Chương 7
Hiền nói khi Hiền đi học lại, sẽ phải bao một chầu để ăn mừng. Nhưng hai đứa bận bịu gì đâu. Ðáng lẽ chiều nay, phải dù đi bát phố. Lâu quá, không dí mũi vào những cửa hàng, chúi đầu vào mấy tấm áp phích trước cửa rạp xi nê, cũng thâý nhớ lắm. Nhưng Huyên vừa báo tin lạ:Chị lớn của Huyên, sin hem bé tối qua, không cách chi Huyên tự do đi bát phố được, ít nhất là trong hai tuần lễ.Trong hai tuần lễ, Huyên cũng sẽ ít tới chơi với Hiền. Huyên thích em bé lắm. Em bé này là cháu của Huyên.Mong em út không được, có cháu cưng cũng đỡ. Huyên là con út, chã bù cho Hiền, có tới ba đứa em phá như giặc.
Vậy thì Hiền còn quá nhiều thì giờ để thơ thẩn trong sân. Khỉ quá, con nhỏ Huyên khi thì thái quá, khi bất cập.Trước đây nó chỉ chực chờ để biết chuyện của Hiền, nay có cháu, nó làm như trên đời không có chuyện gì hay hơn chuyện cháu bé của nó. Vậy là Hiền, mất người tâm sự, tronh khi có bao nhiêu chuyện quan trọng xãy ra cho Hiền.
Lẽ ra Hiền đã gặp An rồi. Mà gặp mặt một cách đàng hoàng nữa. Nhưng An đã làm hỏng. người ta giả bộ đau ốm lai rai để được thương. Vậy mà chẳng biết gì hết. Tới ngày thứ ba sau khi An về tới, Hiền đã khoẻ mạnh, còn khỏe hơn trước nữa là khác và sữa soạn ngày mai đi học.An lại gửi sang một cái gói, và phải hối lộ thằng Bi, sợ nó mách cho cả nhà biết. Thằng Bi, xô cửa vào một cách hiên ngang:
- Người ta gửi cho chị nè.
- Ai.Của ai vậy?
- Không biết. Mở ra mà coi.
- Mày nói của ai tao mới mở. Nhỡ con chuột chết hay con gì ghê thì sao?
- Ừ có rắn đó. Mở ra cho nó cắn đi.
Thằng Bi bỏ cái hộp lên bàn, cười chạy vội ra. Còn một mình, Hiền hồi hộp ghê gớm. Làm gì mà chẳng đoán ra của ai. Món quà đi xa của An chớ gì nữa.
Sau khi cài cửa cẩn thận cho ăn chắc, Hiền mở bung cái gói ra liền. Quà của An, một căn nhà sàn và mấy trái thông. Hiền đặt căn nhà lên bàn ngắm nghía. Hiền vuốt ve những trái thông còn tươi. Mùi nhựa thông thơm nồng nàn Và Hiền hít đầy hai lá phổi. Ðây mới là hương thơm của nhớ nhung, hương gói ghém của cả bầu trời Ðà lạt. Bộ chỉ có chừng này với sự im lặng muốn hiểu sao thì hiểu phải không? Hiền lôi hết mấy tờ giấy mõng lót dưới đáy hộp.Suýt chút nữa mất tiêu lá thư. Ð gì kín đáo quá vậy không biết, nhỡ ra…Hiền mở thư.Giấy pelure màu xanh, chữ nắn nót.
…Mi Hiền,
An đi núi về. núi ở Ðà Lạt cơ. Và núi lạnh Ðà Lạt đầy sương mù. Buồn ghê.Nhớ ghê. Khi về. An có chút quà tặng Hiền, Hiền đừng từ chối nhé. Hiền nhận đi, và cho An làm anh An của Hiền không? Anh An lớn tuổi hơn Hiền bộn rồi, nhé.
Căn nhà sàn, Hiền nghĩ như thế nào cũng được, nhưnh nhớ cho nó một sự ước mơ đi. Còn những qủa thông,từ miền núi,chắc Hiền hiểu,bây giờ, hẳn quả thông còn thơm, Và An ngày nào cũng ngồi trên đồi để nhớ đó.
