Chương 28
Thêm 2 ngày trôi qua, Lữ vẫn làm bếp với những thực phẩm dự trữ nhưng không còn những bữa ăn “chung” như mấy ngày đầu tiên. Lữ để sẵn thức ăn trên bàn hay cất vào tủ lạnh cho Hoài.
Hai ngày chàng không nhìn thấy Hoài. Có chăng nữa chỉ là thoáng qua. Sự có mặt của Hoài trong ngôi nhà nay không còn hào hứng như lúc đầu tiên, thay vào đó là một sự ngột ngạt cho Lữ. Hoài ở trong phòng ngủ khóa kín và yên lặng.
Ngồi trước computer, màn hình trắng xóa vẫn đang chờ đợi Lữ vào một cuộc chơi.
Chàng mân mê bàn phím, cái nhắp chuột.. như nghe ngóng, chờ đợi, tìm kiếm một nối kết vô hình nào đó. Lữ thầm nghĩ: “Mình phải thoát ra khỏi những ngột ngạt, tù túng này.. phải chắp cánh.. phải bay.. phải thở.. phải sống.. cho trọn vẹn..”
Mười phút, hai mươi phút trôi qua, và không biết bao lâu nữa cho đến khi màn hình computer chợt sáng hơn. Lữ nhìn ra ngoài sân sau qua những ô cửa sổ cũ kỹ, buổi chiều trời u uất nhiều mây. Không gian nặng nề trĩu trên những cành cây sát vào cửa sổ như chia sẻ tâm tình với Lữ. Thoắt từ đâu một vệt nắng vàng bừng lên rọi sáng một góc sân. Cái màu vàng mới óng ánh, ngọt ngào và đằm thắm biết bao như một diệu kỳ mời gọi.. và xuyên thấu qua tâm hồn Lữ dục giã..
Những con chữ ùa ra trên màn hình computer, hối hả chen lấn với hình ảnh Hoài sống động, nóng rực và lẳng lơ như Lữ mong muốn.
“Ánh lửa bập bùng của lò sưởi đốt lên một mầu vàng đỏ ấm áp nhẩy múa trên nửa gương mặt Hoài khi nàng nằm nghiêng. Vài sợi tóc vương trên má. Môi nàng hé mở như một nụ hoa. Mắt Hoài nhắm nghiền. Riềm mi đen hơi rung động. Lữ áp mặt vào cổ nàng, chậm rãi hít thở mùi hương nồng nàn của riêng Hoài. Toàn thân Lữ xao xuyến với từng phần trên cơ thể chàng đang bừng lên. Chung quanh, mọi sự bỗng tan biến, chỉ còn Hoài và Lữ thấm từng hơi thở với nhau.
Những tìm kiếm trên đôi bàn tay của Lữ cũng trân quý và không vội vã, tưởng chừng như chỉ một cử động mạnh bạo cũng sẽ làm Hoài tan vỡ. Chàng muốn kéo dài những xúc cảm của mình và Hoài thành thiên thu.
Thân hình Hoài quấn chặt lấy Lữ, mắt nàng vẫn nhắm nghiền. Những tiếng kêu khe khẽ của Hoài như những cơn gió thổi bùng thêm lên ngọn lửa đang được đốt bởi tình yêu, dâng hiến cho một hòa nhập đích thực.
Khi cả người Hoài mềm hẳn đi, nàng lơi vòng tay nhưng những ngón tay vẫn đậu hờ trên lưng Lữ. Chàng có cảm tưởng cả hai biến vào nhau. Mái tóc kia, bờ môi, vòng tay, hơi thở ấy đều thuộc về Lữ. Chàng nhốt Hoài trong chiếc lồng son, chăm chút và yêu thương biết chừng nào. Không ai có thể lấy mất Hoài của Lữ”.
Lữ miệt mài trên những giòng chữ, người chàng nóng bừng, sôi nổi với hạnh phúc. Những giòng chữ tuôn ra dễ dàng, không ngừng theo với những.. điên cuồng trong cảm xúc. Bản nhạc Vocalise vẫn réo rắt cuốn lấy Lữ, không rời!
