← Quay lại trang sách

Chương 37 4 năm sau--Mangal Karimy

Buổi sáng đầu tuần của tháng 11 mà nóng như cuối hè. Mới hôm qua lạnh giá, nay lại nóng. Đất trời chuyển mình liên tục. Với thời tiết thất thường lúc nào Hoài cũng phải mang sẵn một chiếc áo khoác mỏng. Nguyên đưa Hoài vào tận văn phòng rồi mới đi làm. Họ như hình với bóng..

Anne và nụ cười quen thuộc luôn luôn cho Hoài một cảm giác ấm áp tin cậy.

“Có nhiều người hẹn hôm nay không?” Hoài hỏi Anne.

“Thứ hai lúc nào cũng bận, chị quên ư? Nhưng em chỉ cho hẹn vừa phải để dồn sang những ngày khác”

“Cám ơn em”

Hoài nhìn thoáng sổ hẹn thấy có tên bệnh nhân lạ. Một người mới với những vấn đề của riêng họ luôn luôn cho Hoài cảm giác.. hào hứng! Nói như thế thật ra không đúng.. Nhưng quả thật cứ nghe đi nghe lại những tâm trạng, tình cảnh của những bệnh nhân quen thuộc đôi lúc làm Hoài nhàm chán! Điều này nàng chỉ có thể tự nói với chính mình mà thôi..

Vào phòng làm việc, mọi sự Anne đã sắp xếp đâu vào đó. Hoài thích sự cẩn thận tỉ mỉ và chu đáo của Anne. Cô ta như đoán trước được ý thích của Hoài và dành cho Hoài những ân cần hiếm có.

Bệnh nhân đầu tiên của ngày thứ hai trái mùa nóng nực có tên lạ. Không biết thuộc sắc tộc nào? Cô ta đẩy cửa vào đến thẳng chỗ Anne và nói tiếng Anh khá chuẩn dù đâu đó còn chút giọng ngoại quốc:

“Tôi có hẹn lúc 8 giờ 30. Tôi đến hơi sớm..”

Anne nhoẻn miệng cười thân thiện:

“Vậy tốt vì cô còn phải làm giấy tờ hồ sơ cá nhân. Cô điền dùm tôi nhé”

Anne đưa cho cô gái những mẫu đơn.

Trong lúc cô ta điền giấy tờ, Anne kín đáo quan sát người bệnh nhân mới. Đây là một phụ nữ cứng cỏi đầy nam tính và có vẻ là lạ.

Khi cô ta điền xong giấy tờ và đưa lại cho Anne, nàng được dịp nhìn cô ta rõ hơn. Một con người thông minh nhưng có vẻ kín đáo.

Hồ sơ cho thấy Mangal Karimy là một phụ nữ người Afghanistan, 26 tuổi. Tên chồng là Ehrari Karimy. Mangal là một sinh viên. Có đi làm bán thời gian cho một cửa hàng bách hóa. Y phí tự trả, có lẽ vì bảo hiểm cá nhân không trả cho những dịch vụ sưc khỏe chữa trị tâm lý. Nghề nghiệp người chồng: bác sĩ y khoa. Điều này làm Anne chú ý. Có chồng khá giả mà vẫn đi làm thêm, người phụ nữ này tự lập!

Sau khi hoàn tất hồ sơ người bệnh nhân mới, Anne cầm lên đến cửa phòng Hoài và gõ cửa.

Hoài ra tận nơi –nàng vẫn làm như thế với tất cả mọi người- cầm tập hồ sơ và mỉm cười với người bệnh nhân mới:

“Chào cô, tôi là bác sĩ Hoài. Mời cô vào bên trong này”

Hoài không quên đưa tay bắt tay người bệnh nhân mới. Bàn tay cô ta thô nhám như tay một người đàn ông suốt ngày làm việc lao động. Thật trái ngược với vóc dáng có thể gọi là thanh tú.

Người phụ nữ trẻ theo Hoài vào bên trong.

