← Quay lại trang sách

PHẦN MỞ ĐẦU

Hạt mưa rơi tạo thành những vòng tròn liên tục lan rộng trên mặt đất.

Hiện tại vẫn chưa có kết quả. Đó là diễn biến mới nhất được cập nhật.

Ageha có mặt ở địa điểm như mọi khi và bước vào cửa tiệm quen thuộc.

Kiri ở đó.

“Lâu rồi không gặp!" Kiri nói trong khi đang ngồi vắt chân đung đưa trên một chiếc ghế cao. Màu son môi đỏ hơn hẳn mọi khi.

Ageha gật đầu chào, tiến lại quầy bar có vân gỗ nổi bật và ngồi xuống bên cạnh Kiri.

"Đây!" Kiri nói và đưa cho Ageha một món đồ. "Có lẽ đây là thứ mà cô nhắc đến…”

Ageha mở cái gói mới nhận được ra để xem thứ bên trong. Đó là một vật hình cầu nhỏ có màu xanh ánh thép được gắn với sợi dây bạc đang đung đưa. Nó là ngọc trai giả, tuy hơi méo mó nhưng quả thực người thợ đã làm rất khéo.

Ageha ngắm nghía sợi dây chuyền trong khi đung đưa nó. Sau đó, hai tay túm chặt váy, cô quay về phía Kiri, bỗng nhiên cúi chào một cách lễ độ.

Kiri mỉm cười.

♣ ♣ ♣

Kuroha lao như bay lên cầu thang.

Không biết từ lúc nào, nhóm cảnh sát điều tra đã vây kín trước cửa phòng 302. Kuroha vừa nhìn quanh vừa cố lấy lại hơi, đảo mắt tìm kiếm giám đốc.

Ngay cạnh căn phòng đó, ở hành lang trước thang máy, giám đốc đang nói chuyện với một người thuộc tổ giám định.

Thở đều nào, Kuroha tự ra lệnh cho bản thân. Thứ mùi của xác chết bắt đầu thối rữa đã lan tỏa đến tận chỗ cô.

Kuroha cảm nhận được lớp son trên môi khi dùng tay bịt chặt miệng. Cô cảm thấy đôi môi bỗng trở nên nứt nẻ, có lẽ do hồi hộp.

"Giám đốc!" Kuroha vừa gọi vừa đi như chạy trên nền nhà bê tông đầy vết bẩn. "Tôi đã tìm ra người thuê căn phòng."

Giám đốc không quay lại khi nghe Kuroha gọi, chỉ giơ một tay lên, ra hiệu cho cô chờ. Ông hướng sự tập trung vào nhân viên giám định, sau khi ra hiệu cho Kuroha thì vừa đưa ngón tay kéo dãn nếp nhăn trên trán, vừa nghe nhân viên giám định báo cáo tình hình.

"Có lẽ phải rắc thêm một ít bột nhôm nữa mới biết được kết quả thưa sếp." Nhân viên giám định nói. "Vừa rồi em vẫn chưa xác định được bất kỳ dấu vân tay nào để lại trong căn phòng đó."

“Rõ ràng đã có sự chuẩn bị trước. Khả năng đây là một vụ ám sát." Vị giám đốc vừa nói vừa chỉnh lại cổ áo vest. Ông thấy Kuroha tiến lại. "Chắc chắn là vậy... Sao, có chuyện gì?"

"Tôi đã tiến hành điều tra bên phía công ty quản lý." Kuroha lập tức đi thẳng vào vấn đề. "Người thuê phòng 302 chính là nạn nhân."

"Quả nhiên là như vậy."

"Vâng." Kuroha chìa tấm thẻ học sinh đang cầm trên tay ra. "Đây là giấy tờ tùy thân được tìm thấy trong cặp của nạn nhân, chứng tỏ nạn nhân còn đang đi học. Tôi đã trình ra giấy phép được cấp bởi tổ giám định. Sau khi công ty quản lý đồng ý hợp tác thì có được thông tin này."

"Công ty đó có thể nhớ mặt từng đôi tượng ký hợp đống thuê phòng ư?" Ánh mắt giám đốc đầy vẻ nghiêm nghị, tóc ông đã có nhiều sợi bạc, cả người luôn mang phong thái của một thanh tra kỳ cựu đã trải qua nhiều vụ án.