Đâu đó trong đầu chàng tiếng Đoàn vang lên đắc thắng: “Phải như thế chứ! Hãy ra khỏi tiểu thuyết để biến thành sự thật!”
Không biết là Đoàn hay Lữ đang bị nhận chìm với những hình ảnh hoan lạc của một tình yêu mà Lữ mong mỏi..
Tiếng chuông điện thoại reo vang nghe rất rõ trong đêm khuya thinh lặng làm Lữ giật mình. Chàng bấm nút “save” và buông tay thẫn thờ..
Lữ nhấc điện thoại:
“Nghe đây!”
“Nè, có hợp đồng mới!” Tiếng David vui vẻ nói.
Lữ tỉnh hẳn:
“OK. Gởi đi!”
“Không, lần này phải tới, có vài chỗ cần sửa đổi và anh phải ký hợp đồng trước mặt Gary”
Lữ nhăn mặt:
“Mọi khi có vậy đâu?”
“Nhưng lần này khác”
“Khác là sao? Cũng làm phim chứ?”
“Dĩ nhiên nhưng phải sửa nhiều. Anh phải ký thỏa thuận với Gary là người làm phim và tác giả sách”
“Tôi phải viết theo ai?”
“Cả hai”
Lữ thở dài:
“Làm sao cả hai được? Trừ khi hai người cùng một ý”
“Anh phải viết lại như Gary muốn nhưng sau đó phải đưa cho tác giả sách duyệt lại”
“Trả được khá không?”
“Đương nhiên. Anh có được trả khá thì tôi mới được chút cháo chứ”
“Như mọi lần anh phải có mặt cùng với tôi nhé.”
“Đừng lo. Tôi biết anh không muốn nói chuyện tiền bạc”
“OK. Bao giờ?”
“Ngày mai”
Lữ ngần ngừ:
“Cần gấp sao?”
Bên kia đầu dây, David nói có vẻ ngạc nhiên:
“Sao vậy? Tôi tưởng anh vồ lấy chứ?”
Lữ nói quanh co:
“Tại đang bận một chút”
“Anh không nhận ngay, đứa khác nhận à. Sao bữa nay anh kỳ vậy? Có chuyện gì sao?”
Hơi bực dọc nhưng Lữ dằn lại:
“OK. Mấy giờ ngày mai?”
“10 giờ 30 sáng. Đó là giờ hẹn tốt đấy. Buổi sáng mọi người còn tỉnh táo dễ chịu, mọi thương lượng sẽ dễ dàng. Tin tôi đi”
“Được rồi”
“Tôi muốn anh đến sớm chừng 15 phút. Có vài điều tôi cần dặn anh trước khi mình gặp Gary và tên kia”
“Ai vậy?”
Đến phiên David ngạc nhiên:
“Anh hỏi ai là ai?”
“Tác giả?”
“Tôi cũng không biết. Nhưng chắc cũng là tác giả nặng ký nên mới rắc rối”
“Vậy nếu là tác giả tên tuổi thì phần mình cũng khác hả?”
“Khỏi nói. Vì vậy tôi muốn anh đến sớm một chút”.
“OK. Mai gặp”.
Buông điện thoại xuống, Lữ ngồi thừ người. Những giây phút hạnh phúc vừa qua chợt tan biến. Trước mặt chàng chỉ toàn những giòng chữ..
Từ hôm có mặt Hoài ở đây, Lữ không hề đi ra khỏi nhà, ngoại trừ ra lấy thư. Ngày mai đi công việc là chuyện bất đắc dĩ, nhưng Lữ phải đi, chàng cần tiền để sống. Rời xa Hoài là điều Lữ không muốn.
Chàng tắt máy computer. Lữ ra ngoài phòng khách bật nhạc nho nhỏ. Nhìn đồng hồ trong điện thoại. 10 giờ tối. Lữ thầm nghĩ: “Mình được qua những giây phút thần tiên với Hoài.. lâu thế sao?”.
Lữ mở tủ lạnh. Thức ăn còn nguyên. Hoài không đụng đến.Chỉ có đĩa trái cây là vơi. Lữ xót xa. Làm sao bây giờ?
