Chương 6
Ở dưới sân, Hiền phiền bức tường, trước kia ai đã xây mà không chịu xây thấp xuống một tí.Còn ở trên lầu Hiền phiền bức màn cửa,mấy ngày nay kéo kín như bưng. Lúc nào Hiền dậy được, hé một tí thì Mẹ thấy, kêu hoảng:
- Ðừng mở màn.Gió lọt vô nguy hiểm lắm. Bệnh thì phải ngoan, phải vâng lời, nghe chưa?
Hiền vẫn vâng lời. Chớ ba hôm bị giam trong phòng này khác nào chim bị nhốt trong lồng son, tuy sung sướng được lo lắng, cho ăn uống ngon lành nhưng vẫn nhớ trời xanh cao rộng. Còn Hiền,Hiền không có bầu trời xanh nào, chỉ có mãnh sân nắng nhà bên kia.Cũng tại nhỏ Huyên.Sá gì một tiếng nhỏ Huyên với nhớn Huyên mà bắt Hiền trả nợ. Cơn mưa bất chợt chiều hôm đó khiến Hiền ngã bệnh luôn, vậy mà nó còn nhe răng ra nữa chớ:
- Ðừng có đổ tội bồ ơi, tui biết bồ bị cãm từ trước
- Cãm hồi nào? Người ta đang khỏe mạnh phây phây.
- Còn cãi nữa. Bồ bị cãm từ lâu rồi, nên cơn mưa mới quật bồ té luôn.Bồ coi, tui có sao đâu.
- Hôm đó, tao ướt như chuột. Về tới nhà rét run muốn chết.
- Ừ thì run. Bồ bị cãm mà. Tui đâu có nói bồ bị cãm cúm, mà là cãm anh chàng.
Hiền nhắm mắt lại. Không lẽ Huyên nói đúng? Cả thể xác, lẫn tinh thần của Hiền, có vẽ yếu đi. Vì một sự chuyển mùa. Ðúng là chuyển mùa.Một muà mới, mùa của tình yêu đã tới. Khí hậu lạ lung của tình yêu làm Hiền sụt sùi bao lâu rồi, và đâu cần một cơn mưa lớn như vậy, Hiền mới ngã bịnh. Chỉ cần nắng nhớ mưa thương một hai hôm, là Hiền cũng hết gượng nổi. Tội nghiệp Huyên, thấy Hiền nhắm mắt, nó tưởng Hiền giận, năn nỉ:
- Tui giỡn chơi, bồ giận à?
- Nham nhở.
Huyên tự vả vào miệng nó một cái:
- Nham nhở. Lần sau chừa đi nghe chưa. Có biết cũng đừng có nói ra. Ở đời, người ta chỉ khổ vì những cái miệng biết nói lời ngay thật.
Ðố ai giận được Huyên lâu. Hiền đang đau, đang sốt nghe nó nói, buồn cười quá cũng hạ bớt cơn sốt. Hiền đành lắc đầu cười:
- Bồ làm tui hết bịnh luôn.
- Ý. Tui sức mấy.Ai chớ tui thì thần thánh gì.
Huyên luôn luôn đoán đúng tim đen của Hiền.Sở dĩ hôm nay, Hiền khá hơn, ăn được tới hết chén cháo thịt là vì gió vườn nhà ai vừa nhắn nhủ một tin vui.Từ trưa hôm qua, thằng Bi đã chạy lên báo tin:
- Chị Hiền cho hoa ngọc lan hông?
- Cho ai?
Lời nói tự nhiên tự buột ra đấy thôi. Chớ Hiền đã hiểu.Ngay trước đó, ở cửa sổ, như có một vài tia nắng ánh lên, như báo tin vui và Hiền đã hồi hộp. Bây giờ không nói hồi hộp nữa rồi, mà trái tim đang nhảy loạn cả lên.
- Cho anh An.Anh An bảo em hỏi chị có cho anh hoa nữa không?
- Rồi Bi nói sao?
- Bi nói để Bi hỏi chị, rồi Bi trả lời.
