Chương 7
MÙA thu tới một cách vội vàng, lá chưa kịp vàng và cũng không để cho ai chuẩn bị kịp để chờ đón. Nhưng tình hình bỗng như đang có gì thay đổi. Tôi lười đọc báo nên không biết mấy về tin tức bên ngoài. Thỉnh thoảng anh Thân và vài người bạn của anh có nhắc tới chiến tranh, cách mạng. Nhưng tôi không để ý lắm. Những cảnh chiến tranh, người giết người, tôi đã coi trên màn bạc và tôi ghê tởm, nhưng tôi chỉ nghe thoáng qua mà không nhìn thấy. Người ta nói chuyện xa vời, nhưng sao anh chị thì đầy vẻ quan tâm về câu chuyện trên. Tôi vẫn mài miệt với những tấm bố, tuýp sơn. Bây giờ tôi vẽ đã vững so với trước nhiều. Tranh tôi kín gậm giường, sau kẹt tủ, sau kẽ vách. Thỉnh thoảng tôi lôi ra, xóa những bức không được đẹp để vẽ những bức mới. Tôi làm việc thật say sưa đến đỗi tôi cũng không ngờ nổi. Chị Hiền và anh Thân thỉnh thoảng phải nhắc nhở tôi đi chơi.
Anh Thân nói:
- Em suốt ngày học gạo ở trên gác. Học gạo tốt lắm, nhưng em phải nghĩ tới sức khỏe nữa chớ.
Tôi nghe lời, lâu lâu đi ra phố, nhưng thường tôi tới nhà Phương, cô bạn gái hiền lành của tôi. Đến để cùng ôn lại bài vở hoặc rủ nhau tìm một phim vui giải trí.
Và một vài lần tôi cũng gặp Toản ở ngoài đường. Sự gặp gỡ đó không làm tôi khó chịu nữa. Nhưng đôi khi nhìn thấy hai bàn tay của Toản, khuôn mặt của Toản, tôi bỗng băn khoăn khổ sở, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại khổ sở vô lý như thế…
Tôi đã dạy tận tâm cho Hoài Chi và Phương Tần. Hai trẻ học rất tấn tới. Bởi thế, ông Hào có vẻ hài lòng lắm. Những phong thư đựng tiền (số tiền hiện đã tăng lên đến hai ngàn rưởi) và mảnh giấy cám ơn lịch sự vẫn đều đặn hàng tháng.
Thời gian sau này hình như ông Hào có chuyện gì buồn phiền, bận rộn nên thường đi vắng luôn. Hai trẻ xa cha càng quấn quít tôi hơn. Ngày chủ nhật, đôi khi tôi tới dẫn chúng đi bến tầu hoặc xem hát bóng, hay dạy thêm chúng học ở nhà. Hai trẻ tranh nhau giành tình thương mến nơi tôi. Bé Chi thường tỏ vẻ ganh tị ra mặt. Trẻ con làm việc gì cũng đáng yêu. Tôi cố gắng gạt bỏ thiên vị để yêu hai đứa đồng đều, nhưng sao tôi vẫn trìu mến riêng với bé Tần kinh khủng. Khuôn mặt của Tần chính là khuôn mặt trẻ thơ cô đơn của tôi. Tôi thường làm quan tòa hòa giải cho những cuộc cãi vã, phụng phịu giữa hai trẻ. Việc tôi dành thêm thì giờ để săn sóc hai bé Chi và Tần đến tai ông Hòa. Ông có vẻ bằng lòng hết sức. Sau đó, dường như ông cũng chú ý tới công việc dạy dỗ của tôi nhiều hơn, có khi ông tự lái xe đưa tôi và hai đứa bé đến tận rạp chiếu bóng nhưng thái độ của ông vẫn nghiêm trang làm tôi yên lòng. Tôi không thể nghi kỵ gì hết.
Một buổi sáng chủ nhật, thay vì đến đón Chi và Tần đi chơi vào bốn giờ chiều như thường lệ, tôi lại đến buổi sáng. Bà quản gia đi vắng, còn chị ở đang sửa soạn đi chợ. Tôi vào phòng khách không thấy hai trẻ đâu. Một lát, tôi bỗng nghe tiếng chúng xì xào ngoài cửa sổ. Chúng đang ngồi sau một bụi hoa to nhỏ. Tôi tiến lại phía cửa, định lên tiếng, thì nghe thấy tiếng bé Chi nhắc đến tên tôi. Tò mò, tôi không lên tiếng vội mà yên lặng chú ý nghe xem chúng nói gì. Thật ra nghe lỏm trẻ con nói chuyện là một điều tức cười, nhưng tôi muốn biết tình cảm của chúng đối với tôi ra sao.
Tôi nghe Tần nói:
- Ba bảo chúng mình phải quí trọng cô giáo. Ba sẽ nuôi cô giáo ở trong nhà dạy mình, không cho cô giáo về.
Tiếng của Chi:
- Chị nghe cô Thúy bảo là sao ba không cưới cô giáo. Ba nói cô giáo không hấp dẫn.
