← Quay lại trang sách

Chương 9

BÉ Tần đã khoẻ lại và đã trở về nhà, sau hơn một tuần nằm ở Grall. Vết thương của nó thực ra không có gì đáng kể, nhưng lấy cớ là bé Tần cần nghỉ ngơi ít lâu, rồi mới có thể học hành lại, từ hơn một tuần nay, tôi đã không trở lại ngôi biệt thự của ông Hòa.

Sau buổi tối ngồi với ông Hòa trong sân bịnh viện, tôi đã cố tìm mọi cách để lánh mặt ông, để tránh phải nhắc lại, phải trả lời về câu chuyện ông đã nói. Có một vài lần tới bịnh viện thăm Tần, thấy có ông Hòa ở trong, tôi đã vội vàng lánh ra ngoài, chờ ông đi xong tôi mới trở vào gặp Tần.

Có lẽ chính ông Hòa cũng biết việc tôi cố tình lánh mặt ông nên ít ngày về sau, thấy tôi thường đến thăm Tần vào buổi chiều, ông Hòa đã tự ý lánh trước, không để cho tôi bận tâm. Sự tế nhị của ông Hòa làm tôi bằng lòng, cám ơn, nhưng cũng làm tôi suy nghĩ không ít. Thế là thế nào? Câu chuyện ông tỏ tình với tôi trong sân bệnh viện hôm Tần bị đụng xe là thế nào? Một chuyện thật hay chỉ là một sản phẩm của hoảng hốt thất thần. Tôi có thể yêu lại ông Hòa chăng? thế còn Bằng? Tôi nghĩ gì về Bằng? Tất cả những câu hỏi ấy thường ám ảnh tôi nhưng hình như chính tôi lại cố ý không muốn trả lời dứt khoát một câu hỏi nào hết. Hình như tôi sợ sự dứt khoát?

Nhưng mà tôi có sợ cũng không được. Vì chỉ sau một tuần lễ không tới ngôi biệt thự của ông Hòa, tôi đã nhận được một lá thư của ông Hòa gửi bằng bưu điện.

Lá thư viết vắn tắt:

- Cô giáo, cháu Tần đã mạnh. Cháu nhớ cô giáo lắm. Nếu không có việc gì bận, mời cô chiều nay tới dùng cơm với chúng tôi, hôm nay sinh nhật của cháu Tần. Mong cô không nỡ từ chối.

Mong cô không nỡ từ chối. Chữ nỡ từ chối của ông Hòa như một lời cố tình làm tôi băn khoăn. Đến hay không đến ; Không nỡ đến sao? Bao nhiêu câu hỏi lại xoay trong đầu tôi. Thời gian này tôi bị dồn bởi nhiều câu hỏi quá. Và cho tới buổi tối thì tôi quyết định đi tới nhà ông Hoà. Tại sao tôi lại không đến nhà ông Hoà được nhỉ, tôi là cô giáo, tôi là cô giáo và chỉ nên là một cô giáo thôi. Tôi mang lại hình ảnh một cô giáo nghèo với bộ quần áo trắng cũ. Nhưng tôi lại khổ sở và thấy mình đã làm ngược lại tất cả những ý muốn thầm kín trong thâm tâm mình. Chị Hiền lại vừa mới may cho tôi chiếc áo mới và trước đó tôi đã mấy lần cầm lên định mặc vào rồi tôi lại bỏ ra.

Tôi thấy ông Hoà đang đi lại trước sân, dáng mong đợi. Tự nhiên tôi đâm ra hồi hộp như lần đầu tiên hò hẹn với tình nhân. Tôi tự mắng thầm, tự cười thầm mình và hồi hộp, lo sợ. Tôi cố kìm hãm sự lo sợ mãi mà không được đến nỗi tôi cũng phải bực tức với cả tôi. Tôi vuốt lại tóc, một tay thu vào vạt áo rồi tôi đi vào, dáng dấp của tôi là dáng dấp của một nữ sinh, tội nghiệp và đầy mặc cảm. Tôi giận mình không biết làm dáng một tí, nhiều lúc tôi muốn làm dáng thì chính cử chỉ ấy trở nên vụng về thô kệch vô cùng. Lũ bạn tôi, đứa nào cũng rất điệu, khi nói, mắt liếc hoặc ngập ngừng, cười e ấp, hay đi nhỏng nha nhỏng nhảnh. Mỗi lần nhìn thấy một đứa bạn như thế tôi lại nổi gai ốc đầy mình, đời sao lắm màn kịch thật buồn cười, và mọi người vẫn biết mà vẫn đâm đầu thích những thứ đó. Tôi là một cô gái bất thường tôi lạc loài và xa lạ đủ mọi thứ. Đáng lý ra tôi nên lên rừng rú mà ở.

Ý nghĩ đó làm tôi khựng chân lại. Ông Hòa đã nhìn thấy tôi, ông tiến tới mấy bước, rồi cũng dừng lại, trong giọng nói của ông, tôi không thể tưởng ra được sự vui mừng hay lạnh nhạt. Nhưng trong đôi mắt ông vừa chiếu tới tôi đã vội nhìn xuống, và tôi cũng nhìn xuống, nơi những hòn sỏi nằm bất động dưới chân.

- Cô giáo.