Ngày mai trước khi đi Lữ sẽ làm thức ăn sẵn để trên bàn và sẽ viết giấy năn nỉ Hoài ăn.
Lữ thấy mình không thể nghĩ gì khác ngoài những chuyện liên quan đến Hoài. Nàng đã chiếm đoạt mình! Không hiểu Hoài có biết vậy không?
Nằm dài ngoài phòng khách sau khi uống một ly rượu nhỏ. Lữ đốt lò sưởi. Mọi sự như vậy, chỉ thiếu Hoài..
Đêm đó Lữ ngủ ngoài phòng khách.
Khi những tiếng động bên ngoài lúc tảng sáng làm Lữ thức dậy cũng là lúc chàng nhìn thoáng thấy Hoài cầm ly nước đi vào phòng.
Hình ảnh thoáng qua của nàng làm Lữ giao động. Tại sao vậy? Một người đàn bà không còn trẻ, nhiều tuổi hơn mình vài tuổi mà sao có sức thu hút lạ kỳ như thế? Làm như cả con người Hoài là một cục nam châm trong khi Lữ là một cục sắt nhỏ không sao thoát được. Hoài trong tiểu thuyết của chàng chắc không sao bằng được một Hoài bằng xương bằng thịt cười nói, giận dữ, lẫy hờn, sắc sảo.. Chẳng lẽ lại để cho Hoài ngủ rồi chàng ngồi chiêm ngắm như những giây phút đầu tiên khi Hoài mới về đây. Hình ảnh lung linh của Hoài nằm trên giường ngủ, bao phủ bởi những cánh hoa hồng thêm ngào ngạt thật thần tiên nhưng có thật..
Lữ sửa soạn để bữa điểm tâm trên bàn thật chu đáo. Chàng viết vài giòng năn nỉ Hoài ăn.
Chàng cứ chần chừ mãi không muốn ra khỏi nhà nhưng nhìn đồng hồ rồi cũng phải đi. Nàng đã chi phối mình ngoài sức tưởng tượng!
Lữ vội vã mở cửa xuống garage, không quên mang theo ổ khóa để khóa cửa lên xuống.
Chàng bấm nút cho cửa garage mở. Lữ rồ máy lùi xe ra ngoài. Chợt nhớ quên cặp giấy tờ, Lữ vội vàng chạy vào, lấy chìa khóa mở ổ khóa cửa lên xuống, vào phòng làm việc lấy cặp giấy tờ rồi đi ra.
Chàng vào xe bấm nút hạ cửa garage, lùi xe và đi nhanh vì đã hơi muộn.
Lữ không hề biết là mình đã quên bấm ổ khóa cửa lên xuống garage.
Tất cả những tiếng động của mở cửa, đóng cửa, tiếng cửa garage mở, tiếng chân như chạy của Lữ làm Hoài chú ý. Nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng nhìn qua cửa sổ phòng khách thấy xe Lữ ra đường và vọt đi.
Hoài không tin vào mắt mình. Nàng bấm móng tay vào cánh tay thấy đau. Hoài muốn khóc..Nhưng chắc gì nàng mở được cửa?
Chân vẫn còn đi đất -Hoài ghét đôi dép lông Lữ mua cho mình- nàng đi như chạy ra cửa trước. Ổ khóa ở cửa đang nhìn nàng như trêu chọc. Chạy ra cửa ở bếp xuống garage Hoài không hy vọng.
Nhưng như một phép mầu: cửa mở được!
Hoài bật khóc. Vẫn còn mặc áo ngủ vì Lữ đã thủ tiêu quần áo nàng hay sao không biết nhưng Hoài không tìm thấy. Nàng vào phòng ngủ xỏ chân vào đôi dép lông trắng rồi tất tả chạy xuống bếp trở lại. Cửa mở! Không phải nàng nằm mơ.
Hoài nhìn sang cửa bên hông ở trong garage để đi ra ngoài nhưng thất vọng khi nhìn thấy ổ khóa!
Nước mắt tuôn như mưa, Hoài bấm cửa garage nhưng không chút hy vọng.