Cánh cửa khép lại như một cách biệt giữa hai thế giới: trong và ngoài.

“Cô có thể ngồi bất cứ chỗ nào cô thấy thoải mái. Những chuyện chúng ta trao đổi cần có một không gian dễ chịu và tự nhiên”

Mangal Karimy có mái tóc ngắn, đen và gọn. Quần đen bó sát đôi chân dài thon gọn. Có lẽ cô ta chưa có con. Chiếc áo len mỏng màu xám rộng thùng thình như che đậy mọi đường cong trên thân thể người phụ nữ trẻ, nhưngvẫn cho thấy ẩn hiện đôi bầu vú tròn, cao.

Mangal chọn chiếc ghế cách bàn làm việc Hoài một khoảng cách không gần lắm. Cô ta để chiếc xách tay dưới chân. Ngồi dựa lưng, quay qua quay lại nhẹ nhàng như tìm một chỗ thân quen.

Hoài lên tiếng trước:

“Tôi có thể gọi cô là Mangal được không?”

“Vâng..”

Giọng cô ta nhẹ, không trầm, không thanh, và vẫn có vẻ rụt rè... như tất cả những người bệnh nhân đầu tiên đến đây.

Hoài ngọt ngào:

“Cô có muốn dùng gì không? Chúng tôi có cà phê, chocolate và nước lạnh?”

Cô gái nhìn Hoài lắc đầu:

“Không.. không.. tôi không cần gì cả..

Dù với khoảng cách Hoài vẫn nhìn rõ thấy đôi mắt đen rất to của Mangal và bộ dạng đầy bối rối của cô ta. Có ai chẳng như thế cho một mở đầu của những khúc mắc?

Và gần như luôn luôn Hoài là người hỏi trước:

“Tôi giúp cô được điều gì?”

Mangal Karimy vẫn im lặng. Hoài kiên nhẫn và hỏi tiếp:

“Cô sang Mỹ được baolâu rồi?”

“Được 6 năm..”

“Cô nói tiếng Anh khá lắm. Sang đây cô mới học tiếng Anh hay học từ Afghanistan?”

“Sang đây tôi mới học..”

“Vậy là cô học nhanh lắm. Trong hồ sơ cô là sinh viên. Cô đang theo học ngành gì?”

“Tôi muốn trở thành một nữ y tá”

“Tốt quá! Những người chọn nghề này đều có tâm hồn vị tha”

Mangal hơi mỉm cười. Có vẻ cô ta thoải mái hơn và bớt ngượng ngập.

“Cô có thể nói với tôi bất cứ điều gì. Hay cô có thể kể cho tôi nghe về tuổi thơ của cô hoặc những ngày tháng lúc cô còn ở quê hương cô”

Câu nói này của Hoài như những bước chân đến gần Mangal hơn, cùng ngồi xuống và.. lắng nghe..

“Tôi.. là một đứa trẻ bacha posh..”

Hoài hơi nhíu mày khi hỏi Mangal:

“Cô giúp tôi hiểu ý nghĩa của hai chữ bacha posh. Chữ này viết ra sao?”

Mangal đánh vần từng chữ:

B A C H A – P O S H.

Cô ta cúi đầu giải thích:

“Bacha posh có nghĩa là ăn mặc như con trai. Tập tục này đã có từ bao nhiêu thế kỷ qua cho đến tận bây giờ ở xứ sở tôi, Afghanistan. Đây là một phong tục truyền thống. Trong tiếng Dari bacha posh là như thế.”

“Tại sao cô phải ăn mặc như con trai?”

“Người Afghanistan có quan niệm mê tín là một đứa trẻ bacha posh sẽ giúp xoay chuyển số phận, để đứa trẻ tiếp theo sinh ra trong gia đình sẽ là một bé trai..”

“Xứ sở cô coi trọng nam giới lắm hay sao?”