Hai chữ cô giáo của ông Hòa như đánh mạnh vào thái dương tôi khiến tôi lặng người đi một phút. Tôi đã trở về vị trí của một cô giáo nghèo, đi dạy học kiếm sống. Tôi chỉ là một người làm công, được thuê tới dạy dỗ trong gia đình một thương gia giầu có. Nhưng nếu ông Hòa gọi tôi bằng tên, bằng một tiếng nào khác đó chắc đã làm tôi hoảng hốt đến tê lịm, và tôi có thể giận, có thể mích lòng. Tiếng cô giáo của ông Hòa đã giúp tôi can đảm hơn. Phải rồi, Hạnh mày còn muốn gì nữa? Tại sao mày lại giữ thái độ lừng khừng, hoặc bước tới, hoặc tháo lui, một trong hai đường, mày phải chọn. Hạnh, mày là một cô giáo, hãy đi vào trong, hãy tới bên hai đứa nhỏ, tự nhiên lên đi. Nhưng khi đi ngang qua phòng khách thì hình ảnh buổi tiệc như đánh thức dậy trong tôi những cảm giác cũ. Những tiếng cười, tiếng vỗ tay la hét như còn trốn ở trong bốn bức tường và chỉ chờ dịp nhào ra nhốn nháo. Nếu cô Thúy nào đó biết ông Hòa đã cầm tay tôi, đã nói với tôi những lời như thế, chắc cô sẽ cười tôi lắm. Đối với những người đàn bà như cô Thúy, tôi chỉ là một con nai tơ, một con bé hết sức quê mùa, kệch cỡm. Tôi không thể nào có mặt được trong thế giới thượng lưu của cô ta, của ông Hòa. Tôi đến chỉ như một trò đùa, tôi đi, chỉ như một vật trốn lỉnh, không cần thiết. Ông Hòa hình như đọc được những băn khoăn của tôi. Ông cũng mất cả tự nhiên. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế bên chiếc bàn con đặt một bình hoa màu tím. Phía giữa phòng khách, nơi bộ sa-lông bóng bẩy, một bình hoa lớn hơn, đầy những cánh hồng nhung đỏ chói. Mỗi ngày đã có bao nhiêu hoa hồng tới đây và chỉ tới một lần rồi bị vứt bỏ. Tôi đang nghĩ vẩn vơ thì có tiếng reo hò của Chi và Tần. Hai đứa bé chạy ùa ra, mỗi đứa một bên vai tôi tíu tít hỏi chuyện. Trước mặt tôi ông Hòa ngồi nhìn và mỉm cười, nụ cười thật bình dị hầu như lần đầu tiên tôi thấy trên môi ông. Sự vồn vập của hai đứa trẻ làm tôi quên hết mọi phiền toái đang đầy ắp ở trong đầu. Tôi vui sướng thật tình theo sự trìu mến của hai đứa trẻ. Tôi vuốt tóc Chi, cầm tay Tần mà tưởng như tôi vừa gặp lại những người thân vừa đi xa về. Sự thân yêu làm tôi choáng váng. Mà thật như thế, ngoài anh chị tôi, các cháu, tôi còn ai để mến thương ngoài Chi và Tần. Tôi thấy Chi và Tần đều mang áo mới, đầu bé Tần thắt chiếc nơ đỏ, chiếc nơ đỏ làm tôi liên tưởng tới Thúy đã thắt cho Tần.

Thấy tôi nhìn vào chiếc nơ của Tần, Chi liến thoắng:

- Chiếc nơ đỏ của Tần ba đi chọn đó, cô giáo xem đẹp không?

Tôi hỏi:

- Thế còn Chi thì được gì?

- Dạ em có cái ruy băng màu hồng, nhưng em không thắt. Hôm nay sinh nhật của Tần mà cô.

Tần lắc lắc bàn tay tôi:

- Ba đãi đi ăn hiệu cô giáo à.

Tôi hỏi Tần, nhưng như để hỏi ông Hòa:

- Tại sao lại phải đi ăn hiệu?

Ông Hòa trả lời:

- Hôm nay cô giáo không được ngạc nhiên gì hết nghe.

Rồi ông Hòa đứng lên. Ông đi tới nơi cửa sổ, vặn chốt rồi mở rộng. Phía khung cửa sổ này mở ra góc vườn có nhiều cây hoàng lan. Bây giờ cuối mùa hoa và hương thơm như đặc lại. Tôi ngây ngất mấy phút trước mùi hương vồn vã ấy.

Ông Hòa nói:

- Cô giáo nhìn ra vườn đi.

Tôi nhìn theo ngón tay ông chỉ, phía dưới bóng cây hoàng lan, cạnh mảnh đất dành trồng riêng những cây hồng, một bàn tiệc đã dọn sẵn. Và những bóng đèn xanh đỏ như những bông hoa từng dãy trên cành lá.

Tần liến thoắng:

- Cô giáo, Bàn tiệc ba bày đó, cả buổi chiều ba tự tay làm lấy một mình, đẹp ghê không cô?

Quanh chiếc bàn phủ khăn hồng, tôi thấy chỉ có bốn chiếc ghế, và một trong bốn chiếc ghế đó có một chiếc bọc bằng nhung đỏ xẫm. Tôi đoán chắc ghế đó dành cho Tần. Trên bàn có một bình hoa, những bông hoa sắp xếp mỹ thuật, với mấy chiếc ly, khăn tay để sẵn.

