Chương 4
Kuroha không chứng kiến cảnh thi thể của Murakami Haruka được cho vào túi đựng xác. Có ai đó đã chuyển cho cô một chiếc ô, cô bật mở trong vô thức và chỉ tỉnh táo trở lại nhờ những hạt mưa rơi lộp bộp lên con đường nhựa và lên chính mình. Sau đó, cô nhìn thấy một túi đựng xác người màu đen mờ được di chuyển về phía mình, Khoảnh khắc ấy, cô đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
Xung quanh cô, lực lượng cảnh sát đang tập hợp rất đông. Cánh tay trái vẫn còn chút nóng rát, cảm giác như mọi sự mệt mỏi rã rời đang bị tích trữ bên trong. Kaga đang cãi nhau với ai đó của đội điều tra số một, cô biết được là nhờ chiếc băng đeo ở cánh tay.
Không thấy Hara đâu. Kuroha đảo mắt một vòng, phát hiện thấy cô ấy đang ngồi ở ghế sau chiếc sedan, đầu gục xuống. Kuroha chậm rãi tiến lại gần chiếc xe.
Trong xe, Hara cúi gằm mặt, khóc nấc lên, hai vai run run.
"Cô ta bất ngờ bỏ chạy, ai mà cản lại được!" Giọng Kaga to đến nỗi át cả tiếng khóc của Hara.
"Cô ta đã đồng ý lên xe rồi, nhưng đột nhiên... Chết tiệt!"
Những giọt mưa không ngừng rơi trên chiếc ô trong suốt.
"Đội trưởng tuần tra Kuroha!" Khi bị gọi tên, Kuroha thôi ngước nhìn bầu trời đầy mây đen. Trước mắt cô chính là người đàn ông đã nói chuyện với Kaga, cuối cùng cô cũng nhớ ra ông là đội trưởng đội điều tra số một.
"Phòng giám định đã liên lạc, có vài chuyện họ muốn biết tường tận. Sau năm giờ, cô hãy cố gắng ghé qua trụ sở cảnh sát. Từ giờ đến lúc đó hãy cứ chờ lệnh ở đồn cảnh sát cảng."
Kuroha nhìn người đối diện bằng ánh mắt buồn rầu. "Vâng." Cô đáp. Trong lòng cô là một mớ cảm xúc hỗn độn, trong đó có cả sự cay đắng.
Đội trưởng có vẻ chú ý đến vẻ mặt của Kuroha, và dường như ông xem thái độ đó là một kiểu chống đối. Khóe miệng ông hơi nhếch lên. "Lập tức quay trở lại đồn ngay, trước khi tôi báo cáo lại tình hình." Ông lạnh lùng nói rồi quay người bước đi.
Kuroha mới bình tâm được một chút thì lúc này lại thấy mình ngồi co ro trên mặt đất. Cho tới khi cô thật sự thấy bình thường trở lại thì bắt gặp ánh mắt tức tối của Kaga.
Anh ta ngẩng cao đầu, nhìn cô chòng chọc. "Cô làm tôi bẽ mặt." Giọng điệu lộ rõ sự nóng nảy.
Kuroha nhìn thẳng vào mắt anh ta, gật đầu. Cô có rất nhiều chuyện muốn nói với anh ta.
Anh ta quay về phía chiếc xe cảnh sát đã chở mình đến đây và hét lên: "Hara, cô quay về trước, tôi sẽ đi sau."
Không buồn chờ Hara đáp lại, anh ta quay về phía Kuroha, nói: "Iron Maiden cũng sẽ quay lại sau."
Nói xong, anh ta chụp lấy cô tay Kuroha và bóp mạnh khiến cô đau nhói, phải khẽ kêu lên một tiếng rồi hất tay anh ta ra.
"Nếu anh cứ cưỡng ép người khác như thế thì chỉ khiến người ta muốn bỏ chạy thôi." Kuroha nói, đầu ngẩng cao nhìn thẳng vào mắt Kaga. "Chắc anh cũng tự ý thức được đến một ngày nào đó, bản chất của mình sẽ bị phơi bày chứ?"
Bị Kuroha nói một tràng, vẻ tức tối trong mắt Kaga càng thêm sôi sục, anh ta gằn giọng: "... Chúng ta sẽ đi qua con rãnh. Đi theo tôi!" Nói xong, anh ta nhanh chân bước đi.
Kuroha biết Kaga muốn dẫn cô đến đâu. Cô bước nhanh theo sau, không để bị tụt lại.
Gần đây có một con rãnh không ai biết tới, là một con đường ngầm có thể đi bộ từ khu đất khai hoang. Một con đường dài vô tận, vắng vẻ, chính là một địa điểm hoàn hảo dành cho những mối quan hệ phức tạp, hoặc là một địa điểm hoàn hảo cho những hành vi bạo lực.
*
Cánh cửa tự động đã bị bỏ lại phía sau, thêm một chiếu nghỉ khác xuất hiện, và lại là những bậc thang dẫn xuống.
Trước đó cũng có những bậc thang yên ắng như thế này. Kaga im lặng rảo bước, Kuroha cố hết sức theo sau, chú ý sao cho tiếng bước chân không để lộ sự hoảng loạn. Cánh tay cô bị kéo đi rất mạnh, đau âm ỉ.
Đến bậc thang cuối cùng, một con đường hẹp trải dài trước mắt Kuroha, có lẽ nó phải dài gần một cây số. Cô biết đến con đường này nhờ tấm bản đồ khu đất, nó là lối đi để băng qua con rãnh, và cô biết có rất ít người đi qua đây. Với cô, đây cũng là lần đầu tiên.
Con đường màu nâu đỏ đã bạc màu.
Trên bức tường màu xám thỉnh thoảng xuất hiện những cánh cửa thoát hiểm màu bạc, có vẻ như những cánh cửa đó thông với con đường lớn ở ngoài kia. Lúc đi lướt qua chúng, Kuroha bỗng chú ý đến phần ổ khóa được bọc một lớp nhựa ở ngoài, tình trạng đã hư hỏng nặng nhưng có vẻ vẫn cứng cáp, nên cô khó mà trốn thoát qua những cánh cửa đó được.
Trên bức tường, cứ khoảng mười mét lại có camera chống trộm, có lẽ là đế quản lý công việc theo khu vực, nhưng lúc này, chắc cũng chẳng có ai đang ở trạm quan sát video.
"Mình vẫn còn rảnh một tay." Kuroha nghĩ, nếu giữa cô và Kaga xảy ra xung đột, cô chỉ việc nhấn nút báo cháy là được. "Mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát của mình." Cô tự nhủ, rồi quyết định không nghĩ đến những tình huống có thể xảy ra nữa.
Đột nhiên Kaga dừng lại. "Đừng có đùa!" Giọng anh ta vang vọng trên con đường. "Tại sao lúc đó cô không ngăn cản cô ta lao vào chiếc xe?"
Câu nói đó đã thổi bùng lên ngọn lửa đang cháy âm ỉ trong lòng Kuroha. "Tại sao đội trưởng lại đối xử bạo lực với cô ấy? Chắc chắn anh đã nghe tin từ Takeda rồi chứ?"
"Bạo lực? Thật nực cười! Tôi đã cố bảo vệ cô ta đây chứ! Nếu tôi có sai thì chính là vì buông tay cô ta quá dễ dàng." Kaga tặc lưỡi. "Mà thật ra tôi cũng đâu có buông tay, là cô ta tự giằng ra."
"Cô ấy vẫn đang có ý định tự sát đấy! Cách anh xử lý tình huống không có hiệu quả."
"Tôi chán phải nghe đến ba cái kết quả này kia rồi... Trong hoàn cảnh đó thì ai chẳng hành động như thế để ngăn cô ta chạy trốn chứ?"
"Hãy đối xử nhẹ nhàng, anh đã được báo trước rồi cơ mà, vấn đề là ở đó."
"Thông tin không chính xác gì cả! Là cô đúng không? Cô mới là người hiểu rõ tình trạng của cô ta nhất cơ mà? Vậy thì tình huống đó, đáng ra cô phải là người cản cô ta chứ? Tại sao cô không làm được? Đã cất công đến hiện trường, vậy mà hành động lại quá chậm chạp."
