← Quay lại trang sách

Chương 1

Cuộc họp công bố biên bản điều tra sắp kết thúc.

Trong cuộc họp công bố biên bản điều tra lần thứ nhất sáng nay, nhiệm vụ của Kuroha là báo cáo chứng cứ thu thập được từ công ty quản lý tòa chung cư về người đàn ông đã tử vong do vết cắt ở cổ. Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành.

Đối với Kuroha, sở chỉ huy công tác điều tra đặc biệt về vụ giết người được thiết lập ở một địa điểm khá quen thuộc, đó là một đồn cảnh sát rộng lớn nằm dọc đường quốc lộ. Tầng hai là khu vực của đội điều tra cơ động mà Kuroha là thành viên.

Ngay khi báo cáo vụ án người chết ở tòa chung cư kết thúc, họ sẽ chuyển sang vụ án container đông lạnh.

Cô ngồi như bị đóng đinh trên ghế. Những thông tin quan trọng của vụ án đang dần dần được nhóm nhân viên điều tra làm sáng tỏ.

Nạn nhân đã đến khám ở bệnh viện tâm thần khoảng một tuần trước khi xảy ra vụ án và được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm. Ngay tối hôm đó, nạn nhân chuyển đến một căn phòng trong tòa chung cư sau khi đã ký hợp đồng thuê nhà. Sau khi xét nghiệm máu của nạn nhân thì phát hiện thấy một lượng a xít barbituric trong thuốc ngủ. Nguyên nhân tử vong là do mất máu vì bị cắt động mạch cảnh nằm dưới tai trái. Hung thủ để lại nhiều vết chém, chứng tỏ hắn ta không cố ý nhắm đến động mạch cảnh, mà chỉ chém ngẫu nhiên.

Từ trạng thái đổi màu do cơ thể cứng lại rồi phân hủy, cùng với sự dãn nở ở vùng bụng thì có thể kết luận rằng, đến thời điểm người quản lý phát hiện ra thi thể thì nạn nhân đã chết khoảng sáu mươi lăm tiếng đông hổ.

Trên sàn và khung cửa, tuy có phát hiện thấy những dấu tay được cho là của một người khác có dính máu nạn nhân, nhưng vì không còn mới nên công tác thẩm định gặp khó khăn. Đồng thời, trong khoảng thời gian được xem là thời điểm nạn nhân tử vong, người dân sống ở tầng dưới căn hộ đó khai báo rằng có nghe thấy tiếng động lớn phát ra từ sàn nhà của căn hộ.

Kuroha suy luận, nếu liên kết những thông tin lại với nhau thì có vẻ nạn nhân bắt đầu một cuộc sống mới để trốn chạy khỏi căn bệnh trầm cảm, một buổi tối, anh ta uống thuốc ngủ và chuẩn bị đi nghỉ thì bị kẻ nào đó ám sát...

Kuroha từ từ đứng dậy.

Một người thuộc ban quản lý đang gõ bàn phím lách cách trong góc phòng họp, ghi lại tóm tắt bản báo cáo.

Kết quả được phân loại và hiên thị trên một màn hình tinh thế lỏng cỡ lớn chạm đến cả trần căn phòng.

Kuroha định chờ lấy bản tóm tắt ấy, tranh thủ xem xét trong giờ nghỉ ngắn ngủi của buổi họp và đi ra ngoài.

"Tôi xin phép!" Cô nói nhỏ và cúi đầu chào, khi rời khỏi bàn, tiếng bước chân của cô vô tình tạo ra âm thanh rất to trong căn phòng yên tĩnh, đó là tiếng của đôi giày da đã được cô lau sạch vết bùn ngay trước cuộc họp. Rất nhiều cán bộ cấp cao tham gia vào cuộc điều tra đang có mặt trong phòng như chủ tịch hội đồng, giám đốc, sở trưởng... đều chú ý tới cô. Trong phòng còn có rất nhiều những nhân viên cảnh sát khác mà Kuroha chỉ là một trong số đó.

"Nhanh chân lên!"

Đội trưởng ngồi cạnh Kuroha cộc lốc nói, cũng chẳng buồn nhìn mặt cô.

"Vâng!" Đây là từ duy nhất cô có thể đáp lại.

♣ ♣ ♣

Từng đám mây xám xịt đang kéo đến lấp kín bầu trời. Mưa đã ngừng rơi từ đêm qua.

Tòa nhà của cảnh sát cảng khá nhỏ, cao ba tầng và cũ kĩ. Đây là nơi chịu trách nhiệm trông coi toàn bộ khu đất khai hoang, Kuroha không thể tưởng tượng nổi sự tồn tại của một tòa nhà lớn tuổi đến mức này. Trước lối ra vào, cô chỉ cảm nhận được thứ ánh sáng nhạt nhòa của ánh đèn điện.

Khi thông báo địa điểm cho tô cảnh sát ở tầng một, cô nhìn thấy một nhân viên đang đi từ bên trong ra và tiến về phía mình, gật đầu chào. Cô lịch sự chào đáp lại và được viên cảnh sát trong bộ đồ vest tỏ ý sẽ dẫn đường.

"Là hội trường ở tầng ba phải không ạ?" Kuroha xác nhận.

"Vâng, so với phòng họp thì nó rộng hơn nhiều." Nói xong, viên cảnh sát ở phía bên kia quầy tiếp tân bước ra ngoài qua một cánh cửa hẹp. "Phòng họp nằm sâu trong tòa nhà, lối vào lại rất khó đi, hơn nữa nhân viên của đồn này thường hay lui tới."

Kuroha quan sát tấm bản đồ hướng dẫn treo trên tường gần lối cầu thang. Nhìn sơ đồ tầng ba trên tấm bản đồ, cô chỉ thấy có hai phòng là hội trường và phòng luyện tập, so với sở cảnh sát quy mô lớn được trang bị đến bốn phòng họp như chỗ cô mới tham gia cuộc họp lúc trước thì quy mô của tòa nhà này hoàn toàn khác.

Cô thấy không cần thiết phải có người dẫn đường, liền lên tiếng ngăn cản viên cảnh sát đang đi phía trước: "Tôi có thể tự đi được. Thực sự cảm ơn anh!"

"Vậy à?" Viên cảnh sát nói, trông anh ta có vẻ hơi thất vọng. Hình như người ở trụ sở rất ít khi đến đây để hợp tác điều tra. Không hiểu sao Kuroha cứ có cảm giác hoang mang.

Ở đây ít người thật, có lẽ chỉ bằng một phần mấy đồn cảnh sát nơi mình làm việc. Cô nghĩ.

"Hình như buổi họp đã bắt đầu rồi đây." Viên cảnh sát nói.

Kuroha cúi chào anh ta rồi bước qua một bên và lên cầu thang.

Ở đây không có thang máy, sau những bước chân lộp cộp trên cầu thang đến tầng ba, một cánh cửa xuất hiện trước mắt Kuroha. Trên cánh cửa có dán tờ giấy đề dòng chữ "Nhóm hợp tác điều tra vụ án cái chết bất thường ở khu vực cảng".

Kể từ bây giờ, đây sẽ là cứ điểm thực hiện công tác điều tra của Kuroha. Rốt cuộc vẫn không có cơ sở điều tra nào được thành lập ở khu vực khai hoang. Tuy có nhiều xác chết nhưng khả năng cao đây là một đường dây tự sát có tổ chức, nếu không có hung thủ thì không cần thiết phải tập trung lực lượng điều tra.

Khi Kuroha bước vào hội trường, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.

