← Quay lại trang sách

Chương 2

Không biết từ lúc nào, Kuroha đang thừ người ngắm nhìn con đường trước mặt.

Ánh sáng lờ mờ chiếu lên các bức tường cách âm. Hình ảnh những chiếc xe lăn lấp ló qua những kẽ hở phía sau bức tường. Khung cảnh bên ngoài cửa sổ đồn cảnh sát cảng dường như chỉ có vậy.

Ở hội trường, cả Kaga và những nhân viên điều tra được điều động đến công ty cho thuê container hôm qua đều không có mặt. Anh ta có thông báo buổi chiều sẽ bắt đầu tiến hành điều tra. Kuroha nghĩ, nếu anh ta ngủ được thì ngủ luôn đi cho khỏe.

Cô xem lại một lượt những vần bản kẹp trong tập tài liệu.

"Làm ơn đọc hết tài liệu giùm tôi!" Đó là tiếng của Kaga phát ra từ máy fax. Trước mặt Hara, Sato, Takeda và Ishii, Kuroha với lấy mảnh giấy, đọc xong, cô lập tức vo lại rồi ném vào thùng rác. Cô không đáp lại ánh mắt bất an của những điều tra viên đang hướng về phía mình. Mảnh giấy ghi rằng Takeda và Ishii hãy tiếp tục nhiệm vụ điều tra quanh khu vực hiện trường, chỉ có vậy.

Điều duy nhất khiến Kuroha thấy bất an chính là vụ án đang đi vào ngõ cụt. Nhóm Kaga không có tiến triển gì mới, Nếu tình hình cứ như vậy thì chính bản thân cô cũng phần nào chứng minh cho sự thật rằng đội hợp tác điều tra chỉ toàn những mảnh ghép rời rạc được chắp vá một cách miễn cưỡng.

Cô lật sang trang tiếp theo của tập tài liệu, là ảnh chụp thi thể tại thời điểm khám nghiệm tử thi ngày hôm qua. Những bức ảnh chụp những phần khác nhau trên cơ thể của một người phụ nữ. Một đôi mắt mở hé trên khuôn mặt trắng bệch... Đây là lần đầu tiên cô dành nhiều thời gian quan sát ảnh chụp các thi thể như thế này. Chỉ cần xem qua vài tấm ảnh cũng đủ khiến Kuroha phải đắn đo suy nghĩ, vì những xác chết này là xác chết đông lạnh.

Cô cảm thấy mình hiểu được lý do tại sao những người ấy lại chọn tự sát bằng phương pháp đông lạnh. Nếu coi nó như một tác phẩm điêu khắc thì có hơi quá, ngược lại, nó khiến cô liên tưởng đến những người bị hại, nhưng nếu đem so sánh với những xác chết đuối rồi nổi lềnh bềnh trên mặt nước thì hoàn toàn khác.

... Nhưng xác chết thì vẫn là xác chết, chỉ có cách chết là khác nhau.

Kuroha ngẫm nghĩ, khi quan sát những tấm hình, cô nhận ra ý nghĩa đặc biệt của quá trình đông lạnh, giống hệt với suy nghĩ của những người đã tự sát, rằng đông lạnh là cách chết tuyệt vời nhất.

Khi đang chuẩn bị đóng tập hồ sơ, tay cô bỗng dừng lại. Cô phát hiện ra một chi tiết kỳ lạ xuất hiện trên một tấm hình.

Có thứ gì đó. Cô nhìn chăm chú. Trên thi thể của người phụ nữ, ở phần gáy bên trái có thứ gì đó.

Cô vội vã chụp lấy tập hồ sơ khác ngay gần đó.

“… Chị phát hiện thấy gì ạ?" Hara hỏi. Cô ấy đang xem lại đoạn phim từ camera chống trộm mà nhóm Kaga đã nghiên cứu phòng trường hợp có chi tiết nào đó bị bỏ sót. Đó là cuộn băng ghi hình được công ty cho thuê container chuyển đến. Lúc này, Hara thực hiện vài thao tác cho hình ảnh trên màn hình dừng lại, rồi tiến đến chỗ Kuroha.

"Là tấm ảnh phòng giám định đã chụp lại những thi thể ngày hôm qua." Kuroha đáp.

Cô chuyển nó cho Hara xem. Hara nhận lấy tâm ảnh và chăm chú quan sát. Cô so sánh nó với những tấm ảnh được chụp từ những ngày trước đó.

"Có chi tiết nào lạ ạ...?" Hara hỏi.

"Hình như... ở phần cổ của những người tự sát có vài dấu vết." Kuroha chỉ cho Hara thấy. Cổ của họ có vết thương, chúng không còn mới mà đã bị đông lại cùng với thi thể. Kuroha với lấy tờ kết quả khám nghiệm, trên đó ghi rằng vết thương rộng khoảng một centimét, kèm theo lời giải thích rằng đó là vết thương cũ, không liên quan gì đến nguyên nhân gây tử vong... Nhưng...

"Chắc chắn có ẩn tình gì ở đây đúng không ạ?" Hara hỏi.

"Chẳng phải vết thương ở đây có vẻ còn rất mới sao?" Kuroha chi tay vào kết quả giám định của những thi thể vẫn còn trong trạng thái đông lạnh.

“… Trông như bị một vật sắc nhọn nào đó gây ra." Hara nói, vì dấu vết để lại có hình dạng giống như khi bị một chiếc tuốc nơ vít đâm vào.

"Vết thương không liên quan đến nguyên nhân tử vong." Sato ở bên cạnh nhắc lại câu này sau khi liếc nhìn tập tài liệu. Cậu nói với vẻ không mấy quan tâm. "Không có vết bầm để lại, nên khả năng cao là vết thương xuất hiện sau khi thi thể đã được đông lạnh."

Kuroha gật đầu. Bất kỳ ai cũng có thể nhìn ra được rằng vết thương xuất hiện vì bị thứ gì đó đâm vào sau khi thi thể đã bị đông cứng.

"Nhân viên giám định tại hiện trường có báo cáo gì không ạ?" Sato thắc mắc.

"... Không có gì cả."

Nhóm nhân viên giám định không hề đề cập đến vết thương ở cổ. Kuroha nhớ lại thời điểm khám nghiệm hiện trường vụ án, đúng rồi, cô nhớ ra một chi tiết.

Cả nhân viên điều tra lẫn nhân viên giám định hầu như không kiểm tra thi thể khi còn đang ở trong mê cung container. Sau khi được chuyên đến phòng khám nghiệm tử thi, dưới sự chứng kiến của nhiều người, công việc kiểm tra thi thể vẫn trong tình trạng đông lạnh cùng lắm chỉ dừng ở việc chụp ảnh và xác định dấu vân tay. Không thể cởi bỏ trang phục của nạn nhân ngay trên sàn của container được.

Hara nói với vẻ nghiêm túc: "Liệu trong quá trình vận chuyển có gây ra vết thương không?"

Kuroha cảm thấy dường như Hara lúc nào cũng ở trong trạng thái lo lắng. "Chưa thể kết luận được."

Không gian bên trong container bỗng chợt xuất hiện trong tâm trí Kuroha. Thi thể, giá đỡ và chiếc ghế đẩu, ngoài ra, chắc chắn không có bộ phận nào sắc nhọn trên thành container.

"Cũng không có báo cáo nào cho thấy thi thể bị rơi ở đâu đó. Nếu giả sử đó là vết thương cũ thì nó có vẻ sâu hơn bình thường... Những thi thể khác có bị thương không?"

Cả ba người đều xem lướt qua những tấm ảnh. vết bầm ở đầu gối, dấu côn trùng đốt ở mặt sấp của bàn tay, mụn trứng cá, đó là tất cả những gì được tìm thấy.

"Không có gì cả." Sato kết luận.

Kuroha thở dài. "... Theo kết quả giám định thì đó là vết thương cũ nhỉ?"

"Em nghĩ phải xác định được danh tính của những thi thể thì mới truy ra được nguồn gốc của vết thương ấy" Hara nói với vẻ chán nản.

