← Quay lại trang sách

Chương 29

David bắt tay Lữ vui vẻ hơn thường lệ:

“Cá mập! Kỳ này là cá mập!”

Lữ chẳng lạ gì tính nết của anh chàng môi giới cho mình.Cứ nói đến tiền là mắt David sáng rực đồng thời lúc đó đầu óc anh ta tính toán nhanh như chớp, những dấu đồng nhấp nháy liên tục.

Lữ nhún vai:

“Cá mập thì cá mập, cá càng lớn càng khó nuốt! Chỉ có tôi là khổ. Phần anh đâu có sao”

David giả lả:

“Dĩ nhiên, dĩ nhiên”

Lữ vừa đi theo David vừa hỏi:

“Ah cần bàn tính thêm điều gì mà bắt tôi đi sớm?”

“Tôi muốn anh.. chịu khó theo ý khách hàng. Đừng nóng tính rồi làm theo ý anh là hỏng”

Nói xong có lẽ David sợ Lữ tự ái nên lại xoa dịu:

“Đây là sách của tác giả nổi tiếng nên cũng khó chịu. Nhưng ăn nhằm gì, thử hỏi sách của mình mà bị sửa có khó chịu không, đúng không?”

“Với tôi không thành vấn đề. Nhưng Gary kìa!”

“Ông ta đánh hơi được đâu là mùi tiền và thế nào là một cuốn phim ăn khách. Anh tưởng một cuốn sách đã xuất bản, mà là cuốn sách bán chạy, bao nhiêu triệu người đọc thì chuyện làm phim đâu còn hấp dẫn gì”

Lữ cãi:

“Có những người chỉ xem phim mà không đọc sách nên chuyện sách cũ, sách mới đâu ăn nhằm gì”

David gật đầu:

“Thì đúng! Nhưng ai chi tiền thì mình theo thôi”

“Nhưng truyện viết lại cho phim thì ai là người kiểm duyệt?”

“Tôi đã nói với anh là cả hai”

“Nghe 1 người chứ bây giờ hai người trái ngược thì biết nghe ai?”

“Anh viết lại cho phim và đưa cho tôi. Tôi đưa cho Gary. Gary đọc rồi đưa cho tác giả. Chuyện tác giả sửa đổi và cò cưa qua lại là giữa tác giả và Gary. Phần anh sẽ là người sửa sau khi họ đi đến kết quả đồng thuận. Thành thử cái khó là anh phải mất công và sửa chữa lại”

“Đúng là nô lệ cho đồng tiền!”

Lữ than nhưng chàng chỉ muốn nhanh chóng xong việc để trở về với giấc mộng của mình.

Làm việc với Gary nhiều năm nhưng chưa bao giờ Lữ thấy ông ta có vẻ căng thẳng như hôm nay. Thật sự mua một cuốn sách để làm phim là điều có lợi cho cả người làm phim và tác giả sách. Người sản xuất phim thu được nhiều tiền nhờ danh tiếng ăn khách của tác giả sách. Ngược lại, tác giả cuốn sách có mất gì đâu mà thêm danh tiếng và tiền tài. Tất cả chỉ để mua vui cho người đọc sách và người xem phim tiêu khiển. Đây đâu phải là lần đầu tiên Gary mua sách làm phim. Nhưng thái độ của ông ta làm Lữ ngạc nhiên.

Gary chỉ nhìn Lữ và gật đầu tỏ ý nhận biết sự hiện diện của chàng. Điếu thuốc lá thường xuyên trên môi ông ta hôm nay vắng mặt. Tại sao lại to chuyện thế nhỉ?

David và Lữ cứ đứng lẩn quẩn như thêm vào sự bứt rứt đang dày vò Gary.

Ông ta nói với hai người:

“Ngồi chờ!”

Quay sang David, Gary hất hàm:

“Anh đã nói chuyện rồi phải không?” Ý muốn nói là giải thích cho Lữ.

David cười cầu tài. Nụ cười trắng trợn đầy vẻ bợ đỡ làm Lữ thấy nhột nhạt và thầm xấu hổ.