Anh An có đọc một bài thơ của Xuân Diệu lúc về tới Sài Gòn, anh An chép cho Hiền đọc nhé.
Ðọc xong nhớ nhắm mắt lại.Dễ thương lắm.
Ngay lúc đọc tới đây, Hiền đã nhắm mắt rồi.Nhắm mắt và trông thấy anh An. Rồi phải mở mắt để đọc bài thơ An chép nữa:
Em! Anh đi núi về
Ðầu còn ngân gió núi
Da còn vang nắng ngàn
Giọng còn pha tiếng suối
Em! Anh từng bước khẽ
Tay bưng đầy gió hương
Có cả hoa ngô núi
Lay cờ trong lũng sương
Có cả hoa chuối rưng
Ðỏ lóe trên lùm biếc
Em! Anh đi núi về
Gặp mây đèo quấn quit
Trời xanh trên những đỉnh
Ðã bọc cả người anh
Lên cao nhìn biển núi
Mắt hãy còn say xanh
Băng cao lại vượt mau
Núi non một tuần trường[Quên, trong bài là: Một tháng trường]
Hôm nay, từng bước khẽ
Dìu dặt tới người thương
Hiền đã lịm đi. Ðúng là đã ngây ngất. Không lời nào tỏ tình thơ mộng, say đắm hơn. Một tuần đi núi, để rồi mang trong đầu đầy gió, da thịt nồng nàn nắng ngàn, giọng còn pha tiếng suối, tay bưng đầy gió hương đem về, để hôm nay từnh bước khẽ dìu dặt tới người thương.Người thương là Hiền, Người thương cũng là An. Anh An, anh phải biết. Anh An nữa. Núi non một tuần trường. Núi non một tuần trường. thương nhớ gói chặc trong những quả thông còn tươi. An, Hiền đã thở đầy mùi hương trong đó. Cho Hiền pha trong da thịt, trong hơi thở, trong tiếng nói, một chút gió, một chút nắng, một chút tiếng suối của anh với.
.Cầm bài thơ nuốt vội những yêu thương, Hiền đã tưởng như mình có một bầu trời,có rừng nắng, có suối reo bên tai, có hương thơm ướp đầy da thịt. Hiền nhắm mắt.
Nhỏ Huyên. Hãy cứ làm nhỏ Huyên đi đừng them lớn. Biết không. Nhỏ Huyên phải đọc bài thơ này, phải đọc lá thơ của An nữa.Nhưng thôị, Huyên đâu còn để ý tới chuyện riêng của Hiền nữa. Hiền sẽ cố gắng dấu niềm vui riêng của mình đi, dấu thật kín tận đáy lòng, trong những nhịp tim, nhũng mạch máu chảy.
Có điều, sự sung sướng làm Hiền choáng váng. Nhưng sau cơn choáng váng đó,Hiền bị một căn bịnh mới. Bệnh xấu hổ. Hiền khó dám thò mặt ra để gặp An nữa. Khi gặp, trời ơi, Làm sao mà tưởng tượng được. Nói gì với nhau đây? Cười. Cười không nổi nữa. Nhìn nhau. Thôi đi, Hiền làm sao chịu thấu một tia mắt nhìn của An.Nhìn người ta dể đốt cháy người ta thành than sao. Kỳ quá, ở gần xịt bên nhau, tâm hồn đã hoà hợp với nhau nhờ Hương rừng, gió núi, vậy mà sao như vẫn có một cái gì xa cách, xa cách và khó khăn. Chỉ có bước tới chân tưòng, đứng dưới cây hoa ngọc lan, vậy mà, những bước chân di chuyển khó quá. Hai hôm rồi chớ ít ỏi gì. Hai hôm, hẳn An đã chờ bên kia tường bao nhêu lần rồi. Hiền cũng gửi qua bên kia, theo hương ngọc lan, bao nhiêu lời xin lỗi.
- Chi Hiền ơi. Chị Hiền ơi.