"Nạn nhân mới thuê phòng 302 cách đây bồn ngày." Kuroha từ tốn đáp lại.

Giám đốc ngoảnh mặt sang phía khác. Sự thật Kuroha mới thông báo chỉ khiến tình hình hiện tại thêm lộn xộn. Cả hành lang như chìm vào một bầu không khí nặng nề.

Sau vài giây im lặng, giám đốc nói: "... Cứ như cậu ta thuê phòng với mục đích để bị ám sát vậy." Ông nói như thể đang độc thoại.

Kuroha gật nhẹ. Cũng không loại trừ khả năng đó.

Cô nghĩ.

"Nhưng sát nhân vẫn là sát nhân." Sự căng thẳng lập tức lan tỏa trong giọng nói của giám đốc. "Hãy điều cho tôi thêm cảnh sát, chúng ta sẽ thành lập tổ điều tra. Tại trụ sở có sẵn nhân lực chứ? Việc khám nghiệm tử thi sẽ giao cho đội điều tra số một ở trụ sở lo liệu."

Sát nhân vẫn là sát nhân. Đó là điều chắc chắn.

Đang định quay lại cầu thang thì Kuroha nhận ra đội trưởng đội điều tra cơ động của mình ở hành lang phía trước, cô liền bước ra ngoài.

Len lỏi qua đám nhân viên chụp hình đang hăng say tác nghiệp, cô dừng lại khi đi ngang qua phòng số 302 và quyết định vào trong căn phòng chật hẹp ấy để khám xét một lần nữa.

Mùi xác chết thối rữa bốc lên rất nặng. Nó khiến cô liên tưởng đến mùi sắt. Dù đang nín thở nhưng thứ mùi đó vẫn xộc vào mũi cô. Hàng xóm đã lập tức than phiền với công ty quản lý khi thứ mùi lạ này lan đến nhà mình.

Một bức tường trong phòng có màu đỏ thẫm kỳ lạ. Lũ ruồi nhặng thì đang bay loạn xạ phía trên xác chết.

Cô không mấy trông đợi vào thông tin của nhân viên pháp y. Dễ thấy ở phần cổ của nạn nhân có một vết rách lớn, khả năng vết chém đã chạm đến động mạch cảnh nên mới khiến một nửa bức tường nhuốm đầy máu. Theo bộ phận giám định, hung khí là một con dao làm bếp cỡ lớn, đã bị hung thủ thủ tiêu.

Trên sàn gỗ có nhiều yết xước nhỏ. Ở phía bức tường không dính máu, giấy dán tường lấm lem vết bẩn, có vài chỗ bong tróc, sự cũ kĩ của tòa nhà cứ thế bị phơi bày, vậy nên giá thuê cũng ở mức rẻ tương ứng.

Quả nhiên, Kuroha nghĩ khi đưa mắt lướt quanh căn phòng, nơi này hầu như không có dấu hiệu của các hoạt động sinh hoạt thường ngày.

Một chiếc bàn gấp nhỏ, trên đó đặt cái ấm điện màu bạc. Nằm ở góc phòng là một chiếc túi đeo vai mở toang đã cũ nát. Bên trong là xà phòng, áo quần dự phòng và máy nghe nhạc. Đó là tất cả tài sản được tìm thấy của nạn nhân.

... Cậu ta thuê phòng với mục đích để bị ám sát.

Kuroha thật sự có cảm giác đó. Dù mới chuyển nhà nhưng với chừng đó tài sản là quá ít. Cô không thể tìm ra bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy mong muốn một khởi đầu mới mẻ khi chuyển đến nơi ở mới của nạn nhân.

Cậu ta mong muốn một cái chết và thuê căn phòng để hiện thực hóa mục đích ấy. Nghe có vẻ vô lý nhưng không thể loại trừ khả năng này. Thậm chí có những trường hợp tự sát phải mượn tay người khác để đảm bảo một cái chết chắc chắn hơn, thì hành động tìm nơi thuê nhà và biến nó thành chỗ chết ít nhiều cũng sẽ tồn tại.

Nhưng nếu chuyện đó có thật thì sao?

