← Quay lại trang sách

Chương IX Phần I- NHỮNG MÓN QUÀ BẤT NGỜ-

Bây giờ thì mỗi khi cô giáo đến nhà, Lan Anh chuyện trò tâm sự với cô. “Không còn bao lâu nữa là sinh nhật má. Hôm đó ba sẽ về. Con muốn dành cho cả hai người một món quà bất ngờ.” Cô giáo nói:”Cô biết món quà con muốn dành cho ba con rồi. Con muốn làm sao đọc được cho ba con nghe câu truyện ở đằng sau quyển học vần của con. Nhưng với má con thì con muốn biếu gì?” Lan Anh do dự một lát. Nó kéo cô giáo về phía một góc vườn và nói thật nhỏ:”Má gặp đâu là đâm kim cúc vào đấy, má đã vứt cái gối giắt kim quá cũ và rách của má đi rồi. Con muốn làm một cái mới để thay thế. Nhưng làm một cái gối để giắt kim chắc là khó lắm, và con còn quá nhỏ để thêu thêm cho đẹp. - Điều đó dễ, nếu con chịu khó chăm chú làm việc. Cô giáo vừa mỉm cười, vừa nói. Chúng ta sẽ mua một mẫu hình vẽ sẵn. Chúng ta sẽ lựa chọn những thứ len hai màu, như xanh dương và đỏ, nếu con thích hai màu ấy… Con đã có sẵn tiền để dành rồi, Lan Anh hãnh diện nói. - Con sẽ làm cái gối giắt kim ngay ở lớp. Và chiều đến, con ngồi lại thêm một thời gian với cô. Cô sẽ hướng dẫn cô.” Lan Anh chịu khó chăm chỉ thêu trong vòng mười hôm. Nó đếm các mũi đan rất cẩn thận. Nó biết trộn lẫn len đỏ với len xanh và nó thêu được những hình vuông đẹp. Những ngón tay nhỏ của nó đã trở nên thật sự lành lẹ để điều khiển cái kim lớn. Chiều đến cô giáo xem kỹ công việc làm trong ngày. Cô thêm một mũi kim ở nơi này, một mũi kim ở nơi kia. Cô thắt chặt một sợi len chưa được thắt nút đàng hoàng. Để khuyến khích nó, cô giáo nói với Lan Anh: “ Tốt lắm. Má sẽ rất sung sướng!” Khi hai mặt của cái gối giắt kim đã hoàn tất, chính cô giáo đã lấy mùn cưa nhét vào cho đầy, và khâu đính thêm vào bốn góc những búp tua cũng bằng len xanh và đỏ. Rồi cái gối giắt kim được bỏ vào một cái hộp lớn bằng các tồng chung quanh có dải băng. Trong khi chờ đợi Lan Anh mang về biếu má nó, cô giáo cất cái hộp đó vào trong một cái ngăn kéo của cô.