"Ừ... Thôi đừng đế ý nữa, nó cũng chỉ là chi tiết nhỏ đập vào mắt thôi."

Kuroha bỗng mỉm cười, Hara đúng là một cô bé ngoan, giờ để ý kĩ mới thấy cô bé có vẻ ngoài đáng yêu với mái tóc ngắn suôn mềm.

"Đoạn phim có gì bất thường…”

Kuroha hỏi chưa hết câu thì Hara đã lắc đầu. "Không có gì ạ. Lúc nãy em có thấy một bóng người trong trang phục màu xám lọt vào máy quay, chỉ có một người thôi, mà trong số những người tự sát không ai mặc đồng phục lao động cả. Theo thông tin từ đội trưởng thì ngoài sự xuất hiện của hai người không liên quan thì trong đoạn phim không có bất kỳ hình ảnh nào của những người đã tự sát."

"Thế à..."

Chuông điện thoại bỗng reo lên. Hara lập tức chạy đến và nhấc máy. "Vâng, đội hợp tác điều tra tại đồn cảnh sát cảng xin nghe!" Cô trả lời rành mạch. "Vâng, vâng!" Sau vài lần vâng dạ, cô quay về phía Kuroha với vẻ hết sức kinh ngạc. "Là người phụ trách xác định dấu vân tay ở trụ sở."

Kuroha đứng dậy đi đến chỗ Hara, nhận lấy ôírtg nghe.

"Tôi là người phụ trách công tác xác định danh tính của các thi thể." Người ở đầu dây bên kia tự giới thiệu. "Tôi đã lấy lời khai từ người có thể là người thân của một thi thể."

Một cảm giác hồi hộp chạy dọc cơ thể Kuroha. Cô lấy bút và sổ từ túi áo khoác ra, kẹp ống nghe vào giữa vai và cằm, người tựa vào thành bàn. "Làm ơn hãy giải thích thật tường tận cho tôi nghe."

"Đó là thi thể của một cô gái được cho là khoảng hai mươi đến hai lăm tuổi. Số hiệu nhận dạng là A-4. Takada Miki..."

"Thi thể A-4. Được xác định." Kuroha nói, chỉ trong một thoáng, bàn tay cô bỗng trở nên lạnh ngắt.

Hara lập tức hành động.

"Khoảng hai mươi hai tuổi. Các đặc điểm đều thống nhất với nhau. Vị trí nốt ruồi, chiều cao và cân nặng, đặc biệt…”

Tiếng lật giấy phát ra từ trong điện thoại. "Có một hình xăm hình bông hoa nằm ở mắt cá trong của chân phải. Đây là lời khai của bố mẹ nạn nhân nên chắc chắn sẽ không sai."

Hara phóng như bay đến chiếc bàn để tập tài liệu.

Hình xăm, màu xanh lam, là hoa thủy tiên à? Một bông hoa trổ lên từ giữa những chiếc lá nhọn.

Kuroha viết cái tên Takada Miki vào chỗ trống trên tờ giấy. “... Còn lời xác thực của bố mẹ nạn nhân thì sao?" Cô hỏi.

"Tôi đã gặp và cho họ xem ảnh tại trụ sở. Tôi buộc phải dẫn họ đến nơi đang bảo quản thi thể. Ngay khi nhận được lệnh khám xét bất kỳ hộ gia đình nào liên quan, chúng tôi chuẩn bị triển khai một cuộc điều tra tại phòng riêng của cô gái được cho là đã chết vì tự sát. Cô ấy đã rời nhà bố mẹ để ra sống riêng khoảng ba tháng trước, nhà thuộc nội thành... Cô nghĩ sao? Cả đội điều tra cũng đang..."

"Xin hãy để chúng tôi hỗ trợ. Làm ơn thông báo địa chỉ!"

Kuroha ghi vào sổ thông tin chỉ dẫn rồi đặt ống nghe xuống. Đội điều tra sẽ xuất phát ngay lập tức nên cô cũng không thể đến trễ được.

Kuroha ngẩng mặt lên, nói: "Danh tính của một thi thể đã được xác định. Bây giờ đội điều tra sẽ đến khám xét ở nhà riêng của cô ấy, tôi cũng sẽ tham gia với họ."

"Chị nên trao đổi trước với đội trưởng." Sato lẩm bẩm.

"Anh ta đang nghỉ ngơi, tốt nhất không nên làm phiền." Kuroha nói, ngước nhìn đống hồ điện tử treo trên tường. "Nếu sau hai giờ nữa đội trưởng vẫn chưa tới, tôi sẽ chủ động liên lạc. Hai người hãy chờ ở đây."

"Em cũng muốn đi." Hara nói. "Em sẽ lái xe." Hai má cô ửng đỏ.

Trên gương mặt Sato hiện rõ nụ cười bất lực. "Hai giờ nữa tôi sẽ đánh thức đội trưởng dậy."

"Nhờ cậu." Hình như Kuroha cũng đang mỉm cười. Cô nhận ra Hara và Sato không phải là kẻ thù. Mình phải đến hiện trường thôi, ngay bây giờ. Cô nghĩ.

♣ ♣ ♣

Căn nhà nằm ở sâu tít bên trong ngõ, thuộc một khu tập thể hình chữ “ﬤ”.

Chỉ có một chiếc xe đỗ lại mà đã chiếm hết cả con đường. Hara lái chiếc Sedan của đồn cảnh sát, sau khi dừng xe thì Kuroha xuống trước, rồi cô chạy lòng vòng trong khu này để tìm bãi đậu xe.

Trời đang đổ mưa, trước khi bước vào tiền sảnh, Kuroha phải phủi vài giọt nước mưa đọng trên vai áo.

Bên trong căn nhà được dọn dẹp hết sức gọn gàng. Phòng khách được bố trí một cái bàn rất lớn với mặt bàn bằng kính, bên trên có đặt một chiếc ti vi nhỏ gọn.

Tiếng nói oang oang không kiêng nể ai vọng đến từ phía trên đầu Kuroha. Cô lên tầng hai, xác định căn phòng phát ra giọng nói. Trong căn phòng đó có ba nhân viên điều tra mặc đồng phục màu xanh navy đang làm nhiệm vụ. Trong tư thế quỳ gối, họ đang dán mắt vào màn hình máy tính đặt trên bàn. Cảnh tượng ba người đàn ông chen chúc nhau trước chiếc bàn học nhỏ bé quả thật rất kỳ quặc.

"Các anh vất vả quá, tôi là Kuroha của đội hợp tác điều tra." Cô bước đến gần họ và lên tiếng chào hỏi. Những gương mặt quay lại nhìn cô đều lạ lẫm. Họ liếc nhìn cô với vẻ mặt hơi bất ngờ, vẫn giữ nguyên tư thế và khẽ gật đầu coi như chào hỏi.

Kuroha nhìn quanh phòng một lượt. Chiếc giường sắt màu đen, chiếc khăn lau màu trắng, bàn học, giá sách nhỏ, những cuốn sách được xếp theo nhà xuất bản và tên tác giả, tất cả gáy sách đều không có lấy một vết xước.

Căn phòng được phủ lên những màu sắc lạ thường. Từ giường cho đến thảm đều được phủ một lớp màu đỏ và xanh da trời nhợt nhạt. Rèm cửa chỉ kéo một nửa, trên kính cửa sổ dán đầy những mảnh giấy nhỏ nhiều màu, hình như đây là loại kính tiêu chuẩn, được trang trí thêm màu sắc và hoa văn là hình một thiên sứ đang bay lượn với đôi cánh nhỏ, tay vươn lên bầu trời để hứng những hạt mưa rơi, có vẻ như đó là sản phẩm của người chủ căn phòng.

Căn phòng bỗng chìm vào im lặng kể từ lúc Kuroha bước vào, thứ âm thanh còn lại lúc này chỉ là tiếng những hạt mưa rơi xuống mái nhà.