Ông Hòa nói với tôi:

- Đáng lẽ ra tiệc sinh nhật phải ăn ở nhà. Nhưng tôi sợ cô giáo ăn không ngon nên mời cả nhà đi ăn hiệu. Ăn xong, chúng ta sẽ trở về, và trong khu vườn này, chúng ta sẽ ăn bánh, uống trà. Cô bằng lòng chứ?

Tôi thấy tôi không còn là một kẻ xa lạ nữa khi đứng giữa hai đứa trẻ Chi và Tần. Tôi chớp mắt cảm động. Thú thật là tôi rất cảm động với khung cảnh đầm ấm này.

Tôi đáp khẽ:

- Ông muốn thế nào cũng được. Tôi ăn ở đâu cũng thế, chỉ mong các em được vui thôi.

- Đâu được, hôm nay cô giáo là thượng khách của gia đình tôi, có phải vậy không hai con?

Câu nói của ông Hòa làm tôi chớp mắt mấy cái. Tôi là cô giáo hay tôi là khách? Tần và Chi vẫn không rời tay tôi:

- Dạ, nhưng mình đi đâu đây ba?

Ông Hòa đáp:

- Ở Diamond.

Tần reo lên và nói phải chỗ hôm trước ba đưa đi ăn cua rang muối không. Ông Hòa gật đầu. Còn tôi, tôi chả bao giờ nghe tới tên đó. Chi lại khoe với tôi ở đó có máy lạnh, có đông khách ngoại quốc ăn lắm. Rồi hai đứa tranh nhau nói về những ông khách ngoại quốc. Ông Hòa nhìn tôi và mỉm cười, tôi cũng cười, sự vô tư của hai trẻ làm cho không khí vui tươi đầm ấm lại. Tôi thấy không còn xa cách với gia đình này nữa và sự thân ái làm tôi cảm động muốn khóc.

Nửa giờ sau chúng tôi ra xe. Tôi ngồi phía trước với ông Hòa, Chi và Tần chiếm băng ghế sau.

Tôi nghe Chi nói:

- Cô giáo không mặc áo đẹp, hồi trước, cô giáo mặc áo đẹp quá.

Chi nói tiếp:

- Hôm đó cô giáo đeo chuỗi hột nữa, mà Chi thấy cô giáo hôm đó đẹp nhất, đẹp lắm đó Tần.

Tần hỏi tôi sao cô không đeo xâu hột thì Chi nói hớt:

- Cô giáo đẹp hơn cô Thúy, cô Thúy cũng không thích cô giáo mà.

Câu nói của Chi làm tôi buồn bã, tôi thấy ông Hòa liếc nhìn tôi thật nhanh rồi chăm chú lái xe.

Một bàn tay vít qua vai tôi. Bàn tay của Tần. Tôi cầm chặt tay Tần, tôi muốn hôn lên bàn tay của bé Tần quá. Chỉ có thế mà tôi nao nức mãi.

Chủ nhật của mọi người, mọi giới, cho nên, thật vất vả khi tìm cho ra một chỗ đậu xe. Ông Hòa quay các cửa kính, khóa xe lại cẩn thận rồi gọi một đứa trẻ:

- Mày coi xe nghe không?

Thằng bé mặt mày hớn hở dạ to một tiếng rồi chạy tới đứng bên thành xe. Nó đứng thế để làm gì tôi cũng không hiểu nữa, nhưng ông Hòa thì mỉm cười hài lòng lắm. Tôi đi theo đà tay kéo của Tần và Chi. Tới trước một cửa hiệu nhấp nhánh đèn xanh đỏ, tôi chưa kịp nhìn xem tên bảng hiệu đã bị hai đứa trẻ kéo tọt vào bên trong.

- Để yên nào, các em.

Tôi cúi xuống bảo nhỏ với chúng. Hình như có nhiều người ngẩng đầu lên nhìn tôi, chân tôi hơi quýnh quáng. Tôi không quen không khí trong những hàng quán này, nó sang trọng quá, nó sạch sẽ quá, và mọi người đang ngồi xung quanh tôi đây, cũng xa cách, khác biệt với tôi quá. Khi tôi ngồi xuống một chiếc ghế, giữa Chi và Tần thì ông Hòa đã ngồi đối diện, tôi lơ đãng nhìn lên tường để tránh tia mắt ông nhìn. Hình như ông Hòa nhìn tôi chăm chú, và cả hai đứa nhỏ, tối nay, chúng như âm mưu để đùa tôi một điều gì, khi tôi nhìn chúng thì chúng lại đưa mắt nhìn nhau, rồi nhìn ông Hòa. Nhưng một lát thôi, sự hồn nhiên lại trở về với đôi trẻ, Chi và Tần liến thoắng nói luôn miệng, chúng nó làm cho tôi không thể nhịn cười được.

- Vé số. Cô mua dùm em một tấm đi.

Ông Hòa lựa hai tấm vé đưa cho tôi:

- Cô cất hộ tôi, biết đâu nhờ cái hên của cô mà chúng ta cùng trúng số.

Tôi rùng mình, chữ chúng ta của ông Hòa khác lạ quá, tôi không nghe ông dùng tiếng ấy bao giờ. Tôi cố gượng giữ sự bình tĩnh vừa cất hai tấm vé vào ví vừa nói:

- Tôi không tin tôi sẽ trúng số. Số phận tôi, chắc không bao giờ thay đổi gì hết.

Ông Hòa cười nhỏ:

- Không phải vậy đâu. Số Hạnh sẽ giàu.