Nếu là mình thì chắc chắn mình sẽ hy vọng được chết trong yên bình và thanh thản, Kuroha nghĩ. Thi thể của nạn nhân nằm đó với dấu vết của sự quằn quại và đau đớn. Cậu ta chết sau khi bị tra tấn khắp người, cơ thể bầm giập và đang dần thối rữa.

Sát nhân vẫn là sát nhân.

Tuy đã ra khỏi phòng nhưng mùi xác chết phân hủy vẫn đeo bám Kuroha. Cảm giác buồn nôn bỗng dâng lên trong lồng ngực cô. Nhưng đây chính là điều mình hằng mong mỏi. Kuroha tự củng cố tinh thần, thở dài một hơi. Hơn nữa chính cô đã đề xuất để được thuyên chuyển từ vị trí đội tuần tra sang lực lượng điều tra tiên phong. Trở thành một thành viên của đội điều tra cơ động đồng nghĩa với việc luôn có mặt ở hiện trường sớm hơn bất kỳ đội nhóm nào khác, điều đó giải thích cho sự có mặt của cô lúc này.

Cô bước đi nhanh hon, Đây hẳn là vụ án quan trọng đầu tiên của cô.

Với tư cách là một nhân viên đảm nhiệm vai trò điều tra sơ bộ, trước khi trụ sở can thiệp vào công tác điều tra, Kuroha phải lấy lời khai, phát hiện manh mối và báo cáo lại cho nhân viên điều tra. Cô ý thức được sức nặng của chiếc túi mình đang đeo ngang hông. Sức nặng của cây súng ngắn tự động ngụy trang dưới dạng phụ kiện móc khóa.

Sau khi trao đổi với trưởng ban điều tra hình sự, đội trưởng nhận ra Kuroha đang tiến lại gần để nhận chỉ thị mới. Anh ra hiệu bằng ngón tay cái. "Kuroha, cô xong nhiệm vụ ở đây rồi. Bây giờ đến khu vực khai hoang ngay."

Kuroha hơi lưỡng lự khi nhận được mệnh lệnh bất ngờ. "Khu vực khai hoang? Là nơi nào ạ…?”

"Ở đó đang có một vụ án khác. Cô đến hỗ trợ cho tổ cảnh vụ của đồn cảnh sát cảng."

Tổ cảnh vụ. Cảnh sát ở sở hạt thường kiêm luôn công vụ. Ngoài ra còn có công việc tạp vụ, nhân sự, và kế toán.

"... Tình hình vụ án như thế nào ạ?"

"Đừng làm bộ mặt đó." Đội trưởng nhíu mày. "Tổ hình sự lẫn an ninh của đồn cảnh sát cảng đều đang thiếu thốn nhân lực, phải có người đến tiếp viện. Cô hãy giúp đỡ họ. Nhiệm vụ là lấy lời khai của người dân."

Kuroha thoáng nghĩ, đội trưởng và giám đốc có ngoại hình khá giống nhau, cả về số lượng tóc bạc trên đầu lẫn kinh nghiệm điều tra, mỗi khi tỏ thái độ nghiêm túc đều khiến tất cả mọi người có cảm giác bị thuyết phục đến kỳ lạ. Cô hiểu mình không có cách gì để từ chối.

Nhận ra mình đang nhìn đối phương chằm chằm, Kuroha hơi cúi đầu. Cô cảm thấy sự hồi hộp trong lòng như đang trôi tuột ra ngoài qua đôi môi hơi hé mở.

"Tình hình vụ án như thế nào ạ?" Hỗ trợ tổ cảnh vụ. Kuroha điều chỉnh giọng nói ở mức bình tĩnh nhất có thể, nghiêm trang hỏi.

"Có tranh chấp xảy ra, về vấn đề container cho thuê."

"Container chứa gì?"

"Đến nơi cô sẽ biết. Công ty phụ trách sẽ yêu cầu công ty kia mở container nên cô chỉ cần giám sát tình hình là được."

Công việc đơn giản thôi, Kuroha thấy khó chịu với giọng điệu thể hiện quan điểm của đội trưởng, như thể cô mong muốn một công việc nhàn nhã lắm vậy.

"Xe tuần tra khu vực đã chờ sẵn ở dưới. Cô cứ lên xe. Khẩn trương đi."

"Vâng."

