← Quay lại trang sách

Chương 23

Tiếng Kim Anh reo vui làm Donovan thấy hạnh phúc:

“Đi ăn tối thì anh đón em nhé?”

“Dĩ nhiên. Em muốn ăn ở đâu?”

“Tùy anh chọn”

“Bao giờ em cũng tùy anh cả sao? Anh muốn biết em thích gì?”

Kim Anh cười nho nhỏ:

“Vậy thì ăn.. đồ ăn Mỹ”

Donovan ngạc nhiên:

“Anh chưa bao giờ nghĩ là em thích ăn đồ Mỹ. Anh tưởng..”

“Anh tưởng em chỉ thích đồ ăn quốc hồn quốc túy của em là thức ăn Việt Nam sao?”

Donovan cười:

“Ờ.. anh tưởng vậy. Không phải vì anh chứ?”

“Không, không đâu. Em thích thức ăn Mỹ thật mà. Có lẽ vì khác hẳn với những thứ em vẫn ăn hàng ngày..”

Donova cười thú vị.

Cả hai vào một tiệm ăn do một gia đình Mỹ làm chủ. Tiệm vừa phải, lịch sự và giá cả nhẹ nhàng. Thực khách ngồi ăn có vẻ thoải mái.

Trong tiệm có 2, 3 cái tivi treo trên tường của 3 đài khác nhau.

“Anh có hay ăn ở đây không?”

Donovan lắc đầu:

“Chưa bao giờ”

“Vậy sao anh lại chọn chỗ này?”

“Anh nghe mấy người trong sở giới thiệu”

“Vậy thì anh chọn món cho em luôn đi nhé”

Lúc nào Kim Anh cũng dịu dàng làm Donovan thấy dễ chịu.

Donovan hỏi lại Kim Anh:

“Em thích đồ biển hay gì khác?”

“Chọn cho em đồ biển, cái gì cũng được”

Thức ăn dọn ra nhìn rất mỹ thuật và bắt mắt. Donovan gọi thêm một chai rượu vang.

“Mình anh uống à. Em không uống được rượu”

Kim Anh nói mà hồng đôi má. Donovan nhìn người con gái đang ngồi đối diện với mình mà lòng lao đao. Sự dịu dàng của Kim Anh nhẹ nhàng mà sóng sánh như men rượu. Đây có phải là người sẽ đi hết cuộc đời với mình không? – Chàng tự hỏi.

Những câu chuyện với Kim Anh bao giờ cũng là những đề tài xoay quanh những người quen của cô ấy. Nhưng với lối kể chuyện của Kim Anh, Donovan tìm ra những ý tưởng hay một lối suy nghĩ nào đó hay hay. Nó như những giòng suối róc rách êm tai và dịu dàng thấm sâu vào lòng người.

Khi bữa ăn tối đã xong, trong lúc chờ đợi món tráng miệng, Donovan lơ đễnh nhìn màn hình tivi trước mặt. Bản tin buổi tối địa phương. Chàng định quay đi nhưng vừa lúc ấy trên màn ảnh tivi một khuôn mặt phụ nữ Á đông hiện lên. Donovan nhìn sững như bị thôi miên. Trong tiệm ăn, tivi không để tiếng nhưng có hàng chữ chạy bên dưới. Bản tin buổi tối đang loan tin một nữ bác sĩ tâm lý tại địa phương tên Hoài Nguyễn đã mất tích 3 ngày nay. Gia đình hiện đang trao giải thưởng $20,000 mỹ kim cho ai tìm ra tung tích bà này. Có thể gọi ẩn danh nếu biết chi tiết gì dính líu tới bác sĩ Hoài Nguyễn.

Donovan ngồi như chôn trên ghế, mắt không rời màn hình tivi.

Tiếng Kim Anh nói lao xao chàng nghe không rõ:

“Anh! Anh.. sao vậy? Anh..?’

Một lúc sau khi những bản tin khác kế tiếp liên tục trên màn hình mới làm Donovan bừng tỉnh.

