Chương VI Phần I-MỘT NỮ SINH ĐÍCH THỰC-
Sáng hôm sau ngày mua sắm đó, Lan Anh, khi thức dậy liền mau chóng nhảy ra khỏi giường.
Nó vui thích đi học vì nó đã có cặp mới.
“ Bà nhấc thử xem đi bà! Bà có thấy nó nặng lắm không?
Lan Anh đã bỏ quyển sách, quyển vở và hộp đựng bút của nó vào cặp. Nó lại còn lén bỏ thêm vào đó hai quả ban, một bó que và một cái dây để nhảy. Nó hy vọng sẽ sử dụng các thứ đồ chơi đó trong giờ ra chơi.
Và vì vậy mà cái cặp đã trở nên nặng và phồng to. Đích thực cặp của nó là cặp một học sinh và Lan Anh hãnh diện mang nó trên đường đi đến trường.
Khi nó vào sân trường thì, như nó đã tiên đoán, mọi người đều để ý đến nó.
“Ồ! Cái cặp đẹp quá! Lan Phương, Minh Nguyệt và Xuân Mai đều kêu lên thế. Nó mới tinh! Nó ngửi mùi thơm! Cho tụi này xem có gì ở trong cặp được Không?”
Lan Anh sung sướng đỏ cả mặt và để cho những bạn nhỏ của nó cầm, mở ra và ngắm cái cặp.
Rồi những tiếng thán phục khác lại nổi lên khi chúng tìm thấy cái hộp đựng bút có ổ khoá. Lần lượt chúng nó lấy chìa khoá vặn thử xem. Ổ khoá kêu: cơ ríc! cơ rốc!
“Cái cặp của mình cũng đẹp như cái cặp của bạn khi má mới mua. Minh Nguyệt nói thế với giọng đầy luyến tiếc. Nhưng cặp của mình bắt đầu rách. Hộp đựng bút của mình trước đây cũng có chìa khoá. Nhưng chìa khoá đó nhỏ quá! Mình đã làm mất từ lâu rồi.”
Xuân Mai đem giấu ở sau lưng cái túi vải xám thắt bằng dây của nó, trong đó nó để lộn xộn sách vở và thức ăn giữa bữa của nó.
Cô giáo từ xa đã thấy cái cặp mới của Lan Anh. Cô không nói gì cả, nhưng cô đã liếc nhìn lâu Lan Anh và cô mỉm cười.
Cô đã thấy Lan Anh đỏ ửng mặt lên vì thích thú khi đưa cho bạn bè xem cái tài sản nhỏ bé của nó.
Rồi, khi chuông reo, Lan Anh đến xếp hàng không chút do dự, và nó đi vào lớp một cách cương quyết.
Lúc đó cô giáo tự nhủ:
“Con chim nhỏ của tôi đã quen rồi. Chắc chắn Lan Anh sẽ học tập tốt.”
Phần 2
MỘT NGÀY HỌC TẬP TỐT
Cô giáo đã không lầm. Lan Anh hôm nay đã học tập tốt. Quá bận bịu với những dụng cụ học trò nhỏ bé của nó, nó đã không thường nhìn con gà của tháp chuông hay các đám mây bay lượn trên không. Nó đã không lúc lắc chân cẳng. Nó đã không rời bỏ cái ghế của nó trước khi có lệnh ra khỏi lớp.
Đến giờ tập đọc, nó nghiêm chỉnh lấy quyển sách đánh vần ra khỏi cặp và chăm chú đọc.
Lần đầu tiên nó đã phân biệt được chữ m với n, chữ d với chữ b. Đó là một sự tiến bộ, bởi Lan Anh không thích các chữ ấy vì chúng giống nhau nhưng lại không được đọc như nhau.
Trên quyển vở mới nó đã viết được bốn dòng, mà không mất kiên nhẫn. Nó đã theo đúng các đường kẻ, những đường kẻ xanh thường giữ tay người ta lại không cho nó vùng vẫy thỏa thích.
Rồi cô giáo cho xem một tấm hình. Cô dặn phải ngó cho kỹ. Cô đã đưa ra nhiều câu hỏi. Lan Anh tập trung nhìn tấm hình. Nó đã chăm chú nghe các câu hỏi.
“Khi con chim én bay thì cánh nó giống cái gì? Cô giáo hỏi
- “Người ta có thể nói chúng giống như những cái phố cỏ nhỏ, Lan Anh trả lời
-“Tốt lắm,” cô giáo nói.