Cô Thúy còn nói… Tần cắt ngang:
- Tần ghét cô Thúy.
Chi nói thêm:
- Ba còn nói với cô Thúy là cô giáo như một bà cụ non, cô ấy đạo đức lắm.
Tần cãi:
- Tần quí cô giáo. Tần muốn ba lấy cô giáo kia.
- Nhưng ba bảo cô giáo không hấp dẫn mà. Cô giáo chỉ mặc có quần áo trắng thôi, Tần thấy trong phòng ngủ của ba không. Có lần Tần thấy…
Tần kêu lên:
- Thôi Tần không nghe đâu. Chuyện người lớn mà.
Yên lặng một chút rồi tiếng Chi lại vang lên:
- Nhưng Chi thấy rồi. Chi biết ba cũng không lấy cô Thúy.
- Ba sẽ lấy cô giáo. Để Tần nói với ba…
Tôi đứng lặng người đi một lúc lâu. Câu chuyện giữa hai đứa bé như những lằn roi quất vào mặt tôi. Cô giáo như một bà cụ non. Tôi không hấp dẫn. Phải rồi, tôi có gì để mà hấp dẫn đâu. Trong chiếc áo dài trắng mà tôi đang mặc đây, tôi rõ ràng là một con lọ lem, vụng về quê kệch. Tôi đứng choáng váng hồi lâu rồi lén bỏ ra về, buổi đó tôi đã không dẫn chúng đi chơi. Tối hôm ấy, tôi nhận được một lá thư tỏ tình của Hưng, một sinh viên từng theo đuổi tán tỉnh tôi từ lâu. Lá thư của Hưng thật tầm thường nhạt nhẽo nhưng tôi vẫn thức trắng đêm để trả lời. Tôi viết cho Hưng biết là tôi chưa định gì hết. Nhưng trong thâm tâm tôi, tôi mơ hồ thấy cũng có thể sẽ yêu Hưng. Điều đó chưa có gì chắc cả. Những buổi học sau đó tôi thật nghiêm khắc với Chi và Tần. Nhưng khi gặp ông Hòa tôi vẫn không giấu khỏi bối rối. Có điều lạ là tôi bỗng để ý thấy là ông Hòa tỏ vẻ săn sóc tôi hơn. Chủ nhật ông thường kiếm cớ ở nhà để đưa chúng tôi tới rạp chiếu bóng rồi đưa về. Không hiểu bởi đâu tôi đã mạnh dạn hơn khi nói chuyện với ông, chắc tôi đã bị một mặc cảm thật mơ hồ là tôi bị ông Hòa cho tôi là không hấp dẫn, xấu xí. Tôi bắt đầu nổi khùng, tôi không thể để ông ta coi tôi như thế được. Nhưng tôi cũng không thể ăn mặc cách nào khác để nổi bật hơn. Và vì ý nghĩ đó làm tôi hơi thẹn khi gặp ông Hòa, tôi đâm ra khó khăn với cả chính tôi. Nhưng tôi vẫn không thể nào làm ngược bản tính của tôi được, tôi lại càng dễ tính dần, cũng bởi ở ông Hòa, ông là người từng trải, đã biết gợi vào những ham muốn thầm kín của tuổi con gái tôi. Và lý do nữa là Phương Tần, sự ngây thơ của nó làm tôi ngộp trong tươi mát.
Nhưng càng ngày tôi bỗng cảm mến ông Hòa hơn, sự lạnh lùng của ông ban đầu như mất hẳn. Tôi nói tôi cảm mến ông với ý nghĩ rất thẳng thắn không có gì rắc rối hết. Bởi tôi vẫn gặp ông hàng ngày, nói chuyện và còn những việc xẩy tới nữa.
Hôm ấy là một tối chủ nhật, đáng lẽ không phải đến dạy cho bé Chi và Tần nhưng tuần đó vì bị cảm nhẹ, tôi đã bỏ mất một buổi dạy. Tôi nghĩ tối chủ nhật này rồi, nên tới dạy bù cho chúng. Giờ này chắc ông Hòa cũng không có nhà. Trời se lạnh dịu dàng, tôi chọn bộ áo quần đen và sửa soạn đi trong lúc anh chị Thân đang ngồi đùa với bé Măng Cụt ở phòng khách.
Thấy tôi mang chiếc áo dài đen, chị Hiền chợt kêu lên:
- Hạnh này!
Tôi đứng dừng lại nhìn chị, chị ngắm nghía tôi một lúc rồi nói:
- Anh Thân, anh thấy Hạnh đã nhớn phồng lên rồi không? Hạnh có giống em hồi đó không anh?
Anh Thân cười:
- Giống, nhưng trông hiền và ngoan hơn em nhiều. Chủ nhật mà Hạnh đi đâu đó.
Tôi nói dối hết sức vụng về:
- Dạ, em đi dự tiệc sinh nhật một cô bạn.
