← Quay lại trang sách

Chương 10

TÔI biết là tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đêm hôm đó. Cảnh tượng tôi, ngồi giữa ba người, ông Hòa, bé Tần và Chi. Cơn choáng váng vì rượu đã qua, nhưng cũng ghi trong lòng tôi một vết ăn năn sâu đậm. Tôi cố lục soát lại trí nhớ, thử xem hôm đó tôi có làm một cử chỉ nào nhố nhăng không? Hình như tôi có khóc, những giọt lệ đầy mặc cảm xáo trộn, lung tung không đầu đuôi gì hết.

Đã hơn một tuần lễ, tôi không tới nhà ông Hòa, mặc dù, tôi đã hứa với ông là trong ba hôm, tôi sẽ trả lời dứt khoát về việc ông hỏi tôi làm vợ. Nhiều lần, nhớ bé Tần và bé Chi quá, tôi mặc áo định tới tìm chúng, nhưng bao lần xe đi tới gần ngôi biệt thự rồi lại đi qua, để lại trong lòng tôi những dằn vặt khổ sở. Trong ba hôm, đáng lý ra, tôi có đủ thì giờ để suy nghĩ chín chắn về những lời đề nghị của ông Hòa. Hôm đầu tiên, cả một đêm tôi thức trắng để suy nghĩ, qua đêm thứ hai, thứ ba, tôi cũng không tìm ra được một câu giải đáp nào. Lòng tôi rối như tơ vò, sự dằn vặt làm tôi tê tái. Tuy nhiên, trước mặt anh chị tôi, tôi cố gắng không lộ ra một vẻ nào trong sự thay đổi tâm tính đột ngột đó. Ba ngày trôi qua, rồi một tuần lễ trôi qua, sự chịu đựng quen dần và lòng tôi thư thái hơn một chút.

Những buổi học càng về cuối năm càng tẻ và buồn. Trong lớp, luôn luôn có những cuộc họp nhỏ để bàn về những tổ chức tất niên. Ngày Tết còn gần một tháng nữa mới tới nơi, nhưng các bạn bè tôi cũng đã sẵn sàng áo mới hết. Tội nghiệp chị Hiền, chị cũng cố bớt chi tiêu, may cho tôi chiếc áo dài màu hoàng yến, chị nói nước da tôi trắng, mặc màu vàng nổi lắm, nhưng xấp vải đó nằm hoài trong tủ, mãi mới chịu đi may.

Cô gái trước căn gác của tôi đã dọn nhà đi, và thay vào đó, một đôi vợ chồng trẻ. Người chồng đi làm, người vợ ở nhà lấy cơm tháng. Ngồi bên này nhìn sang bên kia, tôi thường thấy bà vợ nằm dài ở giường, hoặc trang điểm tối ngày. Người đàn bà này ăn quà vặt như chớp, lại bị bịnh lười. Bà ta có một sợi dây thòng xuống đất, và mỗi khi có gánh hàng rong nào đi qua, bà lại thòng liền xuống, rồi mua quà, đặt vào cái vòng tròn nơi sợi dây, kéo tuốt lên. Người chồng đi làm về đúng giờ giấc và cuộc đời thật nhạt nhẽo vô vị của họ làm tôi phát sợ. Nếu tôi lập gia đình, tôi sẽ đẻ như chị Hiền, sẽ vô công rồi nghề như bà vợ trước căn gác, sẽ điên cuồng như mẹ tôi, và sẽ lao đầu vào những thảm kịch…