Cửa garage chạy lên. Ánh sáng bên ngoài ùa vào. Hoài đóng cửa lên xuống chạy vội ra ngoài. Nàng nghĩ mình hụt hơi. Hoài không biết đây là ở đâu. Nàng vừa khóc vừa chạy ra đường như một con mẹ điên!
Hoài nhìn xuôi ngược rồi quyết định chạy về bên phải. Nàng cố chạy càng xa càng tốt. Hơi thở nàng dồn dập, có lúc nàng chúi người suýt ngã. Khu này vắng lặng chưa thấy xe nào qua lại. Đến một ngã rẽ, Hoài tiếp tục quẹo phải thấy một ngôi nhà một tầng. Sát ngoài đường có một chiếc hộp gỗ thẳng đứng cao bằng đầu người, bề mặt có kính. Trong chiếc hộp gỗ có kệ đựng nhiều sách. Hàng chữ dán ngoài mặt kính đề rõ: “Cho mượn sách”.
Nàng đi nhanh vào sân bên trong. Đứng trước cửa nhà và bấm chuông. Nước mắt nàng vẫn tuôn rơi không ngừng.
Chừng nửa phút sau cửa mở. Một bà Mỹ lớn tuổi hé cửa mở và ngạc nhiên nhìn thấy Hoài.
Hoài lắp bắp:
“Xin giúp tôi! Xin bà làm ơn cứu tôi..”
Hoài quỳ thụp xuống trước cửa nhà bà ta và gục đầu xuống khóc nức nở.
Bà ta mở rộng cửa và cúi xuống đập vào vai Hoài:
“Sao vậy? Sao vậy? Cô vào đây!”
Hoài loạng choạng đứng lên.
Bà ta đóng cửa lại không quên nhìn quanh bên ngoài. Bà lão khóa cửa rồi bảo Hoài:
“Cô vào đây. Ngồi xuống ghế đây này”
Đồng thời bà ta gọi lớn tiếng:
“Roger!”
Có tiếng lục đục di chuyển từ bên trong. Một ông lão khoảng 80 tuổi đi ra, tay chống gậy. Ông ta nhíu mày nhìn người khách lạ.
Ông ta nhìn bà vợ rồi hỏi:
“Ai đây?”
Bà lão nhún vai ra điều không biết.
Bà ta lấy hộp giấy kleenex và đưa cho Hoài, giọng bà ta rất tử tế:
“Cô đừng khóc nữa. Có chuyện gì thế? Chúng tôi giúp cô được gì?”
Hoài sụt sùi cám ơn. Nàng chậm nước mắt nói:
“Cám ơn ông bà. Tôi tên là Hoai Nguyen..... Tôi là.. một bác sĩ tâm lý.. Tôi bị..”
Ông lão nhìn Hoài rồi nói ngay:
“Helen! Cô này trên ti vi!.. Đài 11”
Bà ta há miệng rồi giơ tay bịt miệng kêu lên:
“Chúa ơi! Đúng rồi..!”
Ông lão ngồi xuống ghế nhìn Hoài rồi hỏi nàng:
“Chuyện gì đã xảy ra cho cô? Chúng tôi xem tin tức thấy nói là cô bị mất tích”
Hoài gật đầu. Cố trấn tĩnh nàng nói:
“Tôi.. bị bắt cóc..!”
Bà lão ngồi thẳng người lên hỏi ngay:
“Làm sao cô thoát ra được? Ai bắt cóc cô?”
Ông lão nhìn bà vợ rồi nói với Hoài:
“Cô ở đây, không sợ gì cả. Tôi gọi cảnh sát ngay bây giờ”
Ông Roger bấm số khẩn cấp 911 và trình báo sự việc.
Bỏ điện thoại xuống ông ta trấn an Hoài:
“Cảnh sát đến ngay. Bây giờ cô nghỉ ngơi đi. Khi cảnh sát đến cô tường thuật mọi chuyện. Như vậy khỏi phải kể 2 lần. Cô ở đây là an toàn rồi”
Hoài gật đầu và nhắm mắt lại. Người nàng vẫn còn run và xúc động. Không bao giờ Hoài có thể ngờ là mình thoát được. Và cũng không ngờ là Lữ sơ xuất như thế.