Kuroha quay gót bước đi. Cô tự nhủ rằng đừng có suy nghĩ nhiều. Khi đang vội vã xuống cầu thang, chân cô đột nhiên dừng lại ở chiếu nghỉ.

Trên tường có một khung cửa sổ lớn, gắn khung sắt được uốn thành hình bông hoa, Kuroha nhìn thấy vài tòa nhà cao tầng đang được xây dựng. Những đám mây dày có vẻ nặng nề như đang chạm vào đỉnh của những tòa cao ốc ấy. Cô đang đứng ở chiếu nghỉ của cầu thang, trong một tòa nhà ở một khu dân cư nhỏ hẹp ngoài rìa thành phố.

Nơi cô sắp đến còn xa hơn cả chỗ này nữa, khu vực khai hoang, là vùng chỉ toàn nhà máy và xí nghiệp được xây dựng chen chúc nhau.

Không biết từ lúc nào, cảnh sắc bên ngoài bỗng nhiên tối mờ. Mặt trời đã dần khuất dạng và bị mây đen che phủ. Bóng đèn ở hành lang được bật sáng, phát ra tiếng rì rì rất nhỏ. Ngay khoảnh khắc đó, Kuroha cảm thấy hai cánh tay mình nặng trĩu, nhìn xuống thì thấy một người đàn ông mặc áo vest đang siết lấy tay mình. Anh ta thuộc đội điều tra số một ở sở cảnh sát cấp tỉnh, cô nhận ra nhờ tấm băng đeo trên cánh tay. Anh ta thoáng cười trước đôi mắt mở to vẻ ngạc nhiên của Kuroha.

"Chào, trước khi tiến hành lấy lời khai thì mình đi ăn tối đã nhé!"

Anh ta nói, vẫn không buông tay. Một cơn đau râm ran lan ra khắp cánh tay cô. Cô đã nhớ ra khuôn mặt của gã đàn ông khoảng ngoài ba mươi này.

"... Bây giờ tôi có vụ án ở cảng cần phải điều tra."

"Mấy vụ án ở cảng cùng lắm chỉ là tranh chấp của vài người lao động ngoại quốc thôi. Đội cơ động mà cũng phải cất công đến giải quyết à?"

"Đó là mệnh lệnh."

"Ra thế. Hẳn là đội trưởng đã tạo cho tiểu thư đây một công việc tốt quá nhỉ!"

Những lời nói đó khiến Kuroha sôi sục. "Anh giữ chức vụ gì?"

"Đội trưởng đội tuần tra... cũng giống cô thôi, cô Kuroha. Nếu xét về kinh nghiệm thì…”

"Tôi đã nói rồi, đó đơn giản chi là một nhiệm vụ thôi." Kuroha nheo mắt, ngoảnh mặt sang chỗ khác.

Nhận thấy phản ứng có phần gay gắt của cô, anh ta nín thở, bàn tay to lớn buông cánh tay Kuroha ra.

"... Bữa tối một mình cũng không đến nỗi tệ đâu, nhỉ?" Dứt lời, Kuroha lướt qua anh ta, bước xuống cầu thang.

"Đúng là một cô gái bé bỏng!" Lời nói thốt ra từ miệng anh ta cùng với mùi hôi thối của xác chết bám theo Kuroha.

♣ ♣ ♣

Kuroha cảm thấy rõ ràng là mùa hè đang dần kết thúc. Trời trở tối rất nhanh, không khí xung quanh cũng đột ngột trở lạnh. Một phần có lẽ do trời mưa, những hạt mưa rơi xuống ngày càng nặng hạt.

Kuroha ghé mình vào sát một chiếc container. Vì đã cuối ngày rồi, không cần phải chạy quanh nữa nên cô tháo sợi dây chun đang buộc tóc ở sau gáy, làm cho mái tóc rủ xuống vai cô.

Những chiếc container này chẳng khác gì một mê cung bằng thép. Những khối hộp khổng lồ màu bạc chồng thành hai tầng, xếp san sát nhau tạo thành một bức tường sừng sững che khuất tầm nhìn. Hệ thống đèn điện nghèo nàn thắp lên thứ ánh sáng lờ mờ cho khu vực này. Trời đang mưa như trút nước khiến bầu không khí trở nên ẩm thấp đến kỳ lạ.