- Bi không nói chị ốm?
- Anh đâu có hỏi chị ốm mà Bi nói.
Có một chút giận hờn. Nhưng vô lý lại giận hờn thằng Bi. Hiền nói:
- Chị không biết.
- Em xuống trả lời chị không biết nhé.
Hiền muốn kêu lại nhưng đâu có kịp. Chưa nói xong câu, nó đã vụt chạy đi. Và từ hôm qua tới giờ, cũng đang buổi trưa, Hiền không thấy thằng nhỏ lên phòng nữa. Hiền chỉ bị cãm sốt mà cả nhà làm như Hiền bị bịnh gì truyền nhiễm ghê lắm, bắt hết tụi nhỏ xuống dưới nhà. Nằm một mình vừa buồn vừa sợ ma.Lạ quá, Hiền đã lớn tồng ngồng, nhưng vẫn sợ bong tối ghê gớm. trong bóng tối, có bao nhiêu hình ảnh dễ sợ.Và Hiền cũng cáo đàn em ghê gớm nữa. Từ sáng đến giờ, vẫn chưa có đứa nào lai vãng vào phòng. Hiền đã nhắn chị ở lúc đem cháo lên,dặn cẩn thận thế mà Hiền vẫn chờ mòn con mắt. Lúc chị ở đem nước, Hiền gắt:
- Kêu con Ki lên giùm tui đi.
- Dạ cả ba đứa nó đang ngủ.
- Thức nó dậy.
Chị ở lật đật bỏ xuống. Một lát sau, con Ki rụt rè đi vô. Nó ngó Hiền với ánh mắt rụt rè. Hiền ngoắc nó tới gần:
- Ngồi đây đi.Ki.
Nó vẫn ngồi ở mép giường. Hiền ngạc nhiên:
- Sao Ki có vẻ sợ chị vậy?
- Em sợ…
- Sợ gì?
- Mẹ nói đừng lên phòng chị mà lây.
Hiền bật cười:
- Hôm nay chị lành rồi, đừng sợ nữa.
- Anh Bi nói chị có vi trùng trong miệng. Nói chuyện với chị vi trùng nó bay qua, nó lọt vô bụng là đau bụng chết liền.
Hiền bụm miệng cười. Con Ki thấy Hiền cười vội đư1ng dậy, lùi dần:
- Em xuống…Ðể em xuống kêu anh Bi lên…
Khỏi cần.Ghét tụi nhỏ ghê.Con KI đi rồi, Hiền ngồi dậy. them một chút nắng quá. Mà nắng đâu có xa gì, nắng ngay bên ngoài tấm rèm cửa.Hé một chút thôi, một chút nắng, một chút lá cây. Ðó là đời sống, là tình yêu.Vườn hôm nay,như có chim về đậu, trời như có nhiều mây lang thang tụ về hội hè.Thật nhẹ nhàng, Hiền đi tới, đưa tay vén màn cửa qua một bên, vừa đủ cho khuôn mặt nhìn xuống.
An ở đâu?Khoảng sân nắng đã đầy, nhưng vẫn thiếu vắng. A,anh chàng vô tình quá há. Người ta vừa mới ốm dậy, đã mong đã ngóng. Còn anh chàng, đi xa về,sao không chầu chực ở chân tường?Nhỏ Hiền. Ðừng lớn nữa.Lớn lên, sao lắm buồn phiền, hờn giận. Người ta không tha thiết với mình, sao mình tha thiết với người ta.Không biết giận ai, Hiền lại giận nhỏ Huyên. Cái gì nó cũng biết hết. nó cười cười,ra điều đang đi guốc trong bụng Hiền. Thì đó nó đã đùa:
- Bịnh của bồ mà bà già mất tiền thuốc thiệt uổng.Không lẽ tao mach nước cho bà già biết.
- Ê, nham nhở vừa vừa thôi nghe. Dỡn theo chuyện thôi chớ.
Huyên vả miệng nó một cái:
- Nham nhở.Lần sau chừa đi nghe chưa.Có biết cũng đừng nói ra.
