Bức Tranh “Một gương mặt-không có trái tim”- -
16
Ngài sẽ làm một người tốt à? Huân tước Henry nói. “Đừng nói thế. Hiện giờ, ngài đã là một người tuyệt vời rồi. Xin đừng thay đổi.” Những ngón tay dài, trắng của ông nghịch ngợm một bông hoa trên bàn. Ở London đang là mùa xuân, và hai người đang dùng bữa tối tại nhà của Huân tước Henry.
Dorian Gray lắc đầu. “Không, Harry, tôi đã làm quá nhiều việc kinh khủng trong đời, và tôi sẽ phải thay đổi. Hôm qua tôi đã bắt đầu sống tốt, ở quê.”
“Anh bạn trẻ của tôi ơi,” Huân tước Henry mỉm cười. “Mọi người đều có thể sống tốt ở quê. Ở quê chẳng có việc gì để làm cả, nên người ta không có cơ hội để làm điều xấu. Nhưng nói cho tôi nghe xem, ngài đã bắt đầu cuộc sống tốt của ngài như thế nào nào?”
“Có một người con gái ở cái làng kia. Một người con gái rất đẹp, một cô gái quê chất phác. Nàng ta yêu tôi và sẵn sàng đi theo tôi, nhưng tôi đã nói không. Tôi đã từ chối hủy hoại cuộc đời non trẻ của nàng và đã giữ cho nàng được chất phác chân thật như khi tôi mới gặp nàng.”
Huân tước Henry cười. “Ngài đã để lại cho cô ta một trái tim tan nát thì đúng hơn. Làm sao mà cô ta còn có thể tìm được hạnh phúc với một anh chàng nhà quê sau khi cô ta đã quen biết ngài?”
“Đừng, Harry!” Dorian kêu lên. “Ông không bao giờ nghiêm túc được sao? Bây giờ tôi thấy hối hận là đã cho ông biết chuyện này. Chúng ta hãy nói chuyện khác đi. Đã xảy ra những gì ở London?”
“À, người ta vẫn bàn tán về Basil đáng thương và tại sao ông ta lại biến mất. Tôi cũng không biết tại sao nữa, thiên hạ có thiếu gì chuyện khác để nói - vợ tôi đã bỏ nhà theo một người đàn ông khác, Alan Campbell đã tự tử...”
“Theo ông thì chuyện gì đã xẩy ra với Basil?” Dorian hỏi chậm rãi.
“Tôi không biết,” Huân tước Henry trả lời. “Cảnh sát Anh cho biết là Basil đã đi Paris trên chuyến xe lửa nửa đêm ngày chín tháng mười một, nhưng cảnh sát Pháp thì nói là ông ta chưa bao giờ đặt chân đến Paris. Thật sự thì tôi cũng chẳng quan tâm nếu Basil muốn đi trốn. Và nếu ông ta có chết thì tôi cũng chẳng buồn suy nghĩ. Cái chết là điều duy nhất thật sự làm cho tôi sợ - tôi ghét nó.”
“Harry, người ta không nói là... Basil bị giết chết chứ?” Dorian hỏi.
“Một vài tờ báo nói thế,” Huân tước Henry đáp, “nhưng ai là người muốn giết Basil chứ? Ông ta không đủ khôn ngoan để có kẻ thù đâu.”
“Harry này, ông nghĩ sao, nếu tôi nói là tôi đã giết Basil?” Dorian hỏi và quan sát người bạn rất kỹ.
Huân tước Henry mỉm cười. “Không, Dorian thân mến, giết người không làm cho ngài thích thú đâu. Ngài thích thú vui khác kia. Và ngài sẽ không làm bất cứ điều gì mà ngài không thể nói về nó sau bữa ăn tối đâu.” Ông nâng tách cà-phê lên. “Bức chân dung đẹp mà Basil đã vẽ cho ngài đâu rồi? Lâu rồi tôi không trông thấy nó. Hình như ngài nói là nó bị đánh cắp rồi phải không? Thật đáng tiếc!”
“Ồ, tôi chưa bao giờ thấy thích nó thật sự,” Dorian nói. “Tốt hơn là đừng nhắc đến nó nữa.”
Hai người im lặng một hồi lâu. Rồi người đàn ông lớn tuổi hơn ngồi ngả người trên ghế và nheo mắt nhìn Dorian. “Dorian này, hãy cho tôi biết ngài làm thế nào mà giữ được tuổi trẻ và vẻ đẹp tuyệt vời này thế. Ngài phải có một bí mật nào đó chứ. Tôi chỉ hơn ngài có mười tuổi mà trông tôi như một ông già. Còn ngài thì không có gì thay đổi so với ngày đầu tôi mới quen ngài. Cuộc đời ngài chắc là tuyệt diệu lắm!”