Kuroha phát hiện trên chiếc container trước mặt cô có gắn camera giám sát. Nó còn hoạt động không nhỉ? Nó dùng để chống trộm hay đơn thuần chỉ để trang trí? Một khu vực rộng lớn thế này nhưng không hề thấy bóng dáng của nhân viên bảo vệ, khiến Kuroha cảm thấy hoạt động kinh doanh của cơ sở này có chút bất thường.

Trước khi đi qua đám container, cô nhìn thấy bóng dáng một tòa nhà có cấu trúc khác lạ.

Đó là trung tâm hỗ trợ tại cảng, một công trình công cộng thuộc khu vực khai hoang được xây dựng hệt như cánh cổng Torii màu xanh trên con đường dẫn vào cảng.

Cơ sở này còn cho xây dựng cả đài quan sát và nhà ăn, nhưng nhìn từ xa cũng biết được tình trạng bị bỏ hoang của nó. Trong trung tâm hỗ trợ tối om, những bóng đèn trang trí trên tường có lẽ đã lâu tồi không được bật sáng. Cả tòa nhà như bị nuốt chửng sau đám mây đen.

Kuroha ngừng quan sát.

Dù cô đã áp sát vào những chiếc container để tránh những giọt nước mưa, nhưng nước không ngừng bắn lên từ mặt đất khiến quần áo và đôi giày mới của cô ướt nhẹp, cô chỉ mong nó sẽ không để lại vết bẩn. Nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề là, cứ thế này thì cô sẽ bị cảm lạnh mất.

Kuroha ôm lấy hai cánh tay chỉ được che chắn bởi một lớp áo sơ mi mỏng manh.

Người nhân viên phụ trách ở đây vẫn chưa xuất hiện dù đã hẹn từ trước. Kuroha quyết định sẽ quay trở lại xe, trời lạnh khiến hai hàm răng cô va vào nhau lập cập. Chiếc xe cảnh sát chở cô đến nơi, đáng lẽ phải lập tức quay về đồn nhưng lúc này vẫn đứng im tại chỗ.

Xa xa là tòa tháp chưng cất của nhà máy lọc dầu. Trong màn mưa nặng hạt, nó tỏa ra thứ ánh sáng rực tỡ, tạo cảm giác như một pháo đài bằng vàng. Đẹp quá! Kuroha nghĩ.

Bên trong xe cảnh sát, hai nhân viên mặc đồng phục dường như đang loay hoay tìm kiếm đồ đi mưa cho Kuroha. Cô mở cửa ghế sau, lí nhí chào hỏi với vẻ không thoải mái.

Ngay khi đóng cửa xe, tiếng mưa bên ngoài nhỏ hẳn, chỉ vậy thôi cũng đủ để Kuroha bình tâm hơn một chút.

Hai nhân viên hỏi thăm, giả vờ như không biết tình hình lúc này. "Chị vẫn muốn chờ gặp nhân viên ở đây chứ?"

"... Lúc này là thời điểm mọi người quay trở về nhà máy từ khu vực khai hoang nên lượng xe ô tô cũng tăng lên đột ngột, có thể anh ta bị tắc đường." Viên cảnh sát khu vực khoảng trên dưới hai mươi lăm tuổi ngồi ở ghế lái vừa nói vừa sửa lại tư thế.

"Thế à?" Kuroha đáp. "Chúng ta có thể tiếp tục chờ ở đây không?"

"Trời mưa to thế này mà lại không có ô, chúng em sẽ cùng chờ ở đây với chị. Em cũng đã liên lạc với nhân viên chờ chuyển ca thông báo sẽ về trễ hơn dự kiến một chút."

"Xin lỗi vì đã làm phiền!"

"Không sao ạ... Khi nhân viên ở đây đến, công việc sẽ nhanh chóng hoàn thành thôi."

Nữ cảnh sát ngồi cạnh Kuroha có vẻ như mới bước sang tuổi trưởng thành, vừa mới vào nghề. Bộ đồng phục màu xanh navy khiến Kuroha hoài niệm, cô cũng chỉ mới chuyển từ đồng phục cảnh sát tuần tra sang thường phục cách đây khoảng hai tháng.