Hiền cắn ngón tay. Muốn cắn cho thật đau quá.
Ghét người và cũng ghét luôn lòng mình. Hiền vùng vằngvới mình, và kéo tấm màn cửa lại. Không cần, Không cần nữa đâu nghe.
Hiền nằm xuống giường. Ước mình ốm thêm dăm ba ngày nữa. Ốm thật nặng, ốm mê man đi.Rồi An sẽ như thế nào nhỉ?Chắc An biết.Bi sẽ nói.Ki sẽ nói, cả Nai và Bé nữa.Giả dụ Hiền ốm thật nặng. Và An đi xa về không trông thấy Hiền. Không trông thấy một ngày, không trông thấy hai ngày còn được, chớ không trông thấy hoài,An phải chột dạ chớ. Ít nhất hương ngọc lan sẽ nhắc nhở, bức tường sẽ nhắc nhở.Và An sẽ đứng dưới chân tường để chờ tin tức. Hiền ốm nặng lắm, Hiền sắp chết.An không thể không tới thăm, An ngồi bên giường Hiền. Lúc đ1o Hiền ra sao nhỉ? Hiền sắp chết rồi, Hiền yếu đuối. Hiền muốn mở mắt để nhìn An, nhưng mắt Hiền không mở nổi nữa. Và An nói gì đó. An gọi tên Hiền.An cầm tay Hiền nữa chớ. Hiền muốn run rồi đây.Lúc đó, chưa chết, Hiền cũng ngất luôn. Ngất thôi chớ đừng chết, Hiền không muốn chết đâu. Giết ai chết đãlà quá tàn nhẫn rồi. Minh còn giết mình chết nữa thì độc địa quá, nham hiểm quá.An sẽ giúpHiền nếu Hiền chết thiệt nhé. Chỉ cần nhỏ một giọt nước mắt. Hình như, lúc mới sinh ra, Hiền đã có một bà tiên đỡ đầu và bà đã nói rằng:Lúc mười lăm tuổi, Hiền sẽ bị bịnh nặng lắm. Và chỉ có giọt nước mắt người thương, sẽ làm Hiền sống lại. Nguy rồi, Hiền đã lẫn lộn chuyện đời xưa với đời nay. Xấu hổ quá, nên vùi mắt xuống gối.Vùi sâu hơn nữa.
- Chị Hiền. Chị Hiền.
Cánh cửa bị đẩy mạnh.Và thằng Bi ào vào như một cơn gió. Tuy vậy nó cũng chỉ dừng lại giữa phòng và nhìn Hiền bằng đôi mắt dè chừng. Chắc mặt mày Hiền ghê rợn lắm. Coi mặt thằng Bi, có vẻ gì như sợ hãi lắm, muốn thối lui. Hiền ngồi bật dậy:
- Bi đấy hả?Tới đây.
Thằng Bi lắc đầu:
- Em sợ lắm.
- Bộ chị cắn sao mà sợ. Sợ cái gì?
- Sợ…
Thằng Bi lại lắc đầu nữa. Hiền biết tê đi là Mẹ đã dọa được nó: Ðể cho chị Hiền nằm đừng lên phá. Chị ấy ốm nên dữ lắm. Lại hay cắn. Hiền cười, đưa tay ra:
- Chị lành rồi, chị khỏi bịnh rồi mà. Ðừng sợ nữa.
- Thiệt há chị?
- Ừ Chị ăn được hai bát cháo rồi. Ngày mai chị ăn cơm, chị đi học.
Thằng Bi giờ mới tới gần, ngồi xuống giường. Nó ngó quanh quất trong phòng mắt nghi ngại.
- Chị…
- Hả?
- Con Ki nói phòng người ốm có nhiều ma lắm.
- Làm gì có,Nó xạo đó.
- Nó nói bạn nó kể. Ma nó chờ mình chết để đem mình xuống âm phủ, chớ không có ma đưa đi, chó giữ cầu nó không cho mình qua. Có hai con chó Ngao lớn lắm, lớn bằng cái phòng này, chị.