Kim Anh đưa tay sang nắm tay Donovan:

“Anh.. Anh có sao không?”

Donovan nhìn Kim Anh như nhìn ai đó. Buổi tối đi theo sau xe bà Hoài như mới hôm nay.. Điều gì đã xảy ra cho bác sĩ Hoài? Chàng nhớ bà ta đã đi với một người đàn ông. Không, bà Hoài ngồi trong xe với một người đàn ông mà Donovan không nhìn thấy mặt. Bà ta ngả đầu… Chàng đã đi theo xe họ.. đến một ngôi nhà không phải nhà của bà Hoài. Và Donovan đã có ý nghĩ xấu về bà Hoài. Liệu bà Hoài đã đi với.. nhân tình của bà ấy.. hay..?

Những câu hỏi và hình ảnh bà Hoài ngồi trong xe với một người đàn ông cứ chập chờn trước mắt Donovan.

Kim Anh bóp tay Donovan thật chặt làm chàng giật mình.

Donovan nhìn Kim Anh hỏi:

“Sao em..?”

Kim Anh lập lại câu hỏi ban nãy:

“Chuyện gì vậy? Anh có sao không?”

“Bản tin địa phương..” Donovan chỉ tay.

Kim Anh ngoái lại về hướng Donovan chỉ.

Màn hình tivi lúc đó đã chuyển sang quảng cáo.

“Anh muốn nói gì?”

Donovan không muốn cho ai biết là mình đi bác sĩ trị liệu tâm lý, nhất là Kim Anh. Chàng phải trả lời thế nào đây?

“À.. không anh xem tin tức thấy lạ quá nên.. chú ý..”

“Tin gì lạ mà anh chú ý vậy?” Kim Anh tò mò.

Donovan nói thoái thác:

“Chẳng ăn thua gì tới mình.. chỉ tại bản tin là lạ nên chú ý..”

Nói xong chàng có cảm tưởng như mình vừa thoát được một cuộc tra hỏi.

Donovan tìm cách nói những chuyện khác để khỏa lấp.

Trên đường về nhà Kim Anh, nàng đòi Donovan đưa đi bách bộ một lúc. Hai người tay trong tay đi bộ dưới những hàng cây quanh khu nàng ở. Nàng nói nhiều chuyện mà Donovan chỉ ậm ừ hay cười theo nàng. Đầu óc chàng còn quay trở lại với buổi tối đi theo bà Hoài và người đàn ông lạ về ngôi nhà không phải là ngôi nhà quen thuộc của bà Hoài.

Khi hôn Kim Anh từ giã, Donovan không nhớ nàng đã nói gì với mình.

Thay vì trở về nhà, Donovan lái xe đến building nơi có văn phòng bác sĩ Hoài, nơi mà chàng đã đến biết bao nhiêu lần. Khuôn mặt khả ái cũng như giọng nói của bà Hoài luôn ru ngủ Donovan. Điều gì đã xảy ra buổi tối đó?

Không hiểu sao khi đến nơi, Donovan tìm chỗ đậu xe vào đúng chỗ đêm đó chàng đã đậu và chờ bác sĩ Hoài. Bỗng dưng chàng muốn đi lại đoạn đường đêm đó. Nhưng Donovan không chắc là mình nhớ đường vì chàng chỉ đi theo mà không để ý tên đường hay khu vực nào. Bây giờ đi thì cứ đi như người mù đi trong đêm tối. Tại sao mình phải làm điều này, Donovan tự hỏi? Chàng không muốn can thiệp vào đời sống riêng tư của ai cả, nhất là bà Hoài. Nhưng.. có một cái gì khác thường về buổi tối đó. Bà ta không về nhà. Bản tin cho biết là bác sĩ Hoài mất tích vì chiếc xe của bà ta vẫn đậu trong khuôn viên của khu building này. Nếu bà ta có tình nhân thì ở xứ này, thời đại này, chuyện ly dị dễ dàng chứ đâu cần bỏ đi không một lời giải thích? Chẳng lẽ bà Hoài bị bắt cóc?

