậy thì kỳ cục nhưng đúng là như vậy đó” Nói xong Anne có vẻ hơi ngượng ngùng.

Dan chép miệng:

“Có sao đâu, đàn ông gặp đàn bà đẹp là nhí nháy cũng thường thôi”

Anne thật thà hỏi lại:

“Vậy sao?”

Làm như câu nói của viên thám tử đã cất đi một gánh nặng cho Anne từ bấy lâu nay.

“Cô kể tiếp đi”

“Trông anh ta ra dáng.. như một nghệ sĩ. Anh ta cũng chẳng nói gì với tôi mấy và cũng chưa phải là bệnh nhân lâu đời. Tôi chẳng biết gì hơn về họ”

“OK. Người thứ tư có tên Vinh Ho, cô biết gì về người này?”

“Anh chàng này người Tàu, còn trẻ lắm. Còn là sinh viên. Anh ta chẳng mở miệng gì hết. Thỉnh thoảng mới nói vài câu và đây là bệnh nhân lâu năm của bác sĩ Hoài”

“Lâu là bao lâu?”

“Chắc cũng 2, 3 năm, tôi không nhớ rõ lắm”

“Có gì đặc biệt về người này?”

Anne suy nghĩ:

“Anh ta không giữ đúng hẹn và hay gọi tìm chị Hoài”

“Có làm phiền bác sĩ Hoài không?”

“Hình như cũng có lần mới vào gặp bác sĩ chưa đầy 5 phút rồi đi ra ngay”

“Đi ra mà có vẻ giận dữ không?”

“Tôi không nhớ rõ nhưng cũng có vẻ khó chịu”

“Trong sổ tôi thấy anh ta vẫn đến đây?”

“Đúng vậy”

“Không bao giờ nói gì với cô sao, ngay cả lời cám ơn”

Anne nhanh nhẩu:

“Bao giờ anh ta cũng cám ơn. Cũng lịch sự vừa phải nhưng.. giống như người không thích bắt chuyện và có vẻ xa cách sao sao đó”

“Còn gì đáng chú ý nữa không?”

“Chỉ có vậy thôi”

“Người thứ năm?”

“À, Cung Dinh! Đây là người bệnh Việt Nam”

“Cô nhận xét anh này thế nào?”

“Cung Dinh là một ông Việt Nam ngoài 40 tuổi, nói tiếng Anh lưu loát, lịch sự nhưng có vẻ kín đáo. Ông ta chỉ nói những câu xã giao với tôi chứ.. không nói đùa dỡn gì. Tôi thấy chẳng có gì đáng nói về người này”

“Tại sao cô nói như vậy?”

“Nhìn thấy ông ta giống như.. mình đụng phải bức tường.. ông hiểu tôi muốn nói gì không?”

Viên thám tử gật đầu.

“Gần đây trong số bệnh nhân của bác sĩ Hoài, tôi muốn giới hạn nam bệnh nhân thôi, có ai có hành động hay lời nói gì khác thường không?”

Anne nhíu mày:

“Ý ông muốn hỏi là có ai đi ra khỏi đây mà nóng giận gì không đúng không?”

Dan gật đầu:

“Bất cứ điều gì cô thấy khác lạ”

“Tôi.. không nhớ ra. Nhưng sau này nếu tôi nhớ được điều gì tôi sẽ cho ông hay”

“Bác sĩ Hoài có bao giờ nói chuyện gì với cô ngoài chuyện bảo cô làm cái này cái kia cho bà ta?”

“Tôi làm việc cho chị Hoài lâu nhưng không có nghĩa chị ấy xem tôi như một người bạn thân để chia sẻ điều này điều nọ. Tôi biết gia đình chị Hoài, họ cũng xem tôi như người trong nhà. Nhưng chị Hoài là một người rất kín đáo. Chị ấy có thể nói về người khác nhưng không nói về mình.”

“Ngày đó bà Hoài có vẻ gì khác thường không?”

“Không. Ngoại trừ một điều là chị ấy ở lại muộn và sau tôi để viết hồ sơ vì là ngày cuối tuần”

“Chuyện đó có hay xảy ra không?”

“Cũng thỉnh thoảng. Hôm đó nếu tôi ở lại chờ chị ấy thì..”

“Không phải lỗi tại cô. Đừng nghĩ như vậy”

Anne dè dặt hỏi viên thám tử:

“Bộ ông nghĩ là những người bệnh nhân này có dính líu gì sao?”