Chị Hiền kêu lên một tiếng ngạc nhiên hết sức, tôi chợt bối rối vì nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc. Đi dự tiệc sinh nhật mà ăn vận thế này chăng? Tôi nói dối vô ý hết sức.
- Em ăn mặc như vậy đi dự sinh nhật bạn sao?
Tôi cố gượng cười tự nhiên:
- Dạ, em đã đi ăn sinh nhật lần nào đâu mà biết, thôi em đi thay áo trắng nhé?
- Áo trắng, vậy những chiếc áo màu của em đâu?
- Trong tủ.
Giọng anh Thân:
- Cô Hạnh mải học mụ cả người rồi, phải không con?
Anh giơ cao bé Măng Cụt lên, thằng bé cười sằng sặc. Chị Hiền đứng dậy kéo tuốt tôi đi:
- Vào đây, chị nghĩ ra cái này hay lắm.
Tôi chưa kịp ngạc nhiên tôi chị đã buông tấm màn nơi cửa vào phòng trong xuống. Chị mở tủ lấy ra chiếc áo dài màu xanh dương óng ánh. Chiếc áo đẹp nhất của chị hồi mới cưới mà đã từ lâu chị không có dịp mặc nên cất kỹ trong tủ. Tôi đang còn ngần ngại thì chính tay chị Hiền đã thay áo cho tôi.
Chị vừa ngắm nghía vừa vuốt ve tôi với dáng điệu thích thú lẫn sửng sốt:
- Hạnh lớn và xinh lắm rồi, không ngờ cô đẹp quá đấy nhé.
Chị du tôi ngồi xuống trước bàn phấn, những son phấn xếp trong ngăn từ lâu được lôi ra, tôi ngồi yên để mặc cho chị trang điểm. Lần đầu tiên tôi đánh má hồng thoa son. Khuôn mặt tôi trong gương bỗng lạ hoắc. Tôi đã không còn là tôi nữa chăng? Sao mắt tôi sáng thế, má tôi hồng thế? Và khi tôi đứng trước tấm gương lớn, tôi suýt kêu lên. Trong chiếc áo dài của chị Hiền ôm sát người, tôi như một có gái kiêu sa đài các, cái eo thật thanh tú, cái ngực no tròn. Tôi thấy tôi nhớn như thổi và xấu hổ với những điều mình khám phá được.
Chị Hiền chải tóc cho tôi, mái tóc đen ôm dài xuống đôi vai thon nhỏ, da mặt tôi trắng mịn màng, tôi cắn hai môi vào nhau ngượng ngùng:
- Không được đâu chị.
- Cái gì mà không được?
- Thôi em không thoa son đâu, người ta cười chết.
Tôi lấy miếng gòn chùi bớt son phấn, chị Hiền chỉ nhìn tôi mà tủm tỉm cười. Chị Hiền kéo tôi ra khỏi phòng:
- Anh Thân, nhìn xem.
Thân la lên một tiếng, bé Măng Cụt từ trên tay anh tuột xuống ôm lấy hai chân tôi:
- Cô Hạnh, cô Hạnh…
Tôi bế nó lên lòng, nó đưa tay bíu một nắm tóc của tôi ; anh Thân đứng dậy trong một dáng điệu hết sức khôi hài:
- Kính chào cô. Có phải quí danh cô là Hạnh.
Tôi đã làm cho gia đình anh chị tôi vui nhiều quá, tôi cố đùa lại để che lấp sự ngượng ngùng đang dồn đỏ đôi má:
- Thưa ông, tôi không phải là cô Hạnh nào mà ông biết ạ.
Cả nhà cười vang, bé Măng Cụt cũng cười. Chị Hiền ôm lấy vai tôi, anh Thân lại nói:
- Chúng tôi lại phải sắp sửa có thêm em trai rồi đó.
- Chỉ nói nhảm.
Chị Hiền nguýt anh Thân một cái, rồi quay sang tôi:
- Em đứng yên đó, đợi chị một lát đã nghe.
Chị lại khoát màn đi vào trong, lát sau trở ra, trên tay cầm xâu chuỗi huyền. Tôi cảm động:
- Chị lo cho em quá.
- Lo mà có lo được gì đâu em.