"Tôi xin lỗi vì đã đến trễ." Kuroha xin lỗi nhưng có vẻ việc cô đi trễ đã lan truyền khắp phòng, nên bầu không khí lúc này không có gì thay đổi.

Điểm duy nhất có thể so sánh nơi này với trụ sở điều tra đặc biệt dành cho những vụ giết người ấy là diện tích rất rộng. Kuroha nghĩ, rồi cô vô thức ngẩng cao đầu.

Hội trường quả thật rất rộng, trong khi số lượng nhân viên tham gia cuộc họp lại cực kỳ ít ỏi. Tuy biết đồn cảnh sát cảng có ý tốt nhưng nhìn thấy một nhóm không quá mười người túm tụm ở một góc phòng rộng lớn thế này không khỏi khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.

Cũng giống như tòa nhà này, hội trường khá là cũ kĩ. Giấy dán tường màu trắng tuy có được lau chùi nhưng vẫn không tránh khỏi hoen ố. Trên chiếc bàn gần sát tường có một máy pha cà phê đời cũ.

Một nhóm nhân viên điều tra tụ tập lại, chỉ cần nhìn lướt qua là cô nhận ra ngay. Cô bé cảnh sát phụ trách việc tư vân cho người dân, hôm trước đã vào container đông lạnh cùng với Kuroha cũng tham gia. Bộ vest màu xám cô khoác lên người tạo cảm giác hơi thô cứng.

Mọi người đều có vẻ căng thẳng, vô cùng nôn nóng, ngoài một người đàn ông đảm nhận trách nhiệm chỉ huy điều tra vụ án. Anh ta đặt ống nghe đang cầm trên tay xuống chiếc điện thoại ở bên cạnh, liếc nhìn Kuroha đang lại gần và nói: "Đây chắc chắn là cô gái thép của đội điều tra cơ động rồi."

"Tôi là Kuroha, công tác tại văn phòng chí nhánh... thuộc đội điều tra cơ động của sở cảnh sát." Phớt lờ giọng điệu giễu cợt của người đàn ông, Kuroha chào hỏi.

Dường như cơn mệt mỏi từ suốt đêm hôm qua bỗng lan ra khắp cơ thể Kuroha, cô không thể ngăn mình để lộ một cái nhăn mặt. Chuyện quái gì đây? Cô có nghe nói người chỉ huy đội điều tra là đội trưởng phòng hình sự ở sở cảnh sát cấp tỉnh. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì cô hoàn toàn không biết gì thêm. Đây chính là gã đàn ông đã níu tay cô rủ đi ăn tôi ở chỗ cầu thang nơi xảy ra vụ giết người, thỉnh thoảng cô cũng chạm mặt anh ta.

"Nào, bây giờ chúng ta cùng chào hỏi đàng hoàng lại nhé! Thôi nào, hãy cư xử với nhau thật tử tế. Nơi này không cho phép những hành vi tranh chấp hay quấy rối xảy ra đâu." Anh ta ngồi xuống ở dãy bàn đầu tiên, chân bắt tréo, hai tay khoanh lại nghiêng người nói. "Tôi là Kaga, phụ trách điều tra hình sự thuộc đội một sở cảnh sát. Lần này mong cô hãy giúp đỡ!"

Khi bắt tay với anh ta, cô có cảm giác mình sắp mắc kẹt với người này rồi.

Futaba, đồng nghiệp của Kaga cũng đến chào hỏi, anh ta là đội trưởng đội tuần tra nhưng còn lâu mới đến tuổi nghỉ hưu.

Một người khác của sở cảnh sát tỉnh tiến đến, nhưng chỉ mới chạm mắt với Kuroha đã lập tức cúi gằm mặt. "Tôi là Sato, thuộc phòng tổng vụ ban an toàn an ninh xã hội. Nhân viên tuần tra phòng ngăn chặn tội phạm công nghệ thông tin." Người này nhỏ tuổi hơn Kuroha, là một thanh niên gầy gò và nhút nhát. Cậu là người duy nhất ở đây vận đồ jeans, tạo ấn tượng vô cùng trong sáng.

Nữ cảnh sát mới vào nghề, phụ trách tư vấn cho người dân ở khu vực cảng tên là Hara. Chắc chắn tối qua Kuroha đã nghe cái tên này rồi nhưng vẫn không thế nào nhớ ra nổi. Cô ít khi quan tâm đến mọi thứ xung quanh. Trong đầu cô chỉ tồn tại ký ức mình phải di chuyển dưới trời mưa để hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Ba người khác cũng là nhân viên cảnh sát cảng. Takeda là viên cảnh sát trung niên cổ gầy phụ trách điều tra hình sự, trưởng ban tuần tra. Ishii khoảng ngoài ba mươi, dáng người thấp bé, là đội trưởng đội điều tra phòng chông tội phạm. Cả hai đều có vẻ mặt lo lắng vì vụ án lần này.

"Có những ngày tôi không thể tham gia hồ trợ công tác điều tra, thì tôi sẽ nhờ một người khác đến thay." Một viên cảnh sát tuần tra trẻ tuổi phụ trách mảng điều tra giao thông nói. Ý anh ta là anh ta không rảnh rỗi để làm nhân viên điều tra toàn thời gian. Nhìn số lượng cảnh sát cảng là có thể biết điều này.

Tổng cộng có tám người tham gia.

"Cô... ở lại đây đến bao giờ?" Kaga đưa tay sờ cằm, ngồi xuống chiếc ghế gần nhất rồi hỏi Kuroha.

"... Khoảng bảy ngày, nếu không có gì thay đổi."

"Nhân viên đội cơ động mà, tất nhiên rồi. Chà, lần này tôi cũng làm công việc không khác mọi khi là mấy, luôn phải hỗ trợ những nhân viên từ trụ sở."

"Tôi nghe nói anh là chỉ huy cuộc điều tra lần này?"

"Chỉ là cái danh thôi, tên đội hợp tác điều tra cũng vậy. Nói sao nhỉ... Số lượng xác chết đó quả là vượt quá khả năng của đồn cảnh sát cảng, nên mới cần chỉ thị từ nhân viên ở trụ sở để công tác điều tra được thuận lợi. Tôi nói đúng không, anh Takeda?"

Viên cảnh sát có vẻ già dặn của đồn cảnh sát cảng vừa chớp mắt vừa lịch sự trả lời: "Thú thật, vụ án lần này là trường hợp đầu tiên chúng tôi gặp phải... Giả sử những xác chết đó là do tự sát đi nữa thì danh tính của mỗi người có lẽ sẽ rải rác trên phạm vi tương đối lớn, vì vậy tốt nhất là chúng tôi nên chờ chỉ thị từ tổng bộ."

"Nhân cơ hội này còn được bổ sung thêm nhân lực và san sẻ bớt trách nhiệm nữa chứ! Giám đốc đồn cảnh sát cảng này quả là một người khôn khéo."

Những lời nói không chút e dè của Kaga khiến mọi người đều bật cười, cũng có thể là họ đang cố nặn cho ra một nụ cười. Nhân viên từ sở cảnh sát cấp tỉnh thì tự cho mình cái quyền hạn ấy đấy.

Kaga đúng như Kuroha mường tượng, bản thân anh ta chỉ là một món hàng của phòng điều tra hình sự. Anh ta không hề để tâm đến vụ án, chỉ là một con người khoác lên mình bộ áo uy quyền. Điều này chứng tỏ rằng việc thành lập đội điều tra thông qua việc chọn lựa nhân viên từ sở cảnh sát cấp tỉnh ít được ưu tiên nhất trong toàn bộ công tác điều tra.