Tôi nghĩ tới anh chị tôi, tới đời sống của chúng tôi quay quắt trong một con ngõ hẻm. Tôi buồn bã lắc đầu, rồi cũng gượng cười:

- Tôi cũng hy vọng vậy.

Ông Hòa đẩy tấm thực đơn sang phía tôi:

- Hạnh chọn món ăn đi.

Tôi nói là tôi không quen các món ăn sang trọng như ở đây, tôi gọi thì dở lắm. Tôi nói thật, ông Hòa cười, nụ cười không ngụ ý nhưng tôi vẫn thấy như mích lòng.

Tần hỏi:

- Cô giáo, sao cô giáo không vui?

Tôi đưa tay xoa mái tóc mềm của Tần, Tần ngã ngay vào vai tôi, buộc tôi phải ôm lấy nó cho nó khỏi ngã.

Ông Hòa nhìn tôi đăm đăm:

- Cô Hạnh, cô thật đặc biệt, tôi chưa thấy ai đặc biệt như cô.

Tôi định nói tôi đặc biệt, tôi khác những cô gái khác vì tôi nghèo. Tôi ít nói được nhiều chuyện bởi tôi không biết gì để nói. Nhưng tôi ngồi yên lặng, ông Hòa nói tiếp:

- Thật ra vẻ lãnh đạm của cô thu hút mọi người.

Tôi giật mình. Có thể ông Hòa hiểu lầm tôi chăng? Tôi cố làm ra vẻ lãnh đạm chăng?

- Thưa ông, ông nghĩ hơi quá về tôi, sự thật, tôi không nhanh nhẹn như người khác. Ông và các em tốt với tôi quá.

- Tại sao cô nói thế. Cô xứng đáng là một ân nhân của gia đình tôi mà.

Câu nói của ông Hòa làm tôi buồn bã hơn. Bởi thế, đây là một sự trả ơn, khi trả ơn rồi là hết. Hình như ông Hòa hiểu một phần nào ý nghĩ của tôi.

Ông đưa tay lên, vạch vạch như phân trần:

- Tôi hiểu cô đang nghĩ không đẹp về tôi, nhưng một ngày kia cô sẽ hiểu ngược lại. Thôi bỏ qua những chuyện lẩm cẩm ấy đi. Hôm nay là sinh nhật bé Tần, chúng ta phải vui với bé chứ. Phải không cô giáo?

- Dạ.

Tôi thật buồn cười, ở đây, tôi chỉ luôn luôn đóng vai trò cô giáo mà thôi. Hãy trở về vị trí của mình. Kìa cô giáo, học trò nhỏ của cô đang ở bên cô, lúc nào cô cũng phải canh chừng, phải vui chơi với chúng. Hãy sửa lại bộ mặt, hãy lấy lại nụ cười đi. Tôi quay sang Tần ; Tần thủ thỉ: Nhà hàng gì mà chậm như rùa bò. Nó nói xong đứng lên nhìn tứ tung, vẫy vẫy người bồi. Ông Hòa bảo con ngồi xuống, để ba lo cho. Vừa lúc đó món ăn đã được bày ra, ông Hòa gọi thêm một chai rượu vang ngâm lạnh.

Ông rót một ly đầy trước mặt tôi:

- Cô uống chút vang nhé. Thứ này nhẹ lắm.

Tôi ngần ngại:

- Dạ cám ơn ông. Tôi sợ không quen dùng rượu.

- Một tí chả sao đâu. Kìa, cô nhìn xem. Tần với Chi nó đang uống kìa.

Tần và Chi đang lau chau uống thi với nhau, ly vang của Tần vơi một nửa, nó nhăn mặt:

- Hơi đắng một chút thôi cô. Khà khà, ta say rồi Chi.

Tôi bật cười, ông Hòa cũng cười theo. Thật trẻ con làm người lớn quên hết phiền muộn. Thằng Măng Cụt cũng thế, trong những lần anh chị tôi có chuyện xích mích, cuối cùng bao giờ cũng do Măng Cụt đem lại sự hòa thuận.

Ông Hòa bảo Tần:

- Hôm nay sinh nhật con, con chỉ biết ăn thôi sao? Con không cám ơn cô giáo à?

Tần đứng dậy, nhanh nhẩu:

- Có, con có cảm ơn cô giáo.

Các bàn bên có nhiều đầu quay lại nhìn về phía chúng tôi. Tôi đỏ mặt xấu hổ, nhưng ông Hòa thì tỉnh như không, ông thản nhiên bảo với Tần:

- Con chỉ cám ơn thôi sao, con không chúc gì cô giáo à?

Tần cúi đầu, một chút nó lại ngửng lên, mạnh dạn:

- Con muốn được gần cô giáo mãi. Cô giáo đừng bỏ chúng em nghe cô giáo.

Chi nói theo:

- Cô giáo không tới chúng em buồn lắm.

- Chúng con muốn gần cô giáo phải bắt cóc cô giáo mới được.

Tôi không dám nhìn vào mặt ông Hòa sau khi ông nói câu ấy.

Tôi cũng không ngờ được ông lại nói một câu táo bạo thế, tôi cũng không nghĩ rằng ông ta nói đùa. Nhưng ông ta nói vậy với ngụ ý gì và có thật tình tôi không muốn hiểu hay hiểu trái ngược hẳn không?

- Có phải câu nói của tôi làm Hạnh không bằng lòng không?

- Ông Hòa.