Hiền giật mình. Cứ giật mình hoài như thế này chắc đau tim mà chết quá. Con Ki. Nó đập cửa phòng, Hiền mờ cửa cho nó.
- Chị khóa hả. Làm em đấm đau cả tay
- Gõ nhẹ thôi. Ai biểu đấm.
- Tại chuyện gấp quá.
Nó thở hồng hộc, mặt mày đỏ gay. Dang nắng cho lắm, rồi ốm nằm liệt giường. Hiền sờ trán em, đúng là hâm hấp nóng.
- Vừa chạy chơi đuổi nhau hả?
- Không em chơi với Nai.
- Ở đâu?
- Tụi em trèo ghế Em cao rồi, đúng ở trên ghế em khỏi nhón gót, em nhìn thấy Nai. Chị xuống. Xuống chơi đi.
Hiền muốn dịp này, làm quen lại với bức tường lắm, nhưng vẫn lắc đầu.
- Không.
- Xuống đi mà. Có Nai không thôi.Nai xin hoa, em hái hổng có tới chị ơi. Nó kéo Hiền, Hiền làm bộ miễn cưỡng nhưng chân cứ nhảy như chim.Chắc không có An đâu. Mà có, cũng mặc kệ, mình đi chơi với tụi nhỏ chứ bộ. Thằng Bi đang cầm thanh cây,phang vào những càng ngọc lan loạn xạ. Hiền kêu:
- Bi làm hư hết trơn, nghe chưa.Bỏ cây xuống.
- Chị Hiền. Chị Hiền phải không?Mừng quá.
Giọng Nai.Thằng nhỏ như nhảy cởn lên ở ghế bên kia tường. Hiền cũng đứng lên ghế, xoa đầu Nai. Không còn ai bên đó hết. Nhưng coi chừng, một đôi mắt. Ở đâu đó, và chắc chắn nhìn thấy Hiền rất rõ.
- Chị cho hoa em đi.
Hh hái mấy bông hoa đưa cho Nai. Thằng nhỏ vòi nữa:
- Chiị cho em toóc, cho em xin tóc. nhiều à nghe.
Trời ơi người ta đau mới dậy.Bứt một sợi tóc, mất một giọt máu, hao mòn tim gan, đau phổi,ho lao.Thấy Hiền ngần ngừ, thằng Nai nói tiếp:
- Cho em, cho anh An nữa. Nhé chị.
- Bộ anh An cũng chơi dế?
- Em hổng biết.
Hiền cười thầm. Thằng nhóc khôn gớm. Biết lấy anh An ra để dọa Hh nữa. Hiền lắc đầu:
- Tưởng Nai chớ anh An thì chị không cho.
- Tại sao vậy chị?
- Tại chị ghét anh An.
- Nhưng anh An đâu có ghét chị. Anh An thương chị.
Hiền đỏ mặt.Giỏi lắm.An giỏi ghê đi.Biết gài cho thằng bé lừa đúng dịp để phát ngôn dùm cho anh chàng.
- Cho Nai một sợi thôi nghe.
- Hai sợi đi.
Hiền đưa tay vuốt tóc. Không có sợi nào rụng hết. Hiền phải bứt ra. Ðau ê cả đầu. Tia mắt thằng Nai nhìn Hiền vui ghê. Lòng Hiền êm ả lạ. Thằng Bi phụng phịu:
- Chị Hiền xấu nhé.
- Xấu gì?
- Chị cho Nai tóc chơi dế mà không cho em.
Con Ki tiết lộ:
Anh Bi thiếu gì tóc. Anh vô phòng Mẹ lượm tóc rụng cả một hộp. Ham.
Thằng Bi cười để lộ thêm một cái răng sún nữa. Chiếc răng vừa mới nhổ đi xong. Mấy hôm nay, anh chàng kêu la ghê quá, mồm miệng xưng vù. Thằng Nai cười ngất:
- Bi sún hả?
Bi nhe răng ra:
- Ừa. Con sâu nó ăn mất răng của Bi rồi.