"... Danh tính của thi thể đã được xác định." Một nhân viên chỉ để lộ nửa khuôn mặt lên tiếng.

"Việc xác định cũng đã được tiến hành tại nhà xác."

"Vậy à?" Kuroha đáp, hai tay cô chắp lại hướng về phía bàn và cúi đầu, lẩm nhẩm cầu nguyện cho linh hồn ở thế giới bên kia rồi mở mắt. "... Bố mẹ cô bé có biết thông tin gì về nguyên nhân của hành động tự sát không?"

"Người mẹ nói rằng cách đây nửa năm, cô con gái đã quyết định từ bỏ công việc tạm thời và cũng trong thời gian ấy đã xăm một hình xăm, hình như vì thất tình.,. Sau đó còn cãi nhau một trận rất to với bố.

Hình xăm hoa thủy tiên, màu xanh lam.

"... Khoảng ba tháng trước, nghe nói cô bé đã bỏ nhà đi và biệt tăm biệt tích cho đến bây giờ."

"Vậy ngay lúc đó, có yêu cầu tìm kiếm người mất tích không?"

"Không... Khoảng một tháng không về nhà, cô bé đã ở tại nhà bạn gần chỗ làm cũ, sau đó chuyển qua khách sạn."

Chiếc bàn kính ở phòng khách được lau bóng loáng, và gia đình không mảy may quan tâm đến cái chết của cô con gái.

Kuroha nghĩ, không biết lúc nào trời mới tạnh mưa đây?

"Có vẻ đã bị xóa sạch rồi." Người nhân viên nhỏ tuổi nhất nói.

"Bị xóa sạch sẽ..." Một nhân viên tuổi trung niên lẩm bẩm,

Hình như họ đang nói về thứ gì đó trong chiếc máy tính đặt trên bàn, chiếc máy tính có kiểu dáng cũ, màu be, màn hình CRT. Kuroha tiến lại gần để nhìn rõ hơn và hỏi: "Là máy tính cá nhân của cô ấy à?"

"Vâng... Chúng tôi nghĩ có thể sẽ phát hiện thấy thông tin gì đó nhưng hộp thư đến lẫn thư gửi đi đều đã bị xóa sạch." Người nhân viên đeo kính gãi đầu qua chiếc mũ lưỡi trai.

"Tôi nghĩ có thể sẽ thu thập thêm được vài thông tin về danh tính của những người tự sát khác... nhưng có vẻ cô ấy không muốn làm liên lụy đến những người khác nên đã cố tình xóa tất cả thư từ,"

"Chưa biết chừng vẫn có khả năng khôi phục được nguồn dữ liệu đã bị xóa."

Kuroha nói: "Trong đội điều tra có thành viên thuộc đội ngăn chặn tội phạm máy tính, cứ giao việc này cho chúng tôi, chúng tôi sẽ tiến hành tìm kiếm."

"Cô sẽ mang thứ này về điều tra á? Tôi nghĩ phải được sự cho phép của bố mẹ cô bé nữa... đội trưởng nhỉ?"

"Trước tiên cứ để chúng tôi thử đã."

Nhân viên giám định tuổi trung niên nói: "Sau khi danh tính đã được xác định thì không cần thiết phải phân tích dấu vân tay nữa. về nguyên tắc thì vật chứng sẽ tùy vào quyền định đoạt của đội điều tra."

"Đừng tỏ ra cứng nhắc như vậy."

Người đội trưởng đứng dậy, đầu vẫn đội mũ lưỡi trai. Anh ta đứng im một chỗ, không nói gì.

Anh nhân viên trẻ bên cạnh nói với nhóm nhân viên giám định: "... Chúng ta cứ giao cho đội điều tra thôi. Rút dây nguồn nào, chúng tôi sẽ giúp cô chuyển đồ,"

Kuroha bỗng cảm thấy chỉ có mỗi mình cô đang rảnh rỗi.

"Còn thứ gì khác nên mang về luôn không?"

"Không có lấy một tập giấy nào cả." Người đội trưởng trả lời cụt lùn.

"Thế còn điện thoại… Kuroha còn chưa nói dứt câu.

"Cũng không tìm thấy điện thoại. Tôi đã nhờ công ty điện thoại cung cấp thông tin lịch sử liên lạc. Thời điểm cuối cùng có thể xác định được quả nhiên là cách đây ba năm. Vị trí chính tại khu vực này."

"Nói tóm lại..." Kuroha đã nắm được tinh hình và tiếp lời người đội trưởng. "Cô ấy đã bỏ nhà ra đi để tìm cái chết, do đó đã cắt đứt liên lạc."

"Vậy là điện thoại đã bị tháo nguồn, hoặc bị phá hỏng, hoặc bị vứt bỏ? Quan hệ với bạn bè, thư từ, ảnh chụp... Nếu thật sự cô ấy đã vứt hết tất cả thì chúng ta sẽ không thể tìm ra cái gì..." Người đội trưởng nói, giọng có vẻ ảo não.

Kuroha nhận ra rằng trước khi tự sát, Takada Miki đã tự tay xóa bỏ tất cả những thông tin liên quan đến bản thân, một cách có chủ ý và hết sức cẩn trọng, giống như cô đang cố gắng xóa bỏ sự tồn tại của chính mình vậy.

Những thi thể không để lại di ngôn hay bất kỳ loại giấy tờ tùy thân nào, có lẽ nào họ muốn những thông tin từ dữ liệu cứng cũng như dữ liệu số sẽ không bị đào bới sau khi chết? Nhưng...

Kuroha bỗng có linh cảm xấu, cô nhìn bao quát căn phòng một lần nữa. Không có những chồng tạp chi chất đống, áo quần cũng không treo móc bừa bãi trên tường... Căn phòng được dọn dẹp gọn gàng không có gì để nghi ngờ. Cô không thể tin được đây là dấu hiệu của sự cô độc.

Nhưng liệu người cô độc có muốn cô độc ngay cả sau khi chết không nhỉ?

Tiếng chuông điện thoại reo vang, túi áo khoác của Kuroha rung lên. Trước khi nghe máy, cô xin phép những người có mặt trong phòng rồi bước ra ngoài.

Trên màn hình điện thoại hiển thị số gọi đến. Trong thời gian gần đây, điện thoại của cô chỉ dùng để liên lạc với đội điều tra. Ngay khi điện thoại được kết nối thì... "Tôi là Takeda đây." Đầu máy bên kia là một giọng nói hơi khàn. "Không chừng lại có thêm những thi thể khác."

"Ở đâu?" Cô nói to trong vô thức.

Địa điểm Takeda thông báo gần với vị trí hiện tại của cô.

"Khi đi lấy lời khai, tôi lại nghe được câu chuyện về vụ container đông lạnh kỳ lạ. Vâng, là container cho thuê. Tuy trường hợp này là ở một công ty cho thuê container khác nhưng tất cả các điểm còn lại hầu như đều trùng khớp với vụ án trước. Bây giờ tôi đang có mặt ở hiện trường... Đã liên lạc với công ty giữ chìa khóa mở cửa, lúc này đang chờ họ đến."

"Anh đã báo cáo tình hình lên cấp trên chưa?"

"Vẫn chưa ạ. Tôi vẫn chưa biết liệu bên trong có xác chết không, chỉ là..."

"Chuyện gì?" Kuroha kích động hỏi.

"Ở đây bốc mùi rất nặng. Mùi hôi thối đã xuất hiện từ hai ngày trước. Hình như thiết bị đông lạnh đã ngừng hoạt động."

Kuroha nghe thấy phía sau lưng mình có tiếng ai đó đang lao vội trên các bậc cầu thang và cả hơi thở đứt quãng. Hara ló mặt ra.

"Bây giờ tôi sẽ đến đó ngay." Cô nói vào điện thoại.