Hiền ôm vai em. Thằng Bi hỏi:
- Chị lành hẳn chưa chị?
- Lành hẳn rồi.
- Không lây à nghe. Phòng em mà có ma là em chết.
Hiền cười:
- Mấy hôm trước. Bi lên phòng chị hoài mà không sợ, giờ mới sợ?
- Mấy bữa trước cũng sợ, nhưng sợ ít. Tại hồi nãy, anh An hỏi thăm chị rồi con Ki nó nói phòng chị có nhiều ma, em sợ bắt chết. Nó nói bữa trước nó lên phòng chị nó thấy có con ma ngồi bên chị, xõa tóc.
Trời ơi, tụi nhỏ tưởng tượng toàn chuyện bậy bạ không?Nhưng kệ chuyện ma quỷ. Hiền muốn biết An đã hỏi chuyện như thế nào về bịnh của Hiền mà thôi.
- Rồi em nói sao?
- Em nói chị ốm nhiều lắm.Còn con Ki, nó nói ma nó ngồi bên cạnh chị là chị sắp chết rồi.
Bình thường Hiền đã gọi con Ki lên cho nó một cái tát. Bộ nó trù ẻocho Hiền chết đi sao?
Nhưng hôm nay, Hiền thấy vui vui. Cô nao nức muốn biết An như thế nào khi nghe tin độc địa đó.
- Rồi anh An nói sao?
- Anh cười quá là cười.
Hiền bậm môi. Ðó thấy chưa. Người gì vô tình nhé. Thằng Bi gật gù:
- Anh An cho nhà mình quà nhiều lắm. Mận Ðà Lạt nè,trái bơ nè, hoa nè.
Hiền chẳng tha thiết gì:
- Vậy hả?
- Anh nói anh có quà đặc biệt cho chị. Nhưng phải gặp chị cơ.
Mắt Hiền sáng lên:
- Vậy hả?
- Anh nói cho anh gặp chị được không?
Hiền lắc đầu:
- Chị còn ốm, ốm nặng lắm.
Thằng Bi, nghe nói đứng rột dậy, lùi dần:
- Em xuống nhà nhé, Em xuống đây…
Và Hiền chẳng kịp hỏi gì thêm nữa. Thằng Bi ra khỏi cửa, nó còn gượng cười nữa chớ.Nhưng Hiền gọi thế nào cững nhất định không vô. Cáu thằng nhỏ quá. Hiền đợi hoài, đợi hoài. Và không chịu được Hiền mò xuống nhà dưới.
Ở phòng khách, một bình hoa lay dơn đỏ thắm. Còn hộp mận chắc nằm trong tủ lạnh rồi. Tự nhiên Hiền muốn cắn ngập răng trái mận ghê. Những trái mận màu xanh vàng, dòn tan sao quyến rũ quá. Mùi vị chua chua, chat chat, thêm chút cay của ớt, chút mặn của muối, chưa chi đã làm Hiền ghê răng,và nước miếng ứa ra. Làm sao cầm lòng cho đậu được, Hiền xuống bếp mỡ tủ lạnh. Ðúng mà hộp mận ngon ơi là ngon, trái nào cũng to, đều vừa chin tới. Chẵng cần muối ớt gì nữa, Hiền nhón một trái. Nước miếng được cầm lại, hòa tan với mùi vị Hiền đang thèm chết người kia.
- Trời ơi. Con Hiền.
Mẹ sửng sốt ngó Hiền, và đưa tay dằng lấy trái mận:
Chết nghe con. Ðang ốm mà ăn mấy thứ quỷ quái nầy. Muốn chết hả?
Và bà nghiêm nghị:
- Con xuống đây làm gì?Hả. Chưa lành gì hết mà dám đi xuống đây. Lên,lên nhà ngay.
- Con hết bịnh rồi Mẹ.
Và Hiền thấy phải thia lia cái miệng một chút:
- Trưa nay con ăn hai bát cháo. Mẹ, con lạt miệng lắm.Mẹ cho con ăn nốt trái mận đi.
