← Quay lại trang sách

Chương 5

BÂY giờ căn nhà nhỏ của chúng tôi bận rộn và vui vẻ hơn bởi tiếng khóc oe oe suốt ngày của thằng Măng Cụt. Thoạt tiên, tôi tưởng tôi sẽ khó chịu vì cuộc sống bị chen kẽ, chia phối bởi đứa bé, nhưng thằng Măng Cụt thật kháu khỉnh dễ thương, tôi lại yêu nó quá thể. Tôi thường bế nó lên căn gác của tôi, đi đi lại lại rồi dỗ nó ngủ, thằng bé khi ngoan thì thật ngoan, khi quấy thì không ai chịu nổi, tôi thường tức cười khi nó đái, con trai hay đái vung, có lần đang bế nó, nó đái vung ướt cả mặt làm tôi quýnh hết sức. Có đứa nhỏ trong nhà, gia đình càng đầm ấm hạnh phúc hơn. Anh Thân vẫn chiều vợ cưng con, nhưng anh vắng nhà càng nhiều. Có một đứa con, nhu cầu vật chất càng tăng vọt, và anh phải cố gắng kiếm tiền hơn. Nhiều đêm thấy anh về vẻ mệt nhọc bơ phờ khuôn mặt, tôi thương anh hết sức, nhưng tôi vẫn không khỏi thắc mắc vì câu hỏi dạo nào của anh, có thể anh ấy kín đáo, ngấm ngầm. Tôi bắt đầu đề phòng.

Ngày một buổi, tôi vẫn đến lớp học đều đặn. Nhưng đầu óc tôi bị phân tán nhiều quá. Điều mà tôi băn khoăn, bứt rứt không yên là lo lắng không đủ điều kiện để vẽ. Mà tôi không thể nào xoay xở được thật. Số tiền mỗi tháng chị Hiền dành cho thì dùng hết vào việc sách vở xe cộ. Có bớt chút đỉnh để mua thì cũng không được bao nhiêu. Lâu không còn sơn để vẽ, tôi nhớ một cách lạ lùng.

Tôi ao ước có đủ sơn để vẽ lại khuôn mặt đau đẻ của chị Hiền vì khuôn mặt đó là thảm cảnh, khuôn mặt thực của đàn bà, khuôn mặt thực của người mẹ và cũng là khuôn mặt của thầy tôi trong trí óc tôi. Nhưng trái ngược hẳn với bản tính, tôi lại vẫn vẽ những cái quá hiền lành, trong lúc những sôi động trong tôi thì chỉ chực bùng ra, chực lồng lộn theo sơn cọ. Nhưng tôi phải kiếm ra tiền, tôi phải vẽ. Nhiều lúc ý định xin tiền chị Hiền làm tôi xấu hổ. Nhìn khuôn mặt chị mỗi ngày một già đi, mỗi nặng thêm nét lo âu tôi không đành tâm… Cuối cùng cái tên Bằng lại hiện ra, tôi cũng có ý muốn nhờ Bằng giúp đỡ, nhưng tôi cho đó là điên rồi… tôi khổ sở không ít… Bằng, không, tôi không nên nghĩ gì tới hết… Vậy mà tôi vẫn hay tưởng tượng về Bằng. Bằng như thế nào, cao hay gầy. Bằng, đối với tôi, là một người hết sức bí mật, tôi khó hình dung nổi.

Một lần tôi ngồi ở trên gác thì nghe tiếng anh Thân gọi Bằng. Hai người ngồi nói chuyện dưới căn gác của tôi. Tôi chỉ bước xuống vài bực thang, vờ soạn một cuốn sách hay thay tã cho bé Măng Cụt, tôi sẽ nhìn thấy Bằng. Nhưng cuối cùng tôi vẫn ngồi lỳ. Tôi nghe giọng Bằng hơi cao, có vẻ ngạo mạn, nhưng sau này tiếng nói của Bằng cũng bỏ quên trong tôi, tôi không nhớ ra được… Anh Thân nói nhiều về chuyện dạy học. Tôi nghĩ là Bằng đang ngồi nghe và đang cố giữ cái ngáp… Khi Bằng đi rồi, tôi mới tiếc và rủa mình kỳ cục một cách ngu xuẩn.

Một hôm, Phương, con bạn ngồi cạnh tôi hỏi:

- Hạnh ạ, mày có ưa làm cô giáo không?

Tôi nói:

- Mày nói gì kỳ vậy, tao đang làm học trò mà.

Phương cười mũi:

- Ấy, tao hỏi mày có thích vừa làm học trò vừa làm cô giáo không?

Tôi chỉ cho là Phương nói đùa:

- Mày có trò chơi gì lạ đó Phương?

- Nói thật mà, tao đang tìm một cô giáo cho tụi nhỏ con ông chú tao.

Tôi bỗng hồi hộp, một thoáng vui mừng chợt sáng lên, tôi hỏi lại nó:

- Thật không? Mà ông chú nào.