“Điều này bắt nguồn từ thực tế. Xứ tôi nông nghiệp là nền kinh tế chính. Nam giới đi làm ruộng, cày ruộng, chặt cây, làm mọi việc bên ngoài mang lương thực, tiền bạc về nuôi sống gia đình. Còn phụ nữ không thể kiếm tiền để nuôi sống gia đình, mà cũng không thể sống một mình. Phụ nữ chúng tôi được nuôi lớn với niềm tin rằng họ là gánh nặng cho gia đình. Trong xã hội gia trưởng của Afghanistan, con trai được coi trọng hơn con gái, nhiều đến mức một gia đình được coi là "không hoàn chỉnh" nếu không có con trai”

“Kể cho tôi nghe về tuổi thơ và gia đình cô”

Mangal có vẻ tự nhiên hơn khi nói:

“Tôi được sinh ra và lớn lên tại một ngôi làng nhỏ ở phía tây Afghanistan... Lúc còn nhỏ tôi tên là Madina. Khi tôi 2 tuổi tôi vẫn là Madina.. Cha mẹ tôi sinh được 7 người con gái và tôi.. được cha mẹ chọn sống như một bacha posh.”

“Một bacha posh thì phải làm những gì để giúp gia đình?”

“Tôi phải hoàn tất những công việc thường ngày, từ đi kiếm củi về làm chất đốt, cho bò trong trang trại của cha ăn đến đi gùi các can nước qua những cánh đồng cằn cỗi. Tôi phải giúp cha tôi chăm sóc các cánh đồng lúa mì cũng như trang trại bò sữa của gia đình vào bất cứ thời tiết nào trong năm..”

Hoài tò mò:

“Một bacha posh có được đi học bình thường không?”

“Có chứ. Mặc dù tôi cắt tóc ngắn và ăn mặc như con trai nhưng trong gia đình ai cũng biết tôi là con gái. Tôi đến trường như mọi đứa trẻ khác”

“Có khi nào một bacha posh trở lại sống như con gái không?”

“Cho đến khi cha mẹ nó sinh được con trai”

Hoài thở dài:

“Tôi không thể tưởng tượng nổi..! Còn trường hợp của cô..?”

Mangal cười buồn:

“Cha mẹ tôi không có may mắn là thêm được người con trai nào cả..”

“Và họ vẫn bắt buộc cô phải sống như một bacha posh?”

“Đúng vậy”

“Bao giờ thì cô không còn là một bacha posh nữa? Tôi thấy cô lập gia đình. Trong hồ sơ chồng cô là một bác sĩ y khoa và cô hiện đang sống ở Mỹ?”

“Tôi đã trở về là con gái đúng nghĩa năm 14 tuổi.”

“Vì sao?”

“Người chị lớn nhất của tôi đã phản ứng mạnh mẽ, yêu cầu cha mẹ tôi trả lại giới tính thật cho tôi”

“Điều đó có khó khăn cho gia đình cô không?”

“Đối với gia đình tôi thì không nhưng với bản thân tôi rất khó khăn”

“Cô vẫn còn lẫn lộn về giới tính của mình?”

“Có những lúc tôi vẫn cảm thấy mình là con trai cho dù lúc đó tôi đã mặc quần áo con gái. Khi là một bacha posh tôi có thể chơi đùa với bọn con trai, chơi những trò chơi của chúng nó, thả diều, đá banh..”

“Cô gặp chồng cô lúc nào?”

Gương mặt Mangal dường như tươi hẳn lên:

“Khi tôi dự một bữa tiệc gia đình. Chồng tôi là một người họ hàng rất xa, gần như không còn họ. Tôi.. cảm nhận được sự thu hút khác lạ mà tôi chưa bao giờ biết đến.. Chồng tôi lớn tuổi hơn tôi nhiều. Gia đình anh sống ở Mỹ, dù gốc là Afghanistan nhưng chuyển qua sống ở Pakistan một thời gian lâu. Cha mẹ anh không muốn anh lập gia đình với người Mỹ và họ đưa anh về chơi Pakistan rồi Afghanistan thăm họ hàng”

“Lúc đó cô đâu còn lẫn lộn giới tính nữa phải không?”