"Ngay khi nhận được thông báo từ nhân viên giám định... tôi biết tôi đã nghĩ sai về cô." Kaga nói, tay lật giở tập hồ sơ.

"Container đông lạnh không giống với các container khác, nó được lắp đặt loại cửa thường dùng ở các hộ gia đình... Cô đã có mặt ở hiện trường nhỉ? Những thông tin này cô nắm hết rồi chứ?"

"Vâng." Kuroha nói, cẩn thận không để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng đến công việc. "Cửa container đông lạnh có thể mở từ bên trong lẫn bên ngoài. Nó được thiết kế để có thể mở ra dễ dàng từ bên trong chỉ với thao tác xoay tay nắm cửa, tất nhiên trong trường hợp này cửa không thể được khóa ở bên trong. Thực tế là container không hề bị khóa."

“… Cô kia, cô tên gì ấy nhỉ?"

"Em là Hara." Bị Kaga hỏi bất thình lình, cô bé cảnh sát giật mình ngẩng mặt lên.

"Cô giải thích cho thành viên tới trễ này đi, về nội dung của bản báo cáo, phần tiếp theo ấy." Kaga ném tập hồ sơ tới trước mặt Hara.

Cô đỏ bừng mặt, đứng dậy và luống cuông đọc to bản báo cáo: "ùm, về dấu vân tay để lại trên nắm đấm cửa... tuy quá trình giám định chưa kết thúc nhưng tính tới... thời điểm này, trong nhóm thi thể, dấu vân tay của mười một người đã được tìm thấy trên nắm đấm cửa ở bên ngoài và cả bên trong cánh cửa. Nói cách khác, họ đã chủ động bước vào container."

"... Tôi cũng đã nghe thông tin này rồi, rằng có khả năng cao vụ án này là tự sát tập thể nên không cần phải thành lập cơ sở điều tra."

"Đúng vậy." Kaga xen vào. "Trong và ngoài container đều không phát hiện thấy dấu hiệu của xung đột hay chống cự. Từ dấu vết để lại trên lưng, có thể kết luận thi thể của các nạn nhân không hề được di chuyển sau khi chết. Tóm lại, tất cả đã lặng lẽ đi qua cánh cửa, rồi tự nhốt mình ở bên trong. Nghĩa là chấp nhận một cái chết có tổ chức trong môi trường có nhiệt độ âm hai mươi độ. Hara, cô đọc tiếp đi!"

"Vâng. Dấu vết có màu đỏ tươi, đây là đặc trưng của quá trình đông lạnh thi thể. Phải chờ kết quả khám nghiệm tử thi mới có thể xác định được liệu hành vi sử dụng thuốc độc trước khi vào container có phải là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến tử vong hay không. Dù kết quả thế nào đi chăng nữa thì vẫn chắc chắn một điều rằng họ đã tự nguyện vào trong container, nằm lên giá rồi bọc mình trong bao nilon... Nhân viên điều tra nhận định, vì muốn giữ cơ thể trọn vẹn nên người ta thường chọn cách đông lạnh... Những năm gần đây, đa số trường hợp tự sát đều chọn sử dụng chất độc cacbon monoxit vì lý do tương tự."

Kuroha đồng ý. Chất cacbon monoxit tác động đến hemoglobin trong máu, giúp cơ thể vẫn hồng hào sau khi chết, nhưng sau một thời gian, quá trình phân hủy tất nhiên vẫn diễn ra.

Nếu đông lạnh, cơ thể sau khi chết vẫn giữ nguyên được vẻ hồng hào... Kuroha nhớ lại hình ảnh thi thể cô gái trẻ miệng mở hờ, khuôn mặt bất động qua tấm nilon bán trong suốt, hai tay xếp gọn gàng trên ngực. Giống như có điềm báo chẳng lành, cơ thể Kuroha bỗng chộn rộn không yên, một cảm giác không dễ chịu chút nào. Có lẽ Hara cũng đang trải qua tình trạng tương tự, bởi khuôn mặt cô bỗng biến sắc.

Kuroha hướng về phía Kaga, nói: "Nếu được đông lạnh, thi thể sẽ không bị phân hủy cho đến khi bị công ty quản lý container phát hiện."

"Đúng vậy. Tiền thuê không đáng kể nếu chia đều cho mười bốn người."

"Tôi có một thắc mắc." Kuroha nói. "Nếu có ý định bảo vệ trạng thái nguyên vẹn của thi thể, vậy thì sau khi bị phát hiện, liệu họ có mong muốn sử dụng biện pháp hỏa táng ngay tức thì?"

"Ý cô là sao?"

"Không tìm thấy bất kỳ di ngôn nào của các thi thể, cũng không có bất kỳ giấy tờ nào đế xác định danh tính của họ. Tôi không hề thấy họ có ý muốn danh tính của mình được xác định nhanh chóng cũng như biện pháp xử lý thi thể."

Kaga khẽ nhún vai. "Hẳn là vì lý do nào đó, chẳng hạn như họ có vấn đề với gia đình."

"Có tới mười bốn người, chẳng lẽ tất cả họ đều giống nhau sao?"

"... Đúng là vụ án này còn nhiều uẩn khúc. Tất cả họ đều thuộc một tổ chức hay tập thể nào đó? Là một nhóm người tập trung lại với nhau để tìm đến cái chết? Hay đây là vấn đề liên quan đến tôn giáo? Họ có quen biết nhau không, nếu có thì trong bao lâu? Hay là một nhóm tham gia diễn đàn trên mạng? Đành phải chờ câu trả lời từ kết quả giám định thôi... Cô có thông tin nào khác muốn báo cáo không?"

"Trong hợp đồng cho thuê container có đính kèm bản sao của giấy phép lái xe."

"Chi tiết này tôi cũng đã nghe qua rồi, nhưng không sao, cô cứ trình bày trước đi." Kaga giật tập tài liệu từ tay Hara, làm điệu bộ hướng tai về phía Kuroha nhưng lại không hề nhìn cô.

"Thông tin này đã được xác thực từ nửa đêm hôm qua. Trong số những người tự sát, có người sở hữu bằng lái xe. Quá trình nhận diện khuôn mặt qua hình chụp cũng đã hoàn thành. Người được xác định danh tính là người lớn tuổi nhất trong số họ."

"Đó là bằng lái xe giả. Công ty bảo hiểm cũng đã lập tức vào cuộc và xác nhận." Kaga nói trong khi mắt vẫn nhìn chăm chú vào tập tài liệu. "Cô nên nghiên cứu hồ sơ điều tra kĩ càng hơn nhé. Mặc dù khá khó khăn... nhưng nếu đã bị lừa thì ngay cả công ty mẹ trong lĩnh vực tín dụng cũng bị lừa. Trường hợp lần này cũng khá xui xẻo."

"Bằng lái xe đều dùng tên giả, địa chỉ thường trú lẫn số hiệu giấy phép đều không đáng tin cậy. Địa chỉ hiện tại mới là điều kiện cần thiết để nhận chìa khóa container. Trên thực tế, cho dù đã có giấy phép vào khám nhà thì cũng rất khó xác định danh tính của người thuê nếu chủ nhà đi vắng. Dịch vụ cho thuê chỉ dừng lại ở việc trao đổi qua giấy tờ nên chắc chắn không thể biết được đối tượng có thật sự thuê container không. Bây giờ cần tra hỏi bên phía công ty vận chuyển chìa khóa, để làm rõ người thuê có phải là người trong tấm hình trên bằng lái xe hay không.