"Tất cả container ở đây đều được cho thuê ư...?" Cô vừa hỏi nữ cảnh sát vừa chỉ tay về những chiếc container bên ngoài cửa sổ xe.

Nữ cảnh sát trả lời, nét mặt thoáng chút hồi hộp. "Vâng. Toàn bộ Container đều được cho thuê với mục đích cất giữ tài sản."

"Vậy làm sao để mở những Container ở tầng trên?"

"Người ta dùng cầu thang có gắn bánh xe. Họ đẩy nó đến vị trí cần thiết rồi leo lên."

"Mọi người đều được tùy ý sử dụng ư? Chị không thấy quản lý hay nhân viên bảo vệ nào quanh đây cả.”

"Khu vực khai hoang vắng vẻ này hầu như chỉ là được tận dụng thôi. Tất cả container ở ngoài kia đều được mua lại từ công ty vận tải." Viên cảnh sát ngồi ở ghế lái nói. "Đường sá quanh khu vực này khá rộng nên lái xe có thể tự do đậu đỗ xe ngay trên đường, do đó các bãi đỗ xe trở nên không cần thiết. Để thuê container chỉ cần cung cấp hợp đồng và giấy tờ tùy thân, chìa khóa container sẽ được giao đến tận nhà thông qua dịch vụ chuyển phát, sau đó người thuê có thể thoải mái cất giữ những gì mình muốn, đơn giản vậy thôi, về cơ bản khách hàng sẽ tự chịu trách nhiệm. Tiền thuê sẽ được thanh toán trước ở cửa hàng tiện lợi. Quanh đây có rất nhiều cửa hàng như vậy."

"Ồ..."

"Tuy sẽ có nhân viên phụ trách lui tới đế kiểm tra nhưng thực tế cũng không cần thiết. Tuy nhiên... không chỉ chìa khóa rất chắc chắn, mà có lẽ cũng không ai đi cất tài sản quý giá ở những nơi khó lấy thế này, người ngoài nhìn vào cũng không thể biết những container này được sử dụng để làm gì, thậm chí có trộm đột nhập thì hắn ta cũng không thu được thứ gì xứng đáng với công sức bỏ ra."

Đúng là như vậy, Kuroha nghĩ. "À... chị nghe nói cũng có những người ký gửi tài sản mà không trả tiền. Từ lúc nào ấy nhỉ?"

"Sau khi ký hợp đồng, có vài người đã bỏ trốn." Nữ cảnh sát trả lời. "Em thường là người nhận những cuộc gọi đến nhờ tư vấn. Khi ký hợp đồng sẽ phải đặt cọc một tháng, nên cũng có thể coi đó là khoản thanh toán trước."

Kuroha tính nhẩm. Số tiền phải đóng lúc ký hợp đồng bao gồm tiền thanh toán trước và tiền đặt cọc, tương đương với số tiền phải trả trong hai tháng, được miễn phí một tháng, nói cách khác, trong vòng ba tháng, container sẽ không được kiểm tra...

"Nếu như vậy thì ruột Container sẽ được xử lý. Theo quy định trong hợp đống, mỗi Container sẽ được xử lý dưới sự chứng kiến của nhân viên cảng?"

"Thông thường người ta không làm việc đó."

"Vậy thì..."

Điểm này có gì đó bất thường. Kuroha nghiêng đầu. Từ hiện trường vụ giết người đến khu vực khai hoang không mất nhiều thời gian nên cô vẫn chưa hỏi được chi tiết vụ án.

"Không bình thường chút nào." Nữ cảnh sát nghiêm túc nói. "Container chúng ta sắp mở ra thuộc loại container đông lạnh."

Bỗng có tiếng động lớn phát ra từ cửa kính bên cạnh Kuroha. Giật mình quay đầu lại, cô chạm mắt với một người đàn ông trung niên đang nhìn vào trong xe.

Một tay cầm ô, anh ta đứng giữa trời mưa với bộ đồng phục màu xanh lá cây nhạt, tay kia nắm lại gõ lên cửa kính một cách sốt sắng, báo cáo đã có mặt. Cuối cùng anh ta cũng đã đến, nhưng chỉ có một mình, một chiếc xe cũ kĩ đỗ lại ở phía sau xe cảnh sát vài mét. Anh ta liên tục nói rằng mình đến trễ vì bị kẹt xe, khớp với lời giải thích của anh cảnh sát khu vực.