Tôi hốt hoảng kêu lên, rồi tôi không thốt được một lời nào nữa. Tôi vừa sợ vừa giận, ông Hòa như đã đoán hết được mọi ý nghĩ thầm kín của tôi rồi chăng?

Ông Hòa nói tiếp:

- Cô giáo, hình như hôm nay cô giáo không được vui. Thôi bỏ qua mọi chuyện đi, chúng ta dùng bữa rồi còn trở về nhà.

Tôi chưng hửng. Tiếng cô giáo một lần nữa lại làm tôi như hụt bước. Ông chả vừa gọi tôi bằng tên Hạnh là gì?

Tôi cố dìm mọi xao xuyến, buồn khổ lắng xuống và đáp nhỏ:

- Tôi ít quen những nơi như thế này.

- Nhất là tôi không khéo léo làm cô buồn nữa. Thật bậy. Nhưng thôi, chuyện gì rồi cũng sẽ tới. Cô đừng buồn tôi nhé.

- Dạ.

- Ê Bằng.

Một tiếng gọi Bằng vang lên phía sau lưng tôi. Tôi giật mình suýt chút nữa thì quay đầu lại sau, Bằng, cái tên nào vậy? Có phải Bằng bạn của anh Thân tôi đây không? Nhưng dù Bằng nào thì tôi cũng không nên hoảng hốt như thế. Hạnh ạ, mày thật lãng nhách. Chỉ có một cái tên thôi. Tại sao mày lại có thể hốt hoảng trước một cái tên không đâu ấy. Nhưng không thể là không đâu được, cái tên Bằng thường nhật đã trở thành một ám ảnh trong hồn tôi rồi, dù chưa gặp Bằng lần nào, nhưng qua những lần anh Thân tôi nói về Bằng, những hy vọng về phòng tranh Bằng sẽ đứng ra tổ chức, Bằng bỗng trở nên như một kẻ thân thuộc, dù sự thật tôi chưa có một ý nghĩ, một mơ ước nhỏ nào về cái tên Bằng vừa gần gũi vừa xa lạ đó. Bây giờ Bằng đang có mặt ở đây và họ đang nói gì với nhau vậy? Có phải Bằng là nhân vật đang ngồi sau lưng tôi thật không?

Tiếng Bằng trả lời:

- Hôm nay mày cũng lạc động vào đây cưa à, thằng Quỉ!

- Trời! Tao vừa ở nhà em ra, mày sang đứt cho tao không? Ba sín, đưa tiền trước đây lát nữa đi rửa mắt ở Tour d'Ivoire, nghe nói… Tao vừa gặp một em mới coi vẻ chanh cốm lắm.

- Trời! lại một mô đen nữa hả?

Tiếng cười: Mô đen mô đỏ gì, con nhỏ cỡ Lolita đó mà, loại này thiếu gì, bắt đâu được đó hà.

Bằng vừa nói gì vậy, mô đen, ờ, như vậy đúng rồi, đúng Bằng đang ở đằng sau lưng tôi chính là Bằng họa sĩ mà anh Thân tôi thường nói tới. Tôi choáng váng trước những câu cười đùa của hai người ở một bàn phía sau lưng tôi. Người mà anh Thân tôi giới thiệu với tôi để mở phòng tranh như thế này ư? Anh Thân tôi có thể giao du được với loại người như thế? Anh Thân tôi, tôi đang nghĩ gì về anh ấy thế? Không được, tôi không có quyền nghĩ xấu cho anh ấy. Nhưng câu chuyện cúa người bạn và Bằng đang đến hồi bỉ ổi nhất và tiếng cười của họ như đốt da thịt tôi, làm tôi nóng bừng xấu hổ. Tôi bỗng đâm ra tức giận cùng độ, không biết tôi đang giận anh Thân tôi hay giận Bằng, nhưng giận Bằng thì vì cớ gì kia chứ? Ông Hòa vẫn nói chuyện với tôi, vẫn tiếp món ăn đều đều cho tôi, tôi vẫn nghe, vẫn trả lời, nhưng sau đó tôi không nhớ là tôi đã nghe, đã trả lời những gì. Hình như ông Hòa cũng đang để ý tới sự bối rối của tôi, nhưng chắc ông Hòa không thể nào hiểu nổi tôi đang nghĩ gì, và chính tôi, tôi cũng còn không hiểu tôi đang nghĩ gì nữa.

- Hạnh, Hạnh ăn đi chứ. Món này Hạnh có thích không?

Ông Hòa đã đổi cách xưng hô từ bao giờ thế? Nhưng tôi không còn đủ sức để ngạc nhiên, để hiểu cảm giác vì sự thay đổi lối xưng hô đột ngột đó. Hạnh hãy uống nốt ly vang này đi, một chút thôi mà. Tôi cầm ly vang lên uống cạn một hơi. Cô giáo uống vang giỏi quá. Tần và Chi vỗ tay, tôi cười, đưa ly cho ông Hòa rót thêm vào đó. Tôi lại đưa ly lên, nhưng lúc ly vang vừa chạm vào môi, chất lạnh của nước đá làm tôi chợt tỉnh. Trời ơi, tôi định làm gì vậy? Tôi định trả thù ai vậy? Trả thù tôi, trả thù Bằng hay ông Hòa. Vô lý, vô lý, mày thật tồi tệ, thật vô duyên. Thôi tôi không hiểu tôi làm gì nữa, nhưng tôi cũng không thể tìm lãng quên với bất cứ thứ gì.