Kuroha nắm chặt cán ô… "Anh đùa với tôi đấy à?" Lúc này, trong đầu cô chất chứa vô vàn những suy nghĩ nóng giận, mặt tối sầm lại.
"Mày mới là kẻ ngu ngốc, không cản cô ta lại được. Mày cũng chỉ là một món hàng trong ban hình sự thôi, đúng không?"
Theo phản xạ, Kuroha chỉ muốn cho anh ta một cái bạt tai khi anh ta đang trong tư thế rướn cổ nhìn xuống cô, nhưng cô không manh động, vì cô nhận ra hành động đó sẽ tạo cho anh ta một cái cớ để quay lại giết cô, nên cô đành tự dỗ dành bản thân rằng tốt nhất không nên tỏ thái độ khiêu khích.
Sau đó...
Mình đúng là vô tích sự. Kuroha nghĩ. Thâm tâm phủ kín một màu đen tối, cô một mình đi thẳng trên con đường trước mặt.
"Chờ đã, này!" Kaga lập tức đuổi theo. "Mày viết thư từ chức đi!"
"... Tôi không viết." Kuroha nghiên chặt răng.
"Mày viết ngay cho tao!" Kaga nói như đang tát vào mặt Kuroha. "Như vậy thì mọi thứ sẽ trọn vẹn hơn cho mày, dù không giữ vai trò gì quan trọng nhưng tất nhiên cũng có đóng góp cho tổ chức. Này, mày có nghe không?"
"Đó là điều kiện ư?" Kuroha nói mà không nhìn Kaga. "Anh dẫn tôi đến đây vì mục đích đó ư? Có vẻ như anh cũng sợ bị đuổi việc nhỉ?"
"Con đàn bà như mày thì biết gì?" Kaga nhổ nước bọt vào bức tường. "Tao không thể để mọi chuyện kết thúc như thế này được."
"Việc tôi biết gì hay không không quan trọng." Kuroha giữ nguyên tư thế chi có hai mắt chuyển hướng nhìn về phía Kaga. "Có tiền sử bạo hành, dùng bạo lực với phụ nữ, là thật nhỉ?" Kuroha bỏ lỡ Kaga với khuôn mặt ngày càng tái xanh. "Cảm giác quỳ gối trước đội thanh tra thế nào?"
Kuroha nhìn phía trước thăm dò, may mắn là cô thấy bóng của ai đó, ba người, cách cô khoảng vài trăm mét, tình hình này có lẽ Kaga sẽ không dám làm gì quá đáng.
Tốc độ của anh ta giảm dần. "Có vẻ như không ai quên chuyện đó cả..." Giọng nói của anh ta chùng hẳn xuống.
Kuroha quay lại, thấy bước chân anh ta hỗn loạn, dáng vẻ trông như sắp khóc.
"...Tao chán ghét việc mọi người to nhỏ sau lưng tao lắm rồi." Không phải anh ta đang nói với Kuroha.
Kuroha ngạc nhiên. Việc anh ta bộc lộ vẻ mềm yếu của mình thật nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, nhưng ánh mắt khiêu khích của anh ta vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
"Có lẽ mày cũng sẽ gặp rắc rối đấy…" Kaga nói. "... vì đã không giữ cô ta lại và để cô ta tự sát, chưa nói đến chuyện mày luôn có mặt đó, khoảng cách lại khá gần, nhỉ?"
"Anh cứ loan tin đồn thế nào cũng được, nhưng thứ tôi e ngại nhất chính là..." Kuroha đối mặt với Kaga. “… thái độ nhắm mắt làm ngơ của anh. Cảnh tượng lúc nãy có ám ảnh anh không? Tôi biết trách nhiệm của mình, và luôn luôn nhớ rõ điều đó. Kể từ lúc này trở đi, hình ảnh đó sẽ luôn ám ảnh chúng tôi. Anh có bao giờ hiểu được cảm giác hối hận ấy không..
"Tao sẽ quên phắt đi cho mày thấy..." Kaga lướt qua bên cạnh Kuroha. "Chết tiệt, tao sẽ quên nhanh thôi..
Kuroha vốn nghĩ rằng anh ta đưa cô đi vào con đường này để nói chuyện ấy thì có cảm giác khốn khổ. Từ đầu đã sai lầm rồi, bắt đầu từ việc chỉ trích nhau, kết quả cuối cùng cũng chỉ khẳng định phần đen tối tồn tại trong tâm hồn của nhau mà thôi. Cô hiểu rằng nếu mình kiềm chế cơn giận của bản thân thì mọi chuyện sẽ không diễn ra theo hướng này.
Để băng qua con rãnh thì vẫn phải tiếp tục cuốc bộ. Bóng lưng Kaga bỗng lọt vào tầm mắt của cô. Thật là chán ngắt. Cô nghĩ.
Khi Kaga thôi nhìn xuống chân và ngẩng đầu lên thì bước chân bỗng dừng lại.
Chắc là đi quá rồi. Kuroha nghĩ. Như vậy cũng tốt. Cô biết mình không thế chạy trốn cho tới lúc đến được nơi Kaga muốn đến, nên lúc này cô cũng phải dừng lại.
Bầu không khí có gì đó bị xáo trộn. Kuroha nheo mắt lại. Tại sao cô lại lâm vào hoàn cảnh như thế này chứ? Thật kỳ quặc!
Có ba người đang đứng chặn đường Kuroha và Kaga. Ba người đàn ông với vóc dáng cao to, vạm vỡ. Cô nghĩ không phải ngẫu nhiên mà họ ở đó, biểu hiện của họ lộ rõ ý đồ xấu xa. Cô vô thức kiểm tra thái độ của Kaga ở bên cạnh, có vẻ như anh ta không hiểu chuyện gì đang diễn ra và vô cùng sửng sốt…
Chưa biết chừng vẻ mặt mình lúc này cũng giống như vậy, Kuroha tưởng tượng, cảm giác hồi hộp lan ra khắp cơ thể cô.
Một tên đang đứng ở chính giữa con đường. Đó là một gã đàn ông vai đô, thân hình cao lớn, khoảng từ bốn mươi đến năm mươi tuổi, hai môi xệ xuống, điệu cười kệch cỡm. Ngay bên cạnh là một gã nhỏ con có lẽ cũng tầm tuổi đấy. Ngoài ra còn thêm một gã mặc vest nữa đúng phía sau, hai tay khoanh trước ngực, hoàn toàn im lặng, có thể dễ dàng nhận ra hắn nhỏ tuổi nhất bọn.
Gã đàn ông to con mỉm cười, nói với gã trẻ tuổi, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào Kuroha: "… Takahashi này, thế này là tốt rồi, chúng ta quyết luôn nhỉ?"
"Làm ơn thôi đi!" Gã đàn ông tên Takahashi nói bằng một thứ giọng trầm thâp,
"... Nhưng cô ta rất được đây chứ! Lâu nay chưa từng thấy." Gã nhỏ con nói.
"Chúng ta vẫn chưa đụng đến loại này."
"Không được." Takahashi nói cụt lủn.
"Bọn bay có nhầm người không vậy?" Sau một hồi im lặng, cuối cùng Kaga cũng lên tiếng. "Dính líu đến bọn này... mấy người chán sống rồi hả? Tránh qua một bên! Bọn tao là thanh tra cảnh sát cấp tỉnh đây."
"Để cô ả đó lại!" Gã đàn ông to con nói, không buồn nhìn Kaga. "Bọn này sẽ thưởng thức thoải mái, đúng không Takahashi?" Gã nói như thể đang gọi món trong nhà hàng.
Kuroha vô thức lùi lại một bước, Bản thân cô nhận thấy rõ nguy hiểm, lông tơ khắp người dựng đứng cả lên.
Đám đàn ông này rất nguy hiểm, bọn họ đã quá quen với việc phạm tội. Sau khi biết thân phận của cô và Kaga, bọn họ cố ý đứng chặn ở lối ra.