- Tao có đến bốn năm ông chú, cả chú thật và chú hờ. Nhưng ông chú mà tao định giới thiệu mày lại là chú thật của tao. Tao đã giới thiệu sơ sơ qua về mày. Đẹp này, con nhà lành này…

Tôi không lạ gì tính hay bông đùa của Phương, nó là một thứ đời sống mới, rất ư là lãng mạn và dại dột. Thích gì thì làm hết mình, bất chấp hậu quả. Nó sinh trong một gia đình đông chị em, bố có vợ bé, tội nghiệp ; nó thiếu sự giáo dục. Bởi vậy tôi hay nghi ngờ về những lần nó khoe về liên hệ gia đình, về tình yêu. Nó yêu bất chấp, thích nhiều thư tình, nhiều kẻ tán. Tôi không ưa Phương, nhưng nó ngồi gần, về công việc học, chuyện trò, tôi vẫn bình thường giao thiệp.

Tôi cố cười để khỏi mất lòng nó, đáng lý như mọi lần, tôi cau mày và ngồi nhích ra, tôi ít thích sự biểu lộ quá trớn:

- Đừng đùa nữa Phương, tao tin mày nói thật, vậy mày kể qua sơ cho tao biết dạy như thế nào đi. Có mấy đứa nhỏ.

- Có hai đứa, tao cũng không nhớ tụi nó học lớp mấy nữa.

Tôi hỏi:

- Bao nhiêu?

- Một ngàn rưởi, một tháng, nếu mày thì tao sẽ bảo ông trả thêm. Bởi vì mày đáng được chỉ ngồi không mà kiếm ra tiền.

Tôi không mích lòng vì câu nói của Phương, dù không thích. Tôi vẫn thường nhẫn nhịn như thế. Và tôi nhận lời. Phương cho biết là chỉ dạy buổi tối.

Tôi bắt đầu hy vọng vào công việc dạy tối. Mỗi tháng tôi có thêm ngàn rưởi, cộng với số tiền của anh chị Thân cho, tôi đủ sức mua sơn và cọ. Nhưng còn phải nói thế nào về việc đi dạy đêm với anh chị? Tôi không muốn anh chị tôi biết là tôi đi dạy, có thể chị Hiền sẽ buồn lo cho tôi không đủ thì giờ học hành và phải tự kiếm tiền quá sớm. Với chị Hiền, bao giờ tôi cũng nhỏ. Cuối cùng tôi đành nói dối với chị Hiền là tôi phải đi học thêm Anh-văn vào buổi tối, chị Hiền rất vui vẻ bằng lòng. Tôi theo Phương, đi đến gặp ông chú của nó…

Nơi ông chú Phương ở làm tôi hơi chồn chân. Đó là một biệt thự đẹp ở đường Công-lý, có vườn rộng, vườn hoa, lối đi lát sỏi, lại có bảng coi chừng chó dữ. Tôi thường rất ghét cái bảng đề chó dữ đó. Chữ coi chừng chó dữ đối với những cô gái nghèo như tôi là một sự khinh rẻ. Nhưng rồi tôi cũng vào phòng khách để gặp ông chú của Phương. Tôi ngạc nhiên, trái với sự tưởng tượng của tôi, ông Hòa, chú của Phương chỉ khoảng trên ba mươi, khỏe mạnh, nhanh nhẹn, Phương nói:

- Hôm nay cháu đem cô bạn tới giới thiệu với chú.

Tôi ngồi yên nghe hai chú cháu nói chuyện. Phương liến thoắng, còn ông Hòa thì thâm trầm. Tôi ngạc nhiên nhìn và thầm nhủ đó mà lại là hai chú cháu. Tôi chỉ trả lời khi ông Hòa hay Phương hỏi đến. Tôi được biết Hòa là một nhà thầu khoán rất tài tử, thích thì làm không thích thì thôi, bởi vì ông được thừa hưởng một gia tài quá lớn, hiện có rất nhiều cổ phần trong các công ty. Tôi lúng túng không biết xưng hô theo lối nào, Phương đã bảo cứ gọi bằng chú như nó, nhưng tôi gọi ông Hòa là ông, xưng tôi. Ông Hòa ở một mình trong chiếc vi-la rộng, một bà vú già, một chị ở lãng tai và một anh sốp phơ luôn luôn thắt cà-vạt. Phương khôi hài và giới thiệu rất kỹ về gã tài xế này, rồi nó cười ngất. Hai đứa trẻ mà tôi sẽ lãnh dạy đều là gái đứa lên mười con của một bà chị, đứa lên tám con của ông, tôi chỉ biết được thế, còn không hiểu ai là mẹ của đứa nhỏ.