“Dặn dò kỹ lắm rồi, ông an tâm”

Cô thư ký còn rất trẻ yểu điệu trên đôi giầy cao gót cỡ 5 inches, chiếc váy cũn cỡn có lẽ đã được Gary chỉ thị, cười duyên dáng:

“Khách tới rồi ạ”

Gary gật đầu:

“Mời khách vào”

Cô gái vừa đi ra là Gary nhanh nhẹn tiến đến cửa để đón người khách hàng mà ông ta trông chờ nãy giờ.

Paul Gerritsen! Một tác giả nổi tiếng với bao nhiêu sách đã được dịch ra nhiều ngôn ngữ trên khắp thế giới.

Lữ cũng từng đọc một vài cuốn của ông ta và không ngờ có ngày mình lại gặp mặt tác giả.

Tác giả Paul Gerritsen chừng ngoài 50 tuổi, ăn mặc giản dị. Mái tóc nâu nâu chải cao, trông không có gì đặc biệt nhưng có vẻ thân thiện dễ mến. Vậy có gì đâu mà Gary phải lo lắng?

Gary và Gerritsen bắt tay vui vẻ.

Tác giả tiến lại bắt tay David, rồi bắt tay Lữ, không đợi Gary giới thiệu. Đây thật là một người khéo léo! Lữ nhận xét.

Gary lên tiếng giới thiệu khi mọi người vào chỗ ngồi.

“Đây là David. Còn đây là Phạm Lữ, anh ta là người.. soạn kịch bản cho phim”

Tác giả gật gù, miệng mỉm cười nói với Lữ:

“Chúng ta sẽ làm việc với nhau phải không?”

Lữ chưa biết phải trả lời như thế nào thì Gary nói ngay:

“Không. Tôi và anh làm việc với nhau. Lữ chỉ là người hoàn tất những điều chúng ta thỏa thuận”

Tác giả Paul Gerritsen hơi nhíu mày tỏ ý không hiểu ý của Gary.

À ra chuyện rắc rối là ở đây! Lữ thấy ngay. Chàng yên lặng theo dõi sắc mặt hai người.

“Vậy thì tôi và anh nói chuyện, ký hợp đồng, cần gì sự có mặt của ai khác?” Paul Gerritsen nói với Gary.

“Anh chỉ gặp họ lần này thôi để ít nhất anh biết ai là người viết lại bản thảo cho phim. Nhưng có một vài chi tiết trong cuốn sách cần phải thay đổi để phù hợp cho một cuốn phim thu hút khách..”

Bây giờ người căng thẳng là Lữ. Nếu Gary mất hợp đồng thì chàng cũng mất việc.

Tác giả trở lại thân thiện với nụ cười, đôi mắt ông ta tuy nhỏ và dài, hai đầu mắt hơi châu vào nhau nhưng vẫn sắc xảo:

“Dĩ nhiên, tôi hiểu điều đó. Nhưng sửa bản thảo thế nào phải có sự đồng ý của tôi”

Gary gật đầu có vẻ thoải mái hơn khi thấy tác giả hiểu chuyện:

“Đúng vậy! Đương nhiên là như vậy”

Tác giả nhanh chóng cười đùa:

“Vậy thì hai anh đây làm chứng nhé!”

Gary nói ngay:

“Trong hợp đồng mà luật sư của tôi đã soạn sẵn có những phần như thế. Có thể anh cũng nhờ luật sư riêng của anh bổ khuyết thêm vào những phần mà anh nghĩ là phải cho vào”

Gary nhanh nhẹn trở lại con người kinh doanh cũ của ông ta và nói tiếp:

“Ngày hôm nay chúng ta gặp gỡ vậy là tốt. Hợp đồng này, anh một bản, tôi một bản, chúng ta cùng điều nghiên, đồng ý và ký sau 2 ngày. Những chuyện khác tôi và anh sẽ gặp nhau riêng” Gary nói với tác giả Paul Gerritsen.

Tác giả nhìn Lữ rồi nói với Gary:

“Tại sao anh không để tôi làm việc trực tiếp với Lữ và anh là người xem lại?”

Gary hơi có vẻ bực khi trả lời:

“Anh ta chỉ là người làm theo lệnh của tôi!”

Khi nói như thế, Gary mặc nhiên muốn cho Paul Gerritsen hiểu là Lữ làm theo ý ông ta chứ không phải theo ý của Paul.