Tay phải của Kuroha đang lần mở chiếc túi đeo sau hông một cách rất tự nhiên, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra khắp người mình đang toát mồ hôi lạnh.
Ngay cả Kaga cũng trở nên câm nín sau khi quan sát tình hình, Lúc này, con đường dài ngoằng này không khác gì một căn phòng bất khả xâm phạm.
"Đừng quên đôi tượng chúng ta đang tìm kiếm là cô ả có dáng người cao gầy ấy." Gã nhỏ tuổi tên là Takahashi nói.
"Nhưng..."
"Không được đụng đến cô ta. Có là mày thì cũng sẽ bị giết đấy."
"Ai cũng vậy thôi." Gã nhỏ con quay lại nhìn Takahashi.
"Chọn cô ta à, hừm…" Nói đến đó, Takahashi liếc nhìn Kuroha. "Cô ta đâu có dáng người cao gầy, chỉ hơi cao một chút thôi, vẫn vừa với túi đụng. Nhưng nếu biến cô ta thành đối tượng được chọn, không chừng chúng ta sẽ bị bắn xuyên đầu cũng nên." Hắn tủm tim cười. "Cô ta là cảnh sát cơ động, tất nhiên có mang theo súng ngắn."
Gã đàn ông nhỏ con cao giọng nói và bật cười. "Chúng ta cũng mang nó theo chứ, Takahashi? Hình như nó thuộc loại caliber? Phải làm gì với nó để chạy trốn nhỉ?"
"Đơn giản thôi." Gã to con nói. "Bắn chết thằng đàn ông và bắt cô ả là được, một mình tao làm cũng dư sức."
Tay Kuroha lục lọi chiếc túi, mồ hôi không ngừng toát ra.
Takahashi nói: "Bọn mày đúng là lũ ngu! Súng dù to đến đâu mà không có tay dùng thì cũng vứt." Gã nói xong thì lập tức ngoảnh mặt lại, muốn kiểm tra xem có bóng người nào qua lại không.
"Nếu mày cầm súng trong tay thì chắc chắn ba người bọn tao sẽ được tiễn qua thế giới bên kia ngay. Tao nghe nói mày có khả năng đặc biệt ấy."
Gã đàn ông nhỏ con trưng ra bộ mặt nghi ngờ, quan sát hết Takahashi rồi đến Kuroha. "Ả đàn bà này là ai vậy..."
"Thành viên đội cảnh sát cơ động, Kuroha Yuu, từng tham gia các giải vô địch quốc gia về sử dụng súng trường tấn công, ngoài ra còn đạt thành tích tốt trong các cuộc thi dùng súng ngắn." Giọng nói của Takahashi trở nên nghiêm túc. "Bây giờ đừng hòng tiếp cận cô ta, tay cô ta đang lục lọi trong túi đeo ở hông kia kìa. Đó là túi đựng súng được bọn cơ động ngụy trang để tiện sử dụng. Bọn mày muốn ăn đạn thì cứ việc."
"Rõ ràng là hắn đã điều tra rất kĩ." Kuroha nghĩ. "... Vì tất cả những gì hắn nói đều đúng." Tuy nhiên, vẫn có một chuyện mà Takahashi không biết, rằng sự thật là Kuroha đang sợ hãi đến mức quên cả thở.
Trên gương mặt của gã to con lần đầu tiên lộ rõ vẻ bất an. Trong khoảnh khắc, ánh mắt hắn và gã nhỏ con giao nhau, cả hai đều nhận ra sự cảnh giác đã bắt đầu xuất hiện,
"... Vậy chúng ta phải làm sao đây?" Gã to con thận trọng hỏi.
Takahashi bình thản đáp: "Hôm nay không được tốt ngày."
"Cho dù chúng ta đã chuẩn bị cả địa điểm lẫn tiền bạc ư?" Gã đàn ông nhỏ con có vẻ không hài lòng.
"Chọn ngày khác thôi... Kaga, phải không, tao đang hỏi mày đây!" Takahashi gọi.
"Tôi thì sao...?" Kaga đáp, giọng nói không còn chút sức lực.
"Tao chỉ định chào hỏi thôi. Bọn tao muốn thu thập chút thông tin... Không hẳn là miễn phí, bọn tao sẽ trả công bằng rượu và gái cho mày."
Kaga liếc nhìn Kuroha. "Đây không phải là nơi để trò chuyện… Rồi anh ta không biết nói gì thêm.
Takahashi di chuyên lên phía trước, đẩy gã to con qua một bên. "Tao chỉ đùa thôi, bọn mày không cần để ý." Hắn mỉm cười nhìn về phía Kuroha. "Nhân tiện bọn tao muốn đi về hướng kia, các vị có thể tránh sang một bên không, thưa thanh tra, cả tiểu thư với bộ mặt đáng sợ này nữa?"
Lấy lại bình tĩnh, Kuroha đứng sát vào tường để nhường lôi cho bọn chúng đi qua.
Takahashi thản nhiên bước qua giữa Kuroha và Kaga như không có chuyện gì xảy ra. Hai gã đàn ông còn lại theo sau, đi ngang qua Kuroha với thái độ dè chừng và giữ khoảng cách.
"Tuy là nói đùa nhưng..." Takahashi không quay mặt lại. "Kaga, hãy suy nghĩ kĩ vào, mày sẽ không bị thiệt đâu."
Kuroha rút tay phải trong túi ra, cả người cô dường như đã kiệt sức, bàn tay trái nắm chặt cán ô cũng ướt đẫm mồ hôi. Cô không hiểu ý đồ tiếp cận của ba gã đàn ông đó. Gã đàn ông có tên là Takahashi có vẻ quan tâm những thông tin liên quan đến giới cảnh sát. Ngoài chuyện đó ra thì cô không lý giải được điều gì khác.
Lúc này, chỉ có thể nhìn thấv hình bóng mờ mờ của ba gã đàn ông ấy.
"... Cô đi trước đi!" Kaga lầm bầm trong miệng.
Kuroha định nói gì đó nhưng bị Kaga chặn lại: "Tôi đã nói là đi đi mà!"
"... Vậy tôi sẽ quay lại đồn trước."
Nghe Kuroha nói vậy, Kaga ra hiệu bằng một tay như đuổi cô đi. Gương mặt anh ta không còn giọt máu,
Sắc mặt cực kỳ tệ.
Cô bước đi, không còn lo lắng nữa, nhưng vẫn biết rằng mình đang cố gắng di chuyển bằng đôi chân đang cứng đờ, cơn đau nhức ở cánh tay lại âm ỉ.
Cô nghe tiếng Kaga độc thoại ở phía sau: "Suy nghĩ cái khỉ gì chứ, bọn chúng... định đùa với mình chắc...?" Nhưng cô không ngoảnh lại, chưa biết chừng anh ta đang khóc.
♣ ♣ ♣Trong hành lang của đồn cảnh sát cảng vẫn có thể nghe được tiếng mưa rơi.
Khi Kuroha quay trở lại hội trường thì đã thấy Hara ngồi bên cạnh Sato. Ngoài cô ra thì không ai có thể nhận ra thứ che giấu bên trong vẻ ngoài thản nhiên của cô ấy. Tuy đã chỉnh lại lớp trang điểm nhưng vẫn có thể thấy rõ mắt cô ấy sưng húp. Sato ngồi dùng máy tính ở bên cạnh, mắt dán vào màn hình, mặt không chút biểu cảm. Kuroha gật đầu khi Hara ngẩng lên nhìn, sau đó im lặng không nói gì.
Trong hội trường không còn náo động như lúc trước, hình như mọi người đều đã biết chuyện vừa diễn ra ở chỗ con rãnh. Cánh tay trái của Kuroha lại nhói lên một cơn đau.
Khó khăn lắm mọi người mới làm việc được như một nhóm, vậy mà...
"Chị Kuroha!" Ishii vừa nhận điện thoại xong, liền đứng dậy. "Phòng giám định đã tìm ra danh tính của tất cả các thi thể. Tuy có hai thi thể vẫn chưa hoàn tất liên lạc với phía gia đình... nhưng tạm thời mọi thông tin đã được xác thực."