"Dù là ai đi nữa cũng không quan trọng, quan trọng là tất cả đều đã tự sát... Những trường hợp dùng tên giả trong bằng lái xe thì đầy ra đó. Thông tin cô cung cấp không có gì mới mẻ... Xem nào, tôi sẽ cho cô biết thứ cô chưa biết." Kaga chi vào một chỗ trên tập tài liệu đang mở. "Điều đáng nói là trong số những dấu vân tay được tìm thấy tại hiện trường, có cả dấu vân tay của cô nữa đấy."

Kuroha bặm chặt môi. Trong tình huống khi đó, làm gì có ai biết trước mà chuẩn bị găng tay.

"Lần tới cô nhớ cẩn thận hơn... Nào, tiếp đi!" Một lần nữa, anh ta lại chuyển tập tài liệu cho Hara.

Cô bé hết sức hồi hộp, gương mặt lộ rõ vẻ sốt sắng y hệt một đứa trẻ. "Vâng... ừm, về vấn đề xác định danh tính thi thể được tiến hành bởi phòng giám định của sở. Thông thường, đối tượng cần phải xác định dấu vân tay thường đang mất tích. Những nghi vấn ngoài lề vụ án cũng thường được làm sáng tỏ nhờ dấu vân tay. Trong vụ án lần này, không có thi thể nào được xác định danh tính rõ ràng cả. Tuy có tiến hành kiểm tra dấu vân tay, nhưng tất nhiên mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa nếu đối tượng không có tiền án tiền sự. Thậm chí phía hiệp hội cảnh sát tỉnh cũng như nhóm bác sĩ nha khoa đã hỗ trợ kiêm tra dấu hiệu về răng miệng. Theo điều 23 của Luật Nha sĩ và điều 9 trong Nguyên tắc về trách nhiệm bảo hiểm y tế, cứ năm năm một lần, bệnh nhân phải được chụp X-quang theo Lệnh thi hành Luật Y tế số...”

"Đọc ngắn gọn thôi!" Kaga nói, giọng có chút gắt gỏng.

Hara rụt cổ. “... Nói tóm lại, công việc xác định danh tính cứ giao phó cho phòng giám định, trách nhiệm của đội điều tra chúng ta là lần theo manh mối thật sự của hành vi tự sát hàng loạt, làm rõ động cơ và bức tranh toàn cảnh của vụ án."

"Không cần gồng mình cố gắng đâu, chỉ cần xác định được toàn bộ danh tính của các thi thể thì vụ án sẽ xong xuôi. Động cơ thì tất nhiên mỗi người mỗi khác. Nhìn chung thì đây có khả năng là một vụ tự sát tập thể. Chỉ có vậy. Lần này, thông tin chủ yếu đến từ công tác giám định, số lượng thành viên trong đội điều tra của chúng ta lại ít ỏi, tốt nhất nên để bọn họ lo. Hợp tác với phòng giám định sẽ tự động làm tăng giá trị của nhóm chúng ta, cũng không tệ."

Kuroha bất bình trước thái độ bị động của Kaga nên nhất định phải lên tiếng: "Có khả năng cuộc tự sát tập thể này được thực hiện một cách bột phát." Cô nghĩ họ còn nhiều việc phải làm lắm đây. "Vào một thời điểm chưa được xác định, có ai đó đã kêu gọi, sau đó chuẩn bị sẵn địa điểm, sắp đặt cách thức thực hiện, chi tiết này vẫn còn mơ hồ. Màn bi kịch có vẻ diễn ra hoàn toàn ngẫu nhiên nhưng lại cùng một thời điểm."

"Có lẽ thế. Tiếp theo… Kaga hờ hững đáp lại.

"Vụ án lần này có liên quan đến bằng lái xe giả, một kế hoạch chi tiết và một sự chuẩn bị chu đáo cho một hiện trường container đông lạnh quy mô lớn. Tôi không nghĩ tất cả đều là ngẫu nhiên. Chắc chắn ở đây có kẻ chủ mưu, một kẻ ở vị trí trung tâm đã giật dây."

"Nếu có thì kẻ đó chắc cũng đã chết rồi."

"Nhưng chúng ta vẫn phải tiếp tục điều tra. Theo Bộ luật hình sự, tiếp tay cho hành động tự sát cũng tương đương với hành vi giết người."

"Ra đây là cách cô ủng hộ người chết nhỉ?"

"Tôi không hề có ý xúc phạm những người đã mất. Tôi chỉ muốn nhấn mạnh rằng bây giờ và cả sau này, tốt nhất phía cảnh sát nên nắm bắt được bản chất phạm tội của vụ án. Để làm được điều đó thì cần phải hoàn thành hai nhiệm vụ, thứ nhất là làm sáng tỏ toàn bộ tiến trình của vụ án thông qua hoạt động thu thập lời khai, thứ hai là phải xác định được kẻ chủ mưu của vụ án, tốt nhất nên biết rõ ý định của hắn ta..

"Công tác giám định đã được tiến hành đây còn gì, và đó là việc cần thiết. Cô làm ơn bớt nghiêm túc giùm tôi." Kaga tỏ vẻ khinh khỉnh. "Cô đọc báo sáng nay chưa?"

"Chưa." Hơi bất ngờ, nhưng Kuroha vẫn thừa nhận. Cô làm gì có thời gian đọc báo.

"Có một bài viết về vụ án này."

"Thì sao?"

"Nó nói rằng toàn bộ thi thể là của những người nước ngoài nhập cư bất hợp pháp. Bài viết đặt ra giả thiết rằng một nhóm người ban đầu được đưa vào container với mục đích nhập cư nhưng tất cả đã chết vì ngạt thở."

"Vô lý."

"Nhằm ngăn cản sự tò mò của báo giới, chỉ huy đồn cảnh sát này đã phát biểu như vậy. Nếu lái vụ án theo hướng đó sẽ không còn ai muốn tìm hiểu thêm, vì nghe qua có vẻ giống một vụ tai nạn thương tâm hơn. Nhờ vậy mà khi những thi thể này được phát hiện, chúng ta không bị giới phóng viên bao vây và có thể tự do tiến hành điều tra. Nói gì thì nói, khả năng mà vị chỉ huy này đưa ra cũng có thể là sự thật, cho nên đó chưa hẳn là lời nói dối."

Kuroha nhíu mày.

"Hara, cô ngồi xuống được rồi... Hừm, bộ phận giám định ở trụ sở hẳn là có lý do để thấy bất bình, rằng các phòng ban khác ngoài trụ sở nên bớt thắc mắc đi, thay vào đó phải cung cấp cho họ thêm thông tin điều tra từ phía người thân và gia đình của đối tượng cần giám định. Nếu một vài chi tiết mới được làm sáng tỏ, sẽ có thêm một cuộc họp báo..

Tiếng động từ thiết bị liên lạc vang lên bên tai. Tất cả những người có mặt trong phòng đều hướng sự chú ý đến chiếc máy fax đặt trên một chiếc bàn nhỏ trong góc phòng.

"Mau mang nó lại đây! Cô thật quá vô dụng!"

Hara luống cuống đứng dậy khi Kaga ra lệnh. Kuroha bỗng thấy chóng mặt khi nghĩ đến chuyện tất cả nhân viên ở trụ sở đều cùng một giuộc với gã này.

Cô liếc nhìn Futaba, đồng nghiệp của Kaga. Cổ anh ta có những ngấn thịt chảy xệ, hai mí mắt chỉ mở hé, khiến người khác nhìn vào có cảm giác anh ta đang ngủ gật. Khắp người anh ta toát lên vẻ không muốn động tay vào những việc phiền phức.