Chị Hiền đeo chuỗi huyền vào cổ tôi, anh Thân nói:
- Bây giờ cô Hạnh có thể làm nàng tiên xanh trong buổi tiệc…
Tôi hôn bé Măng cụt, xin phép anh chị rồi gọi tắc xi tới ngôi biệt thự ở đường Công lý. Ngồi trên xe, soi mặt trong tấm kính chiếu hậu, tôi bỗng thấy buồn nôn nao, tôi đã nói dối anh chị tôi, sự thật tôi chưa bao giờ dự một buổi tiệc nào của bạn bè. Những đứa bạn cùng lớp thỉnh thoảng ăn sinh nhật, mở tiệc tùng nhảy nhót, khi được mời tôi đã kiếm cớ từ chối ngay. Tôi cũng không phân tích được lòng mình có thích hay không thích, nhưng tôi biết chắc chắn là không thể sống như vậy được. Bây giờ tôi đang mặc áo đẹp, tôi đang diện thật bảnh để đi tới dạy hai đứa nhỏ, thật là buồn cười. Nếu nửa chừng ông Hòa về thấy tôi ăn vận như vậy rồi ông sẽ nghĩ sao? Câu nói của mấy đứa nhỏ hôm nào bỗng dội trong đầu tôi: « Cô giáo trông không hấp dẫn ». Tôi bỗng khổ sở tới muốn khóc, nghèo có gì xấu hổ đâu, tại sao tôi lại nghĩ đến điều đó. Nhưng tại sao, mình lại không ăn mặc được. Lý do của tôi chỉ làm tôi yên tâm một lúc rồi đâu lại vào đấy, tôi có nghĩ tới chiếc áo và khuôn mặt tôi đang mang. Một cô Hạnh đã thay đổi rồi… tôi lo sợ cho những thầm kín vừa khám phá được. Rồi những lý do khác tiếp diễn trong tôi, nếu gặp ông Hòa, tôi sẽ nói dối là tôi vừa đi ăn sinh nhật một người bạn, nhớ còn thiếu hai đứa nhỏ một buổi dạy tôi vội tới ngay đây. Rồi tôi sẽ nói: « Tưởng chủ nhật không có ông ở nhà ». Ông Hòa sẽ nói một câu nào đó, tôi sẽ nói lại: « Nếu cần yên tĩnh tôi sẽ dạy lũ trẻ vào buổi khác ». Rồi sau đó… tôi nghĩ tiếp và miên man trong một cuộc đối thoại với mình, cho tới lúc đã bảo xe ngừng lại. Tôi nhìn xuống khoảng căn biệt thự, những dẫy xe đang nối đuôi nhau và cái cửa sắt chỉ khép hờ. Âm thanh đầu tiên mà tôi nghe thấy là tiếng nhạc tiếng kèn, từ trong ngôi nhà đầy ánh sáng dội ra. Chuyện gì vậy? Một tiệc vui hay một đám cưới? Những dây hoa, những tràng cười, tiếng nhạc đã xoáy trong tai, tôi bỗng thấy mặt tôi chóa đi mội lát. Cái gì vậy? Chiếc xe tắc xi đã đậu sát vào lề, và cánh cửa đã mở…
- Cô giáo!
Cánh cửa sắt bị xô mạnh, Tần và Chi chạy ồ ra, chúng tranh nhau cầm hai bàn tay tôi, ríu rít:
- Cô giáo hôm nay mặc áo mới đẹp quá. Ba mời cô giáo tới dự tiệc phải không? Cô giáo tới trễ vậy hả cô.
Ba mời cô giáo tới dự tiệc? Tôi không biết trả lời với hai đứa nhỏ sao hết. Ông Hòa đãi tiệc? Tiệc hỏi, tiệc cưới, hay dạ hội? Tôi thấy thấp thoáng bên trong rất nhiều áo màu, tiếng cười của đàn bà dòn tan làm chân tôi ríu lại. Nhưng ánh đèn màu hắt ra thật thơ mộng xui tôi sự tò mò, tôi lưỡng lự không biết nên quay ra hay đứng lại đó.
Bé Tần và bé Chi lôi kéo tôi, vừa lôi vừa gọi:
- Ba ơi ba, ra đón cô giáo nè.
- Đừng, đừng gọi ba.
Tôi kêu lên hốt hoảng, nhưng hai đứa bé vui mừng cứ cười mãi và ríu rít mãi. Tôi hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Sinh nhật ba đó cô giáo.
Chi nhanh nhẩu:
- Hôm nay cô Thúy cắt bánh cho ba, cô Thúy mặc áo đỏ…
Tôi đứng dừng lại:
- Thôi để cô về, hôm khác cô tới dạy.
- Không hôm nay cô phải ở lại với chúng em. Ba bận đãi tiệc, chúng em buồn lắm, cô nhé, cô ở lại nhé. Mà ba mời cô giáo mà…
Tôi gỡ tay bé Tần ra:
- Không, ba không có mời cô giáo, cô định tới dạy bù hôm nghỉ vừa rồi. Các em vào trong chơi đi.
Tôi xoa má hai đứa trẻ rồi quay ra, bước chân tôi nặng chình chịch theo tiếng nhạc. Nhưng vừa lúc đó, tôi nghe tiếng giày bước tới, rồi giọng ông Hòa: « Cô giáo ».
Tôi quay lại, trước mặt tôi ông Hòa đang đứng, dáng điệu hết sức hào hoa. Đầu tóc chải mượt, bộ vét mầu xẫm nổi bật chiếc nơ đỏ trên cổ áo sơ mi trắng. Ông tươi cười nhìn tôi, mặt ông đỏ hồng dưới ánh điện:
- Sao cô giáo lại về?