Giả thiết này lại càng làm cho Donovan muốn tìm hiểu.

Chàng cho xe đi về hướng như đêm đó. Donovan nhớ phỏng chừng khoảng 10 tới 15 phút rồi mới lên xa lộ. Nhưng trong khoảng lái xe 10 tới 15 phút đó lúc này khuya là một khoảng cách khác với thời gian 10 tới 15 phút của thời khắc tan sở. Đêm đó Donovan hoàn toàn chạy theo vì tò mò mà không để ý tên đường vì lo lạc mất. Thôi thì cứ thử..

Vừa nhìn đồng hồ xe vừa lái xe. Ngã rẽ đầu tiên lên xa lộ cách văn phòng bà Hoài có 8 phút. Cho là giờ tan sở thì có thể tính cỡ 13 phút. Donovan tự cười thầm là mình đang tính tào lao, không một chút cơ sở khoa học nào!

Đến ngã rẽ lên xa lộ thứ hai theo đồng hồ xe Donovan là 15 phút, chàng lên đại xa lộ. Đây là xa lộ Beltway 8 đi về hướng bắc. Lần đó đi khoảng bao nhiêu lâu Donovan không nhớ nữa. Có biết bao nhiêu exit. Nhưng chắc chắn không phải rẽ vào xa lộ 249 đi về phía bắc mà còn đi xa hơn. Chàng nhớ mình đi theo, giữ lane trái một hồi rồi đổi sang lane phải. Bây giờ phải thử! Donovan đổi lane phải vào exit. Chàng đi như người đang đi trong mơ.

Giữa bà Hoài và Donovan có một nối kết đặc biệt về phần chàng. Làm như bác sĩ Hoài là một cầu nối giữa một Donovan hiện tại và một Donovan thuộc về quá khứ mà chàng cứ bị giằng co. Chính bà Hoài là người đã giúp Donovan gỡ bỏ những khúc mắc ẩn ức đó mà chàng không thể thổ lộ với ai. Ngay cả Kim Anh. Chàng có cảm tưởng mình mang ơn bà Hoài. Donovan thầm mong sự bình yên đến cho bà ta. Giả thuyết đi theo người tình chẳng hay ho gì nhưng còn đỡ hơn là giả thuyết bị bắt cóc.

Vào exit trong đêm nhìn chỗ nào cũng như chỗ đó. Có lẽ đi tìm vào ban ngày dễ hơn là ban đêm. Đêm thì gợi nhớ lại đêm đó. Donovan chỉ nhớ là vào exit rồi rẽ trái chạy một lúc vào khu nhà..

Chàng tìm chỗ ngừng xe lại cố nhớ lúc thấy chiếc xe và bà Hoài vào garage nhà đó, rồi Kim Anh gọi điện thoại.. chàng hẹn Kim Anh và quay ra tìm đường về. Chàng đã nói với nàng là 45 phút sẽ gặp nhau. Donovan để đồng hồ và quay về. Đến nhà Kim Anh là 40 phút. Nhưng không thể nói chính xác vì còn tùy thuộc đường thông thoáng hay nhiều xe.

Ngày mai chàng sẽ thử lần nữa. Nhưng giả dụ Donovan tìm thấy đúng ngôi nhà đó thì chàng sẽ làm gì? Báo cảnh sát? Cho dù có đường dây nóng và người cho tin tức không cần nói tên tuổi, nhưng chắc gì là ngôi nhà đó. Và nếu như đó là nhà người tình của bà Hoài thì mọi chuyện thành một trò cười. Nếu như cảnh sát truy ra người cho tin và tìm thấy Donovan thì câu hỏi đầu tiên là vì sao chàng đi theo sau xe chở bà Hoài?

“Mình phải làm gì?”

Về đến nhà, mệt mỏi, nhức đầu Donovan lăn ra ngủ để ngày mai còn đi làm.