Ở lớp học, Phương, cô bạn hiền lành của tôi kéo tôi ra một góc, dúi cho tôi một bao thư nhỏ, báo tin đi lấy chồng. Tôi sửng sốt. Phương lúc nào cũng kín đáo, dịu hiền, Phương yêu, yêu trầm lặng, không ồn ào, không lãng mạn. Người hỏi Phương là một anh sĩ quan không quân. Tôi có bao giờ nghĩ rằng, bạn tôi có một người chồng là lính được. Họ đối với tôi, như những người xa lạ. Nhiều lần đi dạo phố gặp những thanh niên đóng bộ quân phục, tôi không nghĩ gì hết. Biết họ là người gìn giữ quê hương, nhưng họ ở đâu quá xa, tôi làm sao nhìn thấy nổi. Nghe tin Phương sắp lấy chồng, tôi mới thấy mình không còn nhỏ nữa. Hình như đầu mùa xuân tới, trong lớp tôi cũng có nhiều người bỏ ngang việc học để lập gia đình, và tôi ngạc nhiên hết sức, các bạn tôi đều có người yêu trong các binh chủng. Thì ra, tôi đã sống thu gọn trong một cái vỏ ốc, tôi chỉ biết có một căn gác của tôi, những bức tranh, bé Măng Cụt, căn biệt thự của ông Hòa với những cây hoàng lan thơm nức. Tôi có đi chơi một buổi chiều với Phương, hai đứa trốn học đi lang thang mãi, rồi vào một rạp ciné, rồi đi uống nước, sau đó trở về. Chúng tôi cũng không nói được với nhau nhiều chuyện hình như chúng tôi sợ nói nhiều với nhau quá sẽ mất bớt sự nghĩ về nhau đi. Sự im lặng đôi lúc cũng là những thái độ bộc lộ. Sự im lặng cũng là những lời nói thầm rất dài. Tôi có thể nói là tôi hiểu Phương nhiều nhất và cũng có thể nói là tôi chả hiểu một tí gì về Phương cả.

Hôm đem xấp vải đi may áo, tôi cùng đi với chị Hiền. Sau đó hai chị em đi mua sắm các thứ lặt vặt trong nhà. Tôi gặp Phương cũng đi mua sắm đồ cưới. Tôi giới thiệu Phương với chị Hiền.

Chị Hiền nói với Phương:

- Các bạn của Hạnh đều đi lấy chồng hết, còn Hạnh, nó nhất định ở góa, coi lì không Phương?

Phương cười:

- Để chị em mình xem nó lì được bao lâu.

Tôi nhớ tới ông Hòa và mỉm cười một mình. Phương nói là nụ cười của tôi như đang chuyển tới một điều thay đổi nào đó. Nhưng tôi, tôi lấy làm ngạc nhiên là khi nghĩ tới ông Hòa, tôi chưa có một xúc động nhỏ nào, nhưng nghĩ tới bé Tần và Chi, lòng tôi lại nôn nao. Tôi nhớ chúng nó lắm. Thật ra, đôi lúc mình cứ cho là mình hiểu người này người nọ, điều đó láo toét. Ngay cả tôi, tôi không thể nào hiểu tôi, hoặc bắt gặp chính con người thật của tôi trong một lát. Tôi nghĩ điều gì tôi biết điều đó, nhưng những điều tôi biết đó, có thể đánh lừa tôi, đằng sau những ý nghĩ đó là một khoảng bí ẩn nào đó mà tôi không thể phân biệt được. Vậy thì tôi có cảm tình với ông Hòa hay không, chưa có điều gì làm tôi nhìn ra tôi rõ ràng cả.

Khi về nhà, chị Hiền cứ suýt soa khen Phương ngoan và trách tôi không chịu có bạn:

- Ít nhất em cũng phải có một người bạn thân chứ.

Tôi cầm tay chị Hiền:

- Em có chị.

- Chị, chị thì lớn tuổi, chị lại có con cái, lo bao nhiêu việc. Em thực tệ, cứ sống một mình với căn gác. Nhiều lúc chị nghĩ không biết em làm gì, nghĩ gì trên căn gác đó.

- Em ngồi một mình.

Chị Hiền sực nhớ điều gì, chị hỏi vội vã:

- Ủa lâu nay, chị không thấy em đi học thêm buổi tối. Em bỏ luôn à?

Tôi nói với chị là tôi bận vẽ thêm tranh, với lại lớp tối đó đã mãn, tôi đợi ghi tên vào lớp mới. Khi tôi trả lời như thế, tôi nghĩ là tôi phải đến lại với bé Chi, bé Tần, và phải gặp ông Hòa. Hình như đó là một dây liên lạc thứ hai, ngoài sợi dây thân yêu buộc tôi với gia đình anh chị ruột.