Tôi cúi đầu, tại sao ông Hòa lại hỏi tại sao tôi bỏ về? Tôi tới đây do sự tình cờ hết sức, nhưng tôi không trả lời được câu hỏi của ông Hòa. Tại sao tôi lại về? Nhưng lý do gì tôi lại bước chân vào ngôi nhà này, tôi có được ai mời đâu. Tự nhiên tôi cảm thấy mình giận hờn, sự giận hờn vô lý hết sức…
- Cô giáo vào với các em đi.
Tôi cố gắng thật tự nhiên để trả lời ông Hòa:
- Dạ, tôi chỉ định tới dạy bé Chi và Tần để bù lại hôm thứ sáu nghỉ, xin lỗi ông, hôm đó tôi bị cảm bất thình lình.
Ông Hòa nhìn chăm chăm vào mặt tôi:
- Tôi trông cô giáo như vừa đi đâu về.
Tôi càng bối rối hơn:
- Dạ, tôi vừa đi dự tiệc cưới cô bạn xong, thấy còn sớm, tôi định ghé qua đây để dạy bù cho hai em. Nhưng hôm nay nhà bận khách thôi để mai tôi tới vậy.
Nhưng đôi mắt ông Hòa vẫn chăm chăm nhìn tôi. Tôi đã thay đổi trước mắt ông Hòa. Vì chiếc áo mới, vì xâu chuỗi hột? Tôi bỗng thấy mình hết sức mỉa mai, xâu chuỗi hột của chị tôi, cái áo mới mà là vật thật cũ của chị tôi nữa… Ông Hòa đang nhìn tôi và đang nghĩ gì về tôi? Liệu ông có hiểu lầm về sự thay đổi của tôi không? Tôi bỗng băn khoăn khổ sở hết sức. Đôi mắt đứng tuổi ấy đang nghĩ gì với tia nhìn vừa xót thương vừa diễu cợt đó? Chiếc áo như bó chặt thân thể tôi hơn và chuỗi hạt rực rỡ hết sức trơ trẽn…
Tôi đứng chôn chân chịu trận, nhưng không lâu, giọng ông Hòa bỗng thật dịu dàng:
- Hôm nay là ngày sinh nhật của tôi. Tôi mời cô giáo vui lòng vào dự tiệc với tôi một lát nhé. Mong cô đừng từ chối.
Tôi ngây người ra, nửa thẹn thùng nửa kiêu hãnh, ông Hòa mời tôi thật, giọng ông không phải là nói để đùa, nói để khỏi mất lòng, tôi biết. Trong mắt tôi có sự nhận xét tinh tế riêng, dù có thể chỉ tinh tế trong một lúc nào đó. Nãy giờ tôi quên cả bé Chi và Tần đang đứng nhìn chăm vào khuôn mặt tôi chờ đợi, tôi nhìn thấy cả sự sáng rỡ trên khuôn mặt chúng nữa…
- Cô giáo, vào với chúng em đi.
Tôi ôm lấy bé Tần để khỏi thấy tay chân mình thừa thãi:
- Dạ thôi, cảm ơn ông, tôi không quen những buổi tiệc tùng…
- Cô nói dối rồi, cô chả đi dự tiệc cưới vừa rồi là gì, thôi, xin mời cô giáo.
- Dạ…
- Hay cô cho rằng tôi không xứng đáng mời cô…
- Không, không phải, nhưng tại tôi không kịp chuẩn bị trước.
- Trời, cô là người khách đẹp nhất, quí nhất của tôi hôm nay…
Chưa có ai nói với tôi một câu lịch sự như thế, câu nói của ông Hòa làm tôi cảm động vô cùng. Ông Hòa đã nhìn thấy tôi, đã chú ý tới tôi, tôi thấy mình hả dạ và buồn cười một mình. Không thể từ chối mãi, tôi đành dắt bé Chi và Tần theo chân ông Hòa bước vào. Nhưng tôi bắt ông hứa với tôi là chỉ để tôi ở bên trong, riêng với bé Chi và Tần. Hình như cả trăm con mắt đang đổ dồn vào tôi khi tôi bước vào phòng tiệc. Tôi không dám nhìn một phía nào hết, xung quanh tôi, những tảng ánh sáng đèn đầy màu sắc như chói rực trên tấm áo nhung xanh. Tôi cảm thấy tai tôi nóng rừ, mặt tôi nóng rừ.
Ông Hòa nói với khách:
- Xin giới thiệu với các bạn, đây là cô giáo của các con tôi…
Tôi cúi đầu chào qua một lượt, nhiều tiếng xì xào nổi lên, nghe cả tiếng diễu cợt nữa. Ông Hòa cáo lỗi cho tôi vào trong dạy lũ trẻ, tiếng xôn xao phản đối, nhưng cuối cùng tôi cũng dẫn được hai đứa bé đi vào trong.
Tôi nghe tiếng một người đàn bà nói:
- Cô giáo đẹp quá hả anh Hòa, có phải cô giáo của anh nữa đấy không, chị Thúy để vậy mà chịu à.
Một giọng khác, hơi cao và chanh chua:
- Hừ, vậy mà người ta cứ bảo là không hấp dẫn.