"Vậy ư...?" Kuroha nhắm mắt khoảng hai giây, cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu. "Về danh tính của những người tự sát có điểm chung nào không?"
"Tất cả đều không có điện thoại, và đều sống riêng."
"Giống như trường hợp của Takada Miki..
"Murakami Haruka có sử dụng điện thoại không?" Ishii rụt rè hỏi.
Sau vài giây suy nghĩ, Kuroha lắc đầu. "Tôi không biết. Nếu có... chắc chắn phòng giám định sẽ biết."
"Chúng ta tiến hành xác nhận chứ?"
"Ừ... à không, việc đó để ngày mai." Kuroha mỉm cười yếu ớt. "Hôm nay tôi đã đòi hỏi mọi người làm việc hơi nhiều rồi."
"Rõ thưa sếp!" Ishii cúi đầu đáp lại rồi ngồi xuống trước chiếc điện thoại vẫn đang im lìm, hai tay đan vào nhau.
"Takeda đâu rồi?" Cô hỏi chung chứ không nhắm đến ai.
"Cậu ấy đi thu thập máy tính cá nhân của ba đối tượng tự sát... chắc cũng sắp quay lại rồi." Ishii đáp trong khi đang chỉnh lại tư thế,
"Futaba thì sao?"
"Có trời mới biết, anh ta chỉ nói là đi nghỉ ngơi rồi biến mất..."
Kuroha không còn sức để nổi giận nữa. "Tôi biết rồi." Cô nhẹ nhàng đáp lại.
"Tôi đã liên lạc bằng email với người sáng lập trang "Bảng thông báo tự sát màu xanh" thành công." Sato nói. "Biệt danh "Kodo" có vẻ như là của anh ta. Tuy nói rằng sẽ hợp tác hết mình cho công việc điều tra nhưng anh ta lại thực hiện thao tác xóa tự động tất cả những ghi chép cũ."
"Kodo là nhân vật như thế nào...?"
"Thông tin cụ thể cho thấy... anh ta đang sống trong tỉnh này."
"Anh ta có ấn tượng gì với Murakami Haruka... hay "Pain" không?"
"Anh ta nói rằng không có ấn tượng gì đặc biệt cả, khoảng hơn hai trăm người vào ra "Bảng thông báo tự sát màu xanh" nên không thể nhớ rõ từng người được."
"Vậy ư... Người sáng lập gì mà vô trách nhiệm!" Nói vậy chứ Kuroha cũng không giận lâu.
Căn phòng lại chìm vào im lặng. Những giọt mưa rơi lên kính cửa sổ tạo ra những tiếng lộp độp. Tiếng những chiếc xe chạy trên những con đường tránh làm nước văng tung tóe.
Kuroha không muốn hỏi thêm gì nữa, cô buông một tiếng thở dài, ngồi xuống chiếc ghế vừa lạnh vừa cứng. Năm giờ cô phải đến trụ sở gặp tổng thanh tra. Việc cô để nhân chứng quan trọng tử vong có lẽ sẽ bị điều tra vì vi phạm quy định về trách nhiệm. Kuroha không thể tưởng tượng liệu mình đang chờ đợi phán quyết nào, cũng không có ý định đoán trước.
Cô nhìn chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường. Khoảng hai tiếng nửa, cô buộc phải rời khỏi đây, cũng không chắc liệu mình có được quay về nữa không. Nhưng cô nghĩ thà bị thanh tra chất vấn có khi còn vui hơn ngồi chịu đựng thời gian trôi qua trong im lặng thế này.
"Tôi đã tìm ra tài liệu chi tiết." Đột nhiên Sato lên tiếng.
"Chính xác. Nó có quy luật như thế này... chắc chắn không sai."
Đó là tiếng nói duy nhất trong hội trường mà không mang theo vẻ chán nản. Kuroha cảm thấy như được cứu rỗi bởi giọng nói đó. Cô chông hai tay lên bàn và chậm rãi đứng dậy.
"Quy luật gì cơ…?” Cô hỏi.
"Tôi đã hiểu ra quy tắc của phần nội dung trong tệp tin không xác định ấy.” Sato khẳng định. Kuroha và cả Ishii cùng tiến lại chỗ Sato. Cả bốn người có mặt trong hội trường lúc này đang túm tụm lại một chỗ.
Trên màn hình máy tính là một chuỗi những ký tự, cũng giống như trước đây, nó đơn thuần chỉ là tập hợp những dãy số.
...v-9.167062.1054-9,0829
v-3.506852.6308-12.234
v-3.38385.830-1.9640
v-2.030349.4316-13.8301
v-1.93846.0167-13.6802
v-1.93847.7089-13.0714
v-4.614247.398-12.0870
v-3.876039.5148-8.1495
f2/1/23/3
f1/4/5/6
f6/7/8/9
f9/107/16/12
f9/136/141/15
f30/1610/171/18
f12/1932/2013/21
f14/215/2316/2
f18/2517/2619/27
Kuroha quan sát các ký tự. "Cái này... thuộc kiểu tệp tin gì?"
"Là dữ liệu ba chiều. Nó thuộc sở hữu của một công ty, quy luật mang tính độc lập." Sato chỉ tay lên màn hình. "Chuỗi ký tự sau chữ V chỉ giá trị của cột x, y và z. Chuỗi ký tự sau chữ f ám chỉ thông tin bề mặt."
"Vậy đây là công thức tối giản ư?"
"Không đơn giản như vậy. Tuy không hoàn toàn là quy luật độc lập nhưng định dạng của tệp tin này được hỗ trợ bởi rất nhiều phần mềm."
"Có thể hiển thị không, dưới dạng một vật thể nào đó?"
"Xin chờ trong giây lát. Tôi đang tải phần mềm tương ứng, sắp xong rồi."
Kuroha khoanh tay đứng nhìn con số thể hiện thời gian tải phần mềm giảm dần trên máy tính. Trong khi đợi, cô phải kìm nén cảm giác muốn nện gót giày xuống sàn nhà.
Download xong, Sato bắt đầu tiến hành cài đặt một cách thuần thục. Một phần mềm 3D được khởi động, đó là phần mềm miễn phí.
Tim Kuroha đập thình thịch trong lồng ngực.
Nội dung của tệp tin được cho là không xác định bắt đầu được phơi bày.
Một vật thể xám ngoét.
Kuroha lập tức xua tan ấn tượng đầu tiên ấy trong đầu. Nó không đơn giản chỉ có vậy...
"Là một khuôn mặt." Kuroha nói ra phát hiện của mình.
Chắc chắn không sai, đó là phần chính diện của khuôn mặt được tạo thành từ hình đa giác, chỉ có khuôn mặt với hai mắt khép lại, cái cằm thon gọn.
Đó là Takada Miki, là khuôn mặt khi chết.
Kuroha sực nhớ lại tấm hình chụp thi thể lạnh băng.
Takada Miki trên màn hình máy tính có mái tóc buộc túm lại phía sau, hầu như không có độ phồng của tóc. Xung quanh khuôn mặt có thứ gì đó giống như đường viền, tạo ấn tượng hết sức kỳ quái.
Sato tiếp tục mở tệp tin khác.
Ngoài sự khác biệt không nhiều về kích thước, hầu hết những phần còn lại đều giống hệt. Một khuôn mặt xám ngoét. Có vẻ như đó chỉ là lớp da bên ngoài, không có chiều sâu, xung quanh có đường viền, và mỗi khuôn mặt được sao chép y hệt như bản thể đến mức khiến Kuroha có thể hình dung rõ ràng từng thi thể trong những bức ảnh.
"Giống hệt." Kuroha nói với Sa to.
"Nó thể hiện mọi chi tiết một cách chính xác... Đây là một kiểu quét 3D ư?"
"Tôi cũng nghĩ vậy." Sato đáp trong khi sắp xếp lần lượt những khuôn mặt người chết xám xịt trên màn hình máy tính.