♣ ♣ ♣

Kuroha ngạc nhiên về độ hôi thối của xác chết. Khu vực tập trung container cho thuê có thể nhìn thấy từ con đường đông đúc xe cộ, diện tích nhỏ hơn hẳn so với địa điểm lần trước cô đến, những chiếc container cũng nhỏ và không xếp chồng thành hai tầng. Nhìn quanh chỉ thấy toàn là hàng hóa đã xuống cấp. Có ba người đàn ông đang cầm ô đứng trong khu đất.

Hara dừng xe sau một chiếc xe cảnh sát và một chiếc xe mini ở gần cổng ra vào. Vừa mở cửa đã ngửi thấy một thứ mùi hôi thối nồng nặc, rõ ràng là mùi của thứ gì đó đang thối rữa.

Kuroha lấy một đôi găng tay bằng cotton từ trong túi ra rồi vừa đeo vào tay vừa quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Hara vừa bước xuống xe với khuôn mặt tái mét.

"Em chờ ở đây!" Kuroha nói.

Hara tỏ vẻ cứng rắn, gật đầu đồng ý.

Sau khi ra khỏi xe, những hạt nước mưa rơi lộp bộp lên áo khoác của Kuroha.

Takeda, Ishii và một người đàn ông tầm hơn ba mươi tuổi trong bộ đồ vest đang thảo luận chuyện gì đó. Khi cô đến gần thì biết họ đang bàn tán nguyên nhân của vụ mất điện, có vẻ như giả thuyết hợp lý nhất là do sự cố điện làm ảnh hưởng đến tuổi thọ của thiết bị. Tất cả bỗng quay mặt về phía Kuroha.

"Đã liên lạc với người thuê container chưa?" Kuroha hỏi.

"Điện thoại không liên lạc được ạ." Ishii trả lời, thỉnh thoảng cậu lại đưa tay lên vuốt mũi.

"Ai là người đã báo tin?"

"Tôi đã nghe người ở khu vực lân cận bàn tán. Họ sử dụng nơi này để bảo quản sản phẩm của một doanh nghiệp thầu khoán nhỏ." Lần này là Takeda đáp lại.

"Họ nói rằng hai ngày qua, khi đến lấy hàng thì ngửi thấy mùi hôi nồng nặc."

"Sự cố mất điện xảy ra khi nào?"

"Container đông lạnh đã nằm ở đây khoảng từ ba tháng trước, còn sự cố mất điện thì chỉ mới xảy ra nội trong tuần này thôi." Ishii vừa nói vừa lén nhìn nhân viên ở bên cạnh.

"Cách đây một tuần tôi có đến kiểm tra xung quanh khu vực này." Người nhân viên nói như thể đang giận dỗi. Anh ta cất chiếc điện thoại di động vào túi áo vest.

"Buộc phải mở cửa container ra thôi…”

"Tuy hơi tùy tiện nhưng nhờ anh giúp đỡ." Kuroha nhờ vả một cách lịch sự.

Phía trước có đặt vài hình khối chữ nhật màu trắng để cách ly một số container.

Càng tiến lại gần khu vực rải sỏi, mùi hôi bốc lên càng nặng. Kuroha lấy chiếc khăn tay trong túi ra, đưa lên che mũi.

Một tay cầm chìa khóa, một tay chạm vào nắm đấm cửa, người nhân viên nhanh chóng rút lui, nhìn Kuroha nhăn nhó. "Cửa đã mở." Anh ta nói, cố gắng kiềm chế để không bộc lộ những cử chỉ bất thường.

Kuroha liếc nhìn người nhân viên, không nói gì và tiến lên phía trước.

Ngay khi cánh cửa hé mở, thứ mùi bên trong như biến thành một vật thể to lớn tấn công về phía Kuroha. Cô cảm thấy một cơn đau khẽ chợt nhói lên trong mắt mình.

Đứng bên trong container, Kuroha cương quyết nhìn quanh một lượt bằng đôi mắt mở hé, rồi cô đi ra ngoài khi đã nắm bắt được tình hình, chỉ nói ngắn gọn: "... Hãy báo cáo với cấp trên ngay" rồi ho sặc sụa.

Takeda và Ishii lập tức hành động.

Bên trong có hai kệ sắt ba tầng được gắn dọc theo thành container, có tất cả sáu thi thể lấp kín không gian của hai chiếc kệ. Cảnh tượng không khác so với hiện trường vụ án trước. Điểm khác biệt duy nhất là thứ mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra từ những xác chết bị phân hủy Da của các thi thể đã chuyên sang màu xanh đen, toàn bộ đều đã không còn nguyên vẹn.

Càng tránh xa hiện trường càng tốt, Kuroha nhanh chân sải bước đến cổng ra vào của khu đất. Người nhân viên bên cạnh đang dùng những ngón tay run rẩy bấm số điện thoại gọi đi đâu đó. Phía sau, đội điều tra số một đang nhận nhiệm vụ.

Khi bước trên nền sỏi với chiếc khăn tay bị nén chặt trong lòng bàn tay, Kuroha nghĩ có khả năng đây là một vụ giết người, những thi thể sau khi bị giết hại đã không được bảo quản đông lạnh. Hay đây là vụ án tương tự như vụ trước, cái khác đơn thuần chỉ do sự cố mất điện?

Phải chờ đội điều tra số một để nắm bắt tình hình, chắc họ sẽ có kết quả nhanh thôi.

Hara đã ra khỏi xe và đang đứng chờ Kuroha. Cô mang ô lao nhanh đến che cho Kuroha.

"Cảm ơn!" Kuroha nói, rồi nhận ra mùi xác chết phân hủy đã bám vào người mình nên cố ý giữ khoảng cách với Hara.

Điện thoại đang réo gọi Kuroha. Màn hình điện thoại hiển thị dãy số gọi đến, cô nhấn nút nghe.

"Tôi, Sato đây."

"Sato, bây giờ ở đây không tiện lắm..." Kuroha đang định giải thích hoàn cảnh hiện tại thì...

"Tôi đã nghe thông tin từ anh Ishii rồi. Đây không phải vấn đề liên quan đến vụ án." Với giọng nói đều đều, sự lo lắng dần dần được bộc lộ. "Tinh hình có vẻ sẽ nghiêm trọng đây, như chị nói."

Kuroha bỗng nhớ ra. "Là chuyện đội trưởng…

"Đúng vậy, là chuyện đội trưởng. Tôi vừa mới báo cáo qua điện thoại... và thái độ của đội trưởng cực kỳ khủng khiếp. Tôi nghĩ anh ta có cảm giác như đang bị tranh công, chắc bây giờ đang trên đường đến chỗ chị."

Cô sơ ý buông ra lời chửi thề. Hara hoảng hốt nhìn cô.

"Có vẻ lại có rắc rối mới rồi đây." Sato nói.

♣ ♣ ♣

Với tình hình này thì sẽ có một cuộc tranh luận nảy lửa sắp diễn ra. Takeda và Ishii nhận lệnh từ Kaga lập tức bàn giao lại hiện trường và quay về đồn trước.

Trong điện thoại vang lên giọng nói cố kìm nén cơn giận của Kaga: "Lập tức quay về cứ điểm…”

Mới nghe đến đây thì cô tắt máy. Cô không thể tin nổi lại có người coi trọng bản thân hơn cả công việc điều tra.

Ở lối vào đồn cảnh sát cảng, đội trưởng đội điều tra cơ động đang chờ Kuroha. Việc này hoàn toàn bất ngờ. Cô có nghe tin từ Sato rằng Kaga đã gọi điện thoại phàn nàn với đội điều tra cơ động, nhưng sự xuất hiện của đội trưởng ở đồn cảnh sát này quả là nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

"Kuroha." Đội trưởng đứng dậy từ xô pha, đưa tay cản cô lại. "Bình tĩnh nào!"

"Bình tĩnh ư...? Chỉ là khiến chỉ huy đội điều tra nổi giận, cớ gì phải khiến đội trưởng đội cơ động đích thân đến đây chứ?" Kuroha nói không chút dè dặt, giọng to hơn bình thường.

"Tôi có mặt ở đây không phải vì có ai đó gọi đến." Đội trưởng nói, giọng trầm thấp và nghiêm nghị.