Đứng trước máy fax chờ đợi thông tin được chuyển đến, Hara nhanh miệng nói: "Báo cáo giám định tử thi... Có vẻ như đã có kết quả giám định rồi."

"Đã xong rồi cơ à... Được, cô mang lại đây."

Kaga giật lấy tờ giấy từ tay Hara ngay khi cô đi như chạy để mang đến cho anh ta.

Anh ta hơi nhúc nhích, chỉnh đốn lại tư thế ngả ngớn của mình.

"Sáu người đàn ông, tám người phụ nữ, tổng cộng là mười bốn thi thể được phát hiện trong container đông lạnh tối qua đã được chia thành ba, ba, bốn, bốn, lần lượt giao cho bốn phòng pháp y thuộc trụ sở để bắt tay vào công tác khám nghiệm tử thi từ sáng nay. Thông tin được gửi đến đây là kết quả đầu tiên thu được, của bốn thi thể nữ. Từ kết quả xét nghiệm máu thông qua kỹ thuật phân tích sắc ký cho thấy… À, ra vậy." Kaga búng tay lên tờ kết quả khám nghiệm tử thi. "Trong máu của cả bốn thi thể đều chứa một lượng lớn thuốc ngủ, như vậy, chi tiết sử dụng thuốc ngủ rồi cho đông lạnh cơ thể đã được xác thực. Hình chụp... mẫu răng..., không thể xác định chính xác thời điểm tử vong bằng phương pháp khám nghiệm tử thi do thi thể đã ở trạng thái đông lạnh khá lâu, hừm... Ước tính về thời điểm tử vong phụ thuộc vào đoán định từ trạng thái mất nước của mẫu da gửi đến cho nhóm nghiên cứu pháp y cùng với kết quả điều tra của nhóm điều tra viên... Trong đây nói rằng chúng ta phải tiến hành điều tra ngay. Thời điểm kết thúc quá trình đông lạnh của container là lúc nào?"

"Cách đây ba ngày. Ngoài ra thời điểm container được bắt đầu cho thuê là cách đây ba tháng ba ngày." Để Kaga không biến Hara thành mục tiêu nữa nên Kuroha trả lời thay.

"Vậy là trong quãng thời gian đó, nhóm người lập dị ấy đã uống thuốc ngủ trước khi bước vào container, rồi tự đông lạnh mình đến chết. Thời điểm từ vong của mỗi người có thể sẽ khác nhau nhưng đều nằm trong phạm vi ba tháng ba ngày ấy. Công ty cho thuê container nằm ở trung tâm thành phố... Được rồi, tôi và Futaba sẽ khởi hành ngay. Phải xác nhận lại một lần nữa hồ sơ của người thuê. Đồng thời có thể xác nhận qua camera chống trộm luôn nhỉ? Nhân viên công ty ấy có lẽ cũng đã chuẩn bị lời khai đâu vào đây rồi."

"Chúng ta đã nhận được giấy phép tự do điều tra..." Hara báo cáo, giọng điệu không có chút tự tin nào.

Kaga dường như không buồn lắng nghe. "Cậu nhân viên thuộc đội giao thông kia sẽ phụ trách lái xe. Cảnh sát khu vực Takeda cùng một người nữa sẽ tiếp tục đi lấy lời khai ở khu vực lân cận. Cần phải điều tra thêm thông tin của những người đã từng tiếp cận container. Ở khu vực ấy, hầu như chỉ có người lao động từ các nhà máy và xí nghiệp là hay lui tới... Tối hôm qua cũng có nhiều nhóm người thay nhau ra vào. Hừm, nói tóm lại, trong số đó có thể có những nhân vật khả nghi, tôi cần một người nhận nhiệm vụ điều tra này."

Trên gương mặt Takeda và Ishii có biểu cảm phức tạp, họ cố gắng đứng dậy trong trạng thái như nguồn năng lượng của cơ thể đã bị rút cạn.

Kuroha cũng nghĩ rằng tìm ra nhân chứng của vụ án quả thực là một thử thách khó nhằn. Con đường ở khu vực khai hoang rất rộng, những tòa nhà quanh đó lại cách nhau khá xa, những người ở xung quanh thì chi biết chăm chăm làm việc của mình. Cô không chắc có ai đó sẽ chú ý đến những người ra vào các container. Vì có rất nhiều tuyền xe buýt chạy qua khu vực khai hoang nên hành vi của những người tiếp cận container sẽ khó mà phân biệt được với nhóm người lao động.

"Hara, cô hãy chuẩn bị cho tôi hai chiếc máy tính rồi giao cho cô Kuroha đây và Sato. Nếu có điện thoại di động nữa thì càng tốt."

Kuroha lập tức nhận ra ý đồ của Kaga, liền trợn mắt.

Còn Kaga vẫn hống hách tỏ vẻ mình là thành viên đội điều tra số một. "Hara, sau khi cô chuẩn bị máy móc xong thì lập tức đến hỗ trợ chúng tôi, thực hiện điều tra bên ngoài, việc này cần người có kinh nghiệm. Hai người còn lại thì đảm nhận các công việc chung, đồng thời ở lại đây trông coi đồn. Sắp xếp và tập hợp những điều chỉnh cũng như ghi chú về thông tin thu thập được. Hết giờ làm việc thì có thể về nhà."

... Tốt nhất là đừng nhúng tay nhúng chân vào công tác điều tra, ý của anh ta là vậy.

Hai cánh tay run lên bần bật, Kuroha đứng dậy trong vô thức.

"Sao? Cô có ý kiến gì à?" Kaga vẫn đang đứng, tỏ vẻ thích thú ra mặt, nhìn cơ thể đang cứng đờ của Kuroha, nói. "Chắc cô muốn nói là thành viên đội cơ động thì không thể làm những công việc phiền phức đó chứ gì..."

Kuroha dồn toàn bộ sức lực, đập bàn một cái thật mạnh. Không nhìn cũng biết những thành viên khác của đội điều tra đang rơi vào tình thế khó xử.

Nuốt giận nào, trong lòng cô tự nhủ.

"... Anh đang loại bỏ một nhân viên cảnh sát tài ba nhất đội đấy." Người bất ngờ lên tiếng chính là Sato. Tất cả ánh nhìn của những người có mặt ở đây lập tức hướng về Sato. Cậu ngồi trong tư thế hai tay giấu dưới bàn, thái độ lộ rõ vẻ thờ ơ. Không chỉ Kaga mà cả Kuroha cũng lấy làm ngạc nhiên. Vào khoảnh khắc đó, không ai hiểu cậu muốn nói điều gì. Tại sao cậu lại nói những lời như muốn chọc tức Kaga? Kuroha cảm thấy hết sức kỳ lạ.

"Này... ý của cậu là gì?"

Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, cắt ngang những lời Kaga đang định phun ra. Tiếng chuông điện thoại như thể làm nhiễu động bầu không khí tĩnh lặng trong hội trường. Kaga tặc lưỡi, đặt điện thoại vào tay Kuroha. "Cô nghe máy đi!"

Kuroha không phản đối. Cô cố gắng giữ chút bình tĩnh còn sót lại và nhận lấy chiếc điện thoại. "Vâng, đội hợp tác điều tra xin nghe!" Cô nói.

Ở đầu dây bên kia là đội trưởng đội điều tra cơ động. Có vẻ đội trưởng muốn liên lạc với Kuroha nhưng vì cô không có điện thoại cá nhân nên anh đã cất công gọi vào số máy bàn của đồn cảnh sát này.