Một tuần lễ trôi qua thật yên lặng, mặc dù trong lòng tôi có những phút xáo trộn ghê gớm. Tôi vẫn vẽ thêm được tranh, tôi thử vẽ qua một vài bức về bột phấn, những loại tranh này không cho phép tôi có những nét dữ dội, và nhờ thế, lòng tôi êm ả thêm chút ít. Tôi cố hình dung vẽ ra khuôn mặt của Phương, hình dung vẽ ra khuôn mặt của ông Hòa, cả Bằng và bé Tần nữa. Nhưng bỗng nhiên có cái gì xui tôi vẽ lệch lạc khác đi, dù vậy, sau khuôn mặt cố vẽ cho lệch lạc ấy, có một linh hồn thật ở đằng sau, và tôi nhìn ra rõ ràng từng người một.

Trong tuần lễ đó, tôi cũng không gặp Bằng, nhưng anh Thân tôi vẫn liên lạc với Bằng, và có những buổi đi học về, tôi nghe anh chị tôi bảo là Bằng vừa đến, và đã đi. Anh chị tôi tự động lấy tranh của tôi cho Bằng xem và theo lời anh Thân kể lại thì Bằng đã ngạc nhiên và thích thú ghê lắm.

Sự việc đó làm tôi hoang mang hơn, giá không có Bằng tôi sẽ suy nghĩ về ông Hòa dễ hơn. Nhưng Bằng đã tới trong đời tôi với những hình ảnh tưởng tượng đẹp quá, rồi cũng chính một tên Bằng nào đó, đã gieo cho tôi những nghi ngờ, những mâu thuẫn. Nhưng bằng cớ đâu Bằng này với Bằng kia là một. Những cảm tình của tôi dành cho Bằng vẫn nhẹ nhàng, và dù tôi muốn xô đuổi cảm tình đó cũng không được, tôi biết tôi vô lý, tôi vô lý đối với mọi người, với tôi nữa.

Mấy lần tôi định đem việc ông Hòa kể với anh chị tôi nghe để xem anh chị tôi có lời khuyên nào hợp lý không? Nhưng khi ngồi vào bàn dùng bữa cơm chiều hay những buổi tối rỗi rảnh tôi lại gợi chuyện về Bằng. Tôi chỉ hỏi anh Thân quanh co về công việc hội họa của Bằng thôi. Tôi sợ anh chị tôi sẽ nghi ngờ. Lý do gì tôi lại muốn biết đời tư của Bằng. Bằng đối với tôi hoàn toàn xa lạ, ông Hòa còn gần gũi tôi hơn, tại sao tôi cứ nghĩ về Bằng? Có lần anh Thân tôi nhắc lại buổi tôi sai hẹn với Bằng và mỉm cười:

- Cô thật là nhát, chắc sợ gặp hắn phải không?

Tôi cười, cố đáp thật tỉnh:

- Còn lâu em mới sợ, anh coi, hôm đó em bận việc gấp thật.

- Chắc em có việc gấp, và việc đó cần giấu anh chị phải không?

Tôi nói là không muốn có điều gì giấu anh chị hết.

Anh Thân đùa:

- Nếu có việc bắt buộc phải giấu cứ việc giấu. Nhưng cô nhớ là dưới ánh mặt trời, mọi việc đều hết bí mật. Tôi nói là tôi có đọc câu này ở đâu, nhưng chỉ mặt trời biết thôi thì đâu có đáng sợ, vì tự mặt trời, nó cũng bí mật lắm.

Anh Thân lại nói về Bằng. Anh bảo rằng Bằng nói chủ nhật này anh phải mang cô lại xem tranh của nó. Nó sẽ sửa soạn sẵn ở nhà để nghênh tiếp người đẹp. Tôi ầm ừ, lòng cũng muốn gặp Bằng và xem tranh Bằng vẽ. Hơn nữa, có lẽ gặp con người thật của Bằng rồi, không chừng tôi sẽ trả lời được ông Hòa dứt khoát hơn chăng.

Tôi nói:

- Được, chủ nhật.