Mangal mỉm cười nhìn Hoài:

“Không..”

“Còn bây giờ?”

“Có những lúc tôi có cảm tưởng như mình không có một chỗ đứng nào đúng nghĩa”

“Cô không biết mình thuộc về đâu?”

“Đúng như vậy. Khi mới lập gia đình tôi quên những ngày tháng phải bắt buộc sống như con trai. Tôi bước vào thế giới phụ nữ một cách sung sướng. Tôi hưởng những sự âu yếm của chồng tôi và tình yêu trai gái một cách nồng nhiệt. Nhưng qua 6 năm sống trong hôn nhân, tình nghĩa vợ chồng vẫn thế, tôi yêu chồng tôi nhưng mọi sự dường như bắt đầu quá quen thuộc. Tôi đi học, đi làm thêm, tôi ra ngoài đời và tôi lại thấy mình trở lại như một bacha posher..”

Hoài nhỏ nhẹ nói:

- Bởi vì khi cô ra ngoài đời, cô bớt đi sự lệ thuộc vào chồng cô. Và những năm tháng đầu đời của mỗi người để lại ấn tượng rất sâu sắc, khó quên. Nhưng cô đừng quên hiện tại cô đang ở xứ Mỹ, nơi mà chỗ đứng của người phụ nữ không giống như ở xứ sở cô.

Mangal nghiêng đầu nhìn Hoài:

“Tôi như trở thành hai con người trong một thân xác. Lúc giao tế bên ngoài, tôi khác. Về với chồng tôi lại khác. Có lẽ với một người bình thường thì không sao nhưng tôi đã trải qua một thời gian dài làm.. con trai, tôi đã phải che dấu mọi cá tính của con gái.. Đôi lúc tôi không biết mình muốn trở thành phái nam hay phái nữ”

“Cô lập gia đình và có con không?”

Mangal lắc đầu:

“Chúng tôi vẫn chờ đợi một đứa con ra đời, nhưng vẫn chưa thấy gì..”

“Cô có nghĩ một đứa trẻ ra đời sẽ xác định giới tính của cô hay không?”

“Có lẽ như vậy thật. Được làm mẹ chắc chắn sẽ làm tôi thay đổi.. Hiện tại..”

“Cuộc sống gia đình của cô ra sao?”

“Chồng tôi muốn có con, muốn lắm.. nhưng anh ấy kiên nhẫn chờ đợi..”

“Chồng cô có biết trước đây khi còn nhỏ cô đã phải sống như một bacha posh không?”

Mangal lắc đầu:

“Anh ấy không biết..”

“Cô dấu hay cô không có cơ hội để kể?”

“Tôi.. dấu.. vì chồng tôi đã trở thành một người Mỹ. Những tập tục đó có lẽ chỉ có trong thời ông bà anh ta và như một hủ tục không còn nữa.. Tôi kể cho chồng tôi nghe để làm gì? Anh ấy sẽ không hiểu được..”

Hoài chăm chú quan sát Mangal. Nàng chờ đợi cô ta nói thêm những điều thầm kín khác, dù chỉ là một ao ước. Nhưng Hoài cứ đặt câu hỏi:

“Có bao giờ cô bị thu hút hay rung động một cách khác thường khi gặp một phụ nữ không?”

Mangal như giật mình. Cô ta ngồi thẳng người lên và không ngờ trước câu hỏi đột ngột này của Hoài. Cô ta cúi đầu, hai tay xoắn vào nhau, bàn tay này bấu víu vào bàn tay kia như tìm một câu trả lời.

Một lúc im lặng trôi qua, Mangal ngửng đầu lên nhìn về phía Hoài và đáp:

“Có.. tại sao bà biết?”

“Tôi chỉ đoán..”