Hoài nói với bà Helen:
“Ông bà tử tế quá. Ông bà cứu tôi”
“Chúng tôi chỉ giúp cô chứ chính cô tự giải thoát cho chính mình”
Hoài nghĩ đến chuyện gọi điện thoại cho Nguyên nên hỏi bà Helen:
“Bà có thể cho tôi gọi nhờ điện thoại cho chồng tôi không?”
“Được chứ. Điện thoại đây. Cô gọi đi”
Nói xong, đưa điện thoại cho Hoài,hai ông bà đi ra phòng khác cho Hoài được tự nhiên.
Có lẽ vì số lạ nên phải mấy tiếng reo Nguyên mới bắt máy nghe:
“Hello!”
Nghe tiếng Nguyên, nàng bật khóc, nghẹn ngào nói:
“Em đây, Nguyên..”
Nguyên nói nhanh, tiếng nói như vỡ òa:
“Hoài.. Hoài.. em đấy ư? Em đang ở đâu? Em có sao không?”
Hoài không nói được nữa, chỉ khóc.
Bên đầy dây bên kia Nguyên dồn dập hỏi với giọng hốt hoảng:
“Em sao rồi Hoài? Em đang ở đâu? Nói cho anh biết để anh đón em?”
Vừa lúc đó có tiếng còi xe cảnh sát bên ngoài. Những nhân viên công lực đã đến.
Hoài nghẹn ngào. Những tiếng thoát ra khỏi miệng nàng không rõ ràng, tiếng nghe được, tiếng mất, nhòe với tiếng nấc. Nàng vừa nói vừa thở như cố gắng:
“Em.. em bị bắt cóc.. nhưng em thoát được rồi..”
Cảm giác của Nguyên lúc đó thật hỗn loạn, vừa mừng vừa sợ, vừa hoang mang không biết những chuyện gì đã xảy ra cho vợ mình suốt mấy ngày qua.
“Em đang ở đâu để anh đến đón em”
“Em..không biết mình đang ở đâu.. “
“Vậy em gọi điện thoại của ai? Đâu phải điện thoại của em?”
“Em gọi nhờ điện thoại..”
Có những tiếng lao xao bên ngoài. Mấy người cảnh sát đi vào.
Hoài quay lại nhìn ra cửa nói vội với Nguyên:
“Em bình yên rồi. Cảnh sát đang có mặt. Đây là nhà của một bà Mỹ lớn tuổi cho em gọi nhờ điện thoại..”
Khi thấy viên cảnh sát vào phòng, Hoài nói nhanh với chồng:
“Anh nói chuyện với cảnh sát đi. Em không biết đây là đâu”
Hoài gật đầu với người cảnh sát to lớn đứng gần nàng nhất và nói với ông ta:
“Tôi vừa gọi cho chồng tôi.. Tôi không biết đây là vùng nào. Ông nói với chồng tôi nhé”
Nàng đưa điện thoại cho viên cảnh sát rồi ngả người dựa vào ghế. Những hốt hoảng, lo sợ và căng thẳng đã qua, chỉ còn lại sự mệt mỏi và rã rời. Nhắm mắt lại, Hoài nghĩ cả thân mình đang trôi nổi, không chỗ bấu víu.
Tiếng nói của người cảnh sát như đánh thức nàng:
“Tôi là cảnh sát viên Liam Nelson. Này bà! Bà có thể kể cho chúng tôi nghe những chuyện đã xảy ra cho bà không?”
Hoài mở mắt.
Người cảnh sát đang ngồi ở ghế bành gần nàng. Giọng viên cảnh sát ấm và từ tốn từ một người đàn ông trung niên làm Hoài thấy tin cậy.
Nàng chớp mắt:
“Tôi bị bắt cóc..”
“Ở đâu? Và làm sao bà thoát ra được?”
Hoài nuốt nước bọt, cổ họng nàng khô cháy.
Viên cảnh sát nhỏ nhẹ nói:
“Bà có khát nước không? Uống nước nhé?”
Hoài gật đầu.