Tôi đoán câu nói đó là của Thúy và tự nhiên tôi cảm thấy buồn hết sức, tôi chỉ là một cô giáo nghèo, một đứa con gái đáng thương trước mắt giới trưởng giả. Nhưng thấy ông Hòa ân cần đưa tôi vào tận buồng ngủ, chỉ có nơi này là yên ổn cho chúng tôi lúc này, xa biệt với phòng khách. Tuy nhiên khi bước vào phòng, người tôi không khỏi run nhẹ.
- Cô giáo ở đây nhé.
Tôi gật đầu, ông Hòa nhìn tôi một thoáng rồi đi ra. Tôi bật ngọn đèn giữa phòng sáng choang và cố không nhìn những bức tranh khỏa thân treo trên tường, nhưng tôi không thể cố gắng mãi được, tranh đó đúng là của Renoir. Hai đứa bé cố nhiên đã quen với gian phòng này lắm rồi. Riêng tôi, dưới mắt một người thích hội họa, tôi chịu nhận ông Hòa có một đầu óc khá nghệ sĩ, những bức tranh màu sắc và cách xếp đặt là cả một sự hòa hợp quyến rũ. Quyến rũ, tôi đã nghĩ gì vậy? Nhưng thú thật tôi không còn coi ông Hòa như trước nữa. Trước kia tôi chỉ nghĩ ông là một người giàu có, chơi bời và tâm hồn rất nông cạn, sống xô bồ. Ông Hòa không phải thế, nhưng tôi đã nghĩ làm gì mà quá xa vậy. Ông Hòa chỉ coi tôi là một cô giáo nghèo và nhìn tôi bằng vẻ thương hại của một người thừa thãi của, coi việc giúp đỡ, bố thí làm vui.
Tôi mở sách ra, nhưng bé Tần đã cầm lấy tay tôi:
- Cô giáo, hôm nay cô kể chuyện cho chúng em nghe đi cô đừng dạy học nữa.
Tôi ngạc nhiên:
- Sao bỗng nhiên Tần lại không thích học?
- Dạ, nhưng hôm nay em thích cô giáo kể chuyện cho em nghe, hôm nay chủ nhật mà cô…
Đôi mắt Tần mơ màng, tôi nghĩ nó đang nghe tiếng nhạc ở ngoài phòng vọng vào với vẻ hết sức lơ đãng. Tôi chợt hiểu lý do tại sao Tần không muốn học hôm nay.
Tôi quay sang hỏi Chi:
- Còn Chi thì sao?
Vẻ liến thoắng hằng ngày trên khuôn mặt của Chi cũng biến mất ; nó nói:
- Cô giáo, cô kể chuyện đời xưa đi, chuyện thật dài, thật nhiều bà tiên vào cô nhé.
Tôi gật đầu và cố moi trí nhớ tìm một chuyện cổ tích cho hợp với hai đứa nhỏ. Thủa nhỏ tôi có được ai kể chuyện cổ tích cho nghe bao giờ đâu, tôi cảm thương bé Tần và Chi hết sức, chúng nó cũng thế, sống trên sự giàu sang, ăn mặc, nhưng chúng không biết mẹ và cũng không trọn tình thương của cha. Tôi đưa tay ôm lấy hai đứa, lúc đó chúng tôi đang ở khuôn cửa sổ nhìn xuống khu vườn hoa. Tôi ngửi thấy mùi hương hoàng lan thơm ngát. Tôi chợt nghĩ tới những bông hoa hoàng lan trắng nõn đang tỏa hương giữa đêm, cũng như tôi cũng đang tỏa hương trong tuổi con gái của tôi, nhưng tôi thiệt thòi và cô đơn hơn nhiều… Tôi bỗng nhớ tới một chuyện cổ tích mà tôi được đọc hồi học lớp nhất: « Nàng công chúa ngủ trong rừng », tôi kể cho chúng nghe. Chúng tôi ngồi trên ba chiếc ghế nhỏ kê sát nhau, nhìn ra khoảng vườn mênh mông lấp lánh. Tôi không nhớ thời gian kể chuyện cho hai đứa trẻ dài bao lâu, nhưng khi tôi ngừng lại thì bé Tần đã nằm gọn trong lòng tôi, tôi nhìn thấy giọt nước mắt đọng trên mi nó. Bất giác tôi cúi xuống hôn nhẹ trên đôi má mịn màng của bé, và lạ lùng, một giọt lệ từ mắt tôi cũng rơi xuống trên khuôn mặt trẻ thơ của bé Tần.
Vừa lúc, thật bất ngờ, ông Hòa đi vào giữa phòng, ông đứng nhìn sững cảnh tượng của chúng tôi, trên tay ông bưng một cái khay nhỏ. Thay vì sai người làm, ông đã tận tay mang vào cho chúng tôi một ly vang, hai cốc cam tươi và một đĩa bánh ngọt.
- Cô giáo, xin cô vui lòng dùng chiếc bánh ngọt, mừng tuổi già của tôi.