Khi ở nhà ông Hòa ra về, tôi chia tay Phương. Phương hứa là sẽ không nói với một đứa bạn nào việc tôi đi dạy tư hết. Gần về tới nhà, tôi gặp Toản, chắc rất tình cờ hắn đi qua đường. Toản với tôi làm như không quen biết gì hết, hắn nhìn tôi lạnh tanh. Tôi rùng mình khi thấy hai bàn tay hắn bỏ trong túi quần. Hắn đã từng ôm tôi… Tôi đi qua khỏi hắn, tôi có cảm tưởng hắn sẽ quay nhìn tôi chầm chập và tôi ríu cả bước chân. Đêm đó tôi đã nói chuyện với chị Hiền hơi khuya. Chị Hiền mới sinh dậy, người có vẻ lẳng ra, trắng đẹp gái một con, tôi vẫn nghe nói thế. Tôi bất chợt để mắt khi nhìn thấy thân thể tôi cũng đang thời kỳ căng dần, dù tôi gầy cao, nhưng da thịt và cảm giác của tôi đang báo hiệu một sự thay đổi. Tôi buồn bực và hổ người khi tự nhiên tôi hay nghĩ tới những chuyện âu yếm giữa anh Thân và chị Hiền.

Một đêm, nằm ngủ trên căn gác, tôi nghe thấy tiếng nói chuyện của anh chị tôi. Anh chị Thân bàn định về tương lai tôi.

Chị nói:

- Em phải gầy dựng cho nó, anh hiểu cho em, em chỉ có mình nó là thân thích.

Giọng anh Thân:

- Em không nói anh cũng hiểu, anh cũng quí mến Hạnh lắm, nhưng thế nào cũng có ngày mình mất Hạnh. Em thấy Hạnh lớn rồi đấy chứ.

Ngừng một lát anh tiếp:

- Có lần anh hỏi đùa Hạnh đã yêu ai chưa, con bé kỳ lắm, nó giận anh đến chết luôn, nhưng nó không nói. Hồi anh yêu em, em cũng mới mười bẩy tuổi.

Tôi chợt hiểu câu nói của anh Thân, anh ít nói đùa, nên khi anh nói đùa tôi dễ hiểu lầm. Vậy mà từ trước đến nay tôi cứ thắc mắc hoài, thắc mắc và nghi ngờ anh Thân. Thật là bậy. Bây giờ tôi hiểu rồi, tôi hiểu lòng anh chị tôi và tôi sung sướng hết sức. Nhưng sau đó tiếng cười rúc rích của chị Hiền làm tôi rối loạn. Tôi cố kìm giữ hết sức, nhưng tôi không thể không nghe tiếng cười của anh chị tôi… và trong đêm tối, bàn tay của Toản đầy lông lá, hai bàn tay đã đặt lên ngực tôi bên ngoài làn vải mỏng. Tôi vừa kinh tởm vừa tê dại. Thế là nghĩa lý gì? Tôi cắn mạnh môi, đập đầu vào gối… Tôi cố lái đầu óc tôi thoát những tưởng tượng thô bỉ. Tôi nghĩ đến những chương trình cho buổi học tối, nhưng tất cả đều mù quáng, mờ tịt trong tôi… Tôi ôm chặt chiếc gối dài, cố dìm cơn xao xuyến. Hình ảnh Bằng chợt thoáng nhanh trong tôi… Tôi không hình dung ra mặt mũi chàng được, nhưng tôi cố nhớ, nhớ rồi không để làm gì hết…

Cũng trên căn gác này, nhiều đêm tôi đã thức dậy để nghe tiếng rên khẽ của chị Hiền, tiếng vỗ về của anh Thân. Tôi trở dậy, lúc này là hai giờ khuya, đêm nay tôi muốn chìm trong vũng tối bên ngoài khung cửa sổ. Tôi vặn nhỏ ngọn đèn, tựa cửa sổ nhìn ra. Nhưng bên ngoài không tối như tôi tưởng. Căn gác của cô hàng xóm vẫn còn để đèn, ánh đèn màu tím buồn bã thơ mộng hắt ra tấm màn buông, chém những vệt dài trên vách ván, trên ban-công những nhà sát cạnh… Tôi bỗng thấy một người chạy ra hàng hiên, cô gái đó mặc chiếc áo ngủ mỏng tanh, cô giơ hai tay lên phía trước. Tôi giật mình, cô ta sẽ lao đầu xuống… Nhưng không, một người đàn ông nữa từ bên trong chạy ra, giằng co và cười. Đoạn người đàn ông bế xốc người đàn bà vào cùng lăn xuống giường. Tấm màn kéo lại một nửa. Tôi ôm lấy mặt. Tôi chợt nhớ tới chị Hiền lúc nằm trần truồng trên bàn đẻ. Con người vậy đó, những sung sướng và đau khổ tiếp nối nhau. Tôi đóng cửa sổ, leo lên giường nằm, nhưng máu tôi như chạy dồn nhau, nóng hực. Tôi khó chịu hết sức, căn gác lúc này như thâu nhỏ và nhốt chặt tôi trong đó. Tôi cầu cứu tới khuôn mặt bé Măng Cụt, nụ cười của bé nở ra trong đêm tối cùng dòng lệ xót xa của tôi. Hai mắt của bé Măng Cụt đong đưa, tại sao bé lại giống anh Thân, như chị Hiền, sao lại giống thầy tôi. Nhưng tôi, tại sao chỉ giống mẹ tôi…