Thoạt tiên Hoài nhấp từng ngụm nước lạnh mát. Những ngụm nước nho nhỏ như thoa dịu cổ họng nàng, mơn trớn ngọt ngào rồi vỡ òa ra với bàn tay nàng nâng chiếc ly lên cao, dốc ngược để mọi giọt nước tuôn đổ hết vào trong cổ họng. Hoài khát!
“Bà uống thêm không?”
“Đủ rồi. Cám ơn ông”
Viên cảnh sát kiên nhẫn chờ đợi.
Hoài kể:
“Tôi bị bắt cóc và giam giữ.. trong một ngôi nhà gần đây..”
“Bà còn nhớ ngôi nhà đó chứ?”
“Chắc tôi nhớ..”
Người cảnh sát tỏ ra hiểu biết về sự hoang mang và bất định của Hoài.
“Nếu bây giờ bà lên xe đi với chúng tôi, bà có thể chỉ cho chúng tôi ngôi nhà đó chứ?”
Hoài gật đầu.
“Bà có biết người giam giữ bà là ai không?”
Hoài lại gật đầu.
“Đó là.. bệnh nhân của tôi..”
“Làm sao bà đến đây được?”
“Anh ta.. quên khóa cửa khi đi ra ngoài.. nên tôi thoát ra được.. Tôi cố chạy càng xa càng tốt và tôi đến đây..”
“Tôi biết bà còn mệt nhưng chúng tôi cần đến ngôi nhà đó ngay. Bà lên xe đi với chúng tôi nhé”
Hoài miễn cưỡng gật đầu.
Đi trở lại quãng đường đó, ngôi nhà đó và.. Lữ.. là điều nàng không muốn chút nào. Ước gì tất cả chỉ là một giấc mơ, một ác mộng và bây giờ tỉnh giấc Hoài được trở về với đời thường của mình, với Nguyên, với Kim.. và với con người của mình trước đó.
Nước mắt nàng lại ứa ra.
Viên cảnh sát nhìn nàng thương cảm. Nhiều câu hỏi cần được trả lời nhưng hiện tại chưa thuận tiện. Ông ta cần biết vị trí ngôi nhà mà Hoài đã bị giam cầm thời gian qua. Quan trọng hơn cả họ cần bắt giữ thủ phạm trước khi hắn ta biến đi.
Khi đi ngang cặp vợ chồng ông bà Mỹ già, Hoài gật đầu nói:
“Tôi rất cảm kích. Cám ơn ông bà rất nhiều đã cứu tôi.. Tôi không bao giờ quên..”
Bà Helen mỉm cười nắm tay Hoài:
“Chúng tôi rất vui mừng đã giúp được bà. Chúa đã cứu bà và mang bà đến với chúng tôi”
Hoài ấp úng:
“Tôi.. có thể xin tên và địa chỉ ông bà được không?”
Bà Helen gật đầu và nói với viên cảnh sát:
“Ông chờ cho tôi hai ba phút”
Viên cảnh sát gật đầu mặc dù ông ta đang rất nóng ruột.
Bà Helen trở ra với mẩu giấy có ghi tên và số điện thoại của mình đưa cho Hoài.
Bên ngoài có thêm 2 xe cảnh sát nữa.
Hoài lên xe với người cảnh sát tên Liam và một công sự viên của ông ta. Họ ngồi đàng trước. Hoài ngồi băng ghế sau.
“Nào, bây giờ bà chỉ đường đi”
Hoài chưa trả lời ngay. Nàng cố trấn tĩnh và nhớ lại mình đã đến đây ra sao.
“Các ông vòng xe lại. Đến đầu đường quẹo trái..”
Mỗi một chỉ dẫn là mang Hoài trở lại với cơn ác mộng gần hơn.
“Đến đầu kia quẹo trái tiếp..”
Nhìn thấy ngôi nhà với nhiều tàng cây lớn, cửa garage vẫn mở, Hoài nhớ ngay. Nàng buột miệng nói:
“Đây..”
“Nhà nào?”
“Nhà có cửa garage mở..”