"Vậy thì vì lý do gì?"

"Cô chưa nghe tin báo qua thiết bị liên lạc vô tuyến à? Lại có thêm một vụ giết người nằm trong phạm vi quản lý của đồn cảnh sát cảng, ở gần ngay đây thôi, tôi đến đây là để trao đổi với phòng hình sự chứ không phải vì mục đích gặp đội trưởng Kaga."

"Nếu vậy thì đội trưởng tránh ra chỗ khác đi, anh đang ngáng đường tôi đây."

"Tôi phải cho cô vài lời khuyên. Nghe này, đừng gây chuyện với tên đội trưởng đáng chán ấy nữa." Dường như nhận ra ánh mắt tò mò của những viên cảnh sát khác, đội trưởng hạ giọng. "Tôi biết cô đang có vấn đề với người chỉ huy nhóm, vì vậy tốt nhất cô hãy rút khỏi đây đi.”

"Tại sao chứ?"

Đội trưởng ghé sát Kuroha, thì thầm: "Nghe nói anh ta từng có tiền án sử dụng bạo lực, là một tên nguy hiểm, ngay cả với phụ nữ cũng không hề khoan nhượng. Nhưng dù sao anh ta cũng là nhân viên phòng điều tra số một thuộc sở cảnh sát cấp tỉnh, dù có tồi tệ đi nữa thì đó vẫn là phòng điều tra số một, nếu hai bên có xích mích thì sẽ gây ảnh hưởng xấu về sau."

"Vậy nghĩa là tôi buộc phải từ bỏ công việc điều tra này?"

"Riêng lần này thì không phải là cơ hội tốt cho cô hoạt động."

"Anh có biết tại sao tôi lại muốn thuyên chuyển vị trí sang phòng hình sự hay đội cơ động không?"

Kuroha ngước lên, nhìn thắng vào mắt của đội trưởng với vẻ kiên định. "Tôi chuyển việc là vì muốn thực hiện công việc điều tra đúng nghĩa. Tôi chọn đội cơ động là vì có thể tiếp cận với bản chất thật sự của vụ án, không phải để làm công việc chăm lo đội nhóm vô nghĩa này."

"Cô đã nghĩ đến việc cơ quan cảnh sát sẽ xử lý như thế nào với một nhân viên phớt lờ mệnh lệnh của cấp trên chưa?"

"Nếu có một người sếp quyết định thay phương châm điều tra cho mỗi nhân viên chúng tôi thì năng lực của con người đó quá kém cỏi."

Đội trưởng trừng mắt nhìn quanh, giải tán sự tò mò của những viên cảnh sát. "Cô không có quyền chọn ai làm chỉ huy đội, nhưng cô có thể chọn cách coi như mình không có chỉ huy." Khi Kuroha bị câu nói đó làm cho cứng họng, đội trưởng liền nhẹ giọng trở lại. "Bây giờ, có khả năng cô sẽ được thuyên chuyển vào nhóm điều tra." Anh ta nhìn đi chỗ khác. "Chỉ một tuần thôi. Bây giờ cũng chưa đến một tuần nữa. Trong thời gian này, chỉ cần cô kiềm chế một chút, mọi chuyện sẽ đâu vào đây. Bình tĩnh nào! Số lượng người tự sát đã được xác định rồi, dù cô có làm gì thì cũng không thể giảm thiểu thiệt hại. Vài ngày nữa, trông coi đồn hay việc gì khác cũng được, tốt nhất cô nên làm tốt phần việc được giao, cố gắng khiến mình bận bịu với một việc gì đó."

Kuroha im lặng. Tất nhiên cô đang hết sức bận bịu.

"Nếu cô ở đây mà vô tình làm ảnh hưởng đến tổ chức, thì còn có ý nghĩa gì nữa," Đội trưởng nói xong liền dịch sang một bên, mở lối cho cô đi. "Kuroha, nếu kết hôn thì cô vẫn có thể bình yên rời khỏi tổ chức. Hãy nghĩ cho những đồng nghiệp của mình, đừng chống đối đội điều tra số một."

Kuroha nghiến răng. Dường như không chờ cô đồng ý, đội trưởng không nói gì thêm nữa và bước ra ngoài. Sau đó cô cũng di chuyển. Từ chỗ cô có thể nhìn thấy Hara đang đứng dậy từ chiếc ghế dài với vẻ mặt hết sức lo lắng.

♣ ♣ ♣

Cô mở cửa, chỉ với hành động ấy thôi đã khiến cô rơi vào thứ cảm xúc cay đắng mà từ trước đến giờ chưa từng được nếm trải. Khi bước vào, cô dần dần nhìn thấy rõ ràng Kaga với dáng vẻ khiêu khích, cằm hếch lên. Anh ta ngồi ở hàng đầu tiên, vẫn ở vị trí như trước đây.

Kaga, Futaba và Sato đang ngồi đó. Kuroha có thể cảm thấy hơi thở của Hara cuối phòng, có lẽ cô bé muốn trốn nên mới ngồi tít đằng sau đó.

"Thật là một cô gái dũng cảm!" Kaga nói, giọng điệu có chút gì đó khoan khoái.

Kuroha thấy khó chịu khi nhìn thấy biểu cảm của Futaba, anh ta có điệu cười giống hệt Kaga, là thái độ của một khán giả chờ xem thứ gì đó hay ho về anh bạn đồng nghiệp nắm quyền uy trong tay. Khi Kuroha liếc mắt, miệng anh ta như cứng đờ trong vài giây.

"Sato!" Cô gọi.

"Vật phẩm thu được từ quá trình điều tra đang được chuyển đến, hãy mang nó đến đây và lắp đặt cho tôi. Thông tin chi tiết Hara sẽ cung cấp."

Đang ngồi trong trạng thái không mấy thoải mái, chợt nghe thấy tiếng gọi mình, Sato liền đứng dậy. Tiếng bước chân của Hara và Sato càng lúc càng xa hội trường, rồi biến mất hẳn.

"Thật là một cô gái dũng cảm!" Kaga lặp lại lời nói.

"Tôi không muốn làm phiền lúc anh nghỉ ngơi." Đi vào hội trường, Kuroha nói. "Tôi đã thay anh mang về chiếc máy tính có thể sẽ có ích cho công tác điều tra."

"Tôi nói rồi nhỉ..." Kaga lấy từ trong túi áo vest ra một chiếc kẹo cao su, vừa nhai vừa nói. "Cô đừng có nhúng tay vào." Cả hội trường đang vô cùng yên tĩnh nên giọng nói không mấy nổi bật đó truyền đi rất rõ.

Thật là một cuộc cãi vã ngán ngẩm! Kuroha nghĩ.

Dường như Kaga đang tìm cách để xả cơn giận. Bên cạnh anh ta là gương mặt mỉm cười đầy vẻ gian xảo của Futaba khiến cô lại càng thêm khó chịu với con người này. Cô cúi đầu, những sợi tóc rơi xuống vai và hai má.

"Tôi thực sự xin lỗi!" Đây là phương pháp giải quyết vấn đề một cách êm đẹp nhất.

"Cô đang xin lỗi về việc gì ấy nhỉ?" Kaga ngạo nghễ hỏi. "Cô biến đi cho khuất mắt tôi. Tịch thu cả máy tính cơ đấy? Chạy vòng quanh rồi làm ra vẻ như mình là nhân vật chính nhỉ? Còn cố tình không đánh thức tôi dậy là có ý đồ gì đây? Cô nói đi…”

Kuroha không trả lời, cô biết dù có nói gì thì cũng không thể cải thiện tình hình hiện giờ.

"Nhìn đi Futaba!" Kaga gọi trống không người đồng nghiệp lớn tuổi hơn. "Con nhỏ này cũng hiểu chuyện đấy, có lẽ tôi sẽ cho cô ta cơ hội, thật là khác biệt với một kẻ hèn nhát như anh."