Lan Anh nhận được một điểm tốt và nó sung sướng nhìn thẳng vào mắt cô giáo.
Hôm nay mọi việc đều cho tốt đẹp cả.
Học sinh đã vẽ những con én đang bay chung quanh một cây lê. Chỉ hai nét vẽ mà nhìn cứ như chim đang bay thiệt.!
Học sinh cũng đã học nhiều câu thơ hay, thơ nói về mùa thu và về chim. Chúng đã hát những khúc ca rất du dương.
Vào giờ chơi, Lan Anh đã cho bạn mượn những quả ban của nó, và nó đã nhảy dây với Lan Phương và Xuân Mai.
Nói tóm lại Lan Anh đã có được một ngày học tập tốt, có lẽ là nhờ cái cặp mới đó. Chiều đến Lan Anh về nhà mang theo ba điểm tốt, và má nó âu yếm ôm hôn nó.
Phần 3
NGÀY NÀY QUA NGÀY KHÁC
Ngày này qua ngày khác nhưng không ngày nào giống ngày nào.
Ngày hôm sau, Lan Anh lại đã kém vui khi mang cặp đi học. Nhiều lần trên đường đến trường, nó đã phải ngoảnh lại ngó nhà, ngó vườn của nó.
Nó cũng phải đuổi con Vàng về lại nhà vì con Vàng nhất định đòi đi theo nó cho kỳ được và hình như muốn nói với nó: “Thôi! về lại nhà với tôi đi.!”
Ở lớp bà tập đọc đối với nó hình như dài và khó khăn. Cô giáo, tuy thế, lại còn tỏ ra kiên nhẫn hơn thường ngày.
“Chúng ta hãy bắt đầu lại!” Cô thường nói với Lan Anh như vậy, mà không biết mỏi mệt. Nhưng hôm đó Lan Anh đã không sao phân biệt được chữ d và chữ b.
“Con bé này trì độn hay sao?” Cô giáo tự hỏi như thế!
Đến giờ tập vẽ, Lan Anh lại lấy lại được sự phấn khởi. Nó thích vẽ theo kiểu của nó, những cánh hoa, những con vật, những ngôi nhà. Các con vật luôn luôn được vẽ với những con mắt tròn to, còn nhà thì nhiều cửa sổ và một cái ống thông khói, có khói bay tỏa ra ngoài. Cô giáo cho là các mẫu vẽ của Lan Anh đẹp…
Nhưng sau giờ chơi vào là giờ học tính. Lan Anh đếm sao nhiều lần các que nhỏ.
“Chúng ta hãy sắp đủ số mười hai!” Cô giáo nói.
Nhưng không lúc nào Lan Anh đếm được đến con số đó.
Còn cái trương tập viết thì thật thảm hại.
Lan Anh chăm chú viết được hai hàng đầu. Nhưng nó cảm thấy như có kiến bò ở chân và tay. Bàn tay của nó chỉ muốn viết nguệch ngoạc cho mau xong.
Đến hàng thứ ba thì các chữ lên lên xuống xuống như con đường đi ra thành phố. Cái chấm của chữ i thì được chấm bất luận lử chỗ nào. Chữ o thì dẹp hẳn lại. Khi thì phình bụng to tướng ra. Cuối trương thì không phải mẫu tự nữa mà là những đường cong queo như cái mở nút chai.
Cô giáo nhìn trang tập viết của Lan Anh với một cái nhìn nghiêm khắc
“Lan Anh hư quá, cô nói. Tối nay má sẽ không bằng lòng khi xem cuốn vở của con.”
Phần 4
MỘT LÁ THƯ CỦA BA
Ba vì có việc phải xa nhà, nên vừa viết một lá thư dài.
Trong thư ba đã dành cả một trượng nói về Lan Anh.
Má đọc thư cho cô nữ sinh nhỏ nghe: “Anh rất sung sướng, ba viết, được tin Lan Anh, cuối cùng, đã chịu đi học. Anh mong rằng con sẽ vui vẻ đi học để làm hài lòng chúng ta.”
Đến đây má ngừng lại:
“Tối nay má sẽ viết thư trả lời ba, má nói. Có nên viết thư trả lời ba là con vui vẻ đi học không?”
Lan Anh ngước nhìn má với nụ cười nhạt nhẽo và khẽ trả lời:
“Có những ngày con vui học. Nhưng có những ngày con cảm thấy thì giờ dài. Giờ tập đọc và nhất là giờ tập viết, thì khó, má ạ.