Phần 2 NGÀY SINH NHẬT

Sinh nhật của má đúng vào ngày thứ năm. Lan Anh có đủ thời giờ để ra vườn hái hoa đem vào chưng bày trong phòng ăn. Nó cũng có thể giúp bà trong công việc chuẩn bị. Bởi vì từ sáng sớm bà không rời khỏi bếp. Hôm nay bà muốn làm một bữa tiệc đúng nghĩa. Má cùng ba ở ga về. Ba không ngạc nhiên khi thấy Lan Anh lớn hẳn cũng như thấy nó làm những việc lặt vặt quanh bà. “Đã đến giờ cơm! Mời vào xơi cơm!” Lan Anh kêu to tứ phía. Chẳng bao lâu cả gia đình tụ họp lại trong phòng nhỏ có chưng hoa. Hôm nay các thứ chén dĩa có màu sắc rực rỡ sáng ngời đã được đem ra dùng bày biện trên chiếc khăn trắng tinh. Cả hai gói quà được đặt bên chén của má. Quà nhỏ, được gói ghém có mỹ thuật. Má đoán chắc đó là quà của ba. Quà kia to hơn, đó là một cái hộp chung quanh có dải băng. Má mở cái gói lớn ra trước tiên và Lan Anh từ nơi góc nó ngồi, nhìn má với ánh mắt lo âu. Má kêu lên: “ Ồ! Cái gối giắt kim đẹp quá! Và những đường thêu tuyệt vời. Lại mới tinh, với những búp tua xanh và đỏ!” Lan Anh vui sướng đến đỏ cả mặt. Nó nói:”Thưa má, con đã làm cái gối ấy ở trường để tặng má, nhân ngày sinh nhật hôm nay”. Mọi người thoải mái ngắm nghía quà của Lan Anh. Ba nói:”Làm sao mà bé Anh của tôi đã có thể chăm chú hết ngày nọ sang ngày kia vào một công việc lâu dài như thế?. Khi anh ra đi, nó luôn luôn đi từ trò chơi này sang trò chơi khác, từ công việc này sang công việc khác, như một con chim tung tăng bay nhảy.” “ Có lẽ cô giáo đã dạy cho nó biết bền chí?” Má giải thích. Suốt bữa ăn vui vẻ đó, Lan Anh đã ăn rất ngon miệng. Sau khi dùng đồ tráng miệng xong, nó lấy quyển sách của nó ra và lại gần ba. “Bây giò ba nghe nha!”, nó nói. Nó đã đọc hết cả trang cuối cùng của cuốn sách vần của nó, trang khó nhất, mà không sai lầm. Ba ôm nó hôn và nói:” Ba rất sung sướng về những tiến bộ của con. Con thực sự thương ông bà và ba má. Con yêu trường. Con là một đứa con gái nhỏ tốt. Giờ đến lượt cha trao con món quà”. Và ba đi lấy quyển sách đẹp mà ba đã hứa trước đây.

Phần 3 LÒNG BIẾT ƠN

Buổi chiều hôm đó, tất cả sự vui sướng của Lan Anh biến thành sự biết ơn đối với cô giáo. Chính cô đã hướng dẫn những bước đầu tiên của Lan Anh tại trường với biết bao kiên nhẫn. Chính cô đã chỉ cho Lan Anh biết những nết xấu nhỏ của nó và đã tìm cách sửa chữa cho nó. Chính nhờ cô mà Lan Anh đã có thể làm cho ba má nó sung sướng. “ Thưa má, Lan Anh nói, má có thể cho phép con đến trường được không? Cô giáo chỉ có một mình chiều nay. Chắc rằng có buồn chán. Con muốn nói điều này với cô và luôn thể ơi lại chơi với cô một lát.” Má nhìn thấu tâm tư của Lan Anh nên vừa mỉm cười vừa trả lời:”Dĩ nhiên! Và con nhớ mời cô tối nay ghé lại nhà chơi.” Khi Lan Anh đến trường thì cô giáo đang chấm bài. “Chào bé Lan Anh. Thế nào, má bằng lòng với món quà của con không? -Ồ! Thưa có, má sung sướng, sung sướng lắm. Con đến để cám ơn cô. Không có cô thì không bao giờ con có thể làm xong cái gối giắt kim đẹp ấy được. “ Lan Anh còn kể lại sự ngạc nhiên mà nó đã dành cho ba nó. Cũng như những lời khen ngợi mà nó đã nhận được. “Ba cho con một quyển sách đẹp. Tối nay con sẽ đưa cho cô xem.” Hết sức vui sướng nó nói chuyện huyên thuyên, và cô giáo vui thích khi luôn bắt gặp ánh mắt đầy tin yêu của nó. “Vậy thì Lan Anh bây giờ không còn phải năn nỉ mới chịu đi học phải không? Cô giáo hỏi. -Ồ, thưa không cô ạ! -Lan Anh sẽ tiếp tục học tập tốt để làm vui lòng ba má phải không? - Để làm vui lòng cả cô nữa thưa cô.” Nếu nó không e ngại thì nó đã nói thêm “ Bởi vì con yêu cô!” Nhưng cô giáo đã đoán được điều đó, và cô sung sướng đã chinh phục được tấm lòng của cô nữ sinh nhỏ bé rất khó làm quen ấy.