Kuroha vẫn im lặng. Kaga tiếp tục trưng ra điệu cười mỉa mai. "Tóm lại thế này..." Anh ta nhả bã kẹo cao su vào tấm giấy bạc rồi vo tròn, ném nó đến gần ngay cạnh Kuroha, như có ý muốn gây sự.

"Chắc là cô muốn cho tôi một trận nhừ tử nhỉ, tiểu thư địa vị cao vời vợi?!"

"... Nói về sức mạnh thì tôi không phải là đối thủ của anh." Kuroha lỡ lời.

"Còn cách khác thì sao? Hay là đá bay lên trời nhỉ? Sau đó thủ tiêu trên không luôn? Hay dùng đòn khóa trong judo, hả?" Kaga cười bằng mũi. Futaba cũng cười hùa theo.

"... Làm ơn hãy nói chuyện thực tế hơn!" Kuroha có ý muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này.

"Nói thử xem…” Kaga nói, có vẻ bị cụt hứng.

"Lần sau tôi sẽ không hành động vượt quá quyền hạn mà anh đặt ra."

"Điều này không cần phải nói."

"Tôi sẽ chấp hành phương châm điều tra của anh."

"Tất nhiên rồi." Tính cách ngớ ngẩn của anh ta như sống lại. "Bây giờ đi dùng bữa với tôi chứ? Xem nào, làm một buổi hẹn hò thân mật nhỉ?"

"Nếu đó là một quán tốt."

"Nhìn đi Futaba, nhìn vẻ mặt ấy đi! Dù không giỏi dùng sức nhưng có thể khoác lên khuôn mặt vờ vĩnh ấy thì đúng là... kể cả anh cũng phải học hỏi đôi chút đấy."

"Xin hãy cẩn thận lời nói!" Futaba vừa nói vừa liếc trộm Kuroha.

"Nếu qua lại với con người có địa vị cao vời vợi ấy, không chừng hai chúng ta đầu sẽ lìa khỏi cổ mất." Kaga cười bằng mũi,

Từ trong thâm tâm, Kuroha cảm thấy ghê tởm khi mình đang bị mắc kẹt ở một nơi như thế này. Những thành viên khác đang đi điều tra vụ giết người mới phát hiện, còn cô thì… bị lôi kéo vào cái trò hề tồi tệ này. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy mình thật đáng thương.

Điện thoại trong phòng đổ chuông, Kuroha cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, có cảm giác lại được quay trở lại bầu không khí thường ngày của đội điều tra.

Futaba liếc nhìn vẻ mặt của đội trưởng, phân vân không biết có nên nhấc ông nghe điện thoại đang ở ngay bên cạnh mình không.

Kaga đẩy chiếc điện thoại trượt ra xa khỏi vị trí của Futaba. Anh ta có ý muốn Kuroha nghe máy. Kuroha không phản đối, sự căm phẫn đã được cô nén chặt vào sâu trong lồng ngực.

"Đội hợp tác điều tra tại cảng xin nghe!" Kuroha đưa ống nghe lên tai và nói.

"Tôi gọi từ phòng ngăn chặn tội phạm máy tính thuộc trụ sở." Người ở đầu dây bên kia nói nhanh.

Kuroha thấy hơi kỳ lạ khi có liên lạc từ văn phòng thuộc trụ sở mà cô không thường trao đổi thông tin.

"Sato hiện không có..

"Không." Giọng nói của người này kiên định đến ngạc nhiên, "Là vấn đề khác. Chúng tôi đã phát hiện ra một vài thông tin quan trọng liên quan đến nhóm tự sát tập thể ở khu vực khai hoang."

Kuroha quên béng sự khó chịu đeo bám cô nãy giờ, một cảm giác hồi hộp bỗng lan đi khắp cơ thể cô. "Vâng, tôi đang nghe đây."

Cô nhấn nút bật loa ngoài để Kaga và Futaba cùng nghe cuộc điện thoại.

"Trong một bức thư điện tử mà trụ sở thu thập được có thông tin người gửi đi là Takada Miki." Từ trong điện thoại phát ra giọng nói của người thuộc phòng ngăn chặn tội phạm máy tính.

Nụ cười lập tức vụt tắt trên gương mặt Kaga. Anh ta không nói "đưa điện thoại đây cho tôi" mà chúi người về phía chiếc điện thoại.

"Những bức thư được sở cảnh sát cấp tỉnh gửi đến tuy rất nhiều nhưng sau quá trình phân tích vấn không rút ra được kết luận gì... Những bức thư khả nghi sẽ được chuyển đến cho phòng ngăn chặn tội phạm máy tính, vì vậy nhân viên phòng chúng tôi đã thu nhận số lượng lớn những bức thư nói trên, nhưng chỉ sau khí có kết quả điều tra mới nhất, tức là lúc có người liên lạc với chúng tôi để báo tin một người trong nhóm người tự sát đã được xác định danh tính, thì lúc ấy chúng tôi mới bắt đầu triển khai tìm kiếm với cái tên Takada Miki, Hiện tại, một bức thư có liên quan đã được phát hiện..

"Nội dung của nó thế nào?" Kuroha vội vàng hỏi mà không suy nghĩ.

"Là di ngôn."

Trong một thoáng, Kuroha không biết phải nói gì trước câu trả lời của người của phòng ngăn chặn tội phạm máy tính.

Quả nhiên là di ngôn.

"Làm ơn hãy gửi bức thư đó cho nhóm điều tra, địa chỉ là..."

"Sato, tới đây ngay!" Kaga lên tiếng.

Kuroha vừa nhìn lên thì thấy Sato từ ngoài hành lang tiến lại, tay ôm máy tính và màn hình của Takada Miki.

"Đặt những thứ đó lên dãy bàn ngoài ấy đi. Chuẩn bị tiếp nhận thông tin từ phòng ngăn chặn tội phạm máy tính, việc đó ưu tiên hàng đầu."

Biểu cảm vẫn không thay đổi, Sato làm theo những gì được giao. Cậu ngồi xuống trước chiếc máy tính do chính mình lắp đặt ở hội trường vào ngày hôm qua.

"Xin hãy lưu ý khi nhận thư!" Lời cảnh báo phát ra từ điện thoại.

"Bức thư được đính kèm một tệp dữ liệu. Chúng tôi vẫn chưa xác định được nó thuộc kiểu dữ liệu gì, không thể mở nó theo cách thông thường được."

"Đuôi của tệp là gì?"

"Nó không có đuôi, có lẽ ai đó đã cố tình xóa đi."

Thư di ngôn có đính kèm tệp tin không xác định. Kuroha nuốt nước miếng, vắt óc suy nghĩ. Chuyện này hệt như một kiểu giải đố vậy...

"Tôi sẽ thử phân tích, xin hãy chuyến lời giùm." Sato nói ngắn gọn.

"À, ra là đang nói với mình." Kuroha sực tỉnh và chuyển lời cho đối phương ở đầu dây bên kia.

Lời nhắn đã được chuyển đi, cả hội trường bỗng dưng rơi vào im lặng. Cả Hara cũng có mặt, không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Kuroha.

Quá trình chuyển tiếp hoàn thành trong tích tắc. Sato không chút lưỡng lự, mở bức thư được phòng ngăn chặn tội phạm máy tính cho là di ngôn ra.

Tất cả mọi thứ đều đang trôi tuột đi

Không còn gì đọng lại

Cả câu chữ, cả giọng nói, cả dáng hình

Lẫn ánh sáng, gió và mưa

Tôi không còn lưu luyến thế giới này nữa

Tất cả đều tồn tại độc lập với tôi

Có lẽ tôi nên chết đi

Những lời này liệu có ai đọc được?

Tôi muốn trở thành một tượng đài

Một đài tưởng niệm thật đẹp

Hãy giúp tôi xây dựng nó

Đó là ước muốn duy nhất của tôi.

"Cứ như là thư của người từ cõi chết..." Kẻ lắm chuyện như Kaga cũng phải hạ giọng.