- “Con phải tự nhủ: “Tôi muốn chăm chú. Tôi muốn học tập tốt!” Và con phải lập đi lập lại như thế luôn luôn. Cứ như thế thì con sẽ rèn luyện được cái đức tính mà người ta gọi là sự bền chí. Nhờ có đức tính ấy mà người ta sẽ làm mọi việc dễ dàng hơn.
-Thưa má, con sẽ cố gắng bền chí” Lan Anh ngoan ngoãn nói.
Nó liếc mắt nhìn lại cái cặp của nó để trên bàn. Quyển vở để trong đó.
May mắn sao, chưa ai thấy quyển vở đó. May mắn sao chưa ai thấy trương tập viết cuối cùng đó, trương viết đã khiến cô giáo nhìn nó nghiêm khắc.
Má tiếp tục đọc bức thư:
“Độ vài ba tháng nữa, anh sẽ về. Anh mong rằng lúc đó Lan Anh sẽ bắt đầu biết đọc rồi…”
Má ngừng lại rồi nói thêm với giọng có phần nào mỉa mai:
“Con nghe rõ không?…Ba viết: độ vài ba tháng nữa, Lan Anh có lẽ sẽ bắt đầu biết đọc rồi…”
Lan Anh nhún vai, ánh mắt nghiêm nghị vành trán nhíu lại:
Nó sẽ phải bền chí thật nhiều mới có thể nhận biết hết được tất cả những dấu đen kia của quyền học vần, và để có thể đọc mà không vấp như Xuân Mai!
Thư của ba kết thúc bằng những câu sau đây:
“ Anh sẽ lựa chọn cho con một cuốn sách hình đẹp. Nếu con có thể đọc cho anh nghe một vài hàng trong cuốn sách đó, sau bữa ăn tối, thì anh sẽ sung sướng biết bao!”
Phần 5
MÁ LO ÂU
Lan Anh đi học đã một tháng nay. Má quan sát nó, theo dõi sự tiến bộ của nó và bắt đầu lo âu:
“Không biết đến bao giờ con bé mới trở nên một nữ sinh tốt được?” Má tự hỏi.
Đó là bởi vì, sáng dậy Lan Anh phải để cho người ta nài nỉ mới chịu ra khỏi giường, đi rửa mặt và mặc quần áo để đi học. Khi thì trời mưa làm cho đường bùn lấy và lớp học buồn bã. Khi thì vì nắng thu đẹp khiến người ta muốn tận hưởng những ngày nắng ráo cuối cùng trước mùa đông sắp đến.
“Ước gì được cùng ông và con Vàng đi dạo chơi ngoài đồng hay trong rừng thì thích thú biết bao. Chắc chắn là chúng ta sẽ tìm được nhiều nấm.!”
Má tự nhủ: mặc dù tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn của cô giáo, Lan Anh chưa quen và chưa thích ứng với trường lớp của nó.
Tối hôm đó, cô giáo đến nhà thăm. Cô tìm cách làm yên lòng má.
“Không, cô nói. Lan Anh không trì độn đâu. Nhưng thường thường thì tuy cháu ngồi trong lớp nhưng đầu óc lại để đâu đâu. Tâm trí cháu lêu lỏng nơi phía nhà hay ở ngoài đồng
- Chúng tôi cưng con bé quá! Má thở dài.
-Cháu sẽ tập cố gắng dần. Cô nói thêm. Cháu đã thích vẽ, hát. Rồi đây cháu cũng sẽ thích tập đọc.”.
Rồi cô giáo nói đến một học sinh mà người ta sắp dẫn đến cho cô.
“Đó là Hùng, nó cùng lứa tuổi với Lan Anh. Cô sẽ để cho nó ngồi bên cạnh Lan Anh, và cả hai đứa sẽ có những bài học như nhau.
“Tôi trông cậy nhiều vào đứa học sinh mới đó để lôi kéo Lan Anh chăm chỉ học tập, cô nói. Lan Anh sẽ cố gắng học tập giỏi hơn Hùng. Cháu phần nào sẽ hãnh diện khi có bên mình một học sinh kém hơn để dìu dắt.
“Bà cứ yên tâm, cuối cùng tôi sẽ làm cho con bé này yêu lớp học của nó.”
Bởi vì cô giáo có nhiều mưu kế lắm.