Lữ biết nhiệt độ trong người mình đang lên cao. Tại sao chàng phải có mặt trong cuộc gặp gỡ như hiện tại? Đây là một chuyện buôn bán làm ăn giữa hai người này và chàng chỉ là một kẻ đứng giữa hưởng.. những mảnh vụn thừa thãi! Lữ phải làm việc nhiều trên bản thảo. Trước giờ chàng chỉ cần biết qua David, anh ta là người lấy mối, mặc cả cho Lữ và Lữ chỉ ngồi viết. Chưa bao giờ chàng lại có mặt trong một buổi như hôm nay. Lữ thấy phí thì giờ của mình. Thì giờ của chàng lẽ ra phải ở nhà.. với Hoài.

David thầm lo đưa mắt nháy Lữ.

Gary đưa hợp đồng cho Paul Gerritsen:

“Chúng ta gặp lại sau 2 ngày. Anh cứ xem và thêm bớt phần nào theo ý muốn của anh rồi chúng ta sẽ nói chuyện lại. Tôi hy vọng mọi chuyện sẽ dễ dàng và nhanh chóng”

Paul Gerritsen cầm hợp đồng nhếch mép cười, nụ cười khó hiểu:

“Tôi sẽ xem lại và chúng ta nói chuyện sau”

Tác giả đứng lên bắt tay Lữ trước. Cái bắt tay hơi lâu và ấm áp như một nhắn nhủ gửi đến cho người viết lại bản thảo của tác phẩm mình.

Có lẽ cùng là người viết, một người quá nổi tiếng và một người chỉ làm công việc ở sau bức màn sân khấu! Cả hai cùng hiểu điều đó.

Lữ muốn đi ra khỏi phòng trước mọi người nhưng chàng kềm lại. Nét mặt chàng phần nào cũng lộ ra những khó chịu mà ai nhìn cũng biết.

Gary đưa tiễn Paul Gerritsen ra bên ngoài. Cuộc gặp gỡ như thế là chấm dứt.

David nói với Lữ:

“Thế là xong! Tôi nghĩ mọi chuyện sẽ êm thắm”

Lữ không trả lời, chẳng lẽ chàng lại dồn mọi bực tức và đấm vào mặt David cho bõ ghét?

Lữ đi ra khỏi phòng không nói với David câu nào.

David hiểu và không nói gì. Một vài ngày rồi Lữ sẽ quên cuộc gặp hôm nay sau khi thấy hợp đồng và tiền. Mấy anh nhà văn nghèo bất tài không biết điều chút nào cả!

Lữ ra xe. Chàng rồ máy. Chiếc xe lao vụt đi.

Chưa bao giờ Lữ thấy mình giận dữ như vậy! David đoán trước phản ứng của chàng nên mới rào trước đón sau.

Vừa lái xe Lữ vừa mơ một cuộc đời với Hoài. Chàng nghĩ mình có thể nói chuyện với nàng suốt ngày không chán, hay chỉ ngắm nàng ngủ, giấc ngủ yên bình mà Lữ đã nhìn thấy khi Hoài nằm trên giường phủ đầy cánh hoa hồng. Tất cả yên bình, không gợn trần tục.

Chàng lại nhớ đến đoạn văn đang viết dở dang, những hình ảnh chấp chới lôi cuốn của một Hoài say đắm trong tình yêu, vòng tay buông lơi, những lời thầm thì yêu đương ngọt ngào..

Lữ không chỉ lái xe trên đường về nhà mà chàng còn đang “sống” với giấc mơ. Giấc mơ làm Lữ quên đi những bực dọc vừa qua..

Lữ sẽ đưa Hoài đi bất cứ nơi nào nàng muốn. Số tiền để dành của chàng cũng đủ cho nửa năm không làm việc.

Những ý nghĩ đó làm Lữ thấy phấn khởi. Và tiểu thuyết của chàng sẽ bán chạy, xếp hàng đầu danh sách những tác phẩm được ưa chuộng nhất do báo New York Times đề ra. Những nhà làm phim sẽ thi nhau mời đón Lữ và tác phẩm của chàng sẽ thành phim. Hoài sẽ đi với Lữ qua mọi sự kiện. Nàng sẽ là người đàn bà đẹp nhất, tuyệt vời nhất.

Đầu Lữ râm ran với những niềm vui tưởng tượng.