"Có chuyện gì ạ?" Giọng cô căng thẳng thấy rõ.

"Tôi nghe nói trong thời gian tham gia điều tra, cô sẽ ở nhờ nhà người thân gần khu vực cảng, như vậy có vấn đề gì không?"

"Vâng... tôi tá túc ở nhà của chị, gần hơn ký túc, chỉ mất khoảng năm phút đi bộ từ trạm xe buýt nên dù muộn thì vẫn có thể đi bộ về nhà."

"Nếu vậy, trước mắt tôi sẽ liên lạc với cô thông qua nơi đó, nhớ báo cáo tình hình với nhân viên phụ trách việc chung."

"Rõ thưa sếp!"

Kuroha không thể quên được cảm giác khó chịu lúc ấy. Khi đặt ống nghe xuống, cô không khỏi ngăn mình buông một tiếng thở dài. Có vẻ những người xung quanh cũng nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện.

"... Đúng là con cưng còn gì!" Kaga khinh miệt nói. "Tiến hành điều tra thôi!" Anh ta nói lớn. Sau đó là tiếng ghế bị kéo lê trên nền nhà đồng loạt vang lên và nhanh chóng kết thúc, bầu không khí trong phòng nhanh chóng chìm vào im lặng và lạnh lẽo khi cửa chính đóng sầm lại.

Sato vẫn giữ dáng vẻ thong thả ấy, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng.

Kuroha không ý thức được rằng bản thân mình cũng đang làm điều tương tự.

♣ ♣ ♣

Cô vừa kịp lên chuyến xe buýt cuối cùng.

Trong một phòng khách rộng lớn, Kuroha mở vòi nước, rót đầy ly để bổ sung lượng nước đã mất cho cơ thể.

Ngoài bóng đèn chỗ vòi nước, tất cả các thiết bị chiếu sáng khác đều không bật, vậy là đủ để cô bình tâm trở lại. Cô cảm thấy như vậy là tương xứng với một người khách ở nhờ như mình.

Căn phòng nằm ở tầng mười hai của tòa chung cư mười bốn tầng. Kuroha có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài qua khe hở của tấm rèm cửa. Đây là lần đầu tiên cô tá túc tại căn hộ của chị, và cũng là lần đầu tiên cô ngắm nhìn khung cảnh về đêm từ vị trí này.

Tiến lại gần và kéo rèm qua một bên, Kuroha ngạc nhiên và ngừng thở trong phút chốc. Thứ khiến cô rung động không phải là ánh sáng phát ra từ những khung cửa sổ rải rác khắp nơi trong thành phố như những vì sao lấp lánh trên bầu trời đêm, mà là vô vàn những loại đèn khác nhau đang chiếu sáng phía dưới. Là ánh sáng phát ra từ khu vực nhà máy, là ánh sáng tạo nên những đường nét của mỗi thiết bị khi chúng được lên đèn... Từ đây cô có thể nhìn bao quát quang cảnh xung quanh nơi đặt container trong khu vực khai hoang, tất cả đang hiện ra trước mắt cô dưới một góc độ hoàn toàn khác.

Kuroha bỗng xoay ổ khóa trong vô thức, mở cánh cửa sổ bằng kính ra. Làn gió đêm len lỏi qua lớp áo thun khiến cô rùng mình vì lạnh. Ngay lập tức cô đóng cửa lại, sự lạnh lẽo cũng tan biến. Bỗng cô nhận ra trong không khí thoang thoảng một thứ mùi khó chịu.

Thứ mùi đó tỏa ra từ khu vực chế xuất dầu, kinh khủng và khó chịu giống như nhựa đường bị đốt.

… Kuroha sực nhớ, chị cô từng nói mua nhà ở đây cũng không đắt lắm. Căn hộ này là gia tài lớn nhất mà ông chồng trước đây, vốn là chủ một phòng khám tâm thần để lại cho chị cô.

Nói thẳng ra thì có chút xấu hổ nhưng thứ mùi này chính là nguyên nhân làm giảm giá trị của tòa nhà.

Dường như những hạt bụi độc hại phát tán khắp nơi trong không khí không thể lọt vào căn phòng này. Kuroha kiểm tra thang chỉ thị trên máy lọc được lắp ngay cạnh chỗ cô đang đứng. Chỉ trong một thoáng, thang đo mức độ ô nhiễm chuyển sang màu vàng, rồi ngay lập tức trở lại màu xanh lá cây. Cô cảm thấy lo lắng, không phải lo lắng cho cô hay cho chị, mà là lo lắng cho người đã ngủ say khi cô về đến nhà. Lúc này, có lẽ chị cô cũng đã vào nằm bên cạnh bé. Cô có chút tiếc nuối vì hôm nay không được nhìn thấy gương mặt nhỏ bé với nụ cười tươi như hoa của cháu mình.

Mới chào đời được bảy tháng, cháu cô đã mắc bệnh dị ứng. Bệnh chưa biểu hiện ra ngoài nhiều nhưng khả năng phơi nhiễm khá cao, vì vậy quần áo sau khi giặt không được phơi bên ngoài và cửa sổ luôn phải đóng kín.

Ly hôn. Nhà máy. Con cái. Giặt giũ. Dị ứng... Cô nghĩ đến một loạt những từ ngữ. Thông tin thì chen chúc trong đầu nhưng lại không có cách nào để liên kết chúng với nhau được.

Cô uống thêm một ngụm nước, cảm thấy dường như vị của nó đã khác so với lúc nãy.

Cô quay trở lại bồn rửa, mở chiếc quạt thông gió màu bạc lên, một âm thanh êm ái phát ra khi thiết bị hoạt động. Quả là một sự khác biệt lớn so với cái quạt trong căn phòng của mình ở ký túc xá dành cho cảnh sát.

Vẫn chưa có tin gì mới. Cô nghĩ.

Đội điều tra mà Kaga dẫn dắt không biết cách làm nhiệm vụ nên cuối cùng không thu thập được thêm thông tin nào cả. Buổi tối, người tài xế cũng là viên cảnh sát thuộc đội giao thông thay mặt Kaga gọi điện báo cáo chi tiết với cô.

Camera chống trộm gắn bên ngoài container để thu lại hình ảnh của những người ra vào container thực chất chỉ để trang trí, có tất cả năm cái thì hai cái đã bị hỏng. Một cái vẫn còn hoạt động thì lại ở vị trí quá cao nên cũng vô dụng, hai cái còn lại nằm ở phía đối diện cửa ra vào và được lắp quay lưng lại với container nên chỉ thu được hình ảnh của một phần khu đất. Đoạn phim tìm thấy ở công ty cho thuê container được lập trình cứ mười lăm giây khung hình sẽ thay đổi một lần, đáng tiếc là không có bóng dáng của bất kỳ đối tượng tự sát nào xuất hiện trong đoạn phim khi họ còn sống.

Dường như Kaga tìm thấy thứ gì đó từ cuộn băng dài năm tiếng đồng hồ ghi lại hình ảnh trong quãng thời gian ba tháng ba ngày ấy nên ở lì tại công ty đó, nhưng sau vài tiếng đống hồ vô vọng với phương pháp điều tra đó, anh ta quyết định nhờ công ty gửi cuốn băng đã sao lưu về trạm cảnh sát cảng và sẽ tổ chức điều tra xác nhận đoạn phim sau khi quay về.