Phần 4 BẠN BÈ

Bây giờ thời cứ mỗi buổi sáng khi vào đến sân trường là Lan Anh vui thích gặp lại những người bạn học cùng lớp của nó. Nó biết rõ tưng tính tốt cũng như nết xấu của chúng. Con trai thì nghịch ngợm. Tuy thế chúng không thô bạo. Đôi khi một đứa trong bọn chúng húc phải Lan Anh, trong khi chạy. Nhưng liền sau đó, nó đến hỏi Lan Anh có đau không. “Không Lan Anh trả lời mà không tức giận,nhưng bạn chạy dữ quá.” Trong các cô bạn gái,nó thích nhất Lan Phương và Xuân Mai, hai đứa này tính tình cũng dịu dàng như nó. Với Lan Phương và Xuân Mai thì các cuộc chơi luôn luôn vui vẻ, và những cơn giận hờn không kéo dài. Bởi vì ơi trường Lan Anh cũng đã học cách vui chơi với những bạn khác, chơi với bạn khó hơn là chơi với con Vàng, vì Vàng luôn luôn ngoan ngoãn. Với bạn thì không phải chỉ tìm thú cho riêng mình mà thôi. Thật không hay khi luôn nói: “Tôi muốn chơi trò nảy! Nếu các bạn thích trò chơi khác thì tôi đi đây!” Phương chi, khi mình tạo sự vui thích cho người khác, thì mình vui chơi thoải mái hơn. Không nên phách lối vì khi mình làm phách người ta sẽ ngoảnh mặt quay đi mà không chơi với mình nữa. Không nên kiêu căng, vì khi mình kiêu căng thì người ta sẽ chế nhạo mình. Nhưng với sự dịu dàng, sự kiên nhẫn, tốt tính, thì mình dễ dàng có nhiều bạn. Lan Anh cũng có cậu bạn đáng tin cậy. Đó là Hùng, vì Hùng không bao giờ quên những ngày đi học đầu tiên của nó. Hùng luôn có vật gì trong túi để cho Lan Anh. Mặc dù nó không lớn hơn Lan Anh bao nhiêu, nhưng để bênh vực Lan Anh, nó sẵn sàng đương đầu với bất cứ cậu con trai nào. Một ngày nói, nó nói với Lan Anh:”Nếu bạn muốn, mình sẽ thả cả con sóc của mình để bạn được vui lòng!” Đó là bằng chứng rõ ràng nhất về tình bằng hữu mà nó có thể tỏ cho Lan Anh. Nhưng Lan Anh không buộc nó phải thể hiện sự hy sinh đó.

Phần 5 LỚP HỌC NGOÀI ĐỒNG

Thỉnh thoảng khi buổi chiều trời đẹp, cô giáo dắt toán học sinh nhỏ bé của cô ra đồng. Vui thích xiết bao cho tất cả mọi người!. Đó là một cuộc đi chơi rất hữu ích vì vừa chơi đùa, người ta vừa học được nhiều điều hay. Cô giáo đã căn dặn các học sinh lớn một cách nghiêm khắc cho nên chúng đi ngoan, không rời xa cô. Còn những trò nhỏ nhất thì đi bên cạnh cô và mỗi lần cô dừng lại, chúng cũng dừng lại. Lan Anh đi bên phải cô và Hùng đi bên trái. Người ta hái các loại hoa. Cô giáo chỉ cho học sinh tên của những hoa ấy. Cô chỉ cho các học sinh biết hoa mong manh và đẹp biết bao. Cô chỉ cho học sinh lớn biết cấu trúc của hoa. Những trò khéo tay thì vẽ hoa vào sổ tay. Lan Anh và Hùng hãnh diện khi tỏ cho chúng bạn thấy những điều hiểu biết của mình. Lan Anh đã được ông dạy cho biết tên những loại cây. Hùng thì biết các loại cỏ thỏ ăn và các loài hoa mà người ta dùng để sắc nước uống. Sau khi đã đi dạo chơi được một hồi lâu, cả lớp xúm lại ngồi bên bờ suối và cô giáo hỏi: “Các trò có biết chúng ta đang ngồi bên bờ nào không?. Trò nào có thể chỉ cho cô một phụ lưu nào?. Con suối này chảy vào con sông nào?” Lan Anh thấy lớp học ngoài đồng này cũng thú vị như những buổi đi chơi với ông. Nó sung sướng nhất là khi, dưới những cây bắt đầu đâm chồi nảy lộc, tất cả học sinh xúm lại quanh cô giáo, hát du dương những bài hát hay nhất đã học ở trường. Đối với mọi người giờ ra về sao đến quá nhanh.