“Vâng,” Dorian nói chậm rãi, “tuyệt diệu, Harry ạ, nhưng bây giờ tôi sẽ thay đổi nó. Ông chưa biết hết về tôi đâu.”
Bạn hắn mỉm cười. “Đối với tôi, ngài không thể thay đổi, Dorian ạ. Ngài và tôi sẽ mãi là bạn bè.”
Dorian đứng dậy. “Harry, tối nay tôi thấy mệt. Tôi phải về nhà thôi. Tôi sẽ gặp lại ông vào bữa ăn trưa ngày mai. Chúc ngủ ngon.”
Ra đến cửa, hắn ngừng lại một chút, nhìn lại, nhưng lại quay đi không nói thêm gì và ra về.
Dorian này, hãy cho tôi biết ngài làm thế nào mà giữ được tuổi trẻ và vẻ đẹp tuyệt vời này thế.
17V ề tới nhà, hắn nghĩ đến câu chuyện trao đổi với Huân tước Henry. Hắn tự hỏi không biết mình có thật sự thay đổi được không? Hắn đã sống một cuộc đời tội lỗi cũng như đã hại nhiều người rồi. Hắn có còn hy vọng gì không?
Tại sao hắn lại ước điều ước đó về bức tranh? Hắn đã giữ được tuổi trẻ và sắc đẹp, nhưng hắn đã phải trả bằng một cái giá quá đắt. Sắc đẹp của hắn đã hủy hoại linh hồn hắn. Hắn cầm gương lên soi mặt. Giờ đây hắn là cái gì? Một cái mặt không có trái tim. Bỗng dưng hắn căm thù cái vẻ đẹp của mình, và đánh rơi chiếc gương xuống sàn nhà vỡ ra từng mảnh nhỏ.
James Vane, Basil Hallward, Sybil Vane - giờ đây những cái chết ấy không còn quan trọng với hắn nữa. Tốt hơn hết là quên quá khứ đi. Không gì có thể thay đổi được nó. Hắn phải nghĩ về bản thân. “Có thể,” hắn nghĩ, “nếu ta sống một cuộc đời tốt hơn, bức tranh sẽ trở nên bớt xấu xa hơn.” Hắn nhớ đến cô gái quê - hắn đã không phá hoại cuộc đời tuơi trẻ của cô. Hắn đã làm được một việc tốt. Có lẽ bức tranh đã bắt đầu trông khá hơn.
Hắn đi nhẹ nhàng lên căn phòng trên lầu. Ừ, ta sẽ sống một cuộc đời đàng hoàng, và sẽ không còn phải sợ cái mặt trái xấu xa của linh hồn ta nữa. Nhưng khi hắn mở bức tranh ra, hắn đã phải kêu lên đau đớn. Không có gì thay đổi cả. Gương mặt trong tranh vẫn khủng khiếp - có thể nói là đáng ghét hơn trước nữa - và màu đỏ trên bàn tay hình như tươi hơn, giống như màu máu mới.
Hắn nhìn chăm chăm bức tranh với lòng căm thù và sự sợ hãi. Nhiều năm trước hắn yêu thích được thấy nó thay đổi và già đi; bây giờ thì hắn không thể nào ngủ được vì nó. Nó đã tước đoạt đi của hắn mọi cơ hội được bình yên và hạnh phúc. Hắn phải phá hủy nó!
Hắn nhìn quanh và thấy con dao mà hắn đã dùng để giết Basil Hallward. “Bây giờ nó sẽ giết chết tác phẩm của ông ta,” hắn nói thầm. “Nó sẽ giết chết quá khứ, và khi quá khứ ấy chết đi rồi thì ta sẽ được tự do.” Hắn cầm lấy con dao và đâm vào bức tranh.
Dưới sàn là một xác người có gương mặt già nua xẩu xí và vàng ệch vì bệnh hoạn, với một con dao cắm trong tim.
Một tiếng thét kinh hồn và một tiếng rơi đánh sầm vang lên. Những người hầu thức dậy. Hai người đàn ông qua đường dừng lại và nhìn lên. Một cảnh sát viên đi tới và hỏi:
“Nhà ai thế?”
Câu trả lời: “Thưa ông, nhà ông Dorian Gray.”
Hai người đàn ông nhìn nhau rồi quay đi và tiếp bước. Trong nhà, những người hầu sợ sệt thầm thì. Sau vài phút, họ đi lên căn phòng. Họ gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời. Họ gọi. Cũng không có gì. Họ không mở được cửa nên họ đã trèo lên mái nhà và vào phòng bằng lối cửa sổ.
Họ nhìn thấy bức chân dung trẻ đẹp tuyệt vời của Dorian Gray dựa vào tường. Dưới sàn là một xác người có gương mặt già nua xấu xí và vàng ệch vì bệnh hoạn,
với một con dao cắm trong tim.
Chỉ có những chiếc nhẫn đeo trên các ngón tay của người chết mới cho họ biết đó là ai.
HẾT