Kuroha không thể biết được kết quả của công tác điều tra cho đến khi cô có mặt ở hội trường để nghe báo cáo. Bây giờ, có lẽ Kaga vẫn đang cặm cụi giết thời gian với đoạn băng của công ty cho thuê container.

Công việc của Kuroha vốn dĩ là túc trực ngoài hiện trường để tiến hành điều tra với những thành viên khác. Bây giờ cứ hễ nhắm mắt, khung cảnh bối rối ở hội trường lúc ấy lại ùa về trong đầu cô.

Sato và Hara được giao nhiệm vụ vận chuyển và lắp đặt máy tính. Kuroha thì bị những công việc khác ở đồn cảnh sát cảng đeo bám suốt ngày, nào là công tác chuẩn bị, rồi bảo quản thi thể... Đối với việc bảo quản số lượng lớn thi thể của những người chưa xác định được danh tính, không thể sử dụng phòng phẫu thuật thuộc phòng giảng dạy pháp y ở đồn, tuy nhà xác ở đây có gắn thiết bị đông lạnh nhưng vì diện tích quá nhỏ nên cũng không thể sử dụng, một mình cô phải xoay xở để liên lạc với công ty tổ chức tang lễ và thương lượng để đạt được thỏa thuận bảo quản thi thể trong vòng một tuần. Khi cô giải quyết xong công việc này thì đã là lúc nửa đêm.

Nhìn từ bên ngoài, công việc lắp đặt máy tính có vẻ nhàn nhã nhưng thật ra, quá trình thực hiện đòi hỏi nhiều khâu hơn bình thường. Cài đặt phần mềm, vận chuyển thiết bị ngoại vi, bảo vệ phương tiện lưu trữ, kết nối internet... Nhờ có Hara và Sato mà các công đoạn lắp đặt máy tính được thực hiện đâu vào đấy. Sato đã giải quyết phần lớn lượng công việc, cậu không nói nhiều, cứ làm xong việc này lại bắt tay vào việc khác, làm đến đâu chắc đến đó.

Kuroha đề xuất với Kaga rằng vẫn có vài việc muốn nhờ Hara hỗ trợ trong quá trình lắp đặt máy tính, cô không muốn gửi Hara đến chỗ anh ta chút nào. Tất nhiên cô cũng không tiết lộ với Sato ý đồ của mình.

Có vẻ mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp. Quả thật rất may khi Kaga phải chôn chân ở công ty cho thuê container chứ không phải ở đây. Thời gian làm việc ở đồn ngày hôm nay khiến Kuroha nhận ra một điều rằng, cô sẽ không thể quên được tâm trạng nhẹ nhõm của Hara.

Tuy đã lắp đặt xong hệ thống máy tính nhưng vẫn chưa có nhiều dữ liệu để đưa vào máy. Kết quả giám định thì chưa kết luận được danh tính của bất kỳ ai, báo cáo khám nghiệm tử thi thì chỉ dừng lại ở kết quả cho thấy trong máu có chứa thuốc ngủ, củng cố thêm cho giả thiết tự sát tập thể của vụ án. Kuroha cho phép Hara và Sato về nhà trước.

Khi trời trở tối, Takeda và Ishii quay về với khuôn mặt u ám. Chưa nghe báo cáo cô cũng biết kết quả không mấy khả quan.

Quá trình điều tra vẫn đang giậm chân tại chỗ, không có thêm thông tin gì mới, chỉ có những chi tiết rời rạc. Nếu thời gian bảo quản kết thúc, những thi thể vô danh ấy sẽ bị chuyển lên thành phố và tiến hành hỏa thiêu. Không có ai được xác định rõ danh tính, hành động tự sát cũng sẽ trở thành bí ẩn.

Thời gian có kịp không nhỉ? Kuroha bỗng thấy cổ họng khát khô. Nhất định phải kết thúc vụ án sau sáu ngày, nếu không cô buộc phải rời đội điều tra này.

Mỗi khi xuất hiện chi tiết tự sát, phía tổng bộ cũng như sở hạt các đơn vị điều tra thường có xu hướng xem nhẹ tình huống này.

Mười bốn thi thể bỗng hiện lên trong tâm trí cô. Khi từng thi thể được chuyển ra ngoài từ container, cô đã đứng ngay bên cạnh để giám sát. Tất cả đều có sắc mặt trắng bệch, dường như trong suốt, có lẽ là vì máu trong cơ thể đã tụ lại ở phần lưng khi nhiệt độ đạt đến mức nhất định.

Theo kết quả khám nghiệm tử thi, người đàn ông có vẻ lớn tuổi nhất trong số đó cũng khoảng trên ba mươi lăm tuổi. Bọn họ đã gặp nhau ở đâu? Tại sao lại muốn che giấu danh tính của mình?

Tuy có đến mười bốn thi thể bị đông lạnh nhưng hầu như không có bất kỳ đầu mối nào để tiếp cận thông tin. Chết theo kiểu đông lạnh thế này giống như đang diễn xuất, như thể đang phô bày với thế giới cái chết của chính mình. Nhưng giả sử như vậy thì tại sao người diễn lại muốn giấu tên?

Kuroha nghĩ, như thế này không ổn chút nào. Mỗi lần cô suy luận lại tốn thêm rất nhiều thời gian. Công tác điều tra vẫn không mấy tiến triển, dẫn đến công việc cũng không quá bận rộn.

Cô đưa ly nước lên miệng. Cảm giác buồn ngủ dần dần xuất hiện.

Cô muốn nghe nhạc trước khi đi ngủ, lúc này cô cần có âm nhạc để kéo lại tình thần đang đi xuống, nhưng khi đến đây, cô đã quên mang theo đĩa CD hay máy phát nhạc, mà bây giờ cũng không có thời gian để quay về lấy nữa.

♣ ♣ ♣

Nền bê tông lại được bổ sung thêm hiệu úng mới, đó là hình ảnh mô phỏng những vũng nước. Mặt đất như đang được trang hoàng bởi những tầm màn trong suốt và mỏng tang.

Mưa vẫn rơi, tạo thành những gợn sóng trên mặt nước, hiệu ứng những vòng tròn lan ra rồi biến mất cứ lặp đi lặp lại.

Ageha ngước nhìn bầu trời xám xịt.

Một tòa tháp cao đang vươn lên đâm thủng tầng mây. Nó có hình dáng gai góc, vừa có vẻ hiện đại lại vừa toát lên phong cách của một tôn giáo. Thứ mà Ageha luôn dõi theo nằm ở dưới chân nó.

Những bức tường đã sụp đổ cùng với khung sắt gỉ sét khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy sầu não. Ageha len lỏi qua những khe hở ấy, càng đi cô càng cảm nhận rõ rệt hơn rằng chân mình đang chạm vào đống đổ nát bằng kim loại.

Cô đi về phía quầy rượu, nơi được tách thành một khu riêng biệt nhờ những tấm kẽm. Đây là khu vực duy nhất được trang trí bằng một hệ thống đèn chiếu sáng cầu kỳ, nào là đèn màu đỏ, màu xanh, cứ chốc chốc lại biến đổi, nhuốm màu khắp quán, nào là tháp nước nghiêng, hay những ống nước bằng thép to bự gấp khúc chạy quanh trên mặt đất... Mỗi vật đều mang trên mình những chi tiết cho thấy sự hao mòn theo thời gian, ngoài ra, những trận mưa to hay những tia nắng chói chang khiến bề mặt chúng dần xuất hiện những hoa văn và màu sắc phức tạp.

Đây là địa điểm yêu thích của Ageha. Vẻ đẹp của nó còn trở nên lung linh gấp mấy lần nhờ sự kết hợp hài hòa với khung cảnh xung quanh, cùng với những vũng nước và chuyên động của những vòng tròn.