Một cửa sổ đang được di chuyển phía trên hết là hình ảnh của Murakami Haruka. Bên cạnh Kuroha, Hara đang có dấu hiệu né tránh. Murakami Haruka cũng nhanh chóng bị một cửa sổ khác che khuất. Sato cố tình làm vậy.
"Người ta quét bằng cách nào nhỉ? Có loại máy móc đơn giản thế ư?" Kuroha hỏi.
"Có thể tiến hành bằng cách sử dụng máy chuyên về đo và cắt. Tự mình thực hiện cũng được."
"Vậy phải là người giàu có?"
Sato lắc đầu. "Còn tùy thuộc vào độ chính xác của máy... Phải có sự kết hợp giữa phần mềm chia sẻ dùng cho tác vụ quét và dụng cụ đo cắt laser được bán trên thị trường, chi phí khoảng từ vài trăm yên trở lên. Ngoài ra còn phải tự tạo phối cảnh một cách thủ công trên giấy để tăng hiệu chuẩn. Nhưng có thể nói tất cả đều được tiến hành cẩn thận." Sato nói, giọng nói có chút bất mãn. "Nó quá hoàn hảo."
"Ý cậu là sao...?"
"Độ chính xác gần như tuyệt đối. Nếu mỗi cá nhân sử dụng một loại máy móc riêng biệt thì kết quả sau khi quét chắc chắn phải có sự khác biệt. Có lẽ trong trường hợp này, tất cả đều thống nhất dùng một loại máy."
"Của một nhà sản xuất.
"Vậy là ai đó trong số những người tự sát đã tự tiến hành ở nhà, sau đó những người còn lại đều sử dụng nó ư?"
"Nếu xét từ khía cạnh phải giữ bí mật về danh tính của họ..." Kuroha ngẫm nghĩ. "Theo như những gì Sato nhận định, mọi thứ không chỉ dừng lại ở việc sử dụng máy móc. Cần phải xác nhận chi tiết này ngay." Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Kuroha, ngay lập tức, cô quay sang Ishii đang chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, nói: "Cậu hãy tiến hành điều tra những công ty buôn bán máy quét 3D trong phạm vi nội tỉnh, xem liệu họ có nhận ra gương mặt của hai mươi mốt đối tượng ấy không."
"Tôi sẽ làm ngay." Ishii trả lời xong thì ngồi xuống trước một chiếc máy tính khác.
Kuroha lại nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt từ hình đa giác được xếp san sát nhau trên màn hình máy tính.
Giả sử chúng là đài tưởng niệm...
Mắt cô dừng lại ở khuôn mặt xám ngoét với đôi mắt nhắm chặt của Takada Miki.
... Xin hãy giúp tôi xây dựng nó!
Phải rồi. Nếu là đài tưởng niệm thì cần phải có một sự kết hợp thống nhất. Kuroha đã hiểu ra, và cô co rúm người trước điều mình vừa phát hiện.
Đó là mong muốn của họ ư? Đó thật sự là cái giá đế đánh đổi bằng cái chết của chính mình ư?
Phía dưới gầm xe tải, máu tuôn chảy thành dòng...
Kuroha hít một hơi thật sâu rồi chỉ tay lên màn hình. "Nhìn này."
Đầu ngón tay cô di chuyển theo đường viền khuôn mặt của Takada Miki. Sato đưa mặt đến sát màn hình để nhìn cho rõ hơn.
"Gì vậy...?"
"Quanh mặt có đường viền." Kuroha vừa chuyên động ngón tay vừa giải thích.
"Đó là..."
Kuroha di chuyến một cửa sổ khác có khuôn mặt tương đối nhỏ đến gần cửa sổ của Takada Miki. "Đường nét ở đây tương tự với đường nét bên này." Cô chỉ tay theo đường viền bên phải và đường viền bên trái của mỗi khuôn mặt. "Có khả năng chúng khóp nhau không? Tất cả những khuôn mặt có thể hợp thành một hình thề thông nhất ư?"
Sato trầm trồ. "Nó là một kiểu chơi ghép hình... ở dạng 3D."
"Chính xác. Đó là đài tưởng niệm... một hình thể thống nhất, toàn vẹn."
Hãy giúp tôi xây nó, bằng cách nào chứ?
Tất cả đều là mong muốn của cô ấy và của tất cả bọn họ. Kuroha không biết mình nên phản ứng như thế nào nữa.
"Có vẻ sẽ tốn rất nhiều thời gian để vừa sắp xếp vừa điều chỉnh góc cảnh của những khối đa giác trên màn hình đây." Sato thận trọng nói. "Hoặc là lập trình một phần mềm hoạt động theo cơ chế tự động sắp xếp khi gặp những góc cạnh trùng nhau... Không, phán đoán bằng mắt còn nhanh hơn. Tôi sẽ bắt tay vào việc hợp nhất những khuôn mặt, cho dù phải làm từng cái."
"Trông cậy cả vào cậu."
"Đài tưởng niệm" sau khi hoàn thành có khả năng sẽ trở thành yếu tố cốt lõi của vụ án, dù phải tốn bao nhiêu thời gian hay bất cứ thứ gì khác thì cũng phải làm cho bằng được.
"Chúng ta sẽ không để sót bất cứ chi tiết nào." Kuroha nói.
"Vâng." Sato đáp, tuy không có vẻ hào hứng nhưng giọng điệu lại hết sức nghiêm túc.
*
Hara đang ở bên ngoài hội trường. Cô thu mình vào một góc nhỏ trên chiếc ghế dài, ngồi hút thuốc. Khi nhìn thấy Kuroha mở cửa hội trường, cô lúng túng lấy tay xua tan khói thuốc.
Kuroha nghĩ, trông cô ấy rất giống học sinh cấp ba.
"... Chị không cần để ý đến em đâu."
Kuroha ngồi xuống bên cạnh Hara.
"Bố em cũng hút thuốc nên ông không nhận ra. Lần sau em sẽ không để ai nhìn thấy đâu." Hara thì thầm với vẻ ăn năn. Nhìn thái độ của cô ấy thì Kuroha biết lời xin lỗi của cô không liên quan đến việc hút thuốc. "Em đã bỏ được một thời gian dài rồi." Hara chỉ nói vậy rồi im lặng.
"Em cũng là một điều tra viên phải không?" Kuroha hỏi.
Hara gật đầu.
"Em đi với chị nhé, bằng taxi, đi xe cảnh sát cảm giác không được thoải mái lắm."
Khi nghe Kuroha rủ, trong đáy mắt Hara ánh lên vẻ nhẹ nhõm. "Em đã biết chị từ rất lâu rồi." Cô nói bằng giọng nhẹ tênh. Thấy Kuroha chớp chớp mắt, cô liền ngẩng mặt lên.
"Em biết gì về chị rồi?" Kuroha hỏi.
"Nữ thanh tra giành giải vô địch toàn quốc về bắn súng. Chị rất nổi tiếng."
"... Là chuyện thời còn đi học thôi. Sau khi làm công việc điều tra, chị chuyển qua dùng súng ngắn, thành tích không có gì vẻ vang cả, vậy nên... không phải ai cũng biết đến. Tuy hơi kỳ lạ nhưng chị nghĩ có lẽ bây giờ kỹ năng không còn được như xưa nữa. Dù sao thì đó cũng là quyết định của chị."
"Tại sao...?"
"Chị gia nhập lực lượng cảnh sát không phải chỉ để bắn súng. Chị từng có suy nghĩ ấy nhưng bây giờ thì không còn nữa."
Hara nặn ra một nụ cười như đang tự chế nhạo mình. "Với em thì nghề cảnh sát đơn thuần chỉ là một công việc, một công việc rất ngầu."
"Thường thôi. Chị cũng có suy nghĩ đó." Kuroha nói. "Chị đã nói với em rằng bố chị cũng là cảnh sát chưa nhỉ?"
"Vậy là chị ngưỡng mộ ông nên mới theo nghề này ư?" Hara tò mò hỏi.
Kuroha lắc đầu một cách dứt khoát. "Trong nhà, bố chỉ là kẻ bất tài, suốt ngày đánh đập mẹ chị, nhưng có một hình ảnh chị sẽ không bao giờ quên được."