Mangal nói nho nhỏ:

“Điều này làm tôi sợ hãi lắm.. Càng ngày tôi càng thấy điều này lớn mạnh lên trong tôi. Tôi thích ngắm nhìn phụ nữ. Tôi không quan tâm đến đàn ông... Những chuyện vợ chồng đối với tôi rất nhàm chán nhưng.. tôi phải cố gắng che đậy và đánh lừa mình.. Có phải vì đã sống như một đứa con trai trong một thời gian mà làm tôi như thế không?”

Hoài lắc đầu:

“Tôi không nghĩ vậy. Cái mầm sống khác biệt đã có ở trong cô từ lâu. Bao nhiêu năm phải sống như một bacha posh thật ra giúp định hình rõ ràng hơn. Cô kể là năm 14 tuổi, người chị của cô đã phản ứng mãnh liệt đòi hỏi cô phải được trả lại giới tính thật, đó là do cô yêu cầu hay tự ý chị cô làm điều này?”

“Chị tôi quyết định. Tôi không có phản ứng gì”

“Nhưng cô có thấy vui hơn khi trở lại sống như con gái không?”

“Khi bị gia đình ép buộc sống như một bacha posh, tôi còn nhỏ quá.. Tôi chỉ làm những điều cha mẹ tôi muốn tôi làm. Tôi vâng lời, tôi không có ý riêng của mình..”

“Bây giờ nếu cho cô trở lại sống như một bacha posh, cô sẽ vui và hài lòng không?”

“Tôi không biết.. “

“Nhưng có bao giờ điều này trở thành một ước muốn không?”

“Tôi không dám nhận là mình ước muốn điều đó?”

“Tại sao?”

“Bà không thấy điều đó là sai lầm sao?”

“Tại sao cô nghĩ đó là một sai lầm?”

“Tôi.. nghĩ.. tôi sinh ra đời như vậy.. tại sao tôi lại làm khác đi? Bà hiểu tôi nói gì không?”

Hoài gật đầu, nói nhỏ nhẹ:

“Tôi hiểu nên tôi mới hỏi cô câu đó”

“Vì sao cô đến đây? Cô cần tôi giúp điều gì?”

“Ở xã hội này.. người ta mạnh dạn lên tiếng và đòi hỏi này kia nọ. Môi trường xã hội như thế không ít thì nhiều cũng làm tôi bị ảnh hưởng. Có những điều nếu tôi còn ở Afghanistan, tôi sẽ không dám nghĩ đến.. cho dù chỉ là một ý tưởng trong đầu mình, không ai biết đến. Nhưng ở đây.. người ta tự do quá, người ta sống như người ta muốn sống, người ta ngồi lên dư luận, gia đình.. và chỉ nghĩ đến bản thân mà thôi..”

Mangal ngừng vài phút. Hoài không lên tiếng.

Cô ta lại nói tiếp:

“Bản thân tôi không phải là người ích kỷ, tôi không chỉ sống cho mình mà còn sống cho người khác.. cho chồng tôi và danh dự gia đình tôi ở quê nhà.. Làm sao tôi có thể bảo với chồng tôi..”

Chờ đợi không thấy Mangal nói trọn câu, Hoài hỏi tiếp:

“Cô muốn nói với chồng cô điều gì?”

Mangal chợt bật lên nói dồn dập làm như không phải nói với Hoài, người bác sĩ tâm lý, mà nói với chồng cô ta:

“Tôi muốn ly dị. Tôi không thấy hạnh phúc khi làm vợ anh ta. Tôi muốn có một đời sống khác.. với.. Kathy..”

Hoài khuyến khích Mangal:

“Cô cứ kể tiếp. Tôi luôn luôn lắng nghe”

“Bà không hỏi Kathy là ai ư?”