Kuroha nhìn chằm chằm vào những dòng chữ, cố gắng động não để nắm bắt ý nghĩa của chúng. Nhưng cô không phải người duy nhất làm vậy.

"Đài tưởng niệm..." Hara lầm bầm. Cô đang thắc mắc về cùng một thứ với Kuroha.

Đài tưởng niệm. Là gì nhỉ? Xây dựng, tức là....

"Có chắc đây là bức thư của Takada Miki không?" Kuroha cắt đứt dòng suy nghĩ và hỏi.

"Về vấn đề này thì có một điểm cần phải chú ý." Nói xong, người ở đầu dây bên kia im lặng.

Kuroha có cảm giác anh ta đang chần chừ... Cô lên tiếng hối thúc: "Ý anh là..

"Sau khi xác nhận với bố mẹ nạn nhân về địa chỉ email gửi thư thì chắc chắn nó thuộc về bản thân nạn nhân. Nhưng thực tế thì chưa thể kết luận được có phải chính cô ấy là người gửi thư hay không."

Câu nói của anh ta khiến Kuroha có một linh cảm không mấy tốt đẹp. Nếu không phải nạn nhân gửi thư đi, vậy thì ai là người gửi?

"Anh có thể nói rõ hơn không?"

"Bức thư được gửi đến sở cảnh sát cấp tỉnh vào lúc nửa đêm hôm qua."

Không gian trong hội trường bỗng có một sự xáo trộn rất khẽ. Kuroha nín thở. Có một điều chắc chắn là Takada Miki vào thời điểm ấy đã là một xác chết và đang được bảo quản tại nhà xác thuộc sở hạt.

Một bức thư từ người chết.

"Chúng tôi đã thử tìm kiếm lại nhiều lần... nhưng ở máy chủ này rõ ràng ghi lại thời gian gửi thư là vào tối qua.”

Sau khi Kuroha dập máy, hội trường vẫn tiếp tục chìm trong im lặng, chí có một tiếng động duy nhất, là âm thanh nhỏ và khô khốc phát ra từ tiếng gõ bàn phím của Sato.

“… Có ai đó đã giả danh Takada Miki ư?" Kaga nói với vẻ mặt kỳ lạ.

"Vì mục đích gì?" Sato là người hỏi, miệng nói nhưng tay vẫn không ngừng động tác.

"Vậy là thực sự có một kẻ sát nhân, hắn ta đã giả mạo nạn nhân để gửi thư nhằm che giấu tội ác của mình ư?"

"... Nhưng đội điều tra đã phủ nhận hành vi giết người cơ mà."

Thay vì tỏ ra khó chịu và đôi co với Kaga, Kuroha nói: "Nhưng nếu vì mục đích che giấu tội ác thì đáng ra hắn ta phải gửi bức thư giả mạo ấy sớm hơn chứ? Hoặc tốt nhất là không nên gửi."

"Điều tôi muốn nói ở đây là…"

Kuroha thấy ngạc nhiên khi một người có dáng vẻ lầm lì như Sato đáp lại: "Có nhiều phương pháp để gửi thư điện tử bằng cách hẹn giờ trước."

"Vậy là thông qua phần mềm nào đó..."

"Bản thân công cụ gửi thư điện tử thông thường cũng có thể thực hiện được, tuy nhiên trong trường hợp đó cần phải khởi động máy tính. Trong phần gửi thư tự động có thể lưu nội dung đã được soạn trước và hẹn thời gian gửi, đến đúng thời điểm đó, thư sẽ được gửi đi. Ngoài ra còn một cách nữa, khoảng vài năm trước xuất hiện một trang web chuyên dùng để thiết lập thư báo. Takada Miki có lẽ đã dùng một trong hai phương pháp mới nhất này, phải kiểm tra mới biết được. Tôi đang đi theo hướng này." Sato nói một mạch với tông giọng đều đều.

Riêng khoản này thì Kuroha rất ngưỡng mộ người thuộc phòng ngăn chặn tội phạm máy tính. Sato không phải chỉ là một cậu thanh niên hướng nội còn sót lại trong mình tính cách trẻ con.

"Một vấn đề khác chính là loại tệp chưa xác định được đính kèm với thư này." Sato vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. "Đuôi hiển thị định dạng tệp đã bị xóa. Nếu đây là hành động có chủ đích thì chắc chắn là muốn làm khó những người làm công việc giống tôi. Dung lượng từ một đến hai megabyte, ảnh tĩnh, giọng nói, video, hoặc tài liệu với dung lượng lớn, một chương trình nào đó... Một khối lượng thông tin mà loại máy nào với cấu hình bất kỳ đều có thể mở được. Ngoài ra thì tôi không biết gì thêm."

Sato cho một phần mềm xem ảnh hiển thị trên màn hình máy tính. Có vẻ như cậu lựa chọn giả thiết tệp tin chưa xác định này có thể là một hình ảnh.

Kuroha cũng cho rằng khả năng này khá cao. Cô đã ở vào tư thế sẵn sàng. Nếu đó là tệp tin dạng ảnh, cô không thể nghĩ ra cảnh tượng gì sẽ được phơi bày trước mắt mình, cũng không loại trừ trường hợp sẽ chẳng có gì cả. Giả sử Takada Miki là người xấu, không chừng tệp tin đó là một bức hình khiến người ta phải quay mặt đi... Cũng có khả năng nó là một bức hình ma quái, hoặc là ảnh khiêu dâm...

Nhưng không có bức hình nào xuất hiện. Tệp tin không tương thích với phần mềm là nội dung thông báo hiển thị trên màn hình.

Kuroha thả lỏng hai vai.

"Tôi sẽ thử xác nhận bằng phần mềm chỉnh sửa. Thông thường, tệp tin thường có thêm thông tin xác nhận ở phần đầu. Tôi sẽ thử tìm kiếm phần đầu tệp."

Các thành viên có mặt trong hội trường đều tập trung vào những thao tác của Sato, không ai có ý định lên tiếng. Kuroha nhận thấy chỉ Futaba là có vẻ mặt nghiêm trọng.

Nội dung của tệp tin không xác định đã được hiển thị, nhưng nếu đọc theo cách thông thường thì chúng hoàn toàn vô nghĩa, bởi đó là những dòng ký tự nối dài.

v-9.167062.1054-9.0829

v-3.506852.6308-12.234

v-3.38385.830-1.9640

v-2.030349.4316-13.8301

v-1.93846.0167-13.6802

v-1.93847.7089-13.0714

v-4 614247.398-12 0870

V-3.876039.5148-8.1495

f2/1/23/3

f1/4/5/6

f6/7/8/9

f9/107/16/12

f9/136/141/15

f30/1610/171/18

f12/1932/2013/21

f14/215/2316/24

f18/2517/2619/27…

"Là dữ liệu dạng ký tự." Sato nói, rồi hít một hơi thật sâu. "Nhưng vẫn không tìm thấy phần đầu của tệp."

"… Vậy rốt cuộc những thứ này có nghĩa gì?" Kaga nói với giọng chán chường.

"Chúng là ký tự, như anh có thể thấy đấy." Sato vẫn không rời mắt khỏi màn hình. "Bản thân những dòng ký tự này có thể mang một ý nghĩa nào đó, hoặc là có người đã dùng hình dạng của những ký tự này để ghi lại một kiểu dữ liệu nằm ngoài phạm vi của chúng."

"Liệu có cần dùng phương pháp nào đó để có thể lưu trữ thông tin bằng một dạng ký tự ngoài bảng chữ cái không nhỉ?" Kuroha lên tiếng.

"Việc này có thể tiến hành một cách đơn giản bằng rất nhiều ứng dụng, cũng có những trường hợp phải trả phí để sử dụng. Trong ngành y và công nghệ, người ta thường sử dụng phương pháp lưu trữ bằng cách mã hóa những giá trị số học thành ký tự."

"Vậy còn những con số kia thì sao?" Kaga xen vào. "Chú mày có thể tìm ra lời giải cho chúng không?"