- Cô giáo…
Bé Tần vừa gọi vừa nhắm mắt lại, giọt lệ của tôi loang dần trên gò má non thơ của nó, lăn dài và dính vào những sợi tóc mai mềm mại…
Tôi ngẩng lên, đưa tay đón lấy khay bánh ngọt:
- Cám ơn ông.
- Còn sớm lắm, tôi mong cô giáo ở lại chơi với các em, một lát tàn tiệc, tôi xin đưa cô giáo về.
- Cảm ơn ông.
Ông Hòa mỉm cười chào tôi rất lễ độ rồi quay ra. Bé Tần vụt ngồi dậy ôm lấy cổ tôi, tay nó luồn vào tóc tôi, thỏ thẻ:
- Cô giáo, cô giáo thương tụi em không?
Bé Chi cũng cầm lấy tay tôi. Tôi gật đầu và chia bánh ngọt cho hai đứa trẻ ăn. Đồng hồ gõ mười tiếng, tôi giật mình, muộn quá rồi. Tôi muốn về nhưng nghĩ tới sự cô đơn của hai đứa nhỏ lòng tôi lại không nỡ. Tôi bế hai đứa trẻ đặt lên giường ngủ của ông Hòa rồi bắc ghế ngồi bên dỗ dành. Tôi tiếp tục kể chuyện cổ tích cho chúng nghe, giọng tôi như ngọt với hương hoàng lan từ ngoài vườn bay vào sực nức. Tôi nghe trong không gian như muôn ngàn vì sao đang cựa mình, bay xà xuống và đậu trên những nhánh hoàng lan và tiếng vỡ thầm kín của tuổi con gái tôi vừa tới giọng, người tôi nao nức những hương hoàng lan cùng với hai hơi thở ngọt ngào của mong ước, tôi quên tôi trong tuồng lớp cô giáo nghèo tôi nghiệp…
Đôi mắt của bé Chi và Tần đã khép yên ngủ, hai khuôn mặt trẻ thơ làm tôi bàng hoàng. Tôi tắt ngọn đèn giữa phòng, bấy giờ ánh sáng đổi màu xanh trên khuôn mặt trẻ thơ hết sức bình yên, êm ái. Tôi bỏ ra đứng ở cửa sổ, nhìn ra khoảng vườn tối mênh mông, mùi hương ngọt ngào nhưng tôi không thể nhận cây hoàng lan ở về phương hướng nào… Người tôi bỗng bồn chồn như say sóng… đêm không trăng nhưng đêm đầy sao, tiếng nhạc bên ngoài bây giờ thật dịu dàng, trầm bổng. Tôi nghe thấy những tiếng chân bước, người ta đang khiêu vũ ở ngoài đó. Lúc này ông Hòa đang ôm cô Thúy, hay một bà thật đẹp, đang biểu diễn một điệu vũ bay bướm, bởi những tràng cười, tràng vỗ tay mà đoán vậy… Tôi bưng ly rượu vang lên uống cạn một hơi, tôi chưa quen uống rượu bao giờ, dù một ly bia nhỏ cũng vậy. Hơi rượu ấm áp tan dần trong mạch máu tôi, đầu tôi bỗng bốc lên và choáng váng. Trong sự váng vất đó, tôi bỗng thấy những ấm ức như đang có dịp lưu thông mà không chịu bùng vỡ. Trên tường những bức hình khỏa thân như động đậy, uốn éo, như đang đi lại phía tôi, thổi những hơi lửa làm áo quần tôi bốc cháy… Tôi bỗng thấy rờn rợn, người tôi nổi gai ốc, tôi có cảm tưởng tôi còn ngồi đây, nghe thấy tiếng nhạc, bước chân, tôi sẽ nổi điên lên mất. Tôi đi lại phía giường, cúi hôn bé Tần rồi rón rén ra khỏi phòng. Bên ngoài khung cảnh buổi tiệc vẫn còn vui nhộn. Tôi đi về phía bếp, bà quản gia không thấy đâu, nhưng chị tớ gái thì đang nằm vắt ở chiếc ghế bố đặt nơi nhà ngang mà ngủ. Một vạt áo chị tốc lên lộ một phần bụng trắng hếu và phía trên cúc áo bị tuột, lộ một phần ngực, tôi rùng mình bước đi thật nhanh. Ra tới đường tôi mới thấy yên tâm, những chiếc xe hơi vẫn còn đậu nối đuôi nhau. Buổi tiệc vẫn còn vui, tiếng nhạc quyến rũ. Tôi đi bộ một đoạn rồi lên tắc xi. Căn phòng ngủ rộng với buổi tiệc của ông Hòa, hình ảnh cô tớ gái nằm ngủ hớ hênh vẫn còn ám ảnh tôi không dứt ra được.
Tôi về tới nhà đúng mười một giờ, chị Hiền mở cửa cho tôi, chị hỏi:
- Dự tiệc có vui không hở em?
Tôi cố giữ bộ mặt thật bình thản và trả lời:
- Toàn tụi nhỏ chúng em thôi, không buồn mà cũng không vui lắm.
