← Quay lại trang sách

Chương X Phần I- LAN ANH NGOAN -

Bây giờ thì Lan Anh hết lòng học tập ở lớp. Nó không muốn Hùng giỏi hơn nó. Nó muốn làm vui lòng má nó. Và nhất là nó muốn xứng đáng với những nụ cười hay những lời khen ngợi mà cô giáo thường ban cho nó. Nó thích được nghe: “Tốt lắm bé Anh! Hôm nay con tốt hơn hôm qua!” Cho nên thật thích thú khi xem quyển vở không một vết dơ của nó. Thật sự thích thú khi nghe nó đọc thuộc lòng một bài ngụ ngôn, hay khi thấy nó chăm chú nghe một bài giảng. Đôi khi vào buổi chiều Lan Anh cũng đoán biết cô giáo mệt mỏi. Những lúc đó nó không bao giờ làm ồn, nó không muốn nói chuyện với cô bạn bên cạnh hay với Hùng. Hôm qua một người chở bằng xe đến trường những gói sách và gói vở. Cô giáo đã phải ra ngoài trong chốc lát, và cô đã dặn một cậu học sinh lớn tuổi:” Con lên ngồi trên bàn cô, con sẽ coi ngó các bạn. Và cô mong rằng tất cả mọi người sẽ ngoan ngoãn.” Lớp học yên lặng được vài phút. Rồi một nam sinh ho, và một đứa khác động đậy chân cẳng. Tiếp đến là những tiếng xì xào. Cuối cùng hai trò xấu lớn tiếng gọi nhau. Cậu học sinh lớn ở trên bàn giấy thỉnh thoảng kêu: “Im! Im!” Nhưng cậu ta đã không lập lại được sự yên lặng. Cô bạn kế bên của Lan Anh gọi: “Lan Anh xem các hình ảnh của mình nè!” Lan Anh ngồi bất động, môi mím lại, khoanh tay. Hùng ngồi bên cũng làm như nó, ngoan ngoãn như một pho tượng. Vì cô bạn bên cạnh lấy cùi chỏ thúc nó, Lan Anh nhìn nó với một cái nhìn đầy trách móc và nói với nó: “Cô giáo dặn chúng ta phải ngoan. Cho nên nói chuyện là không tốt, nhất là khi cô vắng mặt.”

Phần 2 HƯƠNG XUÂN NỒNG NÀN

Vui!Vui! Mùa Xuân đến rồi!. Không khí nhẹ nhàng. Trẻ em có những đôi má đỏ hồng, máu lưu thông nhanh trong huyết quản của chúng và chân cẳng chúng chỉ muốn nhảy nhót. Vui!Vui! Mùa xuân đến rồi! Tất cả khơi gợi trong lòng người ta thú đi dạo chơi, nhưng, tuy thế học sinh phải cắp sách đi học. Lan Anh và Hùng can đảm đến trường. Lan Anh đi qua khu vườn đầy hoa của nó. Những cây mai anh đào như những bó hoa màu hổng tươi khổng lồ. Những chùm xoan tím đu đưa trước gió. Hùng đi qua những con đường đồng quê, hai bên hoa đua nhau nở rộ. Cả Lan Anh và Hùng có rất nhiều thứ để nhìn ngắm. Nhưng chúng phải rảo bước nhanh kẻo trễ học. Chúng đã vào đến phía trong sân trường. Ở đây cũng là mùa xuân, bởi vì các cây cẩm chướng, cây trinh nữ thảo đua nhau trổ bông. Những chú chim sẻ ríu rít trên máng xối. Lan Anh và Hùng vào lớp mà không hề buông một tiếng thở dài. Cửa sổ hướng ra phía cánh đồng được mở cả ngày. Những âm thanh náo nhiệt và hương đồng lan vào tận lớp học. Nhưng hầu hết học sinh đều tốt cả. Chúng dũng cảm cặm cụi trên trang sách hay vở của chúng!. Nhưng bỗng dưng một chú ong đất bay vào trong lớp, kêu vo vo. Mọi người ngước mặt lên nhìn. Kể cả Lan Anh và Hùng. Cô giáo liền nói: “Cô cho phép các con nhìn ong đất trong chốc lát.” Đó là một con ong đất bự, màu đen với những vệt vàng. Nó bay lòng vòng rồi đổi hướng bay loạn xạ, nhiều lần liên tiếp, nó đụng vào mặt kính cửa sổ đóng kín. Nó tưởng rằng nó bị giam hãm và nó giận dữ. Nó bay nhanh hơn và người ta nghe nó kêu vù vù lớn hơn. Cuối cùng nó tìm được lối ra. Nó biến mất trong nháy mắt. Lớp học trở lại yên lặng và học sinh lại tiếp tục học tập.

Phần 3 LỚP HỌC ĐƯỢC CHƯNG HOA.

Sau lễ Phục Sinh cô giáo có một ý kiến rất hay. Cô yêu cầu tất cả học sinh nam cũng như nữ, lần lượt đem hoa đến lớp để chưng. Cô đã để một cái bình trên bàn của cô, và một bình khác lử trên một cái kệ, đặt tại một góc lớp. Và khi hoa đã được cắm đủ vào hai bình rồi, số còn lại học sinh đem trang hoàng cả bảng đen, bảng nhờ hoa mà không còn vẻ buồn bả. Như vậy là không những mùa xuân đã đi vào lớp qua các cửa sổ, mà còn hiện diện ngày ở trong lớp, do đó việc học tập của học sinh cũng vui nhộn hơn. Hôm qua Hùng đã mang đến một nắm hoa. Vì bị nắm chặt trong tay nên hoa bắt đầu héo và chuỗi hoa gục xuống thảm hại. Mặc dầu thế, cô giáo cũng đã vui vẻ tiếp nhận. Hôm nay đến lượt Lan Anh phải mang hoa đến chưng trong lớp. Sáng sớm nó đã ra vườn. Nó hái những hoa cẩm chướng, hoa huệ, hoa xương bồ,mẫu đơn, thược dược. Nó bẻ một vài cành. Nó định đến bên mấy cây hoa hồng. “Hoa hồng của ông,đùng động đến hoa của ông” Từ xa ông kêu lên như vậy. “Thưa ông, để tặng cô giáo ông ạ!" Lan Anh vừa đáp vừa cẩn trọng cắt một vài cành với cái kéo cùn. Lan Anh đi học, tay cầm một bó hoa, còn những hoa lẻ thì nó bỏ vào túi tạp dề của nó. Nó đi vào lớp và chưng hoa vào bình. Cô giáo ngồi ở bàn của cô, vừa mỉm cười vừa nhìn nó. Có lẽ cô nghĩ đến cô nữ sinh nhỏ bé,nhút nhát,cách đây mấy tháng đã rón rén đến sắp hàng và sau một thời gian rất lâu hình như vẫn lại muốn ra đi như một con chim yêu chuộng tự do. Trong tạp dề, Lan Anh vẫn còn có hoa. Nó tiến lại gần bàn của cô giáo. Và với một nụ cười tươi tắn và cử chỉ đầy duyên dáng, nó dâng tất cả hoa còn lại cho cô giáo. Nếu nó được phép, thì có lẽ nó đã đem cả hoa kết lên đầu của cô.

HẾT