“Chúng tôi xem xét mọi khía cạnh khi điều tra. Phải chi mà còn mấy tấm thiệp gửi hoa thì hay quá”

Mắt Anne chợt sáng lên:

“Ông nói tôi mới nhớ một chi tiết này. Lần đầu nhận bình hoa tôi có nói đùa với chị Hoài là bình hoa này chắc do một người nào đó ái mộ chị ấy. Nhưng chị Hoài khẳng định không biết là của ai. Khi nhận bình hoa thứ nhì tôi có hỏi chị Hoài là có nhận bình hoa không thì chị ấy cũng bảo tôi nhận. Nhưng sau đó chị có vẻ bực mình và dặn tôi không nhận hoa nữa nếu có lần kế tiếp. Lần đó tôi đã tự động gọi số phone tiệm bán hoa trên tấm thiệp để hỏi xem ai là người gửi.”

Nói đến đây Anne ngừng lại để cố nhớ.

Viên thám tử ngồi thẳng người lên trước chi tiết mới. Ông ta yên lặng chờ đợi, không nói lời nào.

“.. Tiệm bán hoa tên Fresh Flowers! Họ cho tôi biết là người đến đặt hoa không phải là người mua hoa nhưng chỉ đi đặt dùm và trả bằng tiền mặt. Tôi nhớ đúng như vậy!” Anne hoan hỉ nói. Đối với Anne dường như chi tiết này sẽ làm cho bí mật về sự mất tích khó hiểu của chị Hoài sẽ được giải đáp.

Dan ghi xuống cuốn sổ tay rồi hỏi Anne:

“Cô còn nhớ thêm gì không?”

“Tôi có nói với chỗ bán hoa là bác sĩ Hoài nhận được 2 lần cùng với người gửi chỉ viết tắt tên là N. Nhưng chỗ đó cho biết đây là lần đầu tiên và còn nói chắc lần đầu gửi từ một tiệm khác”.

“Còn lần thứ ba?”

“Thú thật với ông lúc đó tôi cũng hơi quýnh nên vất bình hoa đi ngay. Còn tấm thiệp định để vài hôm sẽ gọi hỏi nhưng bây giờ không tìm thấy nữa..”

“Cám ơn cô Anne nhiều lắm. Những điều cô cho biết hôm nay rất hữu ích cho cuộc điều tra. Nếu cô nhớ ra bất cứ điều gì dù nhỏ nhặt đến đâu cũng cứ gọi cho tôi biết. Gọi bất cứ lúc nào, ngày đêm. Công việc của tôi là như vậy”.

*

Ra đến ngoài, Dan lại đi lòng vòng quanh khu văn phòng của bác sĩ Hoài. Ông ta đã xem đi xem lại những hình ảnh thu được của camera đặt đằng trước tòa nhà cho thấy nhiều hình ảnh, nhưng building này có bao nhiêu văn phòng, người ra vào khá nhiều. Ngay cả hình ảnh người giao hoa cũng thấy nhưng Dan nghĩ đây chỉ là người giao hoa cho các nơi mà thôi. Tuy vậy Dan sẽ ghé đến tiệm hoa Fresh Flowers xem sao.

Điện thoại của Dan reo vài tiếng.

“Thám tử Dan nghe đây”

Giọng cô thư ký Anne của bác sĩ Hoài reo vui:

“Tôi nhớ ra một điểm đặc biệt. Những chữ trên tấm thiệp kẹp vào bình hoa viết bằng tiếng Việt Nam”

Dan hoan hỉ:

“Hay quá! Đây là một chi tiết rất hay! Cô không phiền nếu tôi muốn trở lại văn phòng cô nữa chứ? Lần này tôi muốn cô tìm giúp tôi tất cả những bệnh nhân nam giới người Việt mà thôi. Cô giúp tôi điều đó được chứ?”

“Ông trở lại ngay đi. Tôi sẽ tìm sẵn cho ông”

Khi Dan trở lại văn phòng bác sĩ Hoài, Anne đã soạn sẵn một danh sách những bệnh nhân nam giới người Việt.

“Tôi cần địa chỉ những người này”

Anne phân vân:

“Nếu tôi đưa cho ông những chi tiết này thì có sao không?”

“Ý cô muốn nói là cô có bị rắc rối gì hay không?”

Anne gật đầu thay cho câu trả lời.

Viên thám tử nhìn cô gái, đáp:

“Không, cô không bị phiền hà gì cả vì cô đang giúp cho cuộc điều tra. Càng tìm ra sớm chừng nào hay chừng đó”

Anne lục tìm, thêm vào danh sách địa chỉ và số điện thoại. Tất cả có 10 người và đưa cho viên thám tử.

“Cám ơn. Chào cô nhé. Hy vọng sẽ tìm ra manh mối sớm và tôi không cần trở lại đây làm phiền cô nữa”.

“Ông nghĩ là sẽ tìm ra bác sĩ Hoài chứ?”

“Chắc chắn là như vậy”.

“Những tên tuổi này và hình ảnh đều có trong hệ thống lưu trữ của cảnh sát” Dan nói thêm và đi ra.