Kuroha nhìn chằm chằm vào bức tường che chắn lôi cầu thang đi lên sân thượng ở phía đối diện.
"Đó là cảnh người bố thuộc ban Giao thông của chị leo lên xe cảnh sát. Ồng mặc đồng phục, nhìn oai vệ lạ thường. Có thể đó chỉ là cảm giác nhưng nó cứ đeo bám chị mãi. Chị muốn làm cảnh sát để cũng được oai phong như thế... Lý do chỉ có vậy."
Bức tường có một vệt màu đen thẫm, dễ khiến người ta liên tưởng đến hình dáng một con mắt, như thể nó đang nhìn lại Kuroha.
"... Nhưng với em lại khác." Hara nói. "Bây giờ trong đầu em chỉ toàn là nỗi sợ hãi, sợ hãi rất nhiều thứ."
"Sai rồi." Kuroha phản bác.
"Có lẽ em đang sợ chị không chừng."
Thời gian trôi qua khi Kuroha ngắm nghía bức tường. Bức tường được xây dựng một cách cẩu thả khiến cô liên tưởng đến nhà kho phân phối hàng hóa, không biết bao nhiêu lần cô cố gắng xua tan hình ảnh ấy trong trí óc mình.
Đột nhiên Hara cử động. “…Cái đó thật đẹp, hình như lúc nào chị cũng mang nó nhỉ?" Hara chỉ vào cổ Kuroha. "Nó được làm bằng hematit2 hay gì ạ?"
Kuroha nâng khối tròn tròn nhỏ được treo trên sợi dây bạc lên. "Cái này là ngọc trai."
Nó có hình giọt nước tròn tròn.
Hara áp sát vào gần hơn để nhìn. "Nó bị bóp méo ư?"
"Đúng vậy. Nó được chế tác theo phong cách baroque3. Có vài vết xước, giá cũng tương đối rẻ, nhưng vì không tròn trịa nên nó mới là có một không hai trên thế giới." Kuroha tự thấy kỳ quặc với lời giải thích của mình nên bật cười. "Đúng là đồ trang sức cho người nghèo nhỉ? Mà cũng đúng là chị không thế mua nổi phụ kiện đắt tiền."
Không hiểu tại sao trên mặt Hara lại hiện lên vẻ thích thú. "Có lẽ tới đây em cũng sẽ kiếm cho mình một món như vậy."
"Cố gắng nhé." Kuroha động viên. "Dù sẽ mất thời gian."
"Vâng." Cuối cùng vẻ mặt của Hara cũng tươi tỉnh trở lại.
“… Chúng ta nên khẩn trương trở về trụ sở thôi nhỉ!”
Hara mượn tay Kuroha và liếc nhìn chiếc đống hồ analog nhỏ nhắn trên cô tay cô, có vẻ như cô đang lo lắng, môi mím chặt.
Kuroha cũng cảm thấy lo lắng. Cố gắng lên. Cô tự nhủ.
*
Tuy trên danh nghĩa là trụ sở cấp tỉnh nhưng với một người phải chuyển công tác đến chi nhánh cảnh sát cơ động như Kuroha thì tòa trụ sở này không phải là một nơi thân thuộc gì.
Kuroha chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được phép vào phòng họp ở tầng cao nhất với tầm nhìn trải rộng của một tòa nhà lớn hướng ra biển thế này. Cô cũng không thể tưởng tượng ra vô số những chiếc ghế xếp được sắp xếp thành hình cánh quạt cũng như từng chiếc giá đỡ được đặt giữa những chiếc ghế.
Một thanh tra cùng với giám sát viên điều tra đang ngồi ở chiếc bàn phía trước Kuroha. Một người có làn da nhợt nhạt và người còn lại có mái tóc bạc cắt ngắn, trông hai người họ khá giống nhau. Cảnh tượng kỳ lạ khi một loạt những hàng ghế dần lùi lại, trải dài ở phía sau khiến Kuroha có chút lúng túng.
Căn phòng rộng lớn và lạnh tanh, bầu không khí dường như có thể khiến người ta không thở nổi và đau đớn trong lồng ngực.
Trên bàn, chiếc máy thu âm đang sáng đèn, một xấp giấy được giữ lại bằng chiếc kẹp và đặt ngay chính giữa bàn, trên mặt giấy có chữ Kuroha Yuu.
"Chuyện cũng khá đơn giản." Vị thanh tra nói, giọng điệu giống như đang đọc nội dung trên giấy. "Không phải chúng tôi chuẩn bị phòng ốc để chào đón cô. Buổi thẩm vấn này thật ra chỉ có một vài thanh tra cảnh sát biết, thậm chí đến bây giờ họ vẫn chưa biết gì. Căn phòng rộng rãi này là nơi tập luyện cho các buổi hòa nhạc và một số hoạt động khác của trụ sở, hôm nay lại được chọn làm địa điểm thẩm vấn."
Kuroha ngồi ngay ngắn, cuối cùng chỉ gật đầu. Cô nghĩ, lúc này tốt nhất không nên nói những lời dư thừa.
"Sự việc chỉ mới xảy ra thôi, tôi muốn cô trực tiếp giải thích. Hãy kể lại chi tiết hoàn cảnh dẫn đến cái chết của Murakami Haruka."
"Vâng." Kuroha nhắm mắt, nuốt nước miếng, rồi cô nhớ lại cảm giác trống rỗng và bất lực khi đó.
Cô từ tốn kể, rằng mình đến hiện trường sau, nhìn thấy Kaga nắm chặt cô tay Murakami Haruka, rồi đột nhiên Murakami Haruka bỏ chạy. Cô đã không thể ngăn cản hành động ấy. Sau đó, từ gầm xe tải, máu tuôn chảy... Tất cả đều là sự thật, nhưng có một vài chi tiết cô không tiết lộ, ví dụ như thái độ thường ngày của Kaga, cô sợ nếu nói ra thì mọi cảm xúc của cô sẽ trôi tuột ra ngoài.
"Cô hãy trả lời những câu hỏi sau." Vị thanh tra nói.
Vị giám sát viên điều tra ngồi bên cạnh chắc hẳn là cấp trên của ông ta đang lật giở tài liệu, có vẻ không có ý định lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng lại liếc nhìn Kuroha như thể đang đọc biểu cảm trên khuôn mặt cô.
"Vâng." Kuroha đáp lại.
"Cô nói là đội trưởng đã nắm cổ tay của nhân chứng, đúng không?"
"Vâng."
"Rất mạnh bạo?"
"Nhìn có vẻ là vậy…
"Anh ta có cố ý vặn cổ tay nạn nhân không? Đôĩ xử giống như nghi phạm?"
"Thưa không, chưa đến mức đó... Tôi nghĩ anh ta chỉ đang cố đưa nhân chứng lên xe cảnh sát."
"Và nhân chứng đã kháng cự?"
"Nhìn thái độ thì có vẻ là vậy."
"Cô có nghĩ tồn tại khả năng hành vi tự sát của Murakami Haruka xuất phát từ việc bị cảnh sát bắt giữ không?"
"... Khả năng đó không phải là hoàn toàn không có."
"Lúc cô tiếp cận Murakami Haruka, cô ta có để ý thấy cô không?"
"Tôi nghĩ cô ấy chỉ nhận ra khi tôi đã ở trước mặt."
"Cô cảm thấy mình có trách nhiệm trước cái chết của nhân chứng không?"
"Vâng."
"Trách nhiệm như thế nào?"
"Tôi đã thất bại khi cố gắng giữ cô ấy lại."
"Cô nghĩ mình nên làm thế nào để thành công?"
"Tôi nên đến gần chiếc xe tải hơn nữa."
"Nếu làm như vậy thì e rằng cô đã bỏ mạng rồi." Viên thanh tra điềm đạm nói. "Tài xế lái chiếc xe nghĩ rằng mình đã cán qua hai người."
Cánh tay của Kuroha lại nhói lên đau đớn, một cơn đau rã rời.