Viên cảnh sát tên Liam Nelson ra khỏi xe. Liam nói với Hoài:
“Bà ngồi đây. Có anh bạn tôi ngồi đây với bà. Bà không phải sợ gì cả”
Hoài gật đầu nhưng sắc mặt nàng đổi khác mặc dù nhìn thấy trong garage trống trơn có nghĩa Lữ chưa trở về.
Nàng nói:
“Anh ta chưa về..”
Viên cảnh sát gật đầu và nói với bạn đồng nghiệp:
“Tìm chỗ khác đậu xe”
Người cảnh sát lái xe gật đầu đáp:
“Cẩn thận”
“Có gì tôi sẽ gọi anh. Nhưng tôi không muốn kẻ đó nhìn thấy xe cảnh sát trước nhà”
“Nhưng thấy cửa garage mở là nó biết ngay”
“Tôi sẽ vào trong và đóng cửa garage lại và chờ”
“Một mình anh thôi ư?”
Liam chỉ 2 xe cảnh sát đang chờ gần đó.
“Tôi sẽ bảo 2 người núp phía sau ngôi nhà”
Hoài nói xen vào:
“Anh ta không bắn súng bao giờ dù có súng”
Cả hai người cảnh sát đều ngạc nhiên nhìn Hoài:
“Sao bà biết?”
“Chuyện dài giòng nhưng anh ta chỉ là một kẻ.. mất thăng bằng..”
“Đối phó với những kẻ như vậy còn nguy hiểm hơn vì không biết được phản ứng của nó ra sao!”
Hoài chẳng nói thêm gì vì trong thâm tâm nàng sự đáng sợ của Lữ chỉ là sự si mê.. mù quáng! Nhưng nếu nói mù quáng thì Lữ cũng có thể sẽ làm những chuyện.. điên khùng không ngờ. Như việc bắt cóc và giam giữ nàng chẳng đáng sợ sao?
Tất cả những ý nghĩ đó về Lữ làm Hoài ngạc nhiên cho chính mình. Tại sao mình lại biện minh cho những hành động của Lữ? Những ngày vừa qua bị giam cầm không kinh khủng sao? Nhưng nếu nói về thể lý thì Lữ không hề đụng tới mình. Trái lại Lữ tôn sùng và kính trọng mình. Hoài không hiểu được mình nữa!!!!
Hoài và viên cảnh sát ngồi lái xe nhìn theo người cảnh sát tiến vào ngôi nhà của Lữ. Nhìn thấy ông ta đẩy cửa vào nhà trong rồi lại đi ra giơ ngón tay ra hiệu mọi sự OK.
Cửa garage lăn từ từ xuống rồi đóng ập lại như miệng một con quái vật chợt ngậm lại.
Hai người cảnh sát chạy theo viên cảnh sát Liam Nelson. Hoài thấy họ nói chuyện với nhau và hai người kia đi vòng ra sau nhà.
Những chiếc xe cảnh sát còn lại phân chia ra đi những con đường quanh đó.
Chiếc xe chở Hoài chạy đến cuối đường rồi vòng lại vì đoạn đường đó là đường cụt, không có lối ra. Ông ta trở về ngã rẽ lúc trước và tìm chỗ khuất đậu đó chờ đợi. Khoảng cách cũng gần để nếu cần sẽ đến rất nhanh.
Viên cảnh sát hỏi Hoài mà không quay đầu lại:
“Bà có biết xe hắn mầu gì không?”
Hoài ngỡ ngàng:
“Lúc hắn bắt cóc tôi thì trời tối. Tôi cũng sợ và bất ngờ nên không để ý..”
“OK. Không sao. Mình chờ đây. Trong lúc ngồi chờ đây tôi cần lấy lời khai của bà, được không? Tôi sẽ thu băng”
“Vâng, ông cứ hỏi”
Vì tôi ghi âm lại nên bà cho biết tên họ, địa chỉ.. Chỉ là thủ tục”
Hoài nói tên họ mình, ngày sinh, địa chỉ như viên cảnh sát yêu cầu.
“Hồi nãy bà nói y là bệnh nhân của bà?”
“Đúng vậy”
“Mới đây hay lâu rồi? Tên y là gì?”
“Chắc cũng vài tháng. Tên anh ta là Phạm Lữ”
“Bà có thể xác định được sự việc xảy ra như thế nào không?”
