Chương 36
Ngày đầu tiên trở lại đi làm, Nguyên đã đưa Hoài vào tận văn phòng.
Anne vẫn ngồi ở chỗ quen thuộc. Phòng đợi không có gì thay đổi. Bên trong nơi Hoài làm việc cũng thế. Hình như tất cả những gì nàng cố bỏ lại sau lưng chỉ là một cơn ác mộng! Hoài muốn nghĩ như thế.
Hôm nay Hoài dặn Anne đừng cho ai hẹn. Nàng muốn chắc chắn mình sẽ làm việc lại như thường.
Anne cười tươi đón Hoài:
“Em mừng quá chị Hoài à!”
Hoài mỉm cười không nói gì.
Anne liến thoắng:
“Nếu có khách gọi hôm nay chị bảo em cho họ hẹn lúc nào? Ngày mai hay vài ngày nữa?”
“Hôm nay là đầu tuần. Em cho hẹn từ thứ tư trở đi được đấy”
“Vâng”
Dường như Anne muốn nói điều gì nhưng rồi lại thôi.
Hoài nhìn Anne như chờ đợi câu hỏi nhưng không thấy Anne nói gì.
Nàng vào phòng và khép cửa lại. Hoài không đóng cửa như mọi khi. Có lẽ nàng cần đến sự có mặt của Anne trong một ý nghĩa nào đó..
Hoài ngồi ở bàn làm việc và tự hỏi: “Mình đã sẵn sàng làm việc chưa?”. Vài phút sau, Hoài quyết định nàng nên làm việc ngay để.. quên..
Nàng đứng dậy ra ngoài dặn Anne:
“Em cho khách hẹn luôn hôm nay cũng được nếu có ai gọi..”
Anne có vẻ ngạc nhiên:
“Chị có chắc không?”
Hoài gật đầu không nói thêm.
Nguyên đưa Hoài đi làm và đón nàng về mỗi ngày. Cuộc sống gia đình dần dần trở lại bình thường. Nguyên không nhận lời đi party nữa vì hiểu Hoài không muốn đối diện và phải trả lời với những câu hỏi tò mò của mọi người, cho dù đấy là những người bạn..
Chồng và con gái hiểu những điều Hoài đã phải trải qua. Mọi người đều tế nhị và săn sóc Hoài nhiều hơn. Nàng cũng cố gắng vui vẻ cho mọi người an tâm nhưng sau này Hoài dễ bị mất ngủ.
Những lúc mất ngủ là lúc Hoài khổ nhất. Nhưng mỗi ngày nàng cố gắng vượt qua, chậm nhưng Hoài cương quyết không bỏ cuộc. Thời giờ rảnh rỗi nàng làm vườn và khám phá mình có tay trồng cây. Không hẳn là một thú vui nhưng nó giúp nàng thư giãn đầu óc và thoải mái hơn.
Cũng có đôi lần, một vài bệnh nhân hỏi Hoài về những điều đã xảy ra cho nàng nhưng Hoài tìm cách né tránh không trả lời.
Một năm, hai năm trôi qua, mọi sự có vẻ trở lại bình thường.