Hiền nghe hai đứa nhỏ nói chuyệnvới nhau,tức cười quá. tức cười thì phải cười, và Hiền cười phá lên.
- Vui quá há.
Hiền giật mình.An dã đứng dưới sân, và ngó Hiền, mắt An chớp chớp, chắc chắn, vì tất cả sân nắng trước mắt Hiền lung linh. Hiền muốn nhảy xuống ghế, muốn chạy.Nhưng chân Hiền bị chôn rồi.An bước tới gần:
- Ủa Hiền.
Xí, làm như lạ lùng lắm. Như quen thân nhau lâu đời lắm. Ðã có với nhau hàng trăm kỹ niệm. Có một thời thơ ấu…An tươi cười nét mừng rỡ lộ liễu.
- Hiền khỏi bịnh rồi hả?
Ðến nước này thì không thể không trả lời. Hiền đâu muốn làm người bất lịch sự.
- Người ta khỏi bịnh lâu rồi.
Vậy là anh chàng nhảy lên ghế, hai tay bám vào tường, như chồm cả người qua:
- Lo gần chết.
- Xí, lo?
- Chớ sao. Ði núi mà lòng nóng như lửa. Ở miền lạnh mà như có lò lửa nung tim gan.
- Thôi.
Không hiểu sao, Hiền có thể gay gắt với An bằng lời thân ái đó, chịu thua rồi đó. An cười, ánh sáng trong mắt cứ nhấp nháy hoài:
- Ừ, Hiền xanh đi nhiều. Ăn cơm được chưa?
- Hỏi chi vậy?
- Ðể mừng.
- Xì, mừng?
An bế Nai lên. Vì phải bế Nai nên đứng thẳng người.
- Hỏi Nai coi.Nghe chị Hiền lành bịnh anh mừnh không?
- Có.
- Anh mừng rồi anh làm gì?
- Anh trồng lúa…
- Ý, Nai nói bậy. Anh mừng anh ăn tới năm bát cơm. Phải năm bát không?
- Có.
An thả Nai xuống, thằng bé lọt xuống bờ tường không thấy nữa. Bây giờ chỉ còn An. Với mắt nồng nàn. Mắt nồng nàn gió núi, tóc bồng bềnh mây trời, giọng còn pha tiếng suối. Em, anh đi núi về…Em anh từng bước khẽ, tay bưng đầy gió hương…Em, anh đi núi về.Gặp mây đèo quấn quít…Em. Hiền muốn run lên, muốn té xuống đất, muốn tan trong hương ngọc lan.Hôm nay từng bước khẽ, dìu dặt tới người thương. Không,Hiền phải ngó mắt đi chổ khác, hay cuối xuống. Hay dấu mặt đi. Nhưng An đâu có cho Hiền dấu mặt. An gọi:
- Hiền.
Bắt buột Hiền phải ngó vào mặt An. Ngó, gượng tỉnh táo, gượng tự nhiên.Muốn nhếch môi cười quá. Cười ngạo mạn một tí, dí dỏm một tí, cho anh chàng teo chơi. Nhưng khó ghê, chính Hiền đang teo, đang teo tệ hại.
Thấy An gọi rồi cứ lặng thinh ngó. Hiền ấp úng:
- Gì?
- Khó nói quá. Muốn hỏi Hiền …
Thôi khỏi. Người ta biết rồi. Muốn hỏi về lá thư, về bài thơ chớ gì. Ðể giúp cho một chút,làm ơn cho.
- Ði núi vui quá há.
Biết ngay mà. Mặt An rạng rỡ:
- Biết rồi còn hỏi.
- Biết gì đâu?
Thơ hay không?
- Dốt lắm không thích thơ thẩn.
- Bây giờ thích đi.
A. Anh chàng muốn kéo dài chuyện hả. Muốn kéo dài, đứng ở đây cho mọi người cùng thấy sao. Ðâu có được. Mình khờ quá cứ mắc lỡm anh chàng hoài. Ðã một lân cái kẹp tóc. Còn lần này…Hiền nhăn mặt:
- Còn nói gì nữa không?