"Tôi sẽ thử phân tích." Sato nói, lần đầu tiên cậu xoay đầu lại, nhìn thẳng vào Kaga, rồi ngay lập tức cậu trở về tư thế cũ, không hề có vẻ sợ hãi mà chỉ bình thản nói: "Tôi sẽ thử tìm kiếm mọi khả năng có thể."

"Mất bao lâu mới xong?"

"Tôi không biết. Trước tiên tôi sẽ thử nghiên cứu cách để phục hồi toàn bộ thư điện tử đã bị xóa trong máy tính của Takada Miki. Nếu thành công, nó có thể sẽ trở thành đầu mối quan trọng đế phá án."

"Có chắc là phục hồi được không? Sẽ có thứ gì đó xuất hiện chứ?"

"Tôi không rõ."

"Cứ làm vậy đi!" Kaga nói, giọng điệu hết sức mỉa mai. "Mọi chuyện sẽ được giải quyết nếu giao trách nhiệm này cho Sato. Những thành viên khác thuộc đội điều tra chỉ được chợp mắt một lúc rồi dậy chờ kết quả, trước mắt cứ như vậy đã."

"Mọi người cứ tự nhiên." Không có ý làm tình hình xấu thêm, Sato nói. "Tốt nhất tôi nên làm việc một mình, ngoài ra tôi xin phép dùng luôn cả hai máy tính. Đây là công việc của tôi."

Thái độ của Sato khiến Kaga sôi máu. Kuroha trở nên lo lắng, cô lo sợ mối quan hệ trong đội sẽ xấu đi. Sato thì vẫn làm việc với một thái độ vững vàng, ý thức cao trước trách nhiệm của mình.

Kuroha nghĩ mình hẳn không giác ngộ được như thế.

Kaga tặc lưỡi. "Thật ra như vậy cũng tốt thôi, nhưng cậu phải báo cáo lại với tôi tất cả những gì cậu phát hiện ra."

Anh ta không ngần ngại thể hiện sự khó chịu ra mặt, rời khỏi vị trí và sầm sập bước ra khỏi phòng. Ngay sau đó Futaba cũng lon ton chạy theo.

Sato bắt đầu lắp đặt những thiết bị đã thu thập được. Kuroha cũng chủ động đề nghị giúp đỡ. Hara giúp cắm dây nối màn hình máy tính với ổ điện, tiếng thở dài khe khẽ của cô hòa lẫn với tiếng mưa, trong một thoáng đã in sâu vào tâm trí của Kuroha.

♣ ♣ ♣

Kuroha ngồi xuống hàng ghế cuối cùng trên chiếc xe buýt của thành phố. Trời mưa mãi vẫn chưa tạnh, tuy chỉ là con mưa phùn, đi bộ không cần che ô nhưng đủ để làm mờ kính cửa sổ xe buýt, khiến ánh sáng của những ngọn đèn đường như đang tan chảy.

Chiếc xe khởi động rồi lăn bánh. Kuroha quay mặt về phía đồn cảnh sát cảng. Chắc chắn Sato vẫn còn ở hội trường, lúc này cũng chỉ biết trông chờ vào cậu ấy thôi. Phải điều tra máy tính cá nhân của Takada Miki mới có thể xác định được bức thư đó có phải do chính bản thân cô gửi không, mà việc này ngoài Sato ra thì không có ai thích hợp hơn cả, hơn nữa cậu cũng không trông chờ vào sự giúp đỡ của người khác.

Theo báo cáo từ Takeda, vụ những thi thể mới được phát hiện cũng do phòng giám định thuộc trụ sở và nhóm hợp tác điều tra chịu trách nhiệm. Tính chất của vụ án này không khác mấy so với vụ án container đông lạnh mới đây. Giấy tờ tùy thân giả mạo được dùng để ký hợp đồng và không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu nào giúp xác định danh tính của các thi thể. Kết quả khám nghiệm tử thi sẽ cung cấp thêm thông tin cho công tác điều tra, ngày mai người phụ trách tối cao sẽ đưa ra kết luận chính thức.

Kuroha nghĩ có khả năng rất cao là một âm mưu được tiến hành trên hai địa điểm, và rất có thể số lượng thi thể sẽ không dừng lại ở đó. Cô cảm thấy mùi thối rữa vẫn còn quanh quẩn bên mũi. Muốn đi tắm quá!

Kuroha nhìn thấy một chiếc coupe màu đen đang bám theo sau chiếc xe buýt. Tuy đã vào đêm nhưng cô vẫn cảm thấy kính trước cùa chiếc xe có màu đen thẫm rất lạ. Chủ chiếc xe đã dán miếng phim lên kính xe ư? Nếu làm như vậy thì đúng là đã vi phạm luật giao thông đường bộ. Nhưng chiếc xe đó vẫn cứ hiên ngang băng qua bốt cảnh sát.

Kuroha ngạc nhiên nhưng không có ý định tìm điện thoại di động. Cô nghĩ trường hợp này không đáng để ban khu vực và ban giao thông hao tâm tổn sức trong khi họ đang phải bận bịu với một vụ án quy mô lớn hơn nhiều. Được rồi, lần này tạm thời bỏ qua. Nghĩ vậy, cô không nhìn về phía sau nữa.

Ánh sáng trong xe vừa đủ tối như cô mong muốn, khiến bóng cô khó mà phản chiếu lên kính cửa sổ, như vậy cô mới có thể nhìn ngắm khung cảnh đang lướt qua ở bên ngoài. Cô nghĩ về những lời di ngôn trong bức thư của Takada Miki. Cô không nghĩ nó là một trò đùa của ai đó. Cô cảm thấy nó rất chân thật, không có lý do gì để nghi ngờ cả.

Chân thật!

Kuroha giật mình. Nếu bức thư đó là thật thì sao? Như vậy sẽ không chí Takada Miki, mà có lẽ còn có những bức thư với lời di ngôn tương tự được những người khác gửi đi.

Nhiệm vụ đầu tiên là phải xác định toàn bộ danh tính của các thi thể, nhưng quá trình tìm kiếm lại đang lâm vào bế tắc. Không có phương pháp nào giúp tìm ra lời di ngôn trong số lượng lớn những bức thư được cảnh sát gửi đến, chưa kể tên tuổi của những thi thể vẫn chưa được xác nhận... Có lẽ không chỉ dừng lại ở những lá thư được gửi đến sở cảnh sát tinh. Đồn cảnh sát sở hạt có thể cũng nhận được vài email, hoặc thậm chí mở rộng ra khu vực ngoại tỉnh. Giả sử những lời di ngôn đều có điểm chung nào đó thì sao? Trong thư của Takada Miki có điểm nào đáng chú ý nhỉ?

Cô không nghĩ nó có điểm gì quá nổi bật. Trong nội dung thư, bản thân từ "di ngôn" chưa một lần xuất hiện. Rồi cô sực nhớ ra một dòng chữ: "muốn trở thành đài tưởng niệm", và cả câu: "Hãy xây cho tôi một đài tưởng niệm!". Nó có nghĩa là gì? Đài tưởng niệm, có thể coi là từ khóa để tìm kiếm không nhỉ...? Có lẽ được. Ngoài ra còn gì nữa nhi...

Một dạng tệp tin không xác định. Sato khẳng định nó không phải là virus. Giả sử tất cả những người tự sát đều đính kèm tệp tin đó trong di ngôn thì sẽ có khả năng tìm ra được nguồn gốc của tệp đính kèm.

"Hay mình thử đưa ra vài đề xuất xem sao!" Kuroha nghĩ, thà tiến lên từng chút một còn hơn cứ ngồi chờ đợi thế này. Thật tốt khi xung quanh không có ai, cô lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, soạn tin nhắn rồi gửi cho Sato hiện đang ở đồn cảnh sát cảng.

Trong khoảnh khắc, một màu vàng thoáng qua trong tầm mắt của Kuroha. Cô dõi theo dải màu đã tụt về phía sau bên ngoài cửa sổ.