Anh cảnh sát thúc giục nhân viên phụ trách kia dẫn nhóm Kuroha đến ngay chỗ container đông lạnh.

Không đi chung ô với người dẫn đường, Kuroha và cô bé cảnh sát chẳng mấy chốc đã ướt nhẹp. Họ đi dọc theo các container vào bên trong khu đất.

"Thông thường, những container đông lạnh sẽ không được mở ra." Giọng nói của nhân viên phụ trách khá nhỏ, như thể mất hút trong tiếng mưa. "Vì mục đích đông lạnh nên container kiểu này không được để ánh sáng chiếu tới, cấu trúc khác biệt so với những container khác nên có phần phức tạp hơn, quá trình bảo quản cũng phải hết sức cẩn thận... Nếu không có yêu cầu đặc biệt từ khách hàng, những container này sẽ trở thành kho chứa hàng của công ty." Anh ta nói rành rọt vì đã quá quen với việc giải thích.

“Nếu như vậy thì tiền thuê có khác so với container thường không ạ?" Nữ cảnh sát hỏi.

Nhân viên phụ trách tiếp tục sải bước phía trước Kuroha. "Giá cao hơn gấp năm lần... Tiền thuê container đông lạnh khoảng hai trăm ngàn yên một tháng."

Kuroha không biết như vậy là cao hay thấp.

Họ liên tục rẽ ngang rẽ dọc trong mê cung được tạo thành từ những container màu bạc để vào sâu bên trong, nước mưa vẫn không ngừng rơi xối xả.

Trung tâm hỗ trợ của cảng dần xuất hiện ở phía xa. Kuroha cảm thấy mình như đang bước đi trong thế giới ảo.

"Anh đã liên lạc với người ký hợp đồng chưa?" Kuroha đột nhiên hòi.

"Tất nhiên. Mạng điện thoại ở đây thường xuyên bị tắc nghẽn. Địa chỉ nhà cũng không xa lắm nên tôi đã thử ghé đến hai lần nhưng không gặp. Cũng có vài trường hợp người thuê container chạy trốn vì phát sinh vấn đề gì đó..."

"Từ bây giờ, hành lý cất giữ trong đó sẽ được chuyên ra ngoài ạ?" Nữ cảnh sát hỏi.

"Sẽ có quyết định sau khi xác nhận ruột container. Có khi phải chuyển toàn bộ ra ngoài nhanh nhất có thể."

Nhân viên phụ trách một lần nữa hơi quay đầu lại, tỏ vẻ khó hiểu về hai người phụ nữ làm cảnh sát. Trong đầu Kuroha đột nhiên lóe lên một sự nghi ngờ về vấn đề bê bối trong kinh doanh. "Chỉ là cảm giác thoáng qua thôi." Kuroha lầm bầm một mình, rồi cô bỗng nhớ đến cụm từ "cô gái bé bỏng".

"Ngày hôm nay chúng ta chỉ xác nhận thôi. Bây giờ hãy cùng quan sát, sau đó thì..."

"Tại sao chúng ta phải kiểm tra một container đông lạnh?" Kuroha hỏi, giọng nói hơi lớn so với bình thường.

"Có khả năng thứ được cất giữ trong này là đồ hải sản. Hải sản mới được khai thác từ cảng thì sẽ được bảo quản ở đây khoảng một tiếng đồng hồ. Đó là công dụng của container đông lạnh. Các ngư dân sẽ thuê container theo hình thức ngắn ngày trong trường hợp làm ăn mua bán với những thương nhân khác. Vậy nên…”

"Vậy nên..."

"Có những loại hải sản có giá đắt đỏ... Trong khi đó, nếu tủ đông ngừng hoạt động sẽ gây hư hỏng ngay, dẫn đến mất giá, không giống các mặt hàng như sách cũ hay các loại xe máy hai bánh, có thể để ở bất cứ đâu. Vậy nên, để đảm bảo không phát sinh tranh chấp, chúng tôi nhờ phía cảnh sát chứng kiến lúc mở container ra..."

Đúng là cô bé cảnh sát này cũng nói như vậy, Kuroha nghĩ. Được điều động từ một vụ án nghiêm trọng sang một vụ án liên quan đến đồ hải sản, Kuroha không nén được một tiếng thở dài.