Tôi đặt ly bia xuống, giọng ông Hòa chăm sóc:

- Thôi Hạnh, Hạnh không chịu được thì đừng uống nữa. Kìa Hạnh.

Tôi cố nở một nụ cười để che mọi cuống quít đang muốn làm tôi bật khóc. Tôi nhắm mắt uống cạn ly bia, đây là ly bia thứ hai hay thứ ba rồi, người tôi như đang quay cuồng trong muôn âm thanh, trong muôn xao động, trong khói thuốc, tiếng cười, trong sự tôi chê bai, nguyền rủa tôi thậm tệ. Hạnh, Hạnh làm sao thế? Tôi ngước mắt nhìn ông Hòa, lúc đó, ông nhìn tôi đăm đăm và tôi đọc trong mắt ông như có nghìn điều muốn nói với tôi. Không hiểu sao tôi bỗng ê ẩm cả người, và trong người tôi như đang có những mũi kim chích, những mũi kim thật nhẹ, chỉ chờn vờn đầu mũi làm cho thân thể tôi ray rứt, buồn khóc, buồn cười, khó chịu đựng nổi. Ông Hòa đang nói chuyện với tôi, hình như ông nói nhiều chuyện lắm. Và đằng sau lưng tôi tiếng cười nói vẫn ồn ào, tiếng cười của Bằng đầy dục vọng, xô đuổi quần quật tôi suốt buổi.

Bé Tần ôm lấy cánh tay tôi:

- Cô giáo, cô giáo khóc đấy à?

Ông Hòa đứng dậy:

- Hạnh mệt rồi, thôi chúng ta về nhé.

Tôi đứng dậy đi theo hai đứa nhỏ, nhưng ông Hòa đã đưa tay đỡ lấy lưng tôi. Tôi nhìn thẳng phía trước, tôi sợ phải bắt gặp khuôn mặt của Bằng, khuôn mặt mà trước kia, tôi đã hình dung đã tưởng tượng… Có thể nào như thế được chăng?

Không khí ở bên ngoài làm tôi tỉnh táo dần lại, tôi ngửa người ra nệm xe cho gió lùa vào cổ. Tôi bỗng dưng thấy khản cổ lạ lùng, ông Hòa ái ngại nhìn tôi:

- Xem Hạnh có vẻ mệt quá, liệu có sao không?

Tôi gượng tươi tỉnh, trả lời:

- Không sao đâu ông. Tại tôi ít quen không khí những nơi ồn ào đó.

- Xin lỗi Hạnh. Đáng lẽ tôi không nên đưa Hạnh tới những nơi đó. Nhưng nơi như vậy không đáng được Hạnh đặt chân vào…

Tần lanh chanh chen vào:

- Nhưng con thích món cua rang muối ở tiệm đó nhất. Ngon nhất đó ba.

Câu nói của ông Hòa và sự hồn nhiên của Tần xóa dịu được một phần nào nỗi u uất đang dồn nghẹn trong tôi. Cho tới lúc này, những câu nói của người tên là Bằng ở trong hiệu vẫn còn đập vào tai tôi, còn giữ trong đầu tôi như những nhát búa tàn nhẫn. Tôi nghĩ tới anh Thân tôi và thấy hối hận, chắc chắn anh Thân tôi không bao giờ có thể chơi thân được với những người bạn như cái tên Bằng mà tôi đã gặp trong quán ăn. Có thể là một sự trùng tên, cũng có thể là một sự trùng nghề nữa… Nhưng dù đã bào chữa cho anh Thân tôi và cho Bằng, gợi hết tất cả lý do, tôi vẫn thấy buồn nản, khổ sở như chính tôi vừa chứng nhận sự phản bội.

- Có phải không cô giáo, cua rang muối ở đó ngon tuyệt.

- Ừ.

- Cô giáo mệt, con đừng hỏi nhiều chứ!

Tôi thấy cần phải trả lời ông Hòa về thái độ của mình lúc trong quán ăn, thật tôi là một người không hiểu biết một tí ti lịch sự.

- Chắc ông phiền tôi lắm. Hồi nãy trong quán ăn, tôi đã… Tôi chưa bao giờ uống một ngụm rượu nào, không hiểu sao…

- Không, tôi hiểu Hạnh đang có điều xúc động… Có lẽ tôi đã không phải với Hạnh…

Tôi biết trả lời sao, chính tôi muốn xin lỗi ông Hòa thì ông Hòa lại tưởng lầm, xin lỗi tôi trước.

Khi xe về tới nhà, vào sân, ông Hòa nói với tôi:

- Hạnh đừng buồn vì tôi nữa nhé. Chúng ta bỏ hết mọi chuyện để mừng sinh nhật bé Tần. Về nhà, ra vườn là đất riêng của mình, hết sợ ai nhìn ngó.

Tôi đi ở giữa Chi và Tần, ông Hòa đi sau tôi vài bước:

- Cô giáo ra vườn với chúng em nhé. Ba bảo cái ghế bọc vải hồng dành cho cô giáo, vì cô giáo là thượng khách của ba hôm nay…

Chi nói tiếp:

- Cả buổi chiều ba xoay trần ra để trang hoàng bàn tiệc đó. Ba vừa làm vừa hát. Ba hát hay lắm cô, lát nữa ba hát nghe ba…

Tần kêu lớn:

- Bài gì đó ba? Bài gì mà con nghe ra-đi-ô hát hoài. Ba hát hay hơn mấy cái ông trong ra-đi-ô nhiều.