"Theo điều tra của phòng giám định, Murakami Haruka có dùng điện thoại di động, nhưng thông tin trong máy đã bị xóa sạch. Những đồng nghiệp của Murakami khai rằng thường thấy cô ngồi xóa tin nhắn, như vậy tức là lúc nào cô ấy cũng chuẩn bị sẵn sàng cho cái chết, đúng không?"
"... Có thể."
"Nếu vậy thì không còn gì phải thắc mắc. Cô ấy vốn không muốn tham gia vào nhóm tự sát tập thể."
Kuroha nhún vai trước câu nói của viên thanh tra. Cô bắt đầu nhận ra buổi thẩm vấn này đang hướng cô đi đâu.
"Trên thực tế, vấn đề quan trọng nhất là cái chết của nhân chứng đã diễn ra ngay trước mắt cô. Khi nhân chứng lao đầu vào chiếc xe tải, cô đã không thể ngăn cản, có thể thấy cô hoàn toàn bất lực trước tình huống đó."
Viên thanh tra cũng dõi mắt theo tập tài liệu của viên cảnh sát điều tra.
"Cũng không thể nói rằng các vị chính là nguyên nhân khiến cô gái đó quyết định tìm đến cái chết... Đó chỉ là hành động bột phát xuất phát từ mong muốn tự sát trước đó, từ nỗi ân hận vì đã không tham gia nhóm tự sát tập thể. Quả thực rất khó để ngăn cản cái chết của cô ấy trong mọi tinh huống,"
Ông ta suy đoán, mắt nhìn Kuroha bằng vẻ lạnh lùng, không phải với tư cách là thành viên của tổ chức, mà xuất phát từ nỗi thất vọng của bản thân. Cô phát hiện thấy mình khá nhẹ nhõm trước ý đồ của tổ chức.
Bổng dưng cô thấy buồn, vì bản thân không có từ ngữ nào để đáp lại.
"Xin hết, buổi thẩm vấn của cô đã kết thúc."
Giám sát viên điều tra lần đầu tiên lên tiếng, giống như giáo viên thông báo với cả lớp tiết học đã kết thúc. Cách nói chuyện cho thấy ông ta đã quá quen với việc ra lệnh.
"Mời cô rời đi cho!"
Kuroha đứng dậy, mặt cúi gằm, trong lòng trào lên một cảm giác nhục nhã. Trên đường đi ra khỏi phòng họp, trong mắt cô chỉ có hình ảnh của tấm thảm màu tím.
Hara đang đứng trước cửa chờ đến lượt. Ngồi trên băng ghế là Kaga. Anh ta ngồi một mình, ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào đâu đó. Kuroha có cảm giác phải vài ngày rồi mới gặp lại anh ta.
Từ trong phòng hội nghị vang lên tiếng gọi tên Hara.
Trên gương mặt của Hara khi mở cánh cửa sang trọng được mạ bạc lộ rõ vẻ sợ hãi. "Chị Kuroha, chị cứ về trước đi ạ!" Cô nói, không nhìn về phía Kuroha.
"Chị biết rồi." Kuroha chỉ đáp như vậy. Cô không thể thốt ra câu "em không cần phải lo lắng", rằng cô nhận ra kết quả buổi thẩm vấn đã được quyết định.
"Em xin phép!" Hara nói rồi biến mất sau cánh cửa, giọng nói cho thấy cô đã chuẩn bị tinh thần.
Về hành động tự sát của nhân chứng thì Hara chắc chắn không gặp bất kỳ rắc rối nào, bởi cô không hề nhận được tín hiệu phải đuổi theo nhân chứng, và vị trí của cô lúc đó là không thể ngăn cản cái chết của nhân chứng.
"Nếu vậy thì không có vấn đề gì." Lời nói của viên thanh tra vẫn còn văng vẳng trong tai Kuroha.
Trước mắt Kuroha lúc này là hình ảnh Kaga ngồi tựa vào thành ghế, cằm chuyển động lên xuống trong khi đang chậm rãi nhai kẹo cao su. Có lẽ anh ta cũng không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào trong vụ tự sát của Murakami Haruka. Ánh mắt anh ta u ám, vẫn đờ đẫn nhìn vào tờ thông báo gì đó dán trên tường hành lang.
Báo cáo là trách nhiệm của mình. Kuroha nghĩ, cố gắng kiềm chế cảm xúc và bước đến chỗ Kaga. Tiếng bước chân cô vang lên trên hành lang, vang vọng cả vào tâm trí đang rối bời của cô.
"Đội trưởng, đã tìm ra quy tắc trong nội dung của tệp tin không xác định."
"Vậy à?" Kaga khẽ lướt mắt qua Kuroha.
"Tôi sẽ nghe báo cáo sau. Công tác điều tra có chuyển biến là được rồi." Anh ta không mấy để tâm.
"Rõ thưa sếp!" Kuroha đáp lại và quay bước, cô quyết định đi thang máy, định một mình quay về đồn cảnh sát cảng.
Nhưng ngay khoảnh khắc cô quay lưng, có một giọng nói kéo cô lại: "Chờ đã."
Lúc này đang phải chờ thẩm vấn mà anh ta vần định gây rắc rối ư? Kuroha có chút dè chừng. "Chuyện gì ạ...?"
"Giúp tôi mang thứ này đến đội điều tra số một, ở tầng mười một." Kaga lấy từ túi áo khoác ra một tờ giấy được gấp bốn. "Cứ đặt nó lên bàn của trưởng phòng hay bàn của tôi cũng được. Từ bây giờ tôi không muốn có thêm vết nhơ nào nữa, ít nhất trước cuộc thẩm vấn này tôi cũng muốn được thanh thản hơn một chút."
Kuroha nhận mảnh giấy với vẻ ngờ vực.
"Cô có thể mở ra xem." Kaga nói, giọng không hề có vẻ hào hứng.
Kuroha nghe theo, mở mảnh giấy với những đường gấp vụng về ra, liền nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc. Trong lòng cô chợt thấy nhẹ nhõm.
Đó là nhóm người đã xuất hiện trên con đường hầm dài bất tận ấy.
"Gã to con là Kaneko, gã nhỏ con là Sue. Bọn chúng đều là thành viên của những băng đảng giang hổ có tiền án hình sự." Kaga nói.
"Vậy là từ lúc đó đến giờ, đội trưởng đã…"
"Thay vì quay lại đồn, tôi đã đi tìm thông tin ở phòng ngăn chặn bạo lực, thậm chí còn phải sử dụng cơ sở dữ liệu của trụ sở."
Kuroha ngạc nhiên. "Đến cả tên chúng anh cũng không biết, vậy thì tìm kiếm bằng cách nào?"
"Trên con đường ngầm ấy có gắn camera phòng chống tội phạm đúng không?" Kaga vẫn nhìn chằm chằm vào tờ thông báo. "Nó thuộc phạm vi quản lý của phòng công vụ đồn cảnh sát cảng... Phần ghi lại hình ảnh mặt đường được văn phòng cảnh sát khu vực quản lý, còn lại tất cả đều thuộc về đồn cảnh sát cảng. Trên khu đất hoang còn có nhà tù cảng, tôi đã trực tiếp ra lệnh cho phòng công vụ bên đó cung cấp những hình ảnh được camera ghi lại. Không ngờ còn thu được ảnh mới rõ ràng thế này.
"Vậy tôi sẽ chuyển nó cho phòng ngăn chặn tội phạm bạo lực ư?"
"Có tên Yakuza dám đe dọa cả cảnh sát, nếu cô khóc lóc và kể lể rằng có một tên Yakuza dám đe dọa cảnh sát thì mọi người sẽ nghiêm túc hành động ngay." Nói đến đây, Kaga cười bằng mũi.
Kuroha nhìn mảnh giấy thêm một lần nữa.
Kaneko Hiroyuki, vi phạm Luật kiểm soát chất kích thích, tội gây thương tích cho người khác, tội cưỡng dâm.
Sue Youta, tội tấn công bạo lực, tội trộm cắp, tội xâm nhập trái phép.
Cả hai đều trên bốn mươi lăm tuổi. Ngoài ra...