“Tôi biết cô sẽ kể nên tôi chờ đợi vì cô đã nói ra được ước muốn của mình”

Mangal không còn rụt rè như khi mới đến:

“Kathy là bạn gái học cùng trường với tôi. Kathy nhút nhát lắm. Tôi ít khi nào thấy một cô gái bản xứ nhút nhát như vậy. Tụi tôi là bạn, bạn thân. Kathy giúp tôi nhiều về bài vở trong lớp. Cô ấy rất tử tế, hiền lành và luôn luôn chiều theo ý tôi. Đó là một sự đối chọi với chồng tôi. Ở nhà, tôi luôn luôn phải chiều chuộng và phục vụ chồng tôi, từ những chuyện nhỏ nhặt nhất. Đối với Kathy, tôi thấy mình lớn mạnh. Tôi che chở cô ấy. Cá tính tôi mạnh mẽ.. có lẽ được trui luyện từ thời gian làm bacha posh. Sự khác biệt giữa tôi và Kathy rất lớn nhưng lại thu hút nhau”

“Kathy có bạn trai không?”

“Không. Kathy bảo Kathy yêu tôi và cần tôi..”

“Như một người nữ cần một người nam?”

“Đúng vậy”

“Kathy có dục cô bỏ chồng không?”

“Không trực tiếp nhưng gián tiếp. Kathy nói với tôi về những dự tính trong tương lai chỉ có tôi và cô ấy”

“Phản ứng của chồng cô sẽ ra sao nếu cô nói đến chuyện chia tay?”

“.. Anh ấy sẽ.. giết tôi..”

Giọng Hoài vẫn đều đều trong những câu hỏi vì nàng đã suy đoán được.

“Có bao giờ chồng cô hành hung cô chưa?”

Mangal không trả lời.

Hoài đổi câu hỏi:

“Tại sao cô nói là chồng cô sẽ giết cô nếu cô bỏ anh ta?”

“Chồng tôi đã nói ra điều này”

“Trong dịp nào?”

“Anh ta định không cho tôi đi học và đi làm tiếp”

“Tại sao?”

“Chồng tôi bảo anh ta có cảm giác bất an nếu tôi ra đời và tự lập, không cần nương dựa đến anh”

“Chồng cô là người trí thức, sống bên đất nước này lâu đời, tại sao lại có những ý tưởng như thế cô biết không?”

“Ở đây có bao lâu thì chồng tôi vẫn là một người đàn ông Afghanistan, không điều gì có thể tẩy xóa được sự thật ấy”

“Có khi nào chồng cô chỉ dọa cô không thôi chăng?”

“Chồng tôi không phải là một người thích dọa nạt.. Tôi biết anh ấy sẽ làm thật..”

“Có khi nào phải gọi cảnh sát không?”

“Chưa bao giờ. Điều này đối với chúng tôi là một điều đáng hổ thẹn..”

“Chuyện chồng cô dọa giết cô có làm cô bỏ ý định ly dị anh ta không?”

“Càng ngày tình yêu và sự thu hút giữa tôi và Kathy càng mãnh liệt. Sẽ có lúc mạnh hơn là sự đe dọa của chồng tôi”

“Nhưng chồng cô có biết nguyên nhân mà cô muốn bỏ anh ta là do cô gái tên Kathy hay do một người đàn ông khác?”

“Chồng tôi tưởng là một người đàn ông khác, trẻ tuổi hơn, hấp dẫn hơn”

Nói xong Mangal cười. Nụ cười thoải mái vì đã nói ra được những điều muốn nói.

“Chồng cô có biết cô đến đây không?”

“Chính chồng tôi khuyên tôi, anh ấy nghĩ tôi bị trầm cảm và một bác sĩ tâm lý sẽ giúp tôi trở lại thăng bằng”

Câu trả lời này của Mangal làm Hoài hình dung một viễn ảnh đáng sợ của một người đàn ông Afghanistan điên lên khi bị vợ bỏ và quy lỗi cho người điều trị tâm lý. Phản ứng của con người, bất luận là một kẻ có học hay vô học đều không khác nhau lắm.