- Thôi dẹp chuyện đó đi, cô giáo vui rồi kìa. Bây giờ cha con mình mời cô giáo ra vườn.

Bà quản gia đứng đợi chúng tôi trước hiên nhà. Ông Hòa vui vẻ bảo:

- Vú sai chị Hai pha trà đi, và bật tất cả các ngọn điện ở ngoài vườn lên.

Nhưng rồi ông lại đổi ý ngay sau đó:

- Thôi khỏi phải bật hết, chỉ bật sáng dây điện ở cành cây nơi bàn tiệc là được rồi. Mình hà tiện điện một bữa.

Chúng tôi lần lượt ra vườn. Trên bàn đã chưng dọn ly tách, bánh và nến. Tần kéo tôi tới gần cái bánh sinh nhật của nó và đọc to:

- Cô giáo mừng sinh nhật bé Phương Tần của ba, năm thứ tám. Em tám tuổi có tám ngọn nến nè cô.

Ông Hòa kéo chiếc ghế bọc vải hồng, mời tôi:

- Hạnh ngồi xuống đi, hôm nay phải thật vui mới được, cấm cô giáo buồn.

Hạnh rồi cô giáo, cô giáo rồi trở lại Hạnh. Ông Hòa gọi tôi lung tung như thế. Tôi nhìn rõ sự thay đổi trong lối nói chuyện, lối nhìn của ông Hòa, nhưng tôi cũng không muốn nghĩ gì khác hơn là ông Hòa muốn cột tôi vào mấy đứa nhỏ, nhờ tôi giúp ông gần gũi tụi nhỏ, mà ông không thể dành cho chúng nhiều thì giờ được. Mặc dù cố biện bạch như thế, tôi vẫn lo sợ trước sự thân mật dần chặt đó, biết đâu ông Hòa chả thương yêu tôi. Nhưng thương yêu tôi thì có ích gì, khi bên cạnh ông có biết bao cô gái đẹp, mới, giàu có hơn tôi, sẵn sàng đón nhận.

- Hình như bé Tần muốn nói gì với cô giáo hả? Sao con không mạnh dạn đứng lên?

Bé Tần đứng lên, mắt nó nhìn tôi hơi ngẩn ngơ và giọng nó bỗng nghẹn ngào:

- Cô giáo, cô thắp nến cho con nhé.

Nhìn những giọt lệ chực rơi xuống trên mắt bé Tần, tôi bỗng rưng rưng theo. Tôi dễ cảm động lắm, sự cảm xúc như đã đầy vơi theo với hoàn cảnh của tôi rồi. Tôi mồ côi từ bé, tôi hiểu tâm trạng của Tần hơn. Tôi cũng đã từng sống qua những giây phút tuổi thơ cô đơn và hờn tủi. Bé Tần khác tôi là còn cha và gia đình giàu có, còn tôi sinh ra ở một gia đình nghèo hèn… Thuở nhỏ tôi vẫn có ác cảm với những đứa trẻ con nhà giàu, ngay bây giờ cũng vậy, trong lớp học tôi ít thích giao thiệp với những đứa con nhà giàu lắm, bởi tôi không đủ chuyện để nói với chúng, mà những chuyện về tôi thì chúng không biết và cho là buồn cười. Tôi thường nghĩ những đứa con nhà giàu khinh người lắm, thà mình khinh trước chúng đi. Tôi biết đó là một mặc cảm xấu, nhưng tôi không thể bỏ được mặc cảm đó được. Nhưng hoàn cảnh của bé Tần khác hẳn, bé Tần chả hơn gì tôi, mọi đau khổ tinh thần đều giống nhau hết.

Cùng lúc đó tôi ngửi thấy hương hoa hoàng lan nồng nặc, hương hoàng lan về đêm, nhất là hương cuối mùa, bao giờ cũng vồn vập, vội vã hơn, tôi bàng hoàng trong mùi hương hoàng lan huyền dịu. Hơn bao giờ hết, đời sống thực của tôi, những mơ ước của tôi chất chồng từ mười mấy năm nay, như một cuốn phim tuần tự chiếu trở ngược lại, đời sống của một đứa con gái tội nghiệp bơ vơ… Rồi tiếng cười của một người mang tên Bằng quay quắt trong đầu tôi, những ly bia, chút rượu vang bỗng bốc hơi và xô đuổi, chèn ép tinh thần tôi muốn lụi. Tôi gượng mãi, gượng mãi, hương hoàng lan hãy giúp tôi tỉnh táo, bầu trời mát mẻ hãy giúp tôi thở và cỏ cây hãy giúp tôi yên tĩnh đi chứ? Tiếng bé Tần giục tôi thắp nến và cắt bánh. Tôi cố gắng thắp từng nén một, bàn tay tôi run run, lúng túng vụng về. Nhưng rồi tám ngọn nến cũng đỏ đều, bánh cũng đã được cắt ra. Dưới ánh sáng của tám ngọn nến lung linh, tôi bỗng hình dung ra những buổi tiệc sinh nhật trước của bé Tần và hình ảnh cô gái mang tên Thúy đẹp lộng lẫy. Tiếng cười đùa của họ còn như mắc trong hương đêm và cây lá. Tôi thật mâu thuẫn, tôi nghĩ ra một điều rồi một điều nữa lại đối chọi ngay lúc đó.