Cánh cửa lớn dường như chiếm hết một mặt của quán lúc nào cũng rộng mở.

Ageha tiến về phía quầy bar.

Ngày hôm nay không có Kiri. Không có ai cả. Cô ngồi xuống trước quầy. Ở đây, thỉnh thoảng cô lại ngắm nghía một chú gấu bông đáng yêu được đặt trên quầy, nhìn chú ta có vẻ bù xù nhưng khi chạm vào thì có cảm giác dễ chịu.

Cô chuyển sang quan sát những hoa văn trên tường.

Bức tường được trang trí bằng hình vẽ một loài bướm đuôi nhạn1, tất nhiên đó chỉ là trùng hợp. Lần đầu tiên khi cô ghé quán, nó đã nằm ở đó rồi. Chú bướm đuôi nhạn được phối theo tông màu trắng và tím đậm, mang phong cách tối giản và dường như chỉ dùng một nét để vẽ. Nhưng đó không phải là điều duy nhất gây chú ý, bởi vào một ngày nọ, khi quan sát nó thật kĩ, Ageha đã nhận ra rằng, hoa văn trên cánh bướm đuôi nhạn tạo thành một mê cung.

Đường đi của mê cung không khó, cứ lần theo đầu ngón tay là sẽ tìm ra lời giải, chỉ có một con đường duy nhất từ mép của một bên cánh dẫn đến phần cánh nhỏ phía dưới. Ageha thừa nhận đó thực sự là một mê cung tuyệt đẹp.

Cô thích tất cả những gì thuộc về nơi này.

"Chào buổi tối!" Có ai đó nói. Ageha đưa mắt tìm kiếm thì thấy con thú bông động đậy. Nó đang bước đi trên mặt quầy bar và mang đồ uống đến cho Ageha.

"Chào chủ quán, hôm nay là phong cách này ư?" Cô hỏi.

"Chính xác. Nếu nhìn kĩ, thỉnh thoảng cô sẽ thấy nó phát sáng nữa đây."

"Ý tôi không phải đồ uống, mà là dáng vẻ của anh ấy."

"Có lẽ lâu rồi chúng ta không gặp nhau chăng? Gần đây tôi có mặt ở chỗ này suốt."

"Trông anh rất đáng yêu."

"Cảm ơn cô! Tôi phải rất cố gắng để không bị ngã từ thành quầy bar."

Chú gấu chuyển động hệt như em bé đang tập tễnh bước đi, sau đó lại ngồi xuống mép quầy. Ageha mỉm cười. Cô làm ký hiệu của khuôn mặt cười.

"Mặt dây chuyền đẹp quá!" Chủ quán vừa nói vừa đung đưa hai chân.

"Kiri tự làm và tặng cho tôi."

"Cô gái ấy hẳn phải rất khéo tay. Nó chuyển động thật hoàn hảo."

"Cô ấy khéo lắm." Ageha không rõ Kiri là một cô gái như thế nào. "Một hiệu ứng đã được thêm vào mặt đất nhỉ?"

"Đúng vậy."

"Thật tuyệt vời!"

Không có tiếng đáp lại nhưng Ageha không bận tâm. Chủ quán chỉ là người quản lý khu đất nên không thể đi sâu vào chủ đề thiết kế. Anh ta đóng vai trò là người ngoài cuộc, không ngừng xây dựng đống đổ nát này, không kinh doanh bán đất trong xí nghiệp hay cho thuê một phần với tư cách cá nhân.

"Là chính sách thuế của các xí nghiệp lớn thôi." Đó là lời chủ quán vẫn thường nói. Rằng, tôi là quản lý, là người chế tạo.

"Không biết tòa tháp đó cao bao nhiêu nhỉ?" Ageha bắt chuyện.

"330 mét." Chủ quán trả lời.

"Có thể cao hơn nữa chứ... " Ageha hỏi.

"Có thể."

"Vậy giới hạn là bao nhiêu?"

"Tôi chịu." Sau một khoảng im lặng, chủ quán nói, tỏ ý từ chối trả lời, có vẻ như anh ta luôn phải suy xét mọi thứ.

"Không biết khoảng chừng nào nhỉ? Tôi nghĩ nó sẽ kéo dài cho đến khi hệ thống tính toán bắt đầu có dấu hiệu hỗn loạn. Chưa thử thì chưa biết sẽ như thế nào. Nhưng trước khi hệ thống trục trặc, có lẽ mọi người sẽ khó mà di chuyển được vì dung lượng của vật thể quá nặng."

Chú gấu đưa một tay lên, nhân nút mở chiếc ti vi treo trên tường.

"Sắp tới sẽ có thêm vài thứ mới chứ?" Ageha hỏi, chờ đợi một câu trả lời nhưng không có tiếng đáp lại.

Ti vi đang phát bản tin thời sự. Có sáu kênh tất cả, nhưng đều phát cùng một chương trình.

Một thanh niên bị giết vì vết cắt ở động mạch cảnh trong một khu nhà tập thể. Bản tin còn cung cấp thêm thông tin về một vụ án tương tự xảy ra cách đây năm năm ở thành phố bên cạnh, rằng một cô gái hai mươi hai tuổi vừa mới chuyến đến căn hộ cho thuê thì bị cắt cổ...

"Có thể hung thủ của hai vụ án này là một." Người dẫn chương trình nói,

"Đúng là khả năng đó khá cao." Người dẫn chương trình bên cạnh tỏ vẻ đồng tình.

"Thật vậy ư?" Ageha nghiêng đầu suy nghĩ. Ở nơi này nguồn thông tin lúc nào cũng dồi dào.

"Cô thích chỗ này không?" Chủ quán hỏi,

"Thích chứ, rất thích là đằng khác." Ageha thành thật trả lời.

"Nơi này luôn tràn ngập những thứ đẹp đẽ dù là nhỏ nhất."

"Nếu cô thật sự nghĩ như vậy..." Chú gấu quay mặt về phía ti vi.

"Từ giờ trở đi, tốt nhất cô đừng đến đây nữa."

"Tại sao?"

"Nơi này không giống như cô nghĩ đâu."

"Ý anh là sao?" Câu nói của chủ quán khiến tay chân Ageha bỗng trở nên lạnh ngắt.

“Ý của tôi thể hiện rõ qua lời nói đấy thôi. Nơi này không có gì tốt đẹp cả."

"Tôi luôn nghĩ nó rất đẹp. Nào là mưa, sắt, và cả bê tông nữa."

"Mọi chuyện không chỉ có vậy."

Đôi con ngươi đen tuyền được che giấu sau lớp lông rậm rạp dường như đang nhìn thẳng vào mắt Ageha. "Nếu biết được bản chất của thành phố này... cô sẽ phải thất vọng lắm đấy, Kuroha."

Ageha rùng mình kinh ngạc. Cô không thể hiểu tại sao người chủ quán mà mình chỉ mới nói chuyện trong thế giới ảo lại biết được cô của thế giới thực.

Ageha - Kuroha cảm thấy hoang mang.

Chú gấu biến mất bên trong quầy bar, một cách đột ngột, không đế lại bất kỳ dấu vết nào.

-----------------

[←1] Bướm đuôi nhạn là loài bướm di trú nhiều ở Châu Âu, từng là sinh vật đặc hữu ở Anh và ờ một số nơi, chúng được cho vào danh sách đỏ cần được bảo vệ. Ageha có nghĩa là bướm đuôi nhạn.