Hoài liếc mắt nhìn đồng hồ, cũng vừa lúc Anne gõ cửa bên ngoài nhắc Hoài đã quá giờ và đến giờ hẹn của bệnh nhân khác.

“Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp vào kỳ hẹn sau”

Nói xong Hoài đứng lên.

Mangal cũng đứng dậy theo. Hoài đưa cô ta ra tận cửa. Cái bắt tay từ giã dường như nồng đậm hơn.

Hoài đảo mắt nhìn phòng đợi. Donovan! Người bệnh nhân mà nàng có cảm tình lâu ngày nay mới trở lại. Donovan có vấn đề gì đây?

Anne đưa hồ sơ Donovan cho Hoài.

Tiến về phía Hoài với vẻ mặt rạng rỡ, tay cầm mộ tgói gì. Anh ta vồn vã bắt tay Hoài:

“Bác sĩ Hoài khoẻ không? Tôi nhớ bà nhưng lâu nay bận quá”

Hoài cười tươi, bắt tay Donovan rất lâu và mời anh ta vào trong.

Hoài đưa tay mời Donovan ngồi. Nàng chọn chiếc ghế bành đối diện:

“Lâu lắm mới gặp anh từ sau đám cưới. Đã có baby chưa? Kim Anh ra sao?”

Những câu hỏi dồn dập và nụ cười ấm áp của Hoài làm Donovan thấy vui vẻ. Donovan thực sự quý bà Hoài. Những năm trước sau vụ án bà Hoài bị bắt cóc, chàng đã ngần ngừ có nên “thú tội” với bác sĩ Hoài là đã đi theo sau xe nhưng không ngờ bà Hoài bị bắt cóc, nhưng chàng lại thôi. Điều này có lẽ chỉ nên mình Donovan biết. Nhưng cũng chính vì điều đó mà chàng tránh không đến đây.

Chàng cười nhìn bà Hoài. Bốn năm trôi qua, người đàn bà trước mặt chàng thay đổi rất ít.

“Tụi tôi có 2 đứa con, một trai, một gái"

“Thế là nhất. Vậy mà anh không báo tin vui cho tôi”

“Tôi biết là tôi có lỗi.. nhưng thực sự lập gia đình rồi làm cha, làm chồng, nhiều thay đổi và quá bận rộn..”

Hoài vẫn vui vẻ cười nhìn Donovan rồi hỏi:

“Ghé ngang thăm tôi là vui rồi”

Donovan chỉ hộp kẹo để trên bàn:

“Có chút quà Kim Anh biếu bà”

“Cám ơn nhiều lắm. Cho tôi gửi lời thăm Kim Anh nhé”

Hoài nói và hơi thắc mắc, nàng không nghĩ Donovan đến đây để biếu quà vì anh ta lấy hẹn tức là cần Hoài cố vấn một điều gì.

“Sao? Donovan có gì lạ không?”

“Mẹ Amanda của tôi mới mất.. Bà có còn nhớ.. chuyện của tôi không?”

“Tôi không quên. Xin chia buồn với anh”

“Trước khi mất, mẹ Amanda có cho tôi biết lý do vì sao mà mẹ ruột của tôi cho tôi đi..”

Nụ cười tắt trên môi Hoài. Nàng gật đầu tỏ ý nhận biết.

“Đúng như bà đã đưa ra một số lý do mà mẹ tôi cho tôi đi. Mẹ tôi bị cướp và bị.. hãm hiếp. Tôi ra đời trong hoàn cảnh như vậy. Nhìn thấy tôi là mẹ tôi nhìn thấy sự tủi nhục đó nên bà đã cho tôi đi như muốn xóa bỏ cái ký ức.. kinh hoàng đó. Tội nghiệp cho mẹ tôi.. Tôi không còn giận mẹ nữa. Tôi thương mẹ.. Nhưng như vậy cả đời tôi sẽ chẳng bao giờ biết người cha mình là ai..”

“Anh có muốn biết không?”