Chị Hiền hỏi tôi một vài câu về không khí buổi tiệc rồi mới tha cho tôi lên gác. Tôi thay quần áo rồi nằm vật xuống giường người như mệt mỏi lắm. Nhưng nằm trằn trọc rất khuya tôi cũng không ngủ được. Tôi bỗng nghe thấy tiếng trống lùng bùng rồi tiếng kèn tỉ tê thổi. Một đám ma ở gần đây, tiếng kèn trống như xoáy vào đầu làm tôi hết sức khó chịu và gây cho tôi sự hồi hộp vô cớ. Và lạ lùng hơn, trong sự hồi hộp, tôi bỗng có cảm giác ngần ngật sợ hãi, khó chịu. Tôi biết chắc tôi không sợ xác chết, nhưng tiếng kèn trống tỉ tê như ám lấy không khí, bóp chặt cả tiếng đập của tim tôi. Tôi mở rộng cảnh cửa sổ, nhìn xuống lối xóm. Đám tang ở ngõ hẻm bên kia, cách xa đường lộ. Nhưng tiếng kèn trống đêm khuya nổi bật lên hết sức bi thương, thỉnh thoảng lại nổi lên gây sự đợi chờ bất đắc dĩ.
Căn gác đối diện vẫn còn chong đèn sáng trưng. Tôi không dám tò mò nhìn vào căn gác đó mà nhìn lên trên trời, những vì sao nhỏ thật hiền lành, thật bình tĩnh, lấp lánh đong đưa. Thoảng đâu đây một mùi hương hoàng lan như còn vướng từ tư tưởng, vướng theo từ nơi khu vườn ông Hoà, thoảng trong tóc tôi, ngào ngạt…
Tôi tắt đèn và trằn trọc trong bóng tối.
Từ ngày đi dạy học cho hai đứa bé Chi và Tần, tôi đã bỏ quên Bằng trong một thời gian khá lâu, nhưng việc vẽ tranh tôi không hề trễ nải. Tôi vẫn chưa gặp Bằng lần nào, và anh Thân cũng quên khuấy mất lời hứa đầy vẻ diễu cợt dạo nọ.
Mùa đông đến ; trời Sài gòn bỗng nhiên thay đổi hẳn. Người ta nói khí hậu Sài gòn chưa bao giờ nên thơ như thế. Buổi sáng trời lạnh, có sương mù. Đêm thỉnh thoảng trăng rất trong. Khí hậu như làm người ta chú ý sự điểm trang hơn bởi thế, tôi đã nhìn thấy những kiểu áo đẹp, những màu len, những mái tóc. Và tôi cũng thấy tâm hồn tôi bỗng bình tĩnh lạ lùng, tôi như bình tĩnh đợi một sự thay đổi nào ghê gớm lắm, và bằng lòng tất cả, bởi tôi đang sống trong một mùa thật dịu dàng, tôi sống hoàn toàn cho tôi.
Tôi bắt đầu chăm chỉ học hành, đã có một thời gian say mê vẽ, tôi đã bê trễ sự học, bê trễ chứ không phải lười biếng đâu. Nhưng buổi học đổi sang chiều, tôi có thì giờ dậy muộn, ngồi thu mình trên căn gác viết nhật ký. Những trang nhật ký thật miên man, đôi lúc có những tên, những chữ ký hết sức vô nghĩa. Mùa này thích hợp cho tôi bao nhiêu thì lại buồn cho Phương, cháu của ông Hòa chừng đó. Cô nàng không thể đi bơi, không thể rủ bạn bè đi xa lộ, Thủ đức, và đời sống vì thế mà bớt tưng bừng. Phương thường kể cho tôi nghe với giọng rất chán nản về những buổi trời mưa, phải ngồi ở nhà và không biết làm gì, đành gây gổ với lũ em mất dạy cho đỡ buồn miệng. Còn Phương, người bạn gái hiền lành của tôi, mãi vô tư, mãi dịu hiền, tôi thấy nụ cười Phương như xa vắng hơn. Tôi nghĩ nó cũng đang có sự thay đổi, một tâm tình mới nào đó, chắc vậy.
Đối với anh Thân và chị Hiền, tôi không còn là trẻ con nữa, anh chị tôi đã dành cho tôi đời sống riêng tư hơn. Dĩ nhiên tôi sống riêng tư cho tôi nhiều, nhưng tôi vẫn thương yêu anh chị tôi, đời sống của anh chị tôi trầm lặng, đều đặn hết sức, thứ trầm lặng bình thường nhưng đầy hạnh phúc. Tuy vậy, tôi cũng không mấy chịu thứ đều đặn hạnh phúc mãi đó. Nhờ có số tiền dạy học, tôi tự lo lấy sách vở một phần cho anh chị tôi.
Anh chị Thân hình như cũng hiểu lờ mờ tôi làm ra tiền, và tin tôi, không hề thắc mắc về số tiền tôi kiếm được. Anh Thân tôi thật tế nhị, tôi thật thích anh ấy.