- Còn…
- Vậy hả. Ðể tết nói tiếp nhé…
- Ê Hiền …Tết lâu quá.
- Tết Công gô…
Hiền cười khúc khích. nhảy xuống. Ê, Ê. Hiền.An gọi theo mấy tiếng nữa nhưng Hiền mặc kệ anh chàng đứng đó.
- Không cho hoa hả?
Kệ, chẳng hoa hoét gì hết. Không cho. Không cho gì hết. Hiền thấy mình bắt đầu quan trọng rồi.Có thể hành được anh chàng rồi. Vậy thì việc gì mà cứ để cho anh chàng được dịp tán hươu tán vượn. Chắc mình phải khó một chút.
Hiền nghĩ vậy, nhưng xế chiều hôm đó,Mẹ giao cho Hiền một công tát đặc biệt. Mẹ bảo người ta cứ cho chát thứ này thứ kia hoài, mình cũng phải biết điều. Hiền phải lễ mễ đem qua nhà An một chục cam sành. Mẹ dặn nói là có người ở quê đem lên, Mẹ cháu nói sang biếu hai bác để dung. Có vậy mà Hiền run ghê gớm. Hiền chưa bao giờ đứng trước mặt mẹ An. Không hiểu bà hiền hay dữ nữa.
Hiền bấm chuông. Và bé Nai đã sẵn sang mở cửa, hướng dẩn Hiền vào phòng khách. Hiền lí nhí nói, Chắc mẹ An chẳng nghe hết đâu. Bà cảm ơn, hỏi thăm rối rít. Hình như không có An ở nhà.Nếu có sức mấy anh chàng bỏ dịp may này.Nai níu lấy Hiền:
- Mẹ, mẹ, chị Hiền này mẹ.
- Ờ.Thằng Nai nó mến cháu lắm.Thỉnh thoảng cháu sang chơi với em nhé.
- Dạ.
- Em nó sang bên đó có quấy lắm không? Ðừng chiều em lắm nó hư nhất nhà.
Mẹ An, theo Hiền suy xét, chắc không đến nỗi dữ. Mà khen hiền hậu thì Hiền cũng không dám quả quyết. Hiền chỉ thấy dễ thương. Chắc tại vì bà có chiếc miệng cười giống An. Lạ quá,Hiền thấy bà đẹp.
Bé Nai ríu rít quanh Hiền:
- Chị ở đây với em đã. Chị lên phòng, em cho coi đồ chơi. Em có nhiều đồ chơi lắm.
Hiền xoa đầu Nai:
- Thôi để chị về.
- Chị ra vườn,em chỉ cho chị chỗ anh An trồng hai hột lúa.
Hai hột lúa. Chi vậy? Hiền ngạc nhiên:
- Anh An trồng chi vậy?
- Anh An nói có bà tiên mach anh, nên gieo hai hột lúa để thử gì đó.Nếu có hai cây lúa mọc thì sẽ hên lắm.
Hiền bật cười. Không ngờ An cũng còn trẻ con thế. Chắc An muốn đùa chơi với Nai cho vui. Thằng Nai ngây thơ:
- Chị muốn trồng không, em cho.
- Lúa ở đâu mà cho.
- Lúa nhặt ở trong thạp gạo.Nhiều lắm chị.
Lúc đi ra sân, Hiền thấy chiếc ghế gỗ vẫn dựng sát ở chân tường. Và cây ngọc lan bên nhà cô, đã có một vài nhánh non vờn sang. Mùa tới, chắc An chẳng cần xin hoa nữa, hoa sẽ tràn qua vườn nhà An, Và An chỉ cần vói tay là hái tới.
Hiền nhìn lên, mắt vừa tầm với cửa sổ phòng Hiền. Tấm màn xanh vén hé một tí, nhưng ở dưới nhìn thấy rất rõ. Hiền tự nhủ. Từ bây giờ, phải để ý và nên kéo sát lại. Thảo nào, Hiền dể lọt vào mắt anh chàng hàng xóm.