- Không. Ði lên.
- Con khỏe rồi.
- Khỏe cũng đi nằm nghỉ đã. Coi xanh lè chớ khỏe gì đâu.
Hiền sung sướng mỉm cười. Phải sung sướng chớ. Hạnh phúc thay còn được Mẹ Cha, còn được nép mình vào tình thương yêu, bao bọc của mẹ.Trước khi lên phòng Hiền còn nhón lấy một cành hoa lay dơn. Ở bàn học của Hiền không có gì cắm, đâu cần. Hiền để cành hoa kề bên gối, cùng với Hiền. Hoa còn búp nụ, hoa cũng như Hiền, chưa mở mắt, còn e dè, ấp ủ một tình yêu thầm kín.
Buổi chiều, Huyên tới, ồn ào như vỡ chợ. Nó bước vào phòng với mấy trái mận trong tay.
- Ngon hông nhỏ?
- Ê phạm điều cấm rồi. Ðãi một chầu nghe chưa em.
- Sẵn sang. Ngay bây giờ, em dám đi với qua hông?
Tức thiệt. Ði bây giờ thì nó có đãi ăn nhà hàng, Hiền cũng bó tay. Thôi thì đưa đây trái mận vậy. Cũng không được nữa. Nó khúc khích: Bà già dặn kỹ lắm nghe, cho mầy ăn vô một trái là tốn tiền đi một vòng hoa tươi.Chả dại. Huyên bổng kêu rú lên:
- Trời ơi lãng mạn kiểu Rô- Mê- Ô há.Hoa cài trên tóc…À trên gối chớ. Quá lắm rồi mầy khổ rồi, Hiền à.
Hiền khỏi cần chối cãi:
- Ừ, tao sẵn sàng khổ mà mày.
- Khổ vì người thương.
- ỪA.
- A, gan nhỉ. Trơ quá, trơ quá.
Trơ thật. Hiền úp mặt xuống gối, nhưng trong mắt Hiền, cành hoa vẫn chờn vờn tươi thắm.
- Mày yêu rồi hả?Yêu chưa?
- Nham nhở.
- Không tao hỏi thật.
- Ðể làm gì.
- Ðể không trêu mày nữa.
Hiền biết con nhỏ đang cười. Hiền hé mắt nhìn Huyên. Con nhỏ cầm cành hoa lên ngắm nghía, rồi lật mặt Hiền lại:
- của càng.
Hiền gật đầu, Huyên đặt càng hoa lại lên gối cho Hiền:
- Dễ thưong lắm. Người ttưong cuả mầy. Nhưng hoa này không có hương thơm.
Hương thơm ở bông hoa đâu có bền bằng hương thơm trong lòng. Hiền muồn nói vậy quá. Nhưng thôi. đừng nói. Hãy úp mặt yên lặng xuống gối chút nữa. Huyên bật cười đưa mấy trái mận lên:
- Tao hiểu người ta vừa đi xa về phải không? Ðể tao đóan. Ðà Lạt?
Nó kéo một nhánh tóc của Hiền đau điếng:
- Và mi là con ngu, con ngớ ngẩn, con khờ dại. Ở nhà ốm tương tư.
Cũng được đi. Hiền cần gì cải chính. Hiền còn muốn đặt bông hoa lên ngực mình, nhịp tim của Hiền làm hoa chóng nở. Nhưng có Huyên, Hiền không dám.Nó sẽ cười mình chết mất. Ðó Huyên đập vào vai Hiền:
- Như vậy là mầy té. Than ôi, té nặng.
Hiền không trả lời. Và Huyên bắt đầu ăn trái mận thứ nhất.Nó vừa nhai, vừa phê bình
- Mùi vị của tình yêu chua quá. A, chát nữa, mày ạ.
Hiền nuốt nước miếng. Hiền ghê răng. Nuốc nước miếng không thôi, Hiền cũng cãm thấy có vị chua, vị chát. Nhưng Huyên quên có cả vị bùi vị ngọt nữa chớ.