Ông Hòa nhìn tám ngọn nến, nhìn chiếc bánh rồi nhìn vào mắt tôi:

- Có lẽ đây mới là lần sinh nhật đúng nghĩa nhất của bé Tần, những lần trước, tôi đều mang ngày sinh nhật của cháu làm những buổi vui riêng cho người lớn.

- Sang năm mình ăn to hơn nghe ba?

Tiếng bé Tần nói với ông Hòa. Ông Hòa bảo với bé Tần là hỏi cô giáo xem. Tần hỏi tôi, tôi không biết trả lời sao, bé Chi nói ê ê Tần mắc cỡ. Tôi nhìn đồng hồ và thấy đã quá khuya, người tôi cũng bắt đầu thấm rượu và thấm lạnh. Bầu trời như mang một màn sương ướt và những giọt nước như đang chực rơi. Tôi đón lấy ly nước trà nơi tay ông Hòa cố chậm rãi uống, nhưng hai tay tôi bỗng run bần bật. Màn sương đã tới gần tôi lắm, như muốn phủ kín lấy tôi, dìm tôi trong cơn mưa lớn. Tôi choáng váng như biết chắc là tôi không say, không thể say được. Tôi cầm cái ly không lên, cái ly xoay tròn và vụt rơi khỏi tay tôi trước sự lạ lùng nhìn ngó dửng dưng của tôi lúc đó. Tai tôi ù đi và mắt tôi như muốn nhắm kín lại. Hai bên thái dương tôi đau buốt, tôi nói với ông Hòa có lẽ là tôi thấm rượu. Nói xong tôi lảo đảo đứng lên và ngã vào tay ông Hòa. Lúc đó tôi còn lãng đãng ngửi thấy mùi hoa hoàng lan, tôi còn đủ sức nhìn ngắm, biết được tôi đang ở đâu, làm gì, nhưng tinh thần tôi như bị tê liệt, tôi hiểu, tôi nhìn thấy, nhưng tôi bất động…

Nửa giờ sau, cơn váng vất của tôi hạ dần. Tôi thấy tôi nằm trong phòng của ông Hòa. Nơi cửa sổ, mở ra khu vườn, ông Hòa, Chi và Tần đang ngồi chung trên một chiếc ghế bành lớn, và Tần đang chỉ ra ngoài trời nói líu la líu lo. Tôi nhắm mắt lại, đầu óc thấy nhức buốt, và trước mắt tôi, vẫn còn quay những vòng tròn nhỏ. Tôi cố nhớ lại, trước khi thiếp vào giấc ngủ, gần như một cơn mê, tôi đã nghe thấy tiếng ông Hòa gọi: « Hạnh, Hạnh », và hình như những bàn tay của bé Chi và Tần cầm chặt lấy tay tôi, tôi còn nhận kịp cảm giác dịu mềm của những bàn tay da non, ấm áp.

- Để con tới thăm cô giáo một chút. Ba ơi, lát cô giáo hết mệt mình ra vườn ăn tiếp bánh nghe ba? Tiếng ông Hòa ừ nhỏ. Rồi tiếng chân chạy tới bên tôi. Tôi mở mắt, bé Tần đang cúi xuống sát mặt tôi, nó hơi giật mình.

Tôi cố gượng cười:

- Ba, cô giáo khoẻ rồi này.

Ông Hòa vội vã đi đến, ông nhìn tôi rồi lặng lẽ cười, nụ cười của ông đầy vẻ bao dung. Ông cầm ly nước để trên chiếc bàn nhỏ lên, nói:

- Cô giáo uống ly nước chanh cho đỡ khát nhé.

Tôi gượng ngồi đậy, đầu óc tôi bỗng tỉnh tảo hẳn. Bàn tay của ông Hòa chạm nhẹ vào tay tôi khi tôi đỡ ly nước chanh: « Hạnh ».

- Dạ.

Ông Hòa quay mặt đi, thở dài:

- Thôi Hạnh uống đi, rồi mình tiếp tục ra vườn với bọn nhỏ.

Tiếng thở dài nhẹ, nhỏ của ông Hòa cũng đủ làm tôi bàng hoàng. Nhưng tôi trấn tĩnh được ngay sau đó. Ông Hòa đi tới cửa sổ, nhìn mung lung ra ngoài một phút, rồi quay trở lại, tiếng giày của ông nhịp những tiếng đều như đang cố bước những bước thật đắn đo.

- Hạnh khoẻ rồi đấy chứ. Có lẽ tôi làm Hạnh mệt óc quá.

- Không có gì, tôi mới là người làm phiền mong ông tha lỗi cho.

- Hạnh không có lỗi gì hết, tôi cũng không có lỗi. Bằng lòng như vậy không?

Thấy tôi lặng thinh, ông Hòa nói tiếp:

- Thôi để một mình tôi có lỗi nhé.

Ông nói xong, cúi xuống, sửa lại đôi giầy của tôi ngay ngắn rồi đứng lên:

- Hạnh nằm nghỉ một lát, để tôi ra vườn xem lại bàn tiệc, rồi mình cho bọn nhỏ tiếp tục.

Tôi gật đầu. Cánh cửa khép lại che luôn cả cánh vai rộng cùng mái tóc của ông Hòa. Bé Chi và Tần nhảy phóc lên giường, ôm chầm lấy tôi. Tôi duỗi thẳng chân, ôm mặt mỗi đứa hôn lên trán chúng. Mùi bánh còn thơm trên môi trẻ con, phảng phất hương hoàng lan ngoài vườn.