Ở băng ghế sau của xe cảnh sát mà cửa kính xe có lưới sắt chặn, Hoài có cảm tưởng mình đang ở tù nhưng.. an toàn. Khi kể Hoài như đi trở lại một biến cố mà nàng tin rằng sẽ không bao giờ có thể quên được cho đến khi từ giã cõi đời này.
“Tôi nhớ đó là chiều tối thứ sáu. Tôi ở lại muộn vì phải viết hết những hồ sơ bệnh lý kẻo 2 ngày nghỉ cuối tuần sẽ làm tôi xao lãng..”
Nhớ lại không phải là điều dễ dàng. Không phải vì nàng quên nhưng vì.. không muốn nhớ..
Không thấy Hoài kể thêm, viên cảnh sát nhắc:
“Rồi sao nữa?”
“Lúc tôi đóng cửa ra về, không có ai. Cô thư ký của tôi đã về trước... Lúc gần đến thang máy tôi nhìn thấy anh ta.. người bệnh nhân mới gặp tôi hôm đó. Trước đó vài giờ, tôi nhớ vậy.. Anh ta trở lại”
“Hắn có nói tại sao trở lại không?”
Hoài trả lời nho nhỏ:
“Có”
“Hắn ta nói lý do?”
“Anh ta..nói..” Hoài phân vân không biết có nên nói thật là Lữ đã nói: “Để quên con tim” hay không. Vì nàng thấy điều này kỳ cục!
Nàng nói trại ra và ngạc nhiên khi thấy mình nói dối, không hiểu cho mình hay cho Lữ?
“Anh ta bảo để quên cái gì đó?”
“Rồi bà nói sao?”
Đã theo lao thì phải theo lao, nàng muốn đi nhanh sang những diễn biến kế tiếp:
“Tôi nói văn phòng đã đóng cửa”
“Hắn ta không đòi vào văn phòng bà sao?”
Đặt những câu hỏi với nạn nhân nhưng mắt viên cảnh sát vẫn láo liên xem xét những gì đang xảy ra chung quanh chứ không vì những lời khai của Hoài mà phân tâm. Ông ta không hề quên người bạn đồng nghiệp đang chờ trong ngôi nhà của thủ phạm.
“Không.. “
“Bà cứ kể tiếp đi”
“Vào đến thang máy, chỉ có mình tôi và anh ta.. Khi thang máy xuống nhà và mở ra.. anh ta dí súng vào người tôi và ra lệnh cho tôi phải đi theo anh ta..”
Vừa lúc đó có điện thoại. Viên cảnh sát tắt máy ghi âm nói với Hoài:
“Bà nghỉ một chút rồi mình sẽ tiếp tục”
“Hello!”
Từ văn phòng trung ương:
“Tình hình ra sao rồi?”
“Nạn nhân đã được giải thoát. Đang chờ rình bắt thủ phạm”
“Có biết là ai chưa?”
“Một bệnh nhân của nạn nhân. Tên là Phạm Lữ. Chưa biết số xe cũng như tuổi tác của thủ phạm”
“Địa chỉ?”
“Liam đang ở trong ngôi nhà đó chờ đợi. Tôi và nạn nhân vẫn ngồi trong xe đậu cách đó 1 ngã rẽ”
“Có thêm ai nữa không?”
“Chúng tôi có 3 xe, 6 người tất cả. Tôi ngồi trong xe với nạn nhân vì muốn bà ta nhận diện thủ phạm. Liam vào trong nhà vì thủ phạm không có đây. Hai người nữa chực ở vườn sau của ngôi nhà. Nhưng theo lời nạn nhân, thủ phạm có súng nhưng chưa bao giờ xử dụng”
Bên đầu dây bên kia có tiếng cười:
“Thật sao?”
“Chắc đây là một thằng điên. Theo lời nạn nhân thì nó không xử dụng súng tuy có súng”
“Nghe vô lý!”
“Tôi đang lấy lời khai của nạn nhân”
“Liam có gọi lại chưa?”
“Chưa”
“OK. Có gì lạ cho biết”
“OK”