"Trên cột ghi chú của cả hai gã đều có ghi dòng chữ "tuyệt giao"...
"Có nghĩa là bị khai trừ khỏi băng nhóm. Nó liên quan đến một vài tình huống như tự ý bỏ trốn khỏi tổ chức chẳng hạn. Kaneko đã khiến ba tên đàn em rơi vào tình cảnh sống dở chết dở, còn Sue thì ăn trộm tiền ở văn phòng của tổ chức. Ngoài ra, mỗi tên còn có vài tin đồn liên quan đến hành vi phạm tội hình sự khác. Kaneko và Sue đều là những kẻ rác rưởi và ngu xuẩn, cũng dễ hiểu khi chúng bị tuyệt giao và trả thù. Lo sợ các tổ chức trả thù, chúng không thể ở lại quê hương nên tập trung tại thành phố này và lập nhóm riêng."
"Trả thù là ý gì?"
"Các băng nhóm luôn chủ trương phải diệt cỏ tận gốc, nhưng không chỉ dừng lại ở việc ám sát đâu."
"Còn một gã nữa... gã tên Takahashi ấy thì sao?" Không có bất cứ thông tin gì về gã đàn ông có vẻ trên trướng hai gã kia nên Kuroha thấy thắc mắc.
"Tôi không biết. Tuy đã cố gắng hết sức để tìm thông tin nhưng đành chịu, rất tiếc là không thể tìm thấy bất cứ thông tin nào liên quan đến cái tên Takahashi, cũng có thể đó chỉ là biệt danh."
"Không chừng hắn ta có tiền án tiền sự."
"Có thể. Gã đóng vai trò chủ chốt mà chúng ta lại không nắm được gì. Thậm chí hắn còn ra lệnh cho cả Kaneko lẫn Sue cơ đấy. Hai gã Kaneko và Sue đó, lúc còn ở thành phố quê nhà thường được người ta đồn rằng chỉ cần có tiền thì sẽ làm bất cứ việc gì. Tiền án tiền sự của bọn chúng chắc chắn không chỉ dừng lại ở những gì được ghi trên giấy."
Kuroha đã nghĩ đến biện pháp yêu cầu thông tin của gã đàn ông tự xưng là Takahashi đó từ sở cảnh sát.
"Từ lúc đó, gã Takahashi có quay lại tìm gặp anh không?" Kuroha hỏi, nhưng cô lập tức nhận ra đó là câu không nên hỏi.
"... Hắn ta có gọi." Kaga chỉ dừng ở đó.
Kuroha cũng không hỏi thêm nữa. Nên rời khỏi đây thôi. Cô nghĩ.
"Tài liệu này... tôi để ở chỗ anh nói là được phải không?"
"Không phải chuyện gì khó khăn lắm... Nhờ cô vậy." Kaga chỉ hơi ngước lên nhìn Kuroha. "Với tình hình hiện tại thì tôi không thể có mặt ở phòng điều tra số một được..."
“... Tôi hiểu rồi."
"Bởi vì tôi cũng có tiền án, chẳng hạn như hành vi bạo lực với phụ nữ."
Cô không muốn để tâm đến những lời than vãn của Kaga, đang định bước đi thì lại bị giọng nói của Kaga níu lại. "Tôi chỉ mới đánh một lần thôi."
Quả nhiên Kaga không nhìn về phía cô. "Tôi đã cố khống chế vợ chưa cưới của mình. Chuyện đó xảy ra khi tôi mới nhận chức đội trưởng đội tuần tra, cũng từ bảy năm trước rồi. Ngay trước khi đăng ký kết hôn, cô ta bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Tình cảm rạn nứt, không có bất cứ dấu hiệu hay lý do gì, rồi cô ta còn mắc chứng ảo giác thính giác, nói chuyện một mình, và trở nên bạo lực. Ngay trước lúc nhập viện thì cô ta lại lên cơn và tôi lại phải hứng chịu những hành động bạo lực ấy. Tuy là phụ nữ chân yếu tay mềm nhưng một mình tôi phải khá vất vả để ấn cô ta xuống sàn. Người ta bắt gặp tôi trong hoàn cảnh ấy, nhanh chóng kết tội tôi có hành vi bạo lực và gọi cảnh sát. Là một cảnh sát mà lại vướng phải rắc rối với cảnh sát, tuy tôi đã giải trình và nhận tội nhưng vẫn bị phòng thanh tra theo dõi. Tôi đã làm xấu mặt giới cảnh sát. Sự thật là tôi đã động tay động chân. Dù chuyện này lan nhanh ở trụ sở nhưng tôi vẫn không phàn nàn nửa lời, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị trói buộc bởi thứ gọi là tin đồn. Thật là một kiểu gông cùm kỳ quặc.
Bây giờ thì Kuroha đã hiểu, về vị trí hiện tại của Kaga và cả tương lai của anh ta sẽ bị ảnh hưởng bởi tin đồn. Anh ta đang bị mắc kẹt giữa sự quản thúc của tổ chức và những lời bàn tán xì xào của mọi người xung quanh.
"Thật nhẹ nhõm khi hôn ước bị hủy... Tôi đã nghĩ như vậy không biết bao nhiêu lần. Kể từ khi nó kết thúc, không một ai lui tới hay hỏi han gì, ngay cả bố tôi ở gần cũng không ghé thăm. Ông coi tôi là người dưng chứ không phải là con trai ông nữa. Tôi cũng không hiểu nổi..."
Bầu không khí xung quanh bỗng dịu lại một chút.
"Tôi không bao giờ quên được gương mặt tươi cười ấy và vẫn không ngừng mong chờ nó." Kaga cuộn người lại, hai khuỷu tay đặt trên đầu gối. "Chắc cô nghĩ chuyện này chẳng có gì hay ho cả. Cứ quên những gì tôi kể đi!"
"Tôi xin phép!" Kuroha nói, vừa rồi cô suýt đã bị cuốn theo cảm xúc của Kaga. Cô rảo bước đi, nhưng vẫn nghe văng vẳng tiếng Kaga vọng lại: "Chết tiệt! Mình đã để cô ta chết, ngay trước mắt…”
Nghe thấy những lời đó, Kuroha bỗng khựng lại, nhưng ngay sau đó cô lại bước tiếp. Ngay từ đầu cô đã biết, hình ảnh dòng máu tươi chảy ra từ dưới gầm chiếc xe tải sẽ luôn ám ảnh mình.
♣ ♣ ♣Đó là một căn phòng có nhiều dãy bàn xếp san sát nhau, thuộc đội điều tra hình sự phòng điều tra số một, bóng đèn tỏa ra thứ ánh sáng lờ mờ, bên trong ồn ào trái ngược với hành lang tĩnh lặng ở bên ngoài.
Kuroha đã từng đến đây một lần để giao nộp vật chứng nên cũng không cảm thấy lạ lẫm.
So với lần trước cô đến đây thì lần này, bầu không khí khác hẳn, một bầu không khí kích động lạ thường đang lan tỏa khắp căn phòng.
Kuroha cảm thấy một người ngoài như cô không có tư cách để tìm hiểu lý do, ngoài việc chào hỏi xã giao ra thì cô không nghĩ mình sẽ trò chuyện với ai đó. Tuy là người của trụ sở nhưng cô đang rất muốn quay lại đồn cảnh sát cảng. Nhìn thấy chiếc bàn ngăn nắp của Kaga, cô liền đặt tài liệu lên đó rồi bước một mạch ra cửa mà không bắt chuyện với ai, sau đó quay người lại cúi chào những người có mặt trong phòng, xin phép rời đi. Sau khi ngẩng lên thì cô đã biết được nguyên nhân tại sao nơi này lại bị bao trùm trong bầu không khí kỳ lạ ấy.
Hầu như tất cả nhân viên thuộc đội điều tra hình sự đang có mặt đều dán mắt vào chiếc ti vi CRT ở góc phòng. Mọi người đều tạm ngưng công việc đang làm để tụ tập trước màn hình ti vi xem chương trình thời sự. Có thể nhận ra hìn