“Không.. tôi không muốn có người cha như vậy.. Thử DNA và truy tìm cũng sẽ có cơ may tìm được nhưng tôi không muốn.. Cái chết của hai người mẹ đã mang đi hết mọi câu hỏi của tôi..”

“Anh đã được bình an rồi đấy”

Donovan cười nhìn Hoài:

“Tôi đến đây hôm nay để cám ơn bà. Bà không biết là bà đã làm cho tôi nhiều điều lắm..”

Hoài cười:

“Đó chỉ là công việc của tôi..”

Donovan đứng lên nói:

“Sẽ có hôm tôi đưa Kim Anh và hai đứa nhỏ đến thăm bà”

“Tôi rất mong có dịp gặp gỡ gia đình anh”

Ra đến cửa, Donovan ôm Hoài thật chặt và nói khẽ:

“Tôi rất quý bà”

Câu nói làm Hoài cảm động. Khi đóng cửa lại nàng vẫn còn thấy bâng khuâng. Hình như chưa có người bệnh nhân nào nói như thế..

Ngồi xuống bàn làm việc nàng nhìn gói thư từ hôm nay chưa mở. Hoài uể oải nhấc từng thư lên xem. Một phong bì ngoại khổ làm nàng chú ý.

Nàng lấy dao rọc phong bì mở ra xem trước. Phong bì đẹp dầy như những phong bì mời đám cưới hay tiệc vui mừng nào đó. Bên trong có card chụp poster phim. Môt thiệp mời đến dự buổi chiếu phim đặc biệt như những buổi trình chiếu trước khi phim có mặt tại các rạp xi nê. Tổ chức mãi tận New York. Lạ nhỉ? Ai mời?

Phim mang tên “Bóng tối” có nhiều tài tử nổi tiếng. Phim dựa theo tiểu thuyết của Phạm Lữ.

Đọc đến đó Hoài ngồi sững người. Mắt nàng vẫn không rời tấm thiệp mời. Những tiếng tí tách từ những ngọn lửa chập chờn ở lò sưởi, căn phòng khách tối, ly rượu vang đỏ của.. Lữ, tiếng vĩ cầm réo rắt bài Vocalise.. Những cánh hoa hồng thơm ngát, đôi mắt dã thú của Lữ.. Những ô cửa, cánh cửa khóa kín.. Và Hoài đã chạy.. chạy thoát ra khỏi ngôi nhà.. nàng đã đập cửa ngôi nhà có tủ sách trước sân.. Nàng đã thụp người xuống trước cửa nhà đó và van nài cứu giúp.. Cái nhìn ngoái lại van nài có tiếng gọi tên Hoài không rõ lắm của Lữ khi bị cảnh sát còng tay kéo đi.. Tất cả như những mảnh phim rời rạc đang chắp vá vào nhau chạy đi chạy lại trước mặt Hoài.

Nàng nhắm mắt lại như xua đuổi. Mười, mười lăm, hai mươi phút trôi qua, Hoài mở mắt. Sự bình thản đến đột ngột như tấm thiệp mời đến ngày hôm nay.

Lữ đã ra khỏi nhà thương điên. Lữ đã bình thường. Lữ đã hoàn tất tiểu thuyết của anh ta. Và hơn thế nữa tiểu thuyết của Lữ đã được lên phim ảnh. Lữ nhìn thấy được những nhân vật của anh ta trong tiểu thuyết bước lên màn ảnh bằng xương bằng thịt như Lữ hằng mong mỏi. Nỗi ám ảnh của Lữ đã tan biến.

Hoài không còn phải nhìn sau lưng mình sợ hãi nữa. Ký ức của những ngày đó sẽ vẫn tồn tại mãi mãi nhưng sự sợ hãi trong nàng tan biến. Và có hôm nào đó vào tiệm sách thoáng nhìn thấy tiểu thuyết của Lữ thì đó cũng chỉ là tiểu thuyết mà thôi!

Hết

Mặc Bích