Hàng rào đã xuất hiện trước mắt. Trước hàng rào là một bãi đất trống mọc đẩy cỏ, phía đối diện là một container được sơn trắng, chất liệu có vẻ khác biệt so với những chiếc container ở xung quanh nhưng kích thước vẫn tương đương với những container khác, là 2x2x6 mét. Có tiếng máy móc đang hoạt động phát ra. Ngoài những thiết bị làm lạnh được lắp đặt bên ngoài, bên trong container cũng được trang bị đầy đủ. Ngay chính giữa container có một cánh cửa nhỏ. Người nhân viên phụ trách đi thẳng đến cánh cửa. Cánh cửa này không khác gì loại cửa có tay cầm mà người ta hay sử dụng. Chiếc container này có cửa ra vào gồm hai cánh được thiết kế một cách vụng về nên rất khác biệt.

Đến trước cánh cửa, nhân viên phụ trách nhún vai, đưa một tay tìm kiếm trong bộ đồng phục, rồi anh ta vừa ho vừa lấy ra một tấm nhựa có chứa chìa khóa. Tra chìa khóa vào ổ rồi anh ta phải xoay đi xoay lại nhiều lần, cuối cùng cánh cửa cũng mở, anh ta liền bật đèn bên trong lên. Ánh đèn điện cùng với không khí lạnh bên trong container tràn ra ngoài khiến bước chân Kuroha chững lại.

Cô và cô bé cảnh sát kia cùng đưa mắt nhìn bao quát container, rồi ép bản thân phải đi vào bên trong. Ở nhiệt độ có thể khiến nước đông thành đá, những khung sắt ba tầng có vẻ chắc chắn được bố trí khắp không gian bên trong Container, ngoại trừ cửa ra vào. Mỗi tầng của khung sắt là các sản phẩm hải sản được bọc trong túi nilon bán trong suốt xếp san sát nhau. Trên sàn có một chiếc ghế đẩu nhỏ. Bên trong container, tiếng mưa còn lớn và vang dội hơn cả ở bên ngoài.

Cái lạnh khiến da mặt Kuroha như bị chích. Cô bé cảnh sát và người nhân viên kia đều im lặng, như thể cả hai đã đông thành đá. Kuroha muốn nhanh chóng kết thúc công việc nên tiến lên phía trước, và rồi cô phát hiện ra có điều bất thường.

Cô hiểu ra lúc này mình sợ hãi đến mức cứng đờ cả người là hoàn toàn bình thường, bởi thứ cô nhìn thấy không phải là cá. Cô đang cố gắng tự thuyết phục mình rằng trước mắt cô chỉ là những thi thể người cá đông lạnh.

Tất cả được xếp trên giá sắt, san sát nhau không có một khe hở. Những hình hài được bọc trong nilon, chi có thể lờ mờ nhìn thấy.

Không thể như vậy được! Đó không phải là vảy cá. Chỉ nhìn lướt qua cũng có thể thấy rõ nếp nhăn và hoa văn trên quần áo. Kuroha tháo dây chun đang đeo ở cổ tay ra, buộc tóc lại.

Tất cả đều là xác chết!

Là xác người chết!

Người phụ nữ có mái tóc dài, người đàn ông có thân hình mập mạp, người thanh niên với tư thế nằm ngửa, tay cầm mắt kính...

Kuroha đếm nhanh một lượt. Mười bốn thi thể.

Có mười bốn thi thể đông lạnh bên trong container. Chỗ trống duy nhất trên khung sắt vừa đủ cho một người nữa.

Có tiếng bước chân run rẩy vang lên, người nhân viên phụ trách chao đảo và ngã về phía sau. Cùng lúc đó, hơi thở đứt đoạn và tiếng thét thất thanh của nữ cảnh sát cũng vang lên, Kuroha lập tức lao ra ngoài, chạy về phía chiếc xe tuần tra. Cô và cô bé cảnh sát đều không mang theo bộ đàm.

"Liên lạc với phòng chỉ huy sở cảnh sát ngay!" Kuroha sải bước trên con đường nhựa, đanh giọng ra chỉ thị cho viên cảnh sát.

Nước bắn tung tóe.